Trái tim nàng như đông cứng, tai cứ u u;
nàng nhắm mắt lại để cho ngọn lửa kia tùy ý mà ngông cuồng chiếm đoạt
đôi môi nàng không chút kiêng nể.
Môi của hắn so với tưởng tượng của nàng
còn mềm mại hơn rất nhiều, ngọn lửa kia khi tham tiến vào trong miệng
nàng cũng cuồng dã mất hồn, cơ thể hắn mạnh mẽ nhưng không lạnh như băng mà nhiệt tình, kiến quyết.
Nàng nghe được tiếng tim đập hỗn loạn
của hai người mà điều này làm nàng mừng như điên vì nó chứng tỏ bản thân nàng có thể làm cho hắn không khống chế được chính mình.
Nàng cuối cùng cũng khiến hắn đầu hàng, biểu tình bình tĩnh cũng bị đẩy lui và hắn đã hoàn toàn lộ ra bản chất thật của mình.
Quả thực hắn đã không làm cho nàng thất
vọng, hắn giống như là từ một chú chim ưng ra sức mà tấn công một chú
chim hoàng yến nhỏ bé; hắn thể hiện rõ bản tính săn mồi của mình và dành cho nàng một nụ hôn rất sâu.
Thời gian giống như bị ngưng trệ, mãi đến khi nàng ý thức được mình sắp thiếu dưỡng khí thì hắn mới chịu buông
tha để cho nàng mở miệng thở dốc, đồng thời phát ra không ít tiếng rên
rỉ…
Nàng cố chấn chỉnh lại khuôn mặt đỏ ửng
của mình, không biết phải dùng từ ngữ nào để thuyết minh cho mọi chuyện. Hách Khiếu Phong đã dùng hành động để nói cho nàng biết tâm ý của mình
và dù sao thì hai người đều là dùng miệng để nói.. nhưng cách của người
sau hình như tốt hơn rất nhiều.. (hahaha)
- Nếu công chúa còn
muốn dùng trủy thủ đâm ta một đao thì bây giờ chính là một cơ hội tốt. – hắn nói thầm, trong giọng nói có mười phần làn tán tỉnh.
- Giễu cợt ta. Vừa rồi một đao kia rất xứng đáng với ngươi, không ngờ mạng ngươi lại lớn như
vậy. – nàng nhăn mặt nhăn mũi nói. Bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực hắn đập
một cái, đương nhiên là đánh nhẹ sau đó mới chịu tăng thêm chút lực đạo.
- Tạ ơn công chúa hạ thủ lưu tình!
Nàng si mê nhìn khuôn mặt tươi cười của
hắn, thì ra hắn có thể cười một cách thoải mái như vậy; không hề có cái
vẻ nghiêm khắc của một phán quan mà ngược lại, rất thân thiết, ôn hòa.
Bất tri bất giác, nàng đưa tay chạm vào
những đường cong kiên cường trên khuôn mặt hắn. Nàng muốn tìm hiểu hắn,
nàng biết đây chính là người nam nhân mà nàng đem lòng yêu thương, đồng
thời nàng cũng khát khao hắn yêu nàng. Không có chuyện thân phận, không
có lễ chế ràng buộc mà chỉ là một nam tử yêu thương một nữ tử.
Nàng rất hiểu một điều, trừ bỏ diện mạo
xinh đẹp thì nàng không có một chút gì gọi là lợi thế của một nữ tử bình thường có thể hấp dẫn nam nhân.
Trình độ đàn ca của nàng không tốt nhưng
với cung tên thì không khác nào đùa giỡn; kỹ thuật múa tuy giống như vịt chạy nhưng cưỡi ngựa thì rất nhanh; cá tính không bằng một thục nữ nhàn nhã nhưng tuyệt đối không làm ra vẻ kiêu căng; kêu nàng vẽ tranh còn
không bằng cho nàng đi điều khiển mấy cái xe ngựa chở pháo.
Có một thứ mà nàng không thua bất kỳ một
ai, đó chính là một tấm lòng nhiệt tình cháy bỏng. Nếu nàng yêu thương
một người thì nàng nguyện ý vì đối phương mà từ bỏ vinh hoa phú quý với
thân phận một công chúa; cùng người ấy chạy tới chân trời góc bể; cho dù ăn cơm với rau dưa cũng vui vẻ chấp nhận.
Thật sự là như vậy! Nàng nguyện ý! Và
nàng chỉ có duy nhất một mong muốn, đó là đối phương cũng phải chân tình đối đáp nàng, chỉ cần như vậy thì cuộc đời này nàng có chết cũng không
uổng chút nào.
Hách Khiếu Phong để mặc cho tay nàng sờ
soạng khắp mặt mình; hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt sáng như ngọc kia
phát hiện nơi đó trừ bỏ vẻ ngượng ngùng còn tiềm tàng một khát vọng to
lớn, mạo hiểm. Ánh mắt của nàng so với bất kỳ vị nữ tử nào đều nhanh
nhạy mê người hơn, không chỉ vì đẹp mà còn là sự tự tin.
Mỗi lần tiếp xúc với nàng đều có những
điều mới mẻ, lúc giúp nàng làm việc nghĩa, lúc nàng bướng bỉnh cãi tay
đôi, lúc nàng giả làm chính mình bị thương, thậm chí cả lúc nàng trộm
thân hắn thì nàng luôn toát ra một mị lực làm cho hắn không thể dời mắt, hoàn toàn bị hấp dẫn lôi kéo vào.
- Bây giờ ngươi không chịu trách
nhiệm không được! – nàng cười tươi giống như một nụ hoa xinh đẹp hé nở,
vì hắn mà bày ra sự quyến rũ của nữ tử.
- Công chúa có lệnh vậy ty chức xin nhận mệnh!
Nàng biết là hắn trêu chọc nhưng nàng không muốn nghe những lời như vậy.
- Ta hy vọng ta trong mắt ngươi
không phải là một công chúa mà chỉ là một nữ tử bình thường, giữa ta và
ngươi không có cái gì liên quan tới địa vị lẫn thân phận.
Ta chán ghét những lễ nghi phức tạp, vụn
vặt trong cung cho nên sau này ngươi đừng gọi ta là công chúa, cùng đừng tự xưng mình là ty chức này nọ. Bỏ cách xưng hô kia đi, ta là ta còn
ngươi vẫn là ngươi, ta muốn là tâm, ngươi… ngươi hiểu ý ta chứ?
Ánh mắt hắn trở nên ôn nhu sâu thẳm; cầm
lấy bàn tay đang đặt trên mặt mình, hắn chuyển qua môi hôn nhẹ; ánh mắt
chuyên chú vẫn chưa từng rời khỏi nàng một giây.
- Nàng dám buông tự tôn và địa vị mà yêu thương ta thì ta ngoài sự cảm kích thì… trong lòng đều là tính ý.
Lời hắn nói làm cho nàng rất vui vẻ, bởi vì hắn không chê cười mặt nàng dày lại còn thừa nhận hắn cũng yêu nàng.
Từ khi sinh ra đến giờ nàng chưa bao giờ
thấy cảm xúc biến đổi nhanh như trong đêm nay. Việc thổ lộ tình cảm làm
cho nàng thấy được giá trị của sinh mệnh, của sự chân thành; nàng đã tìm được một người biết yêu thương, trân trọng mình và cũng là người không
gò bó, ép buộc nàng; người này sẽ trở thành người bạn đồng hành với
nàng.
- Công chúa…
- Dung nhi, nhũ danh của ta. – nàng dùng ngón trỏ đặt lên miệng hắn, nhẹ giọng sửa chữa.
- Dung nhi! – ánh mắt Hách Khiếu Phong càng ôn nhu hơn.
Mặt nàng hướng vào trong lòng hắn dụi dụi giống như một chú mèo nhỏ làm nũng:
- Ta thích chàng gọi ta như vậy, Khiếu Phong!
- Không biết Khiếu Phong có tài đức gì mà được lọt vào mắt xanh của Dung nhi, đây thật đúng là vinh hạnh mà ông trời ban tặng cho ta!
Nàng nâng mặt lên, đôi mày liễu nhướng lên, kháng nghị:
- Nói chuyện không cần phải văn vẻ
như vậy. Chàng cũng biết bản tính ta vốn thẳng thắn, thường ngày rất
ghét phải nghe mấy cái câu của sĩ phu tới nhàm. Thích thì nói thích, yêu thì nói yêu, ta thích giống trước kia chàng và ta cãi nhau, tranh luận.
Hắn cúi thấp mặt làm cho khuôn mặt nàng kéo gần khoảng cách lại:
- Nàng muốn nhìn thấy con người
thật của ta? Ta sợ nàng sẽ hối hận bởi vì con người của ta vốn cuồng dã
không kiềm chế được!
- Vậy thì cuồng dã không kiềm chế
được cho ta coi. Ta muốn một Hách Khiếu Phong không sợ trời không sợ
đất, chỉ có mình ta là người dám say mê một Hách Khiếu Phong như vậy.
- Ta chỉ sợ nàng tiêu thụ không nổi. – thanh âm hắn thập phần ôn nhu, ánh mắt lại tỏa ra không ít nhiệt nóng.
Hắn là đang ám chỉ với nàng rằng đối mặt
với nàng thì hắn có thể là một quân tử nhưng một khi vượt qua khỏi cái
ranh giới quân tử kia thì hắn khó có thể khắc chế được chính mình.
Nàng hiểu ý của hắn và nàng cũng biết ánh lửa trong mắt đại biểu cho điều gì. Chưa bao giờ nàng nghĩ người này
lại biết cách tán tỉnh, hắn giống như một mãnh thú trầm tĩnh trước khi
săn con mồi hại trái tim nàng muốn nhảy dựng lên vì sợ hãi nhưng vẫn
muốn biết được tâm ý hắn, muốn dẫn dụ ra nhiệt tình của hắn.
Khi gần đạt tới mục đích thì nàng lại cảm thấy khiếp hãi mà rụt người lại, bởi vì bộ dạng của hắn tràn ngập nguy
hiểm khiến cho người ta chống đỡ không nổi.
Nàng khó khăn mà nuốt nuốt nước miếng,
rốt cuộc đành cúi hạ tầm mắt trốn tránh; bất giác nàng cứ lùi bước dần
về phía sau. Điều này càng kích thích ham muốn sở hữu của hắn hơn, nàng
mới chỉ hơi hơi cúi đầu thôi liền bị đôi môi của hắn bất thình lình tước đoạt đi nụ hôn. Động tác nhanh như cắt lại mạnh mẽ khiến nàng muốn thở
cũng không có cơ hội.
Nụ hôn này hoàn toàn khác với nụ hôn ôn
nhu lướt qua ban nãy, nó dũng mãnh mà chiếm giữ. Hắn đang muốn nói với
nàng rằng bản chất của hắn chính là nóng như lửa và cuồng mãnh như một
con báo; lạnh lùng chỉ là một biểu hiện gỉa dối. Hắn đoạt lấy hết thân
nhiệt của nàng rồi nhen nhóm một ngọn lửa trên môi nàng, tai nàng.. lửa
cháy tới tận chiếc cỗ mềm nhẵn, mịn màng.
Trên người nàng vốn chỉ có duy nhất một
manh áo khoác nên không thể nào che dấu được cảnh xuân xinh đẹp, thần bí bên dưới. Một bàn tay dễ dàng theo vạt áo mà tham nhập rồi cầm một bên
gò bồng của nàng, ngay lúc này nàng bừng tỉnh, tim đập nhanh hơn, hô hấp càng khó khăn hơn.
Lúc này đây bọn họ điên cuồng cực hạn!
Bọn họ đứng ở nơi cao nhất trong hoàng cung, làm một chuyện kinh thiên
động địa nhất, giống như trên đời này chỉ còn lại hai người bọn họ. Thân thể của nàng xụi lơ nằm trong ngực hắn, để tùy ý hắn cắn đùa… thần trí
nàng đã bay bổng tới tận đâu đâu…
Nàng từng xem qua một ít sách có vẽ hình
nam nữ hoan ái nhưng chưa thấy một cuốn nào nói là nụ hôn có thể làm cho não người ta mê muội, choáng váng, toàn thân giống như hỏa thiêu; lại
còn có một cỗ cảm giác không nói nên lời đang rục rịch trỗi dậy trong cơ thể nàng làm cho nàng khó chịu nhưng không cách nào kháng cự lại.
Bàn tay to lớn của hắn cơ hồ chạm qua
từng tấc da tấc thịt của nàng, môi hắn lướt trên người nàng để lại không ít ấn ký. Hắn nóng rực như một ngọn lửa muốn thiêu đốt nàng khiến nàng
không tự chủ mà bật ra một câu cầu xin nỉ non. Mà cầu xin cái gì nàng
cũng không rõ nữa, hình như nàng hy vọng hắn ôm chặt lấy nàng, cho nàng
nếm cảm giác được sở hữu.
Trước khi tia lý trí cuối cùng bị bào mòn thì Hách Khiếu Phong thở dài một tiếng, trong lòng hắn biết ranh giới
vẫn không thể vượt qua. Hắn có chút giận vì không thể thân nàng thêm nữa nhưng ít nhất không phải là lúc này bởi vì hắn phải bảo hộ nàng. Trước
khi cầu thân thì hắn còn phải lo đến chuyện danh tiết cho nàng.
Nếu nàng không phải là công chúa thì hắn
nhất định muốn có được nàng ngay lập tức, nhưng… Nhưng nàng lại là công
chúa, trinh tiết và danh dự của công chúa so với ham muốn dục tình của
riêng hắn còn quan trọng hơn nhiều.
Môi hắn đột nhiên rời khỏi nàng sau đó
hắn đem nàng ôm vào lòng, tay khẽ vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng.
Bất giác hắn thấy đau lòng cho Dung nhi mảnh mai vì bị hắn khiêu khích
mà mặt đỏ tới tận mang tai, nhịp tim cũng nổi loạn… A, nàng công chúa
đáng yêu của hắn…
- Khiếu Phong?
- Suỵt ~~!! – giọng hắn khàn khàn
thì thầm bên tai nàng. – Ta muốn nàng nhưng không phải là đêm nay. Ta
muốn bảo vệ nàng, ta sẽ kiên nhẫn đợi tới ngày ta tới đón dâu, vào đêm
động phòng hoa chúc ta nhất định sẽ đòi lấy quyền lợi của mình. Đến lúc
đó… ta sẽ có được tất cả của nàng, ngay cả một sợi tóc cũng không buông
tha.
Hơi nóng rực phả bên tai khiến nàng xấu
hổ vô cùng, chỉ biết đem mặt vùi vào lòng ngực hắn. Hành động này của
nàng là thay cho lời đồng ý! Hắn trấn an nàng cũng chính là trấn an
mình, bởi vì hắn đã chịu đựng tới mức cực hạn, phải dùng hết toàn lực
mới có thể khắc chế dục hỏa phía hạ thân.
- Ta sẽ thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn, chờ ta! – hắn nói nhỏ.
Giai nhân trong lòng thở dồn dập một hồi rồi mới nhẹ nhàng nhận lời:
- Ta chờ chàng…
Dưới bầu trời đầy sao không một bóng mây, hai tâm hồn kết hợp cùng một chỗ, vừa hôn định kiếp này, ưng thuận hứa
hẹn đem tương lai của hai người gắn kết và dành cho nhau.