Đầu bên kia không có người đáp trả, Nghiêm Lạc lại hỏi:
- Anh là Sơn Ưng đúng không?
- Anh là Nghiêm Lạc? Giọng đối phương trầm ổn.
“Hắn ta tên thật là Thẩm Ưng”, giọng Mai Côi cũng đồng thời vang lên trong đầu Nghiêm Lạc.
Quả nhiên, chỉ cần có lời nói dẫn đường,
dù đối phương không nói nhưng cũng không tự chủ mà có đáp án, Mai Côi
lập tức có thể nhìn thấu. Nghiêm Lạc nghĩ rồi nói:
- Sơn Ưng, danh sách các anh đưa có vấn đề, vì không muốn đôi bên lưỡng bại câu thương nên tôi muốn nói rõ với anh.
Sơn Ưng rất cẩn thận không nói gì. Mai
Côi cũng nhanh chóng “hắn ta không biết danh sách đó có vấn đề gì, hắn
làm theo lệnh kẻ khác, giờ đang thấy rất kinh ngạc”
Nghiêm Lạc lại nói tiếp:
- Danh sách 281 người này có 11
người đã chết, 43 người không tra được, 3 người vượt ngục đang truy nã,
còn lại 224 người phân bố ở tất cả các nơi trong nước.
Nghiêm Lạc nói đến đây thì dừng lại. Sơn Ưng đợi một hồi, rốt cục nhịn không được, hỏi:
- Thế thì sao?
- Nói cách khác, cho dù có kì tích
thì hơn hai giờ cũng không kịp thả hết bọn họ cho anh biết được, cũng
càng không đủ 281 người. Huống chi những người này ở khắp cả nước, có
những người còn ở vùng xa xôi, trong 2h căn bản không thể làm xong thủ
tục thả người, còn phải gọi điện xác nhận. Đây là nhiệm vụ bất khả thi,
cho nên các anh đừng nổ súng giết người, vừa động thủ thì tiền không lấy được mà mạng sợ cũng khó giữ. Anh cũng biết tôi không đùa.
Sơn Ưng không nói gì, Nghiêm Lạc cũng
không nói tiếp, hai người dùng yên lặng đối chọi nhau. Nghiêm Lạc hiểu
lần này đá phải khúc xương cứng. Lúc này Nghiêm Cẩn xuất hiện, cầm bản
vẽ kia đưa đến trước mặt Nghiêm Lạc, dùng cảm ứng của Hạ Bồi và Mai Côi
đối chiếu thấy thiếu một người.
Nghiêm Cẩn viết lên tờ giấy:
- Sơn Ưng không phải người, Hạ Bồi không nghe được trong phòng có người gọi điện thoại.
Nghiêm Lạc gật gật đầu, trên giấy viết:
Thẩm Ưng. Nghiêm Cẩn hiểu ý, chạy ra báo cho Ray tra trong những kẻ
không thuộc nhân loại có ghi lại về Thẩm Ưng không.
Lúc này, Nghiêm Lạc nghe được bên kia Sơn Ưng nói:
- Anh đang kéo dài thời gian sao, tôi không kiên nhẫn đâu, nói trọng điểm đi, bằng không đến giờ rồi, tôi sẽ giết người.
“Hắn ta nói thật đó, hắn ta khi nãy nghĩ
bắt đầu nên giết từ đâu” Mai Côi sợ hãi nói: “Đầu óc hắn ta rất loạn,
con không hiểu. Cha Nghiêm Lạc, con sẽ thử chuyển suy nghĩ của hắn ta
cho cha nhé”
Nghiêm Lạc nói với Sơn Ưng:
- 281 người này chắc chắn sẽ không
phải tất cả đều là mục tiêu của anh, anh tìm nhiều người như vậy che
giấu làm gì, không bằng thu hẹp phạm vi lại đi, chúng ta bàn bạc phương
án. Chúng tôi sẽ thả người anh thực sự muốn, anh thả đám trẻ con ra, như vậy chúng ta đều có lợi
Lúc này, Nghiêm Lạc thấy rõ được suy nghĩ của Sơn Ưng, hắn ta căn bản cũng chẳng biết những phạm nhân đó là thế
nào. Hắn ta chỉ nhận được một phong thư, dựa vào đó mà làm việc thôi
Sơn Ưng nãy giờ không nói gì, nhưng trong đầu nghĩ rất nhiều. Hắn ta cảm giác chuyện không đơn giản như vậy cho
nên đang nghĩ nên giết trước mấy người để tăng thêm sức uy hiếp.
Nghiêm Lạc vội cắt đứt suy nghĩ của anh ta, anh nói:
- Lâu như vậy anh cũng không có câu
trả lời thuyết phục, là vì không muốn cứu mục tiêu chân chính hay căn
bản không biết mục tiêu là ai?
Nghiêm Lạc thấy được Sơn Ưng đang kinh ngạc vì anh biết suy nghĩ của hắn. Nghiêm Lạc rèn sắt khi còn nóng:
- Tôi đưa ra điều kiện tốt, anh thu
nhỏ phạm vi lại, chúng tôi giao ra người anh thực sự muốn cứu, như vậy
có thể rút ngắn thời gian, đạt được kết quả chúng ta cần. Anh không lo
lắng chút nào sao? Anh chẳng qua là bị người đẩy ra đứng mũi chịu sào,
đừng làm chuyện điên rồ.
Sơn Ưng bị nói trúng mà tức giận. Nghiêm Lạc thấy trong não hắn ta có những đoạn linh tinh, anh vội hỏi:
- Là ai? Ai có quyền quyết định việc này, tôi nói chuyện với hắn ta, như vậy anh sẽ được an toàn.
Khi anh hỏi tới ai, trong đầu Sơn Ưng
xuất hiện một hành lang dài, căn phòng trắng toát như bệnh viện, giọng
một người đàn ông truyền qua một tấm vải che khám bệnh nhưng không nhìn
được bộ dáng. Hình ảnh này chỉ thoáng qua, Nghiêm Lạc nhìn không rõ, anh nghe được Sơn Ưng nghĩ: “Không được, nhất định phải làm theo lời ông
ta, bất kể thế nào, nhất định chỉ có thể làm như vậy”
Hắn ta sợ người kia, Sơn Ưng sợ người
đứng sau tất cả. Một khắc đó Nghiêm Lạc biết chuyện rắc rối to, quả
nhiên Sơn Ưng bắt đầu làm ồn:
- Anh nói gì cũng vô dụng, danh sách 281 người nhất định phải thả hết, TV truyền hình trực tiếp lúc thả
người, đừng nghĩ tìm ai chống đối cho qua. Đưa số điện thoại trường cho
bọn họ, bảo bọn họ ra tù rồi gọi lại đây. Nếu không, tôi sẽ giết người.
Tôi không sợ chết, chúng tôi hoàn toàn không sợ chết.
Nghiêm Lạc quát:
- Tôi sẽ làm theo lời anh nhưng cần thêm chút thời gian, hơn nữa không thể đủ…
Anh còn chưa nói xong thì đối phương đã
thô lỗ dập máy. Anh nghe được Sơn Ưng sai người bên cạnh tên là Giả Sơn, kéo mười người từ sân thể dục đến, đến giờ thì bắt đầu giết người cho
cảnh sát xem.
Sơn Ưng này, hắn ta căn bản biết không
thể thả 281 trọng phạm, có vẻ như chỉ tìm cớ để giết người mà thôi, bọn
họ căn bản đã phát rồ.
Trọng điểm vẫn là kẻ chủ mưu, 281 người
này đến tột cùng có gì đặc biệt mà phải làm hắn phí tâm như thế. Nghiêm
Lạc nhìn đồng hồ, chỉ còn có 32 phút.
Nghiêm Lạc cúp máy, dặn dò mọi người xử
lý. Anh vội đi tới xe công ty, Nghiêm Cẩn, Mặc Ngôn, Dung Hiên, Tào An
Tĩnh, bốn đứa nhỏ trong thần tộc, còn cả Cừu Tranh, Lô Thực, Ngụy Anh
Vân cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị. A Mặc ở bên nói với Nghiêm Lạc:
- Bọn trẻ đều chuẩn bị tốt rồi, A La đã vào trước, cô ấy sẽ che giấu cho bọn trẻ.
Nghiêm Lạc gật gật đầu, bảo Nghiêm Cẩn mở bản vẽ, lại xác định lại địa điểm với bọn trẻ một lần nữa:
- Nhất định phải trà trộn vào đám học sinh, đừng hiện thân vội. Ở đây có những người không phải là con
người nhưng chúng ta chưa rõ cụ thể là gì, các cháu phải hết sức cẩn
thận. Khủng bố không muốn đàm phán, 30 phút sau sẽ bắt đầu giết người,
trước mắt chưa có phương án gì khác, nên các cháu cứ tìm chỗ ẩn náu, tất cả nghe theo Ray chỉ huy.
- Rõ!
Đám trẻ đồng thanh hô. Sau đó lần lượt
xuống xe, ý chí chiến đấu sôi sục. Dung Hiên đi một đoạn rồi quay lại
vung tay với mọi người.
Trên xe, Long Lập Hào cắn áo:
- Hâm mộ muốn chết, khi nào mới đến lượt chúng ta lên sân khấu đây
Mẫn Lệ nói:
- Còn phải chờ nữa
- Haiz, trừ bạo an dân mà còn như bị kì thị. Đứa trẻ khác không phục .
Lúc này, hai giáo viên và tám học sinh bị kéo đến cổng trường, bốn gã khủng bố tránh ở sau tường, hai chuyên gia
đàm phán cầm loa kêu gọi nhưng đáng tiếc phía đạo tặc không có ai đáp
lời.
Ray đã đem thông tin của bọn Nghiêm Cẩn cho A La chỉ huy, A La dùng thuật ẩn thân dò xét trong trường một chút:
- Bọn họ phân tán nhưng ai cũng
có máy bộ đàm, đều hoạt động, nếu ai có vấn đề thì mọi người đều biết,
các con đừng manh động, cô đang tìm cơ hội
Cô cài mấy chiếc máy ghi âm mini vào chỗ kín, phía bên Ray đã có thể tiếp nhận nội dung hội thoại trong hiện trường.
Chỉ còn 25 phút, Sơn Ưng hạ lệnh cho mọi
người kiểm tra lại lần nữa về bom để tránh bị đánh bất ngờ. Một gã đi ra đặt bom bên tường, A La lặng lẽ thay đổi một số thứ rồi nói:
- Có cơ hội, tiếng nổ mạnh là tín hiệu, nghe được là được hành động.
Nghiêm Cẩn vung tay:
- Con vào trước dọn đường, chú Đậu Đậu nghe khẩu lệnh
Cậu vừa dứt lời thì người đã biến mất trước mặt mọi người.
Chưa đến nửa phút, một góc trường học Ánh Dương nổ tung, mấy tầng lầu đều bị chấn động, các giáo viên học sinh sợ hãi kêu lớn, mọi người chạy ùa ra ngoài.
Trong bộ đàm, Sơn Ưng gào thét:
- Tất cả ổn định cho tao, một đứa cũng không cho thoát!
Hắn ta còn chưa nói xong, sân thể dục bị
mất tín hiệu, do vừa nổ mạnh mà nổ lốp xe khiến xe lộn một vòng. Một lúc hai tiếng động lớn khiến mọi người trên sân thể dục bắt đầu chạy như
điên nhưng bọn họ bị buộc với nhau, vừa chạy thì ngã thành một đám lớn.
Đám khủng bố lấy lại tinh thần, phát hiện không nổ lớn, lùa đám người quay về. Lễ đường và khu dạy học, kí túc xá không chú ý, bọn chúng bắt con tin uy hiếp. Trên sân thể dục, đám khủng bố đánh những người vừa chạy, uy hiếp bọn họ, bắt bọn họ quay về ngồi
đó. Bọn chúng còn phát hiện có mấy người đã giãy khỏi dây thừng trói,
lại trói lại. Nhưng bọn chúng không ngờ được rằng số lượng người đã thay đổi.
Sơn Ưng lớn tiếng chất vấn chuyện gì đã xảy ra, một kẻ tuần tra quanh khu dạy học nói:
- Là A Thanh, cậu ta đi kiểm tra bom bên khu dạy học, hình như thấy lạ, xuống kiểm tra kết quả là bom nổ.
Sắc mặt Sơn Ưng tái mét, hắn ta sai người bên cạnh nhanh đến xem có phát hiện vấn đề gì không. Kết quả mọi thứ
đều bình thường. Chẳng lẽ thực sự nhầm lẫn mà làm nổ chính mình?
Mai Côi cảnh cáo với Nghiêm Lạc, nói Sơn
Ưng đã nghi ngờ nhưng không tra ra điều gì, sau đó lại báo lại tên một
kẻ khủng bố, giờ cô bé đã tìm ra tên của 34 kẻ khủng bố. Tuy nhiên, 34
cái tên này chưa thể giúp bọn Nghiêm Lạc tra thêm được tin gì.
Lúc này, Nghiêm Cẩn bắt đầu gọi cô bé: “Rùa con, rùa con, anh là Tiểu ma vương, nghe rõ trả lời”
“Nghe rõ”
“Truyền hình ảnh phòng học của em cho anh, anh muốn xem vị trí của em. Anh chuẩn bị đi vào.”
Mai Côi lặng lẽ ngẩng đầu, lại vừa vặn bị kẻ khủng bố tuần tra nhìn thấy, cô bé sợ đến mức vội cúi đầu, nghe được tiếng gã kia châm biếm, nhìn một đám trẻ con sợ hãi trước mặt mình
khiến gã kia rất hưng phấn.
Mai Côi truyền hình ảnh và suy nghĩ của
gã kia cho Nghiêm Cẩn, nghe Nghiêm Cẩn mắng: “Lũ cặn bã, biến thái, chờ
bản ma vương tới xử lý mày”
Mai Côi rúc người lại, tận lực che dấu
bản thân. Cô bé cố gắng chống đỡ, tìm tòi trong diện tích lớn như vậy,
nhiều người như vậy khiến cô bé rất mệt mỏi, bắt đầu thấy đau đầu. Trong lòng rất sợ, cũng rất khát, rất mệt. Những người xung quanh đều rất sợ
hãi, cảm xúc rất mãnh liệt, luôn đánh sâu vào đầu cô bé. Lúc đầu cô bé
còn có năng lượng ngăn cản nhưng giờ mệt mỏi, những cảm xúc đó bắt đầu
dần xâm nhập, như những mũi khoan khoan vào não cô bé. Cho nên Mai Côi
dần cảm thấy lực bất tòng tâm, rất khó chịu, mỗi giây đều chịu giày vò.
Bỗng nhiên, bên cạnh cô bé lặng lẽ có một người bước đến, một bàn tay ấm áp lặng lẽ nắm tay cô bé. Cô bé không
cần quay đầu, trong đầu đã nghe Nghiêm Cẩn nói: “Rùa con, anh đến đây,
em không phải sợ nữa. Anh sẽ không để bất kì ai chạm đến sợi lông nào
của em”.