- Nếu không như thế làm sao hắn có thể trụ vững lại nơi này? Phân đường Thiết Thạch sao lại vì hắn mà đắc tội với Tiêu Gia?
“Nhất diệp tri thu”(1)…Thiên Vũ vừa nghe những thứ này của bọn đệ tử nọ, tức khắc hiểu được vì sao họ lại chuyển thái độ, trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Đối với những đệ tử mới nhập môn này, Thiên Vũ cũng không có hảo cảm gì, cũng không muốn cùng bọn chúng so đo, lập tức rời khỏi Tân Nhân Đường, tiến vào khu vực dành cho ngoại môn đệ tử, học những vũ kỹ cao thâm hơn.
Thiên vũ tới đây học nghệ, không ngoài mục đích báo thù rửa hận.
Thực lực mạnh hay yếu có ý nghĩa quan trọng với việc tâm nguyện của gã có thực hiện được hay không.
Mặc dù hôm nay Thiên Vũ gây nên một số thị phi, nhưng khát vọng lớn nhất trong lòng gã chính là báo thù. Đó mới chính là mục đích chủ yếu của gã khi đến đây học nghệ.
Ra khỏi cửa phòng ăn, Thiên vũ hướng về phía phòng của mình đi về.
Trên đường, Thiên Vũ chợt gặp Niếp Tiểu Song, lập tức nhớ đến nhắc nhở của Nguyệt Hiểu Nhã.
Chặn trước mặt Thiên Vũ, trên mặt Niếp Tiểu Song lộ ra nét cười vui vẻ, ánh mắt pha lẫn sự kinh ngạc, nói:
- Nhìn không ra ngươi cũng thật là lợi hại nha! Thậm chí làm cho Tiêu gia trên dưới cũng không được bình an! Thật sự là ẩn dấu quá sâu mà!
Thiên Vũ nghi hoặc hỏi:
- Lời này của cô có ý tứ gì, ta không hiểu được?!
Nhìn sâu vào đôi mắt Thiên Vũ, thấy gã không có vẻ gì là giả vờ, trên mặt Niếp Tiểu Song hiện lên sự kinh hãi, liền chất vấn:
- Ngươi thật sự không biết gì? Trước mắt, đại bộ phận sản nghiệp của Tiêu gia ở trấn Thiết Thạch đều bị cắt đứt mọi nguồn thu. Có thể nói là tổn thất rất thảm trọng, từ trên xuống dưới gà bay chó chạy không yên, chính là sứt đầu mẻ trán một vố nặng!
Thiên Vũ nghe vậy chấn động, hồi tưởng lại những lời ngày trước của Tô Tâm Nghiên. Không nghĩ ra thế mà lại là sự thật.
Ban đầu, Thiên Vũ và Tiêu Thư Tài giống nhau, chỉ là nghe Tô Tâm Nghiên đe dọa như vậy, đều vẫn chưa để trong lòng.
Mà nay, chuyện này đã chân thật xảy ra, Thiên Vũ cao hứng rất nhiều, nhưng không khỏi lo lắng. Ai dám khẳng định Tiêu gia sẽ không làm chuyện chó cùng rứt dậu, gây phiền toái cho mình đâu?
Niếp Tiểu Song thấy Thiên Vũ không nói lời nào, tiếp tục hỏi dồn:
- Đang suy nghĩ gì thế? Làm sao lại không trả lời?
Thiên Vũ nhìn Niếp Tiểu Song, lạnh nhạt đáp:
- Chuyện này ta cũng không biết làm thế nào để trả lời cho cô được nữa đây!
Niếp Tiểu Song vẫn nghi hoặc nói:
- Cho dù không phải ngươi làm, nhưng hẳn ngươi phải biết là ai làm chứ hả?
- Thật xin lỗi a! Ta cũng không biết là ai làm, nhưng dù sao ta rất cảm kích hắn!
Niếp Tiểu Song híp đôi mắt lại, tiếp tục đánh giá Thiên Vũ, rồi đột nhiên hỏi:
- Là Nguyệt Hiểu Nhã sao?
Thiên Vũ kinh ngạc nói:
- Làm sao có thể là nàng được?! Thật không hiểu vì sao ngươi lại nghĩ như vậy?
Niếp Tiểu Song mang vẻ nghi hoặc, nhưng nhòn vẻ mặt của Thiên Vĩu vẫn tự nhiên, không có một tia giả vờ làm bộ, nên cũng làm cho mọi chuyện càng phức tạp và quỷ dị.
Trầm mặc một chút, Niếp Tiểu Song cười khẽ, nói:
- Nghe nói ngươi đã là ngoại môn đệ tử rồi, chúc mừng ngươi nha!
Thiên Vũ nói với vẻ tự giễu:
- Ngoại môn đệ tử căn bản chính là cũng không lọt vào pháp nhãn của các ngươi, có gì đáng giá để chúc mừng đâu?
Niếp Tiểu Song nhíu đôi mi thanh tú, trầm giọng hỏi:
- Xem ra trong lòng ngươi có oán khí rất sâu rồi hử?
Thiên Vũ cũng không che đậy, hỏi ngược lại:
- Nếu đổi lại là cô thì có để ý hay không?
Niếp Tiểu Song nói:
- Làm người thì ai cũng để tâm, nhưng biểu hiện thì bất đồng thôi! Ngươi lúc đầu sinh sống tại trấn Tân Dân, sau vì báo thù mới đến đây học nghệ. Đáng tiếc, ngươi lại lựa chọn đi trên cầu độc mộc mà bỏ qua quan đạo to lớn! Đây đối với người mà nói, chính là làm chuyện không có lý trí!
Thiên Vũ khẽ biến sắc mặt, gằn giọng hỏi:
- Cô dám tra qua thân thế của ta?
Niếp Tiểu Song cười đáp:
- Không cần ta phải tra qua, đã có người mang lai lịch của ngươi mò ra đến nhất thanh nhị sở rồi. Nếu không bọn họ há lại dám khi dễ ngươi? Chỉ là ngươi lại cư nhiên không dễ chọc, sau lưng lại có thế lực thần bí mà họ không tra được. Như vậy làm cho ta rất có hứng thú đối với ngươi!
Trong lòng Thiên Vũ ngổn ngang trăm mối, nhưng ngoài mắt vẫn duy trì bình tĩnh, lạnh nhạt nói:
- Quá khen! Ta chỉ là hơi có vận khí mà thôi!
Niếp Tiểu Song cười ngọt ngào, cũng không để ý đên những lời của Thiên Vũ, khẽ cười nói:
- Ngày mai chính làthời gian khảo hạch tấn chức cho ngoại môn d8ệ tử rồi! Đến lúc đó ngươi hãy cố gắng thể hiện bản thân cho thật tốt!
Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi:
- Ngày mai ư? Không phải là còn khoảng mười ngày nữa sao? Như thế nào lại sớm như vậy?
Niếp Tiểu Song cười đáp:
- Nguyên cớ không phải do chuyện của ngươi mà ra hay sao?
Thiên Vũ nghi hoặc hỏi:
- Nguyên nhân do ta ư?
Niếp Tiểu Song vuốt nhẹ cằm, lập tức xoay người nói: