Cổ Vương
Mấy ngày sau bọn họ lại tiếp tục lên
đường hỏi thăm tin tức của Cổ Vương, hai người cứ thế đi qua hết thành
trấn này đến thành trấn khác, ngày qua ngày rất tiêu diêu tự tại, có đôi khi chơi vui vẻ khiến cho Sở Tuyền cơ hồ muốn quên mất mục tiêu của
mình.
Thuở nhỏ, nàng được bảo hộ rất kỹ,
không có cơ hội được đến sông núi nam bắc vui chơi nhìn cảnh đẹp, cho
nên lúc này, được kiến thức đến núi non, sông suối cùng với những phong
tục tập quán khắp nơi, Sở Tuyền mải vui đến quên cả trời đất, cho dù Sa
Vô Kỵ chưa tìm được chỗ ở của Cổ Vương, nàng cũng sẽ vui vẻ không hề để ý mà nơi nơi vui chơi, hơn nữa, cùng hắn ở một chỗ rất thích nha… ^^=
Nhưng mà, thời gian càng lâu, nàng cũng sẽ lo lắng đại ca tìm đến. Nếu đại ca đích thân xuất mã, mà nàng lại
chưa tìm được Cổ Vương bảo hộ cho mình, đến lúc đó bị tha về Miêu Cương, thì thật là… cười không nổi rồi… =__=
Vào giữa trưa một ngày nọ, bọn họ ghé vào một quán trà để nghỉ ngơi…
Sở Tuyền nhảy xuống ngựa, dẫn đầu đi vào trong quán trà, vì tránh để người khác chú ý, nàng đã sớm thay y phục người Hán.
Chọn một cái bàn ngồi xuống, nàng gọi một bình trà lạnh cùng ít điểm tâm, Sa Vô Kỵ bởi vì bận cho ngựa ăn nên vẫn chưa đi vào…
Quán trà không lớn, bên trong chỉ có
hai, ba bàn dành cho khách, cho nên người ở cách vách nói chuyện gì,
nàng đều nghe được tất cả. Sở Tuyền vốn không thích nghe lén người ta
nói chuyện, nhưng vì nàng vô tình nghe được hai chữ Cổ Vương, cho nên
mới kinh ngạc, lập tức quay đầu tiến lên hỏi:
“Vị lão bá, có phải ngài vừa nhắc đến Cổ Vương đúng không ạ?”
Hai vị cụ già ngồi bàn bên cạnh, một
người có mái tóc xám trắng, người kia thì quả đầu bóng lưỡng chỉ lưu trữ duy nhất một dúm râu bạc, nghe thấy có một vị cô nương hỏi, nên gật đầu cười nói: “Đúng vậy, người mà chúng ta vừa nói đến chính là Cổ Vương,
không biết cô nương…”
“Hai vị nhân gia, hai người có biết Cổ Vương hiện đang ở đâu không ạ?”
Hai cụ già gật đầu: “Biết.”
Sở Tuyền nghe xong rất vui mừng, khi
đang định kêu Sa Vô Kỵ, nàng vội vàng im miệng, cảm thấy “nguy hiểm
thật”, chuyện này không thể để cho Sa Vô Kỵ biết được. >””