Giai Kỳ không ngủ được, mơ thấy bệnh viên, nửa đêm ở
bên ngoài hành lang phòng bệnh có tiếng người khóc thút thít, cô đi ra ngoài
xem, một cô gái rất trẻ, có lẽ chỉ khoảng 20 tuổi, tựa vào đó khóc thút thít,
khóc rất thương tâm. Cô muốn đi đến xem, hỏi xem có thể giúp được gì không,
nhưng không biết vì sao đôi chân không thể cử động được, chỉ có thể đúng nguyên
tại chỗ, trơ mắt nhìn. Sau đó cô gái ấy ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẫm nước mắt,
không ngờ lại chính là bản thân cô.
Lúc đó cô liền tỉnh dậy, toàn thân đẫm mồ hôi, nghe thấy tiếng tim mình đập
thình thịch trong bóng tối, cô nhẹ nhàng ngồi dậy, lần mò xuống phòng bếp rót
cuốc nước, uống hết một cốc nước nóng, quả tim vẫn còn đập thình thịch. Cô lại
nằm xuống, nhưng không ngủ nổi, khép mắt lại dường như lại ở trong bệnh viện.
Chính là lúc đó, mới biết thế nào gọi là đi vào đường cụt.
Tiền tiêu đi giống như là nước, một chút tích lũy ít ỏi của cha vốn chỉ như một
giọt nước nhỏ, bệnh viện vào mỗi buổi chiều đều có thông báo thúc giục nộp
tiền.
Tờ giấy rất mỏng, cầm trên tay lật phật, phát ra tiếng roạt roạt, danh sách dài
kín mít các loại thuốc phải dùng, đủ loại tiền, trong lòng cô như lửa đốt,
trong miệng đều mọc lên những bong bóng máu, nhưng không hề cảm thấy đau. Dương
như không còn cảm giác, hai ngày hai đêm liền, không hề chợp mắt, trong bụng
trống rỗng, giống như là nhét một hòn đá lớn vào. Đôi môi khô nứt nẻ, nứt ra
những vệt máu nhỏ.
Mẹ Mạnh Hòa Bình để lại chiếc thẻ ngân hàng có 5 vạn tệ, mấy lần cô cuối cùng
cũng cắm chiếc thẻ vào máy rút tiền, nhưng lại rút ra.
Cô liều mạng đập đầu mạnh vào cái máy rút tiền, góc nhọn cứng làm cho đầu cô
sứt ra chảy máu, cứ chảy xuống, mờ cả mắt, không nhìn thấy gì, chỉ thấy một
vùng màu đỏ, chầm chậm đông lại. Cánh tay bám vào chiếc máy rút tiền, cuối cùng
dần dần mềm đi, giống như cả cơ thể bị rút hết gân. Mặt tường đá Đại Lý lạnh
lẽo, đỡ trước ngực cô, sự lạnh lẽo đến tận tâm can dính vào mặt cô, dường như
chỉ có như thế, mới có cơ hội để rơi nước mắt.
Trước chiếc máy rút tiền vào nửa đêm không một bóng người, một mình cô ngồi ở
đó, âm thầm rơi lệ.
Cuối cùng cũng rút tiền ra, ngày thứ 2 đến ngân hàng lấy, một bọc rất dày, tờ
tiền màu đỏ, hơi cũ. Đã qua tay bao nhiêu người, đem theo mùi đáng ngờ mà dơ
bẩn, lúc nộp vào nơi thu tiền của bệnh viện, người thu tiền dùng máy đếm tiền
đếm, âm thanh xoẹt xoẹt, mỗi tờ đều nhanh chóng được lật lên, nối thành một vòm
cung màu hồng.
Còn trong ánh sáng của giọt nước mắt mơ hồ, cuộc đời này, là như thế, soạt soạt
lật qua trước mắt.
Nhưng cha cô không đợi được đến lúc ra viện, ông nhanh chóng bị trúng gió lần
hai, còn nghiêm trọng hơn cả lần thứ nhất, chảy máu não, dường như trong giây
lát đã buông tay, từ đó rời xa vĩnh viễn.
Sau lần phẫu thuật thứ nhất, ông đã từng tỉnh lại trong khoảng thời gian ngắn
ngủi.
Đôi môi ông co giật, vốn dĩ đã không thể nói chuyện, Giai Kỳ để tai lại gần
sát, mới có thể nghe được tiếng thở yếu ớt.
Ông nói là: “Không……..”
Chỉ có một từ, cô liền hiểu được ý của ông, một giọt nước mắt rất lớn rất lớn,
lăn xuống, rơi trên mặt chiến chăn trắng tinh, dấu ấn của nước màu nâu nhạt, cứ
như vậy chầm chậm thấm xuống, cô nghe thấy tiếng nói của bản thân mình, yếu ớt
nhưng rõ ràng: “Cha, cha yên tâm, con biết rồi.”
Cha từ trước vẫn rất gầy rất gầy, cắm trên tay những ống truyền xanh xanh đỏ
đỏ, gầy đến gân nổi lên rất cao, thậm chí cô không biết rằng ông bị huyết áp
cao.
Lúc lên tiểu học cô bị mấy bạn nữ cùng lớp bắt nạt, bởi vì thành tích của cô
tốt, mấy bạn nữ đó thuyết phục tất cả con gái trong lớp không chơi với cô, còn
mắng mẹ cô là đôi giày rách. Cô đánh nhau với mấy đứa đó, đánh đến mức chảy máu
đầu, một mình không dám về nhà. Cầm cặp sách đi loanh quanh khắp nơi, ngồi trên
thành cầu nhìn những chiếc thuyền dưới sông, chiếc thuyền nhỏ hẹp chất đầy gạo,
chất từng bao từng bao cao ngất, cô đi xuyên qua hầm cầu. Nước dưới sông có màu
xanh rất thẫm, trào lên những bong bóng màu trắng, chầm chậm không có tiếng
động. Cô cứ ngồi cho đến khi trời tối, ánh đèn của nhà nhà sáng lên, trong gió
đêm nhẹ nhàng cô nhe thấy tiếng ti vi phát sóng chương trình thời sự gần đó,
quen thuộc mà xa vời.
Cuối cùng cha tìm thấy cô.
Không hề trách mắng cô, cả đường cha chỉ im lặng, sau khi vào nhà lấy nước nóng
cho cô rửa mặt, cũng không hỏi vì sao cô đánh nhau, vì sao không về nhà, chỉ
cầm chiếc khăn bông xoa cồn iốt cho cô.
Rất đau, thấm vào trong vết thương, cô cứ cắn chặt môi, không kêu một tiếng.
Cha cũng không nói gì, cuối cùng ông xách bình nước nóng xuống dưới lầu, đi đến
cửa mới quay đầu lại nói với cô: “Ăn cơm đi.”
Trên bàn úp chiếc lồng bàn màu xanh, mu bàn tay cô bị thương một vết lớn, đau
như kim châm, lấy bàn tay tím xanh chầm chậm nhấc chiếc lồng bàn lên, bên trong
có món tôm lột xào mà cô thích ăn nhất, tôm đã được bóc vỏ trắng như tuyết đều
đã bị nguội, nhưng vẫn tỏa ra mùi thơm nức.
Cô cầm bát ngồi một mình trước bàn ăn, âm thầm ăn cơm.
Cuối cùng cha đi đến, đứng đằng sau nhìn cô ăn cơm, một lúc sau, xoa xoa mái
tóc của cô, lấy từ túi áo ra đưa cho cô một quả quýt.
Quả quýt đó rất to, rất đỏ, màu sắc rực rỡ.
Lúc cha nhẹ nhàng đặt quả quýt lên bàn trước mặt cô, bàn tay cầm đũa của cô
không kìm được run nhẹ, sau đó, liền khóc.
Rất nhiều lần cô mơ thấy cha, mơ thấy lúc cô còn rất nhỏ, buổi sáng ngủ dậy đi
học, buổi sáng mù đông gió lạnh, mặc vào người chiếc quần len và áo bông dày
cộp, tay bị cứng đờ đến mức không còn tuân lệnh nữa, lạnh ngắt lạnh ngắt, trên
cánh cửa tử quần áo kiểu cũ khảm một tấm gương hình bầu dục, soi thấy cô, trật
vật để thắt khăn quàng đỏ, cha ở dưới nhà nhóm bếp lò, từ cửa sổ có thể nhìn
thấy. Cô đeo cặp sách xuống lầu, trong chiếc giếng trời nho nhỏ tỏa ra khói
xanh, cha cầm chiếc kìm gắp than gắp những cục than củi để nhóm cho than tổ ong
cháy lên, vừa quạt vừa thổi, tiếng ho quen thuộc. Cô đi xuống dưới lâu, xuyên
qua đám sương mù làm cho người ta sặc, lại không thấy cha đâu nữa.
Rất hốt hoảng, lúc nào cũng lập tức tỉnh mộng, sau đó mới phát hiện trên khuôn
mặt mình đầm đìa nước mắt.
Cô vẫn không hề biết mẹ của Mạnh Hòa Bình, rốt cuộc đã nói với cha cô những gì.
Mùa hè năm đó Mạnh Hòa Bình bị công ty phân đi Quý Châu làm một công trình, một
thị trấn nhỏ vô cùng hoang vắng ở biên cương, ngay cả sóng điện thoại cũng
không có, gọi một cuộc điện thoại phải đi rất xa đến bưu điện. Rất vất vả,
nhưng trợ cấp cao, Mạnh Hòa Bình vẫn luôn muốn mua nhà rồi kết hôn. Bởi vì làm
công trình này, họ không có kỳ nghỉ, trước khi nghỉ Mạnh Hòa Bình chỉ gọi cho
cô một cú điện thoại, anh luôn bị chảy máu cam, lúc gọi điện đến cũng đang nhét
bông trong mũi, khi nói chuyện giọng nói ù ù, cách nhau mấy nghìn km, cách nhau
chiếc điện thoại nhỏ, Giai Kỳ đau lòng đến nước mắt rơi liên tục, khuyên anh
đừng làm nữa, quay về tìm một công việc khác, nhưng anh không chịu. Anh nói:
“Qua một tháng nữa là kết thúc rồi, anh sẽ quay về. Em nghỉ rồi thì về nhà thăm
cha đi, một mình ông cô đơn lắm.
Vì Mạnh Hòa Bình không lấy được giấy chứng nhận hộ tịch tại nơi ở, cho nên họ
vẫn không có cách nào để kết hôn, Giai Kỳ cũng không chấp nhận việc tự tiện kết
hôn theo ý mình, cô không hề muốn làm tổn thương đến gia đình họ Mạnh, dù gì họ
cũng là cha mẹ của Mạnh Hòa Bình, chỉ có một đứa con trai là anh, họ phản đối
cũng chỉ vì thương yêu anh mà thôi.
Nhưng Giai Kỳ không ngờ rằng mẹ của Mạnh Hòa Bình lại đến Chiết Giang, đó là
ngày thứ 3 trong kỳ nghỉ dài, cha đã đi Hàng Châu từ sớm, nói rằng mấy chiến
hữu họp mặt. Đến buổi tối rất muộn ông vẫn chưa về, Giai Kỳ không ngủ, xem tivi
một cách không chú tâm, cứ một lúc lại chạy ra cửa sổ ngóng, sau đó cuối cùng
nhìn thấy cha về, Giai Kỳ không kìm được gọi một tiếng “Cha” , Vưu Minh Viễn
không ngẩng đầu lên, cúi khom lưng, chầm chậm bước lảo đảo qua chiếc giếng
trời, lúc đó trời đang mưa, tiếng mưa rơi rào rào nhè nhẹ, ánh đèn vàng vọt của
nhà hàng xóm ở lầu dưới xuyên qua cửa sổ, chiếu vào những vệt mưa nhỏ trắng như
cây kim, dệt nên hình bóng cô độc lẻ loi của cha, ông không hề cầm ô, mái tóc
hoa râm sáng lên trong ánh đèn ảm đạm, đột nhiên Giai Kỳ cảm thấy hoảng loạn,
bởi vì cha đã đi vào trong hàng hiên tối om om, nhà cô Trương sống ở dưới lầu
gào to lên: “Giai Kỳ! Giai Kỳ mau xuống đi! Cha cháu bị ngã rồi!”
Cô dường như lao xuống dưới, nước mắt cứ rơi lã chã, bác Tôn dưới lầu vội vàng
đỡ cha cô dậy, cô chỉ biết khóc, không nói nổi câu nào, bàn tay cha cô lạnh
buốt lạnh buốt, quần áo ướt hết hơn một nửa, trong tay vẫn nắm chặt một chiếc
phong bì.
Trong phong bì chỉ có một tấm thẻ ngân hàng, đó chính là 5 vạn tệ.
Giai Kỳ vĩnh viễn cũng không thể biết, cha có tâm trạng như thế nào, khi đem
tấm thẻ này về.
Cô vĩnh viễn cũng không thể biết, cha đã phải chịu sự sỉ nhục như thế nào.
Cô vĩnh viễn cũng không thể biết, cha đã chịu sự tổn thương như thế nào.
Lúc cuối cùng cha cũng rời xa cô, cô kêu khóc thảm thiết, ôm thân thể lạnh ngắt
của cha, mãi mãi cũng không thể tha thứ cho bản thân, đem đến cho người thân
duy nhất của mình sự tổn thương nặng nề đến như vậy. Cả cuộc đời ông, niềm tự
hào của ông chính là cô, nhưng cô, lại đem đến cho ông sự nhục nhã và khó xử
cuối cùng.
Khi ông nói từ “Không” cuối cùng đó, nước mắt cô lã chã chảy xuống, cô hiểu, cô
hiểu ý của cha.
Không được để cho người khác coi thường hai cha con, không được để cho người ta
sỉ nhục đứa con gái mà ông yêu nhất, không được để cho người ta làm tổn thương
đứa con gái ông yêu nhất.
Tình yêu sâu đậm hơn nữa, cũng không thể bù đắp nổi sự mất mát này.
Cô phải trả giá, đó chính là lòng tự trọng của hai cha con cô, là người thân
duy nhất của cô, là người cha mà cô kính yêu nhất.
Cô không thể không buông tay, cho dù là có luyến tiếc nhiều hơn nữa, cũng không
thể không buông tay.
Tất cả những thứ mà cô đã tin, cuối cùng cũng đã làm cô mất đi tất cả, cô đã
không còn cách nào để tiếp tục kiên trì được nữa, một tình yêu như thế.
Cô không nói với Mạnh Hòa Bình biết tin cha qua đời.
Anh ở lại thêm một tháng nữa mới từ Quý Châu trở về, khi quay về cô ra đón anh.
Tóc anh rối tung, gò má bị bong da. Trên mặt thậm chí còn có màu đỏ của cao
nguyên, chiếc áo phông khi mặc đi dường như đã to hơn một cỡ, rộng thùng thình,
từ xa đã dang tay ra ôm cô vào lòng. Cô chỉ muốn rơi nước mắt, anh gầy đến nỗi
xương cộm vào người cô. Cô chầm chậm đưa tay ra ôm lấy vai anh, nhớ lại năm đó
lần đầu tiên gặp mặt, một Mạnh Hòa Bình vui vẻ hưng phấn như vậy, ngồi bên cạnh
sàn nhảy châm một điếu thuốc, nhàn hạ nhìn cảnh múa hát thanh bình. Cuộc đời
anh cao quý mênh mông như thế, anh vốn dĩ không nên yêu cô.
Nếu không có cô, anh đã có thể sống rất hạnh phúc.
Nếu không có cô, anh sẽ không phải khổ cực như vậy.
Về đến nhà, cô nấu bữa cơm cuối cùng cho anh ăn, anh vẫn ăn như hổ đói, cô múc
một bát canh gà, chầm chậm giúp anh thổi nguội. Anh cầm chiếc thìa lên uống
liền một hơi hết sạch, mỉm cười: “Ở đó cả ngày chỉ thị bò thịt dê, không được
ăn các món khác, Giai Kỳ, anh nhớ cơm em nấu sắp đến phát điên rồi.”
Anh vừa đen vừa gầy, cười lộ ra hàm răng trắng tinh, trông lại càng gầy hơn,
gầy đến đáng thương.
Giai Kỳ kìm nén nước mắt, cười: “Anh chỉ nghĩ đến ăn thôi à?”
Anh vẫn cứ cười: “Anh còn nhớ em nữa.”
Anh quả thật rất nhớ cô, rất nhớ cô, rất nhớ cô.
Đến nửa đêm cuối cùng anh đã ngủ mê mệt, Giai Kỳ mới chầm chậm ngồi dậy, âm
thầm ôm đầu gối ngồi ở đó, nhìn khuôn mặt anh khi ngủ.
Lông mi anh rất dài, khi ngủ trông giống như một đứa trẻ, đạp chăn lộn xộn,
chân tay đều hở hết ra ngoài, trên cổ anh trên cánh tay anh trên chân anh có
những vết sẹo nhỏ chi chít, là nốt muỗi đốt, anh đã từng nói với cô muỗi ở đó
vừa to vừa độc, bị đốt một nốt sẽ đau ngứa đến mấy ngày, ngứa đến mức làm cho
người ta không chịu nổi, hễ ngãi là sẽ bị loét ra, càng đau hơn, sau đó sẽ để
lại sẹo.
Còn nhứng vết sẹo ủ rũ trên người anh bây giờ, chỉ là vì cô,
Anh vì cô mà làm nhiều việc như thế, chịu nhiều khổ cực như thế, nhưng cô đã
không còn cách nào tiếp tục được nữa.
Nếu có thể bắt đầu lại, cô thà không bao giờ gặp anh, để cho anh, sống đơn
thuần mà hạnh phúc, tiếp tục sống cuộc sống trong cái thế giới của anh.
Nước mắt cô dàn dụa chảy xuống, còn anh đã ngủ say.
Từ giở trở đi, cô sẽ rời xa anh, cô yêu anh nhiều biết bao nhiêu, anh sẽ không
thể biết được nữa.
Cô bắt đầu dần dần không về nhà, nói với anh là tăng ca, hoặc là nói mình bận,
may mà Mạnh Hòa Bình cũng bận, cách lâu như vậy không gặp cô, anh không nhịn
được gọi điện cho cô: “Khi nào em về nhà?” Cô nói: “Buổi tối em phải tăng ca,
nên không về nữa.” Giọng nói của anh đáng thương: “Vậy tối nay anh đến đón em
về được không, anh đảm bảo sẽ không làm phiền em làm việc, anh nhớ em, đã 10
ngày nay anh không gặp em rồi.” Cô kìm nước mắt: “Đồng nghiệp gọi em, đợi lát
nữa em gọi lại cho anh.”
Ngắt điện thoại, một mình trốn trong phòng vệ sinh, khóc trước chiếc vòi nước
chảy ào ào, hai mắt đều đã đỏ lên sưng húp, sau đó tắt đi động.
Cô tìm Từ Thời Phong giúp đỡ, Từ Thời Phong vô cùng kinh ngạc: “Giai Kỳ, Mạnh
Hòa Bình rất yêu em, anh thấy cậu ta thật lòng với em đó, nếu mà có hiểu lầm
gì, hay là em nói chuyện với cậu ta xem sao.”
Cô vô cùng mệt mỏi, giọng nói khàn khàn: “Không có hiểu lầm, chỉ vì quá vất
vả——Em cảm thấy quá vất vả rồi——Anh ấy cũng đã quá vất vả, em không có cách nào
cả, em không chấp nhận như thế này, em không muốn tiếp tục nữa.”
Trong ánh mắt của Từ Thời Phong rắc rối phúc tạp, có lẽ là sáng tỏ, hoặc có lẽ
là thương xót, cuối cùng đành thởi dài một tiếng: “Lúc còn trẻ chúng ta từ bỏ,
cho rằng đó chỉ là một cuộc tình, nhưng cuối cùng mới biết, đó thực ra là cả
cuộc đời.”
Cô biết, cô biết rõ là bản thân muốn từ bỏ cái gì, nhưng cô không có cách nào
hết. Trong dòng nước mắt mơ hồ, nhìn cây ngô đồng bên ngoài của sổ, những chiếc
lá to bản rơi xuống, mùa thu đến rồi, những chiếc lá cũng không thể ở lại trên
cành, cho dù nó có lưu luyến hơn nữa, cũng chỉ có thể kiên quyết rơi xuống,
vĩnh viễn rơi xuống, rời xa.
Cuộc đời này, cô không lưu luyến nữa, cô chỉ có thể trơ mắt ra mà buông tay,
bởi vì, cô không giữ nổi
.
Tất cả những thứ quá tốt đẹp, cô đều không thể giữ nổi.
Cứ để tất cả nỗi đau đều do cô gánh chịu, cô chỉ cần anh hạnh phúc.
Cô đã mất đi người cha, đã làm cha mất đi hạnh phúc, cuối cùng cha cũng ra đi
vội vàng như vậy, cô vốn không có cách nào để bù đắp, nhưng Mạnh Hòa Bình, cô
vẫn có thể từ bỏ, không làm liên lụy đến anh nữa, để cho anh quay trở lại cái
thế giới vốn dĩ thuộc về anh đó.
Cô không biết cuối cùng đã nói hết những lời nói dối đó như thế nào, về việc
bảo lưu thẳng kết quả lên thạc sỹ, về Từ Thời Phong, Mạnh Hòa Bình nhìn cô,
giống như là nhìn một người xa lạ, cuối cùng, anh chỉ nói: “Anh không tin.”
Anh không tin cô không yêu anh, anh không tin cô muốn rời xa anh.
Nhưng cô lòng dạ sắt đá, từng câu từng chữ, những câu chữ làm tổn thương đến
người khác nhất, chầm chậm nói ra tất cả, mỗi chữ như một nhát dao sắc, còn cô
không hề để ý, cứ mạnh mẽ đâm thẳng vào chỗ hiểm nhất của anh, cô biết máu thị
trở mơ hồ, đau đến tột cùng, ánh mắt anh đau đớn như tan nát trái tim, nhưng cô
đã không còn trái tim nữa.
Anh cứ hỏi dồn cô: “Có phải là cha mẹ anh lại nói gì với em không? Có phải là
lúc anh không ở đây đã xảy ra chuyện gì không?”
Anh không hề ngốc, nhưng cô đã không còn đường rút lui, chỉ đành dằn lòng, cắtt
đứt tất cả.
Lúc cuối cùng, cô sánh vai cùng Từ Thời Phong xuất hiện trước mặt anh, cô thậm
chí còn khoác tay Từ Thời Phong ngay trước mặt anh, anh cuối cùng cũng sụp đổ,
không thể khống chế được nữa, mạnh mẽ đấm Từ Thời Phong một cái.
Đánh đúng vào mắt Từ Thời Phong, lúc đó Từ Thời Phong đau đến cúi gằm xuống, cô
vừa hốt hoảng vừa tức giận vừa đau đớn, chỉ lo xem vết thương của Từ Thời
Phong, Từ Thời Phong che mắt, một lúc lâu không nói gì. Cô qua đầu lại mắng
lớn: “Mạnh Hòa Bình anh cút ngay đi cho tôi, tôi vĩnh viễn không bao giờ muốn
nhìn thấy anh nữa.”
Anh đứng ở đó, mặc một chiếc áo khoác hơi cũ, trông người lại càng cao càng
gầy, yếu ớt như một cái bóng, anh mím chặt môi, ánh mắt nhìn xuyên cô một sự
tức giận mà cô không dám nhìn trực diện, nhưng cô không thể không nhìn thẳng
anh, một bước cũng không thể lùi, ánh mắt anh dần dần trở nên đau khổ, cuối
cùng anh cũng quay người bỏ đi.
Cô khóc rất lâu, cuối cùng Từ Thời Phong đưa cô về, anh không hề khuyên cô, chỉ
để mặc cho cô khóc lóc.
Khó khăn như vậy, giống như là cắt đi một bộ phận quan trọng nhất của cơ thể
mình.
Cô ngồi ở hành lang rất lâu, cuối cùng mới đứng dậy, đứng dậy mới thấy Mạnh Hòa
Bình đứng dưới bóng cây tối xa xa, nhìn cô, chỉ nhìn cô, ánh mắt đau khổ, dường
như tuyệt vọng.
Trong khoảng khắc đó, cô dường như mềm lòng.
Anh đi về phía cô, giọng nói của anh như khẩn cầu: “Giai Kỳ, anh sai rồi, xin
em hãy tha thứ cho anh, anh không thể không có em.”
Anh không nói anh sai việc gì, nhưng đôi tay anh hơi run lên, cô vĩnh viễn cũng
không thể tha thứ cho bản thân mình.
Quyết tâm dằn lòng, cắt đứt anh ra khỏi bản thân mình
Cuối cùng cô đã làm cho anh tuyệt vọng, đuổi anh đi, một mình cô quỳ trên đường
đi, gào khóc thảm thiết, dường như khóc cho hết tất cả những việc đau lòng.
Giống như từ trong tâm can, khóc đến mức cô gần như không còn sức lực để đứng
dậy nữa.
Cô tự mình từ bỏ, từ bỏ cuộc đời này, từ bỏ mai sau, tất cả hạnh phúc.
Loại bỏ tất cả từ trong sinh mệnh của bản thân, cuối cùng đôi mắt đỏ hoe, dần
dẫn lãng quên.
Nhưng từng năm qua đi, thật sự cho rằng, đã quên rồi.