"Tiểu tử cậu,
khách khí cái gì." Hình Chí Sâm gõ gõ cửa sổ phòng thu phát,
dân cảnh trực ban lập tức chạy sang, "Đi, gọi vài người ra đây hỗ
trợ dọn đồ."
Hình Chí Sâm xem như
quen biết Phương Mộc đã lâu, trước khi ông chưa làm phó cục trưởng cục
công an C thị, từng đảm nhiệm chức trưởng ban của phòng bảo lưu kinh
văn, khi điều tra một vụ án giết người liên hoàn ở đại học Sư Phạm C
thị thì quen biết Phương Mộc. Từ đó về sau trong khi trinh phá vụ án
giết người hàng loạt của Hoàng Vĩnh Hiếu, Phương Mộc cũng từng giúp
ông rất nhiều. Sau khi Phương Mộc tốt nghiệp, lúc quyết định làm cảnh
sát, Hình Chí Sâm còn đặc biệt gọi điện đến thuyết phục cậu đến
đội hình cảnh thị cục, về sau là Biên Bình đi trước một bước, kiên
quyết điều hồ sơ của cậu tới phòng cảnh sát. Vì thế, Biên Bình còn
cố ý mời Hình Chí Sâm ăn một chầu hải sản, tán gẫu để bồi tội.
Lúc này đây Phương Mộc
tìm ông đến hỗ trợ, bởi vì ông đã từng làm trưởng ban của phòng
bảo lưu kinh văn, cho nên cùng nhóm đầu đầu não não của các trường
cao đẳng C thị đều rất quen thuộc, Phương Mộc nhờ ông tìm một lượng
lớn chăn bông của sinh viên tốt nghiệp trường cao đẳng vứt xó không
cần. Lão Hình hỏi rõ là đưa đến cho cô nhi viện, liền sảng khoái
đáp ứng, chưa đến mấy ngày đã kiếm ra một lượng lớn chăn bông cũ,
còn nhờ vợ mình đang công tác ở bệnh viện giúp đỡ giặt sạch.
Dưới sự trợ giúp của
các đồng sự khác, chăn bông rất nhanh đã được đóng gói nhét vào
trong xe jeep. Hình Chí Sâm đưa cho Phương Mộc đang lau mồ hôi một điếu
thuốc, tự mình cũng châm một điếu.
"Con gái của Tôn
Mai đang ở đó?"
"Vâng."
Hình Chí Sâm không
nói, dựa vào xe jeep cùng Phương Mộc yên lặng hút thuốc. Hút xong
điếu thuốc, Phương Mộc phủi phủi tay nói: "Hình cục tôi phải đi
rồi, không cùng anh khách khí nữa."
"Đợi một
lát." Hình Chí Sâm từ trong ngực móc ra ví tiền, đếm ra 10 tờ
mệnh giá trăm đồng, nhét vào trong tay Phương Mộc, "Mang đến cho
đưa bé kia đi."
"Hội nghị phá bỏ
và dời đi nơi khác." Thầy Chu lắc đầu, "Cư dân vùng phụ cận
cảm thấy tôi coi như có chút văn hóa, để tôi đứng đầu cùng mở rộng
điều kiện trao đổi."
"Cái gì?"
Phương Mộc mở to hai mắt nhìn, "Nơi này phải phá bỏ và dời đi
nơi khác?"
Thầy Chu không trả
lời, gật đầu cười khổ.
Tâm Phương Mộc trầm
xuống, nhìn đến biểu tình thầy Chu đồng dạng phiền muộn, mở miệng
an ủi: "Không có việc gì, có được khoản bồi thường, chúng ta có
thể xây dựng lại Nhà Thiên Sứ."
"Nào có đơn giản
như vậy, trong giai đoạn phá bỏ và dời đi nơi khác này, bảo tôi phải
dắt những đứa nhỏ này đi nơi nào?" Thầy Chu ngoảnh đầu nhìn sang
sân trong và tòa nhà hai tầng của Nhà Thiên Sứ, "Hơn nữa hiện
tại muốn mua một khối đất xây cô nhi viện, kia phải tốn bao nhiêu tiền
a."
"Thật sự không
thể, e rằng phải đến nông thôn mua đất rồi."
Phương Mộc không nói,
vắt hết óc giúp thầy Chu ra chủ kiến. Suy nghĩ hơn nửa ngày, thăm
thăm dò dò nói: "Thầy Chu, tìm kiếm chút quyên góp xã hội đi.
Dựa vào sức lực của mình thầy, e rằng gắng gượng không qua được một
cửa này."
"Không." Thầy
Chu nhẹ nhàng cười cười, "Nếu tôi đồng ý, đã sớm làm như vậy.
Tôi nói rồi, tôi không thể để cho những đứa con của tôi từ nhỏ đã có
cảm giác kém hơn người một bậc."
Ông xoay đầu sang,
nghiêm nghiêm túc túc nói với Phương Mộc: "Nghèo về tâm hồn so
với nghèo về vật chất đáng sợ hơn nhiều lắm."
"Tôi đây cũng không
tính là một người quyên góp sao?" Phương Mộc nỗ lực thuyết phục
thầy Chu, "Cùng những người khác có gì khác nhau a."
"Cậu không
giống." Thầy Chu hướng Phương Mộc cười cười, "Cậu chỉ đại
diện cho cá nhân cậu, hơn nữa cậu sẽ không hướng tôi đưa ra yêu cầu
báo đáp."
Không biết tại sao,
ánh mắt thầy Chu lập tức ảm đạm xuống. "Không giống." Ông
nhìn vầng thái dương ở phương tây càng ngày càng thấp, thì thào nói:
"Tôi và cậu không giống nhau."
Hồi ức là một thứ
gì đó rất kỳ diệu, nó có thể khiến ngươi nháy mắt nhảy vào một
con sông, hơn nữa khó mà tự thoát khỏi. Phương Mộc không biết giờ
phút này thầy Chu nhớ ra dạng chuyện cũ gì, với lại tin rằng thầy Chu
cũng đồng dạng không biết suy nghĩ của cậu. Có lẽ đều là những
việc đã qua khó mà mở miệng thôi, chúng nó khiến người hồi tưởng
đều lâm vào trong tình tự sa sút. Sự u sầu của thầy Chu mãi đến sau
bữa cơm chiều cũng chưa từng giảm bớt, mà sự u sầu của Phương Mộc
thì lại kéo dài đến tận dọc đường đi về nhà.
Xe jeep trên mặt đường
bằng phẳng của C thị chạy băng băng, hai bên là đường phố và dãy nhà
hoặc xa lạ hoặc quen thuộc. Đối với Phương Mộc mà nói, đây là một
thành phố lưu giữ rất nhiều hồi ức. Tuổi thơ vô ưu vô lự, thời học
sinh tỉnh tỉnh mê mê, thời đại học vui buồn lẫn lộn, hạnh phúc cùng
sợ hãi đan xen. Lúc 21 tuổi, khoái hoạt cả đời tựa hồ đều ở năm
1999 mà im lặng chấm dứt. Mà trận bi kịch này, vẫn kéo dài mãi đến
khi cậu rời khỏi quê nhà đến J thị cầu học.
Phương Mộc nhớ tới
thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Lỗ Húc, cái loại bất lực, sợ hãi
trong ánh mắt của gã. Đúng vậy, kia từng là ánh mắt của mình. Đó
cũng là vấn đề Phương Mộc vẫn luôn không muốn nhìn thẳng vào: sau khi
phát sinh hàng loạt vụ án ở đại học sư phạm, mình chính là một
người bệnh PTSD không hơn không kém.
Phương Mộc từng tự
phong bế, từng cùng thanh dao găm kia phút chốc cũng không thể tách
rời, từng liên tục gặp ác mộng, từng không cách nào nhìn thẳng vào
ngọn lửa và mùi đốt nướng, từng vì những người đã chết đó áy náy
đến tê tâm liệt phế. . . . . .
Xe jeep xuyên qua nội
thành vừa lên đèn rực rỡ, bên trong xe sáng như ban ngày. Phương Mộc
từ trong kính chiếu hậu nhìn hai mắt của mình, bên trong đó sớm đã
không còn sợ hãi, lo âu và tự chối bỏ, chiếm lấy nó chính là trấn
định và cứng cỏi. Chưa từng có giai đoạn I, II, III, IV, chưa từng có
tâm lý kịch, Phương Mộc vẫn như cũ có thể bình tĩnh sống sót, mỗi
ngày chìm vào giấc ngủ.