"Sao không xiềng
chân y?" Biên Bình rốt cuộc ngẩng đầu lên, "La Gia Hải là tội
phạm hình sự loại nặng."
"Nếu đã đưa phán
quyết xuống, chúng tôi khẳng định sẽ xiềng chân y rồi." Chính ủy
lau lau mồ hôi trên đầu, "Ai biết vị luật sư ngốc kia sớm nói
trước cho La Gia Hải? Hơn nữa, thằng nhãi này vẫn biểu hiện rất không
tệ."
Biên Bình thoáng cười
khổ, "Y đều lừa được hai chúng ta."
Trong phòng gặp mặt
chỉ còn lại hai người Phương Mộc và Biên Bình. Biên Bình thong thả
bước đến trước mặt Phương Mộc, nhìn Phương Mộc như tượng gỗ, thở
dài, rút ra một điếu thuốc ném qua.
Phương Mộc không đưa tay
đón, tùy ý điếu thuốc kia bắn trên ngực cậu, rồi rơi xuống mặt đất.
Thật lâu sau, cậu phát ra một tiếng thở dài, hai khuỷu tay trụ trên
mặt bàn, đem mặt vùi thật sâu vào lòng bàn tay.
Biên Bình im lặng không
lên tiếng hút hết một điếu thuốc, "Đừng nghĩ nữa. Sự tình đã
xảy ra, trách nhiệm chính cũng không phải do cậu."
"Không." Phương
Mộc rốt cuộc mở miệng, "Đích thật là tôi phán đoán sai lầm
rồi."
Sai lầm rồi, toàn bộ
sai lầm rồi. La Gia Hải thoạt nhìn không đơn giản như vậy, cũng không
phải thanh niên đơn thuần, xúc động trong mắt mình. Nguyên tưởng rằng
thẩm phán là một kết cuộc, kỳ thật là một khởi điểm khác.
"Có tin tức của
luật sư kia chưa?"
"Tạm thời chưa có.
Tôi cảm thấy La Gia Hải sẽ không giết hắn."
"Hiểu." Phương
Mộc cúi đầu, "Xin lỗi, trưởng phòng."
Biên Bình không nói
gì, vỗ vỗ bả vai cậu, xoay người đi ra ngoài.
Trên mặt bàn còn tản
mát thứ gì đó khi Khương Đức Tiên bị bắt rơi xuống. Một bao công văn
tinh xảo, một bản ghi chép bị mở ra. Phương Mộc lật lật bản ghi
chép, lại mở ra bao công văn, đem mọi thứ trong đó lấy ra.
Nhìn ra được, đó là
một người có chất lượng cuộc sống cao, vật sử dụng đều tương đối sa
hoa. Thứ trong bao đều được phân loại, bày ra chỉnh tề. Khương Đức Tiên
là một người tâm tư kín đáo, theo đuổi hiệu suất.
Vậy nên lần phạm sai
lầm này của hắn, có vẻ khá buồn cười.
Một người làm nghề
luật sư như vậy, sao có thể trước khi tòa án đưa ra phán quyết liền
hướng đương sự tiết lộ nội tình, hơn nữa là phán quyết tử hình lập
tức thi hành?
"Khụ, còn không
phải vì cái này sao!" Khương Đức Tiên nâng điếu thuốc trong tay,
biểu tình ảo não, "Bào chữa thất bại, tâm tình phiền muộn. Còn
quên mang bật lửa, nên nhờ cảnh vệ kia tìm Điền hói đầu mượn một
cái bật lửa, ai ngờ La Gia Hải liền động thủ."
Phương Mộc cười cười,
"La Gia Hải kia làm thế nào bắt được bút máy?"
"Là như thế này,
"Khương Đức tiên hút sâu một hơi thuốc, "Thằng nhóc này nói
muốn viết cho người nhà Trầm Tương mấy câu. Lòng tôi nghĩ, tỷ lệ
kháng án thành công không lớn, nên đem bút máy đưa cho y, cũng đưa y một
bản ghi chép, để y viết lên."
"Lúc ấy giữa La
Gia Hải cách anh một cái bàn, y làm thế nào bắt được anh?"
"Y nói nắp bút
mở không ra, tôi qua giúp y vặn mở nắp bút."
Phương Mộc nhìn chằm
chằm Khương Đức Tiên vài giây, "Vì sao không dùng bút ghi âm?"
"Hửm?" Khương
Đức Tiên ngẩn ra, "Không nghĩ tới."
Phương Mộc nheo mắt,
Khương Đức Tiên không hề tránh né tầm mắt của Phương Mộc, trên mặt là
biểu tình hết cách.
"Nói thật, tôi
cũng không quen dùng trò này."
Trên đường trở về,
Phương Mộc luôn hồi tưởng lại đoạn đối thoại với Khương Đức Tiên.
Không hề nghi ngờ, đây là một người đối với kỹ xảo hỏi đáp rõ như
lòng bàn tay, hơn nữa, câu trả lời của hắn thiên y vô phùng (nghĩa đen
là áo thần tiên không thấy đường chỉ may, nghĩa bóng ám chỉ những
gì hoàn hảo không chút sơ sót). Trừ bỏ đối với nghề nghiệp của hắn
dày công tu dưỡng hơi có chỉ trích ra, thật sự chọn không ra tật xấu
khác.
Vấn đề là, với hiểu
biết của Phương Mộc với La Gia Hải, y có thể thành công bắt cóc con
tin, còn tài tình giữa vòng vây cảnh sát thuận lợi đào thoát cơ hồ
là chuyện không thể nào. Toàn bộ mọi chuyện nhìn như trùng hợp --
nói ví dụ cảnh vệ rời khỏi cương vị, bút máy, tai nạn xe cộ thình
lình xảy ra -- đều trùng hợp đến quá mức. Nếu thật sự trùng hợp,
La Gia Hải quả thật có thể đi mua vé số rồi.
Nếu đây là vụ cùng
nhau bỏ chạy mưu kế tỉ mỉ, như vậy một vấn đề lớn hơn nữa liền
xuất hiện trước mắt.
Khương Đức Tiên vì sao
phải làm như vậy?
Phương Mộc nhớ tới
nhãn thần của Khương Đức Tiên ngày đó ở tòa án.
Bất luận kẻ nào cũng
có thể trong lúc lơ đãng toát ra tình cảm đích thực từ đáy lòng,
cho dù là một luật sư huấn luyện nghiêm chỉnh cũng không ngoại lệ.
Phương Mộc lái xe jeep
trên đường Nam Kinh Bắc, ánh mắt của cậu thờ ơ đảo qua quán nhỏ bên
đường, đột nhiên, một cô gái lưu luyến trước tủ kính hấp dẫn cậu.
Là Liêu Á Phàm.
Phương Mộc giảm tốc
độ, cuối cùng đứng ở ven đường.
Liêu Á Phàm đeo trên
lưng cặp sách mới kia, trên người là một bộ đồ thể dục trắng xanh
đan xen, phỏng chừng là đồng phục của trường, bên dưới là quần jean
Phương Mộc mua cho nàng.
Người mẫu trong tủ
kính trên người mặc một bộ áo đầm màu trắng, điểm xuyết lác đác
vài đóa hoa nhỏ màu tím. Đó là một cô gái vẻ mặt hoạt bát, người
trên hơi nghiêng, tay trái nâng bên miệng, tay phải tự nhiên vung ra phía
sau, ngón út còn hơi nhếch lên, giống như động tác một người kêu gọi
tình nhân của mình bị vĩnh viễn đông cứng. Liêu Á Phàm cắn môi, nhìn
từ trên xuống dưới áo đầm kia, ánh mắt cuối cùng dừng trên mặt
người mẫu. Khuôn mặt tươi cười vĩnh cửu kia vừa vặn cùng khuôn mặt
Liêu Á Phàm chiếu vào tủ kích trùng một chỗ, khóe miệng nàng dần
dần nhếch lên.
"Tan học
rồi?" Phương Mộc cố gắng làm cho ngữ khí của mình có vẻ thoái
mái.
"Dạ."
"Sao không quay về.
. . . . .Về nhà?"
"Lát nữa sẽ
về."
"A." Phương
Mộc nhìn KFC bên cạnh, "Chú mời con uống chút gì nhé."
"Không cần, con
còn phải trở về nấu cơm nữa."
"Đến đây đi."
Phương Mộc xoay người đẩy cửa hiệu ăn, "Vừa vặn chú cũng khát,
muốn uống nước. Một hồi chú đưa con về."
Liêu Á Phàm do dự một
chút, ngoan ngoãn theo sau Phương Mộc vào KFC.
Sau khi tìm được chỗ
ngồi, Liêu Á Phàm thủy chung cúi đầu ngồi, càng không ngừng vuốt ve
quai đeo cặp. Phương Mộc nghĩ nghĩ, cười nói: "Con ngồi trước,
chú rất nhanh sẽ trở lại."
Thời điểm đến quầy
thức ăn, Phương Mộc ngoảnh đầu nhìn thoáng qua Liêu Á Phàm, nàng đang
hiếu kỳ nhìn đông nhìn tây. Tâm của Phương Mộc thoáng chặt lại, rồi
từ trong túi tiền rút ra 100 nguyên tiền mặt.
Khi trở lại chỗ ngồi,
trong khay trên tay Phương Mộc giống như một tòa núi nhỏ. Liêu Á Phàm
rốt cuộc ngẩng đầu lên, biểu tình rất kinh ngạc.
"Đến, đừng khách
khí."
Liêu Á Phàm vẫn ngồi
bất động, mặt đỏ rất lợi hại. Phương Mộc thấy nàng không động tay,
liền mở ra một cái hamburger, một ngụm cắn xuống, rồi đem một túi
cánh gà nướng New Orleans mở ra, cứng rắn nhét vào trong tay nàng.
Hamburger rất khó ăn.
Phương Mộc thủy chung không rõ vì sao lại có người thích ăn thứ này.
Sau khi miễn cưỡng ăn xong một cái hamburger, bắt đầu uống một ly nước
trái cây Cửu Trân (Tiêu: tên gốc tiếng anh là 9 lives juice ^^~).
Liêu Á Phàm ăn rất
chậm, vừa ăn xong một cái cánh gà. Bàn bên cạnh có một cô bé, đang
ngụm lớn cắn một cái hamburger, bên mép còn dính đầy sốt mayonnaise.
Mẹ của bé trong tay nắm chặt một cọng khoai tây đã chấm sốt cà chua,
đang chờ con gái. Cô bé nuốt xuống một hơi đồ ăn, vội vã mở cái
miệng nhỏ nhắn, mẹ bé nhanh đưa khoai tây nhét vào trong miệng con. Cô
bé nhai một mồm lớn, hướng mẹ cười "hì hì".
Đeo dây an toàn cho Liêu
Á Phàm xong, nàng đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu:
"Trước kia mẹ của con cũng thường xuyên dẫn con tới ăn KFC."
Phương Mộc thoáng sửng
sốt, không biết nói gì cho phải, hồi lâu mới lúng túng ứng một câu:
"A."
Do giờ cao điểm tan
tầm, dọc đường rất nhiều xe. Liêu Á Phàm thủy chung không nói gì,
chỉ không ngừng quét mắt nhìn đồng hồ điện tử trên xe. Phương Mộc
biết nàng lo sợ về trễ, bất đắc dĩ trên đường đông nghịt, không tăng
nổi tốc độ, chỉ có thể đi một chút lại dừng. Đây đại khái là thời
điểm náo nhiệt nhất trong ngày của thành phố này, tiếng còi bên tai
liên tiếp vang lên, không khí tựa hồ cũng oi bức hơn nhiều. Liêu Á
Phàm ngồi trong xe, đối diện với một mảnh huyên náo ngoài cửa sổ có
vẻ bức rức bất an, sắc mặt của nàng ửng hồng, tay phải gắt gao lôi
kéo nắm cửa, sống lưng thẳng tắp.
Xuyên qua tuyến đường
chính, sau khi đi vào con đường hướng ra ngoại ô, xe cộ ít dần, tầm
nhìn cũng có vẻ trống trải hơn. Đến một hoàn cảnh tương đối yên
tĩnh, Liêu Á Phàm cũng thả lỏng một chút. Nàng buông nắm cửa ra, cả
người nửa tựa vào lưng ghế.
Trước khi đi, Phương
Mộc tìm thầy Chu cáo biệt, ông cũng không ở trong phòng mình. Phương
Mộc lòng tràn đầy buồn bực lùi về trong hành lang, nhưng nhìn thấy
trong căn phòng kia sáng đèn.
Thầy Chu ở trong phòng
của chị Triệu, trong tay cầm nén nhang vừa đốt, nhẹ nhàng cắm vào
trong lư hương. Khói lượn lờ bay lên, tựa như một tầng sa mỏng mềm
mại, cách nó, thiếu niên trong khung ảnh và lão nhân râu tóc hoa râm
trước bàn thờ nhìn nhau.
Phương Mộc không quấy
rầy thầy Chu, lén lút rời đi.