Mãi Nhớ
Muộn, lại muộn rồi.
Lần nào cũng tính kĩ thời
gian ra ngoài, nhưng chẳng lần nào đến được đúng giờ. Lúc Tư Niệm bước vào phòng
quay thì mọi việc đã được chuẩn bị sẵn sàng, Trình Thần đang nói chuyện với
người phát ngôn Trần Mân.
Vì là quảng cáo khoai tây
chiên nên anh còn đặc biệt ăn vài miếng, biểu thị vẻ mặt lúc ăn gì đó.
Hai người hình như đã
biết nhau, chỉ sau hai ba câu đã bắt đầu tình trạng anh một miếng tôi một
miếng, vừa ăn khoai tây chiên vừa trò chuyện. Mấy năm gần đây A Mân rất nổi
tiếng, một ngày quay một cái quảng cáo thế này cũng kiếm được mấy ngàn vạn,
đương nhiên tính khí cũng kiêu căng hơn. Lần trước hợp tác với một đạo diễn
khác, mới bảo cô làm động tác nhảy lên mặt cô nàng đã đen sì, nói cái gì mà ảnh
hưởng đến hình tượng của mình với công chúng...
Còn hôm nay thì sao?
Quả là một cô bé nhà bên
thân thiện.
Không chừng lát nữa bảo
cô bò lên cây gậy cô cũng vui vẻ gật đầu ấy chứ...
"Quả nhiên là mời
người nổi tiếng tốt hơn." Một người trợ lý đứng gần cảm thán, "Trần
Mân nổi tiếng là khó chịu, hôm nay chẳng phải rất phối hợp sao?"
Tư Niệm không nói gì, trợ
lý lại hiếu kỳ: "Chị Miss, bọn họ nhìn rất thân thiết, liệu có gì mờ ám
không nhỉ?"
Cô nhe răng ra cười, chỉ
chỉ yết hầu.
Trợ lý giật mình:
"Vẫn chưa khỏe à? Đã ăn kẹo ho rồi cơ mà?"
... Kẹo ho chứ có phải
thuốc đâu.
Cô nhìn vẻ mặt "kẹo
ho của đạo diễn Trình có thể
chữa trị bách bệnh" của người trợ lý, quyết định tiếp tục im lặng.
Vì vậy, bảy giờ sáng ngày
thứ bảy, cô đứng trong phòng quay, vừa giả bệnh vừa nhìn Trình Thần làm việc.
Không thể không thừa nhận
năng lực của anh quả không phải hư danh.
Một đạo diễn như anh, có
lẽ là được bạn bè nhờ vả mới nhận loại quảng cáo này, coi như kiếm thêm chút
tiền tiêu vặt. Cứ nhìn anh giảng giải cặn kẽ cho Trần Mân, thậm chí với cả diễn
viên quần chúng cũng kiên nhẫn hướng dẫn, dù là chi tiết rất nhỏ anh cũng không
bỏ qua.
Lúc này anh chỉ ngồi trên
ghế, tay lật kịch bản, mắt không ngừng nhìn vào hình ảnh trong máy giám sát.
Đến cái nhíu mày khe khẽ
đó cũng rất quen thuộc.
Khi Trần Mân phải ăn đến
miếng khoai tây chiên thứ 107 thì cũng không nhịn được mà sa sầm mặt lại, nhưng
Trình Thần vẫn nhìn vào màn hình giám sát: "Vẻ mặt càng lúc càng cứng
ngắc, nghĩ đến cảm giác yêu lần đầu đi..." Anh dừng một chút, nói tiếp,
"Không có tý kinh nghiệm nào, sẽ căng thẳng, còn phải cẩn thận từng li
từng tý, lúc nào cũng lo lắng, nhưng vẫn dấn thân vào, dù khổ sở hay ngọt
ngào..."
Anh nghiêm túc nói, nhà
sản xuất đứng bên cạnh thì không ngừng nhướn mày.
Tư Niệm chột dạ liếc
Trình Thần.
Đây là kiểu ý kiến chó má
gì thế, lúc nào cũng liên quan đến mối tình đầu.
Hai ngày nay cũng ngột
ngạt quá rồi, không phải chỉ là tình cảm trẻ con ngây thơ hay sao?
Trong lòng cô vang lên
hai giọng nói, cái nào cũng có lý, liều mạng cãi lộn với nhau. Một cái bảo nhận
đi, mọi người đều là người lớn cả rồi, ai còn so đo chuyện hồi mười mấy tuổi
làm gì? Một giọng khác lại kiên trì chống cực, kiên quyết nói không thể nhận,
như thế quá là xấu hổ, người không biết con cho rằng mình là thấy mối tình đầu
thành công, muốn lợi dụng...
Nếu hiện tại anh chỉ là
một nhân viên nho nhỏ, phấn đấu làm việc trong văn phòng, cô nhất định sẽ bình
tĩnh thừa nhận thân phận, hẹn anh đến một quán cà phê nào đó, nói anh biết sự
cố năm ấy.
Hai người có lẽ sẽ cười
cười, lại nhớ đến chuyện cũ, rồi cũng cười cười bỏ qua.
Nhưng vì sao ông trời lại
mưa thuận gió hòa như vậy, lại để hai người gặp nhau như vậy? Hơn nữa còn là
khi anh cũng trong cùng lĩnh vực với cô, còn vô cùng nổi bật.
Không phải mọi người đều
bảo gặp lại mối tình đầu chẳng có gì to tát sao?
Vì sao lại ngược lại với
tình huống của cô thế này?
Tư Niệm càng nghĩ càng
buồn bực, nhưng cũng không làm gì hết, cùng lắm là thầm oán trách hai câu thôi.
Không hiểu sao Trình Thần lại xoay đầu lại, cô sửng sốt, lập tức nhìn xuống
dưới một chút, vờ như đang nhìn vào máy giám sát.
Trình Thần chỉ tiện tay
cầm chai nước, mở nắp ra, nhấp một ngụm: "Em thấy sao?"
Anh hỏi cô.
Đúng lúc cảnh này đã quay
xong, đèn sáng ngay lập tức, bắt đầu quay cảnh tiếp theo.
Nhà sản xuất ngồi giữa
lại tưởng là hỏi mình, liên tục khen hay, đến khi khen hay lần thứ ba mới phát
hiện là hiểu nhầm rồi.
Tư Niệm vốn nghĩ nhà sản
xuất đáp lời như thế thì bản thân có thể lờ đi, không ngờ ánh mắt kia vẫn nhìn
cô, hình như rất quan tâm ý kiến của cô.
Hết cách, đành giơ ngón
cái lên ra hiệu ok.
Sau đó lại lôi cái hộp
sắt nhỏ kia ra, ăn một viên kẹo ho.
Phòng quay như một lỗ đen
của thời gian, không nhìn được mặt trời mọc hay lặn, cũng chẳng ai chú ý đến
thời gian.
Đến khi trợ lý đem hộp
cơm vào mọi người mới phát hiện, hóa ra đã một giờ chiều rồi. Bởi vì Trần Mân
khá nổi tiếng, công ty sản xuất còn đặc biệt chuẩn bị phòng nghỉ cho cô, nhưng
cô lại thân thiện đến lạ kỳ, cùng ăn cơm với mọi người ở phòng nghỉ công cộng,
còn rất hào hứng bảo trợ lý của mình chia thuốc bổ công ty phát cho cả đám.
Mọi người nói chuyện
phiếm vài câu, nhà sản xuất tự nhiên nhớ ra, chỉ Tư Niệm bảo: "Miss kiêm
rất nhiều chức vụ, cũng là biên kịch đấy, không chừng sau này mọi người còn có
cơ hội hợp tác làm phim ấy chứ."
Thôi rồi...
Lòng Tư Niệm nhỏ máu,
ngẩng đầu lên, cười cười.
Giả vờ không nói được
cũng rất khổ sở, may mà thời gian quay quảng cáo ngắn, chỉ cần một ngày là
xong.
Qua hôm nay là được giải
thoát rồi.
Cô dùng chiếc đũa lọc da
gà, cũng lọc cả da cá luôn. Tay nghề luyện suốt hai mấy năm đã thành thục rất
nhiều. Người khác bảo cô kén chọn, nhưng với cô mà nói, đây là cách cô trấn
tĩnh lại. Lòng hận thời gian không nhanh thêm một tiếng, để mọi người lại bắt
tay vào làm việc, cô đỡ phải ngồi đây như ngồi trên đống lửa thế này.
Trần Mân vốn xuất thân là
ca sĩ, lúc nào cũng nhắc đến chủ đề âm nhạc.
Trình Thần chỉ thỉnh
thoảng mới tiếp chuyện, nhưng rất có chủ kiến.
"Hồi bé band nhạc em
thích nhất là Nirvana, đáng tiếc họ giải tán rồi." Trần Mân cảm thán một
câu, hỏi Trình Thần, "Thế đạo diễn Trình thích
ai?"
"Vương Phỉ."
Trình Thần nói, có vẻ suy tư, "Bài 'anh nguyện ý'."
'Anh nguyện ý'?
Trong đầu Tư Niệm xuất
hiện giai điệu quá quen thuộc kia: nhớ nhung (*tưởng niệm) là một loại cảm giác
bí ẩn, cứ như hình với bóng...
Uống một ngụm canh, nóng
đến mức đầu lưỡi bị bỏng.
Tên cô từ nhỏ đã bị người
khác lôi ra trêu chọc.
Mỗi lần có người liên
tưởng lung tung cô đều tức giận, chỉ trừ lúc ở bên anh. Lần nào cô giận dỗi anh
cũng gửi một đống bài hát khác nhau qua QQ, giống nhau là lúc nào cũng có hai
chữ "nhớ nhung". Những ca từ kia sẽ dập tắt lửa giận của cô, chọc cô
cười rộ lên.
Quá là ảo tưởng rồi.
Chẳng lẽ là mùa thu lắm
mưa, cảm giác bi thương sẽ kích động nghệ sĩ muốn sáng tác à?
Cô cho miếng xương sườn
trong bát canh vào miệng, đến khi không còn tý thịt nào nữa mới nhè ra, tiếp
tục ăn miếng tiếp theo...
Miền nam đang là mùa mưa
dầm, lúc hơn bốn giờ không biết có ai bảo mưa rồi, cô còn không để ý. Không ngờ
đến lúc công việc kết thúc thì nước đã chảy thành sông, dù bật ô đi ra ngoài
chắc chắn cũng không bắt được xe.
Người trong phòng quay
nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc, cũng có người tự lái xe đến, liền tụm năm tụm ba đi
về.
Cô vẫn luôn đi taxi thay
cho đi bộ, bình thường thì tiện, nhưng lúc gặp mưa hay tuyết chỉ có thể nhìn
trời thở dài.
"Lái xe đến à?"
Bỗng có người hỏi, "Đỗ ở đâu?"
Cô phiền muộn, thốt lên:
"Đang chờ xe, nhưng với tình hình này chắc phải đợi mưa ngớt mới có xe
mất."
Cô nói xong liền quay đầu
lại nhìn.
Thế giới chìm vào yên
lặng.
Trong tiếng mưa lớn, liên
tục xuất hiện những người cởi quần áo ra che đỉnh đầu, chạy về phía bãi đỗ xe.
Liên tục xuất hiện những người nói hẹn gặp lại, hoặc gào to lịch làm việc ngày
mai, còn Trình Thần vẫn đứng sau cô, chỉ cách khoảng hai bước chân, dường như
cũng đang chờ mưa ngớt.
Anh thấy Tư Niệm quay đầu
nhìn mình, cười cười: "Anh cũng không lái xe."
Từ ánh mắt đến vẻ mặt đều
không có gì khác lạ.
Tư Niệm ậm ừ, quay đầu đi
tiếp tục nhìn mưa, nhưng thật ra trong lòng thì như đất trời đảo lộn rồi. Thì
ra anh ấy không nhớ được giọng mình, quả là may mắn, cũng có chút mất mát. Có
lẽ ai cũng có thế, gặp được người yêu cũ sau nhiều năm, đều muốn mình trong
lòng người đó là độc nhất vô nhị, hận người đó sao không yêu mình nhất, thậm
chí chỉ yêu mình mình.
Người đi dần, phòng quay
cũng vắng dần, chỉ còn hai người đứng ở cửa ra vào.
Lúc nhà sản xuất đã xong
việc bước ra, nhìn bọn họ, lập tức hiểu ra: "Mưa to thế này chắc không gọi
được xe phải không? Hai người đợi một lát, tôi sẽ cho lái xe đến đón." Nói
xong lôi điện thoại ra, bắt đầu gọi.
Trình Thần tháo kính
xuống, lau bằng áo sơ mi: "Nhiều năm thế rồi mà em vẫn kén ăn như
vậy."
Tư Niệm dạ một tiếng theo
phản xạ, đợi khi tiêu hóa được những lời này liên kinh ngạc.
Anh vẫn ung dung, bình
tĩnh đeo kính: "Em sống tốt chứ?"