Phòng nghỉ rộng rãi
sáng sủa, ghế dựa rộng lớn lại thoải mái, Phương Mộc sờ sờ mặt
bàn gỗ đặc giá trị xa xỉ, nói với Biên Bình: "Điều kiện nơi
này của tiến sĩ Dương không tồi a."
"Đó là đương
nhiên," Biên Bình khoan khoan khoái khoái tựa lưng vào ghế ngồi,
"Đây là đơn vị nghiên cứu khoa học do chính quyền tỉnh bỏ vốn,
hằng năm đều nhận được không ít quyên góp xã hội."
Đang nói chuyện, lại
có hai người được nhân viên công tác dẫn theo vào, Biên Bình vừa nhìn
thấy bọn họ, "A" một tiếng ngồi thẳng người.
Đó là một người phụ
nữ trung niên, dẫn theo một đứa bé trai 8 tuổi, thoạt nhìn là một đôi
mẹ con. Người mẹ hiển nhiên cũng nhận ra Biên Bình, thân mình lại
không kiềm được mà thoáng run run, mang theo đứa nhỏ ngồi xuống một
đoạn xa của phòng.
"Thế nào, quen
biết?" Phương Mộc có chút kỳ quái.
"Đương nhiên quen
biết." Biên Bình nhỏ giọng nói với Phương Mộc: "Án giết
người siêu thị Phúc Sĩ Mã còn nhớ chứ? Đứa bé kia chính là người
đầu tiên phát hiện thi thể."
"A?" Phương
Mộc cả kinh, không khỏi quay đầu nhìn đứa bé kia.
Sắc mặt đứa bé vàng
như nến, hình dáng thân thể tiều tụy và nhỏ gầy, cùng so sánh ghế
dựa có vẻ vô cùng rộng lớn. Nó im lặng ngồi, đôi mắt dừng lại trên
mặt bàn trước mặt, vẫn không nhúc nhích.
Biểu tình mờ mịt
luống cuống lại trở về trên mặt Hạ Thiên, nó lần nữa nhìn chằm
chằm phương hướng ban nãy, không nói. Phương Mộc nhìn nhìn nó, phát
hiện bờ môi nó nhẹ nhàng nhu động.
"Mao mao. . . . .
.Mao mao. . . . . ." (Mao nghĩa là lông, mao mao là lông lông =)) ko
thể ghi lông lông vì nghe thô bỉ nên cứ là mao mao cho dễ thương vậy
:"> Thật ra thì mao mao còn có nghĩa là tiếng gọi thân thương
đối với trẻ em mới sinh, nhưng trong này ý nghĩa không phải là như
vậy ^^ )
Phương Mộc đang muốn
mở miệng hỏi đến cùng, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Dương Cẩm Trình
tiến vào, đi thẳng đến chỗ Biên Bình.
"Thật ngại quá
Biên trưởng phòng, để anh đợi lâu."
Phương Mộc và mẹ Hạ
Thiên cũng đứng lên, Dương Cẩm Trình trông thấy Phương Mộc và mẹ con
Hạ Thiên, có chút bất ngờ, "Haha, cảnh sát Phương cũng tới rồi,
hai vị này là. . . . ."
Trần Triết đi theo
phía sau hắn vội vàng nói: "Đây là tới khám bệnh, bác sĩ Lương
bệnh viện nhi đồng giới thiệu tới." Dương Cẩm Trình gật đầu, tỏ
ý mẹ con Hạ Thiên chờ, mẹ Hạ Thiên liên tục gật đầu, còn Hạ Thiên
vẫn ngồi không nhúc nhích.
Biên Bình đưa thư mời
cho Dương Cẩm Trình, đem mục đích đến đơn giản nói một chút, Dương
Cẩm Trình liền hô "không dám nhận", thoạt nhìn rất cao hứng,
Biên Bình đưa ra lời mời hắn đến tham dự báo cáo nguy cơ tâm lý của
cảnh sát lần thứ nhất, Dương Cẩm Trình đầy miệng đáp ứng.
"Không thành vấn
đề, thời gian tùy các cậu định, cho tôi biết sớm một tuần là
được."
"Chúng tôi đi
trước một bước, không chậm trễ công việc của ngài nữa." Biên
Bình và Phương Mộc đứng dậy cáo từ, lúc ra cửa, Phương Mộc phát
hiện chẳng biết từ khi nào Hạ Thiên đang xoay đầu sang nhìn phía bên
này, một đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen nhìn chằm chằm vào Phương Mộc,
mãi đến khi cậu biến mất ở cửa.
Phương Mộc có chút
mệt mỏi nhắm mắt lại, trước mặt vẫn là ánh mắt của Hạ Thiên trước
khi chia tay, ánh mắt kia, giống như một con thú nhỏ bị thương.
Cùng việc vô tình gặp
được Hạ Thiên khiến tâm tình Phương Mộc phiền muộn, mà mấy ngày kế tiếp
vẫn không có tin tức gì khiến người ta phấn khởi. Trải qua một phen
điều tra của cảnh sát, hai điểm suy nghĩ điều tra Phương Mộc đưa ra
đều không hề tiến triển.
Người chết Tưởng Phái
Nghiêu của án giết người mê cung mặc dù không tính là đạo đức mẫu
mực gì, nhưng là một người tốt tính cách ôn thuận. 17 năm trước,
Tưởng Phái Nghiêu sau khi tốt nghiệp đại học vẫn luôn đảm nhiệm chức
giáo viên tạo trường cao đẳng dạy nghề khoa thương mại. Tuy rằng học
sinh của trường dạy nghề phần lớn tản mạn bướng bỉnh, nhưng chưa
từng nghe nói thầy Tưởng cùng bọn chúng phát sinh mâu thuẫn. Trái
lại, rất nhiều học sinh lên tiếng thay Tưởng Phái Nghiêu còn nói rất
thích y. Phương Mộc nguyên bản suy nghĩ chính là, mê cung này là nơi
nhắn nhủ một loại tình tự "mất phương hướng", có lẽ là
Tưởng Phái Nghiêu từng đối với một học sinh nào đó nghiêm khắc phê
bình mà ra. Nhưng từ tình huống hiện có đến xem, suy nghĩ này là
hoàn toàn sai lầm. Vậy thì, có thể là một cử chỉ vô tình nào đó
của Tưởng Phái Nghiêu dẫn đến cảm giác mất phương hướng mãnh liệt
của hung thủ hay không, cũng dẫn đến cừu hận khiến hắn khắc cốt ghi
tâm?
Suy luận này chỉ cần
ngẫm lại cũng khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng. Tưởng Phái Nghiêu
chết năm 39 tuổi, trong 39 năm qua, nhân số từng giao thiệp đâu chỉ hơn
ngàn vạn? Nếu muốn khảo chứng trong cuộc đời y có cử chỉ vô tâm đối
với người nào đó, thời gian tiêu phí e rằng phải xa xa vượt trên cả
39 năm.
Về phần điều tra đối
với người chết Thân Bảo Cường của án giết người siêu thị Phúc Sĩ
Mã lại càng khiến người thất vọng. Thân Bảo Cường, bằng cấp đại
học khoa chính quy, từng làm kỹ thuật viên cho xưởng chế tạo máy móc
nào đó của nhà nước. Năm 29 tuổi, Thân Bảo Cường từ chức tham gia
lĩnh vực kinh doanh, một năm sau, do quản lý kinh doanh không tốt, xí nghiệp
mở tuyên bố vỡ nợ, một trận kinh tế túng quẫn. Năm sau ly dị vợ, do
hai người chưa sinh con, chỉ đơn giản phân chia tài sản. Sau đó Thân Bảo
Cường vẫn chưa tái hôn, cũng không có thu nhập ổn định. Vài năm sau
đến làm quản lý cho công ty bán sỉ trái cây do bạn bè mở, theo nhân
viên của công ty nói, quản lý Thân là người từng trải qua thời gian
khổ cực, vì vậy đối với thuộc hạ có chút cảm thông, nhóm công nhân
cũng có ấn tượng tương đối tốt với hắn. Cảnh sát đối với khoảng
thời gian Thân Bảo Cường từ xí nghiệp đóng cửa tới làm quản lý cho
công ty buôn bán trái cây đã tiến hành điều tra, cũng tìm được những
nhân viên liên quan đến năm đó tiến hành phỏng vấn. Điều tra rõ Thân
Bảo Cường từng làm gia sư dạy kèm tại nhà, trợ lý luật sư và nhân
viên bảo hiểm, quả thật chưa từng tham gia nghề người quảng cáo, ngay
cả tình huống tạm thời hỗ trợ cũng chưa từng có.
Như vậy xem ra, bộ da
gấu đồ chơi lông nhung và bản thân Thân Bảo Cường tựa hồ không có bất
luận liên quan gì. Chẳng lẽ Thân Bảo Cường chỉ là vật hy sinh hung
thủ tùy cơ chọn lựa? Từ xưa đến nay, tế phẩm của nghi thức phần lớn
là phụ nữ, trẻ em hoặc thanh niên khỏe mạnh, một người nam nhân trung
niên bình thường sao lại bị hung thủ chọn trúng chứ?
Phương Mộc ẩn ẩn cảm
thấy giữa hai người vẫn có chút dính dáng, sau lưng bọn họ vẫn là
hai nghi thức thần bí, tuy rằng nội dung của hai nghi thức này vẫn
chưa biết được, nhưng ý nghĩa biểu tượng "báo thù" và
"chứng minh" của nghi thức, lại khiến Phương Mộc tin tưởng
không nghi ngờ.