"Hoàng thượng, A Y Nỗ Nhĩ công chúa nói cảm thấy không thoải mái, ngài đừng tới." Tiểu thái giám cẩn thận bẩm báo.
"Sao, phái thái y đi xem một chút." Suy nghĩ một chút nói: "Thôi, trẫm tự mình đi xem."
Nhóm tiểu thái giám cầm đèn lồng đi trước, đi về phía Như Châu Điện. Nơi này đặt giống như tên, viên ngọc như ý, Như Châu Điện vốn là Nhạc Thọ
Đường, A Y Nỗ Nhĩ tạm thời ở đây.
Một tiếng “Hoàng thượng giá lâm” vang lên, cung nữ thái giám vội vàng
chạy ra kiến giá, A Y Nỗ Nhĩ đi theo phía sau, không biết hành lễ thế
nào, liền lẳng lặng đứng yên, mặc cho tiểu thái giám nháy mắt thế nào
nàng cũng không nhúc nhích.
“Nghe nói thân thể công chúa không khỏe?” Hoằng Lịch hỏi.
A Y Nỗ Nhĩ gật đầu: “Hoàng thượng, mọi chuyện cần nói ta đã nói hết, đến lúc nào thì ta mới có thể rời đi?”
Hoằng Lịch cười cười: “Rời nơi này, nàng muốn đi đâu?”
“Về nhà.”
“Không sợ Cát Nhĩ Đan cưỡng ép nàng lập gia đình sao?”
“Nếu như ngài xuất binh tiêu diệt bọn họ, thì bọn họ sẽ không dám.”
Đã mặc lại y phục người Hồi, nàng đứng giữa nhóm người mặc trường bào này thật nổi bật.
“Xuất binh? Dùng cớ gì? Chỉ bằng một lời nói của nàng mà trẫm xuất binh
sao? Cho dù chuyện Chuẩn Cát Nhĩ quấy rầy dân chúng đại Thanh ta là
thật, thì cũng phải tới lúc thích hợp trẫm mới có thể xuất binh, chiến
tranh không phải trò đùa.” Hoằng Lịch nghiêm mặt nói.
"Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngài định chờ tới khi bọn họ dấy binh tạo phản sao?" A Y Nỗ Nhĩ khó hiểu.
Hoằng Lịch lắc đầu: "Nữ nhân tốt nhất không cần hỏi đến chính trị và chiến tranh."
"Nếu ngài không quản nổi được, ta có thể đi."
"Nếu đã tới Trung Nguyên không ngại ở lại thêm mấy ngày nữa đi, ở trong… cung, bọn họ cũng không thể cưỡng ép nàng.” Hoằng Lịch vừa cười vừa
nói.
A Y Nỗ Nhĩ suy nghĩ một chút: "Ta muốn đi Giang Nam."
"Sao? Vì sao?" Hoằng Lịch hỏi. Một nữ nhân Tây Bắc lại có hứng thú với Giang Nam cũng không phải chuyện thường.
“Ta vẫn còn nợ tiền một người.”
"Sao, đưa nàng tới đây không phải là người trong vương phủ sao? Thế tử đã lĩnh tiền thưởng rồi.”
“Đó là phần thưởng của ngài, còn bản thân ta vẫn còn thiếu nợ.”
Hoằng Lịch nhanh nhẹn nói: “Hiện tại nàng dùng đều là của “chúng ta”, còn cần lo lắng gì nữa?”
A Y Nỗ Nhĩ cúi đầu.
“Huống hồ nàng cũng không biết nhà hắn ở đâu phải không? A Y Nỗ Nhĩ,
trẫm muốn nàng ở lại trong cung là vì muốn tốt cho nàng, nàng đừng nghĩ
lệch đi, trẫm sao có thể đối xử không tốt với nàng?” Hoằng Lịch vừa cười vừa nói, nữ tử thiên hạ nhìn thấy hoàng thượng, hoặc là nịnh nọt, hoặc
là trốn tránh, cô gái này cũng không ngoại lệ, vị hoàng đế này lúc nào
cũng nghĩ nữ nhân giống như của riêng mình.
A Y Nỗ Nhĩ không nói gì, nhưng vẻ mặt rõ ràng không tin tưởng.
“Người… đưa nàng đi nàng tới vương phủ là là ai? Tên là gì?” Hoằng Lịch
hỏi. Thành Cổn Trát Bổ mơ hồ suy đoán đó là một kẻ lang thang.
“Kim Tiểu Lục.”
Hoằng Lịch đang bưng chén trà trên tay, dừng lại một chút: “Kim Tiểu Lục? Nàng chắc chứ?” Khóe miệng nhếch lên mỉm cười.
A Y Nỗ Nhĩ thấy vẻ mặt hắn như vậy, vội nói: “Thực ra Kim Tiểu Lục không phải người xấu, mặc dù hắn lắm lời, xấu xa, nhưng cũng không làm chuyện gì xấu, nếu trước kia hắn từng đắc tội với bệ hạ,cầu ngài hãy tha cho
hắn.”
“Tha cho? Đâu thể có chuyện dễ dàng như vậy…” Hoằng Lịch cười híp mắt
lại, đặt chén trà xuống: “Thân thể nàng không khỏe, lát nữa trẫm sẽ
truyền thái y tới xem cho nàng.”
Đi ra khỏi Điện, vẫy tay một cái, một tiểu thái giám lanh lợi vội vàng
chạy tới bên cạnh hắn: “Vạn tuế gia, ngài có gì cần phân phó?”
Lại nói về Kim Lục Phúc, khi hắn quyết định tới nhà Tứ ca ở tạm, liền
nhân lúc trời tối lẻn vào, rốt cuộc hắn cũng tìm được một căn phòng tĩnh lặng, có lẽ cả quỷ cũng không thèm tới, trong viện cỏ dại mọc thành
bụi, giấy ô cửa sổ bị rách, gió thổi qua bay lật phật, nghĩ thầm, chẳng
may có mấy con mèo hoang có cùng sở thích với hắn tới đây kêu gào, đảm
bảo cả quỷ cũng phải chạy mất dép.
Kim Lục Phúc phát hiện nơi này thật… tốt, để an toàn, hắn ngủ trên xà
nhà. Ngày này qua ngày khác, cứ ban đêm mới bắt đầu cuộc sống, đồ ăn ở
ngự thiện phòng hắn nếm cũng đủ rồi, sau đó liền bùi ngùi cảm khái, lão
cha hắn thật giỏi vẽ chuyện, mỹ vị nhân gian không ăn, lại còn đi ăn đồ
lão nương hắn làm. Đúng là một đôi lão uyên ương, vì không muốn suốt
ngày bị cái màn quấn quýt kia ám ảnh, hắn thề không nghỉ ngơi cho tới
khi nào Tứ ca phát hiện ra, có lẽ đang nghĩ hắn đang ẩn cư trong ngõ nào đấy.
Mỗi tối, Kim Lục Phúc lại đi thăm vị đệ đệ cùng cha khác mẹ, nhìn tiểu
tử chăm chỉ luyện kiếm không lưu loát. Thỉnh thoảng cháu hắn cũng sẽ tới tham gia náo nhiệt, tối hôm đó hai tiểu quỷ luyện kiếm mệt mỏi, đành
phải ngồi ở bàn đá dưới gốc cây nghỉ ngơi.
“Thập thúc, Tôn tiểu thư nhà Cảnh Thái phi hôm nay tới, người có thấy không?” Vĩnh Hoằng hỏi.
"Không, làm sao?" Hoằng Chiêm đáp, dường như không cảm thấy hứng thú.
“Vị Tôn tiểu thư đó rất đẹp nha, đợi qua vài năm nữa, cháu cầu hoàng a mã chỉ hôn nàng cho cháu.”
“Bộp.” Một vật từ trên trời rơi xuống, rơi vào bàn đá, hai vật đập vào
nhau kêu một tiếng. Hoằng Chiêm và Vĩnh Hoằng không hẹn mà cùng ghé sát
vào nhìn kỹ vật kia.
“Đây là xương.” Vĩnh Hoằng nói.
"Không sai." Hoằng Chiêm gật đầu.
Hai người liếc nhau rồi cùng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng chẳng phát hiện ra điều gì.
“Có lẽ là mèo…?” Vinh Hoằng nói, có chút do dự.
“Mấy ngày nay ta cảm giác âm khí trên cây dày đặc, chẳng lẽ do mấy con
mèo nghịch sao?” Hoằng Chiêm nói, vẫn còn ngẩng đầu lên nhìn, trên cây
tối om, chẳng thấy gì cả, không hiểu sao lại càng cảm thấy rợn người.
“Thập thúc, nếu không, mấy ngày này người vào cung ở cùng với cháu đi. Đợi hoàng a mã về rồi nói sau.”
“Không cần, các hoàng tử hoàng tôn họ Ái Tân Giác La chúng ta đều có trời cao phù hộ, quỷ quái sao có thể gây khó dễ được ta?”
Kim Lục Phúc ẩn thân trên cây lén lút cười, ai không phải là hoàng tử hoàng tôn a… haha..
Mặc dù ngoài miệng Hoằng Chiêm nói như vậy, nhưng hai tiểu quỷ vẫn đi
cùng nhau từ bàn đá vào trong phòng, Hoằng Chiêm còn tỉ mỉ sai người lục soát cái cây, nhưng, bởi vì tối, trong cung không có thị vệ, chỉ có
thái giám, cho nên bọn thái giám chỉ đi tới đi lui dưới gốc cây một lúc, nhìn một chút rồi nói: “Chỉ thấy một bóng đen lướt qua, chắc là con
mèo” ứng phó cho qua chuyện.
Trên cây, “con mèo” ngồi cuộn mình cười cười, chờ bọn nhỏ dè dặt đi về
“tẩm cung” nghỉ ngơi… có lẽ trong lịch sử, hắn là hoàng tử hoàng tôn
được ban cho cái chết thê thảm nhất mất…haha
Trong Ngự thiện phòng, Kim Lục Phúc vừa ăn vừa suy nghĩ xem Tứ ca hắn
giấu rượu ở đâu, trên đời này rượu ngon đều ở trong hầm rượu của Tứ ca
hắn, một mình huynh ấy uống đâu có hết, hắn thân là đệ đệ phải giúp đỡ
huynh mình chứ. Tìm hầm rượu cũng không phải chuyện dễ dàng, mặc dù
hoàng đế không ở nhà, nhưng trong hậu cung thỉnh thoảng vẫn uống, mỗi
ngày đều uống một ít, vì thế Kim Lục Phúc thuận lợi đi theo sát mấy thái giám đi lấy rượu mà tìm được hầm rượu. Nhưng thị vệ canh chừng hầm rượu cứ như là có cả Tứ ca hắn ở trong vậy…quá mức cẩn mật. Một khi đã như
vậy, hắn cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Càng nghĩ càng thấy, nếu không uống, đúng là có lỗi với bản thân đã đi
một chuyến thế này. Vì vậy, sau hai ngày yên lặng theo dõi, hắn đánh
ngất hai tiểu thái giám trên đường, rồi nhẹ nhàng cầm vò rượu trên tay
bọn họ chạy mất.
Hầm rượu canh phòng cẩn mật như vậy.. cũng không nhất thiết phải đi vào
mới có rượu uống, chờ người khác lấy ra cho không phải tốt hơn sao? Phấn khích uống xong, phát hiện ra một vấn đề, đây là rượu hay là nước
đường? Sao uống hết một vò rồi mà không say?
Hai ngày theo dõi hầm rượu, hắn đã quên mất một chuyện, Tứ ca hắn không
có ở đây, chỉ còn lại nhiều nữ nhân, dù uống cũng chỉ uống rượu ngọt
linh tinh. Rượu này uống không nổi, lại nhớ tới hầm rượu của Tứ ca, ở đó có chút khả nghi, chẳng lẽ Tứ ca đã biết hắn đang ở kinh thành? Đã như
vậy, giả dạng làm một tiểu thái giám cũng sẽ dễ dàng bị tóm, có lẽ Tứ ca hắn cũng đã nghĩ tới. Vậy nên làm sao nhỉ? Đánh ngất thị vệ à? Có trộm
được thành công không? Hay lại cướp rượu trên tay thái giá,? Có lẽ vừa
chân trước chân sau đã bị người ta vây bắt chặn đường.. nằm ở trên xà
nhà, xoa xoa cái gáy, bỗng nhiên Kim Lục Phúc nhớ ra hai tiểu quỷ nọ,
không biết tầm tuổi này, hai tiểu A Ca kia có biết uống rượu chưa nhỉ…