Sau khi quyết định thu mua, tất cả mọi thứ đều nằm trong kế hoạch. Anh
vừa uống cà phê trong phòng làm việc vừa nhìn vào màn hình, Chỉ San gõ
cửa tiến vào, cô đã được chuyển sang đảm nhiệm chức trợ lý đặc biệt
trong thời gian anh ở Đài Bắc, trên thực tế là chuyên môn phụ trách
những những sự kiện liên quan tới Đông Cù. Cô đưa cho anh tập tài liệu
dày cộp, làm như lơ đãng nói: "Nếu muốn thu mua Đông Cù, thì hiện tại là thời cơ tốt nhất."
Bởi vì Đông Cù đang liên tiếp gặp họa, Dịch
Chí Duy mới vài ngày đã nhập viện, rồi nhà máy điện tử Tân Trọng ở khu
công nghệ cao Tân Trúc đột nhiên bốc cháy, gây ra thiệt hại nghiêm
trọng. Thật ra thiệt hại về máy móc ở nhà máy cũng chỉ là thứ yếu, quan
trọng là có bảy công nhân chết trong trận hỏa hoạn, trở thành tin tức
đau buồn chấn động trong xã hội. Giới truyền thông từ nhỏ đến lớn tự
nhiên đến bao vây, ký giả còn một mạch xuống tận trấn Bát Bảo để phỏng
vấn, mới biết được là công ty con tự tiện thay đổi thiết kế trong nhà
máy điện tử Tân Trọng, hơn nữa còn chặn lại đường thoát hiểm, sau khi
hỏa hoạn công nhân lao động không có đường chạy ra, cho nên mới dẫn đến
thảm kịch bảy người chết và hơn hai mươi người bị thương. Sự việc này
ngay lập tức trở thành vụ bê bối lớn nhất trong ngành công nghiệp, cũng
khiến dân chúng vô cùng phẫn nộ, từ điều lệnh của quyền an toàn lao
động, mỗi người trong ngành đều mở miệng kiện cáo. Phó chủ tịch và giám
đốc xây dựng nhà máy điện tử Tân Trọng bị bỏ tù, mà Đông Cù cũng chịu
ảnh hưởng từ vụ bê bối, cổ phiếu vốn đã sụt giá nay lại càng khó gượng
dậy.
Anh có phần bất ngờ nhìn cô, hôm nay cô mặc một bộ đồ công
sở bình thường màu đen rất nữ tính, tuân theo quy củ, trên cổ áo lộ ra
vòng cổ ngọc trai đen, viên ngọc trai cũng không lớn, nhưng màu đen tinh khiết của viên ngọc lại hiện lên màu hồng thải [1] khác biệt, chuyển
động lờ mờ theo viên ngọc, tôn lên khuôn mặt rực rỡ trắng như ngọc của
cô. Có rất nhiều phụ nữ tình nguyện ở bên anh giống như kim cương, đẹp
đẽ quý giá, vô cùng sắc sảo, nhưng nhìn cả người cô lại làm anh nghĩ đến viên ngọc trai đen ở biển Nam Thái Bình Dương, tròn trịa sáng bóng, màu sắc tinh khiết mỹ lệ. Thật ra bình thường trông cô cũng rất trắng, mặc
đồ màu đen lại càng xinh đẹp, tôn lên da thịt trắng nõn nà.
Anh hỏi: "Tại sao cô biết tôi không có ý định đánh lén?"
Kịp thời giả bộ hồ đồ trước mặt anh, cô đáp: "Trực giác mà thôi."
Giọng điệu của anh bỗng dưng nhẹ nhõm: "Trực giác của cô sai rồi. Những việc
tôi muốn làm với Đông Cù, nghĩ cũng rất mệt." Giống như là thở dài,
nhưng ngược lại đang nói ra suy nghĩ thật trong lòng. Ngay cả anh cũng
không rõ, tại sao mình đột nhiên lại nói như thế với cô, như thể cô là
người quen thân thiết. Cô chính là có sức hấp dẫn như vậy, trước mặt cô, vô thức buông thả. Tình trạng này rất bất thường, anh lập tức nảy sinh
cảnh giác. Nhưng cô lại không cảm nhận được, cũng trầm tĩnh lại: "Đừng,
theo như tác phong xưa nay của Đông Cù, nếu thu mua thành công, nhất
định sẽ bị buộc phải đảm nhiệm chức vụ giám đốc điều hành, từ đó nhất cử nhất động sẽ bị hàng vạn người để ý, nói thê thảm hơn là ngồi tù."
Anh lần đầu tiên nghe thấy người cầm quyền bị miêu tả là "Thê thảm ngồi
tù", rốt cục không nhịn được cười. Anh hỏi cô: "Phương tiểu thư, tôi có
thể mời cô đi ăn tối không?"
Cô biết không nên đồng ý, cấp trên
chính là cấp trên, mặc dù anh là một vị chủ tịch hiền hoà, nhưng mặt
khác, cô mơ hồ cảm thấy ở anh có một loại thần bí, tư duy miệng lưỡi trì trệ vụng về, bao giờ cũng quên mất các điều đối kỵ trong công việc.
Không nên ở trước mặt anh nói thật, nên đồng ý hay không đồng ý đây.
*****
Ngoài dự liệu, anh đưa cô đến một quán ăn cổ xưa.
Chứ không phải nhà hàng thời thượng có cảnh vật tao nhã, cô không nghĩ
trong thành phố còn có một nơi như thế này. Giống như tư dinh ngày
trước, cứ ba bước đều tiến vào thật sâu trong đình viện, ở chính giữa là hòn non bộ, tầng tầng lớp lớp mành trúc ngăn cách tiếng nước chảy róc
rách, sâu nữa bên trong mành có người ôm tỳ bà đàn hát, từng câu từng
chữ dịu dàng uyển chuyển, cô nghe không hiểu lắm, nhưng cũng biết đang
hát kịch Quảng Đông. Thực khách không nhiều, nhưng đồ ăn rất ngon, ngay
cả món bình thường như cơm nấu với vi cá [2] cũng cực kỳ hấp dẫn. Cô đã
vô số lần thưởng thức qua đồ ăn Quảng Đông, lần đầu tiên phát hiện vi cá lại có thể tươi ngon thế này. Anh mỉm cười nhìn cô nói: "Đồ ăn ở đây
khá lạ miệng."
Vẻ mặt cô có chút uể oải: "Thì ra ở Đài Bắc còn có nơi thế này, tôi là người bản địa, nhưng lại phải để anh đưa đến."
Anh cười: "Tôi cũng là người bản địa, chẳng qua là hiếm có cơ hội trở về thôi."Hương nến đốt trong không khí, hương thơm thanh nhã nhẹ nhàng, bên ngoài
tiếng nước chảy nhỏ giọt, giống như trời đang mưa, tiếng tỳ bà boong
boong vang lên, như tiếng mưa rơi ở sau tấm mành.
Sau khi ăn xong một bàn đại tiệc, cô vô thức thả lỏng mà lười biếng, thở dài một hơi:
"Vẫn là cuộc sống của người già, cái gì cũng vui vẻ hạnh phúc."
Con người thời hiện đại đều dậy canh ba ngủ canh năm, danh lợi trước mắt, đâu có ai dám sống yên vui sung sướng chứ.
Anh nếu chú ý một chút, sẽ phát hiện ra mình luôn vô thức chuyển động ngón
áp út bên tay phải, trên đó có một chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản. Cô để ý một lúc lâu, mới nhận ra chiếc nhẫn màu đồng đó là nhẫn tốt nghiệp MIT. Cô không kìm được nói: "Anh thật sự không giống như người tốt nghiệp
MIT." Anh ngạc nhiên nhướn mày, chẳng biết vì sao, động tác nhỏ nhặt thế lại khiến cô cảm thấy vài phần quen mắt, không biết đã từng nhìn thấy ở nơi nào. Anh hỏi: "Cô tại sao lại biết trường cũ của tôi?"
Cô đơn giản trả lời: "Nhẫn của anh."
Anh hiểu được, không nói gì cười phá lên: "Sao lại thấy tôi không giống?"
Cô quên mất mình đang giả bộ hồ đồ trước mặt chủ tịch, trung thực trả
lời: "Anh giống như là học ở HBS (HarvardBusinessSchool), rất có phong
thái của dân khoa học công nghệ [3]."
Anh phản bác lại cô: "HBS mới gọi là không có phong thái, phong thái của bọn họ là mùi tiền."Cô cười ra tiếng, anh cũng cười theo: "Thật ra năm ấy cũng suýt nữa vào
học ở HBS, đã được hai trường đại học cấp giấy phép nhập học, nhưng sau
cùng vẫn chọn MIT."
Cô hơi bất ngờ: "Người bình thường đa số đều chọn Harvard."
"Chị cả tôi năm đó cũng hi vọng tôi chọn Harvard."
Cô không ngờ anh sẽ nhắc đến người nhà trước mặt mình, nhưng nhìn thái độ
ung dung của anh, hình như chỉ thuận miệng nói ra một câu. Cô bỗng cảm
thấy tai mình nóng lên, cố gắng kéo suy nghĩ quay về quỹ đạo, nói: "Nhà
hàng này thật ít khách." Anh nói: "Nghe nói ông chủ tham lam, nên mới ít khách." Đang nói chuyện, chợt nhìn thấy ở đầu hành lang, có một cô gái
mặc sườn xám bằng lụa màu xanh lam, đang dẫn khách đi qua đoạn đường
ngoằn ngoèo tiến vào. Đi đầu là một người giống như được vây quanh bởi
chúng tinh phủng nguyệt, cực kì bắt mắt, chính là Giản Tử Tuấn. Lòng cô
bỗng trầm xuống, thật ra đã rất lâu rồi cô chưa nhìn thấy ông ta, lần
gặp mặt cuối cùng là ở trong phòng làm việc của ông, chỉ mới hai ba câu
nói, bản thân lại theo thường lệ phải tranh luận. Kết quả đương nhiên là ông ta tức giận nổi trận lôi đình, thư ký sợ đến nỗi phải gọi cả bà
Trương vội vàng vào khuyên can: "Tam tiểu thư, nói ít một câu đi, tam
tiểu thư..." Một bên nài ép lôi kéo, khuyên cô đi ra ngoài. Cô nâng cao
giọng phản bác: "Cái gì mà tam tiểu thư, gọi tôi là Phương Chỉ San."
Biết rõ ông ta ở đằng sau cánh cửa kia cũng có thể nghe được, quả nhiên
có tiếng choang choang vang lên, nghe như ông ta vừa đập vật gì đó, chắc là bình hoa.
Bà Trương đã làm thư ký của Giản Tử Tuấn rất nhiều
năm, tác phong xưng hô đối với người nhà Giản gia vẫn như cũ, thế nhưng
cô cũng chẳng phải người nhà Giản gia. Khoảng thời gian cô bảy, tám
tuổi, tài xế của Giản Tử Tuấn cứ mỗi cuối tuần đều đón cô tan học, không tiện xưng hô, chỉ đành hàm hàm hồ hồ gọi cô một tiếng "San tiểu thư",
về sau khi gọi, mọi người đều gọi tên cô như thế. Thời gian qua đi, cuối cùng lại dần trở thành "Tam tiểu thư", bởi vì Giản Tử Tuấn còn có một
đứa con trai và một con gái, cô cắn răng nhất định cũng không chịu thừa
nhận một tiếng, cô không phải họ Giản.
Người nhà họ Giản đều không thích cô, vì Giản Tử Tuấn rất cưng chiều cô, cô
càng bướng bỉnh, ông lại càng vui lòng chiều theo. Cũng không thấy xấu
hổ, từ nhỏ đã phá lệ đối tốt với cô. Khi ra nước ngoài làm ăn cũng nhớ
mua quà tặng về cho cô, váy màu hồng phấn có lớp sa tanh mỏng phối với
đôi giày da cũng màu hồng phấn, búp bê barbie số lượng có hạn hoặc là
gấu bông...Càng lớn quà tặng nhận được càng quý giá, quà tốt nghiệp đại
học là một chiếc xe thể thao Evora, cô ngay cả chạm vào cũng không chạm, nhanh chóng đưa chìa khóa về phòng làm việc của ông. Khi thực tập cô
cũng không chịu đến Phú Thăng, lại lựa chọn đầu tư công ty này, về sau
cũng dần có mặt mũi, càng không chịu rời khỏi. Cạnh tranh trên thương
nghiệp, không chút lưu tình, vài lần công ty Phú Thăng lấy danh nghĩa ra đầu tư bị cô tranh chân phải rơi vào thế hạ phong. Ông ta tức giận đến
hung hãn: "Sinh mày nuôi mày rốt cục có gì lợi —" Cô dội lại: "Tôi không cần ông nuôi."
Những lời này ước chừng thực sự làm tổn thương
trái tim ông ấy, một thời gian dài cũng không hề thấy phái người tới gặp cô. Mãi đến tận khi mỗi tháng cô đều tăng ca cả ngày, xuất huyết dạ dày phải nằm viện, ông mới vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện.
Ông đứng ở hành lang nói chuyện với bác sĩ, giọng điệu thậm chí còn lo lắng và quan tâm, cô ngủ trên giường bệnh, nghe đoạn được đoạn không, chớp
mắt cảm thấy tảng băng cứng trong lòng tan chảy một tia ấm áp. Thế nhưng trong bệnh viện lại bay đến một mùi đặc biệt đánh vào đầu óc, thuốc khử trùng, ống ô-xy, nước cất...khiến cô nhớ tới khi mẹ chết, trong phòng
cấp cứu bóng người lượn lờ, bảo mẫu kéo cô cùng đợi ở hành lang. Bảo mẫu năm chặt tay cô, cô lo sợ nhìn xung quanh, ngay cả khóc cũng quên mất.
Ngày đó có lẽ trời đã mưa, hoặc là trời đầy mây, cho nên trong trí nhớ
luôn mờ nhạt, khí trời ở bệnh viện luôn âm u lạnh lẽo, trên hành lang
chỉ bật một chiếc đèn nho nhỏ, sương mù từ ngoài cửa sổ mạnh mẽ tiến
vào, từng hồi từng hồi, vừa ướt vừa lạnh, khiến cô muốn khóc cũng không
khóc được.
Cô hận ông ta vì ông ta không yêu mẹ, ông không yêu cô còn hại cô như thế. Cô vĩnh viễn không thể quên được lần mình nấp sau
cánh cửa, nghe được giọng nói the thé của mẹ đầy đau khổ thê lương: "Anh trước giờ đều không yêu tôi." Không có danh phận không có nhân duyên
bảo đảm, cuối cùng ngay cả tình yêu cũng không có, vậy thì còn thừa lại
cái gì? Sau cùng mẹ tuyệt vọng, cho nên mới ở trong phòng tắm cắt động
mạch của mình, bà xối nước vào cổ họng, nước ngập đầy bồn tắm, liên tục
tràn ra, từ phòng tắm tràn ra ngoài cửa, máu đỏ, nước đỏ, khắp bầu trời
đều đầy màu đỏ...Nước đã tràn qua bàn chân bà, tràn qua cả người bà...
Chỗ nào cũng giống như có máu đỏ.
Ông ta hại chết mẹ, cho nên cô vĩnh viễn không tha thứ, vĩnh viễn không.
Giản Tử Tuấn cũng nhìn thấy cô, thoáng run một cái rồi tiếp tục đi tới. Chỉ
San cắn khóe môi không lên tiếng, đứng lên. Giản Tử Tuấn liếc mắt nhìn
cô, nhưng chỉ bắt tay cùng Thừa Hiên, hai người nói chuyện bàn luận vài
câu về nhạc cụ, bèn quay người rời đi, đạo đức giả khách sáo. Cuối cùng
ông ta cũng không nói chuyện cùng cô, có thể là do ở đây có người ngoài, hoặc cũng có thể ông ấy đối với cô đã hoàn toàn thất vọng.