Hắn nhẹ lắc đầu : – em chỉ về tắm thay đồ rồi vào liền với Linh , ở nhà em cũng không yên được nên vào đây luôn , hai người nên về đi , nhìn 2 người mệt mỏi lắm rồi đó -
- thôi để tôi với anh Nam ở đây . Tôi . . . . . . – Hạ Nhi chưa nói hết câu đã bị Hắn đẩy tất cả ra ngoài khóa chặt cửa lại .
Đang nhìn hắn nằm ngủ đột nhiên hắn tỉnh dậy nhìn thấy nó thì hai mắt trợn to nhấp nháy liên tục .
- làm gì nhìn em giữ vậy , bộ em ốm nhìn xấu lắm hả – nó định loay hay sờ mặt mũi mình coi xem mất chỗ nào không .
Hắn cuống cuồng giữ tay nó lại .
- không, không phải đâu , tại . . .tại anh nghĩ em chưa tỉnh nhanh vậy nên . . . Với lại em không nên cử động nhiều ảnh hưởng đến vết thương đó , ngoan đi anh mua kẹo cho – hắn dụ nó .
- anh đưa ra điều kiện hậu hĩnh ghê – nó hơi gật gù.
Hắn thì mừng ra mặt tưởng nó sẽ nghe lời ai dè
- nhưng em lớn rồi không muốn ăn kẹo , em muốn ăn thịt người cơ – nó nhìn hắn với ánh mắt cực đểu .
- em mong anh sẽ tìm thấy hạnh phúc thật sự cuả mình , tình yêu thì không thể gượng ép , hạnh phúc nhất chính là khi mình nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc , anh hãy đi tìm nửa kia cuả mình , mỗi trái tim đều có mảnh ghép riêng cuả mình và anh cũng vậy , đó là định mệnh rồi – giọng nó càng ngày càng yếu ớt .
-anh sẽ . . .về Mỹ ,…anh . .sẽ đi tìm cô bé tóc vàng đã đánh thắng anh và thắng cả trái tim anh nữa chứ không phải cô bé yếu ớt nằm trên gường bệnh kia – Khánh vẻ mặt khẳng định .
- em chúc anh thành công – nó gượng cười nhưng là nụ cười thật lòng .
- cô ấy là viên pha lê quý giá nhất trên đời nhưng rất dễ vỡ , cậu đừng bao giờ làm cô ấy phải buồn, đối xử thật tốt với cô ấy , nếu không tôi nhất định sẽ quay lại và không tha cho cậu đâu- Khánh bỏ đi thẳng mà chả để hắn ú ớ