Khương Đức Tiên khép lại điện thoại, sắc mặt
trắng bệch. Hắn tắt điện thoại di động, rút thẻ điện thoại, rồi ôm
khăn ăn trên bàn qua, trong trong ngoài ngoài lau điện thoại một lần,
rồi ra hiệu cho Khúc Nhị đưa điện thoại di động cho hắn.
"Đường dây liên
lạc riêng trong nhóm, nhanh lên một chút!"
Khúc Nhị không biết ra
sao đem di động đưa qua, Khương Đức Tiên lặp lại động tác vừa rồi, sau
đó dùng khăn ăn gói kỹ điện thoại lại, cẩn thận giấu vào trong
ngực, đứng dậy nói với Khúc Nhị: "Cô ở chỗ này đừng nhúc
nhích, tôi rất nhanh sẽ trở về."
Vừa ra khỏi cửa,
Khương Đức Tiên liền cảm thấy khách hàng trong phòng thuê đối diện
đều ném ánh mắt khác thường về phía hắn, hắn giả vờ không phát
hiện, thẳng hướng đi vào phòng vệ sinh cuối hành lang.
Đóng cánh cửa phòng
vệ sinh, hắn liền đem điện thoại trong ngực móc ra, ném vào trong
thùng giấy giữa vách ngăn, còn thẻ điện thoại ném vào trong bồn cầu
xả trôi. Sau đó, hắn kéo quần, đứng bên bệ tiểu tiện đi tiểu, từ
cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn lại, hai bóng người đang ở ven đường
dưới lầu đi bộ qua lại.
Hắn thoáng cười khổ,
sửa lại quần đẩy cửa ra ngoài. Trên bồn rửa tay gian ngoài, một gã
nam tử đang nặn ra dung dịch trong bình rửa tay vào trong tay, Khương
Đức Tiên nhận ra gã là một trong những khách hàng thuê phòng đối
diện.
Trở lại trong phòng
thuê, Khúc Nhị không thể chờ được hỏi han: "Làm sao vậy?"
Khương Đức Tiên hạ
giọng nói: "H tiên sinh bên kia đã xảy ra chuyện."
Khương Đức Tiên cười
khổ an ủi nàng: "Cô đừng vội, hẳn là rất nhanh sẽ có người tới
nói cho chúng ta biết tin tức. Song cô phải nhớ kỹ, cái gì cũng không
được nói ra."
Khương Đức Tiên và
Khúc Nhị sau khi bị tạm giam lập tức tiếp nhận thẩm vấn lần thứ
nhất, song hai người đều đề xuất muốn bảo lãnh hậu thẩm, sau đó
liền không nói một lời nào nữa. Viện kiểm soát thành phố sau khi cự
tuyệt bảo lãnh, biểu hiện của Khương Đức Tiên và Khúc Nhị có bất
đồng. Khương Đức Tiên mỗi ngày tại phòng giam nhắm mắt dưỡng thần,
mỗi lần khi tiếp nhận thẩm vấn chỉ trả lời một ít vấn đề không
quan trọng, đối với việc đề cập đến tình tiết vụ án ngậm miệng
không đáp. Khúc Nhị thì lại hướng nhân viên phá án lặp đi lặp lại
truy vấn về tình hình của Đàm Kỷ. Mặc dù không hề thông báo cho hai
người tiến triển của vụ án, nhưng tin rằng bọn họ đã biết Đàm Kỷ
ở trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh, Khương Đức Tiên có thể khí định
thần nhàn chờ đợi mãn hạn tạm giam, chỉ sợ cũng vì nguyên nhân này.
Ở hiện trường phát
hiện tổng cộng bốn bộ điện thoại di động, trong nội dung trò chuyện
xuất hiện thêm 6 số. Căn cứ theo tình huống khâu kỹ thuật điều tra
cung cấp, trừ Đàm Kỷ và Hoàng Nhuận Hoa sử dụng số ngoài ra, địa
điểm xuất hiện bốn số cuối cùng phân biệt là ở trong quán trà (tức
hoài nghi Khúc Nhị và Khương Đức Tiên đã từng sử dụng số này), trong
một quán bar ở thành bắc phụ cận cây cầu nơi xảy ra vụ đụng xe. Căn
cứ vào nội dung trò chuyện của 6 số này, suy đoán sơ bộ của tổ
chuyên án, La Gia Hải sau khi từ hiện trường thoát đi, dùng di động
cùng nói chuyện với nhân vật thần bí trong quán bar, sau đó người
này chỉ thị La Gia Hải sau khi tắt máy, rút thẻ vứt đi, rồi sau đó
chỉ thị Khúc Nhị và Khương Đức Tiên lập tức vứt điện thoại, tự
mình cũng làm đúng như vậy. Mà hai bộ điện thoại di động tìm được
trong quán trà không hề phát hiện có dấu vân tay, do đó trước mắt
khả năng cung cấp chứng cứ khởi tố Khương Đức Tiên và Khúc Nhị cơ hồ
không có.
Nhân vật thần bí trong
quán bar rất có thể là đầu sỏ của tổ chức này, nhưng hiển nhiên đã
không cách nào truy tìm được, hy vọng duy nhất, chính là mau chóng
bắt được La Gia Hải.
Nghi lễ cáo biệt di
hài của Lỗ Húc cử hành ở mộ viên Long Phong, ngoại trừ đơn vị cảnh
lực thiết yếu ra, cơ hồ toàn bộ cảnh sát thành phố đều vội tới
tiễn đưa Lỗ Húc.
Trong đại sảnh cáo
biệt, Lỗ Húc một thân đồng phục, lẳng lặng nằm giữa bụi hoa, di ảnh
an tường. Bên hông của gã, một súng nhựa dẻo cảnh sát dùng để huấn
luyện cắm trong bao súng. Đây là lễ vật lúc chia tay của Phương Mộc
tặng gã. Gã vì tìm súng mà hy sinh, để gã mang theo súng ra đi thôi.
Lúc Phương Mộc mắt hàm lệ nóng hướng gã cúi đầu ba cái, trước mắt
vẫn là bộ dáng Lỗ Húc trong quán rượu nhỏ cầm thật chặt tay của
mình.
"Người anh em,
người anh em."
Nếu có kiếp sau,
chúng ta vẫn sẽ làm anh em.
Di hài của Lỗ Húc sau
khi hỏa táng được an táng trong nghĩ trang liệt sĩ cách mạng. Mấy
ngày qua, người đến đây kính viếng nối liền không dứt, có cảnh sát
ngày hôm ấy không đến dự lễ cáo biệt được, cũng có dân thành phố
nghe tin tức đến đây chia buồn.
Phương Mộc vẫn luôn
canh giữ trong mộ viên Long Phong, bất quá mục tiêu của cậu không phải
Lỗ Húc, mà là La Gia Hải.
Ngày 23 tháng 1 là
sinh nhật của Trầm Tương, nếu La Gia Hải chưa trốn sang vùng khác, có
lẽ y vài ngày tới sẽ đến đây tế Trầm Tương. Cảnh sát ở gần khu vực
mộ bia của Trầm Tương bí mật cài đặt máy theo dõi, đồng thời trong
nhân viên trông coi mộ viên xếp vào lượng lớn cảnh lực, một khi La Gia
Hải xuất hiện, lập tức xông ra bắt về quy án.
Mấy ngày trước đây
đều không có phát hiện gì, buổi sáng ngày 23 hôm ấy, trong máy theo
dõi rốt cuộc xuất hiện một đôi nam nữ, sau khi qua nhận dạng xác
nhận là cha mẹ của Trầm Tương. Nhị vị lão nhân ở trước mộ kiên nhẫn
quét dọn, bày biện tế phẩm, hướng một bia thì thào tự nói, cuối
cùng ôm nhau khóc rời đi. Từ đó về sau trong máy theo dõi không còn
nhân vật nào khả nghi xuất hiện nữa, các cảnh sát trong góc dò xét
mộ viên cũng không ngừng truyền đến tin tức "hết thảy bình
thường". Biên Bình chỉ thị tất cả nhân viên mai phục cảnh giác
cao độ, làm tốt chuẩn bị La Gia Hải ban đêm đến tế.
Màn đêm dần dần buông
xuống. Trước thiết bị theo dõi chờ đợi một ngày Phương Mộc dưới sự
thúc giục mãi của Biên Bình, cầm lấy phần cơm sớm đã lạnh tanh ăn
như hổ đói. Đang ăn, đồng sự phụ trách giám thị đột nhiên
"A" một tiếng, sau đó liền kêu to có người đến.
Phương Mộc đem phần cơm
vứt đi, đứng dậy nhào tới trước thiết bị theo dõi. Mặc dù bên ngoài
sắc trời đã tối đen, nhưng thiết bị video đã khởi động công năng nhìn
ban đêm vẫn có thể đem hình ảnh rõ ràng truyền đến thiết bị theo
dõi. Trước mộ bia cẩm thạch, một lão nhân tóc hoa râm đang chậm rãi
khom lưng, hướng Trầm Tương cúi đầu.
"Đây không phải là
La Gia Hải a." Biên Bình thất vọng, "Chết tiệt, tôi thiếu
chút nữa đã hạ lệnh bắt người rồi."
Phương Mộc không hề
nhúc nhích, thủy chung nhìn chằm chằm thiết bị theo dõi trước mắt,
lão nhân trên hình ảnh đã khiến nội tâm của cậu rung động đến cực
điểm!