Lương Ngôn Tả Ý
Nghỉ ngơi một tuần, hôm sau Tả Ý đi làm lại. Buổi sáng
dậy muộn, cô vội vàng thay đồ, ăn cơm.
Vừa xuống thang máy, lúc lên xe Tả Ý sực nhớ quên mang
điện thoại, vậy thì trễ mất thôi.
“Buổi đấu giá C078 của chính phủ sẽ diễn ra vào tuần
sau.” Quý Anh Tùng báo cáo.
“Tiền kí quỹ nộp chưa?”
“Nộp rồi. Giám đốc Tiết nói bên Nghiệp Hưng đã chuẩn
bị chu toàn.”
“Dù có chu toàn thế nào cũng là nói chuyện bằng tiền.”
Lệ Trạch Lương cười nhạt.
“Nếu thắng chúng ta phải nộp tiền ngay.”
“Không phải nếu, mà là chắc chắn thắng.” Lệ Trạch
Lương cắt lời anh. “Về mặt tiền bạc không cần lo, lần này làm cho chặt chẽ là
được.”
“Chuyện vịnh Lam Điền...” Quý Anh Tùng nói.
“Chuyện này cậu không cần hỏi đến.”
Nói đến đây thì thấy bóng dáng Tả Ý. Câu chuyện hai
người đang nói lúc Tả Ý quay lại thì đồng thời ngừng lại. Quý Anh Tùng biến lại
thành Quý đầu gỗ chỉ biết lái xe mà không nói câu nào.
“Sao thế?” Tả Ý vừa lên xe cảm thấy không khí hơi nặng
nề, “Nói xấu sau lưng em à?”
“Tụi anh đang nói có khi nào em về phòng tìm một hồi
mới thấy di động đã ở trong túi xách rồi không.” Anh nheo mắt cười nói.
“Sao anh biết hay vậy?” Tả Ý nguýt anh.
Lâu ngày mới đi làm lại, có vài người nhìn cô hơi lạ
lùng, cô vừa quay đi là có người xì xào bàn tán sau lưng.
Trong cantin nhân viên, tiểu Hoàng từ xa thấy cô,
ngượng ngùng đến ngồi: “Xin lỗi nha Tả Ý. Không biết cô với Lệ tiên sinh...”
Hoá ra──họ đã biết quan hệ giữa
cô với Lệ Trạch Lương. Cũng khó trách, trong bệnh viện người ra người vào, làm
sao có thể không có lời đồn thổi.
“Chuyện mua nụ hôn lần trước, là đùa với cô thôi, mong
cô đừng để trong lòng.” Tiểu Hoàng đỏ mặt. “Với đừng nói Lệ tiên sinh biết.”
“Ớ──” Tả Ý kinh ngạc nói,
“Tôi còn gom được rất nhiều ly anh ấy dùng một lần, vậy không phải là mất mối
rồi sao.”
Thật ra cô chỉ nói cho các cô ấy nhẹ nhõm.
Bọn tiểu Hoàng giật mình, sau đó hiểu ra rồi cười. Các
cô biết Tả Ý đang nói đùa, nhưng từ đó cũng thấy được Tả Ý vẫn là Tả Ý, không
phải vì biến thành Phượng Hoàng mà vênh váo coi thường các cô.
Người ngoài đều nghĩ, Thẩm Tả Ý và Lệ Trạch Lương là
câu chuyện cổ tích của cô bé Lọ Lem và bạch mã hoàng tử. Nhân viên bình thường
duyên may gặp được “bạch mã” của Lệ thị.
Cô bé Lọ Lem ngã bệnh, thế nên “bạch mã” vì nàng mà
tiều tuỵ hao gầy. Tình tiết như thế, quả thật đúng là buổi đại tiệc thết đãi
toà nhà Lệ thị.
Không đầy hai ngày, Tả Ý bị Đường Kiều điều về văn
phòng, việc này Kiều Hàm Mẫn không nói, Lệ Trạch Lương không nói, cô cũng hiểu.
Gây thành chuyện như thế với khách hàng, ảnh hưởng dù sao vẫn là không tốt.
Anh nói, “Vậy cũng tốt.”
Tả Ý gật đầu.
Về lại Đường Kiều, gặp những khuôn mặt quen thuộc, Tả
Ý cảm thấy vô cùng thoải mái. Không có văn phòng riêng, mà ngồi cùng mọi người,
bàn cô vẫn còn chỗ cũ.
Đồng nghiệp mới vào thân thiết gọi cô: “Chị Tả Ý.”
Người lớn tuổi gọi cô, “Tiểu Thẩm.”
Chu Bình Hinh gọi cô, “Tả Ý.”
Ở đây và Lệ thị hoàn toàn không giống nhau. Ở Lệ thị
quy định rất nghiêm ngặt, quần áo không được xuề xoà, ngay cả đồng nghiệp nữ
muốn nói chuyện với nhau cũng phải lén lút.
Tả Ý hài lòng vươn vai ưỡn lưng, bắt đầu làm việc.
Buổi chiều, Ngô Uy Minh từ ngoài về, thấy Tả Ý liền
trêu: “Ô──vợ vua cũng phải đi làm
à.”
“Gì mà vợ vua chứ.” Tả Ý bực bội.
“Em không biết à, quận Phỉ Thuý C078 kêu giá cao nhất,
Lệ tiên sinh của tụi em vinh dự trở thành vua nhà đất.”
Chuyện này cô có nghe loáng thoáng, còn việc công ty
vì cô nằm viện nên không tham gia.
“Giá cao lắm hả?”
Ngô Uy Minh nói giá xong lập tức lắc đầu than thở:
“Mắc phát sợ, chủ yếu là cạnh tranh với Nghiệp Hưng ghê lắm.”
À, trước kia Lệ thị từng đụng chạm đến Nghiệp Hưng. Tả
Ý im lặng.
Lúc trên xe anh và Quý Anh Tùng bàn đến chuyện này,
anh nói không có gì. Không có gì──một
thời gian dài anh đều cho người ta cảm giác này. Giọng điệu như trời có sập
xuống thì một câu đó cũng đủ để giải quyết.
“Giữa chừng xuất hiện Trình Giảo Kim, phải nâng giá
không ít mới thắng được. Khoảng thời gian trước vừa đầu tư một mớ vào vịnh Lam
Điền, giờ được nâng thành vua nhà đất, Lệ thị quả là tiền tài lớn mạnh.” Ngô Uy
Minh than thở, “Chỉ là, Tả Ý à, chẳng lẽ hai người chưa hề nói mấy chuyện này.”
Hai người đương nhiên là nói cô và Lệ Trạch Lương.
“Tụi em không nói chuyện công việc.” Tả Ý nói.
“Chẳng lẽ chỉ nói chuyện tình yêu? Trời ạ, Tả Ý. Chỉ
anh cách đi, anh tìm không ra chuyện nói với chị dâu em nè.”
“Đi chết đi.” Tả Ý cười.
Lúc Tả Ý tan tầm, trời đang lất phất mưa. Cô giương
dù, đi bộ đến tàu điện ngầm. Đi ngang cửa hàng hoa, thấy một giỏ cúc vàng, cô
ngồi xổm xuống, sờ sờ chúng.
Cô rất thích loại hoa này.
Sắc vàng rực rỡ nở rộ vào hai mùa Xuân và Thu, lúc hoa
nở rộ từng bông, từng bông như mặt trời tươi thắm, nên cô cứ hay tuỳ tiện gọi
chúng là “Hoa mặt trời”.
Cô gái ở cửa hàng hoa hỏi: “Chị mua hoa ạ?”
“Vâng.” Tả Ý trả lời.
Cô ôm một bó cúc vàng về nhà, không còn tay nào mở
cửa, cho nên Lệ Trạch Lương ra mở cửa, thấy Tả Ý ôm cả đống hoa bỗng nhiên xuất
hiện trước mặt anh.
Cô cười nói: “Em mua tặng vua nhà đất đây.”
Anh giật mình trong một thoáng.
Cô vừa vào đổi giày, anh liền cầm áo rồi nói: “Đồ ăn
dọn ra bàn rồi, em ăn lúc còn nóng đi.”
“Anh ra ngoài hả?”
“Ừ.” Lệ Trạch Lương đáp.
Mấy ngày liên tiếp sau đó, anh đều rất bận rộn, về đến
nhà là lúc cô đã ngủ say. Cô biết, sau khi đấu giá phải nộp tiền kí quỹ ngay,
còn quy định ngày cụ thể phải giao khoản tiền theo tỉ lệ nhất định, nếu vi
phạm, không chỉ số tiền kí quỹ kia mất trắng, còn bị chính phủ kiện tụng.
Cho nên, chắc chắn anh đang xoay xở tiền, hoặc là giao
thiệp khắp nơi.
Đêm hôm đó, anh về nhà, đi thật khẽ vào phòng ngủ, cởi
bộ âu phục đứng gần giường, xoay người cúi đầu chăm chú nhìn cô hồi lâu, rồi
hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.
“Ứm?” Cô đang ngủ say cảm thấy nhồn nhột, lơ mơ mở
mắt.
“Tỉnh thì xoay lại đi em, đừng nằm sấp ngủ.”
“A Diễn.” Cô xoay người nằm thẳng.
“Ừ.” Anh ngồi xuống mép giường.
“Mệt không?”
Anh cười khẽ, “Không mệt.”
Tả Ý nhỏm người dậy, ôm anh, “Anh ốm quá đi. Trơ xương
rồi, ôm cấn tay em.” Cô đau lòng nói.
“Làm gì có chứ?” Anh lại cười.
“Còn ốm nữa em sẽ không ôm anh đâu.” Cô nói.
“Vậy thì đừng ôm.” Anh cụp mắt nói lẫy. Dường như thói
hẹp hòi lại bắt đầu tái phát.
“Quỷ hẹp hòi!” Tả Ý nói, “Chọc anh thôi, đùa có tí đã
giận.”
Anh vẫn cụp mắt, không nói một chữ.
“A Diễn──” Tả Ý
gọi anh.
“A Diễn!” Gọi thêm lần nữa
Anh vẫn không lên tiếng.
“Được rồi, được rồi,” Tả Ý đầu hàng, “Em sai rồi,
không dám hăm doạ anh nữa, anh đừng ngó lơ em mà.” Vừa làm nũng, vừa giang hai
tay đền cho anh con gấu bông sống.
Không nghĩ Lệ Trạch Lương lúc này cũng không kìm nổi
mà nhếch miệng cười.
Anh rõ ràng là cười trộm.
Động tác Tả Ý khựng lại giữa chừng, mặt đờ ra, một hồi
mới sực tỉnh: “Ha, anh ghẹo em.”
Dù vậy cô lại không tức giận, vẫn cho anh một vòng ôm
thật lớn, sau đó cười hi hi.
“Có mệt không?” Cô nhào vào ngực anh hỏi.
“Em vừa hỏi rồi.”
“Có hả?” Cô ngẫm nghĩ.
“Sao phải hỏi hai lần?” Anh hỏi.
“Hả? Tự nhiên em quên.”
“Quên hay muốn kiểm tra thể lực của anh?” Khoé miệng
anh nhếch nụ cười gian manh.
“...” Người này lại nữa rồi.
Có phải thật không cần lo cho anh không?
Đêm đó, Lệ Trạch Lương quả thật đã chứng minh thể lực
của anh rất tốt.
2.
Tuy anh che giấu rất tốt nhưng Tả Ý không phải con nít
ba tuổi, dụ ngọt một tí là không biết trời trăng gì nữa. Sự lo lắng ngày càng
hiện rõ trên mặt anh, nhưng về nhà là giả vờ hết sức phấn chấn.
Gần đây anh hút thuốc rất nhiều, nhưng anh không hút
trong phòng, biết Tả Ý không thích mùi khói thuốc nên ra ban công hút, hút hết
vào rửa tay mới đến gần cô.
Hôm nay, Tả Ý nghe anh một mình đứng ngoài ban công ho
mấy lần.
“Anh bị cảm à?”
“Không có gì.”
Mới nói xong không có gì lại ho sù sụ.
Tả Ý liếc anh một cái, đến tủ thuốc tìm thuốc cảm cho
anh.
“Xoay tiền e là gặp khó khăn.” Ngô Uy Minh bí mật nói
riêng.
Thời gian quá gấp, số tiền lại lớn đến thế.
“Đúng vậy.” Tả Ý đáp.
Không có xí nghiệp nào có sẵn tiền mặt nhiều, tiền đều
từ ngân hàng. Trước kia Lệ thị thường vay Huy Hỗ, bây giờ vì cô mà hai bên trở
mặt.
Cô quả là gây thêm phiền phức.
Tả Ý thở dài não ruột, đột nhiên nhớ đến một người.
Người đó đã nói: “Nếu sau này luật sư Thẩm cần tôi trợ
giúp, tôi nhất định cố gắng.”
Tả Ý nghe mà không để tâm lắm, giờ nhớ lại, không biết
tình cảm này có đáng giá hay không.
Cô hỏi Ngô Uy Minh, “Anh có điện thoại của Mạnh Lê Lệ
không?”
“Có. Em không có hả?”
“Em xoá rồi còn đâu.”
Hiện nay Mạnh Lê Lệ không phải quản lý ngân hàng Chính
Nguyên đấy ư, hoặc có lẽ nói là chủ cũng không quá đáng. Tả Ý bấm số điện thoại
Mạnh Lê Lệ, hẹn thời gian gặp cô ấy.
Mạnh Lê Lệ bây giờ không còn là bà quả phụ chờ phân
chia tài sản của nửa năm trước, nhưng đối với Tả Ý vẫn rất khách sáo.
Mạnh Lê Lệ không hẹn gặp ở văn phòng đã là giản dị dễ
gần lắm rồi.
Bốn giờ chiều, Tả Ý gặp Kiều Hàm Mẫn xin nghỉ, xách
túi về sớm. Ngô Uy Minh bảo, “Đúng lúc anh không có việc, hay đi chung với em
nha?”
Tả Ý cảm kích nhìn anh.
Vì thế, hai người xuất phát đến điểm hẹn.
Trên đường đi Tả Ý suy nghĩ rất kĩ, thái độ phải khiêm
nhường cung kính ra sao mới kiếm được cành ô liu của Mạnh Lê Lệ.
Tả Ý giống như lúc mới ra toà, hai người trong xe
luyện lời đối đáp như tập kịch.
Tả Ý đến sớm mười phút, không ngờ Mạnh Lê Lệ còn đến
sớm hơn.
“Ngại quá, chúng tôi đến trễ.” Tả Ý đành nói.
“Là tôi đến sớm thôi.” Mạnh Lê Lệ cười. “Hiếm khi được
luật sư Thẩm hẹn gặp.”
“Thật ra...” Tả Ý nói, “Không có chuyện thì không tới
tìm, nhưng có chuyện muốn nhờ cô Mạnh hỗ trợ.”
“Cô gì mà cô chứ, chị lớn hơn em có mấy tuổi, kêu là
chị Mạnh được rồi. Chẳng biết có hân hạnh được luật sư Thẩm gọi cho một tiếng
chị không.” Cô ấy cười khẽ, mắt long lanh rất hút hồn.
“Chị Mạnh.” Tả Ý vui vẻ gật đầu, “Vậy cũng gọi em là
Tả Ý đi.”
“Tả Ý, tên rất hay. Nếu Gia Huỷ nhà chị được một nửa
thấu hiểu lòng người như em thật tốt quá.” Mạnh Lê Lệ nói.
Thấy câu chuyện càng lúc càng xa, Tả Ý cảm thấy không
ổn, có phải đối phương không muốn nhúng tay vào không.
Không ngờ Mạnh Lê Lệ sau khi nói việc nhà xong, ngắn
gọn hỏi thẳng: “Em nói nhờ chị hỗ trợ, có phải chuyện tiền nong của Lệ thị?”
Cô ấy vừa đoán đã trúng, quả là có dự định trước.
“Đúng vậy, nhờ chị Mạnh hỗ trợ.”
“Bà cụ Chu đã có
lời với chúng tôi, ai cho Lệ thị vay chính là gây sự với bà cụ. Hiện giờ Chu gia tuy
là mất đi thanh thế, nhưng lời bà cụ vẫn có trọng lượng. Lệ thị làm vậy, dù gì
vẫn quá kích động. Thanh niên ấy mà, có một số trường hợp không thể va chạm,
anh ta hành động quá tuyệt tình.”
Nghe vậy lòng Tả Ý đã nguội lạnh hơn nửa.
“Nếu chị Mạnh có thể giới thiệu, em tình nguyện đến Chu gia xin
nhận lỗi.” Tuy cô bướng bỉnh vô cùng, nhưng chỉ cần có khả năng giúp anh, bản
thân cô chịu thiệt thòi thế nào cũng được.
“Làm thế e không được. Tuy chị không quen Lệ tổng,
nhưng cũng nghe chút ít về tính tình của cậu ta, chắc em tới tìm chị, cậu ta
không biết đâu nhỉ.” Mạnh Lê Lệ lắc đầu nói.
“Anh ấy cố chấp lắm.” Tả Ý thẹn thùng nói.
“Thật không ngờ, tính cách đó cũng có người yêu.” Mạnh
Lê Lệ nói.
“Tả Ý,” Mạnh Lê Lệ ngừng một hồi, nói tiếp, “Việc này
chị tình nguyện giúp em.”
Tả Ý kinh ngạc nhìn cô ấy, sau một giây thẫn thờ thì
bật cười, sau đó nhìn Ngô Uy Minh vẫn không hề lên tiếng ngồi bên cạnh.
“Cảm ơn chị.” Cô thật lòng biết ơn.
“Chị giúp đỡ chỉ có một nguyên nhân. Không phải vì chị
tin Lệ thị hay có hứng thú với Lệ tổng, muốn được trả công gì đó, mà là vì em,
Tả Ý.” Mạnh Lê Lệ với tay nắm chặt tay Tả Ý, nói, “Thời gian bất lực nhất trong
cuộc đời chị đã được em giúp đỡ. Gia Huỷ bất hoà với chị, trước mặt mọi người
làm nhục chị, bạn trai lại trốn mất, cũng do em chắn trước chị.”
“Đó là... công việc của em.” Cô cười.
Mạnh Lê Lệ nói: “Chị đồng ý với em, cũng do Lệ tổng có
năng lực, đáng thử một lần. Có điều đây chỉ là ý của chị, còn phải chờ sự đồng
ý của ban giám đốc. Hôm qua Lệ thị vừa liên lạc với Chính Nguyên, nếu được
thông qua thì hay quá.”
“Cảm ơn chị.” Tả Ý lại cám ơn.
Mạnh Lê Lệ cười, “Hôm đó gặp hai người trên đường, chị
là người ngoài mà còn thấy hạnh phúc. Hi vọng người yêu nhau sẽ được gần nhau.”
Nói câu này, mắt cô ấy toát vẻ rầu rĩ.
Trên đường về, Ngô Uy Minh nói: “Không dè Mạnh Lê Lệ
làm việc ngay thẳng thật.”
Buổi tối, Tả Ý giống như con mèo nhỏ bám sát ngực anh.
Cô cứ nghĩ mãi nên nói với anh thế nào, để anh chấp
nhận, không đụng chạm đến tự ái của anh.
“A Diễn, nếu em làm chuyện cho anh giận thì sao đây?”
Cô hỏi.
“Chẳng lẽ em có làm được chuyện cho anh vui à?” Anh
cười nhạo.
Cô tức tối cắn cằm anh.
Anh bị đau rồi cười, cười một lúc lại ho khụ khụ.
“Anh lại không uống thuốc đúng giờ phải không?” Cô hỏi
anh.
Anh không trả lời tức là thừa nhận.
“Lớn vậy rồi còn sợ uống thuốc.” Tả Ý lắc đầu.
Sáng hôm sau, Tiết Kỳ Quy hấp tấp vào văn phòng Lệ
Trạch Lương.
“Lệ tiên sinh, Chính Nguyên đồng ý cho vay rồi.”
Lệ Trạch Lương đang tìm hồ sơ trong ngăn tủ, nghe Tiết
Kỳ Quy nói thế thì kinh ngạc.
“Sao lại thế?”
Tiết Kỳ Quy kể lại từ đầu đến cuối.
“Hôm qua, cô Thẩm đến gặp Mạnh Lê Lệ?” Anh
nghe xong chợt hỏi.
Tiết Kỳ Quy nói: “Không rõ lắm, tôi hỏi thăm ngay, rồi
báo lại anh sau.”
Khi Tiết Kỳ Quy đi rồi, anh vẫn ở trước ngăn tủ lục
tìm hơn mười phút. Trong lúc đó tiểu Lâm vào châm nước cho anh.
Lần thứ hai cô vào thấy anh vẫn đứng đó.
Cô ngờ ngợ hỏi: “Lệ tiên sinh, ngài tìm gì ạ?”
Nghe tiểu Lâm hỏi, anh hơi thất thần. Hoá ra anh khó
chịu đến thế, đồ muốn tìm trước khi Tiết Kỳ Quy vào đã quên mất, chỉ máy móc
lặp lại động tác tìm kiếm.
Tiểu Lâm thấy sắc mặt anh không tốt, không dám ở lâu,
để tách xuống bàn rồi ra ngoài ngay.
_________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Nhắc lại nhân vật để mọi
người đỡ chóng mặt. o(>_