Hạnh Phúc & Tình Yêu Cõi Bờ Bên Ấy
- Chớp mắt mà “Đường sách thênh thang” đã cùng tôi lẻ bóng được một
năm. Dạo Tiểu Man mới đi, tôi không tránh khỏi bỡ ngỡ, mỗi lần nói xong
một đoạn, tôi lại nhìn sang vị trí trống trải cạnh bên, đợi Tiểu Man
tiếp lời… Song đến ngày hôm nay, độc chiếm phòng thu đã trở thành thói
quen của tôi mất rồi. Không rõ, các bạn nghe đài đã quen với điều này
chưa?
Thư Lộ nói nhẹ tênh:
- Nếu chưa thì chi bằng chúng ta hãy cùng làm quen với một giọng nói
khác bắt đầu từ ngày hôm nay. Tôi tin rằng, các bạn đã từng nghe chương
trình của cô ấy không chỉ một lần. Bắt đầu từ ngày hôm nay cô ấy sẽ là
một thành viên trong đại gia đình “Đường sách thênh thang”. Nào, chúng
ta hãy nghe cô ấy giới thiệu về mình.
- Chào các bạn, tôi là Lạc Lạc, thật vui khi được dẫn chương trình cùng Thư Lộ.
- Mọi người đều yêu quý Lạc Lạc, bởi cô ấy là vua “thay ca” cấp cao
của đài chúng tôi, bất kể ai xin nghỉ, cô đều sẵn sàng làm thay.
- Chứng tỏ mình rất rảnh rỗi, ha ha.
- Phải nói Lạc Lạc là một MC vô cùng tài năng, không một chương trình nào có thể làm khó cô ấy.
Kịch bản được Thư Lộ để sang một bên, bảy năm dẫn chương trình phát
thanh, sở trường của cô là không cần kịch bản mà vẫn có thể đối đáp
thoải mái cùng đồng nghiệp dẫn cùng trước micro.
- Cảm ơn bạn. – Lạc Lạc cười bổ sung: – Nói thực mình cũng nghĩ vậy đó.
- Nhiệt liệt nghênh đón đồng nghiệp mới, song chúng ta cũng không thể quên cô bạn cũ được. Mấy ngày trước tôi vừa nhận được thư của Tiểu Man. Các bạn nghe đài yêu quý Tiểu Man hẳn rất muốn biết tình hình hiện giờ
của cô ấy, sau đây chúng ta hãy cùng xem Tiểu Man viết gì trong thư.
Lạc Lạc chống đầu, mắt háo hứng nhìn Thư Lộ nhấc tờ giấy màu vàng nhạt xếp trên cùng, đoạn hăng hái đọc:
“Gửi Thư Lộ:
Lâu rồi không gặp, cậu khoẻ chứ? Tớ vẫn ổn.
Vậy là tớ đã xa Thượng Hải, xa cậu, xa các bạn thính giả yêu quý
của chúng ta đã được một năm rồi, nhiều khi đến chính tớ cũng không tin
thời gian lại trôi qua nhanh đến vậy.
Một năm trước, tớ đã có một quyết định vô cùng khó khăn, vì theo
đuổi tình yêu đích thực mà trái tim luôn khao khát, tớ đã bỏ lại tất cả
để đặt chân sang Pháp. May thay, tớ bỏ ra nhiều thứ, song cũng gặt hái
được không ít. Một năm qua, tớ đã trở lại với trường học, trau dồi vốn
tiếng Pháp hạn hẹp của tớ, trong cuộc sống, tớ đã học được cách bảo vệ
người mình yêu. Giờ đây tớ thấy vô cùng mãn nguyện.
Tớ vẫn đến thư viện thành phố thường xuyên, cốt tìm đọc sách văn
học Trung quốc. Tuy đọc sách không còn là công việc chính của tớ nữa
rồi, nhưng nó đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống.
Chính cậu và các bạn thính giả đã dạy tớ điều này, tớ nghĩ vậy. Những
ngày mưa, tớ lên sân phơi của chung cư, hoặc xuống quán cà phê dưới nhà, vừa nhấm nháp sô cô la nóng vừa lần mò câu chữ. Điều đó gợi tớ nhớ lại
quãng thời gian có cậu và các bạn thính giả ở bên, dường như tớ đã quay
lại Thượng Hải, quay về với các cậu. Dạo gần đây, thư viện vừa về một lô sách mới, nhưng cậu có thể tưởng tượng, thực ra đều là sách xuất bản từ một, hai năm trước ở Trung quốc. Tớ đã đọc “Vũ điệu trên nước”[1] và thích vô cùng, tớ đoán có lẽ cậu đã đọc qua cuốn này từ lâu.
Dạo gần đây, cậu đã đọc những gì?
…”
Thư Lộ đặt bức thư trong tay xuống, mỉm cười nhìn nét chữ đong đầy
hạnh phúc của Tiểu Man, thực lòng cô mừng thay cho bạn. Cô ấy có lòng
dũng cảm dám bỏ ra tất cả để đạt được tất cả. Từ tận thâm tâm mình, Thư
Lộ thấy ngưỡng mộ Tiểu Man.
Lạc Lạc tiếp lời cô với chất giọng nhẹ nhàng ấm áp:
- Không ngờ cô nàng Tiểu Man bất cần của chúng ta cũng có khía cạnh
tinh tế đến vậy, hay là do đã lên chức mẹ nhỉ? Về vấn đề này, chúng tôi
sẽ đọc tiếp thư của Tiểu Man vào số sau. Còn bây giờ, chúng ta hãy cùng
xem Vũ điệu trên sóng một cuốn sách nói về đợi chờ mà Tiểu Man vừa nhắc đến.
oOo
Bây giờ nhớ lại, đám cưới diễn ra tháng Năm năm 2000 đã chẳng để lại
ấn tượng gì cho Thư Lộ. Song việc quay mòng mọng theo chỉ thị của tất cả mọi người lại khiến cô ghi nhớ sâu sắc, bởi nó khác xa với hôn lễ lãng
mạn trong mơ của cô. Mãi tới khi quăng bó hoa bách hợp trắng trong tay,
cô mới thực sự cảm nhận được khung cảnh của buổi lễ, một tiệc cưới thuộc về riêng mình cô và Gia Tu.
Ngày thứ ba sau khi Gia Tu quay về, họ liền tới cục dân chính đăng ký kết hôn. Bà cụ đeo kính lão chật vật đối chiếu chứng minh thư, hộ khẩu
và giấy chứng nhận độc thân của hai người. Chẳng rõ mau hay chóng, sau
đó bà cụ ngẩng lên cười nói:
- Chúc mừng cô cậu!
Khi bà ấy nhoẻn cười, mặt có hai vết nhăn sâu hoắm và lộ ra hàm răng xỉn vàng.
Hôm đó, Gia Tu và cô tới tiệm đồ cưới chọn ảnh. Và đúng như Gia Tu
từng nói, hai người lên ảnh quả nhiên không khác là bao so với tấm ảnh
cưới đăng trên báo của nữ hoàng Elizabeth đệ nhị và thân vương Philip.
Tấm sau cùng trong album chộp đúng lúc Thư Lộ đang phì cười.
- Em thấy… – Gia Tu lúng búng nói: – Trông anh có cứng nhắc quá không nhỉ?
Thư Lộ trợn mắt nhìn anh:
- Có lúc nào mà anh không cứng nhắc?
Anh già sửng sốt ra mặt, đoạn ngó dáo dác khắp phía, xác định xung quanh không ai mới khẽ nói:
- Lúc trên giường anh cũng cứng nhắc lắm à?
- …
Thư Lộ quay phắt đầu đi, từ chối đưa ra câu trả lời.
Còn trên thực tế, cô lại nghĩ, anh già phải nói là quá cuồng nhiệt ấy chứ.
Cuối tuần đó, hai người đi mua giường mới, gọi là hoàn thành công
việc trang trí phòng tân hôn. Cùng với hôn lễ đang tới gần, cái cảm giác bất an căng thẳng luôn khiến Thư Lộ phiền não cũng giảm dần. Hằng đêm,
lòng cô luôn bình yên đến lạ kỳ, dường như người sắp lên xe hoa về nhà
chồng không phải mình vậy. Thái độ ba mẹ cô không căng như đận đám cưới Thư Linh. Buổi tối trước hôm đón dâu ba ngày, ba tìm cô nói chuyện. Nói xong, ông nhìn cô đầy hiên từ, nhẹ nhàng xoa đầu cô con gái, lâu lắm
rồi kể từ cái hồi tốt nghiệp trung học, chuyện này chưa hề lập lại. Bỗng cô thấy thất vọng, bởi trước lúc chị đi lấy chồng, ba mẹ dặn dò chị rất lâu. Tuy cô một mực không dám khẳng định, nhưng thực lòng cô cảm thấy
ba mẹ thiên vị chị nhiều hơn.
Hôn lễ diễn ra đơn giản mà trang trọng, nụ cười nở trên môi cô mọi
lúc mọi nơi. Khách đến rồi về, trong đầu cô vẫn một khoảng trống rỗng.
Lúc Gia Tu luồn chiếc nhẫn vào ngón tay cô, mắt cô dán vào mặt đá lộng
lẫy đính trên nhẫn. Nhớ dạo bé, từng trốn đi chơi để rồi bị ba đánh một
trận nên thân; nhớ hồi cấp hai đánh nhau với bạn trai ngồi cùng bàn chỉ
vì một cục tẩy; nhớ hồi cấp ba, buổi chiều tự học, lén bỏ ra ngoài ăn
hoành thánh bán bên lề đường; lại nhớ hồi mới chập chừng bước chân vào
cổng trường đại học, buổi tối xốn xang sóng lòng đưa đẩy cô gặp Dịch Phi và cả một tối con tim tan vỡ của sau này… Đầu cô lan man với những hồi
tưởng cho tới khi sực tỉnh thì mình đã đứng cạnh Gia Tu trên tấm thảm
dầy dặn màu đỏ của sàn khiêu vũ, hoá ra mình đã bần thần rất lâu.
Bỗng Gia Tu nhẹ nhàng gỡ cánh tay mà Thư Lộ đang khoác ra, tiến lên mấy bước, đứng trước micro.
- Tối qua tôi đã đọc lại một lượt bản nháp mà mình đã soạn sẵn. Tôi
nhớ đó là lần thứ mười hai tôi đọc nó, song không hiểu vì sao mà… – Anh
hơi ngưng lại: – Bây giờ tôi quên sạch mất rồi.
Dưới sân khấu, mọi người ồ lên cười.
- Trước tiên, tôi rất cảm ơn mọi người đã dành thời gian tham dự đám
cưới của tôi và Thư Lộ, nhất là phải cảm ơn cô bé đứng cạnh tôi vào lúc
này.
Anh nhìn sang cô, dường như đang tự lẩm bẩm một mình:
- Hôn lễ của chính mình chưa bao giờ xuất hiện trong suy nghĩ của
tôi, bởi tôi luôn ngộ nhận, trên đời này còn nhiều việc đáng giá hơn, ý
nghĩa hơn để tôi theo đuổi. Có một dạo, niềm tin về hôn nhân và tình yêu của tôi là con số không. Tôi an nhàn sống trong thế giới của riêng
mình, đồng thời cứ ngỡ tưởng sẽ sống như vậy đến trọn đời.
Anh khẽ mỉm cười đoạn nói:
- Nhưng may mắn sao tôi đã gặp được Thư Lộ.
Giây phút đó, Thư Lộ có cảm tường hình như anh già đang nghẹn lời, bởi lẽ anh vừa khẽ mím môi.
- Em biến thế giới vốn chỉ hai màu đen trắng của tôi trở nên rực rỡ,
mang niềm vui về với tôi… – Anh cúp mi mắt, ngẫm một lúc rồi hóm hỉnh
nói rằng: – Đương nhiên cũng có lúc hơi khổ một tẹo.
Khách khứa bên dưới lại được phen phá lên cười.
- Nhưng nói gì thì nói, nhờ em mà một người đàn ông trung niên khô
khan như tôi có được rất nhiều sự đổi thay, chính vì thế tôi phải cảm ơn em.
Anh quay lại nhìn cô, bấy giờ mắt cô đã rưng rưng:
- Cảm ơn em.
Dưới sân khấu vang lên những tràng vỗ tay rầm rầm, song Thư Lộ lại
chẳng nghe thấy gì, cô chật vật hết sức cốt để nén giọt lệ đang mấp mé
bờ mi, bởi nhân viên trang điểm luôn miệng dăn cô chớ có khóc kẻo nhoè
phấn son.
Bước đến bên cô, Gia Tu lặng lẽ nhấc tay cô lồng vào khuỷu tay anh, như thể chưa từng rời xa.
Thư Lộ cố rặn cười, cô bấm bụng nghĩ chắc bây giờ mình cười khó coi lắm. Nhưng có hề gì, anh già chẳng bận tâm đâu mà.
Mở mắt thức giấc vào sáng hôm sau, đầu óc vẩn vơ rất lâu cô mới nhớ
ra mình đang nằm trên chiếc giường rộng thênh thang của khách sạn. Gia
Tu nằm kề bên, vẫn chìm sâu trong giấc ngủ. Cô ngắm nghía đường nét trên khuôn mặt anh, bây giờ mới nhận ra sống mũi của anh thẳng tắp. Hẵng nhớ hôm qua anh nói, chính cô biến thế giới vốn chỉ hai màu đen trắng của
anh trở nên rực rỡ, cô thật sự tuyệt vời đến vậy ư?
Cô chợt tự hỏi, rốt cuộc mình giành được tình yêu của anh ấy như thế
nào nhỉ? Một người có vẻ bề ngoài lẫn tài trí bình thường như cô, chưa
từng làm bất cứ việc gì vì anh, thậm chí, nghe xong lời tỏ tình của anh, cô còn cảm giác tình yêu mình bỏ ra chẳng nhiều bằng anh ấy.
Nhưng mà, được yêu bao giờ chẳng sướng hơn đi yêu một người, chí ít,
cô cũng bớt phần khổ đau, tổn thương nhận về mình cũng nhẹ nhàng hơn.
Chắc bởi anh già cũng cảm nhận được đấu tranh trong lòng cô, nên tự
nhiên mắt anh giật mấy cái, hé mi mơ màng nhìn cô. Thư Lộ lập tức nhe
răng cười ngô nghê với anh.
Bởi công việc của hai người khá bận rộn nên thay vì hưởng thụ tuần
trăng mật thì sáng thứ Hai, Thư Lộ ngáp ngắn ngáp dài bước vào văn
phòng.
Trên bàn làm việc đặt một bó bách hợp vàng to đùng, rực rỡ chói cả mắt.
- Cái này… tặng tớ à? – Thư Lộ ngờ vực hỏi Tiểu Man, cô nàng kia đang vắt chân tỉa móng.
- Ừ, tặng cậu đấy.
- Ai tặng tớ thế?
- Tớ… – Nói rồi, Tiểu Man liền đổi sang chân kia, tiếp tục sửa sang bộ móng của mình.
- Ôi… cảm ơn nhé.
- Khỏi khách sáo.
Bỗng đâu, Thư Lộ có cảm giác Tiểu Man giống y chang mấy bà vợ lẽ điệu đà trong máy gia đình giàu có thời xưa ở Thượng Hải
- Cơ mà sao lại là bách hợp vàng. – Cô thấy hơi thắc mắc.
- Làm sao tớ biết được. – Tiểu Man ngừng tay nhìn cô: – Mang tới đã vậy rồi.
- … – Cô hơi hiểu vấn đề rồi đây: – Hoa của cái anh Tây kia tặng cậu à?
- Ừ, sao cậu biết.
- …
Cô im luôn, thiết nghĩ không nên đào sâu vấn đề này.
Sách vỡ lẫn thư từ bầy bừa khắp bàn, Thư Lộ tiện tay mở ra, có một
bức thư gửi từ nước ngoài, địa chỉ người gửi lạ hoắc, được cái nét chữ
trên thư vô cùng thanh mảnh. Cô mở ra xem, ra là thư của Điền Tâm Nghi,
bên trong có một tấm thiệp đỏ thắm.
“Gửi Thư Lộ và Gia Tu:
Thật tiếc vì đã bỏ lỡ hôn lễ của hai người. Lúc này chị đang ngồi
trong lều của mình ở bình nguyên của Kenya viết thư cho em. Đêm nay trời cao và xanh lắm, sao trên trời sáng vô cùng.
Không có thứ gì hay ho để tặng em và Gia Tu, đành gửi kèm một bức
tượng điêu khắc thủ công, nghe nói theo phong tục ở đây, phòng tân hôn
nhất định bày nó, chị thấy cũng khá dễ thương.
Cảm ơn em đã quan tâm và giúp đỡ hai đứa nhỏ. Chị chân thành chúc
phúc cho hai người, chúc em và Gia Tu hạnh phúc đến đầu bạc răng long.
Tâm Nghi.”
Thư Lộ lục lọi mãi mới tìm thấy một thùng giấy cất dưới gầm bàn, bên
trong là bức tượng thủ công xù xì, khắc hình đôi chim dựa vào nhau,
chuẩn bị tung cánh.
Nhìn bức tượng gỗ mộc mạc ấy mà cô thừ người một lúc lâu, bỗng đâu cô thấy mình đánh mất điều gì đó. Thứ cô mất đi, có lẽ cũng giống điều mà
Tâm Nghi luôn theo đuổi, ấy là tự do. Về sau, bức tượng được Thư Lộ cất
lên tầng cao nhất của giá sách, dường như chỉ ở nơi đó, đôi chim mới có
thể cất cánh bay xa.
Nhiều năm sau, Thư Lộ mới nghiệm ra một điều: khi chúng ta đánh mất
một thứ gì đó, chắc chắn sau này sẽ nhận về một thứ tương tự.
Tối này, Gia Tu phải tăng ca nên Thư Lộ rủ Tiểu Man tới tiệm cơm mới
mở gần đài phát thanh. Tiệm nằm trong một con hẻm ít người để ý, hai cô
chọn bàn trong góc sát cửa sổ, có tầm nhìn chếch ra ngã tư đối diện.
Phục vụ vừa đi khỏi, Tiểu Man liền nói:
- Phát biểu cảm tượng vợ chồng son xem nào.
- Hình như… chẳng có gì cả.
- Cậu cũng lạnh lùng quá nhở. – Tiểu Man nói đầy bất mãn: – Giả sử
một ngày nào tớ mà lấy chồng, nói không chừng sẽ phấn khích đến nỗi ngã
vật ra đất, ngất xỉu ngay trong lễ cưới ấy chớ.
Thư Lộ tức cười nhìn cô nàng:
- Thôi xin, kẻo đám cưới lại loạn lên mất.
Tiểu Man toe toét nhìn cô, bâng quơ nói:
- Tớ chẳng mong một đám cưới hoãn mỹ, chỉ cần chú rể là người tớ yêu, vậy đã đủ lắm rồi.
Thư Lộ chợt nhận ra trong giọng điệu của Tiểu Man thoáng chút bâng
khuâng. Bất giác cô nhớ tới ông nhà văn đã có gia đình nọ, người thông
minh như Tiểu Man chẳng rõ đã thoát khỏi toà thành vây hãm tình cảm đó
chưa.
- Ôi trời… – Tiểu Man thở hắt ra, như thể vừa thổi phù bóng râm của
cảm xúc: – Cậu thấy quanh tớ phủ một bầu không khí thê lương à?
- …
- Tự tớ cũng thấy thế. – Không đợi Thư Lộ nêu ý kiến, cô nàng liền tự trả lời: – Nhờ thấy được vẻ mặt hạnh phúc của cậu trong đám cưới, mới
khiến tớ tin rằng trên đời này vẫn còn tình cảm tốt đẹp.
Thư Lộ bĩu môi nghĩ Tiểu Man nói khoa trương thật. Cô còn chưa rõ
tương lai sau này mình có hạnh phúc hay không, nói chi đến việc làm
gương cho người khác. Từ khi rời ghế nhà trường, cô càng thấm nhuần câu
nói “thân bất do kỷ”, những thứ cô từng cố chấp, từng ngoan cố duy trì,
đến nay đã chớm lung lay.
- Bây giờ hỏi câu này hình như hơi muộn, nhưng mà… – Tiểu Man ngừng
lại nhìn cô, đoạn nói: – Trong chuyện tình cảm này, nói cách khác là
trong cuộc hôn nhân này, cậu tự tin chứ?
Ánh mắt Thư Lộ nhìn xuống tách cà phê trên bàn, ngơ ngẩn nghĩ: Ừ… nếu anh già không thấy chán.
Hai đĩa cơm rang hải sản thơm phưng phức được bưng lên, Tiểu Man lập
tức quẳng ba cái vấn đề phức tạp ấy lên tận chín tầng mây, để lao vào ăn như ma đói.
Thư Lộ tức cười nhìn cô nàng, người vô tư lự dễ cảm nhận niềm vui hơn, phải vậy không nhỉ?
Chưa bao giờ Thư Lộ nghĩ xa xôi về những vấn đề như: mười năm sau
mình thế nào, hai người vẫn yêu nhau chứ? Và sẽ có một đứa trẻ đáng yêu
vô ngần? Phải chăng thời gian sẽ vẽ thêm nhiều nếp nhăn trên khoé mắt?
Đến lúc đó, liệu “khả năng” của anh ấy có bị suy giảm không nhỉ?…
Từ trước tới nay, cô chưa từng nghĩ đến điều đó, nói cách khác là
chưa từng mảy may khát khao. Cô chỉ mong mỗi mai thức dậy và mỗi tối lên giường, vòng tay anh sẽ siết chặt lấy cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên
trán.
Tối đến Thư Lộ về nhà, vừa mở cửa, bất ngờ nhận ra đèn phòng khách
sáng choang, loáng thoáng tiếng nước vọng ra từ nhà tắm. Cô rón rén đóng cửa, lúc đi qua nhà tắm, láng máng nghe tiếng anh già ngâm nga. Cô liền phì cười, ra anh già cũng biết hát cơ đấy, mà giọng còn như ma chê quỷ
hờn nữa chứ.
Cô về phòng ngủ, ngồi xuống giường, tự nhiên thấy lòng yên ả kỳ lạ. Cô bắt đầu tin rằng đây là cuộc sống mà mình mong mỏi.
- Em về rồi à.
Không biết tự lúc nào, anh già cùng chiếc khăn tắm quấn quanh eo đã xuất hiện trước mặt cô.
- Vâng, em tưởng anh phải muộn mới về. – Cô cười nói.
Anh ngồi xuống cạnh cô, lau mái tóc ướt rượt:
- Tại anh không muốn để em ở nhà một mình.
Thư Lộ ngỡ ngàng nhìn anh, nói chẳng nên câu. Cô ôm chầm lấy cơ thể chưa kịp khô của anh, ngả vào bờ vai ấy:
- Em yêu anh.
Lần đầu tiên cô thổ lộ ba chữ ấy cùng anh… Cơ thể anh căng lên, cô có thể cảm nhận được.
Cô mỉm cười nghĩ, nếu anh già cứ yêu cô như thế này, vậy cô sẽ đáp
lại anh bằng một thứ tình cảm tương tự, biết đâu đây cũng là một kiểu
hạnh phúc thì sao.
Tranh thủ lúc anh đang mải sững sờ, cô chồm lên người anh, gỡ khăn tắm ra:
- Đêm nay Trẫm sẽ sủng hạnh ngươi, xong việc, ngươi qua chỗ tổng quản đăng ký tên, mai sẽ thưởng hậu hĩnh.
Anh tuyệt nhiên không hề ngọ nguậy, mặt làm bộ thẹn thùng, khó nói:
- Không được đâu…
- Vì sao? – Vừa gỡ khăn, cô vừa thắc mắc.
- Hôm nay người ta “đến tháng” mà…
Ngày tháng cứ thế dần trôi trong bình yên và dung dị. Chiều thứ Bảy
hằng tuần, Thư Lộ và Gia Tu vẫn xúc tiến những cuộc hẹn hò đầy lãng mạn
trên băng ghế dư dật chỗ ngồi của thư viện. Nom vẻ mặt tập trung cao độ
của Gia Tu, cái tính xốc nổi trong cô dần dịu đi. Tuy chưa xác định nổi
thực tâm mình muốn gì, cần phải làm gì, nhưng rồi anh sẽ nói cho cô chứ
nhỉ?
Nếu thời gian ngừng trôi tại giây phút này, phải chăng họ sẽ giống như hai bức tượng im lìm bất động?
Thư Lộ len lén giẫm chân mình lên chân anh. Có thế, họ mới giống hai bức tượng đá không một li cách rời.
Thấm thoắt đã bước sang tháng Tám năm 2000, cuối cùng đôi vợ chồng
son cũng có được kỳ nghỉ để dành cho tuần trăng mật. Chuyến bay khởi
hành từ Thượng Hải tới Singapore cất cánh trong cái nắng rực rỡ. Ôm tâm
trạng háo hức trong lòng, Thư Lộ hớn hở lật giở cuốn tạp chí trên máy
bay, nhưng chẳng chữ nào len nổi vào đầu, bởi ánh mắt cô đã dành trọn
cho tấm ảnh đại dương xanh ngắt một màu mất rồi còn đâu. Nhoáng cái anh
già đã lăn ra ngủ, cuộc sống bay qua bay lại chẳng lạ lẫm gì với anh,
sân bay dường như đã trở thành một phần trong cuộc đời anh.
Tại sân bay Changi, đập vào mắt Thư Lộ là đủ mọi màu da và quốc tịch, nào là người Gia-va, người Ấn Độ, người Malaysia, người Hoa, người Châu âu, người Úc, dù lúc đó đã là mười giờ tối, dòng người vẫn thong dong
kéo lê hành lý. Đích đến của họ là đảo Bali.
Cổng sân bay đi Bali đứng chật ních người, từ những đôi tình nhân đến những cặp vợ chồng, hay đại gia đình cùng nhau đi du lịch. Thư Lộ ngó
sang anh già đứng cạnh bên vẫn đang ngáp ngắn ngáp dài, dường như phút
chợp mắt mới rồi chả thấm vào đâu.
Gần nửa đêm, họ mới tới Denpasar. Cổng ra của sân bay đông nghịt
người tới đón du khách. Họ cầm trên tay những mảnh giấy đủ kích cỡ, giơ
quá đỉnh đầu, bên trên viết tên khách sạn, tên người cần đón, tên công
ty, vân vân. Hai người kéo vali to đùng, tìm kiếm rất lâu trong biển
người mới thấy tấm biển viết “Mr & Mrs Pay”.
Dưới bầu trời oi ả, Thư Lộ ngửi thấy một hương vị ngọt ngào. Cô háo
hức đến nỗi toan nhảy cẫng lên, nhưng chính vào lúc đó, cô manh nha cảm
nhận được điều gì đó, liền ngoảnh đầu ngó đông ngó tây trong đám đông
rối ren.
Đảo mắt mấy lần song chẳng thấy gì lạ, thế mà trái tim vẫn nhộn
nhạo với những nhịp đập dữ dội. Gia Tu xoa đầu cô, như muốn hỏi: em làm sao thế. Cô mỉm cười, khoác tay anh, rồi chợt nhớ ra bọn họ đang đi hưởng tuần trăng mật cơ mà.
Sáng sớm hôm sau tỉnh giấc, Thư Lộ hơi thất vọng một tẹo, nước biển ở đây chẳng xanh rờn như trong tấm ảnh gì cả, bãi cát thì chả trắng ngần
mềm mịn gì cho cam, đội ngũ bán hàng rong trên bãi biển lúc nào cũng
nhăm nhăm đuổi theo du khách để chèo kéo mua kính bơi.
Hai người đi tham quan chùa chiền trong vùng, có một ngôi đền được
dựng giữa biển, nhìn cửa nào cũng giống toà bảo tháp bị chẻ làm đôi, mà
tiếng Anh của người bản địa cô hầu như chẳng hiểu mấy.
- Em không thích nơi này à?
Lúc ăn cơm trưa, Gia Tu liền hỏi.
Thư Lộ ngẩng đầu nhìn anh ra chiều hoang mang, cô luôn sắm vẻ hớn hở hưởng thụ cơ mà, nhẽ nào bị anh bắt quả tang.
Gia Tu tủm tỉm mỉm cười, song không phải bởi anh thấy đắc ý vì nắm
được nỗi thất vọng cô đang cố tình giấu giếm. Anh vẫn ung dung như
thường, gió biển đánh rối tóc anh, anh nhẹ nhàng nói:
- Rồi em sẽ thích.
Sang đến ngày thứ ba, họ chuyển sang căn biệt thự trên núi ở Ubud,
rất nhanh Thư Lộ đã mê mệt nơi đây. Họ chẳng đi đâu cả, chỉ ngồi tâm sự, đọc sách và bơi, sau đó ôm nhau ngủ khì khi đêm về.
Một sớm, Thư Lộ bắt quả tang anh già ngồi vẽ vời ngoài ban công. Cô
tiến lại gần, thấy cảnh núi non sặc sỡ trong bức hoạ, cô liền hỏi:
- Em không biết là anh còn rành cả món vẽ vời đấy.
- Hồi nhỏ, anh từng mơ trở thành hoạ sĩ… nói đúng hơn là, hoạ sĩ truyện tranh.
- … Nhưng em đâu có thấy máu nghệ thuật trên người anh đâu.
Phớt lờ giọng điệu của cô, anh vẫn nói:
- Hồi cấp ba, anh mê Astro Boy lắm.
- Thì ra lần trước, tập tranh em tìm thấy trong thư phòng là của anh à?
Giờ Thư Lộ mới chợt vỡ lẽ. Mấy bức tranh đó, bức nào cũng sặc sỡ xanh đỏ tím vàng như thể nếu không tận dụng mọi màu sắc thì sẽ uổng phí tiền mua bút vậy.
- Có lúc… – Cô hơi nhát gừng: – Anh khiến em ngạc nhiên đấy.
Gia Tu không ngoái lại, anh vẫn chăm chú rê bút chì màu trên tờ giấy trắng:
- Mặt này của anh hấp dẫn em, có được tính như vậy không?
Thư Lộ nghiêm túc cân nhắc rồi nói:
- Chắc rồi… Anh khác xa tất cả những người đàn ông em quen.
Gia Tu phì cười quay đầu nhìn cô:
- Này nhóc, em thì quen được mấy gã hả.
Thư Lộ ôm cổ anh, phật ý nói:
- Đừng có khinh em, con trai theo đuổi em phải xếp hàng từ tháp Đông Phương Minh Châu cho tới cảng Thập Lục Phố đấy.
Anh tủm tỉm cười.
- Hỏi khí không phải chứ, có phải sáng nào họ cũng gây tắc nghẽn ở hầm Diên An không?
Thư Lộ sờ soạn râu ria trên mặt anh, bất giác, cô không dám tin người đàn ông này đã thuộc về mình:
- Anh lúc nào cũng bình tĩnh, lúc nào cũng biết mình phải làm gì, không nên làm gì.
Anh nguýt cô một cái, đoạn buông tiếng “ờ”, cho phép cô tiếp tục nói.
- Anh thông minh và có trách nhiệm. – Thấy anh mỉm cười thích chí, cô bèn chêm thêm một câu: – Đồng thời cũng bảo thủ, kiêu ngạo và độc đoán.
- Ờ. – Hình như anh đang nghĩ rằng, vế sau không phải đang chỉ ra khuyết điểm của mình thì phải.
Cô cười ranh mãnh:
- Đương nhiên, quan trọng nhất là, anh có vẻ bề ngoài cũng không đến nỗi nào, ăn ít mà kiếm được nhiều.
- Lại hỏi khí không phải, mấy gã em quen thường thế nào?
- … – Thư Lộ cứng họng không trả lời được, bởi lẽ, đúng như anh nói đó, cô thì quen được mấy gã.
Anh già tủm tỉm lắc đầu, chẳng nói gì đâu, chỉ nghiêng mặt trao cô một nụ hôn phớt nhẹ mà thôi.
Tự nhiên cô thấy thẹn thùng, như kiểu vừa bị một ai đó xa lạ hôn vậy. Trong ký ức của cô, anh luôn là người đàn ông nghiêm khắc, kiệm nụ
cười. Một mặt, cô kính nể anh như kính nể cha mình; mặt khác, cô lại có
dựa dẫm vào anh, mỗi lần bắt gặp nụ cười chiều chuộng của anh, mỗi lần
được anh ôm vào lòng, lòng cô thầm ngân lên cảm giác mãn nguyện.
Chí ít, cô không dám tin anh sẽ yêu mình, lẽ đó mà cô cũng chưa từng
chủ động đòi hỏi gì ở anh. Song cô biết, mình đang dần trở nên gắn liền
với người đàn ông này.
Nhấc tách cà phê trên bàn ăn, Thư Lộ bước tới bên ô cửa sổ trổ về
phía lưng núi. Nơi đó, hình như đang xây dựng một khách sạn kiểu biệt
thự khác, sau mười giờ, công nhân người bản địa mới lục tục tới làm
việc.
Bali chẳng khác nào anh già, là nơi mang đến cho cô biết bao bất ngờ. Chen giữa đồi núi và ẩn hiện nơi vùng quê tĩnh lặng mộc mạc – toạ lạc
những căn biệt thự hào hoa tráng lệ đầy thú vị. Biệt thự sa hoa mọc lên
không ngừng, khách du lịch và dân bản địa ở cùng một nơi như nhau, sống
những cuộc sống khác nhau một cách yên ổn hoà thuận.
Cô bần thần nhìn sang khu công trường nọ. Có mấy người đang đo đạc số liệu, một trong số đó quay lại, lau mồ hôi bằng áo phông trên người,
trái tim cô bỗng giật thót lên.
Dù cách xa mấy chục mét song khuôn mặt ấy vẫn rơi vào tầm nhìn của cô đầy rõ rệt. Bấy giờ, người kia cũng ngưng công việc trên tay, hướng ánh mắt về phía cô.
- Thư Lộ…
Tuy không nhìn rõ gương mặt cô gái bên cửa sổ, nhưng Dịch Phi vẫn
khẳng định chắc nịch, đó là cô, bởi cô và anh ngồi cùng một chuyến bay
từ Singapore tới Denpasar.
Dĩ nhiên, Thư Lộ không thể nghe thấy tên mình được thốt lên bởi anh,
song cô vẫn kéo rèm lại ngay tức thì, như thể chưa từng xảy ra chuyện
gì.
Trước bữa tối ngày hôm đó, Gia Tu đề nghị ra ngoài đi dạo, Thư Lộ trù trừ một lát, sau cùng vẫn đồng ý. Hai người tản bộ trên con đường làng, sắc xanh ngút ngàn tầm mắt, thỉnh thoảng mới chen kẽ một vài đốm trắng
bông sứ. Thư Lộ sợ gặp phải cái người ban sáng, nhưng cũng không dám
khẳng định đó là Dịch Phi. Mà chung quy, tốt nhất đừng gặp thì hơn.
Lúc quay về, Thư Lộ nửa ngạc nhiên nửa mừng rỡ phát hiện ban công bên ngoài bày một vòng nến tròn màu trắng, gió biển gợi ánh lửa bật bùng.
Hồ bơi bên cạnh đó thả ngập cánh hoa hồng, khăn trải bàn đổi sang màu
trắng tinh khôi, bên trên đặt hai cây nến dài.
Xưa nay, đã bao giờ cô từng mơ một ngày nào đó mình sẽ có bữa tối như thế này đâu. Chỉ khi mọi thứ bày ra trước mắt, cô mới không cầm được
giọt nước mắt.
Bàn tay ram ráp ấm áp của anh già gạt đi những giọt nước mắt của cô. Anh rủ rỉ nói:
- Em khá hơn anh tưởng đấy, bọn họ nói, bình thường con gái mà thấy cảnh này thể nào cũng gào rú.
Thư Lộ hết khóc lại cười, thật xấu hổ hết biết. Bởi cô luôn vỗ ngực
tự nhận mình không phải đứa con gái ham mê ba cái trò lãng mạn này. Cô
từng nghĩ mình sẽ chẳng vì thế mà cảm động, song cô vẫn rung rinh bởi
một người đàn ông khô khan nhưng luôn sẵn sàng lấy lòng mình đó thôi.
Cô vùi mặt vào ngực anh, nước mắt quệt hết vô sơ mi trắng cotton của
anh. Qua lớp vải mỏng, nhịp tim có tiết tấu và mạnh mẽ ùa vào tai cô.
Gia Tu vỗ lưng cô:
- Mừng không? Mừng là tốt, vì anh bỏ ra không ít tiền đâu.
Mười ngày sau, Thư Lộ và Gia Tu đành chia tay căn biệt thự trên núi
vô cùng yên tĩnh an nhàn này, để khởi hành về Thượng Hải. Lúc về, phi
trường không nhộn nhịp như lúc đi, ô cửa đóng thuế khởi hành không có
những hàng người dài dằng dặc, phòng đợi máy bay cũng vắng tanh.
Thư Lộ và Gia Tu rẽ làm hai ngả, người tới quầy mỹ phẩm miễn thuế, người qua tiệm sách.
Sau một vòng lượn lờ, Thư Lộ xách chiến lợi phẩm tới tiệm sách tìm Gia Tu, song chả thấy bóng dáng anh đâu.
- Thư Lộ…
Cô quay người lại, thấy người vừa ngập ngừng gọi tên mình, không kinh ngạc cũng chẳng lấy làm hoang mang.
Bao lần cô từng tưởng tượng mình sẽ phản ứng ra sao nếu gặp anh. Cô
nghĩ mình sẽ móc mỉa anh; cô tưởng mình sẽ quay gót bỏ đi không thèm nói một lời; hoặc cố gắng nặn nụ cười chẳng màng bận tâm như Akana Rika[2]… thế mà đến giây phút cuối cùng, cô chỉ mỉm cười phớt nhẹ, điềm đạm nói:
- Đúng là anh à. Lâu rồi không gặp.
Gương mặt căng thẳng của Dịch Phi bỗng rạng cười chút ít.
- Hôm đó người em thấy ở công trường… là anh phải không?
Anh gật đầu:
- Công ty anh phụ trách xây dựng khách sạn đó.
Sau tốt nghiệp, Dịch Phi biến mất triệt để khỏi cuộc sống của cô, Thư Lộ chỉ biết anh vào làm tại một công ty xây dựng. Để mau quên được anh, thậm chí cô còn tránh mặt vài người bạn.
- …
- …
Hai người trầm ngâm trong phút chốc, Thư Lộ bèn hỏi:
- Anh cũng đáp máy bay về Thượng Hải à?
- Không, anh qua Singapore, bên đó còn ít việc.
- À…
- Thực ra…
- ?
- Lúc đến, chúng ta ngồi cùng chuyến bay.
- …
Nhớ lần trước ở sân bay, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại ngoái đầu, nhẽ nào lúc đó anh đang nhìn cô?
- … Em tới du lịch à, nhiều người tới đây hưởng tuần trăng mật lắm. – Anh nhìn cô.
Thư Lộ cười nhỏ nhẹ:
- Em cũng đến để hưởng tuần trăng mật.
Khoảng khắc đó, dường như Thư Lộ đã thấy được vẻ mất mát trên gương mặt anh nhưng rất nhanh cái cảm xúc ấy đã vụt qua.
- Chúc mừng em.
Anh đen đi nhiều, gương mặt hao gầy, chẳng biết có phải vì thế mà bờ vai anh nom rộng hơn hẳn.
- Cảm ơn anh.
Thư Lộ nghĩ, anh thay đổi nhiều quá, ngông nghênh đã hao vợi để
nhường phần cho chín chắn và đĩnh đạc. Mà có khi đến chính cô cũng thay
đổi, đâu còn ngây ngô bộp chộp như ngày xưa nữa, giờ đây cô khéo léo và
hiểu đời hơn nhiều.
Trước khi gặp Gia Tu, chi bằng sức lực của bản thân, cô thực sự không thể thoát khỏi cái bóng của trầm uất. Thế mà, cuối cùng cô đã thoát
khỏi nó. Vậy người đàn ông đang đứng trước mặt cô thì sao, phải chăng
anh hẵng nhớ sân trường họ từng đi qua, phải chăng hẵng nhớ những đêm
lặng lẽ tiễn cô về ký túc xá, phải chẳng vẫn day dứt ruột gan bởi cô,
phải chăng…
- Thư Lộ.
Chẳng rõ tự lúc nào Gia Tu đã đứng cạnh cô, trên tay cầm mấy quyển tạp chí.
Thư Lộ thoáng hoang mang, nhưng vẫn ép mình phải điềm tĩnh mỉm cười, đoạn hướng mắt về phía Dịch Phi:
- Em vừa gặp lại bạn cũ thời đại học.
Dịch Phi gật đầu thân thiện rồi nói nhanh rằng:
- Không sớm nữa, anh phải đi tìm đồng nghiệp đây, chúc hai người tân hôn vui vẻ. Tạm biệt.
Nói rồi anh liền bỏ đi thẳng.
Thư Lộ ngây người dõi theo bóng lưng anh, nghẹn nghèn chẳng nên câu.
Hồi lâu, anh già mới hóm hỉnh bảo:
- Cậu này đẹp trai đấy, có phải tuýp “hoàng tử bạch mã” mà mấy cô bé các em hằng mến không?
Thư Lộ cười khì, giả bộ khờ khạo nói:
- Thời nay, mấy “cô bé” tụi em không thịnh hành “bạch mã hoàng tử” nữa rồi.
Anh nguýt cô:
- Thật không, thế thịnh hành cái gì?
- Thì là “hoàng tử già cưỡi ngựa trắng” như anh đó.
Anh già cầm tạp chí gõ nhẹ lên đầu cô:
- Đi thôi, chút nữa là check in rồi.
Thư Lộ cười ngô nghê mấy tiếng rồi khoác tay anh, tiến về cửa cửa làm thủ tục lên máy bay Đúng là nằm mơ cũng chẳng ngờ mình và Dịch Phi lại
hội ngộ trong tình huống kiểu này.
Cái thời sinh viên non nớt đã xa lắm rồi, mối tình thơ ngây mang tới
cho cô biết bao khổ đau cũng dần nhạt phai, người đợi chờ đã không còn
là cô. Nhưng có khi, chỉ là đôi khi, cô vẫn nhớ lại những chuyện trước
kia, như thể đang coi chuyện của người khác và vẫn nhoi nhói đau trong
lòng.
Nhìn ra bãi biển xanh thẳm bên ngoài máy bay, cô sẽ mang theo hình
ảnh buổi tối lãng mạn, được bao quanh bởi ánh nến linh ấy tới trọn đời;
cô sẽ nhớ bể bơi thả ngập cánh hoa hồng, nhớ vòng ôm siết chặt của Gia
Tu, nhớ vũ điệu trên mặt nước đỏ thắm.
Khi máy bay cất cánh, bỗng Thư Lộ nhận ra, mình đã phải lòng Bali.
***
Bữa trưa tại căng tin, Tiểu Man bất ngờ hỏi Thư Lộ:
- Có thính giả hỏi năm nay chúng mình có tổ chức cuộc thi viết cảm nhận nữa không.
- Hỏi anh Triệu coi. – Thư Lộ lơ đễnh nhai món thịt xào măng.
- Anh ấy đồng ý rồi, tóm lại anh ấy chỉ phụ trách huy động tài trợ thôi, công việc chấm bài là toàn quyền chúng mình.
- Ờ. – Thư Lộ không nhận ra, Tiểu Man đang săm soi mình bằng một ánh mắt đầy thắc mắc.
Sau khi rời Bali, cảnh tượng ở sân bay đôi khi vẫn lởn vơn trong tâm
trí cô. Người con trai mang tên Dịch Phi giờ đây đã trở nên xa lạ, không biết cuộc sống hiện nay của anh thế nào.
Khi cái tin mình lấy chồng thốt ra khỏi miệng, lòng cô như thoáng
ngân lên một tia khoái trá, từ một kẻ bại trận, nay giành phần thắng về
tay mình. Song cũng đau nhói một cái, vì sự thật mà “bạn giường số ba”
từng nói, vì một thoáng mất mát của anh, dường như thắng lợi “đầy gian
truân” kia trở nên bỗng trở nên kém vui đi nhiều.
Cô đe mình chớ nên suy nghĩ vẩn vơ, mặc kệ mọi sự, nói gì thì nói giờ đây cô đã là phụ nữ có chồng, đã sở hữu một người đàn ông cùng tình yêu của anh ta, chưa kể một cuôc đời thuận buồn xuôi gió. Chẳng nhẽ khát
khao cháy bỏng của một người phụ nữ bình thường không bao gồm những điều đó hay sao?
Mỗi lần cô bày tỏ nỗi bất an và hoang mang với cuộc đời, bạn bè
thường cự nự: Cậu mà cũng đòi bất mãn? Cậu sở hữu cả đống thứ mà bọn tớ
không có kia kìa.
Khổ nỗi cô nào có biết, cô thật sự không hề biết. Cô không biết thực
tâm mình muốn gì, và có những thứ tưởng rằng rất khát khao nhưng trên
thực tế nó chỉ là một thứ vớ vẩn dư thừa. Cô chưa đủ chín chắn, cuộc đời như tấm màn căng trước mắt, cất giấu đi quá nhiều thứ, cô bỏ nhiều công sức cốt để vén bức màn lên, song lần nào cũng vô vọng.
Nhiều khi cô thấy nhớ nhung cuộc sống sinh viên chất phát ngây thơ
ngày xưa. Thời ấy tuy không có nhà cao cửa rộng, không có sashimi tôm
hùm, không có túi hàng hiệu, không cả xe hơi, thẻ ngân hàng chẳng có để
mà nhét đầy ví, nhưng cũng đồng nghĩa với việc dục vọng chưa từng ngấp
nghé quanh đây.
Những gì họ có chỉ là ước mơ trong sáng, và khát khao hướng về tương
lai. So với sự thật tàn khốc, có lẽ nó mới đích thị là điều tuyệt vời
không gì sánh bằng.
- Cậu biết không? – Dòng suy nghĩ của cô bất ngờ bị cắt ngang bởi Tiểu Man: – Cậu trưởng thành rồi đấy.
Thư Lộ nhìn Tiểu Man, khi không lại thốt nên một câu như vậy, thật chẳng hiểu ra làm sao.
Tiểu Man gạt đống sườn ăn thừa trên bàn vào hộp cơm, nghiêm túc nói:
- Bởi tớ phát hiện ra, dạo gần đây, cậu là hay suy tư lắm, tuy tớ
không rõ cậu đang nghĩ gì, nhưng càng động não nhiều, càng mau trưởng
thành.
Nói xong, cô nàng liền bưng hộp cơm, bỏ đi mất, để lại Thư Lộ dở khóc dở cười.
Thực tình Tiểu Man đâu có quái dị như người ta vẫn tưởng, chẳng qua,
cô ấy sở hữu triết lý của riêng mình mà thôi. Thư Lộ đã quen dần thứ
triết lý nhân sinh đó, bởi lẽ, giống như Tiểu Man từng nói, đang suy
nghĩ đồng nghĩa với đang trưởng thành.
Thời gian “Đường sách thênh thang” lên sóng đã ngấp nghé kỷ niệm một
năm, chương trình tổ chức event “Quyển sách tôi yêu thích nhất” lần hai, lần này bài dự thi gửi về nhiều hơn hẳn dự kiến. Và thế là, dịp cuối
tuần, Thư Lộ đành phải khệ nệ xách túi bản thảo về nhà đọc.
- Em phải nói với anh, để anh còn đi đón em chứ.
Bước ra khỏi phòng tắm, thấy Thư Lộ đang thở hồng hộc, Gia Tu liền tỏ vẻ phật ý.
- Không cần đâu, nặng bình thường thôi.
Thư Lộ có cảm giác mình sắp lả đến nơi rồi.
Anh già xoay mặt cô lại, nghiêm nghị nói:
- Lần sau nếu gặp chuyện này, phải nói với anh nghe chưa.
Thư Lộ sững người, nào ai biết anh lại nghiêm túc đến vậy, cô chỉ con nước gật đầu như bổ củi.
- Cuối tuân này coi như đi tong rồi, nhiều bài quá đi… – Cô nằm vậy xuống sô pha, thở dài thườn thượt: – Hay anh giúp em coi đi.
- Không được. – Anh già khoát tay tuyệt tình: – Anh đã đồng ý giúp Gia Thần đưa A Văn tới trường nhập học rồi.
- Á… – Thư Lộ mở mắt tròn xoe, cô quên béng mất chuyện này.
Hè mới rồi, hai nhóc kia vừa thi đại học xong, tiếc là, trước ngày
thi một hôm, ma xui quỷ khiến thế nào mà Nhã Quân bị viêm ruột thừa.
Mười hai giờ đêm, Nhã Văn tá hoả gọi xe cấp cứu đưa anh trai tới bệnh
viện. Gia Thần không mảy may do dự, đặt lịch sáng ngày hôm sau sẽ mổ cho thằng bé.
Vốn thành tích bậc trung thế mà A Văn lại đột phá với điểm thi cao
cao chót vót, đỗ nguyện vọng một, trở thành đàn em khoá sau của Thư Lộ.
Tuy không bày tỏ ra mặt, song không ai không cảm nhận được nỗi buồn
của Nhã Quân. So với trước kia nó càng trở nên lầm lì khó hiểu hơn.
Mấy hôm trước, Thư Lộ nhận được thư của Tâm Nghi, trong thư viết:
“… Nhờ em thay chị giúp đỡ thằng bé bướng bỉnh ấy vượt lên khó khăn nhỏ nhoi trước mắt, được không em…”
- Anh đã tính thưởng Nhã Quân và Nhã Văn cái gì chưa? – Thư Lộ hỏi anh.
- Có rồi…
Vừa xem tivi, anh vừa kéo dài giọng. Bình thường, mỗi lần anh nói
bằng giọng điệu quái đản ấy, chứng tỏ tâm trí anh đang treo ngược cành
cây nào đó.
- Anh thưởng gì? – Cô chống nạnh hỏi.
- … Tiền chứ gì. – Anh già bóc một phong thư ra.
- …
***
- Ôi con xin, con xin, cảm ơn chú! – Nhã Văn nâng niu phong bì, mắt sáng rực: – Á… cám ơn cả thím út nữa!
- Haha! – Sực nhớ lời Tâm Nghi dặn dò, cô bèn động viên hai đứa nhỏ
như một vị bề trên: – Nhã Quân này, hy vọng năm sau con sẽ nối gót A
Văn… Ơ à không, ý thím là…
- …
- Mong con đuổi kịp A Văn…
- … – Sắc mặt Nhã Quân thoáng sầm lại.
- Ơ.. thực ra ý thím là… – Thư Lộ bấn loạn tìm từ thích hợp để nói.
- … Ý thím là, hy vọng năm sau con cũng đạt điểm cao. – Anh già kịp thời đỡ lời hộ cô.
Thư Lộ bèn gật đầu như búa bổ.
Nhã Quân nhếch miệng cười, khẽ đáp “Con cảm ơn” rồi quay người giúp Nhã Văn chuyển hành lý.
Thư Lộ nhìn anh già, bắt gặp anh cũng đang tủm tỉm nhìn cô.
- Có phải em vừa làm mọi việc tệ hơn không?
- Chưa đến nỗi, chí ít Nhã Quân chưa nổi sùng lên.
- …
- Ngốc ạ! – Anh già khẽ quẹt mũi cô.
Thư Lộ nhăn mày, lòng thấy tiếc thay Nhã Quân, nhưng cũng nhẹ nhõm
phần nào như thể vừa trút được tảng đá trong lòng. Làm vậy có được tính
là đã hoàn thành tâm nguyện của Tâm Nghi không nhỉ?
Anh già mượn được một chiếc xe bảy chỗ ngồi để đưa A Văn tới trường.
Hiển nhiên, hành lý xếp chật kín cả cốp xe. Qua tấm gương chiếu hậu, cô
quan sát hai anh em ngồi ở băng ghế sau. Trên đường đi. Nhã Văn líu lo
nói cười không ngơi nghỉ, hệt chim sẻ. Còn Nhã Quân lại lầm lì ngó ra
ngoài cửa sổ, dường như đang nặng tâm sự.
Thư Lộ nghĩ thầm, hai anh em vốn gắn bó gần gũi dưới một mái nhà, từ
nay về sau mỗi đứa một nơi, có lẽ đây là cuộc ly biệt đầu tiên trong
cuộc đời hai đứa.
Rồi cô chợt nhận ra, ánh mắt của Nhã Quân gợi cô nhớ tới Dịch Phi lúc ở sân bay. Không biết thằng bé tiễn em gái tới trường với tâm trạng
nào, năm sau một mình ôn thi sẽ thế nào đây.
Trong khi cô đang nghĩ ngợi miên man đến xuất thần, thì Nhã Quân như
cảm nhận được ánh mắt trân trối của cô. Qua tấm gương, hai thím cháu
nhìn nhau.
Thư Lộ bèn cười giả lả, Nhã Quân cũng cười đáp lại, rồi quay sang nói chuyện với Nhã Văn. Thư Lộ lấy làm lạ, vẻ mặt nó cứ như thể vừa bị cô
túm được bí mật gì vậy.
Lúc mọi người đến nơi, khuôn viên trường đã chìm nghỉm trong biển
người. Thư Lộ thoáng tần ngần nhìn trường xưa thân thuộc, từ ngày tốt
nghiệp, nơi đây đã thay đổi đến chóng mắt. Mà có khi, người thay đổi
chính là cô.
Thư Lộ chạy ngược xuôi như con thoi khắp trường để làm thủ tục nhập
học cho Nhã Văn. Nó gợi cô nhớ lại mình của nhiều năm về trước. Hồi đó,
cô là sinh viên khoa văn điển hình, lúc nào cầm sách của Wislawa
Szymborska[3] để ra vẻ với đời, tưởng làm thế thế sẽ khiến mình thêm phần tri thức.
Sau này mới lưu hành danh xưng “người đẹp tri thức”, trong mắt các cô,
danh hiệu nay cao cả hơn cái tên “người đẹp não ngắn” cả tỷ lần, dù
những người được tôn vinh là “ngươi đẹp tri thức” chẳng ai đẹp cả.
Nhã Văn rất nhanh đã hoà đồng với bạn cùng phòng. Khi nắng chiều phủ trùm ban công, nó ra sức đẩy mọi người quay về.
Nhã Quân im như thóc suốt một ngày trời bỗng đùng đùng bỏ về như thể
nổi cáu, thậm chí chẳng thiết tạm biệt lấy một câu. Để lại Thư Lộ và Nhã Văn ngơ ngác nhìn nhau. Anh già vẫn thản nhiên căn dặn mấy câu rồi kéo
Thư Lộ ra về.
Trên đường về, chẳng rõ do A Văn vắng mặt hay sao mà bầu không khí
nặng nề đến khó chịu. Nhã Quân ngồi khuất sau ghế lái nên Thư Lộ không
thấy biểu cảm của thằng bé qua gương chiếu hậu, song bụng bảo dạ, chắc
vẻ mặt bây giờ của nó tệ hết biết.
Tối về nhà tắm táp xong xuôi, Thư Lộ ra ghế sô pha ngồi và bắt đầu
đọc thư của độc giả. Một ít thư được Gia Tu bóc từ trước, lại còn thẳng
tay khoanh tròn mấy lỗi chính tả và mấy chỗ sai nữa chứ. Cô đọc liền một mạch suốt mấy tiếng đồng hồ, cho đến khi mắt díp lại, không làm sao
cưỡng nổi, bèn tắt đèn nằm xuống cạnh Gia Tu đang chăm chú đọc sách. Vừa dụi mắt vừa nói:
- Em thấy Nhã Quân đáng thương thật.
- ?
- Nó học giỏi thế mà lại không được vào đại học với Nhã Văn.
- … – Anh lại cắm cúi vào cuốn sách.
- Thực ra em rất muốn an ủi nó. – Mắt cô nhìn lên trần nhà biến màu vàng sữa dưới ánh đèn: – Nhưng lại không an ủi thế nào.
- Nếu người an ủi nó là em… – Anh già dán mắt vào cuốn sách tiếng Anh trong tay: – Cách an ủi tốt nhất là, không nên an ủi.
- … – Thư Lộ trừng mắt lườm anh, dường như đã quá quen với kiểu hóm
hỉnh không phải lối của anh: – Anh không thấy tội nghiệp Nhã Quân à?
Mãi anh già mới rời ánh mắt khỏi cuốn sách để nhìn cô, vẻ đăm chiêu nói:
- Thực ra… có chút đồng cảm.
- Thế sao anh không an ủi thằng bé?
- … Thì như anh nói đấy, cách an ủi tốt nhất là không an ủi gì cả,
anh cảm giác thằng bé không muốn mình tội nghiệp nó. – Nói xong, anh lại tập trung vào đống chữ tiếng Anh ri rít dày đặc.
Thư Lộ ngẫm lời anh nói, bụng bảo dạ, nếu đổi là mình, hẳn cũng không muốn người khác tội nghiệp.
- Mà có lẽ, em cứ tìm dịp nói bâng quơ với nó, làm vậy, nó sẽ không
nghĩ em đang an ủi nó, mà cũng không biết em đang tội nghiệp nó.
- Nói gì.
- Thì nói… – Thư Lộ lại nhìn lên trần nhà, tưởng tượng vẻ lạc lõng
của Nhã Quên đứng trước mắt mình: – Đời người có chút phong ba là chuyện bình thường, báo trí đều nói, có người thi tám năm mới đỗ Thanh Hoa, so sánh mà xem, con chỉ cần dùng một năm chăm chỉ là vào được trường mình
muốn, con phải lấy làm mừng chứ. Khó khăn chỉ là tạm thời, nó chỉ là một chướng ngại vật nhỏ xíu trên đường đời của chúng ta mà thôi, vượt qua
con hố này, đằng sau chính là đại lộ khang trang sáng sủa. Chỉ cần kiên
trì, có quyết tâm, thím tin con sẽ khắc phục được mọi khó khăn.
Nói xong, Thư Lộ mới nhận ra anh già đang nhìn mình đầy quái lạ, cứ như thể cô đang nói hươu nói vượn không bằng.
- Em… khẳng định chúng mình đang nói cùng một chủ đề chứ? – Tự nhiên anh hỏi vậy.
Thư Lộ ngờ ngợ nói:
- Đương nhiên rồi! Nãy giờ em đang nói chuyện Nhã Quân không được thi đại học mà, chẳng nhẽ còn chuyện khác đáng để thằng bé buồn?
Vẻ mặt anh già thoắt trở nên sửng sốt, anh mở miệng toan nói chi đó,
nhưng sau rốt lại câm như hến, đoạn trở người, quay lưng về phía cô,
tiếp tục nghiền ngẫm quyển sách tiếng Anh trong tay.
Thứ Ba, Thư Lộ thu âm xong, hai vợ chồng liền dắt nhau về đằng ngoại
ăn cơm. Vừa đặt chân vào cửa, tiếng cười sảng khoái của ba đã ập vào
tai. Ông cụ rất ít khi cười, mà cười rộ lên thành tiếng thì càng hoạ
hoằn.
Chỉ thấy chị gái mặt mũi đỏ ửng ngồi trên sô pha, anh rể ân cần rót nước đưa chị.
- Thư Lộ! – Chị mỉm cười nói: – Chị có bầu rồi, bác sĩ nói cái thai đã được hai tháng.
- Thật á! – Thư Lộ bước tới, cẩn thận sờ lên bụng Thư Linh, phẳng vậy mà bên trong lại ấp ủ một sinh mệnh bé nhỏ thần kỳ.
Từ bếp đi ra, mẹ cô hồ hởi nói:
- Nhà có hai mống con gái đều yên bề gia thất cả rồi, sau này mẹ chỉ việc bé cháu thôi.
Tối đó, không khí trên bàn ăn vui vẻ lạ thường. Thư Lộ mừng thay chị, cô để ý thấy nụ cười thường trực trên nét mặt ba. Một vẻ mặt rạng rỡ
đầy tự hào mà cô thường thấy mỗi khi Thư Linh thi đạt điểm cao.
Sau này lớn lên, cuối cùng, Thư Lộ đành phải thừa nhận trong lòng, có lẽ ba quý chị Thư Linh nhỉnh hơn mình một tẹo. Song cô không hề ghen
tỵ, bởi Thư Linh thực sự xuất sắc, thực sự hiền lành. Dù tình cảm giữa
hai chị em chưa hẳn là thắm thiết, hồi nhỏ thường xuyên cãi cọ chí choé, nhưng được cái hai người luôn quý trọng lẫn nhau. Có lúc cô nghĩ, hay
bởi mình tầm thường quá, nên không được yêu quý như chị, nhưng giờ đây,
cách nghĩ ấy đã dần phai nhạt.
Bởi lẽ… cô len lén nhìn sang anh già, bởi lẽ có một người luôn dành cho cô mọi sự yêu mến.
- Anh biết không? – Buổi tối về nhà, Thư Lộ mới nói: – Hồi đầu năm, lúc em tưởng mình có thai, em đã nghĩ lung lắm.
- Em nghĩ gì. – Anh già mỉm cười cầm tay cô đoạn hỏi.
- Nghĩ mình phải nhìn mặt đứa bé ra sao, nhìn mặt ba mẹ ra sao, nhìn
mặt anh ra sao. – Cô ngừng một lát rồi nói: – Nghĩ hoài mà chẳng ra.
- Thực ra… – Gia Tu vân vê tay cô: – Lúc đó anh cũng hơi ngạc nhiên.
- …
- Nhưng mà sau đó anh lại nghĩ, dù sao nó cũng là con của em và anh, anh tin mình sẽ nuôi được nó trưởng thành nên người.
Nhìn vào đôi mắt dịu dàng của anh mà cô nghẹn ngào nói chẳng nên lời.
- Bởi anh luôn nghĩ, nếu chúng mình có thể sống với nhau thì tốt biết bao..
Ý sâu sa mà lời thốt ra lại ít đến lạ lùng, song tuồng như Thư Lộ đã
hiểu trọn vẹn mọi điều anh nói. Cô kinh ngạc nhận ra, đối với tương lai
của hai người, anh không có một mảy may do dự hay lưỡng lự nào. Kể từ
khoảnh khăc đó, anh đã đặt kỳ vọng vào tương lai.
Nhìn nét mặt nghiêng nghiêng của anh, lòng cô thoáng phân vân. Bởi từ khi mối quan hệ này bắt đầu, cô luôn ở thế bị động, sợ hãi, và cả do
dự. Cô luôn cổ vũ chính mình phải tự tin, khổ nỗi, cô không thể xác định nổi tình yêu mình dành cho người đàn ông này là bao nhiêu, dù họ từng
thế hứa sẽ bên nhau trọn đời trước sự chứng giám của Chúa trời.
Rồi bỗng nhiên cô nhận ra, những gì cô trao anh, so với những gì anh
cho cô, đúng là một trời một vực. Thế mà trước đó, cô cứ tưởng mình và
anh đều bỏ ra một số vốn liếng như nhau.
- Nhưng mà… – Cô nói: – Em có cảm giác mình chưa chuẩn bị tâm lý làm mẹ.
Đốm lửa hy vọng nhỏ nhoi trong mắt Gia Tu dường như lụi tắt theo câu nói ấy. Song anh vẫn vươn bàn tay ấm áp xoa đầu cô:
- Không sao, anh sẽ đợi đến bao giờ em sẵn sàng.
Thư Lộ không dám nhìn anh, bèn ngả vào bờ vai ấy. Cô sợ anh đọc được vẻ sợ hãi trong mắt mình.
Cô sợ mình, một ngày nào đó, sẽ mang thất vọng đến với anh.
[1] Một cuốn sách của Trương Tiểu Nhàn.
[2] Nữ chính trong bộ phim Tokyo Love Story.
[3] Wislawa Szymborska là nhà thơ người Ba Lan đoạt Giải Nobel Văn học năm 1996.