Chồng Ấm Giường
Chu Khắc Phi hoàn toàn bị hội nghị kia vây khốn.
Chat WC nên ai cũng buồn ngủ, nhưng vì
công ty, mỗi người đều pha một ly caphe, cố gắng thảo luận như thế nào
đối pho với “Mỹ hảo mua sắm TV” — chẳng những cướp bốn chuyên gia của
bọn họ mà còn giảm giá xuống hai phần ba của Hạ thị.
Sở dĩ mọi người khổ cực như vậy đều vì
Tổng giám đốc Hạ Á Thiều mất tích, Chu Khắc Phi quản lý lại ở Đài Loan,
mà quản lý Ngải Lực lại không có quyền cao đến vậy, cho nên sau khi nhận được điện thoại của Ngải Lực, Chu Khắc Phi đã tập hợp mọi người về văn
phòng Hạ thị để họp.
Trong lúc hội nghị diễn ra, mọi người
đều bàn việc nhưng người người mặt mày chán nản— không ai muốn cừa về
đến nhà, tắm xong còn bị vội vã gọi đến công ty. “Hôm nay cám ơn mọi người, làm mất thời gian nhiều thật có lỗi.”
Chu Khắc Phi nhìn những người đang buồn ngủ trên màn hình, khẽ gật đầu, “Trưa mai các vị đi làm cũng được, tôi sẽ nhờ kế toán tính tăng ca phí hôm
nay, nếu ai đi xe điện ngầm hoặc taxi cứ cầm biên lai tới kế toán.” Nghe được biện pháp đền bù tổn thất, ở Newyork là một giờ khuya, mọi người cuối cùng cũng cười được.
Duỗi lưng một cái, Chu Khắc Phi kêu
phục vụ, sau đó cầm điện thoại, một điện báo của Hạ Á Thiều, một điện
thoại văn phòng Tề thị và tin nhắn của Bái Nghê.
Nội dung tin nhắn là búp bê với nắm tay, có âm thanh quyền anh.
Búp bê đấm ra một quyền lại một quyền trên màn hình, nhìn có vẻ tức giận, còn hừ hừ nữa.
Chu Khắc Phi đã biết, khi anh đang vội
vàng cứu vớt thành tích của Hạ thị thì vị Tổng giám đốc kia đã đi tìm
Bái Nghê, nói những chuyện không có, hiện tại cô chắc chắn tức giận,
muốn đánh anh.
Anh gọi điện cho bái nghê, ngoài ý muốn, cô nhận điện thoại, “ Nhận được tin nhắn của em rồi chứ?”
“Nhận được rồi.”
“Em thật sự muốn đánh anh.” “Anh biết, nhưng mà, em tin anh, sự việc không giống như em nghĩ đâu.” “Từ sau khi anh xuất hiện, đã có quá nhiều chuyện vượt ngoài suy nghĩ của em, việc em muốn làm nhất bây giờ là đánh anh nhừ tử.” “Tại sao không nghe lời anh, để cô ta đi vào?” “Ai bảo anh không trả lời vấn đề của em.” “Anh có nói là đang họp, tối sẽ nói cho em biết.” “Buổi chiều em cũng sẽ họp,
nếu buồn bực đợi đến tan ca chắc em bị nội thương mất, dù sao…. Cũng
không muốn nói chuyện với anh, em phải làm việc, không có việc gì không
cần gọi tới, có việc cứ liên lạc với Vi VI, như vậy đi.” Rắc một tiếng cúp điện thoại, người ở đầu dây bên kia cảm thấy có chuyện không đúng.
***
Sau khi tan họp, Vi Vi cười kỳ quái. “Đại diện của Hạ thị lại tới tìm chị rồi, nhưng mà lần này là Chu tiên sinh.” “Em nói gì với anh ấy?” “Em nói chị Nghê đang họp, không biết khi nào mới xong, anh ấy nói đừng lo, dù sao cũng phải xong thôi.”
Hà Vi Vi chỉ vào phòng khách, “Em để anh ấy đợi ở bên trong.”
Cô gật gật đầu, “Em làm rất tốt.”
“Vậy bây giờ. . . . . .” “Để anh ta tiếp tục chờ.”
“Trốn tránh không phải biện pháp, chị vẫn nên gặp anh ấy một chút đi.” “Chị không phải là trốn tránh, chỉ là… không biết nên dùng tâm tình gì đói mặt với anh ấy.” Trong lòng cô rất loạn, cũng không biết nên nói gì cho phải. “Anh ấy kéo một rương hành lý, không chừng tối sẽ bay, chị thật sự không gặp sao?” Được rồi, cô không thể không thừa nhận, Vi Vi rất hiểu cô, biết cô sợ
cái gì, đời này cô mất đi rất nhiều, cũng bỏ qua rất nhiều, cô không
muốn anh cứ bay đi như vậy.
Vì vậy, cô bảo Vi Vi đi mời Chu Khắc Phi tới phòng làm việc của mình.
Anh gõ cửa, anh đẩy cửa, anh đóng cửa.
Trình Bái Nghê chú ý tới, rương hành lý của anh thật sự rất lớn. “Có việc gấp, tối nay anh sẽ bay.”
“Ừ.” “Anh muốn trả lời vấn đề lúc sáng của em..”
“Không cần, Hạ Á Thiều đã nói với em.”
Cô nhìn anh, “Cô ta nói hai
người đính hôn nhưng mà em không tin, cô ta còn nói em và bạn gái trước
của anh rất giống, gần như y hệt, điều này em tin, bởi vì hôm đó nhìn
thấy em, cô ta đã kinh ngạc không nói nên lời…. Anh, thật sự rất yêu cô
gái kia sao?”
“Rất yêu.”
Anh hoàn toàn không phủ nhận, “Phi thường phi thường yêu, nếu như không có cô ấy, nhất định tới bây giờ
anh cũng chỉ biết trách cứ số phận, ghen tỵ với hạnh phúc của người
khác, bởi vì có cô ấy, nhân sinh của anh bắt đầu thay đổi, có ấm áp, bắt đầu biết cười, bắt đầu biết yêu, bắt đầu biết có thứ quan trọng hơn
tiền tài.”
Trình Bái Nghê xoay người, “Còn gì nữa không? Cảm tình của anh đối với cô ấy nhất định không chỉ như
thế.” “Sau khi cô ấy rời khỏi anh, anh rất đau lòng, qua nhiều năm như
vậy anh chưa từng yêu ai khác, bởi vì trong lòng đã không còn chỗ trống, mặc dù một mình, anh cũng không thấy cô đơn, không thấy tịch mịch, chỉ
là rất nhớ cô ấy, cho đến khi gặp em….” “Vì em và cô ấy rất giống nhau sao?” “Anh muốn nói với em điều này — em không phải rất giống cô ấy.” Anh hít sâu một hơi, “Em chính là cô ấy.”
Trình bái nghê mở to hai mắt, “Anh nói. . . . . .” “Em chính là cô ấy.”
“Gạt người.” “Nếu không em cho rằng tại sao Bà Tề lại đột nhiên xuất ngoại?” “Bởi vì mẹ nuôi của em đã tập hợp đủ người đi câu.” “Sai rồi,” Chu Khắc Phi nhìn cô, nói từng chữ từng câu, “Bởi vì tuy bà chưa gặp anh nhưng bà biết rõ tên của anh, bởi vì bà đã từng
gọi rất nhiều cuộc điện thoại để tìm Chu Khắc Phi, anh nói tất cả mọi
chuyện với bà, bà rất vui, sợ em sẽ bị áp lực nên mới xuất ngoại, bà
không phải câu cá ở Bắc Âu, bà đang ở Thụy Sĩ.”
Mẹ nuôi ở Thụy Sĩ. . . . . .
Khó trách mỗi lần cô hỏi ở hải đoàn có gì vui không, bà luôn pha trò cho qua, thì ra, hải câu đoàn căn bản chưa gom đủ người. “Anh không lừa em, em suy nghĩ một chút đi, mùa xuân bảy năm trước em rơi xuống biển, bảy năm trước
anh qua Mỹ, thời gian giống nhau.”
“. . . . . . Đây chẳng qua là trùng hợp.”
Biểu lộ của Bái Nghê là kháng cự, anh hiểu, bởi vì nếu là anh, anh cũng sẽ không cách nào tin được.
Ngày hôm đó, sinh nhật của giáo sư Tề,
anh nhìn thấy Bái Nghê cũng không dám tin, qua cả buổi tối mới bình phục tâm tình, huốn chi anh lại đột nhiên nói cô là bạn gái trước của anh,
Bái Nghê làm sao tiếp nhận được trong khoảng thời gian ngắn. “Sau khi tỉnh lại em có biết
tư liệu về mình không? Người tài trợ của em cũng là Hạ Hữu Quang? Hồi
đại học, chúng ta ở cách vách, em lên mạng tra tư liệu sẽ biết, chúng ta ở cùng nhau.”
“. . . . . . Cũng không đại biểu cái gì.”
Những tài liệu kia kỳ thật cô đã xem
qua nhưng mà không ấn tượng, một chút tác dụng cũng không có nên đã bỏ
trong ngăn kéo không nhìn tới.
Trên mặt cô đang viết — “Người tài trợ của em là Hạ Hữu Quang sao?” cung với “ông nội của công chúa kiêu ngạo kia tài trợ cuộc sống nhiều năm của em như vậy sao?”
Chu Khắc Phi đương nhiên nhìn hiểu được vẻ mặt của cô, “Thế giới này không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy đâu, nếu mẹ nuôi của
em không nhận ra tên của anh, biết rõ anh chính là bạn trai em, đã lưu
tư liệu ở cục cảnh sát, bà có thể giúp chúng ta tạo cơ hội sao?” “Mẹ nuôi ở Thụy Sĩ là anh nói, sao em có thể tin?” “Em suy nghĩ kỹ lại xem, quá trình chúng ta quen nhau có phải cảm thấy anh rất quen thuộc?” Anh dẫn đường cho cô, “Anh hiểu rõ thói quen của em, sở thích của em, thậm chí, em thích
người ta hôn trán anh cũng biết—nếu không phải yêu nhau lâu rồi, làm sao anh có thể biết những chuyện này.” “Cho nên ý của anh là, chúng
ta đều do Hạ Hữu Quang tài trợ học bổng, không may ở cách vách, sau đó
yêu nhau, em phát sinh chuyện ngoài ý muốn, sau đó anh xuất ngoại, nhiều năm sau hai người gặp lại, anh còn nhớ em, yêu em cho nên theo đuổi em
một lần nữa?”
Tuy cô phân tích có chút thẳng thắn nhưng anh vẫn gật đầu, “Nói trực tiếp một chút chính là như vậy.” “Vậy anh có nghĩ tới, nếu em đã có bạn trai hoặc đã kết hôn thì anh phải làm sao?” “Anh đã nghĩ rồi.”
Sau khi gặp lại Bái Nghê, anh từng nằm mơ một giấc mơ.
Cũng là tiệc sinh nhật của giáo sư Tề,
anh dắt Tiểu Đông Ly đến nhưng bên cạnh Bái Nghê có một người đàn ông,
hai người thoạt nhìn thân mật vô cùng, Tiểu Đông Ly nói, chú à, chú xem, hình như là chồng của mẹ con.
Tỉnh lại một thân mồ hôi.
Đó là tình huống thật tệ.
“Chu Khắc Phi, anh vẫn chưa trả lời em.” “Nếu như em hạnh phúc, người
kia cũng thiệt tình với em, xem Đông Ly như con, anh sẽ rời khỏi — em
nghĩ rằng anh sẽ nói thế sao? Đừng nghĩ.” Chu Khắc Phi thành thật nói: “Cho dù em sinh năm đứa con, thân hình cũng biến dạng, anh cũng sẽ cướp em về.”
Trình Bái Nghê có chút muốn cười, anh suy nghĩ gì vậy, muốn đoạt mẹ của năm đứa nhỏ.
Nhưng mà vẫn có chút cảm động, ít nhất, anh ấy không có đơn giản mà buông tay cô. “Có phải em vẫn chưa tin?” “Thành thực mà nói, tạm thời không có cách nào tiếp nhận.”
Trình Bái Nghê thẳng thắn nói cho anh biết, “Những tài liệu anh nói em đều đã xem qua nhưng không có ấn tượng, bây
giờ cũng không biết đã ném vào đâu, về phần học tịch thì không rõ ràng,
không thể vì hai người học cũng một trường mà nói đã từng yêu nhau, anh
cho em một căn cứ không thể phản bác đi.” ‘Em có thể chờ vài ngày nữa không?” “Có thể, nhưng mà tại sao lại vài ngày?” “Nghiệm AND, chờ anh và Đông Ly xác định quan hệ cha con, em sẽ tin.” Ách… Nghiệm AND quả là một căn cứ chính xác nhưng cô không muốn loại này, cô thích một vài thứ như thư tình, ảnh chụp hoặc nhưng thứ có thể gợi lại
trí nhớ của cô.
“Không thích ADN?”
Đúng rồi, anh biết, “Anh có đem đến, em tự xem đi.”
Bái Nghê thấy Chu Khắc Phi mở rương,
lấy một hộp bằng giấy, giũ túi chống bụi, trân trọng lấy ra một cái mền
rách nát, bẩn vô cùng.
Sắp nát, thật bẩn, nhưng lại có lực hấp dẫn cô.
Không xong rồi, cô muốn sờ cái mền đó. “Đây là cái mền em sờ từ nhỏ
tới lớn, mỗi buổi tối đều ôm, nếu không không ngủ được, không được giặt, nếu giặt sạch cho em, em có thể tức giận.”
“Ách. . . . . .”
Nhận thùng giấy thứ hai anh đưa, gỡ túi ra, mở vải, sau đó lấy vật bên trong, một lo những vì sao giấy màu bạc.
Cô thích nhất những thứ tỏa sáng.
Anh mở nút lọ, tùy tiện cầm một cái, nhìn kỹ, trên mặt dán một trái tim đỏ nho nhỏ. “Những ngôi sao này là quà
sinh nhật anh tặng em, gấp đến chảy nước mắt, lúc em nhận được rất vui
vẻ, sau đó, tới sinh nhật anh, em đưa cái này cho anh, trái tim là do em dán.”
Nhìn những ngôi sao trong bình, cô thật không dám tin anh gấp tỉ mỉ thế, mà cô lại lãng mạn dán từng cái trái tim lên.
Cô thả ngôi sao nhỏ vào bình, nhin không được nhìn về phía cái mền nhỏ.
Thật là hấp dẫn trí mạng mà. “Những thứ này anh mang theo
đến mỹ, sau khi gặp lại em, anh nhờ trợ lý gửi tới bởi vì anh biết mình
sẽ cần một vài thứ để chứng minh quá khứ.”
Nói xong, anh lấy một cái thùng nữa.
Căn cứ mấu chốt đã xuất hiện: bộ ảnh. “Tuy bây giờ có thể ghép ảnh nhưng mà nhìn giấy cũng biết đã nhiều năm, em đừng nói là anh đã sớm làm thứ này để lừa em.” Kế tiếp là phần quan trọng nhất.
Lần lượt từng tấm ảnh đều là ký ức của hai người.
Có cái bên ngoài, có cái trong phòng, cô thấy trên vách tường có một quả đào to, phía dưới ghi “Tiểu Đào đại nhân đến đây ôm một cái” nhịn không được cười.
Tiểu Đào đại nhân. . . . . .
Có tấm cô núp cả người trên giường, một mình đắp hai cái chăn bông, thoạt nhìn vô cùng lạnh.
Trình Bái Nghê nhớ tới, đó là mùa lạnh, cô rất sợ lạnh, tới mùa đông sẽ núp trong ngực anh mà ngủ, nhìn chăn
lạnh như thế thật không dám chui vào, vì vậy giục Chu Khắc Phi lên
giường trước, chừng năm ba phút để ấm giường rồi cô mơi lên.
Cô còn nhớ lúc ấy anh ai oán nói, mình không phải bạn trai cô mà chỉ là chồng ấm giường.
Mùa hè thì kêu cô ngủ, mùa đông thì ủ ấm trước.
Lúc ấy cô còn nói, chồng âm giường có gì không tốt? ít nhất chúng ta chung một cái giường, cùng nhau mà.
Khóe miệng Trình Bái Nghê thản nhiên
cười, không nhìn ảnh chụp, thiếu chút nữa đã quên một đoạn chuyện xưa
rồi, chồng ấm giường nghe thật đáng yêu, anh hẳn rất thỏa mãn, nếu như
anh gọi cô là vợ ấm giường, cô cũng không có ý kiến.
Chu Khắc Phi nhìn mặt cô dần mềm mại, hỏi: “Tin không?” “Em tin”
Cô khép lại bộ ảnh, đi qua cầm cái mền nhỏ, từ từ động tác thuần thục.
Chu Khắc Phi ôm cổ cô, hôn trán cô, “Anh rất nhớ em.” Trình Bái Nghê cười – em cảm thấy không phải nhâ.
Sau khi tỉnh lại chuyện gì cũng không
rõ, nhưng cô mơ hồ nhớ có người rất yêu cô, cho nên cô cũng không muốn
quen anh, cảm thấy cứ thử đi, có lẽ một ngày nào đó sẽ có kỳ tích.
Ông trời cũng rất tốt với cô, kỳ tích đã xuất hiện.
Vượt qua nửa vòng trái đất, anh lại xuất hiện trước mặt cô.
Cô nhớ lại.
Toàn bộ đều nhớ lại.
Không phải vì anh, mà là Hạ Á Thiều —
buổi sáng hai người đối mặt, cô cảm thấy cô ta rất quen, nghĩ tới chính
là cô gái trong mộng, khí trời ngày đó, nước biển, tiếng cô ta thét lên, sau đó trí nhớ như được mở ra, có một người con trai tên là Chu Khắc
Phi, sơ rất tốt với cô, Hạ Hữu Quang tài trợ học bổng, còn cô bé Vi Vi
hay khóc…
Trí nhớ rơi xuống nước dần rõ ràng.
Nhanh lên kéo cô ta lên. . . . . .
Cô thật mừng vì đó là ngoài ý muốn.
Hạ Á Thiều chỉ đến thu mua cô, không phải đến hại cô.
Chỉ là hiểu lầm bảo tiêu, còn có sườn núi quá nghiêng tạo thành chuyện ngoài ý muốn.
Cô có thể tha thứ Hạ Á Thiều, cũng có thể coi như không có chuyện gì.
Không phải vì mình có lòng bao dung rộng lượng mà vì cô nhớ tới ân của Hạ Hữu Quang đối với cô và Chu Khắc Phi.
Nếu như Chu Khắc Phi biết rõ đầu đuôi
sự việc nhất định sẽ lựa chọn hành động, vì không có chứng cứ để báo
cảnh sát, như vậy, anh chỉ có cách lấy hết Hạ thị, để Hạ Á Thiều biến
thành người nghèo, thậm chí mắc nợ, cả đời không trở mình được, nhưng
mà, nếu điều đó xảy ra, khó tránh khỏi Hạ Hữu Quang cũng bị liên lụy,
nghĩ đến ông đã đối xử với cô tốt như vậy, lại đau khổ, sự nghiệp cả đời gầy dựng lại phút chốc mất đi…. Cho dù đã trả được thù, Chu Khắc Phi
cũng sẽ không vui vẻ.
Mà sự dằn vặt và áy náy sẽ theo anh cả đời.
Bảy năm này, tuy cô mất trí nhớ nhưng trải qua rất vui vẻ.
Mẹ nuôi rất tốt với cô, Tiểu Đông Ly
lại đáng yêu như vậy, mỗi ngày mỗi ngày, cô vui sướng thức đậy sau đó
mang theo lòng biết ơn vào giấc ngủ.
Mỗi ngày mỗi ngày, giấc ngủ của cô luôn bình yên, vui sướng.
Nhưng mà bảy năm đó, Chu Khắc Phi nhất định rất thống khổ.
Mất mát sẽ nhiều hơn nụ cười, thương tâm cũng nhiều hơn hạnh phúc.
Cho tới bây giờ anh vẫn mang Hoa đào nhỏ mà cô tặng, một khi nhớ lại chuyện cũ, nhất định sẽ rất đau.
Cô thật sự đau lòng.
Cô đã nghĩ, vì sự vui vẻ và hạnh phúc
của Chu Khắc Phi, cô sẽ tha thứ Hạ Á Thiều, hơn nữa, ngoại trừ ông cháu
của Hạ gia, cô sẽ không nói với ai chuyện này.
Cô muốn dùng chuyện này đổi lấy tự do cho Chu Khắc Phi.
Trình Bái Nghê vòng tay ôm anh, “Mấy giờ bay?”
“Chín giờ.” “Gần tới giờ rồi.” “Anh giải quyết xong chuyện bên kia, sẽ trở về.” “Dạ”
Chu Khắc Phi cười, hôn nhẹ trán cô, “Cái mền nhỏ sẽ để lại cho em, ngoan ngoãn chờ anh.”
***
Một tháng sau, Phi trường quốc tế Đào Viên.
Chu Khắc Phi kéo hành lý ra khỏi cửa, liếc mắt đã nhìn thấy Trình Bái Nghê và Tiểu Đông Ly.
Một tháng qua chat wc, cảm tình của anh và Tiểu Đông Ly đã có tiến triển, lúc này, tiểu tử kia nhìn thấy anh đã chạy tới. “Ba ba…”
Ôm con trai vào lòng, anh cảm thấy mắt mình ẩm ướt.
Nhóc ôm đầu của anh, cúi sát mặt vào, “Ba ba, rốt cuộc ba ba đã trở lại, con rất nhớ ba ba.” “Ba ba cũng rất nhớ Đông Ly.” “Nhớ mỗi ngày sao?” “Nhớ mỗi ngày luôn.”
Tìm được đáp án mong muốn, bạn nhỏ hài
lòng, ngoan ngoãn ngồi lên vai ba ba, làm nũng — Thì ra chú Chu chính là ba của mình, mẹ còn cho nhóc xem ảnh lúc trước, tốt quá nha, giống như
phim vậy đó.
Trình Bái Nghê bước tới, cười với anh, “Nhóc một mực chờ anh về làm cơm bí đỏ cho nhóc.” “Dễ thôi, chúng ta đi siêu thị hai mươi bốn giờ, giữa trưa có thể làm xong cho nhóc này rồi.” “Kìa, Trình bảo bối, nghe chưa con, giữa trưa có cơm bí đỏ nha.” Nhóc đạp đạp chân, vui vẻ nói, “Nhanh lên.”
Anh véo cái mũi nhỏ của nhóc, tiểu nam tử hán cười khanh khách.
Một nhà ba người chậm rãi đi tới bãi đậu xe. “Chuyện của Hạ thị đều xử lý xong hết rồi chứ?”
“Đúng, xong rồi.”
Tuy anh dự tính ở Hạ thị tới 36 tuổi
nhưng khó khăn lắm mới gặp lại Bái Nghê, anh không muốn lại lãng phí
thời gian, vì vậy anh mời Hạ Hữu Quang ăn cơm.
Vốn tưởng sẽ có một hồi giằng co giữ
lại, không ngờ Hạ Hữu Quang không những không giữ anh mà còn áy náy nói
với anh, anh vì Hạ gia đã trả giá quá nhiều, từ nay về sau cứ làm những
việc mình muốn.
Hạ Á Thiều cũng nhắn tin cho anh, nói thật xin lỗi, từ nay về sau sẽ không quấy rầy anh nữa.
Chuyển biến này có chút kỳ quái, nhưng tóm lại rất vui mừng.
Vì vậy anh thuận lợi từ chức, lấy được
một khoản tiền thưởng kha khá, bán nhà nhỏ đi, mang theo toàn bộ gia sản trở lại Đài Bắc, cũng cô gái mà anh yêu trải qua cuộc sống bình thường.
Tuy tạm thời còn chưa có cách mua đất
trồng rau nhưng ít nhất có thể sống cùng một chỗ, đây là phần thưởng lớn nhất mà vận mệnh cho anh.
Đang đi chợt nhớ điều gì, anh dừng bước, “Đúng rồi, có câu muốn nói với em,” Trình Bái Nghê nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt hiện dấu chấm hỏi.
Chu Khắc Phi ôm con trai, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Anh đã trở về.” Trình Bái Nghê ngấn lệ, hít sâu một hơi, nở nụ cười, “Hoan nghênh anh trở về.”
- hết -