Sau khi
xuống máy bay, Kiều Ưu Ưu quấn chặt áo khoác vào người, đi sau cùng.
Đôi mắt sưng lên như hạt óc chó nên cô chẳng còn cách nào khác đành
lấy kính râm ra đeo.
Trử Tư
vốn định đưa cô về nhà bố mẹ, thế nhưng Kiều Ưu Ưu chỉ lên đôi mắt
sưng vù gần như không thể mở ra của mình nói: “Bộ dạng này có thể
gặp người khác được không?”
Kiều
Ưu Ưu khó chịu vẫy tay: “Đưa tôi về nhà đi, tôi không muốn đi đâu hết.”
“Chị
ba, em bảo này, chỉ cần có thời gian để thích ứng trở lại, không có
cánh tay của anh ba em để gối đầu liệu chị có quen được không?” Trử
Tư nói xong hát to lên, nhìn về phía xa làm ra vẻ tình cảm sâu đậm.
“Trì
Lâm!” Tả Khiên nhìn cô, tiếp tục nói: “Trì Lâm muốn ly hôn, cô ấy không
nói cho cô vì sợ cô lo lắng.”
* * *
Mới
có nửa ngày thôi mà tâm trạng của Kiều Ưu Ưu đã lên xuống mấy lần, Trì
Lâm muốn ly hôn, đây rõ ràng là đã đâm thêm một nhát vào cơ thể đang
vô cùng mệt mỏi của Ưu Ưu. Lúc cô rời khỏi Bắc Kinh hai bọn họ vẫn
còn tốt đẹp, vậy mà bây giờ lại đòi ly hôn, mới có hai mươi ngày,
trong khoảng thời gian đó rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Kiều
Ưu Ưu lo lắng vò đầu bứt tóc, cô muốn gọi điện thoại, nhưng tìm hết
trong túi cũng không thấy điện thoại đâu, cô nghĩ lại thì nhớ ra điện
thoại của mình đã bị vỡ nát từ sáng sớm, cô còn chưa kịp nhặt
“xác” của nó.
“Đưa
điện thoại cho tôi!”
Trử Tư
thấy tâm trạng của cô không được tốt nên cũng không dám gây sự với cô
mà ngoan ngoãn đưa điện thoại cho cô. Thế nhưng Kiều Ưu Ưu nhìn cái
điện thoại lại cảm thấy sầu não, cô chưa bao giờ nhớ số điện thoại,
số điện thoại của Trì Lâm… là bao nhiêu?
Kiều
Ưu Ưu cảm thấy mình thật chẳng ra gì, có người bạn thân như cô, đến
cô còn cảm thấy buồn thay cho Trì Lâm. Khi cô buồn, Trì Lâm sẽ chạy
tới chạy lui để an ủi cô, đưa cô đi mua sắm, cùng uống rượu với cô.
Bây giờ thì hay rồi, cô vì chồng mình mà quên luôn cả Trì Lâm, lúc
này đến mười một con số kia cô cũng không nhớ.
“Hay
là, hỏi anh Khiên xem?” Trử Tư tốt bụng đưa ra đề nghị, Kiều Ưu Ưu quay
đầu nhìn anh, thất thần trả điện thoại lại cho anh.
“Người
đàn bà đó là một giám đốc bộ phận ở chỗ anh ta, mới vào công ty
được hai năm, lúc đầu mình cũng không để ý vì từ trước đến giờ mối
quan hệ của anh ta và cấp dưới đều rất tốt. Anh ta thường xuyên phải
đi xã giao nên chuyện nửa đêm mới về nhà mình có thể hiểu được. Thế
nhưng giác quan thứ sáu của người phụ nữ quả thực là quá chính
xác, mình phát hiện ra anh ta không bình thường từ mùa hè, chưa đầy
một tháng sau thì mình nhìn thấy tin nhắn cô ta gửi cho anh ta, lúc
đó Mân Văn kịch liệt phản bác. Anh ta thề rằng tuyệt đối không bao
giờ làm những chuyện có lỗi với mình, đó là người chồng đã sống
với mình bao nhiêu năm rồi, mình rất trân trọng cuộc hôn nhân này, vì
thế nên mình tin anh ta cũng như vậy và không truy cứu thêm, mình tưởng
rằng sự việc này đã qua rồi.”
Trì
Lâm dừng lại, Kiều Ưu Ưu rút khăn giấy đưa cho cô, Trì Lâm cười buồn
bã, cô vốn không muốn rơi nước mắt nhưng cô không thể kiềm lại được.
“Một
thời gian sau, mỗi lần anh ta về muộn, trên người luôn có một mùi
nước hoa giống nhau, mình đã biết rằng sự việc đã không còn đơn giản
nữa. Mình không vạch trần mà chỉ nhắc nhở thì vài ngày sau anh ta
về nhà rất sớm. Sau đó nữa thì lại về muộn, trên người không có
mùi rượu lẫn mùi nước hoa, chẳng có mùi gì hết. Ưu Ưu, người đàn
ông này quả thực là quá ngu xuẩn có phải không, điều này chẳng phải
rõ ràng là vạch áo cho người xem lưng sao? Chẳng biết mình thông minh
hay anh ta quá ngu ngốc nữa.”
Kiều
Ưu Ưu càng nghe càng thấy tức giận, hộp giấy ăn ở trong tay cô đã bắt
đầu nhăn nhúm. Nhưng ở trước mặt Trì Lâm cô không dám bộc phát ra,
chỉ có thể cố nhịn, giọng nói cứng nhắc hỏi: “Sau đó thì sao? Cái
tên đê tiện đó đã làm gì?”
“Mình
liên tục đánh động dò hỏi anh ta, nhưng mỗi lần như vậy anh ta đều
kiên quyết nói rằng bản thân anh ta trong sạch, mình không ngừng cho anh
ta cơ hội nhưng anh ta lại từng lần từng lần khiến mình thất vọng.
Gần đây công ty anh ta có tổ chức tiệc, thực ra thì mình cũng không
biết, nhưng thư kí của anh ta lại lỡ miệng mời nên mình bèn tự đến.
Nói ra thì ông trời cũng thương mình, chưa kịp vào trong hội trường
thì đã bị người ta đổ đầy rượu lên người, khi tới phòng vệ sinh để
rửa thì lại bắt gặp hai người họ ở trong góc…” Trì Lâm không thể
nói tiếp được nữa, cô cầm cốc đứng lên, đứng quay lưng lại với Kiều
Ưu Ưu ở trước cửa sổ, bóng dáng cô đơn thậm chí còn hơi run rẩy.
Kiều
Ưu Ưu chưa bao giờ biết rằng Trì Lâm lại có thể kiên cường tới vậy,
cô ấy đã phải chịu bao nhiêu đau khổ vậy mà chưa bao giờ nói ra, mỗi
lần gặp mặt cô đều mang tới nụ cười ấm áp, ai nhìn vào cũng đều
cảm thấy cô đang rất hạnh phúc. Thế nhưng người thân thiết nhất với
cô cũng như người được cô tin tưởng nhất lại phản bội cô, cô lại phải
giấu sự đau đớn này trong lòng nửa năm qua. Nghĩ tới sự giằng xé mà
Trì Lâm phải trải qua trong một thời gian dài vừa qua, Kiều Ưu Ưu lại
cảm thấy quá đau lòng.
Trì
Lâm không khóc, cũng chẳng gây lộn, cô rất bình tĩnh đưa ra lời đề
nghị ly hôn với Khâu Mân Văn, để mặc cho Khâu Mân Văn quỳ xuống cô cũng
dửng dưng không quan tâm. Cho đến lúc này, Khâu Mân Văn vẫn chưa chấp
nhận ly hôn, nhưng Trì Lâm đã dọn ra khỏi nhà, nhờ luật sư đưa ra đơn
xin ly hôn, nếu anh ta cứ cố chấp không đồng ý thì cô cũng chẳng nề
hà chuyện gặp nhau ở tòa án.
“Sự
việc đã xảy ra lâu như vậy, tại sao cậu không nói cho mình biết?”
Kiều Ưu Ưu quá tức giận, đập tay liên tục xuống bàn, cô phẫn nộ một
phần vì Trì Lâm giấu không nói, phần nhiều là bởi bản thân cô không
hay biết gì.
“Với
tính cách của cậu thì nhất định sẽ đi tìm anh ta, nhưng đó không
phải là kết quả mà mình mong muốn. Anh ta là chồng mình, mình chỉ
mong anh ta có thể thẳng thắn với mình, thế nhưng anh ta không làm
được, chia tay thì chia tay thôi.”
“Cô
chú có biết chuyện này không?”
Trì
Lâm im lặng gật đầu: “Bố mẹ mình không nói gì, họ chỉ mong mình
được hạnh phúc, nhưng mình lại không thể khiến họ an lòng.”
Kiều
Ưu Ưu nắm lấy bàn tay lạnh giá của Trì Lâm: “Đây không phải là lỗi của
cậu, Trì Lâm, bắt đầu từ hôm nay mình sẽ chăm sóc cậu, để cho cái
tên cặn bã kia chết đi!”
Kiều
Ưu Ưu nghĩ: “Nếu như Trử Tụng phản bội cô và có người phụ nữ khác,
cô nhất định sẽ làm to chuyện lên khiến tất cả mọi người đều biết
và để Trử Tụng mang nỗi nhục “ngoại tình” suốt đời, để cho người
đời phỉ nhổ, để anh không còn chỗ đứng ở trong quân đội, kể cả ở
Bắc Kinh nữa. Cô nói được là làm được!”
“Ưu Ưu,
đừng tiếc thay cho mình, đó là người đàn ông mình đã chọn. Tuy kết
quả có phần đau lòng nhưng nhiều năm qua anh ta thực sự đã làm cho
mình rất hạnh phúc, duyên phận của bọn mình đã hết, từ đây trở
thành người xa lạ mà thôi!”
* * *
Khi
bọn họ đang đắm chìm trong tâm trạng đau khổ thì một hồi chuông inh
tai truyền đến, phá tan sự yên tĩnh đang có. Kiều Ưu Ưu và Trì Lâm
giật nảy mình, một lúc lâu sau Kiều Ưu Ưu mới phản ứng trở lại được
và nhận ra đó là tiếng chuông điện thoại.
Kiều
Ưu Ưu vừa chạy tới bên điện thoại vừa nghĩ không biết ai lại gọi
điện thoại về nhà?
“Kiều
Ưu Ưu! Điện thoại của em biến đi đâu rồi?”
Kiều
Ưu Ưu nhíu mày cầm điện thoại ở cách xa tai mình, giọng nói của Trử
Tụng như được lắp thêm ba cái loa phóng thanh, âm thanh to như sét đánh.
Vì chuyện của chuyện của Trì Lâm mà cô sớm đã gạt Trử Tụng sang
một bên.
“Ai
bảo anh đập vỡ di động của em? Anh chẳng nhớ gì sao, không có thì
gọi bằng gì?” Kiều Ưu Ưu bị làm phiền nên tâm trạng không được thoải
mái, cuối cùng cô cũng tìm ra chỗ để giải tỏa, ai bảo Trử Tụng số
không may lại gọi vào đúng lúc này.
“Vậy
cái gì…”
“Cái
gì mà cái gì? Chẳng phải đều tại anh sao, anh còn hét lên, em còn
chưa bắt anh đền nữa đấy!”
“Đền
vậy.”
Kiều
Ưu Ưu cười nhạt: “Lấy gì để đền?”
“Lấy
thân này ra để đền.”
Trong
giọng nói của Trử Tụng chứa đầy sự cưng chiều, Kiều Ưu Ưu dường như
nhìn thấy anh đang đứng trước mặt mình, cúi đầu nhìn cô cười, ánh
mắt vô cùng dịu dàng.
Kiều
Ưu Ưu cắn răng không nói gì, hai má bắt đầu ửng hồng. Trì Lâm đi qua
vỗ vào vai cô, đi vào phòng ngủ và nhường lại phòng khách cho cô để
cô và Trử Tụng nấu cháo điện thoại được thân mật. Kiều Ưu Ưu thấy
lúc này không nên nghe điện thoại của Trử Tụng, thật có lỗi với bạn
nên cô vội vàng dập máy. Trử Tụng không thể tin vào tai mình khi nghe
thấy âm thanh tút tút vang lên, anh suýt chút nữa ném vỡ cái điện
thoại.