Nếu Nghiêm Cẩn nghĩ việc này đã xong thì
sai hoàn toàn rồi. Về tới nhà, giao Mai Côi cho Tiểu Tiểu, Nghiêm Lạc
bắt con trai đến thư phòng. Nghiêm Cẩn vừa thấy vậy thì biết lần này cha con trò chuyện sẽ chẳng có gì hay. Trong đầu cậu dặn Mai Côi: “Rùa con, anh nói chuyện với cha em không được nghe lén nha. Không được nghe,
biết không?”
Mai Côi ngồi trên sofa trong phòng khách, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng, Nghiêm Cẩn còn dặn thêm lần nữa thì cô
bé mới gật gật đầu. Nghiêm Cẩn lúc này mới yên tâm vào thư phòng.
Trong thư phòng, Nghiêm Lạc đi thẳng vào vấn đề nói:
- Con biết con sai ở đâu không?
- Biết ạ! Con không nên không suy nghĩ đến an toàn của rùa con mà bảo em ấy đến tìm con. Sau này con sẽ
không lỗ mãng như vậy nữa. Cha ơi, cha đừng trách rùa con, cha muốn phạt con thế nào cũng được, lần này con thật sự biết sai rồi
- Đầu óc con rốt cuộc nghĩ cái gì? Con sao có thể bảo em đi xa như thế chỉ để tìm con?
Nghiêm Lạc tức giận vô cùng, tuy rằng
biết con mình thường làm những chuyện khác người nhưng để cho đứa trẻ
năm tuổi một mình đi xa nhà thì rất quá đáng. Nghiêm Cẩn cúi đầu:
- Con không nghĩ nhiều, con chỉ
là muốn khoe sự oai phong của con ở trường với em nên nói với rùa con,
con cũng không nghĩ em thực sự đến.
- Vậy làm sao con biết em chờ ở cổng?
Nghiêm Cẩn đầu óc tê liệt, đúng vậy, làm
sao cậu biết rùa con sẽ chờ ở đâu? Không có điện thoại, kể cả có nói bạn học nhìn thấy rồi bảo lại cũng không được. Nếu cha hỏi bạn đó là ai thì lòi đuôi. Hơn nữa, hôm nay là ngày thi, ai có thể ra cổng trường. Hơn
nữa ở cổng trường có camera, xem lại là biết thừa cậu nói dối. Nghiêm
Cẩn vội nghĩ, làm sao bây giờ, nên giải thích thế nào.
- Con, con cảm thấy thi chẳng thú vị, không muốn thi, định ra ngoài chơi, đến cổng thì vừa may gặp rùa con ở đó.
- Cái gì?
Nghiêm Lạc giận dữ, chỉ vào Nghiêm Cẩn mắng:
- Con quá hư đốn!
Được! Giỏi lắm! Anh tức phì mật mất, đến thi cũng thấy không vui mà lén chạy đi chơi, nó quá đáng lắm rồi.
- Con quỳ đó cho cha
Nghiêm Lạc trừng mắt nhìn con quát. Nghiêm Cẩn vội quỳ xuống, cậu biết lần này cha thật sự rất tức giận, cậu xong đời rồi.
Nghiêm Lạc nửa ngày không nói gì, Nghiêm
Cẩn chờ mà lòng sợ hãi, cậu càng nghĩ càng sợ, không biết cha sẽ phạt
cậu như thế nào. Nhưng Nghiêm Lạc cố tình không cho cậu chết vui vẻ, lại đi ra ngoài bỏ mặc Nghiêm Cẩn quỳ gối ở đó.
Nghiêm Lạc vừa đi ra đã thấy Mai Côi cô
đơn ngồi trên ghế ngoài ban công, tay cầm cái chén, đang nghe Tiểu Tiểu
nói gì đó. Nghiêm Lạc có chút đau lòng, vẻ mặt như vậy không nên xuất
hiện trên mặt đứa trẻ năm tuổi. Tiểu Tiểu thấy chồng ra ngoài, cúi đầu
nói với Mai Côi mấy câu, hôn cô bé. Mai Côi gật gật đầu, quay đầu thấy
Nghiêm Lạc nhưng không thấy Nghiêm Cẩn thì thực sự thất vọng, quay đầu
nhìn ra cửa thư phòng.
Tiểu Tiểu kéo Nghiêm Lạc về phòng, Nghiêm Lạc lại hỏi:
- Sao lại thế? Hỏi được chưa?
Tiểu Tiểu lắc đầu:
- Con bé chẳng nói gì cả, giữ bí mật còn hơn thằng con của chúng ta nhiều. Nhưng em nghĩ em biết vì sao rồi.
Tiểu Tiểu kéo chồng ngồi xuống, than thở:
- Tháng 9 sang năm Mai Côi phải
học tiểu học, hôm qua em đã nói chuyện với Mai tiên sinh, nghĩ nếu anh
ta không có thời gian, em giúp đi liên hệ với trường học gần nhà, giờ
đến đó báo danh trước. Nhưng anh ta nói đã thương lượng với Triệu tiểu
thư, mấy năm qua Mai Côi làm phiền nhà chúng ta, anh ta muốn đưa Mai Côi đến trường tư, để Mai Côi học nội trú để rèn tính độc lập, nói điều
kiện ở trường tốt, quản lý nghiêm ngặt, Mai Côi rất hướng nội lại ỷ lại, thay đổi hoàn cảnh có vẻ tốt hơn.
Nghiêm Lạc nhíu mày, tính cách của Mai Côi đến trường nội trú thì thích ứng được sao:
- Vậy bao giờ anh ta và Triệu tiểu thư làm hôn lễ?
Triệu Tuệ Trung là bạn gái Mai Khánh Hải, hẹn hò đã hơn 1 năm. Mai Khánh Hải có đưa cô ta ăn cơm với nhà Nghiêm
Lạc mấy lần. Triệu Tuệ Trung là điển hình cho nữ viên chức, giỏi giang,
hướng ngoại, có vẻ là nữ cường nhân. Tính cách Mai Khánh Hải điềm tĩnh,
lấy Triệu Tuệ Trung cũng coi như là bù trù.
- Bọn họ định tết âm lịch, nhân
lúc nghỉ về nhà làm hôn lễ, mở tiệc ở hai bên gia đình. Còn ở đây cũng
không định làm gì.
Tiểu Tiểu lại thở dài:
- Em nghe ý tứ của Triệu tiểu thư thì cô ấy cũng 30, muốn kết hôn sớm rồi sinh con
- Con?
- Vâng. Cho nên em rất lo lắng
cho Mai Côi. Triệu tiểu thư hôm qua nói chuyện với em rất nhiều, hỏi em ở chung với Mai Côi như thế nào. Cô ấy nói đứa nhỏ này không thân với cô, còn nói Mai Côi rất kiệm lời, quá âm trầm, quái gở. Cô ấy nói trẻ con
như thế không tốt cho nên mới định cho Mai Côi học nội trú. Anh nói xem, cô ấy sao tầm nhìn hạn hẹp như vậy, em cảm thấy Mai Côi ngoan ngoãn nhu thuận ai cũng yêu, sao cô ta lại nghĩ thành âm trầm, quái gở?
Nghiêm Lạc nghe xong cũng rất mất hứng:
- Cô ta óc có vấn đề à. Nếu cô ta thích hoạt bát hiếu động nhà chúng ta cũng có 1 đứa, đưa cho cô ta tiền chăm sóc, chỉ sợ chưa được hai ngày đã kêu rầm trời!
Tiểu Tiểu phì cười, kéo kéo tay chồng:
- Boss, làm gì có ai làm cha như anh, chỉ muốn tống khứ con đi!
Dù đã kết hôn nhiều năm cô vẫn quen gọi chồng là Boss.
Nghiêm Lạc kéo tay cô vào lòng nói:
- Trẻ con và mẹ kế ở chung vốn
cần nhiều kiên nhẫn, huống chi tình cảm của Mai Côi với mẹ sâu như vậy,
Triệu Tuệ Trung này thế cũng quá không phải, không muốn chăm sóc tốt cho đứa bé này lại còn muốn sớm sinh con của mình? Việc này em không nói
với Mai Côi chứ
- Đương nhiên là không nhưng mới
hôm qua bọn họ đã nói chuyện đến trường với Mai Côi, hơn nữa Triệu tiểu
thư nói chuyện nghĩ gì là biểu lộ hết trên mặt, Mai Côi lại là đứa trẻ
mẫn cảm, anh nói xem liệu có thể là vì như thế mà Mai Côi mới buồn, mới
có thể chạy đi tìm Nghiêm Cẩn?
- Cũng có thể lắm.
Nói đến đó Nghiêm Lạc lại tức giận:
- Tiểu hỗn đản kia càng ngày càng hư đốn, dạy hư Mai Côi. Nó còn dám nói không thích thi muốn lén ra
ngoài chơi. May mà gặp phải Mai Côi bằng không không biết Mai Côi phải
chờ ở ngoài đến bao lâu. Đường xa như vậy, con bé có thể tìm ra được mà
không sao đúng là quá may mắn.
- Việc này em phải nói với Mai
tiên sinh mới được, đứa trẻ như Mai Côi có cái gì đều chỉ nghĩ trong
lòng, cần kiên nhẫn thấu hiểu, bọn họ phải để ý hơn mới được
- Nhưng chuyện này dù sao cũng là việc nhà người ta, em cần đúng mực thôi
Tiểu Tiểu đồng ý, hai người nói chuyện một lúc rồi mới ra khỏi phòng
Vừa ra cửa thì sững người. Bọn họ nhìn
thấy Mai Côi ôm gối ngồi ở cửa thư phòng, trông như con cún con cô độc,
giữ cửa cho Nghiêm Cẩn. Tiểu Tiểu vội qua bế con bé ra phòng khách:
- Mai Côi, không thể ngồi yên một chỗ thế được, một chút nữa anh Nghiêm Cẩn sẽ đi ra, ăn cơm chiều rồi để anh Nghiêm Cẩn cùng con xem hoạt hình nhé.
Mai Côi gật đầu nhưng mắt to vẫn nhìn về phía cửa thư phòng.
Nghiêm Lạc mở cửa thư phòng, thấy Nghiêm Cẩn vẫn quỳ thẳng tắp, Nghiêm Lạc bình tĩnh nói:
- Ra đi, rồi lại phạt con sau
Nghiêm Cẩn quá vui mừng, vội bật dậy, cũng kệ chân đang mỏi nhừ, điên cuồng chạy về phái Mai Côi:
- Rùa con, rùa con, anh ra rồi,
nhớ anh không? Ai, sao nhìn buồn thế, đi nào, anh đưa em về phòng đọc
truyện tranh. Mẹ, bao giờ ăn cơm gọi bọn con nhé, con muốn ăn thịt, thức ăn ở trường rất ít thịt, không đủ ăn.
Hai người lớn nhìn bọn nhỏ tay nắm tay
chạy vào phòng, không khỏi nhìn nhau cũng nghĩ, nếu đứa con vô tâm vô
phế của bọn họ chia cho Mai Côi một nửa thì Mai Côi có thể vui vẻ hơn
một chút rồi. Nhưng mà, như vậy nhất định không đáng yêu như bây giờ.
Thêm chút tính tình của Tiểu ma vương thôi cũng là chuyện rất đáng sợ.
Trong phòng, Mai Côi hỏi:
- Anh, cha Nghiêm Lạc nói với anh cái gì? Cha sẽ đánh anh sao?
- Không có, cha mềm lòng, anh bị quỳ, giờ phạt xong rồi, em đừng lo lắng
Nghiêm Cẩn cười hì hì, nhìn thấy Mai Côi gật gật đầu thì còn nói:
- Rùa con, lúc anh không cho em nghe ý nghĩ của anh em không được nghe đấy nhé.
Mai Côi ra sức gật đầu:
- Vâng, nhất định không nghe, anh bảo em mới nghe.
Nghiêm Cẩn vui vẻ quên nghĩ, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé cắn một miếng:
- Rùa ngoan của anh.
Cắn xong rồi mới nhận ra, nhìn lại thấy
rùa con không hề tức giận, tà tâm của Tiểu ma vương dâng lên, đi tới hôn lên má trái của cô bé:
- Rùa con, anh thương em nên mới thơm em nhé
- Vâng, em biết
Mai Côi ngốc nghếch gật đầu:
- Cũng như cha, mẹ, cha Nghiêm Lạc, mẹ Tiểu Tiểu, cô giáo, bà Vương, ông Trần vậy. Mai Côi vừa nói vừa đếm…
Nghiêm Cẩn càng nghe càng mất hứng, hừ hừ đáp:
- Nhiều người nhỉ? Còn ai nữa?
Mai Côi nghe vậy thì ngoan ngoãn đếm tiếp:
- Còn ông nội, bà nội em, nhưng
một năm em mới gặp ông bà một lần, còn có dì A La, chú A Mặc, chú Happy, chú Smile, Dì Đồng Đồng, chú Tư Mã, dì Tiết, chú Lôi…
Sắc mặt Nghiêm Cẩn xám ngắt, sớm biết thế thì đã không hỏi, sao càng nghe càng khó chịu. Mai Côi đếm đếm, 10 ngón tay không đủ lại mượn 10 ngón tay của Nghiêm Cẩn, đếm xong lại trở về
đếm tay mình, thở hổn hển rồi nghĩ:
- Đúng rồi, còn cả Mặc Ngôn nữa
Cái này thực sự khiến Nghiêm Cẩn tức đến chổng ngược lên trời.
- Sao còn cả tiểu gia hỏa kia nữa? Nó không biết an phận sao, hôn cái rắm
Mai Côi bị tổn thương
- Anh! Em không phải là rắm!
- Ây dà, không nói em, anh đang phê bình thằng Mặc Ngôn kia
Nghiêm Cẩn giậm chân, đi tới đi lui, thì
ra cậu là người cuối cùng hôn rùa con, cậu rõ ràng là anh Nghiêm Cẩn của cô bé, là người quan trọng nhất của cô bé, sao lại ở hàng cuối cùng?
Càng nghĩ càng không phục, cậu mất hứng!
- Rùa con, em nói đi, anh với Mặc Ngôn em thích ai hơn?
- Thích anh, anh sẽ bảo vệ em, đánh nhau vì em.
Mai Côi hoàn toàn không do dự đáp khiến Nghiêm Cẩn vô cùng vui vẻ. Nhưng còn chưa vui được bao lâu cô nhóc lại nói:
- Em Mặc Ngôn cũng rất đáng yêu, anh đừng giận em ấy
Nghiêm Cẩn hừ một tiếng, cởi giầy nhảy lên giường:
- Dù sao anh mặc kệ, có nó không
có anh, có người khác không có anh, anh phải đứng thứ nhất, nếu không
thì chúng ta coi như xong.
Cậu nhắm mắt lại, chờ rùa con cầu xin,
sau đó cậu sẽ lên mặt dạy dỗ rùa con về sau không được để ý ai khác.
Nhưng chờ đến nửa ngày cũng không thấy bạn nhỏ bên cạnh nói gì. Nghiêm
Cẩn lén nhìn thì bị dọa nhảy dựng, rùa con đang ngồi ở mép giường khóc.
Nghiêm Cẩn lo lắng:
- Rùa con, anh đùa em thôi, anh hiểu em nhất, sẽ không đối xử tệ bạc với em, em đừng khóc.
Mai Côi lắc đầu, cô bé không nghĩ đến điều này:
- Anh, em sắp bị đưa đi rồi, cha
và dì muốn kết hôn, bọn họ muốn đưa em đến kí túc xá, dì muốn cha chuyển về nhà dì, nói rằng như thế tiện cho dì đi làm, về sau em không được
gặp anh nữa
- Cái gì? Thế sao được?
Nghiêm Cẩn như kiến bò trên chảo nóng:
- Đừng lo anh nói với mẹ, bảo mẹ
đi nói chuyện với cha em, không đến trường nội trú, gần nhà chẳng phải
có trường tiểu học sao? Ở đó rất tốt, mỗi ngày em còn có thể đến nhà
anh, phòng này cho em ở, rùa con đừng khóc
- Anh ơi, em sợ lắm, em không
phải đứa trẻ mà dì thích, nếu đến trường nội trú, bạn học ở đó cũng
không thích em thì làm thế nào? Em phản ứng chậm, ngốc lắm.
- Không đâu, rùa con rất đáng
yêu, mọi người đều rất thích em, anh thích nhất là rùa con, anh sẽ nói
với mẹ không cho cha em đưa em đi.
- Em nghe lén ý nghĩ của cha và dì, mẹ Tiểu Tiểu nói cũng vô dụng
Mai Côi mím miệng, nước mắt rơi xuống
từng giọt, cô bé càng nghĩ càng sợ, cho nên hôm nay mới liều lĩnh đi tìm Nghiêm Cẩn, lúc ấy quá xúc động không nghĩ nhiều, chỉ biết anh sẽ bảo
vệ mình. Nghiêm Cẩn cũng hơi hoảng nhưng vẫn an ủi:
- Không sao đâu, cha anh rất lợi
hại, anh xin cha, không cho em đi học nội trú, em ở nhà không vui thì
tới nhà anh, rùa con đừng khóc, em khóc anh cũng rất lo.
Mai Côi hít hít mũi:
- Anh, anh dẫn em đi tìm mẹ được không? Mẹ em sẽ thương em, em nhớ mẹ
Tiểu ma vương nói không nên lời, cậu
không biết mẹ cô bé ở đâu? Cậu dùng cách của mình tìm nhưng không tìm
được. Cũng từng hỏi cha nhưng cha cũng bảo đã tìm nhưng không tìm được.
Nghiêm Cẩn nhìn Mai Côi tội nghiệp trước mặt, cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Mai Côi nhìn cậu thì biết không thể được, cô bé cào cào đệm, lặng im hồi lâu, sau đó lại khóc, nói:
- Vậy, nếu em thực sự bị đưa đi, anh ơi, anh có thể tìm mẹ tiếp cho em không, có mẹ rồi em có thể rời trường.
Nghiêm Cẩn ra sức gật đầu, cậu ôm cô bé đang khóc vào lòng, vuốt mái tóc cô bé:
- Rùa con, em đừng sợ, anh sẽ
luyện thuật di động nhanh cho tốt, đến lúc đó dù xa thế nào anh cũng đi
được, sẽ thường xuyên đến tìm em. Ai dám bắt nạt em anh đánh chết nó.
Hơn nữa, không chắc chắn sẽ như vậy, anh nhất định sẽ nói với cha mẹ,
không để cha em làm thế
Nhưng nguyện vọng của trẻ con dù tốt đẹp đến đâu thì sự thật vẫn rất tàn khốc.
Tiểu ma vương vì dụ dỗ bạn nhỏ bỏ nhà đi
với việc không chăm chú học hành là hai tội lớn, bị cha Diêm vương bắt
tới hầm chứa đá huấn luyện trong một tuần. Cậu bị nhốt vào hầm lạnh
luyện công, lúc đi ra đã nghe mẹ bảo cha Mai Côi đã quyết định, đến
trường cũng đã tìm xong, là trường tư ở gần Tây Giao, rất tốt nhưng hơi
xa. Bọn họ đã khuyên bảo nhưng không có kết quả, cho nên sang năm Mai
Côi sẽ bị đưa đi, việc này đã quyết định.
Mấy ngày nay, Mai Côi đều trốn một chỗ
khóc, chuyện Nghiêm Cẩn bị phạt cũng không nói cho bé nên bé không thấy
anh Nghiêm Cẩn, càng cảm thấy không có chỗ dựa, càng đau lòng. Nghiêm
Cẩn đi ra dỗ dành cô bé mấy ngày, những ngày còn lại, hai đứa trẻ đều
dính một chỗ, Nghiêm Cẩn cùng rùa con của mình, ngoài việc giúp cô nhóc
lau nước mắt thì chuyện khác cũng chỉ đành bất lực. Lần đầu tiên cậu bé ý thức sâu sắc rằng đây là thế giới do người lớn quyết định. Cậu vô cùng
buồn bã vì mình chỉ là trẻ con.
Chú Mai không đáng tin, chú ấy bị Triệu
yêu tinh mê hoặc, mẹ rùa con có thể cứu em ấy nhưng mẹ em ấy ở đâu? Ngay cả cha cũng không tìm thấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nghiêm Cẩn vô cùng sốt ruột