Mãi Nhớ
Giọng anh rất tùy hứng,
nhưng khi vào tai cô lại khiến cô trầm mặc thật lâu. Cô cúi đầu, rót một cốc
coca nấu gừng ra đưa cho anh: "Đúng thế, cực kỳ ân hận."
Cô không nghe được ẩn ý
trong lời nói của Trình Thần, bèn dùng giọng vui đùa để nói lời thật lòng.
Nói xong lập tức quay
lại, tự rót cho mình một cốc.
Cô có thể thấy Trình Thần
vẫn đang nhìn mình không chớp mắt, bao nhiêu bình tĩnh ban nãy đều biến mất.
Nước rất nóng, ngón tay chạm vào cốc thủy tinh cũng sắp bỏng đến nơi mà anh vẫn
không cử động... Cô sợ anh sẽ nói gì đó liên quan đến quá khứ, não cùng ngừng
hoạt động, chỉ nhìn chằm chằm những sợi gừng bồng bềnh trong cốc coca.
Trong phòng uống nước chỉ
có đèn tường, dưới bầu không khí này càng có vẻ mờ ám hơn.
Đúng lúc tim cô đập loạn
nhịp thì nghe được tiếng của dì trực ban, hình như đang hỏi có còn ai ở công ty
không, Tư Niệm giống như chết đuối vớ được bè, lập tức lên tiếng: "Ở đây,
trong phòng uống nước có người."
Chỉ sau một lúc, dì trực
ban đã đi tới nhìn, cười bảo: "Đạo diễn Trình với biên kịch đó à?"
Nói xong còn làm hết phận sự, mở đèn lớn, "Sao chưa về? May bác đi xem qua
một vòng nếu không chắc hai đứa bị nhốt ở đây rồi."
Trình Thần cười nhạt:
"Đang nói chuyện kịch bản."
Đêm hôm đó, Tư Niệm sống
chết đòi tự gọi xe về, Trình Thần thấy cô kiên quyết cũng không nói gì nữa.
Chuyện kịch bản đã thống
nhất được kha khá rồi, Lý Hiểu Thanh mới nhắc đến vấn đề diễn viên.
Thật ra rất nhiều nhân
vật đã chọn được diễn viên rồi, nhưng nam phụ thì mãi vẫn chưa có ai nhắc đến.
Nhân vật này là một kẻ điên cuồng, là một người si tình, luôn chiều chuộng nữ
chính, tóm lại muốn tầm thường bao nhiêu có bấy nhiêu. Nhưng chính cái loại
nhân vật này mới dễ làm diễn viên nổi tiếng.
Lý Hiểu Thanh muốn nâng
đỡ những người trẻ tuổi trong công ty, công ty đầu tư lại muốn mời diễn viên
mấy năm nay rất nổi tiếng là Thẩm Triết, Trình Thần thì không có ý kiến gì.
Buổi tối, trong lúc ăn
uống tại quán Nam Man, Tư Niệm gắp gan ngỗng nướng thơm lừng lên, nghĩ một lúc,
vẫn quyết định thể hiện lập trường của mình: "Em nghĩ nên chọn Thẩm Triết,
anh ta rất hợp với phim cổ trang, cứ nhìn vai Lan Dung Nhược của anh
ấy..." Một người ngồi bên cạnh lập tức tiếp lời, "Đúng thế đúng thế,
quả thật rất kinh điển."
Những người phụ nữ khác
cũng vừa ăn thịt nướng vừa phụ họa.
Thẩm Triết nổi tiếng nhờ
phim cổ trang, dáng người mảnh dẻ tay cầm quạt đã sớm thu phục được tâm của rất
nhiều người phụ nữ. Nếu không phải giám đốc cứ kiên quyết muốn chọn người trong
công ty, các cô đã sớm hò reo rồi.
Trình Thần cười cười,
không nói chuyện.
Anh chỉ máy móc nghịch
chiếc bật lửa, nghe các cô thảo luận về Thẩm Triết.
Trợ lý đạo diễn Lưu đẩy
một đĩa ớt đến, lặng lẽ nháy mắt với Tư Niệm, ý bảo cô tiếp tục cố gắng vì đồng
bào.
Cái nhìn này lại khiến Tư
Niệm chột dạ. Thật ra cô thật sự cảm thấy Thẩm Triết hợp với vai này, hoàn toàn
không vì giống các chị gái lấy việc tư ra xét việc công này...
Cô cầm một quả ớt lên,
cắn một miếng nhỏ: "Lúc trước em từng muốn mời anh ta, đáng tiếc anh ấy cứ
kiên trì không chịu cạo đầu..." Lời chưa dứt, cái cay đã xộc từ cổ lên
mũi, làm cô chảy cả nước mắt, nhưng vẫn chuyên nghiệp nói hết cảm xúc của mình,
"Lần này em vẫn thấy vai nam phụ không có ai hợp bằng anh ta."
Cô nói xong, nửa nhìn
người trước mặt, nửa thì không.
Trình Thần vừa ngậm một
điếu thuốc vào miệng, thấy Tư Niệm nhìn mình, bèn giơ cái bật lửa trong tay
lên, ý bảo cô chờ anh châm thuốc. Đến khi một tiếng cạch nho nhỏ vang lên anh
mới mở miệng: "Thật sự muốn mời người này à?"
Cô anh dũng gật đầu, hoàn
toàn vứt nguyện vọng của Lý Hiểu Thanh sang một chỗ.
Trình Thần nghĩ một lúc,
cầm điện thoại lên, khó chịu nhắn một tin nhắn.
Ngay lập tức có một âm
thanh nho nhỏ vang lên, có tin trả lời.
Tất cả ánh mắt đều dồn
đến người anh, chờ anh nói.
"Tên đó bảo có hứng
thú, nhưng đang có một hãng khác mời rồi, lịch trùng với chúng ta. Nếu muốn thử
thì mai chuẩn bị dàn ý kịch bản cho tốt rồi đem đến." Anh đặt điện thoại
xuống, "Gặp mặt rồi bàn sau."
Mọi người vui vẻ như chim
sẻ, có mình Tư Niệm là cứng người.
Dàn ý kịch bản? Một chữ
cũng chưa có...
Cũng may Trình Thần không
đem con bỏ chợ. Nếu mọi người đều đã đồng ý, anh liền dứt khoát chọn vài nhân
viên chủ chốt đưa về nhà làm thâu đêm. Thế là một đoàn người vừa chấm dứt thời
kỳ tăng ca xong, giờ lại phải vì vai phụ của bộ phim cổ trang này mà đi mua một
đống đồ ăn vặt với bia rồi cùng đem đến nhà Trình Thần làm việc.
Vừa mở cửa, Sprite đã
ngửi được mùi của Tư Niệm, lập tức chạy ra sau Trình Thần, mạnh mẽ nhào vào
lòng Tư Niệm. Tư Niệm vui vẻ, vừa định ôm nó dỗ dành vài tiếng, lại nhìn thấy
ánh mắt mọi người đều đổ về phía mình, im lặng đến dọa người... Chó là loại
động vật rất đặc biệt, ai cũng biết, nhưng chỉ nhận người trong nhà.
Tư Niệm cười gượng:
"Nhà tôi ở ngay gần, từng gặp chó của đạo diễn Trình."
Mọi người rất thấu hiểu
"a" một tiếng.
Trình Thần nhìn Tư Niệm,
thấy buồn cười, kêu một tiếng "Sprite".
Sprite không thèm phản
ứng, lè lưỡi ra liếm lòng bàn tay Tư Niệm, rõ ràng là rất quen thuộc, lẽ nào
chỉ 'gặp' đơn giản mà đã như vậy?
Tư Niệm ngoài cười nhưng
trong không cười, tiếp tục giải thích: "Lần trước có bón thịt
cho nó, không chừng nó thích ăn nên nhớ kỹ tôi."
Mọi người hiểu hết, rất
phối hợp "a" thêm một tiếng.
Lời còn chưa dứt, trợ lý
biên kịch Đổng Tiểu đã chạy từ thang máy ra. Cậu nhóc thấy chó thì cực kỳ vui
vẻ, lập tức ngồi xổm xuống vuốt ve: "Tên gì thế, đáng yêu quá đi."
"Sprite." Có
người đáp.
"A?" Đổng Tiếu
kinh ngạc, "Trùng hợp thế, biên kịch, nhà chị không phải có một con mèo
tên Coca à?"
Chỉ cần một câu đó thôi
là mọi người đều hiểu.
Thú cưng có gian tình hay
không thì không biết, nhưng gian tình của hai vị chủ nhân thì nhìn rõ như ban
ngày.
Tư Niệm hết đường chối
cãi, Trình Thần lại thản nhiên như kiểu chuyện không liên quan gì đến tôi nhá,
cô cũng đành chịu, cũng chỉ là chuyện mờ ám thôi đúng không? Làm gì có đoàn làm
phim nào không có chuyện mờ ám, sợ gì chứ?
Kết quả Sprite rất phối
hợp với trí tưởng tượng của mọi người, cả buổi tối đều dính lấy cô, đến Tư Niệm
muốn đi toilet nó cũng đứng canh ngoài cửa. Cuối cùng đến khi dàn ý đã OK thì
Sprite đã ghé vào một bên chân cô, ngáp ngắn ngáp dài chờ cô đưa đi ngủ. Tư
Niệm cũng hết cách, đành đưa Sprite vào phòng mình dưới ánh mắt trừng trừng của
mọi người.
Nhà Trình Thần có một
phòng ngủ chính với hai phòng dành cho khách, vì có mình Tư Niệm với một nhà
làm phim khác là phụ nữ nên đương nhiên sẽ chiếm được một phòng, bốn người đàn
ông còn lại đành chui vào phòng khách thứ hai.
Vì các cô, phòng này dù
nhỏ nhưng vẫn có toilet riêng.
Tuy có vẻ nhưng không có
ai ở, đồ dùng cơ bản như khăn mặt vẫn đầy đủ. Tư Niệm thấy nhà làm phim kia
đang nói chuyện điện thoại bèn đi tắm trước, vui vẻ tắm nước nóng. Vừa cầm khăn
mặt vừa lau tóc, lại nghe thấy điện thoại mình đổ chuông, cô vội vàng choàng
khăn tắm chạy ra, cười với người phụ nữ kia: "Em xong rồi, chị đi
đi."
Nói xong, nhìn thấy tên
người gọi bèn sửng sốt.
Là Trình Thần.
Anh ở ngay bên cạnh mà,
gọi cái gì vậy?
Cô ấn nút nghe, sợ người
đang tắm rửa kia nghe được, bèn đi tới chỗ cửa sổ hỏi nhỏ: "Sao thế? Có
phải có đồ gì trong này muốn em cầm qua họ không?"
Trừ lý do này, cô thật sự
không nghĩ ra chuyện nào quan trọng hơn để anh phải tìm mình lúc nửa đêm.
Hơn nữa còn là lén lút
gọi điện thoại.
Bên kia không hiểu sao
lại im lặng một lúc, mãi sau mới bảo: "Đêm nay em sang phòng anh ngủ, giờ
dọn đồ sang."
"Dạ?" Tư Niệm sốc,
nghĩ mình nghe nhầm rồi, "Em không nghe rõ, anh lặp lại xem nào."
Giọng Trình Thần vốn có
vẻ xấu hổ, bị cô hỏi thế càng khó nói hơn, đành ho nhẹ một tiếng, tiếp tục giải
thích: "Cái cô cùng phòng em tương đối đặc biệt... Em với cô ấy ngủ cùng
một chỗ không tiện."
Lần này coi như nghe rõ,
nhưng mà ngủ chung phòng với phụ nữ thì có gì không tiện?
Cô quanh co: "Muộn
thế còn đến phòng anh có vẻ càng bất tiện hơn..."
Đầu dây bên kia yên lặng,
anh cuối cùng đành thở dài: "Mặc đồ tử tế vào, bảo anh với em thảo luận
kịch bản cả đêm."
Thế này không phải tự lừa
mình dối người à?
Ban nãy rõ ràng bảo xong
hết rồi, giờ còn muốn lừa ai?
Nhưng Trình Thần cơ bản
không muốn cho cô lấy cớ, lập tức ngắt máy.
Tư Niệm đành mặc quần áo
chỉnh tề, ấp úng nói với bạn cùng phòng qua lớp cửa rằng đạo diễn có việc, mình
phải đi tìm kịch bản, bảo cô ấy không cần chờ đâu. Bên trong kinh ngạc một lát,
cười nói đạo diễn đúng là cuồng công việc. Tư Niệm oán trách hai câu sau đó ra
khỏi phòng.
Từ phòng cho khách đến
phòng ngủ chính có vài met, cô do dự mất ba phút vẫn không dám gõ cửa.
Hơn nửa đêm, tắm rửa thay
quần áo sạch sẽ rồi, còn sang gõ cửa phòng đạo diễn...
Sao lại có loại ảo giác
đang tự bán thân vậy?
Cô càng nghĩ càng thấy
không nên, quay người đi về.
Nhưng mà cô vẫn không dám
chọc Trình Thần, lại quay lại, tiếp tục bối rối nên gõ
cửa hay không nên gõ cửa.
Được rồi, chỉ là bàn
chuyện kịch bản thôi đúng không? Thế thì bàn chuyện kịch bản.
Cuối cùng cô cắn răng,
thò tay gõ cửa.
Cánh cửa mở ra ngay lập
tức, mùi hương bạc hà bay đến, Trình Thần hình như cũng vừa tắm xong, tóc vẫn
còn ướt, một tay đang cầm khăn tắm, ra hiệu cho cô đi vào.
Hai người đều đã tắm rửa
sạch sẽ, cả người ướt sũng, đứng mặt đối mặt như vậy càng có vẻ lúng túng hơn.
Im lặng lúc lâu, Trình
Thần đành hất cằm, chỉ một gian phòng khác: "Em vẫn đứng trước cửa phòng
ngủ của anh mà không sợ bọn họ thấy à?" Những người trong phòng cho khách
kia rất phối hợp, lập tức phát ra tiếng cười.
Tư Niệm không dám do dự
nữa, lập tức theo vào.
Cả phòng ngủ chỉ có một
chiếc giường rất to, quần áo vứt lung tung trên nền nhà, không có chỗ nào để
ngồi hết.
Trình Thần ngồi xuống
giường, vừa dùng khăn tắm lau tóc, vừa bảo cô cứ thoải mái chọn một chỗ mà
ngồi: "Ban nãy anh đang tắm mới nhớ đến chị ấy thích phụ nữ, em ngủ chung
với chị ấy chẳng khác nào ngủ chung với đàn ông cả." Nói xong, ngừng một
lúc rồi mới tiếp tục, "Nên đêm nay em đành ngủ ở đây vậy, anh sẽ ngủ trên
sàn nhà."
Cô nhẩm đi nhẩm lại những
lời này ba lần, đã hiểu, cũng buồn bực.
Dù chị gái kia man thế
thì sao, bên ngoài vẫn là đàn bà cơ mà?
Đạo diễn Trình, anh mới
là đàn ông thật sự, rõ ràng anh mới là khá nguy hiểm mới phải chứ?
Hơn nữa, cơ bản em cũng
không để bụng chuyện chị ấy thích phụ nữ đâu...
Tư Niệm nhìn anh lôi chăn
gối mới từ trong tủ quần áo ra, vẫn cảm thấy không ổn: "Hay để em ra ngủ
ngoài phòng khách vậy?"
"Em cố ý chạy đến
phòng khách ngủ thì người ta sẽ nghĩ sao?" Trình Thần từ chối rất tự
nhiên.
Cũng đúng... Cô thì không
kỳ thị gì, nhưng sợ người ta thấy sẽ nghĩ lung tung.
Được rồi, chỉ cần giờ cứ
nói chuyện kịch bản thật là được rồi.
Cô chỉ còn cách cam phận
ngồi trên giường.
Tóc cô vẫn đang nhỏ nước,
ban nãy vốn cũng chưa lau kỹ, cô bèn tiện tay cầm cái khăn mặt trước mặt lên
lau tiếp, lúc cô đang nghĩ xem ban nãy liệu có làm ai nghi ngờ không thì Trình
Thần quay lại nhìn, động tác cũng đột nhiên dừng lại.
Cô thắc mắc nhìn anh, cảm
thấy chiếc khăn mặt trong tay hơi ẩm, tự nhiên hiểu ra.
Hóa ra cái khăn mặt cô
đang cầm chính là cái khăn ban nãy anh dùng để lau tóc.
"Xin lỗi." Cô
vội trả về chỗ cũ, "Em tiện tay cầm lên, không chú ý."
Anh không nói gì, lấy
trong tủ một cái khăn tắm khác, đi đến bên giường đưa cho cô: "Không sao,
anh cũng chỉ dùng để lau tóc thôi, không còn gì khác."
Không còn gì khác, không
còn gì khác... Em cũng có bảo anh làm gì khác đâu.
Cô cúi đầu cầm lấy, lau
qua loa một lúc, máu từ khắp cơ thể đã dồn lên mặt, đến cổ cũng chuyển thành đỏ
hồng.