Phú Quý Nhàn Phu
Lạc Tử
Thần vuốt vuốt làn da bóng loáng tinh tế của nàng, khẽ lướt qua khuôn mặt tú lệ
tinh xảo của nàng, cuối cùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi nàng, thanh âm
khàn khàn mà mang theo ẩn nhẫn, "Lan nhi, hôm nay nàng thật là đẹp”.
Cẩm
Phượng Lan há mồm cắn một ngụm ngón tay đang đặt trên môi, thực làm mất vui
nói: "Hoa đẹp thì cũng có lúc héo tàn mà thôi”.
Bàn tay
của hắn tiến nhập vào trong vạt áo của nàng, ngoài miệng còn mang theo trêu
đùa: "Nương tử dạy phải, là vi phu nông cạn".
Nàng
đẩy hắn ra, "Hôm nay ta mệt mỏi”.
Lạc Tử
Thần nhíu mày, nhào lên người nàng, cởi ra từng lớp áo của nàng, lộ ra một mảng
lớn da thịt tuyết trắng, trong mắt dần dần nổi lửa, "Một khắc xuân tiêu
đáng giá ngàn vàng, nương tử thật là quá nhẫn tâm”.
Cẩm
Phượng Lan nâng chân muốn đá bay hắn, nghiêng đầu sang một bên tránh né những
lời trêu trọc của hắn, "Hỗn đản, thật sự là ta mệt mỏi”.
Lạc Tử
Thần kéo màn xuống, cả hai người quấn lấy trên giường, không bao lâu còn có
quần áo bị ném ra.
Một
tiếng trống vang lên, một thân ảnh bị đá bay ra khỏi màn lụa, chật vật ngã
xuống đất.
Lạc Tử
Thần dùng sức đem một món quần áo cuối cùng trên người cởi bỏ, sờ sờ dưới mông,
lẩm bẩm câu, "Đêm động phòng lại hạ thủ nặng như vậy, thật là đáng căm
giận”
"Ngươi
tự mình ra nhuyễn tháp ngủ đi, đừng có chọc ta tức giận”. Hắn mắt điếc tai ngơ
lại bò lên giường, xốc chăn lên lại liền chui vào.
Cẩm
Phượng Lan đưa tay xoa bóp giữa trán, nhíu mày nhìn người kia lại lần nữa bò
lên trên mình, bất đắc dĩ thở dài, "Lạc Tử Thần, ta thực không biết nên
làm gì với ngươi”.
Hắn cắn
một ngụm lên gáy nàng, sau đó lại ở bên tai nàng khẽ thổi khí, bàn tay không
ngừng thăm dò trên người nàng, "Thực sự không thoải mái?"
"Ừ".
Hắn
nâng người nàng dậy, cẩn thận đem từng cái trâm ngọc trên đầu nàng tháo xuống,
khiến cho một đầu đầy tóc đều rơi xuống gối.
Cẩm
Phượng Lan có chút hồ nghi nhìn hắn, trong lúc nhất thời không hiểu tính toán
của hắn.
Lạc Tử
Thần vươn tay vào trong tóc của nàng, thưởng thức trong chốc lát, sau đó lại
xoay người đứng dậy: “Ta đi lấy nước giúp nàng rửa mặt”..
Cẩm
Phượng Lan nhìn hắn không lên tiếng.
Lạc Tử
Thần bưng nước ấm tiến vào, đến bên giường ngồi xuống, nhìn Cẩm Phượng Lan đang
nhúng khăn, chà lau son bột nước trên mặt, lộ ra một khuôn mặt vẫn luôn tái
nhợt như vậy.
"Thân
mình của nàng cần phải điều dưỡng tốt một chút, quả thật là ta không biết tiết
chế, không nên vào lúc này mà ham sắc dục, lại khiến cho thân mình của nàng
càng thêm họa vô đơn chí”.
Cẩm
Phượng Lan trong chốc lát sắc mặt biến hồng, nghiêng đầu xoay qua một bên.
Lạc Tử
Thần thấy thế cười càng thêm dịu dàng, "Lan nhi, chúng ta có thể thương
lượng chút chuyện hay không?"
Nàng
cắn răng trừng mắt liếc hắn một cái, theo bản năng kéo cao chăn lên, càng lui
lại phía trong giường.
Lạc Tử
Thần cười càng thêm dịu dàng, cả người cũng càng lúc càng tiến sát lại phía
nàng, ngón tay chơi đùa vỗ về lên làn da bóng loáng của nàng, lại gần bên tai
của nàng, nhỏ giọng nói: "Chúng ta cũng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc
lớn đúng hay không? Hôm nay dù sao cũng là đêm động phòng hoa chúc của chúng
ta”.
Cẩm
Phượng Lan vừa thẹn vừa giận, nâng tay đẩy ra khuôn mặt tuấn tú không có ý tốt
của hắn. Người này so với bộ dáng ôn nhuận như ngọc khi mới bắt đầu gặp quả
nhiên là cách biệt một trời, ấn tượng đầu tiên, quả nhiên chỉ là để lừa gạt
người.
"Lan
nhi..." Hắn ôm lấy vai của nàng rồi chậm rãi ngã xuống, một bên thấp giọng
trêu đùa, một bên lại không quên trêu chọc thân thể của nàng.
...
Cuối
cùng hai người hơi thở càng lúc càng gấp ôm nhau một chỗ, Cẩm Phượng Lan mắt
hạnh nửa nhắm nửa mở, trên mặt tràn ngập phong tình, cùng với bộ dáng lạnh nhạt
tú lệ ban đầu hoàn toàn không giống.
Lạc Tử
Thần thích nhất nhìn thấy vẻ mặt mê người của nàng lúc này, đó là khuôn mặt vì
hắn mà nở rộ lên thực là lấy lòng hắn.
Sau khi
hơi thở trở nên đều đặn, Cẩm Phượng Lan đưa tay đẩy đẩy người phía trên ra,
" Vừa lòng rồi thì qua một bên mà nằm ngủ, đừng có quấn lấy ta nữa”.
Lạc Tử
Thần buồn cười một tiếng, "Nương tử vẫn còn sợ vi phu nuốt lời hay sao?
Nàng yên tâm, đêm nay ta sẽ không quấn lấy nàng nữa, ngoan ngoãn nằm trong lòng
ta ngủ đi”.
Nàng
mắng hắn một câu, "Không đứng đắn".
"Vợ
chồng lúc này sao còn có nghiêm trang, nếu thật sự như vậy, làm sao mà có đứa
nhỏ được đây?"
Cẩm
Phượng Lan giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống vậy, nhiệt độ trên người
càng lúc càng thấp, yên lặng trở mình trong lòng Lạc Tử Thần, đưa lưng về phía
hắn mà nằm.
Lạc Tử
Thần cũng không có phát hiện biến hóa của người trong lòng, ôm lấy tấm lưng
mảnh khảnh nhỏ bé của nàng thở dài: "Vẫn là rất gầy".
Cẩm
Phượng Lan trong lòng lo lắng, cũng không có lòng nào mà để ý tới hắn.
Hắn nắm
lấy một bàn tay của nàng để thưởng thức, nhìn ngón tay tinh tế trắng nõn, nhịn
không được mà há mồm cắn cắn vài cái.
"Ta
mệt mỏi, đừng náo loạn". Nàng sốt ruột lên tiếng nhắc hắn.
"Mệt
mỏi?" Nghe ra trong thanh âm của nàng có chứa mệt mỏi, Lạc Tử Thần có chút
đau lòng, " Vừa rồi ta làm nàng đau sao?"
Trên
mặt nàng nóng lên, "Nói bậy bạ gì đó, ta chỉ là mệt mỏi”.
Lạc Tử
Thần nghĩ nghĩ, nói: " Ngày mai ta sẽ thỉnh lão thái y đến, để cho hắn xem
xem có phải nàng chữa nhầm nơi rồi hay không, ta thấy bệnh của nàng hình như
lại tái phát đâu”
Cẩm
Phượng Lan có chút giễu cợt nhướng lông mày, làm như không nghe thấy gì cả.
Lạc Tử
Thần cũng không có nói chuyện tiếp, chỉ ôm lấy nàng mà nhắm mắt lại, đêm dài
đằng đẵng mà lại chỉ có thể ngủ, hắn thật sự là còn có chút tiếc nuối.
Mà Cẩm
Phượng Lan tâm thần mỏi mệt, không bao lâu liền nặng nề ngủ.
~~~~
Trong
phòng tuy rằng đứng không ít người, nhưng lại vô cùng im lặng.
Lão
thái y xem tay trái rồi lại xem tay phải, sau đó lại đi xem tay trái, mặt mày
nhăn nhó khiến cho Lạc Tử Thần hết hồn.
Trái
lại đương sự Cẩm Phượng Lan thần sắc bình tĩnh, lão thái y nói đưa tay nào thì
lại đưa tay đó qua, một chút ý tứ muốn hỏi cũng không có.
"Lạc
công tử —— "
"Ngô
lão, chúng ta đến thư phòng nói chuyện đi". Lạc Tử Thần lập tức cắt ngang
lời nói của lão thái y, liền đứng dậy dùng tay ra dấu mời.
Lão
thái y cũng hiểu rõ gật gật đầu, "Cũng tốt, vậy lão hủ sẽ không quấy rầy
thiếu phu nhân nghỉ ngơi."
"Ngô
lão đi thong thả". Cẩm Phượng Lan thần sắc vẫn thản nhiên như trước, đứng
dậy tiễn người.
Sau khi
cùng lão thái y đến thư phòng liền ngồi vào chỗ của mình, Lạc Tử Thần mới trầm
giọng nói: "Không biết phu nhân của tại hạ rốt cuộc là như thế nào, mong
Ngô lão cứ y như vậy mà nói“.
Lão
thái y vuốt vuốt râu trầm ngâm một lát, chậm rãi mở miệng nói: "Thân mình
của tôn phu nhân đã từng bị tổn thương nghiêm trọng, trước mắt tình huống mặc
dù đã được khống chế, nhưng nguy cơ vẫn luôn ẩn giấu, một khi mà phát tác nóng
lạnh bức bách, khó tránh khỏi thương thân tổn hại khí" Lão tạm dừng, thần
sắc thêm vài phần ngưng trọng, "Thứ cho lão hủ nói thẳng, cho dù thân thể
thiếu phu nhân có thể chữa khỏi, chỉ sợ để có con nối dòng cũng thực là gian
nan, thậm chí còn có thể khó mà sinh đẻ”.
Trong
thư phòng đột nhiên tĩnh lặng đến đáng sợ.
Thật
lâu sau đó, Lạc Tử Thần mới lên tiếng đánh vỡ trầm mặc, "Ta chỉ muốn biết
thân thể của nàng có khả năng điều trị tốt được hay không, về phần con nối
dòng, thì cứ để mặc cho số phận đi”
Lão
thái y có suy nghĩ sâu xa nhìn hắn, hơi hơi vuốt cằm, "Bởi vì thân mình
của thiếu phu nhân đã tổn thương quá sâu, muốn trị cho khỏi hẳn chỉ sợ có chút
phiền phức, có điều, dựa vào tiền tài của Lạc gia, ta nghĩ đây cũng không phải
là việc khó khăn gì đâu”
Lạc Tử
Thần nhẹ nhàng thở phào, sắc mặt cũng hòa hoãn xuống, "Như vậy thì tốt,
mời lão Ngô viết cho ta phương thuốc điều dưỡng thân mình, để ta phân phó người
đi bốc thuốc điều trị cho phu nhân”
"Ah,
đây là việc lão hủ nên làm, " lão thái y cười nói, sau đó lại nhìn hắn
nói, "Theo như lão hủ thấy, thân thể của thiếu phu nhân vẫn luôn được
người săn sóc điều trị”
Lạc Tử
Thần miệng khẽ động, vội vàng nói: "Như vậy là sao?"
"Theo
như mạch tượng mà nói, người lúc trước giúp thiếu phu nhân điều trị thân mình
cũng là một cao thủ, kỳ thật công tử thỉnh lão hủ lại đây, chỉ sợ là sẽ bị loạn
mà thôi”
"Không
dối gạt Ngô lão, lúc trước ta mời về cũng chỉ là những đại phu tầm thường, về
phần người lúc trước giúp nàng điều trị cũng chưa từng nghe nói, lại càng chưa
từng gặp qua”
Lão
thái y hiểu biết gật gật đầu, "Vậy cũng đúng, có điều, có lẽ là do phu
nhân vừa mới gả vào Lạc phủ, không kịp nói rõ cũng là chuyện bình thường”.
"Cũng
đúng”.
Lão
thái y đưa mắt nhìn về phía bàn đọc sách, đứng dậy nói: "Lão hủ đi kê đơn
trước đã”.
"Ngô
lão, mời". Lạc Tử Thần đưa lão Ngô đến bàn bên cạnh.
Lão
thái y rất nhanh viết xong hai đơn thuốc, đem nó đưa cho Lạc Tử Thần.
"Đây
thực sự là làm phiền Ngô lão rồi, khiến cho ngài phải lặn lội đường xa tới
đây”.Lạc Tử Thần mang theo chút áy náy nói.
"Đại
phu nhân đã mở miệng, lại là chuyện của thiếu phu nhân, lão hủ tất nhiên là
nghĩa bất dung từ*"
*Nghĩa bất dung từ :
không thể chối từ
Lạc Tử
Thần do dự một chút, mở miệng nói: "Ngô lão, về việc sinh con nối dòng của
thiếu phu nhân—— "
Lão
Thái y ngầm hiểu, "Việc này là tất nhiên, lão hủ sẽ không nói cho người
khác biết”.
Lạc Tử
Thần cười nhìn theo bóng dáng lão thái y dời đi, sau đó quay lại bên cạnh bàn
ngồi xuống, ngồi một mình một lúc thật lâu, mới đứng dậy đi ra ngoài.
Ánh
nắng bên ngoài rực rỡ khiến hắn hơi chói mắt, khóe môi khẽ giơ lên, gợi lên một
nụ cười ý vị thâm trường, sau đó bước nhanh về phía phòng ngủ.
Vừa
bước vào phòng liền nhìn thấy thê tử nửa nằm ở trên nhuyễn tháp, nhìn bộ dáng
nhàn nhã rảnh rỗi này của nàng khiến hắn không tự chủ được mà nở nụ cười.
"Lan
nhi".
Nàng
nâng mắt lên nhìn hắn một cái, nhưng cũng không nói chuyện.
Lạc Tử
Thần đi qua ngồi xuống bên cạnh nàng, cũng không có e dè trong phòng còn có hai
nha hoàn mà trực tiếp ôm lấy thắt lưng nàng, "Nàng không muốn biết đại phu
nói như thế nào sao?"
"Điều
dưỡng mà thôi cũng không có đến mức mất mạng, cần gì phải hỏi nhiều”
Lạc Tử
Thần ánh mắt chợt lóe, cười nói: "Nương tử thực ra thật là thoáng”
Cẩm
Phượng Lan cũng cười nói: "Chẳng lẽ muốn ta cả ngày mày chau mặt ủ hay
sao?"
"Nương
tử như bây giờ cũng đã rất tốt”
"Bỏ
cái tay ra, có việc gì thì cứ đi làm, không việc thì ngồi vào một bên đừng có
làm phiền đến ta”. Cẩm Phượng Lan nhíu mày đẩy hắn ra, lấy ra một chiếc chăn
mỏng phủ lên, nửa người nằm dựa vào giường.
Lạc Tử
Thần hướng về phía hai nha hoàn vẫy vẫy tay, đợi đến khi các nàng lui ra ngoài,
lại một lần nữa dựa sát người vào nàng, đưa tay kéo lấy đai lưng bên hông nàng
ra.
Cẩm
Phượng Lan có chút buồn bực, đè lại bàn tay không đứng đắn của hắn, nói:
"Tuyên dâm* ban ngày, sách thánh hiền ngươi đọc đều vứt đi đâu rồi?"
*Tuyên dâm: nói chuyện
dâm đãng, xa hơn là làm chuyện dâm đãng, truyền bá chuyện dâm đãng.
Lạc Tử
Thần cũng không thèm để ý đến cười cười, "Quản gì những thứ đó chuyện vợ
chồng chính là thiên kinh địa nghĩa*, huống hồ ta lại vì nàng mà thủ thân như
ngọc nhiều năm như vậy, nàng sao lại nhẫn tâm không thể cho ta dễ chịu một chút
được chứ?"
*Thiên kinh địa nghĩa:
đúng lí hợp tình
Cẩm
Phượng Lan trợn tròn mắt, vạn lần không thể ngờ rằng hắn lại có thể nói ra được
những lời như vậy mãi cho đến khi hắn sắp cởi hết quần áo của nàng, nàng mới
giật mình hoàn hồn, bắt lấy tay hắn, cắn răng nói: "Chọc cho ta tức giận,
ngươi liền cao hứng sao?"
Hắn có
chút ủy khuất nói: "Này cũng không thể trách ta, người đói khát lại nhìn
thấy thức ăn ngon ở trước mặt, tất nhiên là muốn được ăn uống no say rồi”.
Người
này quả nhiên là cố ý gây chuyện chọc giận nàng. Cẩm Phượng Lan hung hắng nhéo
lên tay hắn một cái, mang theo vài phần khiêu khích nói: "Lão thái y không
nói cho ngươi biết là miệt mài sẽ thương thân sao?"
Lạc Tử
Thần liền bật cười, áp sát vào tai nàng nói: "Chẳng lẽ nương tử không biết
trên nhân gian có một số người có thiên phú dị bẩm, tinh lực quá thịnh
sao?"
Cẩm
Phượng Lan sắc mặt lúc này đã biến đổi mấy lần, kinh ngạc rất nhiều nhưng cũng
có chút hoảng sợ, nàng chần chờ mở miệng, ngươi ——
Lạc Tử
Thần đưa tay xoa nhẹ chiếc mũi của nàng, cười đến mức có chút không tốt, “Vi
phu trước tiên chúc mừng nương tử sau này không cần lo lắng khuê phòng có chút
tịnh mịch”, thanh âm thoáng chốc bị đè thấp, dán vào vành tai nàng tiếp tục
nói: "Ta cam đoan sẽ để cho nương tử ăn no thật no".
Cẩm
Phượng Lan đè nén hoảng loạn trong lòng, ôn hoà nói: "Nếu như đã như vậy,
ngươi làm sao lại có thể thủ thân như ngọc được, truyện cười này cũng không hề
buồn cười chút nào”.
"Vi
phu tự có cách giải quyết của mình”.
"Hiện
tại ngươi cũng có thể tiếp tục tự mình giải quyết". Cẩm Phượng Lan nhịn
không được hừ một tiếng, cả ngày quấn quít lấy nàng làm gì.
"Nương
tử thật sự là không biết thê tử là để dùng làm cái đó sao?" Lạc Tử Thần
ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng.
Cẩm
Phượng Lan sắc mặt bỗng dưng đỏ hồng, vừa thẹn vừa giận vung tay đánh hắn vài
cái.
Lạc Tử
Thần cười ha ha, ôm lấy nàng đổ người xuống giường, khiến cho nàng nằm ngay
dưới thân mình, luồn tay vào mái tóc dài của nàng mà thưởng thức.
Ánh
nắng mùa hè nóng bức từ cửa sổ chiếu vào, dừng lại trên hai người đang nằm lên
nhau kia, trong phòng vô cùng yên tĩnh cùng yên ổn.
~~~~
Bầu
trời tối tăm mờ mịt, tầng mây thấp, trong không khí như bị đè nén, từng trận
gió thổi qua, cuốn lên bụi đất mịt mùng, hầu như mắt không thể thấy.
Dưới
thời tiết như vậy, người đi trên đường cũng càng thưa thớt hơn một chút.
Ở trong
giữa trận bão cát, một đội xa mã chậm dãi từ quan đạo tiến vào Thanh Châu
thành, đi theo con đường thẳng tắp liền dừng lại trước một khách điếm.
Khuôn
mặt xa phu bị dính đầy đất cát ghìm chặt dây cương, nhóm hộ vệ cũng xuống ngựa,
gã sai vặt ngồi trên càng xe cũng nhảy xuống, mở cửa xe ra mời người phía trên
đi xuống.
Chỉ cần
thấy sự phô trương như vậy liền biết không phải người bình thường, điếm tiểu
nhị phá lệ nhiệt tình chạy ra tiếp đón.
Mưa đột
nhiên lộp bộp rơi xuống, động tác của tất cả mọi người cũng nhanh hơn, lấy tốc
độ nhanh nhất đi vào bên trong khách điếm.
"Thời
tiết quỷ quái gì đây, may mà chúng ta ngồi ở trong xe, nếu không, không phải
đều giống như bọn họ biến thành mặt xám mày tro sao".
Vài vị
khách nhân ngồi rải rác trong đại đường nghe thấy tiếng nói này liền quay đầu
nhìn lại, chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, đó là một nam nhân xinh đẹp, cặp mắt
hoa đào rực rỡ kia lơ đãng phát ra ánh sáng đem tâm hồn của người khác lấy mất,
quên mất cả giới tính của hắn.
"Ngươi
cho rằng ai cũng như ngươi chỉ lo đến khuôn mặt của mình sao?" Lạc Tử Thần
đứng một bên mở ra quạt giấy phe phẩy, một bên trêu chọc bạn tốt.
Tầm mắt
của mọi người cũng lại chuyển đến trên người hắn, tất cả ở trong lòng đều thầm
khen một câu, thật là một công tử ôn nhuận như ngọc.
Sau đó
cũng liền nhìn thấy một cô gái thanh nhã tú lệ bên cạnh hắn, một đầu tóc đen
được búi theo kiểu phụ nhân*, cũng chỉ dùng vài món trang sức bằng ngọc đơn
giản, một cây trâm vàng cài trên tóc, tóc mai lay động, nâng tay áo khoác lên,
tay áo trơn kéo lên, lộ ra một chiếc vong ngọc phỉ thúy trên đó, nổi bật trên
làn da trắng như tuyết của nàng.
* Phụ nhân: phụ nữ đã có
chồng.