Từ lúc cùng Mai Côi trải qua một đêm huấn luyện lãng mạn khiến người ta rất không hài lòng, bạn học Nghiêm Cẩn
còn thực sự thu liễm bản thân, tính để Mai Côi lấy việc học là quan
trọng. Đương nhiên, tiểu cô nương nhà người ta vẫn luôn coi việc học là
quan trọng, ngày ngày đi học vẫn rất cố gắng. Chỉ là tự Tiểu ma vương
tốn tâm tư làm trò mà thôi nhưng cậu đương nhiên không nghĩ như vậy,
trong lòng cậu, Mai Côi và cậu là một.
Huấn luyện đặc biệt cho Mai Côi với
Nghiêm Cẩn mà nói cũng không được thuận lợi. Đầu tiên, cậu phải căn cứ
vào thời khóa biểu mà sắp xếp. Nếu hôm đó ban ngày có bài luyện thể năng thì buổi tối chỉ có thể luyện phép thuật, nếu ban ngày học những bài
học không quá tiêu tốn năng lượng thì đêm đó sẽ đưa cô bé đi chạy bộ.
Đương nhiên, Mai Côi vẫn còn phải học cả tri thức, những cái đó cũng
không thể bỏ qua, sắp xếp được thời gian hợp lý quả thật cũng không dễ.
Hơn nữa bản thân Nghiêm Cẩn cũng bận, ngoài việc phải hoàn thành việc
học, giờ cậu cũng thường xuyên phải về công ty làm nhiệm vụ, nhiệm vụ
cũng chẳng chia ban ngày hay buổi tối gì, cói đôi khi quả thật không thể phối hợp với Mai Côi. Cho nên dần dần Nghiêm Cẩn phát hiện, gia sư huấn luyện riêng cho Mai Côi cũng chẳng phải chỉ có mình cậu
Tỷ như cậu từng thấy Mẫn Lệ dạy Mai Côi
pháp thuật, Lam Băng làm mẫu cho cô nhóc cách vượt chướng ngại vậy, Mặc
Ngôn dạy Mai Côi cách dùng vũ khí, Ngụy Anh Vân vung tay múa chân nói
cho cô nhóc nội dung cuộc thi sắp tới… Dù sao cũng là cảnh tượng bạn học đoàn kết tương thân tương ái, nhưng Tiểu ma vương lại cảm thấy mình
thật đáng thương.
Ngày đó Nghiêm Cẩn nhận được nhiệm vụ từ
công ty, phải ra tỉnh khác, đây là án lớn, khó lắm Nghiêm Lạc mới cho
cậu tham gia, là cơ hội cậu không muốn buông tha vì thế trước khi đi đã
dặn dò Mai Côi đến ngàn vạn lần là không được nhận quà của các nam sinh
khác, không được ở một mình với nam sinh nào, không được một mình rời
khỏi trường học, không được cười nói với nam sinh khác. Cậu còn đặc biệt nhấn mạnh, nữ sinh hơi một tí đã đùa giỡn với nam sinh đều không phải
là nữ sinh ngoan.
Cậu nói gì Mai Côi cũng đều đồng ý, lúc
này Nghiêm Cẩn mới yên tâm. Qua một đoạn thời gian, tối hôm đó cậu vội
quay về trường, theo lệ thường đêm nay sẽ là rèn luyện thể năng, tuy
rằng đã quá giờ nhưng cũng không phải là quá muộn cho nên Nghiêm Cẩn rất kích động chạy đến kí túc xá nữ sinh, muốn cùng Mai Côi ra sau núi gặp
gỡ. Kết quả đến phòng Mai Côi thì các bạn nói Mẫn Lệ đưa Mai Côi đi rèn
luyện. Nghiêm Cẩn có chút không vui nhưng Mẫn Lệ là nữ sinh, cậu cũng
không nói được gì, đành phải buồn rầu đến sân huấn luyện sau núi, kết
quả đến nơi thì giận muốn tung phổi
Chỉ thấy phía sau núi không trăng không
sao, giữa đó là ánh lửa cháy bập bùng, vài người đang ngồi vây quanh đó
cầm cây nướng đồ ăn, nào là cánh gà, xúc xích… vui vẻ quên trời đất.
Trong đó chói mắt nhất chính là Mẫn Lệ – người nghe nói là đã đưa Mai
Côi đi luyện tập. Cô ấy ở đây nhưng rùa con thì ở đâu?
Bạn học Mẫn Lệ hoàn toàn không đếm xỉa gì đến việc Tiểu ma vương tìm người, cô nhóc nhún vai, khoa tay múa chân
chỉ lên trên núi:
- Mặc Ngôn đang chạy cùng em ấy, cậu có muốn ngồi xuống cùng ăn không? Chờ một lát bọn họ chạy xong rồi sẽ quay lại.
Lại là Mặc Ngôn? Cảnh tối lửa tắt đèn, cô nam quả nữ ở phía sau núi chạy cái gì mà chạy? Mặt Nghiêm Cẩn đen kịt
nào có tâm tư ăn uống gì, cậu đang chuẩn bị đi tìm người thì đã thấy hai người kia trở lại. Mai Côi chạy nhiều thở hổn hển, tóc buộc đuôi ngựa
trông rất năng động, dưới ánh lửa giữa rừng cây trông có vẻ đẹp thật
ngây thơ. Suốt một tuần không gặp, tuy rằng ngày nào cũng gọi điện thoại nhưng người thật ở ngay trước mặt thì cậu mới thực sự hiểu, cậu nhớ Mai Côi cỡ nào.
Mai Côi nhìn thấy Nghiêm Cẩn thì cười sáng rỡ:
- Anh ơi, anh về rồi à!
Buổi sáng cậu gọi điện nói là hôm nay về
nhưng đợi qua bữa tối cũng không thấy người, cô nhóc trong lòng còn có
chút mất mát. Giờ nhìn thấy cậu thì thực sự vui vẻ, vội báo cáo:
- Em chạy nhanh hơn được 10’ rồi đấy, lần trước hai chướng ngại vật chưa vượt qua được giờ cũng qua rồi!
- Ừm!
Nghiêm Cẩn vừa đáp vừa lấy tay áo lau mồ
hôi cho Mai Côi. Ngụy Anh Vân ở bên thì đưa nước, Mai Côi đón lấy nhìn
cậu cười cảm ơn. Nghiêm Cẩn thầm nghiến răng, tay lau mồ hôi càng ra sức khiến Mai Côi đau đến rụt cổ.
Nghiêm Cẩn còn chưa kịp nói chuyện, Cừu Tranh đã lại tiếp:
- Mai Côi, cánh gà nướng được rồi đó, mau tới ăn đi!
Cừu Tranh nướng gì những người khác cũng đều không thích, thậm chí còn ra sức chê bai, chỉ có Mai Côi là nể mặt cậu
Mai Côi cười kéo Nghiêm Cẩn đi qua cùng
nhau ngồi, đón lấy cánh gà, cắn một miếng. Cô thấy Nghiêm Cẩn đang ngây
người nhìn mình, cảm thấy cậu cũng thèm nên thuận tay đưa một chiếc cánh gà cho cậu:
- Anh ơi, anh cũng ăn đi!
Nghiêm Cẩn khẽ hừ:
- Coi như em còn có lương tâm
Mẫn Lệ bưng mắt nói:
- Tiểu ma vương, đó là chú Đậu Đậu nướng đó
Giọng nói khiến ai cũng buồn cười. Mai Côi nghiêm túc nói:
- Ăn ngon lắm, thật đấy!
Cô nhóc nhìn Nghiêm Cẩn như hỏi để chứng thực:
- Đúng không anh ơi, ăn ngon mà!
- Ừm, vị không tệ
Rùa con thấy ngon là được. Ngay cả Nghiêm Cẩn cũng ăn thực sự khiến mọi người hoa mắt, Cừu Tranh thấy vậy vươn
ngón cái nhìn Mai Côi:
- Đúng là tinh mắt, có đảm lược, về sau chú sẽ luyện cho con
- Nằm mơ à, làm gì đến lượt chú?
Nghiêm Cẩn và Mặc Ngôn đồng thanh nói rồi lại liếc nhau một cái.
- Ai nấy tranh giành, xã hội đen tụ hội ở đây? Xem ra tiểu công chúa Mai Côi có thế lực không nhỏ
Giọng nữ chua chua truyền tới, mọi người quay đầu nhìn lại, thì ra là Tiểu Mị
Tiểu Mị là bạn gái cũ cuối cùng của
Nghiêm Cẩn, là bạn gái đầu tiên Nghiêm Cẩn chủ động dẫn về nhà, là người Nghiêm Cẩn hẹn hò quá hai tháng, là người bạn gái đầu tiên cùng nhau
khoác vai đi khắp nơi rêu rao. Có được nhiều lần đầu tiên như vậy, năm
đó Tiểu Mị uy phong đừng hỏi. Đáng tiếc từ sau khi đến nhà Nghiêm Cẩn
làm khách thì ngày vui ngắn chẳng tày gang, cô nhóc kia phát hiện tính
tình Nghiêm Cẩn quá cổ quái, vốn định nhẫn nhịn, dù sao hào quang của
việc làm bạn gái Tiểu ma vương khiến cô nhóc ở trong trường thật oai
phong. Huống chi Tiểu ma vương gia đình giàu có, đẹp trai, có bản lĩnh,
mọi thứ đều đứng đầu cho nên cô nhóc vốn kiêu ngạo tự phụ cũng cố nén
giận một đoạn thời gian. Nhưng Tiểu ma vương lại chẳng hề nhường nhịn cô nhóc, cô nhóc chẳng qua chỉ giận dỗi vì có hai lần em gái Tiểu ma vương chiếm thời gian rỗi của cậu, còn chê tiểu Mai Côi ngốc nghếch, phản ứng trì độn. Nghiêm Cẩn lập tức trở mặt với Tiểu Mị, sau này gặp lại cũng
không hề tỏ vẻ hòa nhã gì, danh phận bạn gái đương nhiên là chẳng còn
Tiểu Mị với Nghiêm Cẩn mà nói thì khác
với những bạn gái trước của cậu. Cô nhóc này thuộc hồ tộc, thông minh,
kiêu ngạo, lòng tự trọng cao, cô nhóc đương nhiên sẽ coi như chẳng có gì xảy ra nhưng thù này vẫn luôn nhớ kỹ. Nhưng dù sao đối phương cũng là
Tiểu ma vương, sau lưng còn có người cha lợi hại chống lưng cô nhóc
đương nhiên chẳng thể làm gì cậu. Nhưng không ngờ, cô em gái ngơ ngác
kia cũng đến trường học này.
Cô bé kia quả nhiên vẫn chậm chạp như
trước, chẳng có tí bản lĩnh nào, lại ỷ vào bè lũ thái tử mà nổi bật
trong trường, đám nam sinh ngầm gọi cô bé kia là tiểu công chúa. Hơn
nữa, thái độ che chở của Nghiêm Cẩn với Mai Côi ai cũng thấy, điều này
khiến lòng Tiểu Mị như có kim đâm, không thể thoải mái. Bây giờ rốt cuộc đã tìm được cơ hội thích hợp
- Tiểu công chúa, chị đến là để nói
với em một tiếng, hôm nay chị nhận được thông báo, cuộc thi sắp tới là
chị làm trợ khảo, cho nên một tháng sau chúng ta sẽ đấu nhau theo hình
thức đối kháng.
Cuộc thi sắp tới là cuộc thi cho lớp cấp
thấp, nhưng Mai Côi là học sinh chuyển trường, theo thông lệ thì phải
tham gia cuộc thi này, phải thông qua thì mới được học lên tiếp. Cuộc
thi cấp thấp này sẽ có một trợ khảo, nói trắng ra là người đánh nhau
cùng. Tiểu Mị đương nhiên chẳng thích chuyện này nhưng thí sinh lần này
có Mai Côi nên Tiểu Mị tích cực xung phong xin làm trợ khảo
Mẫn Lệ sớm đã không thích Tiểu Mị, trực
giác cảm thấy lúc đó mắt chọn người của Nghiêm Cẩn thật thấp. Giờ nhìn
đã thấy Tiểu Mị đến là để khiêu khích nên nói với Nghiêm Cẩn:
- Cậu nói xem lúc đó mắt cậu ở đâu mà lại chọn người như thế này?
Tiểu Mị nghe được câu này, trầm mặt xuống:
- Mẫn Lệ, mày bớt nói lời thối tha
đi, vị trí lúc trước chẳng phải mày cũng từng ngồi sao? Mày dùng cái đó
để mắng tao chẳng phải là tự mình mắng mình sao
- Ha ha, ngại quá, tôi và cậu khác
nhau đấy nhé. Năm đó bọn tôi là trẻ con chơi trò chơi khiến cậu chê
cười. Nhưng cậu không nên tính cả tôi vào. Dù sao tôi vẫn là người thứ
nhất. Đúng rồi, cậu là bạn gái thứ bao nhiêu của Tiểu ma vương thế ?
Mai Côi ở bên vốn nghe không hiểu gì
nhưng sau lại thấy Mẫn Lệ hỏi Nghiêm Cẩn có bao nhiêu bạn gái, chuyện đó cô nhóc biết mà. Cô nhóc nhìn vẻ mặt tò mò của những người xung quanh,
rất tự nhiên mà đáp lời thay Nghiêm Cẩn:
- Là người thứ sáu
Nghiêm Cẩn sặc nước miếng, ho lấy ho để.
Sắc mặt Tiểu Mị đen ngòm, Mai Côi thấy cô bé không vui, chắc mẩm là
chuyện thứ tự, nghĩ bụng rồi khuyên nhủ:
- Không sao đâu, trước kia anh từng nói là muốn lấy 3000 vợ cơ, thứ 6 đã là vị trí tốt rồi.
Lần này Nghiêm Cẩn ho không nổi nữa. Cừu Tranh, Lam Băng thì cười lăn cười bò.
Tiểu Mị xanh mặt, bỏ lại một câu:
- Hẹn gặp lại trong lần thi
Sau đó, xoay người bước đi. Mẫn Kệ vỗ đùi, khen:
- Mai Côi, rất thống khoái, em giỏi quá.
- Em là đồ vô lương tâm…
Nghiêm Cẩn a một tiếng, xoay người làm bộ bóp cổ Mai Côi, lắc lắc. Cừu Tranh nhào lại, hét lớn:
- Con bà nó, cháu bắt nạt ai đấy, Mai Côi là do chú dạy
Cậu đạp một cước về phía phía Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn ôm Mai Côi lùi lại, thuận thế giơ chân quét qua Cừu Tranh.
Cừu Tranh nhảy dựng lên, từ trên cao đánh một quyền xuống Nghiêm Cẩn.
Lam Băng ở bên cũng đánh tới, một quyền đánh vào mặt Nghiêm Cẩn, Nghiêm
Cẩn không thèm né tránh, nâng tay chắn quyền này đẩy một cái, động tác
cực mau lẹ, đánh bạt Lam Băng qua một bên. Tay kia thì đánh về phía
trước, quyền đấu quyền với Cừu Tranh.
Mẫn Lệ ở bên giơ cánh gà cổ động:
- Điểu Nhân, Dung Hiên, các cậu cũng lên đi, đánh chết tên đáng ghét kia đi, làm cho cậu ấy bớt đùa giỡn con gái nhà lành đi.
Ngụy Vân Anh sớm đã có ý này, nhưng vừa
nãy vẫn luôn ở đó chiến đấu cùng mấy miếng thịt bò nướng, giờ mới nuốt
xong, uống một ngụm nước rồi cũng quát to một tiếng, cùng Dung Hiên xông lên
Bốn người giáp công, Nghiêm Cẩn bất đắc
dĩ đành đẩy Mai Côi qua một bên, sợ làm em ấy bị thương. Mai Côi mở to
mắt chăm chú nhìn bọn họ đánh loạn, nhìn hồi lâu, đột nhiên nói:
- Mọi người đánh chậm chút, em không nhìn thấy gì hết
Đám người đang vật lộn đều dừng tay,
người xung quanh đang vỗ tay trợ uy cũng hơi choáng, tiểu công chúa nói
lời này là có ý gì? Chỉ có Nghiêm Cẩn kịp phản ứng, cậu đá văng Ngụy Anh Vân đang đeo bám trên người, nhảy dựng lên nói với Mai Côi:
- Không cần phải xem chăm chú như
thế, mấy kẻ này toàn thích tự ăn đập, em đừng có nhìn bọn họ, không phải để làm mẫu thi đấu cho em đâu
- À!
Mai Côi gật đầu, cảm thấy ngại:
- Xin lỗi, vậy mọi người tiếp tục đi
Tiếp tục? Tiếp tục cái gì? Mọi người hai
mặt nhìn nhau, đây đúng là phương pháp can ngăn hiệu quả, bảo người ta
đánh chậm một chút là được. Mai Côi nhìn vẻ mặt của mọi người, cảm thấy
hình như mình đã phạm phải sai lầm, cảm thấy có chút xấu hổ. Quả nhiên
cô nhóc là đứa trẻ quái dị, không thích hợp với hoạt động tập thể.
Nghiêm Cẩn lại không cho Mai Côi lùi bước, cậu kéo Mai Côi đi về phía
đống lửa, nhìn mấy người vừa gây lộn vẫy vẫy tay:
- Ngây ngốc cái rắm à, mau làm cánh
gà nướng cho đại gia, bằng không cho các cậu nếm mùi đau khổ. Mình còn
chưa ăn cơm, mau phục vụ cánh gà
Cừu Tranh vừa nghe, dũng cảm nói:
- Được được, xem cánh gà nướng gia truyền của huyết tộc đây, ngon không đâu sánh bằng!
Những người khác đều thấy lợm giọng buồn
nôn, vội cầm đồ ăn tự làm, không nể mặt mũi Cừu Tranh chút nào. Bọn họ ở đó làm loạn, Mặc Ngôn lại nói:
- Vẫn nên nghĩ lại xem chuẩn bị cho
cuộc thi thế nào đi. Mai Côi so với mọi người đều kém, thậm chí còn kém
hơn cả học sinh năm nhất, cuộc thi nằm trong tay Tiểu Mị, vậy phải làm
sao bây giờ?
Thi kiểu này thực ra kết quả đều nằm
trong tay trợ khảo, có người dễ dãi nương tay cho thì tốt nhưng Tiểu Mị
hiển nhiên là không có ý tốt, chỉ sợ không dễ dàng bỏ qua. Cuộc thi thi
không đạt là chuyện nhỏ nhưng chỉ sợ bị cô ả kia nhân cơ hội mà đả
thương Mai Côi thì mới là chuyện nguy
Cừu Tranh trừng mắt:
- Nó mà dám giở trò, cậu cắn chết nó
- Được rồi, được rồi
Nghiêm Cẩn lười biếng gạt gạt than. Cậu
đang nghĩ thế nào để Mai Côi có thể không phải thi. Trợ khảo dù không
phải là Tiểu Mị, đổi lại làm người khác thì kết quả vẫn là rùa con sẽ bị đánh, chẳng qua là nặng hay nhẹ mà thôi. Vấn đề là, dù bị đánh nhẹ thì
cậu cũng không muốn rùa con phải chịu khổ.
Mặc Ngôn quả nhiên cũng chung ý nghĩ:
- Để em đi hỏi cha xem, có cách nào tìm lí do thoái thác để chị Mai Côi không phải thi không?
- Nhưng chị muốn thi!
Mai Côi lại nói ra một câu khiến ai nấy kinh hồn:
- Em đến đây học cũng đã là phiền
toái cho mọi người rồi, mọi người đối với em tốt như vậy, luôn giúp đỡ
em, còn em thì thi cũng không chịu thi thì rất khó nghĩ. Hơn nữa cha
Nghiêm Lạc và anh sẽ rất mất mặt. Em không muốn ai nói rằng em là kẻ
chuyên đi cửa sau.
Tuy rằng cô nhóc thật sự là đi cửa sau nhưng cô nhóc cũng còn có lòng tự trọng. Mọi người không nói, Mai Côi nghĩ nghĩ rồi nói:
- Còn một tháng nữa thì đến cuộc thi, em cố gắng luyện tập, kiểm tra thành cái gì cũng được, đều là do em cố
gắng mà đúng không? Cho dù thua cũng chẳng sao hết
Từ nhỏ đến lớn cô nhóc đều chưa từng đánh nhau, đánh thua là gì thực ra cũng chẳng hiểu
Mẫn Lệ nâng cằm nghĩ:
- Vậy từ giờ đến lúc thi liệu có kì tích xảy ra không?
- Khó!
Lam Băng nghiêng đầu:
- Tiểu ma vương, cha cậu có mua bảo
hiểm cho tiểu công chúa chưa, lần đầu tiên mình thi, trước đó cha mình
đã mua bảo hiểm cho mình đó
- Cút
Mai Côi nhìn Nghiêm Cẩn lại nhìn mọi người, chẳng lẽ thi thố ở đây lại đáng sợ đến thế?
Dung Hiên đột nhiên tung chưởng:
- Mình có cách, đánh rắn giập đầu,
giải quyết vấn đề phải tìm chỗ mấu chốt, tất cả đều là vì Tiểu ma vương
phong lưu gây họa, nên để Tiểu ma vương lại theo đuổi Tiểu Mị lại lần
nữa. Dù sao giờ cậu cũng chẳng có người yêu, cũng nhàn rỗi, hi sinh chút nhan sắc, chờ thuận lợi qua được kì thi lần này rồi tính
- Cậu đi chết đi!
Nghiêm Cẩn không nhịn được nữa, cậu phong lưu gì chứ, đến mẹ Tiểu Tiểu cũng khen cậu ngây thơ, cậu phong lưu cái rắm.
Lô Thực ở bên giả vờ giả vịt thở dài:
- Con trai gây họa sao luôn là con gái bị chịu thiệt? Thật đáng thương
Nghiêm Cẩn đen mặt, nhảy dựng lên rồi kéo Mai Côi bước đi, mẹ kiếp, một lũ thần kinh, cậu không cần lũ bạn này,
sẽ tự mình nghĩ cách giải quyết