- anh. . .rất cô đơn phải không ? – nó đột nhiên lên tiếng hỏi .
Hắn hơi bất ngờ về câu hỏi cuả nó
khẽ đẩy nó ra hắn nhìn thẳng vào nó
- đó là trước đây , còn bây giờ anh có em , em là tất cả cuả anh , là niềm hạnh phúc cuả anh đừng bao giờ rời xa anh đó – hắn lại ôm nó vào lòng .
- anh sẽ nấu cho em ăn à – vẻ mặt nó hớn hở ngay .
- không -
- why -
- anh không biết nấu ăn – hắn thản nhiên .
- trùi -
- thôi đừng ngồi đó than nữa , anh dẫn em đi ăn – hắn kéo nó ra khỏi nhà rồi lên chiếc ôtô cuả hắn .
- em muốn ăn món gì ? -
- em muốn ăn ở nhà hàng Anh – suy nghĩ 1 hồi nó cũng đưa ra quyết định .
- hình như em rất thích những món ăn Anh – hắn hơi tò mò .
Nó không nói gì mà nhìn về phía xa xăm ” đó là quê hương ” .
Hắn dẫn nó đi ăn , rồi ra bờ hồ ngắm cảnh đêm .
- em chỉ thấy anh nhắc đến mẹ mà không thấy nhắc đến ba , ambum cũng vậy – nó hơi tò mò .
Hắn vẻ buồn
- nếu anh không muốn nói thì thôi ,coi như em chưa hỏi nha -
hắn lắc đầu rồi bắt đầu kể .
- năm anh 12 tuổi , trong 1 lần đi chơi với gia đình ,anh bị trúng đạn do có bọn nào đó muốn thủ tiêu gia đình anh , anh nằm trong bệnh viện chỉ còn 1/3 cái mạng . Được ông trời phù hộ anh sống sót qua cơn nguy hiểm . Nhưng mẹ anh , bà quá đau đớn khi nghĩ đến việc mất đi đứa con trai , bà đã dẫn anh đi với 1 câu : nếu con thương mẹ thì hãy tránh xa ông ta . Từ đó 2 mẹ con anh sống với nhau . Mẹ vất vả gây dựng sự nghiệp , càng ngày mẹ càng bận càng có ít thời gian cho anh . Tất cả ảnh về ông ấy mẹ đều mang đi cắt hết -
- anh còn nhớ gì về ông ấy nữa không ? -
-nhớ , nhưng có lẽ ông đã thay đổi , chắc gì ông đã nhớ đến mẹ con anh . Thôi muộn rùi anh đưa em về -