- Mẹ không lấy trộm, mẹ và Mai Côi đang dạo phố, con bé đang thử đồ nên mẹ cầm túi
Tình cảm mẹ chồng nàng dâu tốt đến mức khó tin, xú tiểu tử nhà cô nên cảm động rớt nước mắt mới đúng chứ
Nhưng Tiểu ma vương lại không hài lòng:
- Mẹ, mẹ đừng có suốt ngày kéo vợ con
đi khắp nơi thế chứ. Trong nhà ông cụ già nghiêm túc kia cũng rất cô đơn đấy. Mẹ an ủi lòng xuân của cha đi mới đúng, bằng không bên ngoài sẽ có rất nhiều người gặp phiền phức đấy!
- Con không cần lằng nhằng, tự con
không quản được lòng xuân của con mà lại vu oan cho cha. Cha con trẻ
trung tuấn tú, người gặp người mê, cái gì mà ông cụ già nghiêm túc. Cha
và mẹ rất hạnh phúc
- Đúng thế, con không tự quản được
con cho nên mẹ à, mẹ dạy con dâu mẹ phải dành nhiều thời gian an ủi ông
chồng anh tuấn có lòng xuân của cô ấy đi có được không?
- Con à, giữ vững lòng xuân rất tốt cho sức khỏe, đừng có lúc nào cũng bám dính lấy Mai Côi nữa
- Ai bám dính đâu, bình thường mà. Mẹ xem, giờ chẳng phải là hai mẹ con đi dạo phố còn con lang thang ất ơ chờ máy bay à?
- Sao hôm nay đã về rồi?
- Vâng, xong việc rồi thì mua vé máy bay về thôi
- Thế về nhà ăn cơm đi, chút nữa mẹ và Mai Côi đi siêu thị mua đồ ăn
- Không cần đâu, con đưa rùa con ra ngoài ăn hàng
- Thế thì cha mẹ cũng phải đi
- Thôi mẹ ơi, mẹ tinh ý chút đi, người khác đến làm bóng đèn thì cha mẹ có vui không?
- Không, cha con nổi cáu rất khó dỗ!
- Thế còn con?
- Mai Côi sẽ không khó chịu, nó biết
mẹ nhớ con mẹ. Dù sao mẹ đưa Mai Côi về nhà, con muốn gặp vợ thì xuống
máy bay là về nhà ngay cho mẹ
Người làm mẹ rất kiên quyết
Nghiêm Cẩn vô cùng tức giận, anh trừng
mắt nhìn điện thoại bị cúp, nghiến răng gọi lại nhưng lại bị tắt ngay
lập tức. Mẹ quá độc ác, làm gì có ai đối phó với con mình như vậy bao
giờ. Anh đâu phải là không về nhà, lầu trên lầu dưới, tiện quá còn gì.
Hơn nữa lần này anh đi công tác rất lâu, muồn về nhà cùng vợ trước thì
có vấn đề gì?
Trên loa truyền ra tiếng thông báo mời hành khách vào làm thủ tục, Nghiêm Cẩn nhẫn nại, quyết định về nhà rồi nói
Xuống máy bay, Nghiêm Cẩn gọi điện nhưng
di động của Mai Côi vẫn tắt máy. Nghiêm Cẩn nổi cơn điên, kéo vali, mặt
đen xì xì một đường ra khỏi sân bay, định về nhà tìm bà mẹ vô lương tâm
của mình mà cãi cọ. Anh đang tập trung tức giận thì đột nhiên thấy hoa
mắt, một người nhỏ nhắn yêu kiều nhào về phía Nghiêm Cẩn.
- Anh ơi!
Người còn chưa nhào vào lòng thí giọng nói dịu dàng đã truyền tới
Nghiêm Cẩn mừng rỡ quăng luôn vali, dang
hai tay ôm Mai Côi vào lòng, tóc mái ngố, mắt to tròn, nụ cười thật ngọt ngào. Nghiêm Cẩn không nói hai lời đã trực tiếp cúi xuống hôn
Đầu tiên Mai Côi thuận thế mà ôm cổ
Nghiêm Cẩn, nhiệt tình đáp lại nụ hôn này. Anh đi hơn hai tuần, cô cũng
thực sự rất nhớ Nghiêm Cẩn nhưng hôn một lúc thì Nghiêm Cẩn lại không
chịu rời. Mai Côi nghe được có người ở bên cười cười:
- Đúng là trẻ tuổi nhiệt tình ghê
Mai Côi xấu hổ đánh đánh Nghiêm Cẩn nhưng Nghiêm Cẩn mặt kệ, càng ôm chặt Mai Côi, quấn chặt lấy đầu lưỡi của cô.
Mai Côi dùng chân đá đá Nghiêm Cẩn,
Nghiêm Cẩn vẫn mặc kệ, Mai Côi nóng nảy thì thầm trong đầu: “Anh mà
không buông thì em giận đấy”. Nghiêm Cẩn đáp: “Ôi anh sợ quá!” nhưng vẫn ôm chặt không buông.
“Thực sự tức giận đây này”.
“Ừ, anh cũng rất sợ mà”
“Mẹ Tiểu Tiểu bảo, nếu em giận anh thì mẹ rất chào đón em về nhà mẹ ở”
Lời này làm cho Nghiêm Cẩn cứng đờ người, cuối cùng cũng buông lỏng vòng ôm. Anh cúi đầu trừng mắt nhìn rùa con
nhà mình, thấy vẻ mặt vô tội của rùa con thì lại không nhịn được mà véo
má cô:
- Em là đồ làm phản, luôn cấu kết với mẹ làm chuyện xấu, anh mới là chồng của em, bớt nghe lời mẹ già đi biết chưa?
Mai Côi đỏ mặt hì hì cười, lấy lòng ôm eo anh:
- Mẹ Tiểu Tiểu đâu có già, anh đừng
nói như thế. Mẹ rất tốt với em, những lúc anh không ở đây đều là mẹ làm
bạn với em. Anh chính là dễ nóng giận nên mới khiến mẹ Tiểu Tiểu thích
trêu anh
- Hừ
Vẻ mặt Nghiêm Cẩn không vui, một tay kéo vali một tay ôm Mai Côi, vừa đi vừa hôn Mai Côi:
- Đó là sở thích biến thái của mẹ anh, em xem, có nhà ai mẹ lại thích chọc con tức giận không?
- Đó là vì mẹ yêu anh mà, nếu không thì đã chẳng mặc kệ anh rồi
Nghiêm Cẩn vẫy một chiếc taxi rồi quẳng vali ra cốp sau, sau đó kéo Mai Côi lên xe:
- Chúng ta mặc kệ mẹ, về nhà đi!
Anh lại định ôm hôn rùa con một hồi nhưng Mai Côi ra sức cấu véo, còn liên tục đánh mắt về phía lái xe ngồi đằng
trước thì Nghiêm Cẩn mới chịu an phận. Cậu đổi đề tài:
- Sao em đến đây được?
- Mẹ Tiểu Tiểu tịch thu điện thoại của em còn nói với em là anh rất bất hiếu, nghe thế là em biết chắc chắn là anh đã gọi điện đến. Em muốn biết anh nói gì nên nghe lén suy nghĩ của
mẹ, biết anh đã về nên mới tìm thông tin thời gian bay, sau đó chờ ở
ngoài. Lúc nào anh ra là em sẽ biết ngay!
Nghiêm Cẩn mừng rỡ cười lớn, đúng là rùa con nhà mình lợi hại, chút công phu của mẹ sao đủ dùng.
Hai người về đến nhà, Nghiêm Cẩn vừa đóng cửa đã định thi hành án tử hình Mai Côi ở ngay trong phòng khách, Mai
Côi hoảng hốt né phải né trái nhưng cuối cùng không đánh lại tên côn đồ
kia, cuối cùng bị ăn sạch.
Lúc anh tiến vào, Mai Côi vội ôm chặt đầu Nghiêm Cẩn, cắn môi cố nhịn không rên rỉ. Tuy rằng là ở nhà nhưng ngay
ngoài phòng khách không đủ riêng tư vẫn khiến Mai Côi thấy xấu hổ. Người Mai Côi căng cứng khiến Nghiêm Cẩn đang ra sức vận động phải hít sâu
một hơi:
- Bảo bối, nhớ anh lắm phải không?
- Ai thèm chứ!
Mai Côi ra sức lắc đầu, Nghiêm Cẩn lại thúc một cái khiến Mai Côi hô lớn, anh cau mày không hài lòng:
- Không nhớ?
- Nhớ, nhớ!
Mai Côi đâu phải là đối thủ của Nghiêm Cẩn, mau chóng đầu hàng mới là thượng sách.
- Nhớ sao? Anh cũng rất nhớ em!
Nghiêm Cẩn cười xấu xa
Mai Côi bị trêu đùa đến không thở được, cuối cùng không nhịn được mà xin khoan dung:
- Đổi, đổi chỗ khác đi
Nghiêm Cẩn hôn Mai Côi, nghĩ lại chỗ này
cũng không tiện thật vì thế ôm chặt Mai Côi, cứ thân mật như vậy mà đặt
Mai Côi lên sofa
Mai Côi chỉ cảm thấy trời rung đất
chuyển, chỉ giây lát đã bị đặt lên sofa, tư thế này khiến hai người càng thân mật hơn. Mai Côi nắm chặt bả vai dày rộng của Nghiêm Cẩn, khôn
nhịn được mà thở gấp. Nghiêm Cẩn đang bận rộn bỗng nhiên nhớ ra một
chuyện quan trọng:
- Chút nữa nhớ nhắc anh tắt di động nhé, không thể để mẹ tìm được chúng ta. Mấy ngày hôm nay em chỉ là của anh thôi!
Mai Côi dựa đầu vào vai Nghiêm Cẩn, ôm chặt lưng anh, vừa thở dốc vừa nói:
- Mẹ bận lắm, không đếm xỉa gì tới anh đâu. Hôm nay em chọn cho mẹ mấy bộ nội y xinh đẹp, còn cố ý để mẹ thử
lúc cha Nghiêm Lạc về, kết quả cha Nghiêm Lạc nhìn thấy…
Nghiêm Cẩn ngừng lại, khó tin nhìn chằm
chằm vào Mai Côi, Mai Côi bị anh nhìn như vậy mà dựng đứng lông tóc,
thân thể đang có cảm giác đột nhiên bị anh thoáng rút ra cũng rất khó
chịu, Mai Côi không khỏi uốn éo, có chút bất an hỏi:
- Sao thế?
Nghiêm Cẩn cười lớn, bắt đầu ra sức vận động, ra sức mà dạy dỗ Mai Côi:
- Rùa con, em rất xấu nhé, quá là giảo hoạt…
Mai Côi bị ép buộc đến độ thét lớn, không tự chủ được mà cả người căng lên, lại nghe Nghiêm Cẩn tiếp tục nói:
- Anh quá quá quá yêu em… Chúng ta cũng phải bận rộn nhiều việc, không thèm đếm xỉa tới bọn họ
Mai Côi bị quấn quýt phát mệt, cảm thấy
rất hối hận với hành vi nhất thời bị quỷ ám của mình. Vẫn là mẹ Tiểu
Tiểu đúng, tuyệt đối không thể quá dung túng ma vương này, bằng không
anh sẽ gây sự chết người mất