Trên bàn ăn, mẹ Vệ nói
bóng gió: “Các con đã kết hôn rồi, có tính tới chuyện có con chưa?”
Vệ Khanh xấu xa nói: “Con không có ý kiến.” Mẹ Vệ liền dời mục tiêu,
kéo tay Chu Dạ nói: “Thi Thi à, con tính bao giờ có em bé? Mẹ biết
các con trẻ tuổi thích tự do, không muốn bó buộc. Nhưng tục ngữ cũng
có nói, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại[76], nhà
họ Vệ đều trông chờ vào con. Nếu con ngại có em bé phiền hà, mệt mỏi
thì mẹ đến. Con có chịu không?”
Chu Dạ cúi đầu, mãi
sau mới nói: “Mẹ, con còn đang học bài mà.” Đã kết hôn sớm thì thôi,
cô cũng không nghĩ sẽ sinh con sớm như vậy, giờ cô vẫn còn là một
người lớn không ra lớn, nhỏ không ra nhỏ. Mẹ Vệ nói: “Không phải còn
nửa năm nữa là tốt nghiệp sao, cũng nên nghĩ tới chuyện có con. Nếu
kết hôn, cũng nên có con, có phải không nào?” chờ cháu nội đã sốt
ruột lắm rồi. Chu Dạ yếu ớt nói: “Mẹ, con mới có hai mươi mốt tuổi,
đợi một hai năm nữa nói sau được không ạ?”
Mẹ Vệ vỗ vỗ tay cô
nói: “Hai mươi mốt tuổi cũng không phải nhỏ nữa, hồi mẹ hai mươi mốt
tuổi, anh hai con đã có thể đi lại vững vàng rồi.” Chu Dạ âm thầm
khóc thét, sao có thể so sánh bây giờ với trước kia, người ta mới là
một cô gái hai mươi mốt tuổi, đi học đại học thay người yêu như thay
áo, còn cô thì đã lấy chồng.
Vệ Khanh thấy cô toát
mồ hôi lạnh đầy trán, liền nói: “Mẹ, việc này gấp cũng không gấp
được, từ từ sẽ tới. Mẹ cũng không thể bảo tụi con ngay tức khắc
biến ra một cháu nội cho mẹ được.” Mẹ Vệ ý thức được mình quá nóng
vội, vội vàng đưa lời: “Ăn cơm, ăn cơm thôi, vất vả lắm mới về nhà
một lần, ăn nhiều một chút nha. Con xem hai con đó, sắc mặt tái nhợt,
không biết cả ngày đã ăn những cái gì?”
Cơm nước xong, mẹ Vệ
tiếp tục làm công tác tư tưởng. Chu Dạ âm thầm kêu khổ trong lòng, bên
ngoài thì vẫn phải gật đầu vâng dạ, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ yên
tâm, việc này bọn con sẽ lưu ý.” Xem tình hình này, muốn đợi ba nă
không được rồi. Trên lưng, mồ hôi lạnh dính vào quần áo, lạnh lẽo,
cả người lạnh toát, vội vàng nói: “Mẹ, con muốn đi toilet.” Vội vàng
chạy trốn.
Vệ An ngồi bên cạnh
nghe, cười nói: “Mẹ, mẹ quá nóng vội rồi, vợ chồng trẻ, vừa mới
kết hôn, làm sao có em bé nhanh như vậy được.” Mẹ Vệ liền chĩa mũi
dùi về phía anh: “Còn không phải tại con à, nếu con có con, lúc này
đã đi học tiểu học rồi.”
Vệ An liền đứng dậy,
thức thời nói: “Mẹ, con có việc, con lên lầu trước.” Vì chuyện con
cái, anh bị mẹ nói nhiều tới mức lỗ tai sắp dài chạm đất rồi. Vỗ
vỗ bả vai Vệ Khanh nói: “Em trai, trọng trách cách mạng giao cho chú,
chú cần phải hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn. Tất cả mọi người
đều trông chờ vào chú.”
Vệ Khanh cười mắng:
“Anh hai, anh cũng phải giúp một tay đi chứ?” Nhớ ra, đi theo anh lên
lầu hỏi: “Chị dâu đâu, sao lại không thấy chị ấy vậy? Gần đây không
phải hai người rất tốt sao? Hôm em kết hôn, còn thấy anh và chị ngồi cùng
nhau nữa.” Vệ An im lặng, không nói, xoay người đi vào phòng. Vệ Khanh
đẩy cửa bước vào, hỏi: “Rốt cuộc hai người làm sao? Đã chuyển biến
tốt như vậy, sao lại cứng nhắc thế?”
Vệ An lắc đầu:
“Chuyện này chú đừng quản, chuyện anh chị cũng không phải ngày một
ngày hai. Trước kia thế nào, thì bây giờ cứ thế thôi.” Vệ Khanh nói:
“Anh hai, anh cứng nhắc như vậy, muốn dỗ dành phụ nữ là không được
rồi. Em mà giống tính anh á, đừng nói là cưới vợ, ngay cả bóng
dáng con gái nhà người ta cũng không có nốt. Chu Dạ xấu tính, em ở
bên cô ấy không biết đã ăn bao nhiêu trái đắng đâu. Nhưng, cuối cùng
không phải em vẫn cưới cô ấy vào cửa đó sao? Cho nên mới nói, phụ nữ
trời sinh dễ dỗ. Dù chị dâu có tài giỏi tới đâu, cũng vẫn chỉ là
một phụ nữ, không phải sao? Lúc chị ấy cứng rắn thì anh phải mềm,
lúc chị ấy mềm thì anh phải mềm theo, đánh rắn tùy gậy chứ…”
Nói những suy nghĩ tâm
đắc trong lòng ra, khiến Vệ An bật cười: “Hóa ra nhờ thế này mà chú
lừa được con gái nhà người ta sao? Anh phải nói cho Chu Dạ biết, để
xem thím ấy trị chú thế nào!” Vệ Khanh ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
“Haizz, anh à, anh có ý gì thế? Em giúp anh lừa chị dâu, sao anh lại
nghĩ lòng tốt của em thành lòng lang dạ thú thế?” Vệ An không kiễn
nhẫn, nói: “Được rồi, được rồi, chuyện của anh chị không cần chú
quan tâm.”
Vệ Khanh vịn hai bả
vai anh hỏi: “Anh, rốt cuộc đã chuyện gì, anh em chúng ta cùng chung
sức, chẳng có chuyện gì là không thể làm được.” Lại phát hiện ở
cổ tay lộ ra bên ngoài áo sơ mi có một vết bầm tím, vội hỏi: “Anh,
tay anh làm sao thế này?”
Vệ An vội kéo tay áo
xuống, xấu hổ nói: “Không sao, không cẩn thận bị đụng vào thôi.” Va
chạm kiểu gì mà lại ở cổ tay được? Rõ ràng là vết thương do người
khác gây nên. Hắn cẩn thận hỏi: “Chị dâu ra tay với anh à?” cho nên
mới nói cưới một phụ nữ giỏi võ là chuyện vô cùng đáng sợ. Đánh
không đánh lại, mắng không mắng lại, bình thường còn phải giả vờ
nhường nhịn, không có cách nào khác.
Vệ An nghiêm mặt trừng
hắn: “Nói linh tinh gì thế!” Vẻ mặt nghiêm túc, giống như đi theo lãnh
đạo quốc gia ra nước ngoài phỏng vấn, đứng trước mặt đông đảo phóng
viên giới truyền thông vậy.
Vệ Khanh âm thầm cười
trộm trong lòng, đây đúng là sỉ nhục của đàn ông, hắn đau như cắt,
đến bây giờ còn thỉnh thoảnh bị Chu Dạ lôi ra giễu cợt. Vội nói:
“Anh hai, có phải anh quá vội vàng không?” Trần Lệ Vân rất có kỷ
luật, không phải là loại người bạo lực dùng võ.
Vệ An trầm mặt xuống,
giục hắn mau đi. Vệ Khanh ngồi yên bất động, nói: “Chỉ có hai anh em
mình, có chuyện gì không thể nói chứ? Có việc cứ để trong lòng,
cẩn thận bị nghẹn thành tâm bệnh. Phụ nữ lạnh lùng sợ nhất đàn ông
quấn lấy, anh chỉ cần quấn quýt chặt vào, trận đánh này, sớm
hay muộn chị dâu cũng sẽ bị anh tóm được…”
Vệ An nghe hắn nói
hươu nói vượn, càng ngày càng kỳ cục, kêu lớn: “Chu Dạ, Chu Dạ, Vệ
Khanh đang nói xấu em này, em mau tới giáo huấn cậu ta!” Vệ Khanh
hoảng hốt đứng dậy, nghiến răng ken két nói: “Cuối cùng em đã hiểu
mấy chính trị gia các anh giết người vô hình thế nào rồi! Không đánh
mà thắng, đẩy người ta vào chỗ chết. Coi như em học được bài học,
cùng ai qua lại cũng không thể qua lại với mấy người theo phe chính
trị!”
Quả nhiên Chu Dạ đi
lên, cười hì hì nói: “Anh hai, anh ấy bắt nạt em, anh cũng phải giúp
em dạy cho anh ấy một bài học mới được!” Vệ Khanh ồn ào: “Bà xã, em
đừng nghe người ta châm ngòi ly gián, anh nào dám bắt nạt em, thương em
còn không kịp nữa là.” Vệ An chẳng những thấy chết mà không cứu,
còn đổ thêm dầu vào lửa: “Tên nhóc Vệ Khanh này, anh nhìn chú ấy
lớn lên từ nhỏ, ngoài miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo,
bằng mặt không bằng lòng, là sở trường của nó. Em dâu, em để chú ấy
lừa.”
Chu Dạ ngọt ngào
cười: “Vẫn là anh hai uy phong sáng suốt”. Xoay người nhìn Vệ Khanh,
kéo tay hắn nói: “Ông xã, chúng ta về thôi, kể cho em nghe xem từ nãy
giờ anh nói gì, em cũng muốn nghe qua một chút.” Dẫn hắn về phòng.
Cô cứ một điều ông xã, hai điều ông xã làm Vệ Khanh vừa mừng vừa
sợ, nhưng lại có cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão. Có lẽ
vẫn vì chuyện con cái mà cô hờn dỗi hắn, đêm nay sợ rằng hắn phải
chịu tội rồi.
Y như rằng, vừa đóng
cửa lại, Chu Dạ ngồi xuống giường liền hỏi: “Lúc nãy mẹ hỏi em, sao
anh không nói gì?” Vệ Khanh chột dạ, cười cười, cọ cọ vào cô nói:
“Tính mẹ thế nào, không phải em không biết, bà cụ đã muốn ôm cháu
nội lắm rồi. Em xem, có phải chúng ta cũng nên sinh một nhóc hay
không?” Cô xoay người sang chỗ khác không nói lời nào, trong lòng rất
tủi thân. Có ai đứng ở vị trí của cô suy nghĩ một chút không? Đối
với cuộc sống hôn nhân đột ngột diễn ra, cô đã không kịp phản ứng,
huống chi là có con, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý!
Vệ Khanh ôm thắt lưng
cô, cô ngẩng đầu nhìn hắn, cầu xin: “Vệ Khanh, hai năm nữa mới sinh con
có được không? Em còn chưa có kinh nghiệm, rất sợ…” Vệ Khanh đáp
cho có lệ, nhưng tay thì không hề nghiêm túc, thân thể thanh xuân mềm
mại của cô lại bốc cháy một ngọn lửa lớn. Chu Dạ thở hổn hển, cố
gắng giữ tay hắn lại nói: “Em không mang thuốc theo, anh có mang bao…”
hắn không chịu tránh thai, nên cô đành phải thường xuyên uống thuốc.
Vệ Khanh nghe thấy ba
từ “thuốc tránh thai”, sắc mặt không vui, nghĩ thầm: không mang đi là
tốt nhất. Chu Dạ cũng không để yên, đứng dậy nói; “Làm việc cả
ngày, không mệt sao? Tắm một cái rồi nghỉ ngơi thôi.” Giúp hắn đi vào
phòng tắm. Cô buồn bực nghĩ, tuy tuổi hắn không còn trẻ, nhưng đối
với những thương nhân thành công mà nói, mới ngoài ba mươi tuổi đã
đạt thành tựu, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tinh lực dồi dào, vì sao lại
muốn có con sớm như vậy?
Đang lúc miên man suy
nghĩ, từ bên trong Vệ Khanh gọi lớn: “Tây Tây, Tây Tây..” cô vội chạy
vào, gõ cửa hỏi làm sao? Hắn nói: “Em vào đây một chút…” đều đã là
vợ chồng, cô cũng không kiêng dè, trực tiếp đẩy cửa vào. Vệ Khanh
nói: “Em nhìn sau lưng anh có bị đỏ không, ngứa quá, em gãi giúp anh
đi.”
Chu Dạ lại gần: “Có
hơi đỏ, có phải bị con gì cắn không?” Nghe hắn kêu ngứa, nhẹ nhàng
xoa hai ba cái, nói: “Tốt nhất đừng có gãi, lát nữa ra em bôi thuốc
cho.”
Vệ Khanh dùng lực một
chút, kéo cô úp xuống ngực, làn nước ấm áp dán vào người cô. Cô
hoảng hốt kêu lên: “Anh làm ướt đồ em rồi!” Vệ Khanh dã man xé toạc
áo cô ra, đẩy cô đứng trước gương. Trong nháy mắt, Chu Dạ bị dục vọng
mênh mông mãnh liệt phá vỡ lý trí, cứ như thế, không kịp đề phòng,
căn bản là không còn đường sống, thở gấp nói: “Đừng làm trong này…”
lời chưa nói hết đã bị hắn nuốt vào trong bụng.
Hắn xấu xa nói:
“Được, không làm ở đây.” Ôm cô đi vào bồn tắm lớn, đặt cô ngồi lên
trên. Toàn thân cô vì dục vọng mà co rút, hơi ngượng ngùng kèm theo lo
lắng. “Chờ một chút, anh đeo bao …” Vệ Khanh không kiên nhẫn, thẳng tay
ấn cô ngồi xuống, động tác dứt khoát. Cô không kịp ngăn cản, trong phòng
chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc hổn hển. Thậm chí cô còn chưa kịp
điều chỉnh tư thế, đã cùng hắn tới cao trào. Hắn vẫn thấy chưa đủ,
ôm cô đặt lên bồn rửa tay, tùy ý thâm nhập. Trong gương phản chiếu
hình ảnh triền miên giữa hai người, vô cùng kích thích.