Tam Tiếu
Trong kinh thành, khi người quen gặp nhau, câu nói đầu
tiên thường là “Ăn chưa?” hoặc là “Giá trống lại rớt à!”, nếu có chút quan tâm
đến mùa vụ thì có thể còn hỏi “Ếch nhái với ve sầu vẫn còn làm ồn sao?” Dạo gần
đây, lời chào hỏi lại đồng loạt trở thành “Nghe gì không? Lục vương gia sắp về
kinh!”
Cách hoàng cung không xa có một con ngõ nhỏ, trong ngõ
có một số những tòa phủ nhà cao cửa rộng, xanh vàng rực rỡ được xây san sát
nhau. Tất cả ở đây đều là hoàng thân quốc thích, quan to hiển hách, phủ của Lục
vương gia đương nhiên cũng như thế.
Một ngày sáng sớm, toàn bộ hạ nhân trong phủ Vương gia
ăn mặc chỉnh tề, xếp thành hàng đứng chờ trước viện, quản gia cùng tám đại nha
hoàn, bốn mama già, và sáu vị công công trong cung phái tới, ngẩng đầu đứng ở
ngoài cửa.
Khí trời tháng chín, mặc dù đã vào thu nhưng gần tới giữa
trưa, phải đứng hơn nửa ngày như vậy, ai nấy đều có cảm giác miệng đắng lưỡi
khô, quản gia cầm ống tay áo lau lau mồ hôi trên thái dương, hướng về một vị
công công có vẻ nhiều tuổi nhất, cung kính nói: “Triệu công công, nếu không
ngài vào nhà nghỉ ngơi trước một chút?”
Triệu công công khẽ thở dài, nhưng sau đó vẫn đứng
thẳng tắp như cũ, "Lão nô vẫn nên đứng ở đây chờ thì hơn, trong cung vẫn
còn đang chờ tin tức đến! Đêm qua Hoàng hậu nương nương đã không được ngủ ngon
rồi!” Nửa câu sau đó ông ta không nói ra nữa, thật ra thái hậu nương nương đã
ba buổi tối liên tục không thể an nghỉ rồi.
Quản gia gật đầu một cái, sai người dâng trà lạnh lên
cho mấy vị công công. Lại đợi thêm gần một canh giờ nữa, rốt cuộc họ cũng nhìn
thấy một đoàn xe chậm rãi đi tới từ xa, trừ tiếng vó ngựa đều đều, cả đoàn
người thật dài không hề vang động.
Quản gia chậm rãi đi tới, dừng lại trước cửa một chiếc
xe ngựa vân đen nạm vàng, cửa xe bị đẩy ra từ bên trong, quản gia vừa muốn mở
miệng thỉnh an liền bị một ánh mắt bén nhọn ngăn lại, chỉ thấy Lục vương gia
cực kỳ cẩn thận ôm lấy một người trong xe. Quản gia vô cùng kinh ngạc! Người nọ
mặc một bộ trường bào màu trắng, mềm nhũn nằm trong ngực của Lục vương gia,
giống như đang ngủ say. Lục vương gia không để ý đến bất kỳ kẻ nào, trực tiếp
sải bước trở về phòng ngủ.
Một đám hạ nhân đứng đầy vườn bị bỏ lại, gương mắt
nhìn nhau. Triệu công công khẽ than thầm trong lòng, trong cung và ngoài cung,
e rằng sẽ có thêm một cơn sóng lớn nữa rồi.
Đến khi trăng sáng và mặt trời giao ban xong, chính
thức đổi chỗ cho nhau, Đường Bạch Thỏ mới chịu mở mắt, đánh một cái ngáp thật
to, sau đó duỗi duỗi cái lưng mệt mỏi, đôi mắt đen tròn lúng liếng đảo một vòng
quanh phòng, hỏi người đang đứng bên giường: “Đây là đâu thế?”
Phong Nghịch cúi người, khẽ hôn lên hai má của nàng,
dịu dàng mở miệng: "Chúng ta đến nhà rồi. Đói bụng chưa?"
Đường Bạch Thỏ gật đầu một cái, Phong Nghịch dặn dò tỳ
nữ ngoài cửa xong liền quay trở về phòng giúp ái thê mặc quần áo.囧
Trong phòng ăn, quản gia vẫn đang ở trạng thái trật
khớp cằm, đây~~~~ đây ~~~~đây đây đây ~~~~~ đây là Lục vương gia sao? Chỉ đi
một chuyến tới Giang Nam thôi, Lục vương gia mặt lạnh lãnh tình của ngày xưa
sao đã trở thành một vú em như thế?
Khi Phong Nghịch múc một muỗng trứng bồ câu hầm cách
thủy đưa tới miệng Đường Bạch Thỏ, Đường Bạch Thỏ một cái liếc mắt cũng không
cần, há miệng liền nuốt vào, cằm của quản gia rốt cục cũng rơi xuống.
Đường Bạch thỏ nháy mắt mấy cái: “Ông già kia bị sao
thế?”
Phong Nghịch phẩy tay một cái, tiếp tục chuyên tâm bóc
tôm giúp Đường Bạch Thỏ: “Già rồi, cốt chất tơi. Người đâu, đỡ Trương quản gia
xuống rồi mời đại phu đi.”
Quản gia ~~~~~~>. ..
Sau bữa cơm chiều, trong phòng ngủ, mỹ nhân đang đi
tắm.
Hai cánh tay như ngó sen non đặt lên thành bồn tắm,
đầu nhỏ lệch về một bên, tựa trên một cánh tay, còn tay kia thì khoác lên phía
ngoài thùng nước, rảnh rang tùy ý đùa nghịch. Có lẽ bởi vì nóng, vẻ mặt phấn
hồng dưới làn hơi nước mỏng manh như sương khói càng thêm mấy phần kiều mị,
trong cái vẻ kiều mị vẫn còn chưa hết những nét ngây thơ, nửa quyến rũ nửa
thuần khiết. Đường Bạch Thỏ híp mắt lại, thoải mái nằm trong bồn tắm, bộ dáng
hết sức lười biếng.
Phong Nghịch chỉ mặc một chiếc áo và quần, đứng bên
cạnh thùng, xắn tay áo lên, lấy một chiếc bình sứ trắng, đổ một chút chất lỏng
hơi đục ra, xoa xoa trong lòng bàn tay, chỉ trong chốc lát, cả căn phòng đã
quanh quẩn một mùi hương thơm ngát, thấm vào tim gan. Thò tay vào trong nước,
bơi tới hai chân Đường Bạch Thỏ, hắn bắt đầu bôi loạn hương lộ lên người nàng.
Bắt đầu từ đầu ngón chân, từng điểm từng điểm vuốt ve,
dáng chân ngọc ngà của nàng thật tốt, không bị quấn lại thành bé xíu, đặt nó
trong lòng bàn tay giống như đang ôm một khối ngọc tinh xảo mượt mà. Nàng sợ
nhột, rụt chân về, hắn liền dọc theo bắp chân bóng loáng, tà ác xoay vòng, tiếp
tục xoa nắn vuốt ve. Lòng bàn tay của hắn vì quanh năm cầm kiếm luyện võ nên có
chút thô ráp, lau lên da thịt mềm mại như tơ lụa của nàng khiến cả hai đều
không nhịn được rên khẽ ra tiếng.
Một đường đi lên, bàn tay của hắn tiến tới cặp mông
của nàng, lưu luyến hồi lâu, mông của nàng vừa cong vừa co giãn, lại còn hơi
vểnh lên, hắn không nhịn được vỗ vỗ vài cái. Nàng buồn bực hừ khẽ một tiếng, mơ
hồ mở miệng: “Muốn chết à~~~” Thanh âm vừa nhẹ vừa mềm, vừa nũng nịu vừa yêu
kiều, vừa mị hoặc vừa thuần khiết, tiến vào trong tai Phong Nghịch không hề
mang theo chút uy hiếp nào, chỉ khiến tâm hắn ngứa ngáy thêm~~~~~~ Hai bàn tay
tiếp tục dời lên trên, trằn trọc với cái eo nhỏ và vùng cổ, phần xương con bướm
của nàng bình thường trông hết sức tinh xảo, khiến hắn không nhịn được vuốt ve
một lần rồi lại một lần nữa, eo của nàng bình thường cũng vô cùng mảnh khảnh, làm
hắn nhịn không được đảo quanh một vòng rồi lại tiếp một vòng ~~~~~~
Hương lộ trong lòng bàn tay đã bôi xong, hắn lại lau
nhiều hơn một chút, bàn tay trong nước trượt tới trước ngực nàng, đầu tiên là
cầm lấy hai bầu ngực đẫy đà khiến thân thể nàng khẽ run run, chậm rãi thu hai
cánh tay đang khoác trên thành bể lại, đầu ngón tay bám chặt vào thùng gỗ. Bàn
tay của hắn bắt đầu dao động, đem hương lộ xoa đều lên từng tấc da thịt trên cơ
thể nàng, hô hấp của nàng dần trở nên dồn dập, hô hấp của hắn càng trở nên trầm
trọng hơn. Ngón tay cái khẽ chạm vào nụ hoa mềm mại, ngón tay xoay tròn cảm thụ
nụ hoa đang đứng thẳng trong bàn tay của mình.
Lưu luyến rời khỏi nơi nở nang mềm mại của nàng, hắn
chậm rãi rời xuống phía dưới, đến phần rốn, nơi đó đẹp như một đóa hoa tinh tế
khéo léo, hắn đã từng được hưởng qua tư vị này ~~~~~ nhưng bây giờ ~~~~~~ không
được ~~~~~~ tiếp tục dời xuống, lau đến đôi chân dài mảnh khảnh, da thịt của
nàng đã rỉ ra lớp mồ hôi mỏng, lẫn vào hương lộ trong lòng bàn tay hắn. Một
chút “không cẩn thận”, tay của hắn liền trượt vào bên trong bắp đùi nàng, tiến
tới nơi mềm mại tư mật nhất ~~~~~~~~
Thân thể của nàng bắt đầu nóng dần lên, toàn thân ửng
hồng, thoải mái đến mức khó lòng hô hấp được bình thường. Hắn nín thở, thận
trọng, xoa nắn lặp lại viên ngọc nho nhỏ kia. Phong Nghịch đã sớm quen thuộc
với thân thể nàng, biết được nơi nào là vị trí mẫn cảm nhất ~~~~~~ nàng không
nhịn được phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, yếu ớt. ~~~~~~ cảm nhận được
tay mình ướt át, hắn đem ngón giữa chậm rãi đẩy vào ~~~~ nàng ưỡn người, mười
ngón tay bám chặt lấy thành của thùng gỗ, bờ vai mảnh khảnh lộ ra bên ngoài khẽ
run rẩy, đẹp đến động lòng người.
Ngón tay của hắn trằn trọc trong cơ thể nàng, khuấy
động đàn áp, tìm kiếm điểm cực lạc của nàng, đến khi thân thể nàng đột nhiên
giật nảy lên, ngón tay của hắn liền dừng lại, lúc nặng lúc nhẹ, tiếp tục miết
vào và xoay tròn.
Nàng run rẩy toàn thân, tiếng rên rỉ càng lúc càng dồn
dập, ngón tay của hắn bị nơi ướt át đó vây quanh, chậm rãi, ngón trỏ được đẩy
vào, hai ngón tay ở bên trong chậm rãi cử động, tiến lùi.
Khi nàng đủ ướt át, thân thể hắn đã sớm căng trướng,
đau không sao nhịn được, hắn liền rút hai ngón tay từ trong cơ thể nàng ra, hai
ba động tác đã thoát hết toàn bộ quần áo của mình, nhảy vào thùng tắm. Thùng gỗ
khá lớn, hai người ở bên trong vẫn tương đối rộng, hắn dựa lưng vào thành, ngồi
xuống, ôm lấy nàng đang đưa lưng về phía mình, bàn tay đỡ lấy vòng eo mảnh
khảnh, để nàng từ từ, từ từ ngồi xuống~~~~~~~
Vừa mới bắt đầu vẫn còn rất chặt, mặc dù gấp gáp nhưng
hắn cũng không muốn làm đau nàng. Một bàn tay vươn ra trêu chọc nơi đẫy đà
trước ngực, hơi xoay thân thể nàng lại, hôn lên đôi môi đỏ thẫm kia ~~~~~ nàng
cuối cùng cũng hoàn toàn thanh tĩnh lại, để mặc hắn bừa bãi nắm lấy eo của
mình, dần dần nàng liền bắt đầu giãy dụa theo tiết tấu của hắn~~~~~~~
Nước trong thùng nhẹ nhàng lay động từng đợt như sóng
vỗ vào bờ, một vòng một vòng, mang theo tiết tấu tới va chạm với thành bồn
~~~~~~ gợn sóng dần dần tăng lên, càng lúc càng nhanh, bọt nước bắn ra bốn
phía, ào ạt trào ra ngoài, kịch liệt đong đưa, sau đó dần dần bình tĩnh lại.
Đường Bạch Thỏ xụi lơ nằm trong ngực của Phong Nghịch,
toàn thân tê dại, chỉ còn sót lại hơi thở cuồng loạn và dồn dập, hai cánh tay
của Phong Nghịch vòng trên hông của nàng, dán chặt lấy thân thể nàng, hai cơ
thể phập phồng cùng nhau hô hấp.
Qua một hồi lâu, nước ấm bắt đầu chuyển lạnh, hắn ôm
nàng ra khỏi thùng tắm, cầm mảnh vải tơ cẩn thận lau khô thân thể nàng, sau đó
lau mình qua loa rồi đặt nàng trên giường, kéo chăn gấm qua, bao lấy hai cơ thể
trần trụi, toàn bộ quá trình, hắn vẫn ôm chặt lấy nàng, đặt vào trong ngực.
Ôm một thân thể nhuyễn ngọc ôn hương như thế trong
ngực, làm sao có thể không tâm viên ý mã [7]. Không
lâu sau, hắn liền khôi phục thể lực, bàn tay đặt ở trên eo nàng chậm rãi dời
xuống, ý đồ dò vào bên trong~~~~~~ Nàng đột nhiên mở miệng, giọng nói nhàn
nhạt, lông mày cũng lười không muốn nhếch lên: “Ta mệt mỏi.”
Hắn đành phải dừng lại, tâm bất cam tình bất nguyện
thu hồi bàn tay trở về trên eo nàng, trong lòng lệ rơi như thác đổ ~~~~~>..
Nhưng mà không có cách nào, thê tử không muốn, hắn
không thể làm gì khác hơn là nhịn~~~~~~~~~~ ta nhẫn nhịn ~~~~~ ta nhẫn nhịn
~~~~~ ta nhẫn nhịn một chút ~~~~~ nhịn một chút ~~~~~~~~~~ nhịn một chút
~~~~~~~~~~ nhịn một chút nhịn tiếp một chút ~~~~~~~~~~ không thể nhịn được nữa,
không cần nhịn nữa ~~~~~~~~~~
Hắn bất ngờ lật người, đè nàng xuống phía dưới, nàng
rốt cuộc cũng chịu mở mắt, giọng nói có vài phần biếng nhác, thờ ơ như cũ: “Làm
gì?”
Phong Nghịch bày ra vẻ mặt của một người vợ bị chồng
bỏ rơi, vô cùng uất ức nói: “Lão bà đại nhân, ta đã đau đến không thể nhịn được
nữa rồi.” Vừa nói, hắn vừa kéo tay nàng qua, sờ vào nơi thũng trướng của mình.
Nàng phì một tiếng, đánh hắn hạ xuống, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Nhẹ một
chút.”
Phong Nghịch được cho phép, lập tức cúi đầu hôn lấy
hôn để, nàng vẫn không quên dặn dò: “Chỉ một lần thôi đấy.”
Đáng tiếc, nàng nhắm hai mắt, không thể nhìn thấy được
khóe môi Phong Nghịch chợt lóe lên nụ cười tà ác ~~~~~~~~~~~~Lão bà đại nhân,
cái này vi phu quả thực không dám bảo đảm ~~~~~~~~~~~~~~~o(∩_∩)o
***
Sáng ngày hôm sau, một câu truyện long trời lở đất
phong vân biến sắc kinh thiên động địa khiếp đảm quỷ thần đã xảy ra, quậy cả
kinh thành đến nghiêng trời lệch đất, người người căm phẫn.
Lục vương gia - kinh thành đệ nhất mỹ nam tử, Lục
vương gia – tình nhân trong mộng của mọi thiếu nữ, Lục vương gia – người khiến
cho những danh môn thục viện không tiếc lòng ao ước, thế
nhưng~~~~~~~~~~~5555555555555555555~~~~~~~~~~~~~~~ lệ rơi ba ngàn trượng
~~~~~~~~~~
Những nơi cá độ nhanh chóng cập nhật khá nhiều hạng
mục cá cược mới, đại loại như “Lục vương gia bị điều khiển” hay “Lục vương gia
lần này là thật lòng”, cùng với “Tần nhị tiểu thư sẽ yên lặng chúc phúc cho Lục
vương gia”, ba loại tình huống này có tỷ lệ đặt cược cao nhất, trong đó, điều
khiến mọi người tranh cãi nhiều nhất chính là “Người kia là nam hay nữ?”, cả
cửa trên lẫn cửa dưới đều hoàn toàn bằng nhau.
Mẹ Hồng tốt bụng nhắc nhở: cá cược nhiều sẽ rất nguy
hiểm, ra đường cần cẩn thận.
Người trong cuộc lại chẳng hề hay biết chuyện gì, sáng
sớm, Phong Nghịch hôn lên má Đường Bạch Thỏ đang quấn chăn như một con tằm, ngủ
say sưa như một chú mèo nhỏ đáng yêu, sau đó ra ngoài chạy bộ buổi sáng. (sau
khi cưới, hắn càng hiểu rõ tầm quan trọng của việc có một thể lực tráng kiện là
như thế nào)
Bởi vì phải mua bữa sáng cho thỏ trắng nên hắn cố ý
lượn một vòng lớn, đợi đến khi hắn mang được nước cốt gà bổ não nóng hổi về nhà
thì sắc trời đã không còn sớm, Phong Nghịch đoán rằng thỏ trắng cũng sắp tỉnh
rồi, đang chuẩn bị trở về phòng thì lại nhìn thấy lão quản gia đứng ở trong
sân, vẻ mặt rất xúi quẩy.
Phong Nghịch đột nhiên cảm thấy mí mắt phải khẽ nháy,
hắn cau mày, giọng nói không mấy hiền lành: “Không chịu khó bổ sung canxi đi,
đứng lỳ ở đây để làm gì?”
Quản gia suy nghĩ một chút, duỗi cổ là một đao, rụt cổ
cũng là một đao, đành tiếp chiêu mà nói: “Vương gia, nửa canh giờ trước, trong
cung phái người tới đón Vương phi đi rồi.”
"Cái gì!!!!!!!" Phong Nghịch nổi trận lôi
đình, "Tại sao không bẩm báo với Bổn vương???"
Quản gia vô tội nhìn hắn, thời này chẳng phải vẫn chưa
phát minh ra điện thoại di động hay sao ~~~~~
Quẳng bình sứ vào trong ngực quản gia, Phong Nghịch
trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt.
Quản gia nâng bình sứ lên nhìn, ừm, ~~~thật ~~ công ~~
phu ~~. Hai đóa hoa nở cùng một cành.
Lại nói, Đường Bạch Thỏ sáng sớm đã bị người đánh
thức, mơ mơ màng màng rửa mặt xong, mơ mơ màng màng nhận thánh chỉ, lại mơ mơ
màng màng bò lên xe ngựa hoàng gia, không thể trách nàng mơ hồ, tối hôm qua bị
Phong Nghịch giằng co đến hơn nửa đêm (cho nên nói,
nam nhân toàn một lũ lừa gạt), dĩ nhiên lúc này không
thể có tinh thần gì được.
Ngồi xuống xe ngựa không lâu, Đường Bạch Thỏ liền khép
hờ mắt, đầu dần dần hạ xuống thấp rất theo tiết tấu, giống như con gà mổ thóc
vậy, thế nhưng lại làm cho tiểu thái giám theo hầu bên cạnh lo lắng, người này
rốt cuộc là nam hay là nữ đây? Là nam hay là nữ? Là nam hay là nữ? Chồng thứ
sáu của tam biểu tỷ thái giám là cháu trai của Thái nãi nãi, nhạc mẫu của Kinh
Ba Cẩu là người thứ bảy nhà đối diện, thân quen với người thứ ba có nhà sở hữu
phường cá độ, giờ cũng đang trút tiền vào phường cá độ đó, sai một tiểu thái
giám đi thám thính xem người mà Lục Vương gia đưa về rốt cuộc là nam hay nữ,
cũng vừa hay, sáng sớm tinh mơ đã sai tiểu thái giám này đi làm mấy việc vặt,
quan sát tiểu thái giám này cả buổi……………. vẫn chưa đưa ra quyết định được………….
Nếu nói là đàn ông, dáng vẻ rất xinh đẹp, rất thanh tú, còn nếu nói là đàn bà,
mặc nam trang, trông còn lịch sự hào phóng hơn nhiều [8].
Tiểu thái giám vẫn còn đang rối rắm thì đã đến hoàng
cung, Đường Bạch Thỏ bị gọi dậy, xuống xe ngựa đổi sang ngồi kiệu, tiểu thái
giám không thể đi theo sau nữa, lập tức bị một đám bạn bè vây quanh, liên tiếp
trùng điệp hỏi không ngừng: “Là nam nhân hay nữ nhân? Nam nhân hay nữ nhân? Nam
nhân hay nữ nhân? Nam nhân hay nữ nhân?~~~~~~~~~"
Tiểu Thái Giám nín nhịn nửa ngày, rốt cuộc xuất ra hai
chữ, ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ mỹ nhân.
Ngồi lên kiệu, Đường Bạch Thỏ xem như đã thanh tỉnh
mấy phần, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng suy nghĩ đến tình cảnh trước mắt của
mình~~~~~~
Chuyện này Đường Bạch Thỏ đã từng nghe Phong Nghịch
nói qua, gia đình vị hôn phu của nàng khác với nhà nàng. Hôm nay nàng nhìn thấy
mấy thái giám tam đẳng, ăn mặc rồi phong thái đã hết sức bất phàm, huống chi
giờ còn đến tận nhà nữa. Vì vậy mỗi bước đi, mỗi cử chỉ đều phải thật cẩn
trọng, không dám tùy tiện nhiều lời, chỉ sợ nói hơn một câu sẽ bị người ta nhạo
báng. Tự mình lên kiệu rồi tiến vào trong cung, qua tấm rèm cửa bằng lụa mỏng
nhìn ra ngoài, cung điện nguy nga, phố xá sầm uất, hoàn toàn khác với những địa
phương khác. Đi được nửa ngày mới thấy phía Bắc có một toà Ngọc Thạch, cửa lớn
ba gian, trước cửa có mười mấy người lễ phục chỉnh tề đang đứng. Trên cửa chính
treo một cái biển đề ba chữ “Ngự Thư Phòng” rất to. Thỏ trắng thầm nghĩ: đây
hẳn là nơi hoàng thượng làm việc. Nghĩ ngợi linh tinh, kiệu lại đi về phía Tây,
không xa lắm liền xuất hiện một cánh cổng ba gian khác, đây mới là chỗ của Thái
hậu. Cũng không tiến vào từ cửa chính mà chỉ tiến vào từ cửa hông. Kiệu phu
tiếp tục đi, đến một chỗ nào đó, quẹo sang rồi dừng lại. Mấy vị mama đi phía sau
cũng đã xuống kiệu, tiến lên phía trước. Các tiểu công công chừng mười bảy mười
tám tuổi với quần áo khác biệt tiến lên giúp hạ kiệu xuống. Họ vừa lui ra, các
mama liền tiến lên đỡ thỏ trắng xuống kiệu. Đường Bạch Thỏ vịn tay mama, đi qua
cánh cửa kết hoa, hai bên là hành lang, chính giữa là tiền sảnh, nơi đó đặt một
tấm bình phong lớn cùng một phiến đá cẩm thạch có giá đỡ là gỗ cây tử đàn.
Chuyển qua đồ trang trí, ba gian nho nhỏ phía sau, đi qua tiền sảnh là đến hậu
viện. Trước mặt là năm gian thượng phòng, tất cả đều rường cột chạm trổ, hai
bên hành lang đều có đủ loại chim vẹt, chim họa mi cùng chim sẻ. Vừa thấy bọn
họ tới, mấy nha hoàn áo xanh áo đỏ liền cười vui vẻ tiến lên chào đón, nói:
“Vừa rồi Thái hậu nương nương mới nhắc tới mọi người xong, mọi người lập tức
xuất hiện.” Sau đó, ba bốn người tranh nhau bận rộn thông báo: “Lục vương phi
đến.”
Thỏ trắng híp mắt ~~~~~~~ không đúng ~~~~~~~
Mẹ Hồng cười tà ác~~~~~~~ khà khà ~~ ha ha ~~ ha ha ~~
ngại quá, sao chép nhầm sách, làm lại ~~~~ làm lại nhé ~~~~~~~~ vội vàng đem
quyển Hồng Lâu Mộng trong tay vứt đi, vớt tiếp một quyển khác, Kim Bình Mai (bản
chưa cắt giảm)! Vứt, vứt, thần tượng âm nhạc Lý Vũ Xuân kìa! Hai mắt
mẹ Hồng lập tức tràn ngập sao *_*
Thỏ trắng nhíu mày, bà có định viết tiếp hay không
thế?
Mẹ Hồng nịnh bợ, viết viết viết, đừng tức giận đừng
tức giận ~~~~~~
Ngồi lên cỗ kiệu, Đường Bạch thỏ xem như thanh tỉnh
mấy phần, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng suy nghĩ về tình cảnh trước mắt của
mình~~~~~ vén rèm kiệu lên, thì ra đây chính là hoàng cung a ~~~~~~~~~ có
chuyện như vậy thật sao~~~~~~~~
Hoàng đế ~~~~~>.
Xuống kiệu, hai vị mama tiến lên đón nàng, mặt không
đổi sắc nhìn lên nhìn xuống, đánh giá Đường Bạch Thỏ một phen, không hành lễ
cũng chẳng chào gì, chỉ không mặn không nhạt nói với nàng một câu: “Xin mời đi
bên này.”
Thỏ trắng đi theo hai vị mama bò hết chín chín tám mốt
bậc thềm đá cẩm thạch, trước mắt nàng liền hiện ra một tòa đại điện khí thế
hiên ngang, cửa điện rộng mở, mười mấy đôi mắt bên trong đồng loạt nhìn về phía
nàng.
Tính tình thỏ trắng thuộc về kiểu võ đài, nếu như nói
lúc trước nàng vẫn còn một chút gà gật thì bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo lại
rồi! Nàng run rẩy nắm chặt trường bào, ống tay áo vung vẩy, từng bước một tiến
vào đại điện.
Bởi vì từ nhỏ đã lớn lên trong vòng vây của đủ loại
ánh mắt, trở thành sát thủ thần tượng ở Cô Tô, mấy năm qua nàng cũng coi như đã
trải qua đủ loại đại điện lớn nhỏ rồi, lần này, Đường Bạch Thỏ bước vào trong
cung, tinh thần hết sức hăng hái, một đường tiến lên, hoàn toàn quên phéng hai
vị đại BOSS là thái hậu và hoàng hậu đang ngồi bên trên, vô tư phóng mị nhãn
bay loạn, các cung phi bên dưới nhìn thấy, phản ứng hết sức khác nhau, có người
thẹn thùng, có người hốt hoảng, có người đần độn, có người khẩn trương, tức
giận, mơ màng, rồi cười duyên, còn có cả người liếc mắt câu dẫn lại nữa ~~~~~~
Đường Bạch Thỏ đối với sự hỗn loạn do mình tạo ra này
hết sức đắc ý, vừa mới dừng lại, đột nhiên có một người chạy vụt qua bên cạnh,
đụng phải khiến thân thể nàng lảo đảo suýt chút nữa ngã nhào, chưa kịp định
thần lại, người ban nãy đã phủ phục xuống rồi đứng lên, nũng nịu nức nở khóc,
tư thái như cành liễu yếu phất phơ trong gió, quả thực là vô cùng nhu nhược
khiến người ta đau lòng~~~~~~~~
Đường Bạch Thỏ kinh hãi, không tự chủ đưa tay sờ sờ
mặt mình, mị lực của ta từ lúc nào thì trở nên lớn như vậy! Thậm chí có cả
người bởi vì nhìn thấy mình mà kích động đến thất thanh khóc rống thế!
Đắc chí vểnh cái đuôi lên! (ấy
~~~ mẹ Hồng nhầm, thỏ trắng cũng không phải là thỏ trắng thật, không có đuôi
đâu!)
Đắc chí vểnh cái đuôi không tồn tại lên, mặc dù thỏ
trắng giả bộ hết sức bình tĩnh nhưng thần thái giữa lông mày không sao giấu
được sự tự mãn của mình, vậy mà, cô nương liễu yếu đào tơ kia vừa mở miệng, lập
tức đem thỏ trắng đang ở trên thiên đường đánh rơi xuống địa ngục!
"Nương nương ~~~~~~~5555555555~~~~~~~ ngài cần
phải làm chủ cho Nhược Liễu a (ngất, nàng ta đúng thật tên là Nhược Liễu囧)~~~~~~5555555555~~~~~~~ Lục vương gia đã đáp ứng sẽ
thành thân với Nhược Liễu rồi ~~~~~~5555555555~~~~~~~~"
(Nhược Liễu tức là liễu yếu =]])
Thỏ trắng: 囧, có thể không cần giả bộ quá mức như vậy hay không 囧.
Đường Bạch Thỏ có lẽ không biết, Tần Nhược Liễu Tần
Nhị tiểu thư là người khá nổi tiếng trong kinh thành! Từ lúc Tần nhị tiểu thư
đến tuổi cập kê tới nay, hàng năm luôn chiếm lĩnh danh hiệu mỹ nhân đệ nhất nơi
này, địa vị vững chắc không người nào có thể lay chuyển! Cũng khó trách, Tần
nhị tiểu thư là con gái của đương kim Thái sư bây giờ, ngày thường có vẻ đẹp bế
nguyệt tu hoa*, chim sa cá lặn, cầm kỳ thư họa
không gì không tinh thông, thi từ ca phú không gì không hiểu biết, là một danh
môn khuê tú tài mạo song toàn!
(*bế nguyệt tu hoa: hoa nhường nguyệt
thẹn)
Tần nhị tiểu thư từ nhỏ đã sống ở trong cung, cùng với
đám hoàng tử và công chúa chơi chung một chỗ, cùng với Lục vương gia càng thêm
vô tư như một cặp thanh mai trúc mã, kim đồng ngọc nữ ám độ trần thương châu
thai ám kết [9]vậy.
Phong Nghịch: Ta lúc nào cùng với Tần Nhược Liễu ám độ
trần thương châu thai ám kết chứ? Tung tin đồn nhảm cũng cần có chứng cớ đó
nhé!!!
Mẹ Hồng: Làm sao? Ta đây cũng đâu biết câu thành ngữ
này có ý gì chứ!~~~~~~~~~ che mặt ~~~~~~~~ ô, thật sự là quá CJ mà ~~~~~~~~ lệ
rơi ~~~~~~~~
Tần nhị tiểu thư vừa bật khóc, không khí trên đại điện
liền trở nên quỷ dị, mặc dù không ai nói chuyện gì với nhau, đám phi tần cung
nữ bày ra vẻ mặt như đang xem kịch vui, hào hứng phấn chấn vô cùng.
Đường Bạch Thỏ ngoảnh mặt làm ngơ, đang định thỉnh an
Thái hậu và Hoàng hậu theo lễ nghi thì lại nghe Thái hậu nói: "Không
cần!"
Mọi người đều sửng sốt! Thầm nghĩ: Thái hậu đây là
không có ý định thừa nhận nàng ta sao?
Đường Bạch Thỏ mới chỉ gập có nửa đầu gối, nghe thế
thuận tiện thu trở về, may quá, nàng cũng không có thói quen quỳ lạy trước mặt
người ta. Tần Nhược Liễu lặng lẽ ngước cặp mắt không có chút lệ nào, tỏ vẻ giễu
cợt nhìn về phía Đường Bạch Thỏ. Nhưng, câu nói tiếp theo của Thái hậu đã khiến
cho vẻ mặt Tần Nhược Liễu hoàn toàn hóa đá.
"Lệ Phong không cần phải hành lễ, con là vợ của
nó, tự nhiên cũng không cần dùng.”
"Nương nương! ! ! !" Tần Nhược Liễu hét thảm
một tiếng, lần này ả khóc thật, một tay cầm khăn che mặt, một tay nhấc làn váy
lên xông ra ngoài, lúc đi qua người Đường Bạch Thỏ vẫn không quên huých nhẹ một
chút, may mà Đường Bạch Thỏ đã sớm dự liệu từ trước, nghiêng người tránh qua,
song vẫn bị Tần Nhược Liễu đụng cho lảo đảo. 囧, thân thể của thỏ trắng rất là nhỏ bé yếu ớt đó nha
~~~~
Tần Nhược Liễu bởi vì bị khăn che mặt nên chưa vọt ra
ngoài cửa điện đã đụng tiếp phải một người, lần này chính ả bị đụng cho loạng
choạng, lúc nhìn thấy rõ người kia liền lập tức “ai u” một tiếng, thân thể như
cành liễu mỏng manh bị cuồng phong quét qua, mảnh mai ngã xuống, nửa dựa nửa
đứng vào ngực Phong Nghịch, trước khi lâm vào hôn mê vẫn không quên dịu dàng kêu
lên: “Lệ Phong ca ca ~~~~~~~~~". Trong đại điện, da gà rớt đầy đất ~~~~~
Phản ứng đầu tiên của Phong Nghịch chính là gương mắt
lên nhìn thỏ trắng, thấy nàng đang đứng nghiêm chỉnh ở đó, vẻ mặt lạnh lùng,
hắn vội vàng đem thân thể mềm mại trong ngực qua quýt đưa cho một cung nữ, bước
nhanh về phía thỏ trắng, cười nịnh nọt: “Đã ăn điểm tâm chưa?” Tần Nhược liễu
đã "bất tỉnh nhân sự" , không còn cách nào giữ Phong Nghịch lại được
nữa, đành cắn răng chịu trận.
Thỏ trắng liếc xéo nhìn Phong Nghịch một cái, không
thèm để ý hắn, Phong Nghịch vẫn cười nịnh nọt như cũ: “Sao lại đứng ở chỗ này
thế? Đã mệt chưa?” Trong đại điện, cằm rớt đầy đất~~~~
Hoàng hậu thầm nói một tiếng “sơ sót”, lập tức sai
người ban thưởng ghế ngồi, mỉm cười giải thích: “Lệ Phong, vợ của con vừa mới
tới, vẫn còn chưa kịp ngồi đấy thôi~~~~"
Thái hậu chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, nửa thật nửa giả
oán thán: “Ai~~~~đều nói con trai đã lớn không thể giữ lại ~~~~~ cháu trai cưới
vợ như bát nước hắt ra ngoài, đúng là không có sai, rõ ràng đã trở về từ hôm
qua mà cũng không biết đường tới nhìn hoàng nãi nãi một chút, nếu không phải
chúng ta đem vợ của ngươi vào cung, chỉ sợ ngày hôm nay đừng mong nhìn thấy
ngươi được~~~"
Già trẻ lớn bé, người già như trẻ nhỏ, đều cần phải dụ
dỗ giống nhau (thỏ trắng chen miệng: vậy còn
ta? Phong Nghịch: nàng là thói quen!), Phong Nghịch cười hì hì
bước lên bậc thang, vừa đấm lưng cho Thái hậu vừa nói: “Hoàng nãi nãi, đâu phải
con sẽ không tới đâu ~~~~”
Thái hậu cũng chẳng phải tức giận thật, ngay lập tức
liền cười: “Thôi, không so đo với ngươi~~~ nhìn bộ dáng ngươi trước mặt vợ cũng
đủ biết rồi ~~~”
Thỏ trắng chớp mắt, logic của Thái hậu thật cường đại!
Đường Bạch Thỏ vẫn còn chưa ăn điểm tâm, giằng co cả
nửa ngày, dần dần có chút mệt mỏi, bình thường thỏ trắng lại quá dễ hư, không
chịu được đói lâu. Phong Nghịch nhìn qua thấy vẻ mặt ái thê không được tốt, tâm
hoảng ý loạn ôm lấy nàng: “Đói bụng?"
Thỏ trắng gật đầu một cái, đói tới mức hoa cả mắt, hơi
sức để nói chuyện cũng không còn, thái hậu và hoàng hậu cũng hoảng hốt theo,
vội vàng truyền lệnh mang đồ ăn tới, lại không biết thỏ trắng thích ăn gì, thế
là gọi tất cả các món một lượt, động tĩnh lớn đến mức kinh động đến cả hoàng
thượng, ngài phái người đi hỏi mới có được câu trả lời chắc chắn: Lục vương phi
đói đến chóng mặt trong cung ~~~~~~
&%(%¥#@#¥%&*(&. . . %¥#@¥¥%%¥#¥%%¥¥*&%¥#@¥%¥#. . . &*
Tâm tình lúc này của hoàng thượng quả thật không còn
lời nào để diễn đạt~~~~~~~
Từ đó về sau, mỗi lần thỏ trắng vào cung, sau lưng đều
có một đống cung nữ xách hộp đựng thức ăn đi theo, 囧(đây là chuyện sau này, tạm thời không
nhắc tới).
Khẩu vị của thỏ trắng tuy lớn nhưng khi ăn đến món thứ
bốn mươi hai thì cũng không thể động đũa được nữa, sờ sờ bụng, khoát tay ý bảo
mình no rồi.
Phong Nghịch đặt đũa xuống: “Còn muốn ăn gì nữa không?
Ta cho người xách mang về.”
Hoàng hậu đặt muỗng xuống: “Đồ ăn lạnh không tốt, vào
cung ăn đi, để ngự thiện phòng làm cho ăn.”
Thái hậu đặt bát xuống: “Mang cả ngự thiện phòng về
cũng được.”
Mọi người: ~~~~~~~~
Ăn no liền ngủ, thỏ trắng mềm nhũn ngáp một cái, mí
mắt có chút nặng nề, Phong Nghịch cáo lui, cẩn thận ôm thỏ trắng ra xe ngựa,
dọc trên đường đi bị các cung nữ thái giám bắt gặp, không ai không hóa đá ngay
tại chỗ.
Xe ngựa rộng rãi lại thoải mái, Phong Nghịch cầm chăn
bọc thỏ trắng lại, để nàng thư thái ngủ trong lòng mình, xe ngựa còn chưa ra
khỏi hoàng cung, hô hấp của thỏ trắng đã yếu ớt mà đều đặn, Phong Nghịch mới
thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nghe thỏ trắng mở miệng:
"Buổi sáng chưa tỉnh ngủ đã bị gọi dậy."
Phong Nghịch cúi đầu, "Là lỗi của ta."
"Hôm nay không cầm theo cây quạt, ảnh hưởng đến
hình tượng.”
Phong Nghịch nhỏ giọng, "Là lỗi của ta."
"Thì ra ngươi còn có một thanh mai trúc mã
nữa."
Phong Nghịch sám hối, "Đều là lỗi của ta."
"Ta muốn ăn cây sơn trà."
@_@~~~~ đề tài lại chuyển , "Ta lập tức đi
làm!"
Dọc theo đường núi, bụi tung mờ mịt, một người một
ngựa lao đi như bay, sau khi đổi tới 13 con khoái mã, vượt qua hành trình trăm
dặm gian nan, rốt cuộc cũng chạy tới Lục vương phủ ở kinh thành.
Quản gia một đường chạy tới ngoài phòng ngủ, mồ hôi
cũng không kịp lau: “Vương gia, cây sơn trà đến rồi!"
Phong Nghịch vỗ vai người nào đó đang chuyên chú chơi
đấu dế: “Thỏ trắng, cây sơn trà đến rồi kìa.”
Về sau, một nhà thơ đã từng cảm khái viết rằng: một
người cưỡi ngựa dọc đường đi đổi lấy nụ cười của thỏ trắng, không ai biết là
cây sơn trà.