Tam Tiếu
Dưới đám người đang đổ về như nước chảy, Phong Nghịch
và anh chàng thư sinh kia rốt cuộc cũng có thể thoát được ngoài. Thư sinh khóc
lóc~~~~~ trại chủ ngài đúng là cố ý mà ~~~>.
Đi ngược dòng người hướng về ngoại thành, phía nam có
một dòng suối nhỏ, cỏ trên bờ xanh biếc tươi non, sắc hoa rực rỡ, không có
nhiều người qua lại nên vô cùng thanh tĩnh, quả thật chính là một địa điểm
tuyệt vời cho việc dã ngoại nướng thịt, lẩn trốn nợ nần hoặc giết người cướp
của!
Điểm duy nhất khiến cho người ta phiền lòng chính là,
Phong Nghịch hắn hình như không phải người duy nhất biết đến nơi thế ngoại đào
nguyên này thì phải, bên dòng suối nhỏ lúc này đã có một người nằm xuống nghỉ
ngơi rồi, Phong Nghịch lại gần nhìn thử, lòng càng buồn bực hơn.
Người này mặc một bộ trường bào hồng nhạt, thân hình
mảnh khảnh thon dài, hai mắt khép lại, ngửa mặt nằm xuống, bên cạnh có một đôi
giày nhung màu xanh đặt cẩn thận trên cỏ, cặp chân trần cứ thế ngâm trong khe
nước mát lạnh. Phong Nghịch chưa từng nhìn thấy đôi chân nào đẹp đến như vậy,
giống như bạch ngọc được điêu khắc tỉ mỉ mà thành, tinh xảo mỹ lệ, trắng nõn
bóng loáng, mịn màng nhẵn nhụi. Biết rõ điều này là không hợp lễ nhưng ánh mắt
tha thiết của hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm vào đôi chân ấy, không sao dời đi được.
Chủ nhân của đôi chân ngọc khẽ mở mắt ra, ánh mắt híp
thành một đường chỉ, liếc nhìn Phong Nghịch một cái rồi lại khép vào, cái vẻ
lười biếng, bình tĩnh, nhàm chán ấy,
giống như, giống như ~~~~ Phong Nghịch hắn chỉ là một con gián vậy! Không gợi
nổi nửa điểm hứng thú cho người ta! Không gây được nửa điểm cảnh giác với kẻ
khác!
Phong Nghịch cố nhịn đau thương, an ủi lòng tự trọng
bé nhỏ bị tổn hại của mình, bởi vì lúc này hắn đã bị đôi chân ngọc ngà kia thu
hút đến mặt đỏ tai hồng, liên tục mơ tưởng không ngừng, bảy vía thì đã mất ba
hồn rồi ~~~~ Dưới đáy suối trong vắt, thỉnh thoảng lại có mấy chú cả nhỏ bơi
qua, len lén hôn lên mũi chân tinh xảo kia. Phong Nghịch chưa từng nghĩ tới sẽ
có ngày mình khát khao biến thành một con cá như vậy ~~~~~
Phảng phất như một thời gian dài dằng dặc đã qua, thế sự
xoay vần biến đổi, Phong Nghịch rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy
người nọ có lẽ đã ngủ thiếp đi liền nhẹ nhàng đi tới, ngồi xuống ngay bên cạnh.
Hoàn toàn không giống như lúc gặp mặt trong quán rượu
kia, hắn, mà cũng có thể là nàng, đã cởi bỏ vẻ mặt tự mãn, áo quần lụa là, chỉ
còn dư lại sự thuần khiết và tĩnh lặng, nói người này bảy tám tuổi là còn lớn,
rõ ràng nhìn như mới bảy tám tháng-_-///. Nếu không phải trẻ con thì làm sao có
được gương mặt lúc ngủ như thế này?
Hắn hơi cúi người xuống cần cổ của người nọ ngửi ngửi,
quả nhiên là mùi hương của thiếu nữ ~~~~ quả nhiên, là nàng ~~~~~
Một suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu, đột nhiên một
chưởng từ đằng sau xé gió đánh tới! Phong Nghịch đầu cũng chẳng buồn quay,
nghiêng người muốn tránh thoát, sau đó bỗng dưng nghiêng lại bảo hộ trước mặt
nàng, cứng rắn nhận lấy một chưởng này!
Cũng may người xuất chưởng không dùng toàn lực, công
phu của Phong Nghịch cũng thâm hậu nên không bị thương nặng lắm, chẳng qua
trong ngực chỉ quanh quẩn chút huyết khí mà thôi. Bởi vì hắn nghiêng người nên
dung nhan mềm mại như ngọc kia liền gần ngay trước mắt, làn da ấy, đôi môi ấy,
hắn thậm chí còn cảm nhận được cả hơi thở ấm áp của nàng phả vào mặt của mình,
hương thơm dịu dàng và thanh nhã.
Bỗng nhiên lông mày nàng khẽ nhíu, miễn cưỡng mở
miệng: “Tránh ra một chút, đừng cản trở trong sạch!”
Một búng máu trong lồng ngực Phong Nghịch thiếu chút
nữa là phun ra ngoài, hai hàng lệ cứ thế yên lặng tuôn rơi ~~~~~~>.
Đại khái là vì sợ ném chuột vỡ bình, (nam
chủ phản đối! Cái ví dụ này quá kém!), người đằng sau không xuất
chưởng ra nữa, đổi thành níu lấy cổ áo phía sau của Phong Nghịch như muốn xách
hắn lôi đi~~~~~~~~~~~ ta nói người anh em nhà ngươi, ta dầu gì cũng là nhân vật
chính, đừng có dùng chiêu thức cấp thấp như vậy có được không?! Câu trả lời là:
mặc kệ cấp thấp hay cấp cao, bắt được chuột là tốt rồi! (nam
chủ lần nữa phản kháng! Mãnh liệt lên án cái ví dụ này!)
Phong Nghịch vô cùng tức giận, quay đầu đánh ra một
quyền, chợt cảm thấy người kia có chút quen mắt, thì ra là hộ vệ mặt đen của
Đường công tử. Hộ vệ mặt đen phát ra thanh âm buồn bực, nhận lấy một quyền rồi
chỉ chỉ về phía bờ đối diện bên kia con suối, ý muốn bảo Phong Nghịch theo hắn
đi qua, hai con Đại Hà liền nhanh chóng chạy sang bên đó đánh nhau, vô cùng ăn
ý và tự giác, không hề quấy rầy đến tiểu công tử đang rảnh rỗi, phơi nắng và
say ngủ đằng kia.
Phong Nghịch cùng với hộ vệ mặt đen đại chiến 300 hiệp
liền, bởi vì sợ quấy nhiễu đến công tử nên động tác hết sức chậm chạp, nhìn qua
y như đang đóng một bộ phim câm, còn là pha quay chậm nữa.
Hai vị Đại Hà im lặng -_-///
Tiểu công tử rốt cuộc lười biếng ngáp một cái, Hồng
Nhi và Nhiêu Nhi không biết từ chỗ nào quỷ dị xông ra, hầu hạ tiểu công tử đi
giày vào chân. Đánh một giấc ngủ ngon, tâm tình tiểu công tử vô cùng sảng
khoái, đứng dậy vung vẩy nước, cao giọng hô lên: “Phi Thường! Đi!”
Hộ vệ mặt đen nhanh chóng rời khỏi cuộc chiến, dùng
tốc độ sét đánh không kịp bưng tai và khí thế trộm chuông hấp tấp chạy theo,
lưu lại một mình Phong Nghịch đứng bên khe suối, cô liêu tịch mịch.
Ngửa đầu bốn lăm độ nhìn trời.
Ánh mắt bất lực và băn khoăn.
Lặng lặng thưởng thức ánh chiều tà như máu.
Vẻ mặt nhìn hoa lệ mà ưu thương.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đêm nay, trong giấc mơ của Phong Nghịch tràn ngập
những hình ảnh thiếu nhi không nên dòm ngó, trời chưa sáng đã tỉnh lại, cả
người nóng ran không sao chịu nổi, không thể ngủ tiếp được, hắn dứt khoát xuống
núi đi dạo một chút, đi tới đi lui, chẳng biết làm sao lại đi tới phía ngoài
Đường phủ.
Mẹ vợ thân ái híp mắt cười tủm tỉm, con rể à, đấy là
sức mạnh của tình yêu đấy~~~~~~~
Sau đó, mẹ vợ liền nổi giận, tiểu tử thối, đây không
phải đều vì bà đây muốn an bài cho hai đứa gặp mặt sớm hơn một chút hay sao?
Còn dài dòng nữa bà đây đem con gái gả cho người khác!!!
Phong Nghịch =_=, ta còn chưa có hỏi câu gì mà
~~~~~~~~~~
Đứng bên ngoài Đường phủ nửa ngày, Phong Nghịch vẫn
chưa biết mình muốn làm gì, cứ yên lặng ngắm nhìn như thế~~~~~~ đột nhiên, từ
phía cửa sau xuất hiện một thân ảnh màu hồng lén lút đi ra! Phong Nghịch lặng
lẽ đi theo~~~~~~~~~ đi theo nàng qua một con hẻm nhỏ, rồi một con cầu bé xinh,
âm thầm tiến tới một tòa tiểu lâu hoa lệ, rường cột chạm trổ tinh xảo, lụa bay
bốn phía, phấn hương phả vào mặt, hoàn phì yến sấu[1] ~~~~~~~~~~
Phong Nghịch dừng bước tại cửa, đen mặt đi lùi lại hai bước, nhìn thấy rõ mồn
một những chữ vàng lấp lánh trên cái biển to đùng – Thanh! Lâu!
Ở ngoài cửa thong thả đi tới đi lui hồi lâu, đúng lúc
hắn đang chuẩn bị vọt vào cướp người thì chợt nhìn thấy thân ảnh màu hồng bị
một cước đạp ra ngoài, mặc dù có điểm đau lòng nhưng Phong Nghịch vẫn không
khỏi công bằng thầm nhủ: một nữ nhân như nàng đi dạo thanh lâu, chẳng phải đang
muốn bị đạp hay sao?!!!
Lảo đảo một chút, Đường Bá Hổ mới đứng vững lại được,
dùng loại ánh mắt như nai con vô tội, thanh thuần tinh khiết đối diện với những
nét mặt nghi hoặc của người đi đường, trong ống tay áo lặng lẽ giấu giếm một
thứ gì đó. Nàng vụng về phủi phủi lớp bụi không hề tồn tại trên vạt áo mình,
sau đó đổi một gương mặt đắc ý, nghênh ngang đi ra ngoài.
Màn độc thoại nội tâm của Phong Nghịch khi đó: thật
muốn sờ soạng bàn chân nhỏ bé của nàng, thật muốn giúp nàng xoa xoa cái mông
xinh xắn kia quá a ~ a ~ a ~ a ~~~~~~~~~~
Sự thật chứng minh, một người thiếu niên, một người
thiếu niên đẹp trai, một người thiếu niên đẹp trai gian trá, một người thiếu
niên đẹp trai gian trá thần tượng, một người thiếu niên đẹp trai gian trá thần
tượng phong lưu lỗi lạc ngọc thụ lâm phong, dáng vẻ thướt tha mềm mại, thiên
kiều bá mị như thế, tuyệt đối không thể ra đường một mình.
Đầu tiên, các cô gái, các cô các bác cùng các cụ già
vẫn còn đang chụm đầu rỉ tai nhau, bàn luận xôn xao rối rít xem đó có phải là
Đường Bá Hổ hay không, sau đó nhanh chóng thống nhất ý kiến, trừ Đường Bá Hổ
ra, làm gì còn thiếu niên nhà ai có bộ dáng phong lưu tuấn mỹ như thế, vẻ mặt
đắc ý thối hoắc như thế được chứ! Trại chủ Thanh Phong Trại cũng nổi danh không
kém gì Đường Bá Hổ, nhưng hắn là một thổ phỉ, dám nghênh ngang đi trên đường
được sao?!
Phong Nghịch lặng yên -_-///
Trước tiên là một cô gái bán hoa thẹn thùng đưa cho
Đường Bá Hổ một cành hoa hồng đã bị cắt phân nửa, tiếp đó có người đưa khăn
lụa, có người đưa túi thơm, có người đưa ngọc bội, có người đưa quả táo, có
người đưa cây lược gỗ, có người đưa nghiên mực, có người tặng bình hoa, có
người đưa cây dù, có người đưa bánh bao, có người đưa ly trà, còn có người tặng
hai cân thịt heo nữa~~~~~~~~~~囧
Sau đó có một cô nương đưa Quế Hoa Cao[2], bởi
vì được gặp chính diện Đường Bá Hổ ở khoảng cách gần như thế nên quá mức kích
động mà té xỉu, rồi những người khác cũng lục tục đồng loạt té xỉu trước mặt
Đường Bá Hổ ~~~~~~~~~~~~~囧
Lại sau đó, có một dì vóc người bưu hãn, vạm vỡ thừa
dịp Đường Bá Hổ đứng một mình, hai tay chất đầy quà tặng, không có lực chống
đỡ, chạy đến kéo bả vai nhỏ bé của nàng muốn cường hôn, mắt thấy cái miệng rộng
ngoác và bờ môi dầy cong lên như phao câu gà sắp chạm vào khuôn mặt mềm mại
trắng mịn kia, nói thì chậm nhưng diễn ra lại rất nhanh, một người bên cạnh lập
tức ra tay như gió lốc, kéo Đường Bá Hổ về phía mình, ôm nhau xoay mấy vòng mới
dừng lại. Cảnh vật xung quanh nháy mắt yên tĩnh, vẻ mặt mọi người lập tức đông
cứng lại.
Cái ôm thâm tình, tĩnh lặng im ắng, bốn mắt nhìn nhau,
làn sóng điện từ lưu chuyển khiến tim đập rộn ràng ~~~~~~~~~~~~~
Hai người này, đẹp mắt cũng đẹp mắt, xứng đôi cũng
xứng đôi, nhưng cố tình~~~~~~~ aizzz~~~~~~~ không đành lòng nhìn thật không
đành lòng nhìn mà ~~~~~~~~~~~ mọi người rối rít quay đầu đi~~~~~~~~~~~~~
Đường Bá Hổ lấy lại tinh thần, ho nhẹ hai tiếng nhắc
nhở người kia buông tay, sau khi được tự do, nàng xòe quạt đi vòng quanh hắn
một lượt, đột ngột hỏi: "Bán mình không?"
Phong Nghịch khẽ chau mày, nheo mắt, nhìn trường bào
rộng rãi màu phấn hồng thấp thoáng trước mắt, thân thể yểu điệu thướt tha, hắn
khẽ nở nụ cười tà ác, nhàn nhạt đáp: “Vậy phải xem bán cho ai, và bán như ~ thế
~ nào đã ~~~” (Phong Nghịch mi là đồ bại hoại!
Bá Hổ nhà ta mới chỉ là một đứa trẻ mà thôi nha!!!)
CJ Tiểu Bá Hổ vỗ vỗ bả vai Phong Nghịch: “Ta thấy công
phu của ngươi cũng không tệ, làm hộ vệ cho ta đi! Một tháng hai mươi lượng bạc,
cho ngươi năm ngày nghỉ phép~~ thế nào ~~?"
Phong Nghịch nhíu nhíu mày, phấn khích trả lời:
"Đồng ý."
Vì cuộc hỗn loạn vừa nãy mà quà mọi người tặng đều bị
ném vung vãi trên đường, Đường Bá Hổ khẽ mở miệng: “Cầm đồ lên, đi theo ta.”
Nói xong, vung tay nghênh ngang bước đi.
“Đi đâu?”
“Đi bắt kẻ lưu manh.”
Một đám người hâm mộ muốn giở trò lưu manh, không chịu
hợp tác đều bị dùng bạo lực đuổi xuống võ đài, Phong Nghịch cũng đã tiến thêm
một bước trong quan hệ hai người, trở thành hộ vệ~~~~~ của mỹ thiếu niên thần
tượng~~~~ một nhiệm vụ hết sức gian nan và khó khăn, trách nhiệm nặng nề, một
đôi mắt bén nhọn không ngừng bắn ra bốn phía, càn quét xung quanh, coi tất cả
mọi người bên cạnh đều trở thành kẻ địch của mình. (Thật
ra thì tiểu tử này không nhìn nổi cảnh người mình yêu bị kẻ khác ôm vào lòng mà
thôi, đúng là kẻ hẹp hòi ~~)
Có lẽ Đường Bá Hổ cũng ý thức được mình là một kẻ
gieo họa (Đường Bá Hổ nhướn lông mày, nhăn
thành hình chữ bát(八):
Bà nói ai đấy? Mẹ Hồng: không có, không có, ai cũng không nói), bớt
phô trương hơn, dọc theo đường đi cũng không gặp phải kẻ đột kích nào nữa.
Minh Chi Cô Tô, một thị trấn nhỏ lấy giải trí làm đầu,
mặc dù không có một kẻ lưu manh như Đường Bá Hổ xuất hiện nhưng cuộc sống của
quần chúng nhân dân vẫn muôn màu muôn vẻ vô cùng, không tin sao, đằng trước
đang trình diễn một tiết mục ác bá cưỡng ép dân nữ nhà lành kia kìa, vừa đặc
sắc lại không nhàm chán nhé.
Hình tượng nhân vật cũng tương đối phù hợp với vở
kịch, một cậu ấm quần áo lụa là, ăn mặc lòe loẹt, dẫn theo bốn gã gia đinh, kẻ
nào kẻ nấy đều bỉ ổi như nhau, bọn gia đinh vây lại xung quanh một cô gái mặc
quần áo vàng cam, cậu ấm buông lời cợt nhả, lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, muốn giở
thủ đoạn cưỡng ép người ta, thiếu nữ che mặt bằng ống tay áo thật dài của mình,
bộ dáng muốn nói lại thôi, muốn nghênh còn cự.
Đường Bá Hổ chen lên phía trước, quay đầu lại nói:
“Này? Kia không phải là Tiểu Thu Hương hay sao?”
Đôi nam nữ kia đồng loạt sửng sốt, thiếu nữ cúi đầu,
xấu hổ muốn khóc, còn cậu ấm thì giật nhẹ khóe miệng, ngoài cười nhưng trong
không cười cất tiếng: “Trùng hợp thế sao, Đường đệ.”
Đường Bá Hổ không để ý tới hắn, cầm chiết phiến nâng
cằm cô gái lên, nhìn vẻ mặt lê hoa đái vũ [3] kia,
nhẹ nhàng lắc đầu, phát ra những tiếng chậc chậc: “Tiểu Thu Hương ơi là Tiểu
Thu Hương, bổn thiếu gia nhớ nàng đến phát cuồng rồi!”
Cậu ấm sa sầm mặt xuống: “Đường đệ, cô nàng này là ta
nhìn thấy trước.”
Đường Bá Hổ vẫn không thèm để ý tới hắn: “Tiểu Thu
Hương, có bằng lòng đi theo bổn thiếu gia hay không? Từ nay về sau được ăn ngon
mặc đẹp, hưởng vinh hoa phú quý mỗi ngày.”
Hai gò má của thiếu nữ đỏ bừng, cúi gằm mặt xuống.
Sắc mặt của cậu ấm càng lúc càng đen: “Đường đệ, sao
đệ có thể không có phép tắc như thế được chứ?” Hắn im lặng nháy mắt, mấy gã gia
đinh bỉ ổi lập tức chuẩn bị tiến lên, hai quả đấm của Phong Nghịch vừa vung ra,
một phát quật ngã bốn tên liền. Cậu ấm tức giận đến toàn thân run rẩy, mở mồm
mắng chửi: “Mày được lắm, Đường Bá Hổ, ỷ thế hiếp người sao? Dịch thủy đậu năm
đó, tại sao người chết đi không phải là mày mà lại là em gái mày cơ chứ?”
Đường Bá Hổ đột nhiên quay sang lườm hắn! Một ánh mắt
ngoan độc quét qua, khí chất nữ vương loli lập tức được bộc lộ!
———————— Thời gian của mẹ Hồng, không nhìn! Đừng quấy
rầy!————————
A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!!! Nữ vương
bệ hạ nữ vương bệ hạ nữ vương bệ hạ! Tuyệt quá tuyệt quá tuyệt quá tuyệt quá
tuyệt quá tuyệt quá tuyệt quá!!!!!!! A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a! !
! !
———————— Thời gian của mẹ Hồng, không nhìn! Đừng quấy
rầy!————————
Cậu ấm nhận được một cái lườm của nữ vương, lập tức
hai chân như nhũn ra, bỏ chạy như sắp tè ra quần đến nơi.
Vì thế Đường Bá Hổ liền thành công ôm được mỹ nhân về,
hai chú chim trên cây đã thành đôi lứa, vợ chồng song song nắm tay nhau về nhà.
Phong Nghịch đưa hai người về Đường phủ xong, một mình
quay trở lại Thanh Phong Trại, lệ tuôn rơi như thác ~~~~~~>. .
Khó chịu rồi lại quay về khó chịu, thương tâm rồi lại
quay về thương tâm, ước hẹn rồi lại quay về ước hẹn.
***
Hôm nay Đường Bá Hổ ra ngoài đặc biệt sớm, lúc đi Lý
Phúc có gói cho một phần bánh đậu xanh, nàng mang theo Phong Nghịch ra khỏi
thành, một đường đi về phía Nam. Trái tim nhỏ bé của Phong Nghịch đập liên hồi,
nàng muốn làm gì đây? ~ Đã phát hiện được thân phận của ta rồi sao? ~ Biết ta ở
phía Nam nên muốn đi gặp mặt cha mẹ ta sao? Nhưng mà cha mẹ ta ở trong kinh
thành cơ mà! ~ Cũng không biết đã cho người dọn dẹp phòng ốc chưa? ~ Nguy rồi!
Tối hôm qua vừa cướp đồ của một nhóm thương nhân xong, mấy nữ nhân còn chưa kịp
cho xuống núi, nếu để nàng hiểu lầm thì làm sao bây giờ? ~ Nếu nàng nói với
mình thân phận thực sự của nàng ấy, mình nên giả bộ kinh ngạc hay nói thẳng với
nàng ta đã sớm biết từ lâu? ~ Buồn ghê buồn ghê buồn ghê buồn ghê
~~~~~~~~~~~~~~
Phong Nghịch suy nghĩ lung tung một hồi, cuối cùng
suýt bị nghẹn chết lúc đến nơi, ngẩng đầu lên nhìn, ba chữ to rõ ràng trước
mặt, Minh ~~~ Nguyệt ~~~ Am.
Phong Nghịch -_-///. Sao mẹ vợ lại trêu chọc ta như
thế, sớm muộn gì ta cũng phải tìm cơ hội ngược đãi bà ta mới được!! (Tiểu
Hạ Tiểu Tiêu Tiểu D nhất tề phụ họa! Lật đổ mẹ vợ đi!)
Tiểu ni cô trong am tựa hồ có quen biết với Đường Bá
Hổ, dẫn hai người một đường đi tới sương phòng, Đường Bá Hổ bảo Phong Nghịch
đứng ở bên ngoài chơi một mình -_-
Nàng thoải mái đơn giản bước vào thiện phòng, bên
trong có một lão phu nhân đang tụng kinh niệm phật, Đường Bá Hổ đến nơi liền
gọi to: “Bà nội!”
Lão phu nhân nâng ánh mắt đã không còn tiêu cự lên,
trên mặt tràn ngập vui sướng: “Là Mão Nhi sao?”
Đường Bá Hổ tiến lên mấy bước, dựa vào trong ngực lão
phu nhân, nũng nịu nói: “Bà nội lại nhận lầm, ta là Dần Nhi mà.”
Lão phu nhân vươn tay sờ vào mái tóc nàng, nhẹ nhàng
xoa xoa, cười nói: “Bắt nạt bà nội không nhìn thấy gì đúng không? Lại dám giả
thành anh trai để lừa người!”
Đường Bá Hổ bĩu môi, miễn cưỡng chấp nhận. Lão phu
nhân thở dài một hơi: “Dần Nhi cũng thật là,đã bao nhiêu năm không chịu tới
thăm bà nội rồi!”
Đường Bá Hổ làm nũng nói: “Anh làm quan ở trong kinh
thành, không dễ trở về được.”
Lão phu nhân thở dài, không nói thêm gì nữa.
Phong Nghịch là một người luyện võ, đứng ở ngoài phòng
vẫn có thể nghe được rõ ràng mọi chuyện bên trong.
Qua một lúc lâu, Đường Bá Hổ bất chợt nhớ tới bánh đậu
xanh vẫn còn ở trên tay Phong Nghịch, nàng liền đi ra cửa lấy, lão phu nhân ở
trong phòng kêu lên: “Mão Nhi, con có bằng hữu bên ngoài sao? Cùng nhau vào đây
đi nào!”
Đường Bá Hổ ngẩng đầu lên, dán đôi môi hồng vào tai
Phong Nghịch, thì thầm: “Mắt bà nội ta không nhìn rõ, coi ta như muội muội,
ngươi nhớ phối hợp một chút.” Nói xong nàng đi vào trong nhà, đi được hai bước
liền phát hiện Phong Nghịch không theo kịp, quay đầu lại, thấy hắn vẫn đứng ở
chỗ cũ, khuôn mặt đỏ bừng, Đường Bá Hổ hết sức kinh ngạc, "Sao thế?”
Phong Nghịch u oán nhìn nàng một cái, nhấc chân đi
theo. —— Tiểu Bá Hổ đừng có gấp, vành tai là của hắn là bộ vị rất nhạy cảm, rất
nhanh con sẽ biết ngay ấy mà. ^_^
Lão phu nhân nghe được đó là một chàng trai, liền kéo
tay Phong Nghịch cười nói: “Mão Nhi lúc nhỏ bị người trong nhà làm hư, sau này
nhờ cậu tha thứ cho nó nhiều một chút.”
Phong Nghịch ý cười đầy mặt: “Nhất định rồi, nhất định
rồi." Trong lòng hắn âm thầm rơi lệ, bà nội a! Ngài chính là bà nội của ta
đó!
55555555555 Quá cảm động 555555555555 Quá kích động
5555555555555[4]
Đường Bá Hổ không tự nhiên nghe thế, nhíu mày gọi:
"Bà nội!"
Lão phu nhân cũng kéo tay nàng qua, cười nói: “Tiểu
Mão Nhi của ta cũng biết xấu hổ rồi sao?” Nụ cười từ ái của bà rốt cuộc khiến
cho Đường Bá Hổ mỉm cười theo, Phong Nghịch đứng ở một bên, nhìn đến ngây dại.
Nụ cười thứ hai, sâu đến tận tâm, xinh đẹp đắm say
lòng người.