Cú đánh chớp nhoáng vào gương mặt tuấn tú của anh chàng lớp
trưởng khiến cậu ngã sóng soài xuống nền cỏ tươi. Lớp cỏ bị
đè giập nát. Những đoá bồ công anh hoảng sợ bay hỗn độn. Cú
đấm mang theo sự kích động của cậu hoàng tử đã đánh thẳng
đến mặt Khiết. Ken không chịu nổi cái sự xúc phạm của Dương
Hiểu Khiết với mình, cú đấm kết thúc buổi nói chuyện tràn
đầy phẫn uất của hai con người.
- Cậu! - Khiết cố gượng đứng dậy, tay quệt máu rỉ ra từ khoé
miệng, tiếng rít răng tức tối. - Hừ! Không ai bị một con chó
cắn lại phải quay đầu lại cắn con chó đó để trả thù đâu! -
Khiết cười.
Khớp ngón tay kêu răng rắc, nhịp thở nhanh dần, nóng phừng, Ken
bạnh quai hàm, nén hơi thở phì phò vào sâu trong khoang ngực.
Chiếc táp da đeo trên vai bị lệch xuống, Ken đưa tay chỉnh lại
dây cặp, phủi phần áo nhăn nhúm khi bị Khiết xách lên. Cậu hừ
lạnh, quay đi. Khiết liếc mắt dõi theo, cười để che đi cảm xúc
tức tối của mình.
- Hừm! Cậu sẽ phải trả giá cho thái độ ngạo mạn ngày hôm nay!
Nắng tô trát dáng dấp người vừa rời thành sắc màu cam lựng, đỏ
thẫm chân trời. Ánh sáng mặt trời le lói núp mình sau những
đám mây đỏ ối. Vần vũ. Khiết đứng lặng giữa cánh đồng vắng, đôi mắt
dõi về khối kiến trúc hoang tàn phía xa xăm, đôi mắt đầy rẫy những tia
tinh quái.
Sắp có sự đối đầu quyết liệt giữa hai anh chàng hotboy.
*
* *
Nắng xế thành sắc đen kịch, hoàng hôn còn sót vài mảng nhỏ ở chân trời, cam tía. Mây đã bị xé vụn thành những mảnh nhỏ như
những tờ giấy nháp của đám học sinh tinh nghịch. Tôi đưa mắt ra phía hàng rào trắng ở nhà mình, dõi từ hướng đầu hẻm. Hôm
nay, tôi đã bị người ta lôi vô những chuyện vô cùng rắc rối. Xưa nay tính tôi ăn ở hiền lương vậy mà lại bị người ta hã.m hại
đến thân tàn ma dại thế này. Ken - của nợ đúng là của nợ,
hắn đã tặng tôi một món quà quá "tuyệt vời" mà tôi thề là
sẽ băm hắn thành bã để rửa hận. Tại sao lại đi học? Sao lại công
khai hôn tôi như vậy? Sao gây ra hiểu lầm tai hại này? Hay là không chịu yên phận trong số phận osin, cậu ta nổi dậy khởi nghĩa chống lại tôi
sao? Được lắm! Cậu cứ chờ đó đi Ken! Hừ hừ.
Hơn 6 giờ chiều, Ken chưa về. Lạ nhỉ? Hay là hắn sợ tôi xử bắn hắn? Bà đây đâu có ác ôn đến vậy đâu!
Chờ đợi, tôi cứ chờ, ngồi cuộn người trên sô pha coi ti vi, chốc lại
nhìn ra cửa. Cái tên học sinh hư hỏng, ra về mà còn la cà đến tối mịt,
đúng là không phải "Con ngoan, trò giỏi" (như tôi) mà. ^^
Tiếng cửa cọt kẹt bật mở, tiếng giày cọ xát với nền đất đá thành âm thanh sột xạo. Ken về rồi! Cứ tưởng cậu ấy trốn
biệt luôn rồi chứ! Ha ha, ngoan lắm! Biết ra còn nhớ đường về
nhà tôi. He he, là cậu nộp xác vào tay tôi. Vào nhà nhanh lên đi
nào!