Nhưng vừa mới cầm
chiếc dùi cui trong tay tôi đã lập tức cảm thấy hối hận. Nếu bây giờ
là mùa đông, tôi còn có thể nói dối là mình giấu nó trong áo, nhưng
với thời tiết như bây giờ, tôi chỉ mặc quần bò và áo sơ mi, trên
người mang theo thứ gì chỉ cần nhìn sơ qua là thấy. Sau này nhỡ Tiểu
Minh Viễn hỏi, tôi biết phải trả lời ra sao.
Suy nghĩ một chút,
nhân lúc Tiểu Minh Viễn còn chưa chú ý tới, tôi bèn thu dùi cui vào
trong nhẫn không gian. Tiếc là giờ tôi không mang theo con dao găm hay thứ
gì đó tương tự, nếu không thi đã có thể lấy ra dọa hắn rồi. Nhưng
hối hận thì cũng chẳng có ích gì cả, tôi đành dắt tay Tiểu Minh
Viễn chạy nhanh về hướng trại nuôi gà. Ông Bảy và chú Xa Lão Baả
Thức đều ở đó, gã Lý Kiến Quốc kia dù có mặt dày thì chắc cũng
không dám đuổi theo… Hơn nữa, ông Bảy còn mang theo cả súng săn cơ đấy.
Tiểu Minh Viễn không
hiểu tại sao tôi lại đột nhiên kéo nó chạy ngược trở lại như thế,
nhưng thấy sắc mặt tôi hơi khác thường, nên nó cũng không hỏi thêm.
Đến khi chúng tôi vừa thở phì phò vừa chạy đến trước trại nuôi gà,
Lý Kiến Quốc còn cách chúng tôi chừng hai mươi mét, ông Bảy và chú
Xa Lão Bả Thức đang lấy bát đũa chuẩn bị ăn cơm, thấy chúng tôi quay
lại, đều dừng lại mà nhìn về phía chúng tôi.
“Sao vậy cháu? Bị chó
đuổi hay sao?” Ông Bảy cười hỏi.
Tôi đưa tay lau mồ hôi
trên trán, rồi ngoảnh đầu nhìn về phía sau. Lý Kiến Quốc đang đứng
dưới gốc cây hòe bên ngoài trại, thấy tôi ngoảnh đầu lại, trên khuôn
mặt hắn liền thoáng qua một nụ cười khiến tôi rợn cả người, rồi lui
về phía sau hai bước, chậm rãi nấp vào sau cây hòe. Ông Bảy nhìn ngó
một lúc, không thấy có gì khác thường, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó
hiểu.
Tôi cũng không giấu
ông, kể lại việc mình đã gặp Lý Kiến Quốc cho ông biết. Ông Bảy nghe
xong, liền liếc mắt với chú Xa Lão Bả Thức, rồi nói với tôi: “Cháu
đừng sợ, lát nữa ông Bảy sẽ đưa cháu về. Ông tuy đã hơi lớn tuổi
rồi, nhưng sức lực thì vẫn còn đây, nếu có đứa nào dám có ý đồ
xấu xa gì, ông Bảy nhất định sẽ cho nó biết thế nào là lễ độ.”
Ông Bảy và chú Xa Lão
Bả Thức ăn cơm rất nhanh, rồi sau đó ông Bảy lấy khẩu súng săn trên
tường xuống, đưa tay lau miệng, lớn tiếng nói: “Chúng ta đi thôi!”
Ra ngoài trại nuôi gà,
trên đường đi chẳng có ai khác. Có lẽ vì nghe thấy tiếng mắng chửi
của ông Bảy, gã Lý Kiến Quốc sớm đã lủi đi rồi, lúc này chẳng
thấy bóng dáng gã đâu. Nông thôn buổi đêm tĩnh lặng vô cùng, chỉ có
thể nghe thấy tiếng lũ côn trùng rỉ rả ngoài ruộng. Trên trời treo
cao một vầng truyết thanh tân, cùng những vì sao lấp lánh.
Từ trong cửa sổ các
nhà hắt ra những ánh đèn mờ mờ tỏ tỏ, nên có thể miễn cưỡng nhìn
thấy đường đi. Suốt dọc đường ba người chúng tôi không ngừng trò
chuyện, chẳng mấy chốc đã về tới nhà. “Nếu thằng khốn đó còn dám
đến, cháu cứ đi gọi ông, ông nhất định phải cho nó ăn đạn mới được,
mẹ…” Trong miệng ông Bảy còn lẩm bẩm một câu gì đó mà tôi không nghe
rõ, nhưng chắc là câu chửi.
Đợi sau khi ông Bảy đã
đi xa, tôi liền vội vã dắt Tiểu Minh Viễn vào nhà. Sau khi thắp đèn
lên và đi tắm, tôi lại đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Nếu tối nay Lý Kiến
Quốc mà mò đến, tôi sẽ chẳng thể nhờ được ai giúp đỡ nữa rồi. Lúc
này tôi chợt hiểu ra tại sao trong nhà nhất định phải có một người
đàn ông, ở nông thôn các hộ thường cách nhau khá xa, dù có hét lên
cũng chưa chắc đã có ai nghe thấy. Nếu trong nhà không có đàn ông,
nhỡ thật sự xảy ra chuyện gì đó, vậy thì quả thực là không an
toàn.