"Bên trong không
xa." Hắn dùng tay hướng trong khu vườn chỉ chỉ, "Thấy bức
tường lấp gạch đỏ kia không, ngay phía sau đó."
Phương Mộc nhấc chân
phải đi, lại bị cảnh sát kia gọi lại: "Chờ một chút, tôi vẫn
nên tìm người mang anh đi thôi."
Phương Mộc vừa muốn
hỏi vì sao, hắn liền hướng quầy vé bên kia vung tay lên, "Này,
anh, sang đây."
Nhân viên công tác kia
ứng tiếng, như nhặt được xá lệnh gạt đám người vây quanh, chạy tới.
"Có chuyện
gì?"
"Anh mang vị cảnh
sát này đến hiện trường một chút." Ngữ khí của cảnh sát kia
không cho phép từ chối.
Gã vội vàng gật đầu
không ngừng, "Được được." Thoạt nhìn, việc vặt này so với
cùng du khách không thể vào công viên giải thích thoải mái hơn nhiều.
Phương Mộc có chút
buồn bực, hiện trường cũng không tính là xa, vì sao còn muốn mang
theo người đi chứ?
"Vẫn là tôi dẫn
anh đi thôi." Nhân viên công tác kia đã bắt đầu đi vào trong khu công
viên, "Nếu không anh nhất thời hồi lâu cũng tìm không ra."
Phương Mộc thấy thế,
chỉ có thể đi theo gã đi vào trong. Vòng qua bức tường màu hồng kia,
trước mắt là một cửa động lớn hình hộp, không đợi đến trước cửa,
có thể cảm thấy từ trong cửa động phả vào mặt từng trận khí lạnh.
Đi vào cửa động, dưới chân là một đoạn cầu thang xi măng kéo dài tới
dưới lòng đất, càng đi xuống, ánh sáng càng tối mờ, cũng may trên
vách tường có một chút đèn nhỏ màu đỏ, có thể khiến mọi sự vật
xung quanh có thể lờ mờ phân biệt.
Sau khi đi hơn 10 thước
xuống phía dưới, trước mặt lại là một bức tường, một cánh cửa sắt
sơn thành màu đen nửa mở nửa khép, nhân viên công tác xoay mặt qua nhỏ
giọng nói: "Đi theo tôi."
Dứt lời, gã liền
giật ra phiến cửa sắt, đi vào.
Phương Mộc xuyên qua
cánh cửa kia, phát hiện bản thân đang ở trong một phòng hình tứ
phương nhỏ, bốn mặt trên tường đều có một cánh cửa sắt, thoạt nhìn
quỷ dị vô cùng.
Phương Mộc tức khắc
biết mình đang ở nơi nào. Mê cung ngầm.
Nhân viên công tác đã
mở ra cánh cửa bên trái kia, quay đầu nói: "Theo sát chút, ban
nãy có một cảnh sát bị lạc, nửa giờ cũng chưa ra ngoài."
Đường trong mê cung đều
là thông đạo chật hẹp, dưới ánh sáng hôn ám của bóng đèn màu đỏ
có vẻ thập phần nguy hiểm, tựa hồ hai bên tường tùy thời đều có
thể dồn nén lại. Phương Mộc cùng nhân viên công tác một trước một sau
đi tới, thỉnh thoảng quẹo một lối rẽ hoặc quay ngược hướng đi trở
về. Ban đầu Phương Mộc còn muốn liều mạng nhớ kỹ tuyến đường, thế
nhưng rất nhanh cậu liền buông tha ý tưởng này, chỉ có thể chăm chú
theo sát nhân viên công tác kia, trong bụng tính toán trở về làm sao
bây giờ.
Sau 6, 7 phút, phía
trước dần truyền đến tiếng vang, sau khi rẽ một khúc ngoặt, trước
mắt thình lình xuất hiện một bức tường, trên tường đồng dạng là
một cửa sắt sơn màu đen. Nhân viên công tác kia ngừng cước bộ.
"Anh đi đi, mở
cánh cửa kia là đến." Trong lòng gã nghĩ lại còn sợ liếc mắt
nhìn thoáng qua cánh cửa kia, "Tôi không muốn nhìn một lần
nữa."
Phương Mộc gật đầu,
"Nếu thuận tiện, cho tôi một tấm bản đồ của mê cung."
Lúc này cánh cửa lại
mở ra, nhân viên công tác ban nãy đưa Phương Mộc vào nhô đầu ra, liếc
mắt nhìn thi thể trên mặt đật, khẩn trương quay mặt qua chỗ khác, một
bàn tay từ phía sau cửa vươn đến, giữa hai ngón tay cầm một tờ giấy,
"Phần phật" lay động.
"Đồng chí cảnh
sát, bản đồ."
Phương Mộc đi qua tiếp
nhận bản độ, đầu nhân viên công tác lập tức lùi về phía sau cửa, ồm
ồm nói: "Bản đồ đã đưa cho các anh rồi, một hồi các anh tự ra
đi."
Bản đồ không lớn,
nhưng Phương Mộc lại nhìn thời gian rất lâu, Trịnh Lâm thấy cậu nhìn
đến nhập thần, cũng tiến sang, "Chúng ta hiện tại đang ở đâu, có
phải gần đến bên kia rồi không?"
Phương Mộc qua một hồi
lâu mới đáp: "Không phải."
"Chúng ta đang ở
nơi sâu nhất trong mê cung này."
Ngày 28 tháng 9, Khu
trò chơi của Vạn Nham Sơn Gia Niên Hoa thành phố C phát sinh một vụ án
mạng. Lúc phát sinh án, vài du khách du ngoạn dưới mê cung, khi đi đến
giữa mê cung, phát hiện một khối thi thể nam. Du khách sau khi chấn
kinh bỏ chạy tứ tán, kết quả đều bị lạc trong mê cung, sau đó có du khách
ấn thiết bị xin viện trợ trên vách tường, mới được nhân viên công tác
đưa ra khỏi mê cung, lúc đó, đã có vài du khách tinh thần gần như sụp
đổ.
Người chết là Tưởng
Phái Nghiêu, nam, 39 tuổi, khi còn sống là giáo sư trường cao đẳng dạy
nghề thành phố C khoa thương mại. Tối ngày 27 tháng 9, người chết
không đúng giờ tan ca trở về nhà. Vợ của người chết gọi điện thoại
cho y, người chết cho biết đang viết một báo cáo kết thúc đề tài
nghiên cứu khoa học. 22h giờ đêm đó, vợ người chết lại lần nữa gọi
điện cho người chết, nhưng phát hiện di động đã không thể kết nối.
Vợ người chết lập tức đi tới trường học tìm kiếm chồng. Nhân viên
trực cho biết thầy Tưởng đã rời khỏi trường vào lúc 21h. Sau khi tìm
kiếm một đêm không có kết quả, thân quyến của người chết rạng sáng
ngày kế báo cảnh sát. Sau 6h, thi thể Tưởng Phái Nghiêu được phát
hiện.
Căn cứ vào hiện tượng
của vết đốm điện lưu hình thành bên ngoài thi thể, điện lắng kim
loại của da, xương ngọc trai suy đoán, chết do điện giật dẫn đến cơn
sốc, thời gian tử vong ước chừng là từ 22h ngày 27 tháng 9 tới 2h
ngày kế. Bởi vì hiện trường vứt xác không phải nơi đầu tiên. Phía
khu trò chơi chứng thật, hai cửa ra vào của mê cung ngầm cũng không
đóng kín, ban ngày có người phụ trách trông coi, bên đêm sau khi công
viên đóng cửa liền không có ai canh gác nữa. Hoài nghi hung thủ giữa
đêm đem thi thể ngoài tường vây, sau khi vứt thi thể vào trong vườn,
rồi leo tường mà vào, đem thi thể chuyển tới mê cung ngầm. Bởi vì
hiện trường vứt thi thể là nơi có tính kinh doanh, cho nên khi xảy ra
án hiện trường đã gặp hư hại, khám nghiệm hiện trường không thu được
manh mối có giá trị. Thế nhưng cảnh sát bước đầu kết luận hung thủ
có thể không chỉ một người, hơn nữa khi gây án hẳn phải lái một
chiếc xe.
Dưới tình hình chung,
sau khi án mạng phát sinh, hung thủ tìm mọi cách che giấu sự thật
phạm tội, một trong số đó chính là xử lý thi thể để nó không dễ
dàng bị phát hiện. Mà phương pháp của hung thủ trong bản án này
ngược lại, đem thi thể đặt trong khu vực có tính kinh doanh giải trí.
Nếu lý giải vì muốn hướng công chúng xã hội khoe khoang cùng hướng
cảnh sát khiêu chiến, như vậy hành vi của hắn không thể nghi ngờ là
không cần thiết, thậm chí có thể nói là ngu xuẩn. Thứ nhất, hung
thủ hoàn toàn có thể đem thi thể vứt ở nơi càng cởi mở hơn, tỷ như
quảng trường hoặc trước cửa cơ quan chính phủ. Nơi như vậy rất có
lợi cho việc nảy sinh hiệu ứng oanh động; Thứ hai, vứt thi thể yêu
cầu nhanh chóng, bí mật. Mà mê cung phức tạp rắc rối, không phải một
nơi có thể khiến hung thủ nhanh chóng hoàn thành vứt xác rồi rời đi.
Trừ phi hung thủ muốn
dùng mê cung biểu đạt tình cảm nào đó, hơn nữa thập phần quen thuộc
đường đi của mê cung.
Cảnh sát đem nhân viên
công tác của khu trò chơi liệt vào đối tượng tình nghi rồi dần sắp
xếp điều tra, kết quả không thu hoạch được gì. Phương Mộc sau khi biết
được tin tức này cũng không hề bất ngờ, tự lái xe rồi đi đến khu
trò chơi.
Mê cung đã lần nữa mở
cửa cho bên ngoài, hơn nữa sinh ý đặc biệt tốt. Xem ra trong mê cung
phát hiện người chết trái lại khiến nơi này càng hấp dẫn người
đến. Phương Mộc nhìn hàng dài người chỗ quầy vé, thoáng cười khổ,
xoay người đến phòng thông tin của khu trò chơi.
Phó quản lý khu trò
chơi chuyển đến đống lớn văn kiện, nặng nề ném trên bàn trước mặt
Phương Mộc, vừa lau mồ hôi vừa nói: "Cảnh sát Phương anh từ từ
xem, tôi bên kia còn bận bịu chút." Hắn chỉa chỉa nhóm du khách
chen lấn chạy về phía mê cung, trên mặt là ý cười không thể nén
được, "Có việc gì thì gọi tôi."
Trong văn kiện bao gồm
bản vẽ thiết kế, quá trình thi công, bản ghi chép du khách xin giúp
đỡ và một chút ảnh chụp. Phương Mộc châm một điếu thuốc, kiên nhẫn
lật xem. Trong lòng cậu mơ hồ cảm thấy mê cung hẳn là mấu chốt của
bản án, chí ít cũng cùng động cơ của hung thủ có liên quan. Cho nên,
Phương Mộc cố ý điều tra toàn bộ mê cung, hy vọng có phát hiện gì
đó.
Từ trên tài liệu
nhìn, toàn bộ mê cung dài 450 thước, phần lớn đều nằm trong lòng
đất. Hai hướng đông tây của mê cung có một lối ra, nhưng vô luận từ
lối ra nào tiến vào mê cung, đều chỉ có đúng một đường đi đến lối
ra đối diện. Gian phòng phát hiện thi thể nằm giữa đoạn của mê cung,
xem như một nơi nghỉ chân giữa đường. Có thể đi vào phòng này du
khách vẫn phải đối mặt với lựa chọn, chỉ có lựa chọn đúng đường
đi, mới có thể ra khỏi mê cung. Cho nên, nơi đó mới là nơi sâu nhất
của mê cung.
Bởi vì lộ tuyến trong
mê cung rắc rối phức tạp, rất dễ dàng khiến người ta cảm giác mất
đi phương hướng, thêm vào ngọn đèn u ám, không khí áp lực, cho nên du
khách có thể ra khỏi mê cung cực ít chẳng có bao nhiêu, đại đa số
người còn chưa đến trạm dừng chân giữa đường đã bỏ cuộc rồi. Từng
đường thông đạo trong mê cung đều bố trí thiết bị kêu cứu, du khách
lựa chọn rời khỏi một khi ấn vào nút, phòng theo dõi liền có thể
tập trung vị trí của du khách, rồi được nhân viên công tác mang ra
khỏi mê cung.
Bỗng nhiên, một bức
ảnh hấp dẫn tầm mắt của Phương Mộc. Trong bức ảnh, một người trẻ
tuổi nét mặt tươi cười tay đang cầm một cái hộp nhỏ, hướng màn ảnh
làm động tác tay chữ V. Phía dưới ảnh chụp có một hàng chữ nhỏ:
Đàm Kỷ, ngày 25 tháng 6 năm 2004, người du khách đầu tiên ra khỏi mê
cung.
"Đàm Kỷ?"
Phương Mộc nhíu mày, tên này đã từng thấy qua. Cậu lật lật tư liệu
vừa xem qua, quả thực ở một phần bảng xếp hạng đi qua mê cung nhanh
nhất trông thấy tên Đàm Kỷ. Hắn đi qua mê cung chỉ cần 57 phút, mà
người thứ hai ước chừng dùng 2 tiếng 47 phút.
Phó quản lý kia đẩy
cửa tiến vào, đem một chai nước suối đặt trước mặt Phương Mộc.
"Còn xem sao?"
Ông cúi người nhìn bức ảnh trong tay Phương Mộc, "Ồ! Là thằng
nhóc này a."
"Nghe nói hắn là
ngươi đi qua mê cung nhanh nhất?"
Thời điểm Đàm Kỷ
nhận phần thưởng để lại dãy số giấy căn cước, cho nên cũng không khó
tìm ra hắn. Ngày hôm sau, Phương Mộc ở trong phòng khách của một công
ty quảng cáo gặp được hắn.
Đây là một thanh niên
23 tuổi nhuộm tóc đủ màu, hắn nhai kẹo cao su lắc lư tiến vào phòng
họp, xách một cái ghế đặt trên mặt đất, lưng ghế dựa hướng phía
trước. Hắn khóa ngồi phía trên, hai tay khoát lên lưng ghế, rồi đem
cằm gác lên.
Phương Mộc cười hắc
hắc, miễn cưỡng đứng dậy, đưa tay từ trong hộp thuốc lá của Biên
bình rút ra một điếu thuốc Trung Hoa đốt, "Tôi đi đây."