Đế Bản Bạc Hạnh
Sáng sớm hôm sau, đợi cho Đông Phương Diệu thượng triều sau, Tần Tố
Quyết nằm một mình ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi , nhưng vẫn
không thể nào ngủ được.
Không gọi Kiều Hỉ, nàng tự mình mặc xiêm y, sau đó liền đi tới trước bàn trang điểm, lấy Ngọc Tiêu mà mấy ngày trước Phong Dịch trả lại cho nàng ra, trầm ngâm suy nghĩ.
Đại sư huynh cả đời sống trên lưng ngựa, trừ bỏ hành quân bày trận ra, ham mê duy nhất chính là thổi tiêu.
Tuy rằng hai người đều là đệ tử của Thiên Cơ lão nhân, nhưng đại sư
huynh là người có khát vọng rộng lớn, có mục tiêu rõ ràng, chính xác.
Hắn muốn chinh phục thiên hạ, muốn có được thiên hạ, muốn đem thiên hạ
thu hết vào trong lòng bàn tay của chính mình.
Mà nàng, Tần Tố Quyết lại cùng sư phụ giống nhau, không thích hỏi đến tục sự phàm trần, không muốn quan tâm tới thế sự, chỉ thầm muốn cả đời
được sống những ngày bình yên, đơn giản, vui vẻ.
Cũng vì như thế mà năm đó sư phụ mới đem sở học suốt đời truyền thụ
hết cho nàng. Có lẽ từ thật lâu trước kia, sư phụ đã sớm nhìn ra dã tâm
của đại sư huynh, cũng nhìn ra vì dã tâm đó của hắn chắc chắn sẽ dẫn tới họa sát thân.
Sư phụ từng lén khuyên đại sư huynh, muốn hắn thuận theo thiên mệnh,
đừng quá cưỡng cầu, nếu năm đó đại sư huynh nghe theo lời dạy của sư
phụ, cự tuyệt điều kiện của Vĩnh Viêm Đế, thì có lẽ hiện tại, hắn đã có
thể hưởng thụ một kết cục, một cuộc sống khác.
Tuy kết cục đã định, nhưng bi thương, tiếc nuối không vì thời gian mà biến mất.
Nàng cũng không yêu đại sư huynh, nhưng cũng không quên được những việc đã cùng hắn trải qua, khi cả hai vẫn cùng học nghệ…
Ngón tay nhẹ vuốt ve Ngọc Tiêu, còn nhớ rõ năm đó, nàng vì cây Ngọc
Tiêu này, từng hao hết tâm lực, nhưng vạn vạn lần không nghĩ tới, phần
lễ vật này cuối cùng lại thành hung khí hại đại sư huynh mất mạng.
Đại khái nghe được trong phòng có động tĩnh, Kiều Hỉ cẩn thận đẩy cửa vào, nhẹ giọng nói:“Nương nương, người đã dậy, sao người không gọi nô tỳ?”
Nhìn nàng đã mặc xiêm y chỉnh tề, tiểu nha đầu tự trách tiến lên tạ lỗi,“Hoàng thượng phân phó cho nô tỳ, nhất định phải hầu hạ chu đáo nương nương,
nếu bị hoàng thượng biết được nô tỳ chậm trễ hầu hạ nương nương, nô tỳ
thể nào cũng sẽ bị hoàng thượng trách tội cho mà xem .”
Tần Tố Quyết thuận tay đem Ngọc Tiêu giấu ở trong tay áo, quay đầu cười nói: “Hoàng thượng là một vị quân vương thánh minh, sẽ không đơn giản vì ngươi
không hầu hạ thay xiêm y, , rửa mặt, hay súc miệng mà liền trị tội ngươi đâu. Còn nữa, trước đây ta cũng đã nói rồi, quy củ trong cung không
thích hợp với ta, cho nên ngươi không cần dè dặt cẩn trọng như thế đối
với ta, ngươi như vậy, ta ngược lại không được thoải mái.”
Kiều Hỉ gật đầu,“Nương nương dạy bảo, nô tỳ xin nhớ kỹ.”
Kỳ thực ở trong lòng Kiều Hỉ luôn luôn cảm thấy thật may mắn có thể
đi theo, hầu hạ một chủ tử thiện lương, hiểu lẽ phải như Tần Tố Quyết.
Tần Tố Quyết nói rõ với nàng,“Ngươi không cần thời thời khắc khắc
hầu hạ ở bên người ta, có cái gì cần ta sẽ nói với ngươi, nếu hoàng
thượng trách cứ, ta sẽ nói cho người biết đó là ý của ta.”
Kiều Hỉ gật gật đầu,“Tuân lệnh nương nương, vậy nô tì xin lui, nô tỳ luôn ở ngay ngoài cửa, người nếu có việc, xin hãy gọi nô tì một tiếng.” Nói xong, nàng ấy cẩn thận đem cửa khép lại.
Suy nghĩ thật lâu sau, Tần Tố Quyết vẫn cảm thấy thập phần bất an.
Triều đình gần đây gặp phải nhiều nan đề, nàng biết việc này là do
trước đây triều đình luôn luôn nhân nhượng phương Bắc nên khiến cho bọn
họ lộng hành, vì thế nhân cơ hội triều đình gặp khó khăn liền muốn xâm
phạm Bắc Nhạc. Mà kẻ đầu têu, chính là Hải vương Phong Dịch kia.
Nghĩ đến đây, nàng nắm chặt Ngọc Tiêu trong tay, suy nghĩ một chút
liền nhảy ra ngoài cửa sổ, lợi dụng võ nghệ cao cường của bản thân,
thẳng hướng ngoài cung mà đi.
Còn nhớ lần trước, khi Phong Dịch xông vào Triều Minh Cung đem Ngọc
Tiêu đưa cho nàng từng nói, chỉ cần nàng thổi thủ khúc hắn thường thổi
kia, là hắn nhất định sẽ hiện thân. Nói như thế tức là nơi hắn ẩn nấp
khẳng định cách hoàng cung không xa.
Tần Tố Quyết quanh co một hồi, tránh thoát khỏi ám vệ mà Đông Phương Diệu an bài bên người nàng, đi xa khỏi hoàng cung, tại một địa phương
không thường có người lui tới sau ,mới dừng lại xem xét.
Gặp bốn bề vắng lặng, nàng lấy Ngọc Tiêu ra, chậm rãi thổi.
Thủ khúc này nàng cũng không xa lạ, đây là thủ khúc mà sư phụ đã từng dạy cho nàng, chính là nàng không thích giai điệu của thủ khúc này, cảm thấy nó quá mức thê lương cùng ưu thương, cho nên sau khi học được
xong, nàng thủy chung chưa từng thổi qua.
“Đã sớm nghe đệ đệ ta nói, đệ tử tối đắc ý của thiên cơ lão nhân
chẳng những túc trí đa mưu, võ nghệ siêu quần,… nhưng không nghĩ tới,
ngay cả âm luật cũng thông hiểu kỹ càng……” Cách đó không xa, truyền đến tiếng nói của Phong Dịch.
Tần Tố Quyết ngừng tiếng tiêu, theo hướng tiếng nói vọng lại đi tới,
chỉ thấy hắn thần thái tự nhiên ngồi điềm tĩnh trên một gốc cây cổ mộc,
trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười tươi rói, phảng phất mang theo chút hương vị bất cần đời.
Hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, cười nói:“Thế nào lại ngừng, tiếp tục đi, ta rất thích thủ khúc này, chỉ tiếc trong những người mà ta
nhận thức, hiếm có người có thể thổi hoàn chỉnh thủ khúc này.”
Nàng tao nhã thu hồi Ngọc Tiêu, ngửa đầu nhìn hắn,“ Thủ khúc này
là ‘hồn khúc’, làn điệu thống khổ, ưu thương, nếu là nghe lâu, sẽ gợi
lên chuyện đau lòng cũ, ngươi cần gì phải vì chính mình không vượt qua
được, mà luôn tìm tới sự không thoải mái vậy?”
Phong Dịch nghe vậy, cười ha ha, từ trên cây thả người, nhảy xuống dưới.
“Nhân sinh trên đời này, khi gặp khổ sở, bi thương có nhạc làm
bạn, có thể cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều, nếu ngẫu nhiên nghĩ đến những đau khổ đã trải qua, mới càng có thể học được cách quý trọng những thứ ở trước mắt, đối xử tử tế với ngoại nhân.”
“Ngươi đã hiểu được đạo lý này, vì sao vẫn quyết định như vậy?”
“Quyết định như vậy?” Phong Dịch nhướn mày, lấy tốc độ của ‘sét đánh không kịp bưng tai’ tiến đến trước mặt nàng,“Chuyện nàng ám chỉ, sẽ không phải là có liên quan tới Huyền Cương đi?”
Tần Tố Quyết cũng không né tránh, ngạo nghễ đối mắt cùng hắn,“Người sáng mắt trước mặt không nói tiếng lóng, ta tin tưởng ngươi biết rất rõ ràng chuyện ta ám chỉ rốt cuộc là chuyện gì. Ngươi muốn trợ giúp Huyền
Cương, đến tấn công Bắc Nhạc sao?”
Hắn khoanh tay mà đứng, cười lạnh một tiếng,“Vấn đề này nàng là hỏi cho chính mình, hay vẫn là vì Đông Phương Diệu mà hỏi?”
“Có gì khác nhau không?”
“Khác nhau! Nếu nàng là vì chính mình mà hỏi, ta đây sẽ trả lời
nàng, nhưng nếu nàng là vì Đông Phương Diệu mà hỏi, xin thứ lỗi, ta cự
tuyệt.”
Nàng xem hắn liếc mắt một cái, không sợ không giận, lạnh nhạt nói:“Nếu ngươi thực không muốn trả lời, có thể vì chính mình tìm vô số lý do.”
“Nàng vì sao cảm thấy ta không muốn trả lời?”
“Được, vậy ngươi nói cho ta, vì sao phải giúp Huyền Cương? Là vì đại sư huynh sao?”
“Nàng sở dĩ chất vấn ta, là vì Đông Phương Diệu sao?”
Nàng dùng sức gật đầu, thẳng thắn thừa nhận,“Đúng!”
Ngữ khí nàng rõ ràng, thẳng thắn như thế , làm cho Phong Dịch ngẩn ra.
Một lát sau, hắn mới khinh thường cười lạnh, nói, “Nhớ năm đó Đông Phương Diệu vì để đạt được ngôi vị hoàng đế, vì quét dọn sạch chướng
ngại vật đã không tiếc lợi dụng nàng, nam nhân như vậy rốt cuộc có chỗ
nào tốt, để cho nàng đối với hắn toàn tâm toàn ý, hi sinh hết thảy như
vậy?”
“Bởi vì hắn xứng đáng!”
“Hắn xứng đáng?” Phong Dịch hừ lạnh một tiếng,“Ta không tin nàng thực sự không để ý, nếu không để ý, năm đó lúc Đông Phương Diệu
đăng cơ, vì sao nàng lại bỏ đi không một lời từ giã, làm cho hắn trở
thành đế vương đầu tiên trên đời này bị nữ nhân vứt bỏ, cũng trở thành
trò cười cho toàn thiên hạ?”
“Có lẽ ở trên phương diện tình cảm riêng tư, hắn thật sự đã lợi
dụng ta, nhưng ở trong mắt của người trong thiên hạ, ngươi không thể phủ nhận hắn là một hoàng đế tốt.”
“Theo ý của nàng, đệ đệ của ta, Sở Tử Nặc không bằng Đông Phương Diệu sao? Hắn không phải là người thích hợp để làm bá chủ?”
“Phong Dịch, có một số việc đã xảy ra, ngươi cần gì phải cố tình
theo đuổi một vấn đề không có đáp án như vậy? Có lẽ nếu đại sư huynh
chấp chính, có thể làm cho Bắc Nhạc Quốc so với hôm nay càng thêm phồn
vinh hơn, nhưng điều kiện tiên quyết là, hắn phải sống sót ở trong trận
quyết đấu năm đó.Ngươi chắc chắn sẽ cảm thấy ta thân là đồng lõa làm gì
có tư cách để nói như vậy đúng không? Trên thực tế ở hai năm trước, ta
cũng thực rối rắm, hỗn loạn đối với việc đại sư huynh bị Diệu hại chết.
Sư huynh đối ta là chân tình, cuối cùng lại chết bởi sự tín nhiệm đối
với ta, ta một mình lưu lạc bên ngoài hai năm, chính là muốn chuộc
tội……”
“Một câu chuộc tội, nàng đã muốn rửa sạch tội nghiệt sao?”
Nàng lắc đầu,“Ta cũng không hồn nhiên như vậy, nếu có thể làm đại
sư huynh sống lại, ta nguyện ý nhận trách phạt từ trời cao, nhưng hết
thảy đều không liên quan tới dân chúng thiên hạ, không liên quan tới
giang sơn xã tắc. Nếu ngươi muốn vì đại sư huynh báo thù, có thể hướng
về phía ta, không cần liên lụy tới dân chúng vô tội.”
“Hay! Nói hay lắm!” Phong Dịch đùa cợt vỗ vỗ tay tán thưởng,“Quả nhiên là đại nhân đại nghĩa, dám làm dám chịu, so với nữ tử tầm thường
lòng dạ không biết rộng rãi hơn bao nhiêu a. Bất quá điều ta tò mò là,
nếu năm đó người chết là Đông Phương Diệu, ngươi có thể thần sắc tự
nhiên giống như hiện tại, nước miếng tung bay đứng giảng đạo lý cho hai
đệ đệ của Đông Phương Diệu nghe hay không?”
Nghe vậy, Tần Tố Quyết hơi giật mình, trong đầu hiện lên hình ảnh Đông Phương Diệu chết vì kịch độc.
Đúng vậy, nếu năm đó người kia là Diệu, nàng còn có thể trấn định như thế hay không, nàng có thể vì đại nghĩa quốc gia mà không vì người yêu
đi báo thù hay không?
Càng nghĩ, đáp án càng rõ ràng, là phủ định.
Nàng yêu Diệu, tựa như Diệu yêu nàng, rất sâu, rất sâu.
Cho nên, năm đó khi đại sư huynh chết, nàng tuy rằng đau lòng, nhưng vì nghiệp lớn của Diệu, nàng lại bảo trì trầm mặc.
Nói đến như thế, cuối cùng cũng là nàng đã quá ích kỷ, nàng cũng sẽ
vì người mà mình để ý, sẽ bất chấp hậu quả, cho dù cùng người tất cả
trong thiên hạ đối đầu nàng cũng sẽ liều mình trả thù cho hắn.
Thấy nàng trầm mặc, Phong Dịch bi thương nở nụ cười, “Đây chính là bản tính của con người, dù cho nàng có thông minh, sáng suốt như thế
nào đi nữa, khi đối mặt với cảm tình cũng sẽ trở nên ích kỉ. Đông Phương Diệu là một nam nhân quá may mắn, chỉ đáng tiếc cho đệ đệ của ta……” Giọng nói nhỏ dần, tràn đầy hoài niệm như bị xen kẽ bởi chuyện gì
đó.“Ngươi biết không, Tử Nặc và ta tuy rằng là huynh đệ đồng mẫu dị phụ, nhưng từ nhỏ đến lớn, người đối xử với ta tốt nhất chỉ có mình hắn.
“Còn nhớ rõ năm ấy khi ta mới hai tuổi, phụ thân bị bệnh mà qua
đời, mẫu thân liền mang theo ta đi tái giá. Nữ tử đã từng gả giống mẫu
thân ta như vậy, muốn tìm được một nhà chồng tốt là không có khả năng.
Sở dĩ Sở lão tướng quân năm đó cưới nàng vào cửa, bất quá cũng chỉ là vì ngày sinh tháng đẻ của nàng vừa khéo giúp hắn hưng thịnh hơn.Đáng tiếc, Sở lão tướng quân tuy có thể nhận mẫu thân, nhưng lại không thể thu
dưỡng được đứa con riêng của nàng, ở Sở phủ, địa vị của ta thậm chí còn
không bằng một gã nô tài, mẫu thân ta là người nhát gan, không dám phản
kháng, chỉ có thể trơ mắt xem ta ở trong phủ sống cuộc sống của hạ
nhân.Liền như vậy tỉnh tỉnh mê mê qua năm, sáu năm, đột nhiên, có một
ngày, có một tiểu nam hài đi đến trước mặt ta, hướng nô tài trong phủ
hỏi ta là ai? Nô tài kia không biết giới thiệu ta như thế nào, ấp úng
một lúc, may mà có một nha đầu khá to gan, trực tiếp nói với hắn, rằng
ta là huynh đệ đồng mẫu với hắn……”
Nói tới đây, Phong Dịch dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng tắp về phía Tần Tố Quyết,“Bắt đầu từ ngày đó, sinh hoạt của ta, bởi vì tiểu nam hài kia, đã thay đổi
nghiêng trời lệch đất, bắt đầu được đối đãi như một con người. Khi Tử
Nặc đến trường, hắn thậm chí đã chủ động hướng phụ thân hắn năn nỉ để
cho ta cũng cùng tới đó học tập, Sở lão tướng quân đối với hắn cơ hồ là
‘hữu cầu tất ứng’, hoặc là nói đó là do hắn muốn bồi dưỡng cho con trai
một thân tín trong tương lai đi, tóm lại, hắn đã đồng ý”.
“Tử Nặc là con trai độc nhất của Sở lão tướng quân, tương lai ắt
phải trở thành một đại nhân vật. Khi còn nhỏ, hắn đã có chí hướng riêng
của mình. Lúc Phu Tử hỏi ta, khi lớn lên có nguyện vọng gì? Thời điểm
đó, ta nói ta không biết, nhưng Tử Nặc lại nói, hắn là nam tử hán đại
trượng phu, tất nhiên là muốn hành hiệp trượng nghĩa, là nam tử hán chí
phải ở tứ phương”.
“Vì những lời này, mười hai tuổi ta đã rời khỏi phủ, chính là vì muốn đạt được một chút thành tựu, chỉ tiếc……” Hắn cười khổ một tiếng,“Ta có được hết thảy như ngày hôm nay, còn chưa kịp cùng đệ đệ chia sẻ, hắn đã bị người ta hại chết.”
Nghe đến đó, Tần Tố Quyết cảm khái vạn phần. Nàng thế nào cũng không
nghĩ tới, đại sư huynh cùng Phong Dịch đã từng có một khoảng thời gian
như vậy.
“Đệ đệ của ta đã chết oan khuất như vậy, làm ca ca của hắn, chẳng
lẽ ta không nên vì hắn báo thù rửa hận, tự tay đâm kẻ thù hay sao?”
Phong Dịch đột ngột thét lên như vậy, dọa nàng nhảy dựng, Tần Tố
Quyết theo bản năng giương mắt, bất chợt nhìn thấy hận ý lướt qua đáy
mắt của hắn.
Đáy lòng nàng đau xót, chỉ có thể ôn nhu khuyên nhủ:“Đại sư huynh
đã hy vọng ngươi hành hiệp trượng nghĩa, chí ở tứ phương, những việc
ngươi làm hiện tại chẳng phải là cô phụ sự chờ mong của hắn hay sao?
Phong Dịch, ta biết ngươi kỳ thực là người tốt, bằng không lúc trước ở
trấn Vĩnh Ninh, ngươi cũng sẽ không ra tay cứu ta, còn có lần ở bãi săn
bắn hoàng gia nữa, ngươi cũng sẽ không đưa giải dược cho ta.”
Hắn hừ lạnh một tiếng,“Người trên đời này, không thể chỉ dùng
‘tốt’ hay ‘xấu’ để đánh giá, đạo lý đơn giản như vậy, đừng nói với ta là ngươi không hiểu.”
“Được, cho dù trong lòng ngươi có hận, vậy ngươi trực tiếp tìm ta
tính toán trả thù đi, việc gì phải đem dân chúng vô tội lôi kéo vào?”
“Chỉ có sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng, bách tính mới có thể
đối với triều đình tâm sinh bất mãn, đối với người thống trị sinh ra hận ý.” Phong Dịch cười quỷ dị, nói:“Nếu phát động chiến tranh, có
thể làm cho Đông Phương Diệu trở thành tội nhân trong lòng thế nhân , trở thành tội nhân thiên cổ. Có cơ hội tốt như vậy, ta vì sao không lợi dụng đây?”
Tần Tố Quyết giận dữ,“Chỉ bởi vì sự tư oán của ngươi, ngươi liền không chú ý đến sự sống chết của người khác đúng không?”
“Có thù không báo thì không phải là quân tử, ta tin rằng Tử Nặc trên trời có linh thiêng cũng sẽ hi vọng như vậy.”
Giang sơn bị đoạt, nữ nhân bị cướp đoạt, Tử Nặc hắn nhất định là chết không nhắm mắt.
“Cho nên, cuộc chiến tranh này, ngươi là nhất định phải làm?”
Phong Dịch cười lạnh, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Nàng mềm giọng, vô cùng thẳng thắn nhìn hắn,“Nếu là ta cầu ngươi thì sao?”
Hắn hơi hơi động dung, nghiêng đầu nhìn nàng một cái.
Không đợi hắn trả lời, hai người đồng thời nghe được ở cách đó không xa có tiếng xôn xao truyền đến.
Là Đông Phương Diệu.
Không thấy Tần Tố Quyết ở trong Triều Minh Cung, ám vệ cũng đã mất
dấu của nàng, loại tình huống này chỉ có hai khả năng, một là nàng lại
rời cung trốn đi, hai là đã có chuyện gì đó, làm cho nàng phải tự mình
đi xử lý.
Lấy sự hiểu biết của Đông Phương Diệu đối với nàng, người có thể làm
cho nàng tận lực tránh thoát khỏi ám vệ, hành động một mình, chỉ có thể
là Hải vương Phong Dịch.
Không đợi hắn lại đây, Phong Dịch lược hạ nói:“Năm ngày sau, nàng
một mình đến Bắc Hải thủy trại gặp ta. Có lẽ nếu nàng dùng tính mạng của chính mình đến cầu ta, ta sẽ thay đổi tâm ý, như ý nàng mong muốn thì
sao.” Nói xong, hắn cấp tốc nhảy lên cành cây, dưới chân nhẹ nhấp nhô một chút, người đã đi xa.
Đợi tới khi Đông Phương Diệu đuổi tới, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng
của Phong Dịch biến mất ở trước mắt. Hắn gọi ám vệ, ra lệnh cho bọn họ
đuổi theo, nhưng lại bị Tần Tố Quyết ngăn cản.
“Vô dụng, Phong Dịch võ công thượng thừa, thậm chí còn ở phía trên chàng và ta, ám vệ căn bản không phải là đối thủ của hắn.”
Đông Phương Diệu nheo nheo mắt lại, nhìn theo phương hướng mà Phong
Dịch biến mất, trầm tư thật lâu, sau đó mới quay đầu lại hỏi:“Hắn lại đột nhập vào cấm cung gây chuyện với nàng?”
“Không, lần này là ta chủ động tìm hắn.”
Tần Tố Quyết đem chuyện một năm một mười nói lại cho hắn biết, cho
tới đoạn Phong Dịch muốn nàng năm ngày sau đi thủy trại dùng mệnh cầu
hắn, Đông Phương Diệu cười lạnh một tiếng,“Hắn đang nằm mơ!”
Nói xong, chỉ thấy nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, dường như đang trầm tư suy nghĩ chuyện gì.
Đáy lòng hắn hoảng hốt, vội vàng bắt lấy bờ vai nàng,“Tố Quyết, ta
không cho phép nàng đi, thậm chí ngay cả ý tưởng kia cũng không cho phép có, nàng là người quan trọng nhất của ta, cho dù có phải đối mặt với
muôn ngàn khó khăn đi nữa, ta cũng sẽ không cho phép nàng đi mạo hiểm!”
Nàng phát hiện chính mình bị giám thị!
Từ lúc rời khỏi giường sau, Tần Tố Quyết liền phát giác chính mình dù vô luận đi đến nơi nào, phía sau cũng đều có một đám cung nữ, thái giám theo đuôi một tấc cũng không rời.
Xem đám cung nhân luôn bám sát kia, nàng hơi dừng lại, bất đắc dĩ nói:“Chẳng lẽ các ngươi không có chuyện gì khác để làm sao, hay là do lưng ta có
cái gì lì lạ làm cho các người không nỡ rời đi, cứ gắt gao đi theo như
vậy?”
Vài tên thái giám nghe thấy vậy, đều không dám nói gì, chỉ đứng nguyên tại chỗ, cũng không có ý rời đi.
Tần Tố Quyết thở dài,“Các ngươi không cần luôn ở cạnh hầu hạ ta, có cái gì cần ta sẽ cho gọi các ngươi.”
Thế nhưng đám người vẫn không đi, như cũ đứng ở nơi đó.
Sắc mặt nàng trầm xuống, lạnh lùng, nhíu mày,“Hay đây là ý của hoàng thượng?”
Nghe đến đó, mọi người liền ào ào quỳ xuống, trong đó cầm đầu là Kiều Hỉ nói:“Hoàng thượng nói, nếu nương nương xảy ra chuyện gì không hay, hoặc là, bỗng
nhiên không thấy bóng dáng, người lập tức sẽ làm cho đám nô tài lấy mệnh tới bù, mong rằng nương nương khai ân, đừng làm khó chúng nô tài.”
Tần Tố Quyết vẫy vẫy tay, nhẹ giọng nói:“Nếu đây là mệnh lệnh của hoàng thượng, các ngươi muốn thì cứ cùng đi.”
Nàng rất rõ tính tình của nam nhân kia, chuyện mà hắn muốn làm, ai
cũng khuyên không nổi. Nàng biết, đây là hắn đang quan tâm tới nàng, lo
lắng cho nàng, nếu thật sự muốn cưỡng ép, chẳng phải hắn chỉ cần giam
nàng lại, liền có thể triệt để giải quyết vấn đề hay sao.
Không muốn gây khó xử cho đám cung nhân đang tuân theo hoàng mệnh
này, cho nên, cho dù trong lòng nàng không được thoải mái, nàng cũng
chưa hề lộ nửa điểm khó chịu.
Nhưng Kiều Hỉ nhìn ra sự không vui của nàng, nhỏ giọng nói:“Nương
nương người cũng đừng trách hoàng thượng, không dối gạt nương nương, từ
khi nô tỳ tiến cung đến bây giờ, vẫn là lần đầu nhìn thấy hoàng thượng
khẩn trương như vậy. Tuy rằng chúng thần thân làm nô tài, không có tư
cách ở trước mặt nương nương nói này nọ, nhưng quả thật nô tỳ không hy
vọng nương nương vì chuyện này mà giận hoàng thượng.”
Tần Tố Quyết im lặng lắng nghe, không đáp lại. Nàng làm sao không biết đạo lý trong lời nói của Kiều Hỉ.
Nhưng biết thì biết, đối với việc Diệu phái một đám người minh ý theo đuôi, ngầm giám thị giám thị nàng như vậy, điều này làm nàng cảm thấy
thật buồn bực.
“Nương nương, xin thứ cho nô tỳ lắm miệng, nhưng trong cả hoàng
cung rộng lớn này, người duy nhất có thể làm cho hoàng thượng vui vẻ,
chỉ có nương nương thôi. Nếu hoàng thượng vui vẻ, cả hoàng cung cao thấp liền cùng nhau vui vẻ, nếu hoàng thượng không vui, cả hoàng cung này từ cao đến thấp cũng cùng nhau không vui”.
“Nương nương, xin người hãy giúp đỡ cho, xem như thương xót cho
toàn bộ nô tài trong cung này, xin người hãy thuận theo hoàng thượng một chút, như vậy, chúng ta làm nô tài, cuộc sống cũng sẽ tốt hơn một
chút.”
Nghe tiểu nha đầu xì xèo một lúc lâu sau, Tần Tố Quyết không nhịn được thở dài dưới đáy lòng một hơi.
Chiêu này của Kiều Hỉ thật đúng là làm cho nàng khó xử, nha đầu kia
cùng nam nhân kia đều thật giống nhau, đều nắm rõ lòng của nàng, biết
nàng không nỡ vì bản thân mình mà liên lụy tới người khác.
Không để ý tới Kiều Hỉ lẩm bẩm, nàng tiếp tục đi tới phía trước, đối
đám cung nhân theo đuôi phía sau kia cũng cảm thấy thật đau đầu, liền
quay đầu hỏi:“Ta đi vệ sinh, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn đi theo ta sao?”
Đám người Kiều Hỉ dừng chân ngơ ngác, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào cho phải.
Đúng lúc này, chợt nghe thấy từ cách đó không xa, có tiếng nói vọng lại, “Loại sự tình này sẽ không cần nhiều người đi theo như vậy, các ngươi đều lui ra đi.”
Người đến đúng là Đông Phương Diệu.
Đuổi đám nô tài đi xong, hắn mỉm cười bước tới phía nàng,“Tố Quyết, nếu nàng muốn đi, ta sẽ đi cùng nàng.”
Nàng trừng mắt liếc hắn một cái,“Chàng còn có thể vô lại hơn nữa không?”
Đông Phương Diệu mặt dày trả lời:“Chỉ cần có thể bảo đảm nàng thời thời khắc khắc không rời khỏi tầm mắt của ta, cho dù bị nàng mắng là vô lại, ta cũng không làm sao cả.”
“Nhưng Diệu, chàng phái một đám người đi theo ta cũng không thể
giải quyết được vấn đề, trong lòng chàng rất rõ ràng, nếu ta muốn đi,
đừng nói một đám cung nữ thái giám, cho dù chàng phái ra đại nội cao thủ vây quanh, cũng không thể ngăn cản được ta.”
Nghe đến đó, sắc mặt hắn đại biến.“Nói đến như thế rồi, mà nàng vẫn cố ý muốn đi tới thủy trại Bắc Hải, đáp ứng yêu cầu của Phong Dịch sao?”
Nàng trầm ngâm thật lâu, sau khi ngẩng đầu lên, ánh mắt đã mười phần kiên định trả lời,“Đúng.”
“Vì sao nàng cứ nhất định phải cố chấp như vậy?”
“Đây không phải là cố chấp, mà là không muốn chỉ vì một mình ta
làm hại toàn thiên hạ. Chiến tranh, tai nạn, sẽ chỉ làm cho bách tính
vĩnh viễn rơi vào cơn ác mộng mang tên khốn cùng, Diệu, chẳng lẽ chàng
đã quên thời điểm tiên hoàng tại vị, dân chúng trong thiên hạ đã phải
trải qua những ngày như thế nào hay sao?”
Đông Phương Diệu dùng sức lắc đầu, cầm trụ bờ vai nàng.“Nhưng, ta
cũng không nguyện ý đổi nàng để lấy sự bình an cho giang sơn này. Tố
Quyết, nàng chỉ có thể là của ta, duy nhất một mình ta mà thôi, tại trên đời này, người ta chân chính để ý cũng chỉ có một mình nàng, nếu để trở thành minh quân mà đại giới ta phải trả là mất đi nàng, cho dù phải
phát động chiến tranh ta cũng muốn bảo vệ nàng, cho dù lưng đeo tội
nghiệt, bị thiên cổ bêu danh, ta cũng sẽ không hối không tiếc.”
“Diệu, chàng điên rồi!”
“Đúng, ta điên rồi, ta yêu nàng, yêu đến muốn phát điên, ta mặc kệ Phong Dịch rốt cuộc có âm mưu gì, ta cũng không quan tâm xem hắn rốt
cuộc muốn có bao nhiêu tính mạng để tế bái vong hồn của Sở Tử Nặc, chỉ
cần hắn dám làm hại, gây bất lợi cho nàng, gây bất lợi cho Bắc Nhạc, dù
cho ta phải dốc hết sức lực, hi sinh hết thảy mọi thứ cũng muốn đấu cùng hắn!.”
Nhìn bộ dáng gần như điên cuồng của hắn, nàng không khỏi giận dữ nói:“Diệu, chàng phải biết, thiếu nợ người ta chung quy đều phải trả lại, nếu
không trả, đời này làm sao có thể nào an tâm sống qua ngày?”
“Cho dù muốn trả, cũng nên là ta trả, mà không phải là nàng……”
“Không, chàng không sai, việc chàng làm chỉ là chọn một con đường
tắt, đem thương vong hạn chế đến mức thấp nhất mà thôi. Nếu đổi lại ta
là chàng, có lẽ ta cũng sẽ lựa chọn giống như chàng. Nhưng chuyện này
vẫn nên có người đứng ra phụ trách, cho nên, ta phải làm, đây cũng là
chuyện mà ta nên làm.”
“Chuyện mà nàng gọi là chuyện nên làm, chính là chỉ việc đi chịu chết?”
Tần Tố Quyết im lặng không nói.
Đông Phương Diệu lại tức giận, rống to,“Không! Ta không cho phép
loại sự tình này phát sinh, Tần Tố Quyết, nàng nghe rõ cho ta, ta không
cho phép nàng rời hoàng cung nửa bước!” Dừng một chút, hắn chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh.
Hắn bình tĩnh nhìn nàng, dưới đáy mắt, là sự lạnh lùng, nhẫn tâm trước nay chưa từng có .
“Cho dù phải dùng dây đem nàng trói lại, ta cũng sẽ làm.” Nói xong, hắn phân phó xung quanh,“Các ngươi canh chừng hoàng hậu cho trẫm, nếu nương nương có nửa phần sai
lầm, trẫm sẽ đem các ngươi, những ngự tiền thị vệ ‘xuất sắc’, toàn bộ
lập tức đem xử tử.”
Một hơi rống hoàn, cơn giận còn sót lại của hắn còn chưa tiêu hết hắn đã tiêu sái quay lưng mà đi, lưu lại Tần Tố Quyết ở lại, yên lặng không nói gì.
Tâm tình cực độ không tốt, lại tìm không thấy chỗ phát tiết. Đông
Phương Diệu liền lập tức phái người triệu ‘út đệ’ (tiểu đệ) Đông Phương
Lạc đang ở trong An Lạc vương phủ đùa giỡn với nương tử tiến cung.
Dọc đường đi, hắn giận đến tái mặt, đem hoàng huynh nhà mình ở trong lòng một lần lại một lần mắng đến cẩu huyết lâm đầu.
Gần đây vì việc triều đình bận rộn, hắn cơ hồ mỗi ngày đều bận đến khuya mới có thể hồi phủ.
Hôm nay thật vất vả tranh thủ được chút thời gian rảnh rỗi hồi phủ bù đắp cho Dung Tiểu Mãn, kết quả, đúng lúc hai người đang hưng trí bừng
bừng thì Tường Quý đến, hắn còn nghiêm trang tuyên chỉ, nói cái gì mà
hoàng thượng triệu kiến, hạn cho hắn trong vòng nửa canh giờ phải có mặt ở trong cung, nếu đến trễ dù chỉ là nửa khắc, cũng sẽ thu An Lạc vương
phủ của hắn ngay lập tức.
Hắn nhất thời bị đạo thánh chỉ này chọc giận đến nổi trận lôi đình,
hắn có thể tính toán ở trong lòng nhưng lại không dám hành động phản
kháng, cũng không có gan dám kháng chỉ không tuân, dù sao hiện tại hắn
cũng là người có gánh nặng gia đình đè nặng trên vai, vạn nhất hoàng
huynh không thoải mái một cái, liền lấy Dung Tiểu Mãn nhà hắn ra khai
đao, nếu vậy hắn phải làm sao bây giờ?
Vội vội vàng vàng đi đến hoàng cung, tiến vào ngự thư phòng, chỉ thấy trên bàn bày đầy rượu và thức ăn, còn chưa kịp quỳ xuống hành lễ, hắn
đã bị hoàng huynh gọi đi qua.“Bồi trẫm uống hai chén.”
Đông Phương Lạc vẻ mặt không hiểu, tiến lên hỏi:“Hoàng huynh, Huyền Cương xảy ra đại sự gì à? Nên huynh mới vội vã phái người triệu ta tiến cung như vậy?”
Đông Phương Diệu tức giận trừng hắn một cái,“Chẳng lẽ nếu không có quốc gia đại sự, trẫm sẽ không thể triệu kiến ngươi sao?”
Không có quốc gia đại sự, vậy ngươi không có việc gì thì triệu kiến
ta làm gì? Ta và ngươi lại không có gì hay để nói, cũng không phải bạn
tâm tình a. Đông Phương Lạc trong lòng không thoải mái, nhưng rốt cuộc
vẫn gắng nhịn xuống.
Hắn tiến lên vài bước, ngồi xuống đối diện với hoàng huynh nhà mình,
nhìn nhìn rượu và thức ăn, tuy rằng đơn giản, nhưng đây đều là những món mà hoàng huynh thích ăn hồi nhỏ.
“Hoàng huynh, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì làm huynh u sầu như
vậy? Cho dù là Huyền Cương thực sự xâm chiếm Bắc Nhạc ta đi nữa, huynh
cũng không tất yếu lộ ra bộ dáng giống như trời sắp sập tới nơi như vậy
đi?”
Đông Phương Diệu đã uống say không thèm trả lời, ngẩng lên liếc hắn một cái, sau đó lại cúi đầu xuống, tiếp tục uống.
Cái này…, Đông Phương Lạc cuối cùng cũng ngửi thấy chút mùi vị lạ, đáy mắt liền lóe lên vài tia sáng tò mò bát quái.
“Ta nói này hoàng huynh, tâm tình của huynh sở dĩ uể oải như thế, có phải là vì liên quan tới hoàng tẩu không?”
Tâm tình hắn quả thật là không tốt, rất rất không tốt.
Nếu là bình thường, hắn nhất định có thể lý trí mà phán đoán chuẩn
xác sự lợi hại của các sự việc cũng như các mối quan hệ, nhưng một khi
đã liên quan tới Tố Quyết, hắn sẽ không thể khống chế được lí trí cũng
như tâm tình của mình.
Hắn rất muốn tìm một người để trò chuyện.
Nhưng nhìn khắp mọi nơi, dù trời đất bao la, nhưng lại không có lấy một người có thể lắng nghe hắn nói.
Người duy nhất thân cận với hắn, cũng chỉ có út đệ này.
Tuy rằng hắn thực sự không muốn tìm cái tên người lớn không ra người
lớn, trẻ con không ra trẻ con này để tâm sự, nhưng hắn thực sự tìm không thấy người có thể giúp hắn đưa ra ý kiến, lời khuyên, như vậy hắn phải
làm thế nào đây? Hắn phải làm thế nào mới có thể ‘không phụ thiên hạ
không phụ khanh’ (không làm việc có lỗi với toàn thiên hạ nhưng cũng
không làm việc có lỗi với người, hoặc một cá nhân) đây?
Rượu đã say ba phần, hắn cũng dần dần nói nhiều lên, sau đó liền đem
những chuyện đã phát sinh trong những ngày gần đây, một năm một mười, rõ ràng rành mạch đều nói cho út đệ biết.
Đông Phương Lạc nghe xong không khỏi lâm vào suy nghĩ.
Trong lúc suy tư, hắn còn dò xét người đối diện vài lần, phát hiện
hoàng huynh luôn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đầy bụng mưu kế, ý nghĩ xấu xa đầy đầu , vậy mà hóa ra cũng sẽ lộ ra biểu cảm không biết
phải làm sao như vậy.
Hắn một bên cười trộm, vui sướng khi thấy người gặp họa, một bên lại không nhịn được mà đồng tình với hoàng huynh nhà mình.
Suy nghĩ một lúc, liền khuyên nhủ:“Hoàng huynh, huynh giữ được
thân thể của nàng, nhưng không thể giữ được lòng của nàng, tính cách
hoàng tẩu như thế nào ta cũng biết, tin chắc là huynh cũng biết, nếu là
việc mà nàng thực muốn làm, cho dù huynh có lấy vòng cổ buộc nàng lại,
chỉ sợ lại đem nàng đẩy đi xa hơn. Chẳng lẽ huynh muốn làm cho hoàng tẩu phải bỏ đi giống lần như lần trước sao?”
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, tâm Đông Phương Diệu lập tức quặn đau.
“Hoàng tẩu có một câu nói rất đúng, nợ người khác, thủy chung đều
phải trả lại, như vậy mới là công bằng, là công đạo của trời, cho dù
huynh là hoàng thượng, cũng không thể thoát khỏi vận mệnh như vậy.”
Hắn cự tuyệt nghe lời nói như vậy,“Trẫm đã nói qua, cho dù trẫm lưng đeo bêu danh cũng nhất định phải bảo vệ nàng.”
Đông Phương Lạc bất đắc dĩ lắc đầu,“Hoàng huynh, huynh chẳng lẽ
không biết rằng, điều mà hoàng tẩu không tiếc hy sinh sinh mệnh cũng
muốn thủ hộ, chính là tính mạng của huynh, anh danh của huynh, thiên thu nghiệp lớn của huynh hay sao? Năm đó huynh trừ bỏ Sở Tử Nặc, không chỉ
bởi vì hắn là chướng ngại vật lớn nhất cản đường huynh đăng cơ, càng bởi vì huynh ghen tị mối ràng buộc giữa hắn và hoàng tẩu, kết quả huynh
dùng kế giết chết hắn, nhưng sau đó huynh đổi lại được cái gì, đó là
hoàng tẩu không hiểu cùng với một trái tim băng giá. Hiện thời, nếu
huynh lại không để ý tới tâm tình của nàng, vì nàng mà phát động chiến
tranh, hoàng huynh, huynh cho là hoàng tẩu còn có mặt mũi nào mà đối mặt với thế nhân đây? Nếu như vậy, nàng sẽ bị nói thành họa thủy.”
Đạo lý đơn giản như vậy, Đông Phương Lạc biết, tất nhiên Đông Phương Diệu cũng biết.
“Hoàng huynh, kỳ thực ở trong lòng huynh sớm đã có đáp án, chỉ là
huynh không dám đối mặt thôi, huynh sợ đối mặt,cái đoạt được đến sẽ là
kết quả tệ nhất. Nhưng là, có một số việc không phải chỉ cần huynh trốn
tránh là có thể giải quyết! Huynh là hoàng thượng, là hoàng đế của Bắc
Nhạc Quốc ta, là tín ngưỡng của thiên hạ dân chúng, lúc này, việc huynh
phải làm là ra quyết định chính xác, như vậy mới không làm người trong
thiên hạ thất vọng.”
Đông Phương Lạc tận tình khuyên nhủ xong, lại nói:“Có một số việc, ta cũng chỉ có thể nhắc thôi, huynh thông minh hơn so với ta, tầm nhìn
so với ta cũng xa hơn nhiều, tự nhiên là biết rõ ràng nên làm như thế
nào. Mặt khác, uống nhiều rượu đối với thân thể không tốt, ta tin rằng
hoàng tẩu cũng không muốn nhìn thấy huynh say rượu đâu”.
“Cùng với mượn rượu giải sầu, không bằng cùng hoàng tẩu hảo hảo
nói chuyện, ta đã hết lời muốn nói rồi, ta muốn hồi phủ, Dung Tiểu Mãn
còn ở trong phủ chờ ta.” Nói xong, hắn vội vàng đứng dậy.
Đông Phương Diệu bị út đệ chọc cho tức giận đến nghiến răng. Nếu hắn
quyết tâm được, còn mất công đem lão tam từ trong vương phủ lôi tới đây
sao?
Nhìn bóng lưng út đệ đi xa, hắn lại không nhịn được hồi tưởng lại lời nói mà út đệ vừa nói.
Tuy rằng có chút chói tai, nhưng đó lại là những câu nói có lý.
Thời điểm trở lại Triều Minh Cung, đã là đêm khuya.
Tần Tố Quyết còn chưa ngủ, một mình ngồi trước cửa sổ, dường như có tâm sự, sắc mặt ngưng trọng.
Đông Phương Diệu không tiến vào ngay, đứng ở cửa, từ chỗ xa xa nhìn về phía nàng.
Cùng lúc đó, nàng cũng nhận thấy được cái nhìn chăm chú của hắn, liền quay lại nhìn.
Thoáng chốc hai cặp mắt liền tương giao.
Khi nàng nhìn sâu vào mắt hắn, trong lòng bỗng dưng thấy đau xót.
Cặp kia mắt, tựa như hồ sâu, có thống khổ, bi thương, có ảo não, đôi
mắt ấy chứa đựng rất nhiều cảm xúc trong đó và dường như chúng đang quay cuồng, gào thét, điên loạn, thẳng cho đến cuối cùng, lại hóa thành một
tia bất đắc dĩ, bị mạnh mẽ đè nén xuống dưới.
Hắn hướng nàng đi tới, hai tay dang rộng đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ giọng nói:“Cả đời này, đối với ai ta đều có thể lãnh huyết, bạc tình, nhưng chỉ duy
độc đối với nàng, ta không thể nào quyết tâm đối xử như vậy được. Tố
Quyết, nếu nàng thực sự muốn đi thực hiện lời hứa, vậy thì nàng đi đi,
ta biết, cho dù ta có ngăn cản nàng đi nữa, cũng không thể thay đổi được điều gì.”
Nghe đến đó, nước mắt Tần Tố nhất thời rơi xuống.
Nàng gắt gao ôm lấy nam nhân trước mắt, song chưởng run run, lệ trong suốt, xuyên thấu qua vạt áo của hắn, thấm ướt cả ngực của hắn.
Đông Phương Diệu cảm thụ được cỗ ấm áp kia, thiên ngôn vạn ngữ, tất cả đều hóa thành một tiếng thở dài.
“Diệu, nếu ta không thể trở về, đáp ứng ta, chàng nhất định phải làm một hoàng đế tốt!”
Hắn không trả lời, chỉ là càng ôm chặt lấy nàng, thật lâu không có nới lỏng tay.