Sự bừng tỉnh trong thoáng chốc khiến cho
Nghiêm Cẩn có chút không biết nên làm sao. Cậu đỏ mặt đứng dậy, tay chân luống cuống. Lòng bối rối, kéo Mai Côi bước đi, ra khỏi cửa hàng, cơn
gió lạnh thổi qua khiến cậu bình tĩnh lại một chút.
“Chẳng lẽ thật sự là như vậy? Thật sự là
như vậy? Không thể nào, không thể nào đâu?”. Cậu nói thầm trong lòng,
không nhịn được lại nhìn nhìn Mai Côi. Mai Côi rất thích chiếc mặt đá
pha lê hình rùa con này, dọc đường đi đều men theo ánh đèn bên đường mà
nhìn con rùa, vẻ mặt tươi cười, hưng phấn nhảy nhót không thể nói rõ.
- Anh ơi, cảm ơn anh nhiều, món quà này em thích lắm
Mai Côi như con bướm vờn hoa mà nhào đến ôm Nghiêm Cẩn. Sự nhiệt tình, chủ động hiếm có này khiến tim Nghiêm Cẩn lại đập loạn.
- Thích… thích là được rồi
Tình huống bình thường như vậy, Tiểu ma
vương hẳn nên đắc ý tận trời nhưng đột nhiên lại trở nên lắp bắp, đầu óc hỗn loạn, vẫn còn đang trầm mê trong sự phát hiện của chính mình
Chẳng lẽ cậu thực sự thích rùa con, còn
thích hơn cả những bạn gái kia? Thích hơn tất cả mọi người khác? Cho nên trước mặt cô nhóc cậu mới luôn có thể thoải mái tâm sự, cho nên mới
không để cho bất kì ai bắt nạt cô nhóc, cho nên nếu ngày nào đó không
nói chuyện với cô nhóc thì sẽ khó chịu, cho nên cuối tuần không được gặp thì cả người không thoải mái, cho nên nhìn cô nhóc tươi cười thì cũng
sẽ mỉm cười theo, cho nên muốn mua những thứ đồ cô nhóc thích ăn cho cô, cho nên tiền tiết kiệm bao lâu của cậu cũng không tiếc dốc sạch ra để
mua quà tặng cô nhóc, cho nên…
Tiểu ma vương tự kinh ngạc với chính
mình, nếu thực sự là vậy thì cậu nên làm sao bây giờ? Vậy bao năm qua
cậu làm loạn cái gì đây? Đúng là càng lớn càng ngu. Cô nhóc là em gái
yêu quý nhất của cậu mà. Được rồi, vốn là không có quan hệ huyết thống
nhưng còn thân thiết hơn em gái ruột thịt. Tim của cậu đập loạn. Chẳng
lẽ là vì thế? Chẳng lẽ vì thế mà khi đầu lưỡi hai người chạm nhau cậu
chẳng hề thấy chán ghét?
Mai Côi đứng trước mặt cậu, nghi hoặc, khó hiểu nhìn cậu:
- Anh ơi, anh làm sao vậy?
Nghiêm Cẩn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng:
- Rùa con, nếu anh không đồng ý, em nhất định không được xem lén suy nghĩ của anh nhé!
- Vâng ạ! Em sẽ không xem lén!
Mai Côi ngoan ngoãn gật đầu. Lời này
Nghiêm Cẩn nói rất nhiều lần, đổi lại là người khác thì sớm đã mất kiên
nhẫn nhưng cũng may đó lại là Mai Côi.
- Vâng ạ
Mai Côi vuốt đầu con rùa con, cô bé thực
sự rất thích. Ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Cẩn cười ngọt ngào, nụ cười
tươi sáng khiến đầu óc Tiểu ma vương choáng váng, lại không nhịn được mà vươn người hôn má cô bé mấy cái.
- Buồn quá!
Mai Côi cười cười xoa chỗ bị hôn, Nghiêm Cẩn xoa xoa tóc Mai Côi dặn:
- Những người khác không được cho thơm biết chưa, ai đến gần em đánh thẳng nó cho anh
Mai Côi nhanh chóng đáp lời:
- Mẹ Tiểu Tiểu nói cũng không thể để anh thơm!
Nghiêm Cẩn bĩu môi, chỉ cần Mai Côi thích, người khác chẳng nằm trong phạm vi suy nghĩ của cậu:
- Lời của mẹ em nên nghe có chọn lọc nhưng anh nói gì thì cũng phải nghe biết chưa? Em tự nói xem, là ai tốt với em nhất?
Mai Côi thực sự suy nghĩ. Cái này có gì khó mà phải nghĩ lâu như vậy? Nghiêm Cẩn trầm mặt:
- Cái này cũng phải nghĩ?
- Là anh ạ
Được rồi, tính tới tính lui, cô nhóc vẫn
thích anh nhất. Anh sẽ đùa cho cô nhóc vui, bất luận sớm hay muộn đều sẽ nói chuyện cùng mình, sẽ đọc truyện tranh cho mình, sẽ giúp mình đánh
người xấu, sẽ ăn hộ mình đồ ăn mình không thích
- Vậy em thân thiết với ai nhất?
- Anh ạ!
- Cho nên lời anh nói quan trọng hơn lời mẹ Tiểu Tiểu biết chưa? Cho nên anh có thể thơm nhưng người khác thì không được.
Mai Côi nghĩ lại:
- Được rồi, dù sao anh cũng quen hôn loạn khắp nơi rồi
Những lời này đánh trúng chỗ yếu hại
khiến Nghiêm Cẩn bất động. Đúng vậy, thành tích vĩ đại từ khi học nhà
trẻ của cậu ai ai cũng biết, chuyện nào cô nhóc cũng đều quá rõ, nếu cậu nói với Mai Côi rằng mình thích cô bé thì cô bé có cười đến rụng răng
không?
Tâm tình Nghiêm Cẩn rất bất an, vẫn may,
may mà cậu còn chưa nhất thời xúc động mà nói lung tung, cậu biết phải
cân nhắc, biết xử lý việc này thế nào.
Mai Côi nào biết trong lòng cậu bất an rối loạn cỡ nào, cô bé nắm tay cậu nhóc đi về nhà hàng:
- Chúng ta mau trở về đi, em muốn cho mẹ Tiểu Tiểu xem quà tặng.
Nghiêm Lạc sớm đã phát hiện tình huống
không đúng, nào có ai đi toilet lâu như vậy, chắc chắn lại là Nghiêm Cẩn gây chuyện xấu. Đợi nửa ngày mới nhìn thấy Mai Côi vẻ mặt đỏ bừng, ngại ngùng hạnh phúc kéo Nghiêm Cẩn trở về. Lòng Tiểu Tiểu hơi hoảng: không
thể nào chứ!
Mai Côi báo cáo lại với Tiểu Tiểu:
- Mẹ Tiểu Tiểu, anh đưa con đi mua quà!
Tiểu Tiểu bình tâm lại, vẫn may, vẫn may, thiếu chút nữa thì hoảng muốn chết
Nghiêm Lạc liếc mắt một cái đã thấy được chiếc vòng cổ pha lê kia, cười cười nhìn con:
- Còn tiền sao?
Còn nhỏ tuổi mà chỉ biết vung tiền mua niềm vui cho con gái
- Tăng chút tiền lương đi cha ơi!
Nhắc đến vấn đề này, Nghiêm Cẩn rất thành thật, không hề khách khí. Cậu làm gì có tiền. Tiền tiết kiệm bao năm
qua điều tiêu hết rồi. Chỉ là cái vòng cổ bé tí mà đắt ghê người, nhưng
mà Nghiêm Cẩn ưng nó ở chỗ đó là tạo hình rùa con, quả thực chính là sản xuất để dành riêng cho Mai Côi.
Nghiêm Lạc còn không đáp lời, Mai Côi lại nóng nảy:
- Anh ơi, cái này đắt lắm sao?
Cửa hàng kia hoa lệ như vậy, hẳn là rất
đắt rồi nhưng anh khoe với mình là anh tiết kiệm được rất nhiều tiền,
sao lại mua cái này xong là hết tiền rồi? Như vậy thì cô nhóc cũng ngại
nhận món quà này
- Không đâu không đâu, không đắt đâu. Cha bóc lột sức lao động, anh đàm phán một chút thôi ấy mà
Tiểu ma vương vội trấn an, Tiểu Tiểu cũng nói:
- Mai Côi, vòng này đẹp lắm, con đeo đi, đừng ngại chuyện tiền nong.
Nghiêm Lạc cũng hát đệm:
- Đúng thế, Mai Côi, đừng lo lắng
cho anh con, nó có tiền đó. Kế hoạch của nó là có ba nghìn vợ, cho nên
tiền càng nhiều càng tốt
Nghiêm Cẩn bị lời này điểm huyệt. Ai? Ai? Là ai thích có ba ngàn vợ? Lời trẻ con vớ vẩn, lời trẻ con vớ vẩn thôi mà.
Nhưng Mai Côi lại rất thấu hiểu, giấc
mộng thuở nhỏ này của anh Nghiêm Cẩn cô nhóc cũng biết, nếu đề tài
chuyển đến đây thì cô nhóc cũng nhân cơ hội khuyên nhủ:
- Nhưng mà anh ơi, giờ người ta chỉ cho phép lấy một vợ thôi, có tiền cũng không được đâu.
Nghiêm Cẩn muốn cười mà không cười nổi.
Cậu có thể nói gì? Cậu còn có thể nói gì? Cậu đâu có muốn kết hôn, cậu
đâu phải kẻ ngu, đương nhiên biết không thể lấy 3000 vợ, nhưng cậu từng
hẹn hò rất nhiều bạn gái, nói ra quả thật cũng có phần chột dạ, nói cũng không nói nên lời. Chẳng lẽ đây là cái giá thảm thương của việc muốn
làm tình thánh sao?
Lúc này Nghiêm Lạc còn bổ thêm:
- Mai Côi, con yên tâm, nó không lấy được nhiều vợ như thế đâu. Còn 2999 người còn lại nó sẽ có cách xử lý,
nhiều bạn gái như vậy cũng chẳng phải hẹn hò suông đúng không con trai.
Cho nên từ nhỏ nó đã keo kiệt, muốn kiếm tiền, cha là người làm cha
đương nhiên có thể hiểu
Hiểu cái đầu ấy, quá đáng ghét. Cha chỉ
giỏi cản trở mình thôi. Tiểu ma vương cậu rõ ràng không có như vậy, cho
dù có bạn gái nhưng đều là chia tay người này rồi mới hẹn hò người khác, chưa từng bắt cá hai tay. Hơn nữa trước giờ đều là đám nữ sinh đó theo
đuổi cậu, cậu đâu có chủ động tán tỉnh ai, sao có thể là cậu sai. Hơn
nữa, lại là hơn nữa, cậu giờ mới hiểu được, giờ mới biết thì ra mình
thích là rùa con, giờ mới biết cảm giác khi yêu là thế nào, cha đã nói
mình xấu xa như vậy, thế thì sau này mình thổ lộ với rùa con thế nào đây
Nghiêm Cẩn đứng lên nói với Tiểu Tiểu:
- Mẹ, chồng mẹ mẹ quản đi chứ, sao
lại dạy trẻ con thế, còn xử lý 2999 vợ cái gì chứ, mẹ điều tra cho cẩn
thận đi, bên ngoài chắc chắn là có bồ, ở đây có trẻ con không tiện, con
mang rùa con về nhà trước
Cậu kéo Mai Côi đi, trước khi đi còn không quên trách cha một câu:
- Trẻ con chính là bị người lớn như cha làm hỏng.
Tiểu Tiểu nhìn bóng Nghiêm Cẩn rời đi, lại nhìn ông chồng thân yêu cười khoái trá, nghi hoặc hỏi:
- Nghiêm tiên sinh, anh và con đang đấu nhau sao?
- Không phải, anh chỉ làm tròn trách nhiệm của người làm cha, dạy dỗ nó một chút thôi.
Nghiêm Cẩn cảm thấy lưng lạnh toát, cậu có dự cảm, mọi việc sắp tới chắc sẽ không được thuận lợi.
Quả nhiên, chuyện không thuận đầu tiên đã tới, rùa con lại không học cũng lớp với cậu. Chuyện gì thế nữa? Nghiêm
Cẩn tức giận run người xông vào phòng hiệu trưởng. Ngày mai rùa con sẽ
đến trường, cậu định hôm nay chuẩn bị mọi thứ trong trường cho cô nhóc,
chuyện kí túc xá, sửa sang thời khóa biểu, chào hỏi qua các giáo viên.
Nhưng vừa đến hỏi chủ nhiệm lớp thì mới biết rùa con lại bị phân đến lớp Mặc Ngôn. Tiểu ma vương nhất thời phát điên.
Phải biết rằng mấy ngày này cậu nghĩ trái nghĩ phải, rốt cuộc xác định được tâm tư của mình. Cậu thực sự, thực sự là thích rùa con. Nhưng cậu cũng đã phân tích, rùa con nhát gan, dễ
thẹn thùng. Ngay cả cậu thần kinh thép còn bị việc này dọa cho hoảng sợ
thì nếu đột nhiên thổ lộ với cô nhóc chắc chắn cô nhóc sẽ bị hoảng sợ,
sẽ vì thế mà tránh mặt mình, thế chẳng phải là mất nhiều hơn được? Dù
sao rùa con vẫn ở ngay bên cạnh mình, hơn nữa em ấy cũng nói không thích tìm bạn trai nên cậu đầu tiên phải lấy thủ làm công, coi trọng rùa con, thay đổi ấn tượng của mình trong lòng em ấy đã. Cậu không hề lăng
nhăng, cậu chỉ tốt với một mình em ấy, sau đó dần dần tiếp cận, thay đổi suy nghĩ của em ấy, tâm ngữ giả cũng có thể có người thật tình yêu
thương gắn bó cả đời, sẽ không ghét em ấy, sẽ trân trọng em ấy, cái gì
cũng sẽ làm vì em ấy. Cứ như vậy, đến khi thích hợp, cậu sẽ tỏ tình với
rùa con: em thấy đó, chúng ta chẳng phải là rất hợp nhau, ở bên anh đi
Nghiêm Cẩn cảm thấy phương án này thực sự là quá tốt, cho nên theo chiến thuật, hiện giờ là giai đoạn lấy lùi làm tiến. Nhưng rùa con không học cùng lớp với mình, lùi cái gì, thủ cái
gì? Phải biết rằng, trường học này ai cũng là dị nhân, không ai là kẻ
tầm thường, nếu rùa con thấy có nam sinh nào có bản lĩnh, tình cảm mới
mẻ thì cậu phải làm sao? Nếu con sói đó nhân lúc cậu không có mặt mà ân
cần với rùa con, quan tâm rùa con thì cậu phải làm sao?
Tất Mặc Kỳ vừa họp ở trường xong, đang
định về công ty Nhã Mã thì lại thấy Nghiêm Cẩn như lửa đốt mông mà chạy
vào. Anh xoa trán, quá đau đầu. Anh cũng chẳng biết là mình nợ nhà họ
Nghiêm cái gì nữa, thua trong tay A La cũng thôi, làm trâu làm ngựa cho
Nghiêm Lạc cũng thôi nhưng ngay cả Tiểu ma vương này cũng đến ép buộc
anh. May mà Mặc Ngôn nhà anh còn không chịu thua kém ai.
- Nghiêm Cẩn, Mai Côi không thể học
cùng lớp với cháu được, lớp cháu trình độ cao, em ấy không thể theo
được. Cháu cũng không muốn em ấy đến đây để học hành vất vả đúng không?
A Mặc tiên phát chế nhân (ra tay trước thì thắng), khiến những lời Nghiêm Cẩn định nói đều bị nghẹn lại
- Nhưng mà…
Nghiêm Cẩn vừa mở miệng đã lại bị cắt ngang:
- Thể năng và phép thuật của Mai Côi đều quá yếu, thật ra theo trình độ, em ấy phải học năm đầu, nhưng
em ấy đã 14 tuổi, đưa tới lớp trẻ con 6,7 tuổi thì nhất định sẽ xấu hổ
mà cũng bị các bạn cười, không tốt cho em ấy. Đến lớp của Mặc Ngôn là
chuyện cha cháu và chú đã thương lượng kỹ càng. Lớp Mặc Ngôn có thể học
lẫn lộn, chương trình học không cao không thấp, sẽ không khiến Mai Côi
bị khó xử, lại cho em ấy thời gian để thích ứng. Tuy rằng ban đầu sẽ có
khó khăn nhưng nếu con bé chăm chỉ cố gắng thì cũng có thể được. Hơn
nữa, có Mặc Ngôn ở đó quan tâm giúp đỡ chẳng phải là quá tốt?
Nghiêm Cẩn biết những lời này rất có lý,
nhưng cậu thực sự rất không nỡ. Sự thật tàn khốc này đã đánh nát nguyện
vọng tốt đẹp của cậu. Nếu cùng một lớp, cậu bình thường ít đi học,
chương trình học cũng đều đã hoàn thành, công việc ở công ty lại nhiều
nên thường bận rộn ở công ty. Nhưng vì có rùa con đi học, có người học
cùng, cậu đã quyết định sẽ không bỏ lớp trốn tiết, giờ kết quả lại thành ra thế này
Nhưng dù tâm tình buồn bực thì Tiểu ma
vương vẫn cố mà vui vẻ về nhà một chuyến, cùng mẹ đưa rùa con đến
trường. Mai Côi thì vừa hưng phấn lại vừa lo lắng, trường học này, mọi
thứ đều quá mới lạ, đi học cũng không giống lớp học bình thường. Mỗi học sinh nhìn đều có vẻ sinh long hoạt hổ, cãi nhau còn có thể đánh nhau
tới tận trời. Nghiêm Cẩn dẫn cô nhóc đi dạo quanh trường một vòng, lại
cùng Mai Côi đi thăm phòng học, đến sân thể dục, nhà ăn, cả ngày hôm đó
dính chặt lấy Mai Côi. Vì thế trong trường đều biết, em gái của Tiểu ma
vương đại danh đỉnh đỉnh cũng đã đến trường
Nhưng nữ ma vương lại chẳng hề đáng sợ
chút nào, thậm chí còn yểu điệu tiểu thư hơn các bạn học nữ khác trong
trường, nói năng nhỏ nhẹ, mỉm cười e thẹn. Trong trường Nhã Mã này không thiếu cọp mẹ, đã bao lâu rồi không có nữ sinh đáng yêu như vậy. Hôm
sau, sau khi Mai Côi bắt đầu đi học, các nam sinh đều truyền tai nhau,
thì ra không phải là nữ ma đầu mà là tiểu công chúa!
Lời đồn đương nhiên cũng đến tai Nghiêm
Cẩn, ngày đó là sắp đến kì kiểm tra thi đấu, vốn chẳng có việc của
Nghiêm Cẩn nhưng cậu lại bất ngờ xin đi làm người luyện tập cho các học
sinh. Tiểu ma vương vốn đi học được chăng hay chớ, hôm đó lại đánh ngã
tất cả các nam sinh ở đó, đánh cho bọn họ phải kêu cha gọi mẹ.
Nhưng chỉ đánh người không cũng là vô
dụng, chẳng được bao lâu, Nghiêm Cẩn hiểu ra, muốn canh phòng nghiêm
ngặt thực sự là chuyện vô cùng khó khăn