Mặc dù vẫn là tiếng đập cửa theo quy luật quen
thuộc, La Gia Hải vẫn mở mắt thần trên cửa hướng ra phía ngoài thăm
dò, trong hành lang bị vặn vẹo, Z tiên sinh hơi có vẻ khẩn trương nhìn
bốn phía.
La Gia Hải mở khóa
cửa, thuận tay đem dao găm nắm trong tay khép lại.
Z tiên sinh nhanh như
điện xẹt phi vào, đem một hộp bánh ngọt trong tay đặt trên bàn, ngồi
trên ghế không ngừng thở hổn hển.
"Làm sao mà mệt
thành như vậy?"
"A," Z tiên
sinh đưa tay lau mồ hôi, "Đi cầu thang bộ lên."
"Sao không đi thang
máy?"
"Trong tháng máy
có video theo dõi, không an toàn."
Nói tới đây, hai người
nhất thời không nói nên lời. Lại ngồi một hồi, La Gia Hải hỏi:
"Tình huống hiện tại thế nào?"
"J và Q còn đang
trong phòng giam, T vẫn còn nằm trong bệnh viện." Z tiên sinh ngữ
khí trầm thấp, "H sáng hôm qua đã hỏa táng."
"H là vì yểm hộ
tôi," La Gia Hải thống khổ ôm lấy đầu, dùng sức níu chặt tóc
trên đầu mình, "Nếu không anh ấy đã có cơ hội đào tẩu."
"Cậu đừng suy
nghĩ nhiều nữa, đây chỉ là một việc ngoài ý muốn." Z tiên sinh
đặt tay lên vai La Gia Hải, "Rồi nói, H vẫn cảm thấy thiếu cậu
một chuyện."
La Gia Hải dùng sức
lắc đầu, bả vai đã run nhè nhẹ.
"Hiện tại may mắn
nhất chính là những người còn lại đều an toàn." Z tiên sinh do
dự một chút, "Cho dù T tỉnh lại, tin tưởng cậu ấy cũng sẽ kín
miệng như bưng, nếu không Q liền xong đời."
"Tôi có thể làm
chút gì cho bọn họ không?" La Gia Hải nâng lên khuôn mặt tràn đầy
vệt nước mắt, "Cái gì cũng được!"
"Hiện tại việc
duy nhất cậu có thể làm là bảo vệ tốt chính cậu." Z tiên sinh
dùng sức ấn ấn trên vai La Gia Hải, "Lúc mọi người quyết định
cùng nhau làm sự tình này, đều đã chuẩn bị tốt tâm lý gặp chuyện
không may, cậu không cần quá để trong lòng. Qua một thời gian ngắn,
chúng ta sẽ gửi cho người nhà của T tiên sinh và H tiên sinh một số
tiền."
La Gia Hải lau nước
mắt, gật đầu.
Z tiên sinh cười cười,
chỉa chỉa bánh ngọt trên bàn, "Bánh ngọt cậu muốn đã đem
tới."
"Ừ, cám ơn."
"Cậu cần cái này
để làm gì, sinh nhật cậu?"
"Không, là sinh
nhật của Trầm Tương."
"A," Z tiên
sinh biết La Gia Hải muốn làm gì, đứng dậy nói: "Tôi đây không
quấy rầy cậu nữa."
"Z," La Gia
Hải đột nhiên mở miệng nói: "Chuyện của tôi. . . . . .Khi nào lo
liệu?"
"Sợ rằng phải
đợi một thời gian nữa." Z tiên sinh thoáng trầm ngâm, "Hiện
tại thắt chặt tin tức, J và Q trong thời gian ngắn cũng không có khả
năng tham dự hành động nữa. Cậu kiên nhẫn chút, lúc thời cơ chín
muồi, tôi sẽ thông báo cho cậu."
Z tiên sinh đi rồi,
trong phòng lại lâm vào yên lặng. La Gia Hải vẻ mặt đờ đẫn ngồi yên
một hồi, đem tầm mắt ném về phía bánh ngọt trên bàn. Nhìn thấy nó,
La Gia Hải tựa hồ lại sục sôi được một ít sức sống.
"Chiều ngày 23
tháng 1, thầy đã đến mộ viên Long Phong tế Trầm Tương, đúng
không?"
Thầy Chu run run, chỉ
chốc lát sau, ông thấp giọng nói: "Cho tôi một điếu thuốc."
Phương Mộc lấy ra hộp
thuốc lá đưa cho ông, nhìn ông run rẩy rút một điếu, sau khi châm lửa
cố sức hút hai hơi.
"Thầy Chu,"
Phương Mộc dõi theo đôi mắt thất thần của ông, "Thầy rốt cuộc là
ai?"
Bộ dáng thầy Chu có
vẻ thống khổ không chịu nổi, ông khép hờ hai mắt, lắc lắc đầu, tựa
hồ đang nỗ lực thoát khỏi ký ức khó có thể quay đầu.
"Chu Chấn Bang,
nam, sinh ngày 7 tháng 9 năm 1945 sống ở C thị, năm 1964 thi vào khoa tâm
lý học Đại học sư phạm Bách Kinh, tháng 7 năm 1971 được bố trí tới
đại học Sư Phạm C thị dạy học, năm 1983 khoa Khoa Học Xã Hội C thị
thành lập sở nghiên cứu tâm lý, Chu Chấn Bang được bổ nhiệm làm chủ
nhiệm. Năm 1999, Chu Chấn Bang đột nhiên từ chức sau đó hướng đi không
rõ." Phương Mộc khép lại tập văn kiện trong tay, "Bất quá
theo tôi được biết, Chu Chấn Bang 5 năm trước đổi tên thành Chu Quốc
Thanh, sau đó thành lập cô nhi viện Nhà Thiên Sứ, mà bản thân ông, đang
an vị trước mặt tôi."
Thầy Chu thoáng cười
khổ, "Cậu cư nhiên điều tra đến rõ ràng như vậy."
"Thời điểm tôi
lần đầu tiên ăn cơm chiều ở Nhà Thiên Sứ, thầy từng nhắc tới việc
thầy vào một tòa kiến trúc màu trắng cao nhất của đại học Harvard
nghe giảng." Phương Mộc từ trong tập văn kiện rút ra bức ảnh,
"Kiến trúc cao nhất đại học Harvard là tòa William James, vẻ
ngoài cực giống một văn phòng màu trắng, mà nơi đó vừa vặn là trụ
sở khoa tâm lý học. Tôi ở trong khoa tâm lý học C thị tìm nhân sĩ họ
Chu, rất dễ dàng tìm tới được tư liệu của thầy."
"Cậu nếu đã tra
rõ ràng như vậy rồi, cần gì phải tới hỏi tôi."
Bất giác, sắc trời
ngoài cửa sổ đã bắt đầu âm trầm, cụm mây đen lớn dần dần che kín
bầu trời, một hồi đại tuyết tựa hồ sắp kéo đến. Trong ký túc xá
chật hẹp càng phát ra vẻ hôn ám, khuôn mặt hai người đều ẩn trong
bóng râm, chỉ có đốm đỏ trên điếu thuốc là như ẩn như hiện.
"Cả kế hoạch chỉ
có tôi và trợ thủ của tôi mới biết rõ nội tình. Chúng tôi đầu tiên
lựa chọn một số người làm đối tượng thí nghiệm, chủ yếu là một
vài đứa bé nhà bình thường. Hàng năm đều có rất nhiều sinh viên tốt
nghiệp đại học đến sở nghiên cứu tâm lý thực tập, tôi từ trong các
thực tập sinh chọn ra một số người đến tiến hành theo dõi những đối
tượng thí nghiệm này, yêu cầu bọn họ ghi chép khách quan cuộc sống thường
nhật của đối tượng thí nghiệm, nhưng không hề nói gì cho thực tập
sinh về nội dung của thí nghiệm. Đồng thời, tôi bí mật chiêu mộ một
ít người tình nguyện trong xã hội, người tình nguyện này cũng là
người thường, hơn nữa trải qua thẩm tra nghiêm khắc, xác nhận không có
quan hệ xã hội với nhau. Sau khi nghiên cứu đối tượng theo dõi một
thời gian ngắn, tôi liền an bài người tình nguyện ở trong cuộc sống
của đối tượng thí nghiệm làm ra một ít chuyện, ví dụ chứng kiến
hành vi tình dục, đột nhiên bị người xa lạ ôm, mang tới nơi tối tăm.
Sau khi sự kiện phát sinh, tôi yêu cầu người tình nguyện ký tên bảo
mật vào đơn chấp thuận, sau đó phát một số thù lao, từ đó về sau
không còn liên quan gì nữa. Sau đó, thay đổi hoàn toàn tất cả thực
tập sinh phụ trách quan sát đối tượng thí nghiệm, đổi lại thực tập
sinh khác theo dõi ghi chép tình hình phản ứng của đối tượng thí
nghiệm sau khi xảy ra chuyện, đương nhiên mục đích và nội dung thí
nghiệm đều nghiêm khắc bảo mật với bọn họ. Như vậy, có thể bảo đảm
mục đích và quá trình thí nghiệm không ai biết được."
"Thầy ở trong
cuộc sống đối tượng thí nghiệm, làm ra một vài cuộc chạm
trán?" Phương Mộc nhíu mày.
"Đúng." Thầy
Chu gian nan phun ra chữ này, "Như vậy có thể khiến đối tượng thí
nghiệm dựa theo suy nghĩ của chúng tôi để suy nghĩ, hành động, hay
nói cách khác -- Chúng tôi lựa chọn cho bọn họ kinh nghiệm nhân
sinh."
Phương Mộc ngẩng đầu
nhìn lão nhân trước mặt, ông còng người xuống, rủ đầu, tựa như một
đứa trẻ đã làm sai chuyện, nhưng nào ai có thể ngờ đến ông đã từng
có tâm địa như ác ma?
"Đúng." Hai
hàng nước mắt xoát một cái ràn rụa trên khuôn mặt già nua của thầy
Chu, "Tôi kinh hoàng đến tột đỉnh, đằng đẳng một ngày không ra
khỏi phòng làm việc. Tôi bắt đầu suy nghĩ hành động của tôi có phải
là thật sự đang nghiên cứu khoa học hay không, cũng là lần đầu tiên ý
nghĩ buông tha thí nghiệm này nảy mầm. Sau đó lại phát sinh một sự
kiện khác, khiến tôi hoàn toàn hạ quyết tâm."
"Chuyện gì?"
Thầy Chu đã không còn
cách nào trả lời nữa, ông tựa vào trên tay vịn giường lớn tiếng nức
nở. Phương Mộc nhìn lão nhân khóc trước mặt, nói không rõ trong lòng
đến tột cùng là chán ghét, hay thông cảm.
Một lúc lâu sau, thầy
Chu rốt cuộc cũng khôi phục bình tĩnh, ông dùng tay áo lau lau mắt,
run rẩy nói: "Có một đứa bé sau khi thí nghiệm, không chịu nổi
sợ hãi trong lòng, tự sát. Đứa bé kia, chính là Duy Duy. . . . .
."
"Vậy thầy còn có
thể nhớ kỹ tên của người tình nguyện và đối tượng thí nghiệm năm
đó không?"
"Có thể nhớ một
chút."
"Tốt lắm."
Phương Mộc từ trong tập văn kiện rút ra một tờ giấy, lại đưa cho ông
một cây bút, "Đem tên của người mà thầy nhận biết trong danh sách
này đánh dấu ra."
"Tôi nghĩ
đã," Thầy Chu gấp đến độ sắc mặt đại biến, "Dựa theo kế
hoạch, Tưởng Phái Nghiêu đem Đàm Kỷ vứt trong rạp chiếu phim sau khi
hết suất; Mã Xuân Bồi và Hạ Lê Lê lấy danh nghĩa cha con phát sinh
quan hệ tình dục trước mặt Khương Đức Tiên. . . . . .Đúng rồi, Hạ Lê
Lê đâu?"
"Hạ Lê Lê 6 năm
trước chết ở thời kỳ ba bệnh giang mai." Phương Mộc lạnh lùng
nói, "Nếu không nàng cũng sẽ bị Khương Đức Tiên giết chết."
Sắc mặt thầy Chu
trắng bệch, ông ôm danh sách trong tay Phương Mộc qua, "Vậy, Hoàng
Nhuận Hoa, Khúc Nhị, Thân Bảo Cường, Nhiếp Bảo Khánh là ai?"
"Nói cách
khác," Phương Mộc thay ông nói hết lời, "Kế hoạch giáo hóa
trường vẫn chưa ngưng hẳn!"
"Không có khả
năng!" Thầy Chu nhảy dựng lên, tâm tình gần như không thể khống
chế được, "Ghi chép thí nghiệm năm đó đều đã bị tôi thiêu thủy,
bọn họ không có khả năng biết được thân phận của người tình nguyện!"
"Không có gì là
không có khả năng!" Phương Mộc bước về phía trước từng bước, tới
gần khuôn mặt thầy Chu, "Trợ thủ năm đó của ông là ai?"
Những lời này hình
như đã nhắc nhở thầy Chu, ông kinh ngạc nhìn chằm chằm Phương Mộc,
nhưng rất nhanh sau đó ông liền khôi phục bình tĩnh.
"Xin lỗi, tôi tạm
thời không thể nói cho cậu biết. Nhưng xin cho tôi thời gian vài ngày,
tôi nhất định sẽ đem sự tình nói rõ ràng." Thầy Chu nói năng
khẩn khoản, "Đây là nghiệt căn do tôi gây ra, xin để tôi có cơ hội
chuộc tội."
Phương Mộc nhìn ông
vài giây, chậm rãi nói: "Được, tùy thời giữ liên lạc với
tôi." Dứt lời, cậu liền đứng dậy cáo từ, lúc đi tới cửa, Phương
Mộc đột nhiên xoay người: "Người tình nguyện cưỡng hiếp Trầm
Tương năm đó tên gọi là gì?"
"Vương Tăng Tường,
khi đó là một nhân viên của công ty cung cấp nước." Thầy Chu ngồi
không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm góc tối trong phòng,
"Xin lỗi, tôi năm đó không có dũng khí báo cảnh sát."
Ẩn nhẫn cả ngày bầu
trời rốt cuộc bắt đầu đổ tuyết, tuyết càng rơi càng lớn, đất trời
rất nhanh liền trắng xóa một mảnh. Phương Mộc đậu xe ở ven đường,
gọi điện về tổ chuyên án tra tư liệu của Vương Tăng Tường, cũng dặn
dò đi dặn dò lại một khi chắc chắn hành tung của gã, lập tức áp
dụng theo dõi 24h, bởi vì mục tiêu của La Gia Hải chính là gã. Sau
khi gọi điện thoại xong, Phương Mộc tắt điện thoại, vô lực tựa trên
ghế lái, suy nghĩ một chút, lại mở điện thoại lên. Quả thật, điện
thoại của Biên Bình tức thì gọi đến, trực tiếp hỏi cậu Vương Tăng
Tường là chuyện gì xảy ra. Phương Mộc nói trở về bàn tiếp. Biên
Bình nhận thấy được tâm tình Phương Mộc khác thường, không hỏi tới,
dặn dò một câu lái xe cẩn thận liền cúp điện thoại.
Nhìn về phía trước,
bầu trời thấp đến nỗi tựa như muốn nện xuống, quốc lộ ngoại ô này
tựa hồ thẳng tuốt thông với chân trời mây đen cuồn cuộn kia. Nhìn về
phía sau, Nhà Thiên Sứ cách đó không xa đã hoàn toàn bị bao phủ trong
một mảnh sương tuyết, vô luận dùng sức phân biệt thế nào, ngọn đèn
đốm đốm nhỏ nhỏ kia cũng không thể nhìn thấy.
Nhà Thiên Sứ. Giáo
hóa trường.
Phương Mộc lặp đi lặp
lại nghiền ngẫm hai từ này, đột nhiên hiểu được thầy Chu tại sao
muốn gọi cô nhi viện là Nhà Thiên Sứ. Thiên sứ có một đôi cánh có
thể tự do bay lượn, không bị giáo hóa, không bị vấy bẩn.
Phương Mộc giẫm xuống
chân ga, xe jeep trên con đường tràn ngập sương tuyết này ra sức lướt
về phía trước. Xuyên qua ngoại ô, ngọn đèn huy hoàng trong nội thành
mơ hồ có thể nhận ra. Mới vừa rồi trời đất còn nối liền một mảnh
tái nhợt đột nhiên trở nên ảm đạm ám ách ngột ngạt, một màu xám
nặng nề đồng dạng bao phủ bầu trời thành thị, thoạt nhìn, phảng
phất như một chảo sắt khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
Trong buồng lái không
hề lạnh, nhưng Phương Mộc nhìn thành thị trước mắt càng ngày càng
gần, cũng không kiềm được mà bắt đầu run rẩy.