Toàn bộ trợ lý và vệ sĩ đi theo Tạ Đắc đến Bắc Kinh
được nghỉ xả hơi một buổi tối. Mọi người biết tin được nghỉ, vui vẻ dư hơi sôi
nổi bàn luận sau lưng sếp chắc là hẹn hò với ai đó, hành trình bí mật như thế,
bởi vì chuyện như thế này vô cùng hiếm thấy.
Đổng Toàn không quen thuộc Bắc Kinh, cũng không muốn
cùng mọi người ra ngoài uống rượu, không chỗ nào đi, đành phải ngồi rảnh rang ở
đại sảnh khách sạn cho hết thời gian. Anh lại nhớ đến cậu sếp trẻ tuổi mấy ngày
nay hễ có thời gian là cao hứng bừng bừng đi học mấy trò ảo thuật với người trợ
lý bên cạnh, lại kêu anh đi cửa hàng ảo thuật mua mấy thứ đạo cụ nho nhỏ về,
như là bài tú lơ khơ, dây ruy băng, tiền xu, bó hoa các loại, mặc dù không nói
rõ nguyên nhân, nhưng anh cũng đoán ra được là cậu muốn lấy lòng cô Tân.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ giữa đại sảnh
giống như cơn mưa thủy ngân tầm tã trút xuống. Xuyên qua bức tường bằng kính,
anh thấy chiếc xe của Tạ Đắc lao nhanh tới trước, két một tiếng dừng trước cửa.
Anh đoán chắc là Tân Ý Điền cũng ở trong xe. Đã trải qua chuyện ''khách sạn
Kính Tâm'' lần trước, sợ cô đi vào thấy anh lại ngượng ngập, lập tức đứng dậy
đổi chỗ ngồi, ngồi ở sofa trong góc khuất đưa lưng về phía cửa.
Xe đậu chỗ đó hồi lâu không thấy động tĩnh. Nhân viên
khách sạn thấy tình huống không bình thường bèn tiến tới gõ cửa xe. Tạ Đắc một
mình bước xuống, bước chân hơi chênh vênh, khi bước lên bậc thềm thì lảo đảo
một chút, suýt chút ngã nhào. Cậu đẩy cửa ra loạng chà loạng choạng đi vào,
Đổng Toàn phát hiện cậu không bình thường, mặt trắng như tờ giấy, lớp mồ hôi
rịn trên vầng trán, trên khuôn mặt là vẻ đau đớn cố nén đến mức quen thuộc. Anh
vội chạy đến, lo lắng hỏi: "Cậu Tạ, cậu làm sao vậy? Đau nửa đầu lại tái
phát sao?"
Tạ Đắc xua xua tay, hơi thở mong manh nói: "Không
sao, ngủ một giấc thì khỏe thôi. Anh đỡ tôi với." Đổng Toàn khẩn trương đỡ
về phòng, thấy cậu cắn chặt răng đến mức hai bên thái dương đều nổi hết lên,
đường gân xanh trên đó thấy một cách rõ ràng, vội hỏi: "Có cần đi bệnh
viện khám không?"
"Bác sĩ cũng không có cách nào, không chích thuốc
giảm đau thì cũng là uống thuốc thôi. Đau một hồi thì đỡ thôi, dùa sao cũng
quen rồi." Tạ Đắc nói xong, cũng không chống chọi nổi, bịch một tiếng ngã
trên giường.
Đổng Toàn biết lúc này cậu sợ ánh sáng, sợ lạnh, sợ
ồn, chỉ mở ngọn đèn tường ở hành lang, và nhẹ nhàng khe khẽ kéo rèm cửa sổ lại,
"Cậu Tạ, có muốn uống chút trà nóng không?"
"Không muốn gì hết, tôi chỉ muốn yên lặng ngủ một
giấc." Tạ Đắc thể xác và tinh thần đã bị thương nghiêm trọng, lại chịu đựng
cơn đau đầu giày vò mình, cả người như hấp hối. Mặt cậu vùi trong gối đầu, hai
tay áp chặt vào hai bên gối đầu, nhờ đó để giảm bớt đau đầu, nhưng mà không
hiệu quả.
Đổng Toàn cũng hết cách, đành phải khép cửa ra ngoài.
Chứng đau nửa đầu của Tạ Đắc tồn tại đã lâu, trước khi
phát tác không hề dự báo trước. Có đôi khi đang họp được kha khá, một trận đau
đầu kéo tới, chỉ sau vài phút lại đỡ; có đôi khi là trời mưa dầm, bên đau đầu
như muốn nổ tung, kéo dài liên tiếp mấy tiếng đồng hồ; có đôi khi là trước giờ
đàm phán nửa tiếng, đến phiên cậu vào cuộc, đột nhiên lại không đau nữa. . .
Cậu cũng đi khám bác sĩ, bị kiểm tra xét nghiệm đủ
loại, kết quả nhận được là do nhân tố tâm lý và tinh thần chiếm chủ đạo, nhưng
tìm không ra phương án giải quyết triệt để tận gốc chứng đau nửa đầu, chỉ khư
khư cậu phải giảm bớt lượng công việc, duy trì tâm trạng lạc quan, cậu tức giận
sa sầm mặt bỏ đi.
Tạ Đắc đau nửa đầu lần này không chỉ phát tác kịch
liệt, hơn nữa thời gian tiếp diễn vô cùng dài.
Đổng Toàn đợi bên ngoài đã hai tiếng đồng hồ, thấy cậu
chưa có dấu hiệu chuyển biến tốt, liền bưng nước nóng và khăn mặt, vắt khô khăn
mặt nóng đắp lên trán cậu. Cứ như thế liên tục thay khăn, hai tay anh bị nước
nóng làm phỏng vừa đỏ vừa sưng. Anh đỡ Tạ Đắc đi toilet ra, phát hiện ánh mắt
cậu trống rỗng không có gì, đồng tử màu đen không có tiêu cự, tay chân lạnh
lẽo, nhưng ra giường phía dưới bị mồ hôi thấm ướt hết. Anh liền hoảng sợ, nói
khẽ bên tai Tạ Đắc: "Cậu Tạ, chúng ta nên đi bệnh viện thôi!"
Tạ Đắc xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía anh
cuộn tròn, khẽ lắc đầu, khăn mặt trên trán rơi trên giường. Đổng Toàn nhặt khăn
mặt lên ném vào chậu nước, gấp đến độ không biết làm thế nào mới được. Anh
không quen cuộc sống ở Bắc Kinh, sợ Tạ Đắc trách tội lại không dám huy động
nhân lực, người quen biết duy nhất chỉ có Tân Ý Điền. Nhưng bây giờ trễ thế
này, anh không dám tùy tiện quấy rầy cô. Nếu cậu Tạ và cô tối nay tiến triển
thuận lợi, cũng sẽ không dẫn đến đau nửa đầu.
Anh bưng chậu rửa mặt đi đổ nước, chỉ nghe trên đất
phịch một tiếng. Tạ Đắc cảm thấy dường như có người cầm cái đục đục vào đầu
cậu, từng chút lại từng chút, giống như muốn khoét óc cậu ra, chưa bao giờ đau một
cách đáng sợ thế này. Cậu thực sự chống đỡ không được, từ trên giường ngã
xuống, lăn vài vòng trên sàn mới dừng lại. Cậu ngã thế này làm Đổng Toàn sợ
hãi, cảm thấy xảy ra chuyện lớn. Dìu cậu lên giường nằm xong xuôi, lập tức ra
ngoài cửa gọi điện cho Tân Ý Điền.
Tháo chuông phải đợi người buộc chuông.
Sau khi chấm dứt quan hệ với Tạ Đắc, Tân Ý Điền rầu rĩ
không vui trở lại nơi ở, lòng cô như có gánh nặng ngàn cân đè ép căn bản làm cô
không thở nổi. Cô không thiết ăn uống, cái gì cũng chưa ăn, nằm xuống liền ngủ,
cơ thể rõ ràng rất uể oải, hết lần này tới lần khác thế nào cũng ngủ không
được. Trong đầu chứa nhiều tâm tư ùn ùn kéo đến, quấy nhiễu khiến cô không yên
lòng. Nằm trằn trọc trên giường suốt hai tiếng đồng hồ, cô dứt khoát đem laptop
lên giường mở phim nhiều tập ra xem.
Khi nhận được điện thoại Đổng Toàn, bởi vì cô nhìn
chòng chọc cái laptop đến nỗi buồn nuôn mắc ói, thân thể không tốt, tâm tình sa
sút. Đổng Toàn nói vài ba câu về tình hình của Tạ Đắc với cô. Cô đầu tiên là
trầm mặc, sau thở dài hỏi: "Anh Đổng, anh muốn tôi làm sao?"
"Tính tình cậu Tạ rất bướng, nhất là lúc sinh
bệnh, tôi cần cô đến khách sạn một chuyến khuyên cậu ấy đi bệnh viện. Sáng mai
cậu ấy có cuộc họp rất quan trọng,
không thể vắng mặt." Tình hình Tạ Đắc càng ngày càng không tốt, Đổng Toàn
thứ nhất lo lắng, thứ hai cũng sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì bản thân không
gánh nổi trách nhiệm này.
"Loại bệnh đau nửa đầu này, không phải đã nói đi
bệnh viện cũng vô dụng sao?"
Đổng Toàn nhất thời bị cô hỏi đến nghẹn lời. Tân Ý
Điền ở đầu dây bên kia suy nghĩ, nói: "Như vậy đi, tôi đi qua đó rồi nói
sau, dù sao cũng không xa." Cô ở trong lòng cười khổ một chút, trong lòng
Tạ Đắc lúc này muốn giết cô cũng có, sao còn nghe lời cô.
Cô mang đồ đạc ra cửa. Đầu tiên là đi đến tiệm làm đẹp
không được bắt mắt cho lắm ở gần khu phố, từ cửa sổ nhìn bên trong thấy đèn còn
sáng, nhưng đã kéo rèm cửa, tất nhiên tiệm đã đóng cửa. Cô đứng ở ngoài gõ gõ
cửa, nhẹ giọng gọi: "Tiểu Diêu, chị đã ngủ chưa?"
Một người phụ nữ ước chừng khoảng ba mươi tuổi đi ra
mở cửa, mái tóc dài bù xù, mang dép lê, trên người đã thay áo ngủ, thấy cô, hơi
giật mình, "Đã trễ thế này, có chuyện gì sao?"
"À, là như vậy, một người. . . thân thích, vừa
gọi điện thoại cho em, đau nửa đầu phát tác, đau dữ dội lắm. Trình mát xa của
chị không phải tốt sao? Có thể đi với em một chuyến không?"
Tiểu Diêu do dự, "Bây giờ hả?"
Cô lập tức nói: "Em gửi chị gấp đôi tiền, đi về
bắt xe."
Tiểu Diêu làm một vẻ mặt bất đắc dĩ, "Không phải
vấn đề tiền bạc. . . Được rồi, coi như nể mặt em." Chị đổi quần áo nhanh
chóng, vừa cột tóc vừa tìm cao mát xa khắp nơi.
"Đừng dùng cao xoa bóp, em mang tinh dầu rồi. Đi
thôi."
Hai người bắt xe đến khách sạn Tế Châu nơi Tạ Đắc ở.
Đổng Toàn xuống đón các cô. Tiểu Diêu theo anh đi vào phòng, vô cùng sốc, bám
vào Tân Ý Điền nói khẽ bên tai: "Phòng Tổng thống! Người thân thích này
của em làm gì thế? Không phải xã hội đen chứ?" Tân Ý Điền ngón trỏ tay
phải đặt trên môi, nhẹ nhàng "Xuỵt" một tiếng. Tiểu diêu tỏ ý mình
rất hồi hộp, nhỏ giọng nói thầm, "Ngộ nhỡ xoa bóp không tốt, hay là có chỗ không hợp ý cậu ta,
sẽ không bị đánh chứ? Đêm hôm khuya khoắt, cảm giác nơm nớp lo sợ."
"Không đâu, chị yên tâm đi." Tân Ý Điền xoa
dịu chị, lập tức lại nói giỡn: "Nếu chị bị đánh, em là người đầu tiên lao
ra giúp chị đánh lại." Tiểu Diêu cười cười với chị, tâm trạng căng thẳng
thả lỏng đôi chút.
Tân Ý Điền không vào phòng ngủ, mà đợi ở ngoài phòng
khách. Cô lấy trong túi ra cái tráp gỗ dài khoảng bốn mươi centimet, rộng chừng
ba mươi centimet, khi mở ra bên trong là từng lọ tinh dầu được sắp xếp ngăn
nắp.
"Wow, nhiều thế!" Tiểu Diêu giương mắt nhìn,
"Tinh dầu mát xa hiệu quả cực tốt, mắc lắm đó." chị ghé sát vào nhìn,
"Có thể dùng trực tiếp sao?"
Tân Ý Điền nhỏ giọng nói cho chị cách dùng, "Mấy
thứ tinh dầu theo bài thuốc dân gian này đều có nồng độ cao, trực tiếp dùng sẽ
tổn thương da. Chị trước tiên thử trộn tinh dầu bạc hà, hoa mộc lê, huân y thảo
mỗi thứ một giọt trộn chung với dầu nóng, coi có hiệu quả hay không." Cô
lấy trong tráp gỗ lấy mấy lọ tinh dầu đã nói, căn dặn: "Loại tinh dầu này
nồng lắm, nếu mát xa thân thể, dùng tí xíu là đủ rồi."
Đổng Toàn dẫn Tiểu Diêu vào phòng ngủ. Chị thấy Tạ Đắc
nằm trên giường, đau đến nỗi ngũ quan chụm lại, vội vã hòa tinh dầu ngồi xuống
cuối giường, mát xa đầu cho cậu trước. Tinh dầu thực vật thiên nhiên tinh khiết
tỏa ra mùi hương dễ chịu xoa dịu nỗi đau đớn trong lòng, tâm trạng tuyệt vọng
của Tạ Đắc, dưới lực xoa bóp vừa phải của Tiểu Diêu, cơn đau nửa đầu tuy rằng
không biến mất, nhưng cũng không làm người ta khó chịu nữa.
Sau khi cả đầu đều hoàn toàn thấm tinh dầu, triệu
chứng đau đầu của Tạ Đắc đỡ hơn chút, tỏ ý muốn xoa bóp lưng. Tiểu diêu không dám có ý kiến khác, ra ngoài
trao đổi với Tân Ý Điền về đổi cách phối hợp tinh dầu. Tân Ý Điền lộ vẻ khó xử,
xòe hai tay nói: "Em cũng đâu phải thầy xoa bóp tinh dầu chuyên nghiệp. .
. tự chị quyết định được rồi. . ."
Tiểu diêu dở khóc dở cười, "Haiz, chị còn tưởng
em hiểu biết lắm, mới nãy xém chút bị em hù rồi! Được, đưa tráp cho chị, tự chị
suy nghĩ cách làm." Chị mang tráp gỗ đựng tinh dầu vào trong, xoa bóp hết
lưng đổi thành gáy, hết gáy lại đến đầu, cho đến lúc hai tay xoa bóp đến đau
nhức, mở miệng tỏ ý mình mệt rồi, Tạ Đắc mới buông tha chị.
Tân Ý Điền ngồi trên sofa ở phòng khách đợi đến khi
ngủ luôn. Bị tiếng bước chân giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra thấy Tạ Đắc mặc áo
ngủ tự mình tiễn Tiểu Diêu ra ngoài tỏ ý cảm kích, ngẩn ngơ một hồi, cúi đầu
tránh né ánh mắt cậu, lẳng lặng ngồi thẳng người. Tạ Đắc vẫn cho rằng tiểu Diêu
là do Đổng Toàn mời tới, đột nhiên nhìn thấy cô thì sắc mặc thay đổi, lạnh lùng
quát: "Cô ở đây làm gì?" Lập tức phản ứng, nghiến răng nói: "Tôi
sống hay chết, liên quan gì đến cô?"
"Không liên quan tôi, cho nên tôi đi." Cô
tức giận nói. Không phân biệt tốt xấu, không biết lòng người tốt. Hiện giờ cậu
có sức mắng người rồi, xem ra đau nửa đầu đỡ rồi.
Cô cầm túi xách định muốn đi ngang qua cậu, Tạ Đắc đột
nhiên vươn tay chặn cô. Cậu nổi giận nhìn chòng chọc cô, không nói một lời, ánh
mắt âm u như lưỡi dao lăng trì thàn kinh yếu đuối của cô. Trong khoảng không
tràn ngập không khí căng thẳng chạm vào là nổ ngay.
Đổng Toàn vẫn canh giữ bên ngoài phòng khách thấy thế
nhanh chóng kéo Tiểu Diêu đi ra trước.
Tân Ý Điền chịu thua trận trong ánh mắt khiển trách
lặng lẽ của cậu, run rẩy quay đầu đi, nhẹ giọng nói: "Cậu lại sao
thế?"
"Cô lợi dụng tôi xong, mặc xong quần áo liền trở
mặt không biết người, còn dám hỏi tôi vì sao?" Tạ Đắc càng nghĩ càng thấy
mình nản lòng. Cậu đâu có làm gì sai, tối đó rõ ràng là cô tự nguyện!
Tân Ý Điền vội vàng chặn cậu, "Oái, dừng lại--,
không cần nói khó nghe như vậy --" Mắt cô nhìn hướng cửa, vô lực vỗ vỗ
trán, cắn môi nói: "Cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi. Tôi đi đây." Cô thừa
dịp cậu không chú ý, cấp tốc vụt qua người cậu.
Tạ Đắc thấy bộ dáng này của cô, lo sợ cậu như nước lũ
và thú dữ, trong phút chốc sẽ bắt đầu tấn công cô, không có ngăn cản, nặng nề
vùi mặt vào sofa nơi cô ngủ lúc nãy.
...s...
Đổng Toàn muốn đưa các cô về. Tân Ý Điền từ chối khéo,
"Không cần đâu, ở đây rất dễ bắt xe. Anh cũng đi tới đi lui hơn nửa đêm
rồi, mau về ngủ đi, ngày mai còn phải lái xe đó."
Trên đường Tiểu Diêu hiếu kỳ hỏi cô: "Cái cậu Tạ
kia là thân thích gì với em?"
Tân Ý Điền nói đại một câu, "À. . . dù sao cũng
không phải là họ hàng thân thiết gì lắm. . . tính tình cậu ta không tốt lắm, chị đừng để trong
lòng."
"Người bệnh mà, nên thông cảm. Có điều kẻ có tiền
đều thật kỳ quái, có phải đều dùng sức khỏe kiếm tiền không thế? Cậu ta tuổi
còn trẻ, xem ra khoảng hơn hai mươi tuổi, sao lại đau nửa đầu? Đây là loại bệnh
kinh niên, đau muốn lấy mạng người ta, rất khó chữa hết."
"Áp lực lớn đây. Một cái quyết sách đụng đến hơn
nghìn vạn, quan hệ đến lợi ích sống chết bao nhiêu người."
"Chính là thế, tiền của người giàu có cũng không
dễ kiếm được thế đâu! Được rồi, tinh dầu kia của em thật tốt, lúc ra về có rửa
tay rồi, lâu như vậy vẫn còn ngửi được."
"Tinh dầu này quả thật không tệ, có thể dùng để
chế tạo nước hoa cao cấp. Em cũng dùng nó làm sản phẩm dưỡng da, tự mình phối
hợp, trực tiếp thoa lên mặt. Kể chuyện cười này với chị, em dùng tinh dầu hoa
hồng thoa lưng, ngày hôm liền có kinh nguyệt, thực sự là quá kinh khủng."
"Hoa hồng thông kinh mà, có điều hữu hiệu như
thế, lần đầu tiên chị gặp nha." Tiểu diêu vẻ mặt ước ao nói. Lúc Tân Ý
Điền lấy ba trăm đồng đưa chị, chị kiên quyết không nhận, ấp úng nói:
"Tinh dầu này em mua ở đâu thế? Có thể mang cho chị vài lọ không?"
Tân Ý Điền nở nụ cười, làm một động tác
"OK", "Em có người quen ở Pháp, đợi cô ấy về nước em sẽ nói cô
ấy mang cho chị, nhưng hơi mắc đó. Vì mua những tinh dầu này, em phải nhịn ăn
nhịn uống suốt một năm trời!" Nói đến đây, cô thò tay vỗ vỗ bao, phát hiện
bên trong rỗng tuếch, lúc này mới nhớ đến hộp tinh dầu để ở khách sạn quên mang
về.
Tiểu Diêu liên tục xin lỗi, "Xin lỗi, chị đi vào
để trên bàn trong phòng ngủ quên đem ra."
"Đừng lo, cũng không phải quên ở chỗ người khác,
không mất đâu. Ngày mai em đến lấy." Lời tuy như vậy, nhưng mà Tân Ý Điền
không muốn tiếp xúc nhiều với Tạ Đắc, bởi vậy vừa đến nhà liền gọi điện cho
Đổng Toàn. Đổng Toàn nói cô là cậu Tạ đã ngủ rồi, ngày mai anh sẽ mang hộp tinh
dầu trả cô.
Sáng sớm, Tạ Đắc tỉnh dậy. Lúc Đổng Toàn đem tài liệu
hội nghị đưa cậu xem qua, thấy cậu ngồi ở sofa loay hoay với mớ tinh dầu trong
tráp gỗ, trước tiên là mở ra từng lọ, ngửi mùi hương trong đó, sau đó lần lượt
sắp lại, làm không biết mệt. Có bình phun tinh dầu, cậu cầm lấy hướng vào không
trung xịt hai lần, trong phúc chốc cả phòng tràn ngập hương hoa hồng, kéo dài
không tiêu tan.
Đổng Toàn hít sâu một hơi, cười nói: "Mùi này
thật dễ chịu. Tối qua cô Tân quên mang đi, gấp vô cùng, nói là mỗi ngày cô đều phải dùng."
Tạ Đắc quay đầu nhìn anh, hỏi: "Không phải của
thầy xoa bóp sao?"
"Hình như là của cô Tân, thầy xoa bóp đó là bạn
của cô ấy."
Tạ Đắc gật đầu, đóng nắp tráp gỗ, đứng dậy lấy vali
trong tủ áo, bỏ tráp gỗ vào đó, sau đó để vali trở lại.
Đổng Toàn ở bên cạnh nhìn, không dám lên tiếng. Anh
nghĩ thầm, cô Tân chắc nóng lắm đây.
Khi Tân Ý Điền biết tinh dầu của mình bị Tạ Đắc "biển thủ", có
loại cảm giác bị sét đánh trong lòng. Cô năn nỉ Đổng Toàn: "Anh Đổng, anh
thừa lúc cậu ta không ở đó, lấy nó ra từ va li của cậu ta là được rồi, nó vốn
dĩ là đồ của tôi mà."
Đổng Toàn thấy khó xử, "Đó là đồ vật riêng tư của
cậu Tạ, chúng tôi đừng nói là mở, ngay cả chạm còn không dám. Cô Tân, tôi thực
sự không có cách nào. Nếu không, tự cô gọi điện nói với cậu Tạ đi."
Ngắt điện thoại, Tân Ý Điền tức muốn điên. Cô biết Tạ
Đắc là cố ý, nói không chừng lại là trò đùa quái đản của cậu ta. Cô muốn đem
tinh dầu về, nhưng không muốn tiếp xúc với cậu, không biết làm sao đành phải
mắng người nào đó cho hả giận: "Nào có người như vậy? Lấy oán trả ơn, thực
sự không biết xấu hổ!"
Ngụy Tiên đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc tiêu thụ khu
vực Hoa Bắc của một công ty liên doanh nổi tiếng, vì vậy phải luôn tăng ca và
đi công tác. Buổi tối anh lại ở công ty họp, bất ngờ nhận được điện thoại của
Vương Nghi Thất. Từ sau khi hai người ngả bài với nhau, anh và cô không còn
liên lạc qua lại. Anh nhìn màn hình điện thoại trong tay liên tục nhấp nháy,
nội tâm đấu tranh cần phải nghe điện hay không. Đột nhiên, điện thoại ngừng,
anh thở phào nhẹ nhõm. Chẳng được bao lâu, điện thoại di động lại rung động
nữa, lần này vang rất lâu. Anh ra khỏi phòng họp, đứng ở hành lang vắng vẻ
không người ấn phím nhận cuộc gọi.
"Alo?" Đầu điện thoại bên kia vọng đến âm
thanh ầm ĩ, hỗn loạn, khiến anh hoàn toàn nghe không rõ đối phương nói gì. Anh
cau mày hỏi: "Cô ở đâu?"
"Quán bar!" Vương Nghi Thất mơ hồ không rõ
nói hai chữ, hiển nhiên say rượu không nhẹ."Em gặp phiền phức rồi, anh tới
nhanh đi!" Cô mới vừa nói xong địa chỉ, ngay sau đó trong điện thoại
truyền đến một tiếng thét chói tay kinh hoàng, tiếp theo sau bị ngắt đứt. Ngụy
Tiên quay về phòng họp nói với mọi người anh có việc phải đi trước, cầm lấy
chìa khóa xe và áo vét chạy như bay ra ngoài.
Khi anh chạy đến, thấy hai người đàn ông có ý xấu vây
quanh Vương Nghi Thất đang say đến choáng váng mơ hồ, thỉnh thoảng động tay
động chân, vừa sờ mó lại vừa bấu véo. Vương Nghi Thất không có sức chống lại,
hai tay khua loạn xạ, trong miệng quát lung tung đủ thứ từ "Tránh ra,
không được, cút...", nhưng chẳng có lực uy hiếp.
Anh xông vào đẩy hai kẻ kia ra, nâng Vương Nghi Thất
dậy. Vương Nghi Thất nhìn thấy anh, hai tay ôm chặt cổ anh khóc lên, nghẹn ngào
nói: "Ngụy Tiên, em khó chịu --" tóc cô tán loạn, ánh mắt mờ mịt
không tiêu cự, sắc mặt ửng hồng như máu, rõ ràng chẳng qua là nguyên nhân do
uống rượu.
Ngụy Tiên trừng mắt hướng hai kẻ không biết sống
chết bên cạnh, sắc mặt cực kỳ
xấu xí, gầm lên: "Tụi mày còn chưa cút, hay muốn ăn đấm?" Nói xong
vén tay áo chuẩn bị tiến lên. Hai người đó nhìn qua, thấy anh cao to mạnh mẽ,
bộ dạng khó bắt nạt, thừa lúc lộn xộn chuồn mất.
Vương Nghi Thất mặc bộ váy ngắn màu lam cổ chữ V khoét
sâu, lộ ra một vùng lớn da thịt trắng như tuyết, thậm chí có thể thấy được hình
dạng đẹp đẽ. Ngụy Tiên cởi áo vét khoác trên vai cô, nửa dìu nửa ôm cô với ý
thức càng ngày càng rời rạc kéo ra khỏi bar. Vừa lên xe, Vương Nghi Thất nghẹo
đầu vào lưng ghế ngủ từ lúc nào.
Ngụy Tiên thay cô gài dây an toàn, nhìn gương mặt nhỏ
nhắn của cô trong lúc ngủ mơ thật điềm tĩnh, càng hiện vẻ xinh đẹp. Hình dáng
lúc cô ngủ là bình thản thế đấy, đáng yêu, hoàn toàn không giống cái kiểu nói
toạc móng heo, ngang ngược kiêu ngạo thường ngày, làm cho người ta thương yêu
như thế, không nhịn được thở dài một hơi. Rất nhiều người cùng tuổi cô chỉ mới
tốt nghiệp đại học, mà cô đã thôi học, kết hôn, ly hôn, đã trải qua cuộc sống
mà một người bình thường chưa hẳn có thể trải qua nhiều sóng gió như thế.
Anh đưa cô về Tùng Lộ Hoa Viên, trông thấy tòa nhà
thuộc đối diện, kiến trúc hơi cũ kỹ-- nơi vợ chưa cưới của anh đang say giấc,
đối với việc xảy ra đêm nay hoàn toàn không biết gì cả, nỗi hổ thẹn trong lòng
không kìm được lại dâng lên. Anh ổn định Vương Nghi Thất xong, cầm lấy áo vét
phải đi. Vương Nghi Thất nằm trên giường mình lo lắng tỉnh lại, nắm quần anh
nói: "Đừng đi, được không? Nán lại một lúc thôi, chỉ một lúc thôi. Vừa
nãy, em thật sự rất sợ-- "
"Cô sợ, còn đi loại nơi đó?" Ngụy Tiên nhịn
không được giáo huấn cô.
Vương Nghi Thất tủi thân thanh minh: "Em đi với
bạn, rất nhiều người, lúc đầu mọi người đều rất được, uống rượu, tán gẫu, chơi
trò chơi. . . Sau đó, sau đó em cũng không biết xảy ra chuyện gì. . ."
"Vậy hai người kia là ai?"
"Không biết."
"Không biết?" Ngụy Tiên nâng cao âm lượng,
"Không quen biết mà cô đi với người khác uống rượu?"
"Người nhiều như vậy, khoảng hai mươi người, đâu
biết hết."
"Vậy những người khác đâu? Những người bạn đó của
cô tùy ý để cô bị chuốc rượu, lợi dụng cũng không lo lắng?"
Vương Nghi Thất quay đầu đi, khẽ nói: "Không
biết, lúc bắt đầu phát hiện thấy không bình thường, tất cả mọi người không thấy
nữa, chỉ còn lại có mình em, mới gọi điện cho anh."
Ngụy Tiên tức giận đến không biết nói cái gì cho phải,
"Bạn bè cô quen là loại bạn lêu lỏng gì thế?"
Vương Nghi Thất đột nhiên ngồi dậy, hất cằm nhìn anh
nói: "Ai nói tôi chỉ quen biết bạn bè lêu lỏng. Bọn họ chí ít không giống
những thanh niên tốt đẹp có triển vọng nào đó, sẽ không tránh tôi như rắn
rết."
Ngụy Tiên lặng im, trên mặt hiện vẻ thống khổ, đưa
lưng về phía cô nói: "Tôi là người phải kết hôn. . ."
"Em đâu có nói không cho anh kết hôn đâu, em chỉ
muốn anh nói chuyện với em thôi, ngay đêm nay, như vậy cũng không được
sao?" Vương Nghi Thất dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh.
Ngụy Tiên không đành lòng, ngồi xuống cạnh giường, dịu
dàng khuyên cô: "Nghi Thất, cô không nên giày xéo chính mình như vậy, cô
còn trẻ, đừng tự sa ngã. . ."
Vương Nghi Thất nhanh chóng ngắt lời anh, "Cũng
chỉ có anh sẽ nói như vậy. Anh biết vì sao hai kẻ kia suồng sã thế không? Bọn
họ biết em đã ly hôn, mà phụ nữ ly hôn rất dễ bị lợi dụng nhất. Phàm là đàn ông
đều nghĩ như vậy, đừng tưởng rằng em không biết. Mà anh --" cô dừng một
chút, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn, "Lúc đó chẳng phải nghĩ như vậy
sao?"
Ngụy Tiên tránh né ánh mắt cô, mềm nhẹ nhưng kiên định
nói: "Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy."
"Thế nhưng hành động thực tế của anh đã chứng
minh anh với những kẻ đàn ông thích lợi dụng cũng không có gì không
giống." Vương Nghi Thất dùng ngữ khí bén nhọn lên án anh.
"Cô mệt rồi, tôi đi rót cho cô ly nước." Anh
đứng lên, chạy ra khỏi phòng ngủ cô.
Ngụy Tiên không rót nước sôi, mà là đưa cô một ly nước
trà đậm giải rượu. Vương Nghi
Thất dỗi không chịu. Ngụy Tiên phải kéo cô từ trong chăn ra đút cô uống. Cô
uống hết một ly trà nóng trong tay anh, cơ thể xuất mồ hôi lạnh, người cũng
không khó chịu nữa, nhanh chóng thiếp đi.