ngách trong phòng. Đương nhiên cũng làm cho Kiều Tâm Du thấy
được cơn
thịnh nộ đè nén đã lâu trên mặt hắn.
“Tôi không nghĩ anh sẽ về sớm thế này”. Kiều Tâm Du hốt hoảng
ngồi xuống nhặt sách lên, thay dép đi trong nhà vào.
Nhâm Mục
Diệu lười biếng tựa vào ghế sa lon, khuôn mặt tuấn mĩ không
tì vết quay
lại, tròng mắt đen dâng lên một tia châm biếm lạnh lẽo, ánh
mắt chuyển
động nhưng lạnh đạm, tà mị lạnh như băng hỏi ngược lại: “Như
thế nào?
Chỉ mong tôi không ở đây sao? Tôi đến hay đi không đến lượt
cô quản! Hóa ra lòng ham muốn của cô lớn như vậy, tôi không thỏa mãn được cô,
cô còn phải ra ngoài tìm tên đàn ông khác?
“Tôi không có, tôi không có.”
Lời nói của hắn giống như một cây gai đâm vào trái tim cô,
khiến nó ứa
máu. Tại sao làm tổn thương thân thể của cô, lại còn chà đạp
lên chút tự tôn thương
cảm ít ỏi của cô nữa.
Đôi mắt
chim ưng hung tợn nhìn quyển sách trong tay cô: “Cô lại còn
đọc sách?
Kiều Tâm Du ngay lập tức lui về sau hai bước, tránh được hắn,
đem sách
giấu sau
lưng: “Không có gì, anh sẽ cảm thấy không hứng thú.”
Cô càng
tránh né, ngược lại càng khơi dậy hứng thú của hắn. Nhâm Mục
Diệu dùng
sức một cái túm lấy cô, đoạt lấy quyển sách trong tay cô
nhưng kéo theo
túi xách cũng rơi trên mặt đất.
Mấy quyển
sách thi nghiên cứu Anh ngữ một lần nữa rơi xuống mặt đất
nhưng thuốc
trong túi xách cũng lăn ra ngoài. Nhâm Mục Diệu nhếch môi cười
lạnh,
trong mắt đều là âm lãnh và sắc dục: “Cô cư nhiên đi mua thuốc
tránh
thai?”
Kiều Tâm Du sắc mặt tái nhợt, âm thanh run rẩy khẽ nói: “Tôi
không uống
cái này,
ngộ nhỡ tôi mang thai thì phải làm sao bây giờ?”
Nhâm Mục
Diệu nghe được 2 chữ mang thai, lửa giận lập tức liền bùng
lên, trên
trán nổi đầy gân xanh, một tay dùng lực nắm lấy cằm của cô.
Hắn hài lòng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, tái
nhợt. Trong miệng của hắn bật ra một tiếng cười lạnh, hết sức giễu cợt nói: