Mãi Nhớ
"Anh vừa xong việc
à?"
Bởi vì quá đột ngột nên
cô hoàn toàn không nhớ ra việc mời anh vào nhà.
Anh hơi xấu hổ ho một
tiếng: "Ban nãy anh vốn ở dưới nhà, nhận được điện thoại của em nên lên
luôn." Nói xong, lại thấy Tư Niệm vẫn nhìn mình, anh bèn khẽ
nâng cằm, ý chỉ liệu mình có thể vào nhà trước được hay không...
Tư Niệm giờ mới nhận ra,
vội vội vàng vàng đứng sang một bên.
"Mấy hôm trước em
đưa Sprite đến cửa hàng tắm rửa, không chừng họ quên không sấy." Giờ chủ
nhân đã đến rồi, thành thật nhận lỗi vẫn tốt hơn, "Mấy hôm nay em bận quá,
không ngờ lại nghiêm trọng như vậy."
Sprite rất biết phối hợp,
ho hai tiếng, khiến cô càng ngượng hơn.
Trình Thần ngồi xuống ghế
sô pha: "Không sao đâu, cứ đến mùa thu nó sẽ bị ốm thôi, anh quen
rồi."
"Quán tính à?"
Tư Niệm lại nhớ đến cơ thể Coca, "Mèo nhà em cũng thế, cũng hay bị ốm, là
vì ngày xưa nó từng bị thương nặng nên giờ mới thành bệnh kinh niên như
vậy."
Trình Thần uống một ngụm
nước, nghe cô nói xong bèn hỏi lại: "Thương nặng?"
Tư Niệm ậm ừ, ôm Coca
đang cọ cọ bên chân vào lòng: "Em có một người bạn là phóng viên, mấy năm
trước nó làm một chương trình về chủ đề ngược đãi động vật, hôm ấy em với nó
cùng đi đến bệnh viện thú y phỏng vấn, đúng lúc có người bảo con mèo này gãy
quá nhiều xương rồi, không chữa được nữa." Coca hóp mắt lại, thích thú nằm
trong ngực cô, lông xù lên rất đáng yêu, chẳng có gì giống với thảm trạng khi
đó.
"Lúc ấy bạn em chụp
ảnh nó, em thấy mắt nó ngấn nước, cứ như đang khóc ấy, cảm thấy rất đáng thương
nên làm thủ tục nhận nuôi. Sau này phải bỏ ra bảy tám ngàn, chăm suốt mấy
tháng, thế mới giữ được mạng nó đấy."
Trình Thần lặng lẽ nhìn
con mèo rõ ràng rất nghịch ngợm kia, sau đó ánh mắt từ từ chuyển sang cô.
Tư Niệm vốn còn muốn tiếp
tục lên án mấy kẻ ngược đại thú nuôi kia, lại thấy anh nhìn mình như vậy, lập
tức im lặng, đành kết luận: "Cho nên anh đừng trách nó cào anh, ngày xưa
chắc nó bị hành hạ kinh lắm nên giờ không có cảm giác an toàn thôi. Giờ đã đỡ
nhiều rồi đấy, lúc đầu ngoài em ra thì ai tới gần nó cũng phát điên, cực kỳ
đáng sợ."
Khi đó thật sự không biết
hỏng bao nhiêu cái ga giường nữa...
Anh đặt cốc lên bàn,
chuyển ánh mắt sang nơi khác, dường như đang nói chuyện với không khí: "Em
vẫn thế, hình như chẳng thay đổi gì hết."
Cô cười gượng, không dám
tiếp chuyện.
Hơn một giờ đêm, cô nam
quả nữ ở trong cùng một phòng, dù là nói về chuyện thú nuôi cũng vẫn có chút mờ
ám.
Tư Niệm không biết bao
giờ anh đi, cũng ngại hỏi, muốn hỏi anh có muốn xem phim gì không, nhưng nửa
đêm nửa hôm mà mời người ta xem phim trong nhà mình... Thật sự không nói ra
nổi.
Bối rối một lúc, cô đành
dò hỏi: "Anh vừa xuống máy bay à? Có muốn ăn gì không?"
Trình Thần nhíu mày theo
thói quen: "Cũng hơi hơi."
Tư Niệm đã tìm được cái
cớ, lập tức bảo để em đi nấu mì cho anh, sau đó chạy ngay vào bếp.
Ăn uống no say rồi, chắc
anh sẽ về nhà chứ?
Không ngờ khi cô bưng một
bát mì nóng hổi ra thì Trình Thần đã dựa vào ghế sô pha mà ngủ rồi. Anh khoác
áo ngoài lên thành ghế, chỉ mặc độc chiếc áo cộc tay nằm ở đó, mái tóc rủ xuống
trán, che vài phần khuôn mặt anh đi.
Sprite lặng lẽ nằm trước
người anh, một người một chó nhìn rất hài hòa.
Tư Niệm dở khóc dở cười
bưng bát, đến khi tay đã bị bỏng mới nhe răng trợn mắt tắt đèn phòng, nhẹ nhàng
bưng bát về bếp.
Giờ phải làm sao đây?
Còn có thể làm sao được
chứ. Dù sao cũng quen biết nhau lâu rồi, để người ta ngủ ở phòng khách cũng coi
như là bình thường. Trước kia lúc họp mặt chắc phải còn có một đống thằng con
trai ngủ ngoài phòng khách à?
Cô ngồi trong bếp ăn mì,
bát mì nấu cho Trình Thần cuối cùng lại làm cô no bụng.
Sau đó chạy vào phòng
ngủ, ôm chăn gối ra ngoài.
Bàn trà đặt rất gần ghế
sô pha, cô quan sát cơ thể Trình Thần, sợ khi anh trở mình sẽ bị đập đầu vào
bàn trà, lại cẩn thận dời bàn ra một đoạn.
Sau đó xoay người lại,
nhẹ nhàng mở chăn ra khoác lên người anh. Sprite giật mình, đột nhiên mở mắt
ra, lúc thấy là cô mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tiếp tục nằm xuống dưới Trình
Thần, bình yên chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau khi cô tỉnh dậy
thì phòng khách đã chẳng còn ai.
Trên bàn có một tờ giấy
gấp chỉnh tề, bên trên có dòng chữ viết rất đẹp có màu mực xanh da trời, nội
dung như sau: Hôm nay anh có việc bận, phải đi trước, sẽ liên lạc sau. Cô xem
xong bèn gập giấy lại, tiện tay bỏ vào ngăn kéo tủ TV.
Suốt cả ngày Coca đều có
vẻ không có tinh thần.
Trước đây nó chưa từng ra
ngoài, cũng không có bạn bè gì, Sprite đột nhiên xuất hiện, không chừng đã cho
nó cảm giác ngọt ngào khi có bạn, giờ lại phải quay về quãng thời gian ăn mình
uống mình, chắc là rất khó chịu.
Cô cũng không biết làm
thế nào để Coca vui lên, bèn dứt khoát cho nó vào túi xách, đến nhà Thẩm Úy
Giác ăn chực.
Trong bếp có tiếng xì xèo
của việc xào nấu, Thẩm Úy Giác bật ống thông khí lên, sau đó thò đầu ra hỏi cô:
"A, nói tiếp đi chứ, mối tình đầu của cậu đi quay quảng cáo với cậu rồi
sao nữa?"
Tư Niệm ngồi trên ghế sa
lon, khoanh chân ôm máy tính: "Sau đó chó của anh ấy trú tại nhà tớ một
tuần."
"Úi chà, quả là
không khách khí." Thẩm Úy Giác lắc đầu, "Rồi sao nữa?"
"Rồi sao à... Hôm
qua anh ấy về liền ngủ tại nhà tớ." Tư Niệm nhìn mặt Thẩm Úy Giác chuyển
thành màu xanh, vội vàng bổ sung, "Ngủ trên ghế sô pha, anh ấy đi xa về
quá mệt nên ngủ quên trên đó. Mà thức ăn sắp cháy rồi kìa..."
Thẩm Úy Giác vung cái
muôi gỗ lên: "Đợi lát nữa tớ sẽ dạy lại cậu."
Nói xong liền lui vào
bếp, tiếp tục xào rau.
Cô ngơ ngẩn trước máy
tính một lát, cảm thấy không có gì không ổn, lại lướt web tiếp.
Hôm nay là liên hoan phim
Thượng Hải, nếu là ngày xưa cô chắc đã đi mua vé rồi, ở những nơi như vậy chỉ
có hai loại người, hoặc là thần tượng được vạn người theo dõi muốn đi trên thảm
đỏ để tăng thêm độ nổi tiếng, hoặc là những người hâm mộ sung sướng vây xem.
Còn những biên kịch vốn
không được ai chú ý đến thì ở nhà xem ảnh chụp lại cũng được rồi.
Thẩm Úy Giác xếp cả bàn
đồ ăn xong mới đến vỗ vai cô: "Tớ dám cá cậu nhất định không nhớ hôm nay
là ngày gì." Tư Niệm ngẩng đầu nhìn cô ấy, nghi ngờ: "Chắc... không
phải sinh nhật cậu đấy chứ?"
Thẩm Úy Giác nhe răng ra,
tỏ vẻ tức giận: "Biết nhau lâu thế rồi mà cậu chưa lần nào nhớ được sinh
nhật tớ hết."
Cô vội vàng nịnh nọt gấp
máy tính lại, ôm Coca lên: "Coca, nói chúc dì sinh nhật vui vẻ nào."
"Cút."
"... Cậu biết tớ
không giỏi toán mà, tớ không nhớ được sinh nhật ai cũng chẳng phải chuyện ngày
một ngày hai rồi."
Coca không hiểu gì, chỉ
tròn mắt nhìn Thẩm Úy Giác, Thẩm Úy Giác không đành lòng giận chó đánh mèo,
đành xoa cái đầu xù lông của nó: "Là chỉ số thông minh có vấn đề thì có,
tớ không tin cậu không nhớ được sinh nhật ai, sinh nhật của cái mối tình đầu
kia cũng không nhớ à?"
Ngày 11 tháng 11...
Nhớ rất rõ.
Tư Niệm liều chết không
chịu thừa nhận: "Quên lâu rồi, tớ nói rồi còn gì? Chỉ là chuyện hồi cấp
hai thôi, cháy thành tro lâu rồi."
Hai người nghiêm chỉnh ăn
một bữa cơm tàu dưới ánh nến, Thẩm Úy Giác lại đột nhiên nhớ đến liên hoan phim
Thượng Hải.
Cô mở TV, tiện tay chuyển
đến kênh phoenix: "Được rồi, tiếp tục. Đàn bà đều dễ nhớ đến tình xưa,
cũng dễ tưởng tượng, rõ ràng động tác người ta rất bình thường cũng nghĩ này
nghĩ nọ. Cậu nhất định phải tỉnh táo, phải luôn nhắc nhở mình, 'Tôi không phải
người ai gặp cũng yêu'."
Tư Niệm dở khóc dở cười:
"Tớ đương nhiên biết tớ không phải người ai gặp cũng yêu rồi. Sao tớ thấy
cậu không phải phóng viên thời sự, nên là về tình yêu và hôn nhân mới
phải..."
"Hiện giờ anh ta có
bạn gái không? Cậu không biết à? Hay là đã kết hôn rồi?"
Tư Niệm uống một ngụm
nước: "Sao tớ biết được?"
Thẩm Úy Giác thở dài,
"Nói không chừng cậu đã thành kẻ thứ ba rồi, cũng may giờ chỉ mới nhen
nhóm, cũng dễ dàng cắt đứt."
"..."
Tư Niệm không nói được
gì.
Thẩm Úy Giác vẫn luôn lý
trí như thế. Cũng chính loại lý trí này khiến cô ấy, sau khi bị mất bạn trai
vào tay bạn tốt, thì không yêu ai nữa.
Cô tỏ vẻ đang lắng nghe
chăm chú, kéo đĩa tôm qua, kiên nhẫn bóc vỏ.
"Là Trình Thần
kìa." Thẩm Úy Giác bỗng nhìn chằm chằm vào TV, nói, "Phim 'Say tình'
đó cũng cũng không tệ, hiếm có phim nào mà đạo diễn còn hot hơn cả nam chính.
Cậu không biết chứ, cái cô ở đài tớ đi phỏng vấn anh ta về xong, liền treo hình
anh chàng đó khắp phòng luôn, lúc nào cũng kể anh ấy tốt thế này anh ấy tốt thế
nọ..."
Không hiểu sao tim cô đập
nhanh một chút, nghiêng đầu nhìn TV.
Quả thật là Trình Thần
với nữ chính Vương Y Nhiên của phim 'Say tình'. Hai người đi qua thảm đỏ, bị
người dẫn chương trình mời ra phỏng vấn. Trình Thần rất tự nhiên nắm tay Vương
Y Nhiên, khoác tay cô, để cô vịn người vào mình, so với vẻ mệt mỏi hôm qua thì
anh hôm nay thật sự rất... cao ngạo.
Người dẫn chương trình theo
lẽ thường là hàn huyên, nịnh nọt, hỏi thăm về dự án phim mới...
Tư Niệm bóc vỏ tôm hùm
vẻn vẹn mất hai phút, đến khê màn ảnh chuyển sang minh tinh tiếp theo mới xong,
Thẩm Úy Giác vẫn còn chưa thỏa mãn mà đánh giá: "Cái cô Vương Y Nhiên đó
cần gì đi giày cao thế chứ, sắp sửa treo trên người anh ta này rồi còn
gì."
Cô bỏ thịt tôm vào miệng,
bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, vội ra hiệu với Coca một cái,
Coca bèn ngậm điện thoại chạy đến trước mặt cô.
Thẩm Úy Giác chậc chậc
cảm thán: "Đúng là người nào mèo nấy, còn có thể có loại lười như cậu nữa,
huấn luyện mèo như huấn luyện chó."
Cô lau tay sạch sẽ, vừa
định cãi lại lại nhìn thấy tên người gọi đến...
Trình Thần?
Không phải anh vừa đi
trên thảm đỏ à?
Cô chột dạ nhìn Thẩm Úy
Giác, ấn nút nghe, sau đó nói câu alo một cách rất bình thường.
Bên kia có vẻ ồn ào, có
tiếng người cười đùa trò chuyện, cũng có người thấp giọng chào nhau, có vẻ đã
vào trong rạp rồi. Trình Thần hắng giọng một cái, cũng không biết nói câu xin
lỗi với ai xong mới quay sang điện thoại: "Cả ngày nay Sprite không ăn gì
hết."
...
Có một người ngồi trong
liên hoan phim, bên cạnh là một đống trai xinh gái đẹp, nhà sản xuất nổi tiếng,
lại có thể gọi điện đến nói với cô "Chó của anh cả ngày nay không ăn gì
hết"... Tư Niệm cảm thấy mình đã tùy hứng lắm rồi, nào ngờ còn có một kẻ
tùy hứng hơn cả mình.
Cô không biết nói gì,
đành đoán bừa: "Hay là ốm còn chưa khỏe hẳn? Khẩu vị chưa phục hồi?"
Anh chậm rãi bác bỏ:
"Không thể nào, nó lúc bệnh là lúc ăn khỏe nhất, có phải em cho nó ăn gì thành
quen rồi không?"
Tư Niệm nghe anh nói vậy
bèn cố gắng suy nghĩ.
Khẩu vị của mèo với chó
rất dễ thành thói quen, nhưng mà mình đều cho nó ăn thức ăn cho chó mà.
À, đúng rồi, là sữa.
"Là sữa, ngày nào em
cũng cho Coca uống sữa, nó cũng uống theo." Đột nhiên cô có cảm giác như
vừa làm chuyện xấu, cảm thấy rất áy náy, nghĩ lại lại thấy không đúng, rõ ràng
là tận tâm chăm sóc, áy náy cái gì...
Bên kia im lặng một lúc,
hình như Vương Y Nhiên đang nói gì đó, Trình Thần che điện thoại trả lời hai
câu xong mới quay sang nói tiếp với cô: "Chắc không phải đâu, bình thường
anh cũng cho nó uống sữa bò mà."
Được rồi... Vấn đề là ở
chỗ này.
Tư Niệm thở dài một cái:
"Chuyện thế này, mấy năm nay sữa hộp trong nước chất lượng không đảm bảo,
Coca đều uống sữa hộp..." Bên kia không có tiếng gì, cô cũng dứt khoát nói
cho hết, "Là sữa dành cho trẻ sơ sinh sản xuất tại Đức, có chứa chế phẩm
sinh học, ăn xong sẽ không bị dị ứng hay tích nhiệt, cũng không bị béo giả...
Em đều nhờ mấy người bạn đã có con mua hộ, nếu anh cần em sẽ gửi cho anh hai
hộp nhé?"
Cô thừa nhận cô chiều
Coca quá rồi... Nhưng mèo chỉ sống được khoảng mười lăm năm, ăn chút sữa bột
cũng không coi là quá đáng mà.
Bên kia im lặng một lúc
rất lâu, Trình Thần đành mỉm cười: "Đợi lúc về rồi nói sau vậy."