“Tiểu tử nhà ngươi muốn lừa con dâu thì lừa cái gì chẳng được, lại còn
dám nói chuyện bó chân ra à à? Loại thủ đoạn cấp thấp thế mà cũng lôi ra sử dụng, thiệt thòi như vậy, đúng là không phải con ruột của ta, nếu
không chắc bị người đời cười chết mất, sao ta có thể sinh ra và nuôi lớn một thằng con vô lại như vậy?” Nhan lão thái bà nói.
“Phải sửa chữa.” Dận Chân lão đầu đưa ra phương án giải quyết.
“Đúng, phải sửa chữa.” Nhan lão thái bà cắn răng nói.” Chuyện sửa chữa
cũng không vội… hiện giờ cưới con dâu vào cửa mới là chuyện chính sự,
nếu không cô nương nhà người ta bị hắn lừa gạt khó coi như vậy, khuê
danh có lẽ bị tổn hại nha, tiểu tử thối, làm việc gì cũng không tới nơi
tới chốn khiến người ta còn tưởng ta dạy ngươi không tốt…”
“Nói có lý.” Dận Chân nhìn con, khóe miệng bỗng nhếch lên, …không phải
là cười lạnh, mà là mỉm cười, nhưng nụ cười ấy làm sống lưng con hắn
lạnh toát.
Trở lại ngôi nhà bí mật kia, ăn cơm xong, lão đầu lão thái thái nhàn nhã ngồi chơi, để Kim Lục Phúc giải thích về chuyện Quý gia kỳ quái, chuyện người Hồi ở Hàng Châu, và còn một chuyện làm hắn hoảng sợ.
“Cha, nương, hết rồi, có thể, có thể… nghỉ một lát hay không?” Trên lưng đặt một bình hoa lớn quỳ phục dưới đất, mệt đến mức không thở ra hơi.
"Tạm dừng một lát." Nhan lão thái bà phát thiện tâm, nhìn mặt mũi nhi tử thân sinh (con ruột) đổ đầy mồ hôi, bĩu môi.
“Đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt không ít nha, trên núi, dưới chân núi,
biên cương, năng lực cao như vậy, nói cho rõ ràng, ba người chỉ có thể
lấy một người, không có nhiều tiền để cho con cưới vợ không ngừng như
vậy đâu, còn phải ở nhà phụng dưỡng song thân nữa.” Nhan lão thái bà chỉ đạo.
“Lão nương, người yên tâm, chỉ cưới Bạch Ngạc thôi.” Kim Lục Phúc nói.
Trong lòng thầm than khóc. Đúng là người tính không bằng trời tính a,
hắn vốn định đi vòng tới Giang Ninh trước gặp muội muội nghe tình hình
gần đây của lão cha lão nương, ai biết được là sẽ đụng phải ở ven hồ
chứ.
"Yên tâm? Ha hả, tự tin vậy sao, còn chưa biết Quý cô nương có gả cho con hay không?” Nhan lão thái bà cười hắc hắc.
Lập tức Kim Lục Phúc có dự cảm không tốt, mây đen như tụ lại trên đỉnh
đầu, mơ hồ nghe thấy tiếng sấm sét, dụi mắt nhìn mẫu thẫn cười rất gian
manh.
Kế tiếp, mẫu thân bề bộn nhiều việc, chuẩn bị ngân phiếu cho người ta,
chuẩn bị tới cửa cầu hôn, trên đường còn nhận được thư, lão nương vui vẻ hồi âm lại.
Rất nhanh sau đó, Kim Lục Phúc biết được vì sao lão nương hắn lo lắng.
Ngay lúc mặt trời lan tỏa ánh nắng gay gắt, mùi hương hoa trong viện
thơm nồng, những đàn bướm nhỏ bay múa, trên cây còn có hai chú chim
chích líu lo không ngừng, nhìn thế nào cũng thấy một khung cảnh hài hòa, thanh bình. Nhan lão thái bà tâm tình thoải mái còn lầm bầm một khúc
hát, đã phải người đi mời Quý gia tới, có lẽ cũng sắp tới rồi.
Ném bộ y phục mới cho Kim Lục Phúc, ép hắn đi thay, tiện thể trang điểm cho bản thân, kìm nén vẻ lưu manh lại, Kim Lục Phúc thay y phục, trong
lòng có chút thấp thỏm. Thay xong, đi ra liền hỏi: “Lão nương, sao
chuyện trọng đại như vậy lại không gọi gánh hát tới xem?”
“Gánh hát Giang Ninh không có ở đây, một lát nữa sẽ tới thôi.” Nhan lão
thái bà cười nói, nhìn hắn từ đầu tới chân: “Cuối cùng cũng ra dáng
người đứng đắn rồi.”
Người đứng đắn? Cứ làm như trước kia hắn chưa từng đứng đắn vậy.
Lão cha hắn bình tĩnh ngồi bên cạnh bàn đọc sách, thình lình bị lão thái bà giật lấy: “Đừng xem nữa, hôm nay… không giống với mọi khi, con dâu
sắp tới cửa, sao lại vẫn có thể bình thản như vậy?”
“Cũng chỉ là cưới một người.” Dận Chân lão đầu nói.
“Đón dâu còn không phải chuyện đại sự sao? Hay là phải ở Dưỡng Tâm Điện
nói chuyện loạn uyên ương mới quan trọng đây? Lão đầu tử, chúng ta cần
thực tế một chút, hôm nay là một ngày trọng đại, sau này còn cậy nhờ
dưỡng lão, ta cũng phải nịnh bợ một chút chứ, nếu không sau này không
dưỡng lão, ta rất mất mặt với con rể nha.” Nhan lão thái bà nói.
"Mẫu thân, mẹ ruột, ngài tạm tha cho con đi mà, ngài xem thường con vẫn
chưa đủ sao? Chuyện đã qua rồi còn cứ lôi ra trêu chọ hoài, không phải
con không muốn trở về, mà là do kỳ môn độn giáp thuật của Đỗ mỹ nhân quá lợi hại…” Kim Lục Phúc ai oán nói.
“Có nhạy cảm quá không vậy? Ta chỉ nói lời thật với cha con thôi, chẳng
may mẹ vợ con lại cao hứng đóng cửa lại thì làm thế nào a? Ngu dốt cũng
chạy không ra, chẳng lẽ lại đi cầu Tứ ca sao?” Nhan lão thái bà có chút
bất mãn nói.
“Sao, nương à, có phải cảm thấy bản lĩnh của Đỗ mỹ nhân cao hơn ngài nên ngài không vui phải không?” Kim Lục Phúc cười hì hì hỏi.
Nhan lão thái bà lắc đầu: "Vui chứ..."
Ngay cả lão đầu Dận Chân cũng cảm thấy không phải nói thật.
Nha hoàn đi vào thông báo Quý lão gia, phu nhân đã tới, Nhan lão thái bà vội vàng sửa sang dung nhan rồi đi ra ngoài cửa nghênh đón, Dận Chân
lão đàu vẫn như xưa bắt đầu bày ra vẻ mặt không có gì xảy ra, giống như
chả liên quan tới mình.
Mời Quý gia đi vào nhà xong, ở sảnh đường, phân ra hai ghế chủ nhà, ngồi vào chỗ mình, (vốn Dận Chân lão đầu quen ngồi ghế chủ vị, nhưng bị Nhan lão thái bà dặn dò là không thể không hạ mình), vừa ồn ào nay trở thành yên tĩnh, dường như cũng không biết mở lời thế
nào. Nhan lão thái bà phá tan không khí trầm mặc hỏi thông gia ở khách
điếm có thoải mái không, có quen với khí hậu Giang Nam hay không, linh
tinh…sau đó quay ra khen Quý Bạch Ngạc xinh xắn, thanh tú, nhìn là biết
hài tử ngoan, cũng không đề cập tới chuyện khi nào thành thân. Vẫn là do Đỗ mỹ nhân nhắc tới, nét mắt Nhan lão thái bà có chút không tự nhiên,
dường như có lời khó nói.
“Phu nhân không thích Ngạc nhi sao?” Đỗ mỹ nhân trực tiếp hỏi.
“Không đâu, ai nhìn thấy lệnh ái đều rất yêu tích mà, chỉ là khuyển tử…
hắn…Có một số việc thật sự không biết mở miệng thế nào…” Ánh mắt Nhan
lão thái bà rõ ràng là muốn nói lại thôi.
"Phu nhân đừng ngại." Đỗ mỹ nhân cười nói.
Nhan lão thái bà chưa kịp nói gì, đã có nha hoàn đi vào bẩm báo: “Chủ nhân, Thiếu phu nhân và nhị tiểu thư trở về.”
“Vào đi.” Người nào đó nói, thanh âm bình thản, nhưng nếu cẩn thận lắng nghe sẽ cảm thấy có chút mùi vị âm mưu.
Đi vào không phải là là Thiếu phu nhân và nhị tiểu thư, mà là một hài tử không cao bao nhiêu so với cánh cửa, bị nha hoàn dẫn vào, ánh mắt to
nhìn khắp mọi nơi, rồi chạy về phía Kim Lục Phúc, trong miệng gọi lớn:
“Phụ thân!”
Ánh mắt Đỗ mỹ nhân trợn đến mức sắp to bằng quả trứng gà. Cái người bị
gọi là “phụ thân” luống cuống tay chân, nhìn hài tử… Là ai vậy? Còn
Thiếu phu nhân là ai?
Đang lúc nghi hoặc, có hai vị thiếu phụ vào cửa, một người mặt mũi bi
thương, một người thì cười tươi rạng rỡ. Em bé từ trong lòng Kim Lục
Phúc thoát ra, chạy tới bên người thiếu phụ u sầu kia, hô “Nương…”
“Khuynh Thành tỷ tỷ? Đa Đa..? Nương… đùa a…” Kim Lục Phúc đứng nghệch mặt ở giữa. Hiện giờ không thể nào hiểu nổi.
“Đùa cái gì mà đùa? Nữu Nữu dùng để đùa à? Tiểu Lục, đừng có quá đáng
như vậy.” Thiếu phụ mà hắn gọi là Khuynh Thành tỷ tỷ lên tiếng, sau đó
nhìn về phía Nhan lão thái bà: “Nương, nương và cha đứng ra làm chủ đi,
nàng từ nhỏ đến lớn đứng ra chăm sóc hắn, thế mà bây giờ… hắn trở mặt.
Nhìn Đa Đa, muội muội của hắn là người trung thực nhất, Kim Lục Phúc liền đi tới bên cạnh. “Đa Đa, là ai?” Chỉ vào Khuynh Thành.
“Tẩu tử.” Đa Đa đơn giản phun ra hai chữ làm mặt Kim Lục Phúc đen lại,
đúng là nhìn người không thể nhìn qua tướng mạo na, mấy năm nay muội
muội của hắn nhìn khác quá. Xem ra nương hắn vì muốn sửa lưng hắn mà
phát động toàn gia nha, nhìn tình thế trước mắt, dù có trăm miệng, hắn
cũng không thể chối cãi.
Liếc mắt nhìn lại, ba người nhà Quý gia thì có tới hai người vẫn trợn
tròn mắt, còn một người kia… chỉ nghiêng đầu nhìn, không mặt nhăn mày
nhíu.
“Đây là chuyện mà phu nhân không tiện nói sao?” Đỗ mỹ nhân hỏi.
Nhan lão thái bà gật đầu, sau đó thở dài: “Gia môn bất hạnh, khuyển tử
phẩm hạnh kém, ăn uống, chơi bời, đánh bạc, rượu chè, trai gái, lừa gạt, trộm cắp… mặc dù chưa quá sa ngã nhưng cũng không xứng đáng là con rể
tốt, nhìn thấy hai vị yêu thương Quý cô nương như vậy… Vì thế nhà ta tự
thấy xấu hổ, chuyện hôm nay cũng chẳng tốt đẹp gì, đành chờ hai vị và
Quý cô nương quyết định.”
Đỗ mỹ nhân nghĩ trong chốc lát: “Ý của phu nhân là muốn thoái thác cuộc
hôn nhân này sao? Chắc là cảm giác Ngạc nhi với cao lệnh công tử ư?
Nhưng, phu nhân, nếu đã nhận hắn làm con rể, Ngạc nhi cũng rất thích hắn thì không thể theo ý của ngài, dù sao đây cũng là con rể Quý gia đã
chọn.”
“Nếu đã như vậy, chọn ngày lành tháng tốt đón vào cửa thôi, vậy còn thân phận Quý cô nương…” Nhan lão thái bà nhìn Kim Lục Phúc. “Tiểu Lục, nên
thế nào nhỉ?”
Kim Lục Phúc tạm thời không nhìn nương hắn, quay đầu hỏi Quý Bạch Ngạc: “Ngạc nhi, có tin không?”
“Thường xuyên lừa đảo, chuyên đào hố, có thể tin, có thể không tin.” Quý Bạch Ngạc nói.
Nhan lão thái bà cúi đầu uống trà, con dâu thật thú vị nha.
“Vậy cả đời chỉ cưới một người, có tin không?” Kim Lục Phúc hỏi.
Trà trên tay Nhan lão thái bà sánh ra một ít, kinh ngạch nhìn Quý Bạch Ngạc, hài tử…
“Được, vậy nếu cam đoan cả đời chỉ cưới một người, thì tất cả những
người khác đều không thấy vừa mắt, hiểu không? Khỏi rơi vào mưu kế của
người khác.” Kim Lục Phúc lên giọng nói.
“~~ là chỉ nương sao?” Quý Bạch Ngạc hỏi.
“Không chỉ nương, còn có cha, tỷ tỷ, muội muội, còn có hai người bất đắc dĩ khác nữa- tỷ phu và muội phu,” Hài tử ôm chăn hắn lắc lư bị hắn xách lên ôm vào trong lòng. “Vật nhỏ bé này nếu đoán không sai, chính là con của Khuynh Thành tỷ tỷ, cũng là cháu ngoại của ta.”
“Quý cô nương, không ngại chứ? Còn nữa, tại sao lại tin Kim Lục Phúc không nói dối?”
“Hắn cũng chưa từng làm gì không tốt, cháu cũng có tổn thất gì đâu cơ
chứ? Dù sao vẫn cưới hắn mà.” Quý Bạch Ngạc nói. “Ngoài ra, nếu sau này
hắn dám lừa gạt, cháu cho hắn đi vòng quanh thế giới luôn.”
"Ha hả... Tiểu cô nương thật đáng yêu, tốt lắm, bài kiểm tra kết thúc ở
đây. Bà thông gia, thật có lỗi, thực ra đối với việc Quý gia giam giữ
nhi tử của ta có chút bất mãn, nhưng, bất mãn với bà thì ít, mà chủ yếu
là với tiểu tử chết tiệt này, nuôi hắn lớn lên còn chưa được hắn phụng
dưỡng ngày nào, đã ngao du thiên hạ, cổ nhân nói: “phụ mẫu tại bất viễn
du, du tất hữu phương” (Khi cha mẹ còn thì mình không nên đi xa nếu đi thì phải cho địa chỉ rõ ràng) tiểu tử này hầu như lỗi nào cũng phạm phải, nếu không làm khó hắn thì
đầu óc không thoải mái được.” Nhan lão thái bà thẳng thắn thừa nhận.
“Ha ha, phu nhân thật thắng thắn.” Đỗ mỹ nhân cười nói: “Đã như vậy, vậy chọn một ngày lành để bái đường thành thân thôi.”
“Được.” Nhan lão thái bà cũng gật đầu, nhình Kim Lục Phúc, sau đó nói
tiếp: “Tiểu tử này mồm miệng lươn lẹo, hay gạt người, sau này bà thông
gia không cần nể mặt mũi, hắn sai quấy gì, xin cứ trừng phạt.”
“Sao có thể nói vậy, dù Tiểu Lục miệng lưỡi trơn tru, nhưng vẫn rất có
tinh thần trách nhiệm. Nghe Ngạc nhi nói, gặp chuyện bất bình, hắn còn
rút đao tương trợ kia mà.” Đỗ mỹ nhân khen ngợi.
“Còn có anh hùng cứu mỹ nhân a.” Nhan lão thái bà lườm nhi tử: “Sau này
có thê rồi thì phải thành thật, còn dám ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt,
trêu mèo chọc chó thì đánh gãy chân…”
“Nương, nương cần gì phải quản nữa, nương sao phải tự mình ra tay chứ,
nương không nghe thấy đệ phụ nói sẽ cho hắn đi vòng quanh sao?” Khuynh
Thành mỉm cười, nhìn hài tử trong lòng Kim Lục Phúc: “Nào, Nữu Nữu, gọi
cậu đi con.”
“Cậu.” Hài tử ngọt ngào gọi, sau đó hỏi nương bé: “Nương, lát nữa có phải gọi Trần bá nữa hay không?”
Tiểu quỷ le lưỡi hỏi, rồi nhìn Quý Bạch Ngạc, sau đó cẩn thận chạy tới nắm tay: “Vợ cậu.”
Cả phòng cười ầm lên, ngay cả lão đầu nào đó cũng cười cười, sau đó thấy tiểu ngoại tôn chỉ ngón tay bé nhỏ về phía mình: “Oa, ngoại công (ông ngoại) cười…” Giọng điệu giống như chuyện ngoại công cười là một chuyện vô cùng trọng đại.