Phương Mộc nhìn chăm chú vào chiếc tách trước
mắt, lá trà xanh biếc ở trong nước chậm rãi xoay tròn, duỗi thân,
nhìn như tự do tự tại, kỳ thật không nơi nương tựa.
Tựa như vận mệnh của
con người.
Một tiếng trước,
Khương Đức Tiên gọi điện thoại tới cho Phương Mộc, đề nghị cùng cậu
gặp mặt nói chuyện một lần. Phương Mộc thoáng cân nhắc, không từ
chối.
Địa điểm gặp mặt nói
chuyện chọn tại phòng trà này, đây là một nơi rất tốt để đàm luận,
an tĩnh, không bị quấy rầy.
Phương Mộc nhìn đồng
hồ đeo tay, cách thời gian ước định còn 5 phút. Lúc ngẩng đầu lên
lần nữa, Khương Đức Tiên đã dọc theo hành lang vội vã đi tới.
La Gia Hải lấy tay che
đầu, cố gắng tránh né người phụ nữ trung niên kia đánh xuống. Bốn
cảnh sát tòa án phụ trách áp giải cũng không sốt ruột, cầm lấy bả
vai La Gia Hải chậm rãi xuống lầu, không ai đến ngăn cản người phụ nữ
trung niên.
Phương Mộc chạy lên
tiến đến, một phen giữ chặt cổ tay người phụ nữ trung niên kia, không
ngờ bà lại lập tức giãy khỏi, bổ nhào tới trên người La Gia Hải há
mồm cắn. Lúc này các phóng viên trong phòng thẩm phán nghe được động
tĩnh, đều ào ào chạy đến chụp hình, bốn cảnh sát tòa án phụ
trách áp giải trông thấy máy quay loang loáng, mới đưa tay đem người
phụ nữ trung niên kéo sang một bên. Giữa một mảnh tiếng khóc la huyên
náo, cánh cửa nhanh chóng mở ra, khóe miệng La Gia Hải chảy máu,
thất tha thất thểu đâm đầu vào phòng thẩm phán.
Các cánh cửa phòng
thẩm phán vừa dày vừa nặng, Phương Mộc vẫn có thể nghe được bên
trong một mảnh ầm ĩ, sau tiếng búa pháp liên tiếp, trong phòng thẩm
phán mới dần dần khôi phục trật tự bình thường.
Có người tò mò hỏi
bên công tố để Phương Mộc chứng minh cái gì, Phương Mộc nghĩ nghĩ,
nói mình là nhân chứng của bên biện hộ. Mọi người nghe xong hai mặt
nhìn nhau, trong lời nói chợt lãnh đạm đi rất nhiều, có vài người
còn cố ý ngồi cách xa chút, tựa hồ muốn cùng cậu phân rõ ranh
giới.
Phương Mộc tuy rằng có
thể hiểu được phản ứng của các đồng nghiệp, nhưng vẫn cảm thấy xấu
hổ. Cũng may tòa án rất nhanh triệu mình ra tòa, xem như thoát khỏi
quẫn cảnh.
Lấy tư cách nhân chứng
bên biện hộ, sau khi Phương Mộc báo ra thân phận và nghề nghiệp của
bản thân, khiến cho chỗ ngồi dự thính dẫn đến xôn xao nho nhỏ. Không
cần nhìn, Phương Mộc biết mẹ của Tang Nam Nam đang dùng ánh mắt cừu
hận nhìn mình chằm chằm.
Kiểm tra chéo để bắt
đầu. Lấy tư cách luật sư bào chữa, Khương Đức Tiên trước tiên hỏi
Phương Mộc:
"Cảnh sát Phương,
có phải anh tham gia bắt bị cáo La Gia Hải không?"
"Tốt lắm. Tôi ban
nãy hướng tòa án giải thích động cơ gây án của bị cáo La Gia Hải,
tôi tin chuyện này anh cũng biết, đúng không?"
"Đúng."
"Như vậy xin anh
nói cho tôi biết, với thân phận một công dân bình thường, anh đối với
bị cáo La Gia Hải có đồng tình phải không?"
Toàn bộ phòng thẩm
phán đột nhiên trở nên im ắng như tờ, ánh mặt mọi người đều tập
trung trên người Phương Mộc.
Phương Mộc nhìn chằm
chằm Khương Đức Tiên vài giây, lại liếc mắt nhìn La Gia Hải,
"Đúng vậy."
Ghế dự thính đột
nhiên bắt đầu xôn xao.
"Tôi hỏi lại một
câu -- Từ góc độ chuyên môn của anh nhìn nhận, bị cáo La Gia Hải có
khả năng tái phạm không?"
"Tôi cho rằng hành
vị của La Gia Hải thuộc loại giết người tình cảm mãnh liệt."
Phương Mộc dừng một chút, "Theo góc độ tâm lý học mà nói, tính
khả năng tái phạm rất nhỏ."
Lời còn chưa dứt,
trong phòng thẩm phán đã một mảnh ồn ào, Phương Mộc mạnh mẽ khiến
mình bảo trì trấn định, không nên hối hận. Thế nhưng Khương Đức Tiên
trước mặt bỗng nhiên biến sắc, trong lòng Phương Mộc biết không tốt,
thế nhưng đã không kịp né tránh -- Một đôi giày da rắn rắn chắc chắc
nện trên gáy cậu.
Mẹ của Tang Nam Nam
nhấc một chiếc giầy khác, giậm chân khóc mắng: "Mày không có
lương tâm hả? Giúp kẻ xấu nói. . . . . .Mày nhận là cảnh sát cái
gì!"