Đôi vai của chàng dường như to rộng hơn
trước kia, hoặc giả do tôi đợi chờ chàng đến mức héo hon, tàn tạ, không
còn linh hoạt, vui tươi được như trước nữa nên mới giống như chiếc lá
thu sắp lìa cành nằm gọn trong bờ vai của chàng.
“Bích… Bích Lam…” Tôi vẫn đắn đo không dám tin vào sự thật, bàn tay vẫn đặt lên khuôn mặt chàng: “Là mộng, lại là mộng rồi sao?”
Thật ra… đã
rất lâu rồi tôi không còn dám nghĩ tới giấc mộng xa xỉ này nữa, cho nên
mới khó lòng chấp nhận được việc chàng xuất hiện đường đột đến mức này.
Bàn tay tôi
đột nhiên nóng rực lên, khiến cho trái tim không ngừng rung động. Tiếp
đó, tôi nghe thấy tiếng Trang Bích Lam khẽ cười rồi nói: “Nếu như là
mộng, vậy Vũ Nhi tiếp tục cùng nằm mơ với ta, có được không?”
Tôi lập tức gật đầu, nhanh chóng đáp lời: “Được, được, muội chỉ muốn được ở bên huynh thôi”.
Mắt ngước
lên, lệ tràn mi, rõ ràng tôi đã nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh dưới ánh đèn lồng chập chờn trong phòng lúc này. Ánh mắt đó đã mất đi vẻ hấp
tấp, phong lưu thời thiếu niên, thêm vào đó là sự dịu dàng, ấm áp, chín
chắn được tôi luyện qua thời gian, nhưng vẫn khiến cho người khác đắm
đuối đến tiếc nuối.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy nhẹ nhõm, dễ chịu hơn nhiều.
Hoặc giả, từ lâu tôi đã không còn là một Ninh Thanh Vũ hoạt bát, thông minh của
trước kia nữa, nhưng chí ít tôi vẫn có thể khẳng định rằng, tấm lòng
chàng dành cho tôi vẫn nguyên vẹn như ba năm trước, không hề phai nhạt
bởi hận nước thù nhà, mãi mãi không thay đổi.
Chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Từ giờ trở đi, tôi chỉ muốn được ở bên chàng, sinh tử không rời.
Trang Bích
Lam buông lỏng đôi tay, đưa một tay nâng khuôn mặt rồi đặt một nụ hôn
vào trán tôi, khẽ khàng nói: “Vậy thì muội hãy theo ta đến Giao Châu
nhé?”
Làn môi mềm
mại, mỏng manh lưu lại trên trán không chỉ là cảm giác ướt át, mà còn cả sự say mê, đắm đuối tận cùng. Đưa tay ôm chặt lấy thân người chàng, tôi đáp lại không chút do dự: “Vâng”.
Đôi mắt tràn đầy ưu tư bỗng nhiên sáng bừng như bầu trời đầy sao, ngay cả nụ cười
nhẹ nhàng nơi bờ môi cũng trở nên xán lạn như mùa xuân, khiến cho khuôn
mặt chàng lại càng tuấn tú, tràn đầy sức mê hoặc.
“Quả nhiên là Vũ Nhi của ta…” Chàng than thở rồi nói thêm: “Trước khi gặp được muội, ta vẫn thấy lo lắng…”
Chàng không
nói tiếp là lo lắng điều gì, chỉ kéo tôi vào trong phòng ngủ trước kia,
mở một chiếc túi đặt trên bàn rồi nhẹ nhàng nói: “Muội mau lại đây, thay bộ quần áo thị vệ này vào, rồi theo ta rời khỏi Hoàng cung”.
Cửu Nhi đặt
chiếc đèn lồng xuống, quay người thắp một ngọn nến lớn rồi khẽ khàng
bẩm: “Chiêu nghi, người mau thay trang phục đi, nô tì sẽ ra ngoài canh
phòng”.
“Muội ấy không phải là chiêu nghi”. Trang Bích Lam đột nhiên cắt ngang lời của Cửu Nhi, quyết đoán, khẳng khái vô ngần.
Cửu Nhi ngây người ra, lập tức nói: “Dạ, Trang công tử, Ninh đại tiểu thư, nô tì ra ngoài trước”.
Mắt nhìn Cửu Nhi bước ra ngoài, Trang Bích Lam nắm chặt bộ quần áo trong tay, im
lặng trong giây lát, rồi lại đặt bộ trang phục này lên trên tấm da bọc
ngoài, ánh mắt sâu thẳm, đen nháy nhìn thẳng vào tôi, u sầu lên tiếng:
“Vũ Nhi, nếu muội đi theo huynh… muội sẽ không còn là một chiêu nghi cao sang của Đại Chu nữa, chỉ có thể làm thê tử của huynh, ta thậm chí…
chẳng thể đảm bảo rằng chúng ta sẽ yên ổn suốt đời được. Muội còn muốn
đi cùng ta không?”
Sống mũi tôi bỗng cay xè, nước mắt suýt trào khỏi bờ mi, khẽ sụt sịt nhẫn nhịn, vẫn
ôm chặt lấy cánh tay chàng như hồi còn thơ ấu, rồi thì thầm: “Muội vốn
dĩ chính là thê tử của huynh, đương nhiên phải đi theo huynh rồi”.
Thời thế hỗn loạn, Giao Châu chẳng qua chỉ là một vùng đất ven biên giới, đợi sau
khi Trung nguyên bình ổn lại, họa đao binh hỗn chiến, e rằng sẽ vô cùng
nguy hiểm, ai dám bảo đảm cho ai cả một đời bình an vô sự?
Không biết
chàng đã phải mạo hiểm như thế nào mới có thể đứng trước mặt tôi, thật
khổ cho chàng lại còn thấp thỏm bất an vì tôi như vậy. Ngay cả khi đón
tôi ra khỏi cung, vẫn còn canh cánh bên lòng liệu có thể cho tôi hạnh
phúc, yên vui được không.
Trang Bích Lam không nói thêm gì, đôi tay thon dài đặt lên trước mặt, cởi chiếc áo khoác ngoài cho tôi.
Tôi bình
thản mỉm cười, nhanh chóng tháo mấy chiếc trâm ngọc trên đầu, buông mái
tóc dài xuống, nhân cơ hội lau luôn nước mắt đi, rồi mới cởi áo khoác
ngoài và váy dưới.
Ngón tay
trắng nhợt vẫn còn đang run mãi không thôi, lồng ngực đang đập thình
thịch tựa nhịp trống vẫn đau nhói từng cơn. Đây chính là một cảm giác
trộn lẫn giữa nhiều xúc cảm, bất an có, vui mừng có, kích động có, khiến cho tôi cuối cùng cũng cảm thấy việc tôi đang ở cùng với Trang Bích Lam là sự thật.
Mùa hè đã
tới, lớp áo bên trong mỏng manh, nhưng tôi hoàn toàn không muốn chàng
rời khỏi tầm nhìn của mình, huống hồ tôi vốn dĩ là người của chàng, nên
cũng không cần phải tránh đi, mặt mũi đỏ bừng nhận bộ quần áo thị vệ
trong cung do chàng đưa tới.
Khuôn mặt
tựa ngọc tạc của Trang Bích Lam cũng đang đỏ ửng lên, chàng quay mặt đi
chỗ khác không nhìn tôi, chỉ thì thầm than thở: “VũNhi, đáng lẽ ta không nên để cho muội phải uất ức thế này… là Đỗ thái hậu… đã làm muội lỡ
làng, làm ta cũng lỡ làng”.
Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên nói: “Dì sao? Người… đã làm gì?”
Trang Bích Lam mỉm cười đầy khổ sở: “Muội đã viết một bài từ rồi nhờ người chuyển cho ta đúng không?”
Đúng vậy,
chính là khúc Bối Toán Tử. Mãi cho tới hôm nay khi nhìn thấy câu từ trên tấm khăn tay kia, tôi vẫn đang suy ngẫm liệu chăng bài từ đó đã chẳng
thể đến được tay chàng, hoặc giả vì mối huyết hải thâm thù mà không muốn đáp lại tôi.
“Huynh đã không đáp lại cho muội. Muội còn tưởng rằng… huynh oán hận muội”.
Không dám nhìn khuôn mặt chàng, tôi chỉ ngây ngây nhìn vào chiếc bóng in trên bức tường do ánh nến.
“Ta đúng là
oán hận muội, oán hận muội suốt ba năm nay. Sứ giả mà muội phái tới cũng mang theo bài từ do muội đích thân viết, nói với ta rằng đây là bức thư tuyệt mệnh của muội. Hắn nói, muội bị Hoàng đế Nam Sở cưỡng bức trong
cung, sau đó làm bệnh nặng, chết đi trong ưu phiền”.
Tất cả mọi
chuyện xảy ra trong mấy năm nay bắt đầu tái diễn lại trong đầu óc tôi,
khiến cho tôi bắt đầu nhớ lại, mấy tháng sau khi gửi bức từ đó đi, Đỗ
thái hậu dường như đặc biệt quan tâm đến tôi, thỉnh thoảng lại gọi vào
hỏi han, nhưng ánh mắt lại hiện rõ vẻ thấp thỏm, bất an. Thì ra, người
đã biết tôi lặng lẽ nhờ người chuyển thư cho Trang Bích Lam từ lâu, đồng thời còn mua chuộc người đó để gây hiểu lầm giữa hai bên.
“Muốn gặp chẳng gặp được, muốn quên chẳng thể quên
Kiếp trước chưa có duyên, chờ kiếp sau như nguyện.”
Thư vốn được gửi để bày tỏ nỗi tương tư, sau cùng lại bị hiểu thành bức thư tuyệt mệnh.
Còn về phần
tôi, Trang Bích Lam không hề hồi đáp, tôi không thể không bỏ cuộc. Về
phần Trang Bích Lam, chàng đã nhận được tin dữ từ tôi, cũng đành phải
tuyệt vọng mà thôi.
Chẳng trách nào nhạn đi không lưu dấu, bặt vô âm tín.
Trang Bích
Lam ưu phiền nhìn bức tường dầy mạng nhện giăng, than thở: “Lúc đó, ta
đã nghĩ thế này. Muội rõ ràng đã biết… phụ thân chỉ còn lại mỗi một
người thân là ta, ta không thể nào bỏ mặc phụ thân để đi theo muội được, vậy mà vẫn không biết giữ gìn lấy tấm thân, thật sự ta cảm thấy vô cùng oán hận muội. Cho dù… cho dù bị người ta xâm phạm, làm nhục, cũng nên
vì ta mà nhẫn nhịn, làm sao lại dễ dàng bỏ mặc cuộc sống, tính mạng của
mình như vậy. Muội không hề bị bệnh, nhưng ta thì đã ốm liệt giường suốt mấy tháng trời, trong lòng… toàn nhớ về hình ảnh Vũ Nhi từ nhỏ nhí
nhảnh, hoạt bát ở cạnh bên ta, cùng ta đàn múa hát ca, viết thơ từ, vẽ
tranh…”
Tôi không
dám tưởng tượng khi nhận được tin tôi đã ra đi, chàng thê thảm đến mức
độ nào, đành thì thầm khẽ hỏi: “Vậy… vậy thì sau đó làm sao huynh lại
biết được… muội vẫn còn trên nhân thế?”
Trang Bích
Lam mỉm cười đầy mỉa mai: “Ninh chiêu nghi sắc đẹp diễm lệ, khuynh nước
khuynh thành, khiến cho Đại Chu không một ngày yên ổn, quân thần bất
hòa, làm sao ta lại không nghe được tin tức chứ? Huống hồ theo hồi báo
truyền về, Ninh chiêu nghi lại xuất thân từ trong cung của Đỗ thái hậu
trước kia. Ngoại trừ muội ra, ta thật sự không nhớ ra Kinh thành còn có
một mỹ nhân họ Ninh có sắc đẹp điên đảo chúng sinh thứ hai nữa”.
Chàng cúi
xuống lặng lẽ nhìn tôi, trân trọng mà xót xa: “Đường Thiên Trọng ngạo
mạn, nhẫn tâm, Đường Thiên Tiêu vô năng, bất tài, bị kẹt giữa hai người
đó… thật sự đã khiến nàng phải chịu nhiều uất ức”.
Tôi lập tức
thấu hiểu ngay hàm ý ẩn trong hai từ “uất ức”, thật sự không biết mật
thám của chàng đã truyền đạt tin tức giữa tôi với hai huynh đệ họ Đường
đến mức độ nào.
Không muốn
chàng phải cảm thấy áy náy, tự trách, cũng không muốn chàng hiểu lầm tôi đã mất đi sự trinh trắng, tôi tiến lại gần, nhẹ kéo ống tay lên, ửng đỏ cả mặt nói: “Muội không hề chịu uất ức. Người mà Đường Thiên Tiêu yêu
là Nam Nhã Ý, phu nhân Khang hầu đã bị Đường Thiên Trọng lấy về phủ.
Muội chỉ là quân cờ ngài dùng để báo thù việc người anh họ của mình đã
đoạt mất người yêu trong lòng thôi. Có điều vị tiểu Hoàng đế này không
quá xấu xa, chí ít không “hiếp đáp” người tỷ muội tốt của người trong
lòng mình”.
Cánh tay
trắng ngọc tựa tuyết, một chấm đỏ hồng nổi bật lên, sắc màu tươi tắn,
chính là Thủ Cung Sa, thứ chứng minh trinh tiết của người con gái.
Trang Bích Lam nhìn tôi đầy kinh ngạc, ánh mắt bỗng chốc cũng long lanh.
Tôi mỉm cười trong lệ nhòa nói: “Bích Lam, muội chỉ là thê tử của huynh, huynh không được phụ bạc muội”.
Chiếc túi
thơm vừa mới thêu xong đang nằm trong y phục tỏa ra mùi hương dịu nhẹ,
đắm say. Đóa sen tịnh đế được thêu trên túi hiện lên sắc nét, tươi tắn
dưới ánh nến chập chờn, chẳng khác nào đôi tình nhân tay nắm tay, mỉm
cười đầy tình ý.
Từng đường kim mũi chỉ chẳng khác nào những sợi nhớ, sợi thương đan dệt vào nhau, bày tỏ rõ cảm xúc tương tư khổ, gặp lại vui.
Dưới bầu
trời này, cũng chỉ có duy nhất một mình chàng mới xứng được tôi tương tư sầu nhớ, hơn nữa… chàng cũng chưa bao giờ phụ bạc lại nỗi tương tư sầu
nhớ của tôi.
Cúi đầu xuống, tôi thận trọng buộc chiếc túi thơm đỏ vào phần thắt lưng của chàng.
Chàng cầm
lấy chiếc túi thơm, ánh mắt sáng rực lên, nhất thời tôi chẳng phân biệt
được đó là vui mừng hay thương cảm. Bờ môi chàng khẽ nhoẻn lên, nở nụ
cười tươi sáng. Cầm lấy bộ trang phục nam nhân, chàng từ từ khoác lên
người tôi, âm trầm, dịu dàng nói: “Ta không phụ muội. Hơn nữa, cũng chưa bao giờ phụ muội”.
“Không những không được phụ muội, mà còn không được phép bỏ lại muội một mình mà đi. Cho dù là sống hay chết, huynh đều phải để cho muội được ở bên huynh”.
“Được, sinh tử không rời”.
Đem giấu mái tóc dài của tôi vào trong áo giáp của thị vệ, chàng cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi rồi thì thầm: “Đợi có người đến tiếp ứng, chúng ta sẽ đi, từ
nay… không bao giờ xa cách nữa”.
Trái tim tôi nóng rực, rộn ràng, để cho chàng ôm mình đắm đuối, thân mật, tôi cũng
tận tình đáp lại bằng cả tấm chân tình, để mặc cho bản thân đắm chìm
trong hơi ấm của chàng, thần trí cũng theo đó mà bay bổng lên tận trời
mây.
Cảm giác vui mừng như đang cưỡi mây bay trên trời kia dường như đã kéo sát lại
khoảng thời gian chia cắt suốt ba năm qua, gần đến mức chúng tôi có thể
nghe thấy tiếng cười nói nô đùa của hai đứa trẻ bên hồ sen.
Lúc Cửu Nhi
loạng choạng hoảng hốt bước vào bên trong, Trang Bích Lam bất đắc dĩ
phải buông tôi ra, nhưng vẫn ôm chặt tôi trong lòng, cau mày quay đầu
nhìn ra bên ngoài.
“Trang công tử, có người đang tới! Là… một đoàn người rất đông, rất nhiều người…”
Nét đắm say
trong ánh mắt Trang Bích Lam nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự
quyết liệt cảnh giác cao độ mà lạ lẫm. Chàng vẫn ôm lấy tôi, nhanh chóng bước ra ngoài rồi khẽ tiếng hỏi: “Đó là ai?”
Dưới ánh nến mờ ảo, chập chờn, sắc mặt Cửu Nhi trắng bệch, nhợt nhạt, căng thẳng nắm chặt lấy vạt áo, run rẩy đến mức hàm răng đập vào nhau liên tục, sợ hãi báo lại: “Nô tì không… không biết. Có… có rất nhiều người, đang chưng
sáng đèn đuốc, nhanh chóng tiến về chỗ chúng ta”.
Đôi mày thanh tú của Trang Bích Lam cau chặt lại, tay phải đặt lên thanh kiếm đeo bên người, thả tôi ra rồi tiến ra bên ngoài.
Tôi thật sự
không muốn làm một con rối để cho người ta giật qua kéo lại, để tâm trí
của mình cũng dần dần tê dại đến mức chẳng khác con rối là bao nhiêu.
Cửu Nhi lui
lại một bước, thân người như mất hết sức lực tựa vào tấm cửa, khẽ tiếng
nói: “E rằng… e rằng cũng không đi được nữa. Bây giờ, bọn người đó, e là đã đứng ngay trước cửa rồi”.
Lời còn chưa kịp dứt, cánh cửa ở phòng khách lớn đã cọt kẹt lên tiếng, bước chân
nhanh chóng truyền lại ngày càng lớn hơn. Bước chân nhanh nhẹn mà dứt
khoát, nhưng không hề nặng nề, nghe ra chỉ có một người đang tiến về chỗ chúng tôi. Hơn nữa bước chân lại không chút do dự, rõ ràng vô cùng quen thuộc với địa hình trong chỗ này.
Cùng lúc
này, tiếng huyên náo ra lệnh ở ngoài viện bắt đầu truyền vào, rõ ràng là đội binh linh kia vẫn chưa hề tiến vào trong Tĩnh Nghi viện.
Tay chân tôi lạnh buốt, mím chặt môi không nói thêm bất cứ lời nào, Trang Bích Lam
cũng im lặng không nói gì. Sau khi nhìn tôi bằng ánh mắt an ủi, trấn
tĩnh, chàng đẩy tôi đứng ra phía sau lưng, nhẹ nhàng thuần phục rút kiếm ra khỏi vỏ. Bảo kiếm lóe sáng lung linh dưới ánh nến chập chờn trong
phòng, chàng nhanh chóng vung về người đang tiến tới.
Người đó
hành động cũng vô cùng nhanh nhẹn, hất tung tay áo, một luồng ánh sáng
vụt tới, nhanh chóng đỡ lấy đường kiếm của Trang Bích Lam.
Ánh nến lúc này chập chờn do gió đêm hiu hiu thổi vào, binh khí va chạm lại lóe lên ánh sáng chói mắt, rực rỡ.
Nghiêng
nghiêng nhìn thấy đôi mắt phượng rực cháy, ống tay áo vung lên hạ xuống
như rồng bay phượng múa. Người đến chính là Đường Thiên Tiêu, đương kim
Hoàng thượng của Đại Chu.
Thế nhưng phía sau lưng ngài không hề có bất cứ một thị vệ hay thái giám nào đi theo.
Trang Bích Lam đương nhiên cũng đã nhận ra, không hề tiếp tục công kích, chỉ do dự đôi chút kéo tôi phía sau lưng mình.
Còn tôi bây giờ mới nhận ra, sau khi nhìn thấy Đường Thiên Tiêu, tôi bất giác tiến vài bước lại gần phía ngài đang đứng.
Đôi mắt sắc
bén của Đường Thiên Tiêu sau khi nhìn lướt qua khuôn mặt tôi cũng dịu
dàng, ôn hòa hơn trước, bờ môi cũng bất giác nhoẻn lên.
“Trang Bích Lam? Trang công tử?”
Ngài khẽ mỉm cười, nhanh chóng nhận ra thân phận của Trang Bích Lam, từ từ tra thanh đoản kiếm vào vỏ rồi giấu vào trong tay áo.
Trang Bích
Lam ngược lại không hề thu kiếm, mà chỉ hạ thấp xuống, hơi cúi đầu tỏ ý
với ngài rồi bình thản nói: “Hoàng thượng tấm thân đáng giá ngàn vàng,
tại sao lại dễ dàng bước vào nơi nguy hiểm, ngài không sợ tại hạ sẽ thất lễ sao?”
Tiếng ồn ào
bên ngoài ngày càng tiến gần hơn, có tiếng bước chân hỗn loạn tiến vào
trong tẩm cung, ánh đèn đuốc rọi sáng cả Tĩnh Nghi viện, rõ ràng là xung quanh đã bị bao vây chặt. Thế nhưng Đường Thiên Tiêu lại một mình bước
vào đây đối diện cùng với Trang Bích Lam, con trai một danh tướng cũ
dưới thời Nam Sở, nếu như có gì bất trắc thì rõ ràng đang tự đẩy mình
vào miệng cọp.
Tôi đang cảm thấy thấp thỏm bất an, với thân thủ của Trang Bích Lam hoàn toàn có khả năng khống chế được Đường Thiên Tiêu, đồng thời sẽ lấy ngài làm tấm bùa hộ mệnh để thoát thân. Lúc này Đường Thiên Tiêu đã chỉ về phía tôi, lắc đầu than thở: “Chiêu nghi của trẫm đang ở chỗ nguy hiểm, trẫm sao có
thể để cho Hoàng hậu được thỏa nguyện đắc ý, gây tổn thương cho viên
minh châu đáng quý của mình? Nếu không đó sẽ là… niềm tiếc nuối, ân hận
nhất trong cuộc đời của trẫm”.
Ngay trước
mặt Trang Bích Lam, ngài lại nói những lời như vậy, thực khiến tôi vô
cùng xấu hổ, thẹn thùng. Thế nhưng thành ý trong lời nói cả ngài tôi
nghe rõ mồn một.
Trang Bích Lam cau chặt đôi mày: “Đám người bên ngoài kia… không phải do Hoàng thượng phái tới?”
Đường Thiên
Tiêu bật cười nói: “Nếu như là người do trẫm phái tới, vậy thì trẫm một
mình xông vào nơi nguy hiểm này chẳng phải thành thừa thãi, tự chuốc khổ vào thân sao?”
Tiếng bước
chân đã truyền tới rất gần, Đường Thiên Tiêu đưa mắt liếc ra ngoài, rồi
ra lệnh cho Cửu Nhi đang đứng chết lặng một bên: “Lại còn không ra ngoài chặn bọn chúng lại?”
Cửu Nhi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhanh chóng vâng theo rồi xông ra ngoài.
Đường Thiên
Tiêu lại chỉ vào tấm rèm phía sau chiếc giường u tối, kín mít rồi khẽ
tiếng thôi thúc: “Nếu như Trang công tử không muốn Thanh Vũ gặp chuyện
gì bất trắc thì hãy trốn vào bên kia đã”.
Bên ngoài đã vọng vào tiếng mắng nhiếc của Cửu Nhi: “Đứng lại, các ngươi là ai?
Hoàng thượng với Ninh chiêu nghi đang ở đây, ai dám xông vào kinh động
thánh giá?”
Bên ngoài bỗng nhiên im lặng, tiếp theo đó là những tiếng thì thầm, bàn tán truyền vào không dứt.
Cửu Nhi là
cung nữ của tôi, trong số những người kia kiểu gì cũng có người nhận ra. Tuy rằng đã nghe được thông tin mật báo, xồng xộc xông tới đây để bắt
người hỏi tội, nhưng bọn chúng cũng phải ngẫm nghĩ về khả năng những lời Cửu Nhi nói là sự thật.
Nói cho cùng thì chiếc đầu trên cổ cũng chỉ có một, nếu không phải bất đắc dĩ, có ai muốn mạo hiểm tính mạng của bản thân chứ?
Trang Bích Lam không do dự thêm nữa, khẽ khàng vỗ bàn tay tôi, tra kiếm vào vỏ rồi nhanh chóng trốn ra phía sau tấm rèm.
“Bích Lam”.
Tôi bất giác gọi tên chàng, tiến lên định nắm lấy vạt áo, nhưng chỉ là sự trống rỗng, tôi không cầm được gì cả.
Bàn tay vẫn
còn lưu lại chút hơi ấm của chàng, sống mũi vẫn còn hơi thở ấm nóng của
chàng, còn chàng dường như đã biến mất ngay tức khắc ở phía sau tấm rèm
kia.
Rõ ràng đang ở trong cùng một gian phòng, cách nhau không đến mười bước chân, thế nhưng tôi đột nhiên lại có cảm giác đó.
Ba năm
trước, sau khi nhìn thấy chàng bị Thái hậu sai người bắt đi, cảm giác
đau nhói thấu tận tâm can mà lại lạnh lẽo, thê lương đến bất lực.
Rõ ràng biết rằng không thỏa đáng, nhưng tôi vẫn tiến về phía chàng đang đứng vài
bước, rồi mới dừng lại, quay đầu nhìn Đường Thiên Tiêu.
Khóe môi
Đường Thiên Tiêu vẫn đang nhoẻn lên, đôi mắt phụng đang rực lên ngọn
lửa, chẳng biết đang vui vẻ hay tức giận, ngài khẽ than: “Nha đầu, nàng
thật sự muốn sống chết bên nhau cùng hắn sao? Thật sự muốn được hòa vào
hồ sen thanh cao, ngan ngát hương thơm hả? Thế thì đừng trách trẫm không nhắc nhở nàng trước rằng, tội danh thông gian với đàn ông mà Hoàng hậu
nghe được, e rằng nàng và Trang công tử của nàng sẽ chẳng còn lại một
khúc xương nào đâu”.
Thủ đoạn của Thẩm Phượng Nghi, tôi không phải chưa từng nếm trải, đành phải miễn
cưỡng mỉm cười: “Hoàng hậu do Hoàng thượng đích thân sắc phong, chọn
lựa, sao lại độc ác đến mức ấy được?”
Đám người
đứng bên ngoài dường như đã im lặng, tiếp theo đó là tiếng phụ nữ quen
tai vọng lại, kèm theo là tiếng thôi thúc của Thẩm Phượng Nghi.
Đường Thiên
Tiêu cau chặt đôi mày, sau đó ôm chầm tôi vào lòng, gỡ chiếc mũ thị vệ
trên đầu tôi xuống, nhanh chóng giấu vào phía sau tấm vải, rồi thần tốc
cởi áo ngoài của mình xuống, thì thầm bên tai tôi: “Nếu không muốn chết
thì mau thay bộ trang phục trên người ra”.
Tôi cũng
biết rằng nếu như để cho Thẩm Phượng Nghi nhìn thấy bộ quần áo thị vệ
trên người để chuẩn bị trốn chạy thì ngay cả Đường Thiên Tiêu cũng chưa
chắc có thể bảo vệ được tôi. Ngài biết rõ rằng Trang Bích Lam cho dù
dưới thời Nam Sở năm xưa hay là Đại Chu bây giờ thì đều là địch thủ chứ
không phải bạn hữu, vậy mà vẫn vội vã tới đây ứng cứu. Không cần biết
mục đích sau cùng là gì thì lúc này ra sức phối hợp với ngài là điều
đương nhiên.
Bàn tay lạnh giá vội vã, hoảng loạn cởi chiếc áo ngoài ra, sau khi nhanh chóng nhét
đống đó vào trong tay nải, tôi bỗng nhiên bị kéo mạnh lại. Còn chưa kịp
định hình xem có chuyện gì xảy ra, thì đã cùng với Đường Thiên Tiêu nằm
trên chiếc giường.
Theo bản
năng định đẩy ngài ra, thì đột nhiên đôi môi tôi bị bàn tay của ngài che kín, hơi thở ấm nóng của ngài truyền tới cùng tiếng nói thì thầm bên
tai: “Thanh Vũ, nàng không muốn làm liên lụy đến người trong lòng mình
chứ?”
Thân người tôi cứng đờ lại, nhất thời im lặng không nói bất cứ tiếng nào.
Tuy rằng
không biết Hoàng thượng đang dự định làm gì, nhưng chí ít tôi có thể tin chắc rằng ngài không hề có chút ác ý nào. Vội vã chạy tới đây, chẳng
qua là muốn tranh thủ thời gian đến đây trước khi Hoàng hậu kịp tới và
dồn tôi vào chỗ chết mà không còn đường cứu vãn.
Ngài chắc hẳn… cũng chỉ muốn diễn một màn kịch trước mặt Thẩm Phượng Nghi mà thôi.
Tuy rằng đã
đoán sự việc như vậy, nhưng khi tấm thân của ngài hạ xuống, hai thân thể chỉ cách nhau có lớp áo trong mỏng manh, tôi vẫn chẳng thể nào kiềm chế được thân người đang run lên bần bật, nỗ lực đưa tay vẫy vùng, cố gắng
kéo khoảng cách càng xa càng tốt.
Hơn thế nữa
lúc này Trang Bích Lam lại đang đứng ở một nơi gần đấy lặng lẽ đưa mắt
nhìn, tôi lại càng không kìm nén được sự xấu hổ, thẹn thùng, nước mắt
còn suýt nữa tuôn trào khỏi bờ mi.
Lúc này bên
ngoài đã truyền vào tiếng bạt tai rõ rệt, tiếp theo đó là tiếng quát gầm trời của Thậm Phượng Nghi: “Con tiện tì này, trước mặt bản cung mà vẫn
dám nói dối hay sao? Cũng không đi hỏi trước xem hôm nay Hoàng thượng
nghỉ ngơi tại cung nào mà đã nói bậy nói bạ”.
Đúng vậy,
tối nay Đường Thiên Tiêu đáng lẽ phải đang ở cung Hy Khánh, tẩm cung mỹ
lệ, tuyệt đẹp của Hoàng hậu nương nương mới phải. Đây cũng chính là
nguyên nhân khiến cho tôi không chút đắn đo, do dự chạy tới đây gặp mặt
Trang Bích Lam.
Thế nhưng
không ngờ Hoàng thượng đã tới đây, Hoàng hậu cũng tới đây, hơn nữa khí
thế hung hãn, rõ ràng là trước khi đến đã nắm chắc phần thắng, mang đội
quân trong cung, hùng hổ tới đây bắt quả tang phi tần tư tình, dâm loạn.
Cửu Nhi bị đánh, không dám chặn đường nữa, chỉ rên lên: “Nô tì không dám nói dối…”
Thẩm Phượng Nghi khẽ “hứ” một tiếng, vội vã bước vào nhanh chóng tiến về phía chúng tôi đang nằm.
Đường Thiên
Tiêu hiển nhiên cũng đang nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Tuy áo quần
xộc xệch rồi ôm chặt tôi trong tấm áo gấm, hai người có thể nghe rõ hơi
thở của nhau, nhưng thần trí của ngài không hề để tâm vào hương thơm sắc đẹp trong vòng tay mình.
Mái tóc của
ngài lòa xòa ra phía trước mặt, dưới ánh nến chập chờn, bất định chẳng
thể nào nhìn rõ thái độ gì, chỉ duy có đôi mắt chứa đựng đầy sự lạnh
lùng khiến người khác khiếp đảm.
Bỗng nhiên “bộp” một tiếng, cánh cửa gian phòng bị đạp tung, tiếng chân loạn xạ xông vào bên trong.
Có lẽ chỉ
cần nhìn qua là biết thân hình ai đó trên giường, Thẩm Phượng Nghi nhanh chóng quát lớn tiếng: “Người đâu, mau bắt đôi gian phu dâm phụ làm rối
loạn chốn hậu cung thanh tịnh này cho ta!”
Đường Thiên
Tiêu khẽ nheo đôi mắt phụng, lúc này mới ngẩng đầu lên, từ từ ngồi dậy,
rời khỏi thân người tôi, ánh mắt đáng sợ khi nãy dần dần chuyển sang
thái độ kinh ngạc, không biết nên khóc hay nên cười rồi nói: “Phượng
Nghi?”
“Hoàng… Hoàng thượng?”
Biểu cảm
trên khuôn mặt của Thẩm Phượng Nghi bây giờ cũng rất đặc sắc, nhanh
chóng mất đi hứng khởi, oai phong đi bắt quả tang nhằm giáng tội, thay
vào đó là khuôn mặt căng thẳng, lo lắng. Đôi môi hơi há ra, khó khăn lắm Hoàng hậu mới nói được vài từ, hoang mang đến mức quên cả hành lễ.
Ngược lại mấy cung nữ phía sau đã nhanh chóng quỳ rạp xuống mặt đất, cúi đầu không dám nhìn cảnh tượng trên giường.
Trước mặt
Thẩm Phượng Nghi và các cung nữ, Đường Thiên Tiêu áo quần xộc xệch tiến
lại gần, vừa đi vừa cài áo lại, vừa nhếch khóe miệng lên than thở:
“Phượng Nghi à, nàng lại đang diễn vở nào đây? Trẫm thấy nàng bảo muốn
ra ngoài hoa viên tản bộ, nên thừa cơ lén tới Tĩnh Nghi viện hẹn hò cùng Ninh chiêu nghi, nàng lại tới đây hỏi tội trẫm trước mặt bọn kẻ dưới
thế này…”
Ngài khẽ thở dài rồi tiến lại gần Thẩm Phượng Nghi, thì thầm cười nói: “Lần này nàng ghen có phần hơi quá đáng rồi đấy! Nàng vứt trẫm sang một bên không
quan tâm, lại không cho trẫm được tìm đến phi tần khác sao? Nhìn xem,
lại còn đem bao nhiêu là người tới đây. May là lá gan của trẫm cũng lớn, chứ gan nhỏ, bị nàng dọa thế này, có khi đã…”
Ánh mắt của
ngài hiện rõ ý đồ trêu chọc, lại ghé sát tai Hoàng hậu, nói thêm một câu gì đó. Sắc mặt Thẩm Phượng Nghi bỗng nhiên đỏ ửng lên rồi nói: “Thần
thiếp… thần thiếp không phải cố ý. Lúc nãy thần thiếp nói đi ra ngoài
ngự hoa viên tản bộ, chẳng qua vì muốn cho tỉnh rượu đôi chút rồi quay
lại với Hoàng thượng. Ai ngờ có người đến báo, nói rằng Ninh chiêu nghi
đến đây hẹn hò cùng nam nhân bên ngoài. Thần thiếp sợ đến muộn để cho
nàng ta làm ra những chuyện có lỗi với Hoàng thượng, cho nên chưa kịp đi thông báo cho người, vội vã tới đây để ngăn cản…”
Đường Thiên
Tiêu bật cười rồi ai oán than thở: “Chốn cung đình cấm địa, lấy đâu ra
nam nhân bên ngoài? Trẫm nhìn thấy nàng rời đi, đột nhiên cảm thấy buồn
chán, chợt nhớ lại quãng thời gian ở Tĩnh Nghi viện này cùng với Ninh
chiêu nghi, cho nên mới bảo thái giám đi dọn dẹp qua nơi này rồi lặng lẽ truyền gọi Ninh chiêu nghi tới đây”.
Tôi đã đứng
dậy, vội vã ra ngoài lấy y phục của mình khoác lên người, vẫn im lặng
không nói tiếng nào như mọi khi, lặng lẽ quỳ ở một bên, không nói chen
ngang.
Tuy vậy,
Thẩm Phượng Nghi vẫn bất an, bước thêm vài bước vào phía trong gian
phòng, đưa mắt nhìn xung quanh rồi nói: “Có lẽ… là do người cung nữ hồi
báo kia đã nghe lầm, tưởng tên thái giám Hoàng thượng sai tới dọn dẹp
Tĩnh Nghi viện thành nam nhân lai lịch bất minh chăng?”
“Nàng còn nói sao, bao nhiêu cảm hứng tuôn trào của trẫm đều bị nàng làm mất hết rồi”.
Đường Thiên
Tiêu nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại đưa ngón tay lên khẽ ấn vào trán
của Thẩm Phượng Nghi, trong đôi mắt long lanh, ngời sáng chẳng hề nhìn
thấy chút trách móc nào, mà toàn là ưu ái, thương yêu.
Thẩm Phượng
Nghi từ nhỏ có lẽ đã luôn quen với lễ nghi đoan chính của danh môn khuê
nữ, chẳng thể nào quen được với việc ngài không do dự chút nào chọc
ghẹo, đưa mắt liếc mày ngay trước mặt đám người dưới. Hoàng hậu chẳng
còn tâm trí nào nhìn ngó xung quanh, nhanh chóng lui lại phía sau, rồi
nói: “Xem ra… thật sự là do đám kẻ dưới đã hiểu lầm mọi chuyện”.
Đường Thiên
Tiêu khẽ trách: “Trẫm nhìn tình hình chắc là nàng đã uống hơi nhiều, nên mới tin vào mấy lời nói bậy bạ, ngớ ngẩn của bọn chúng”.
Ngài quay
đầu lại nhìn về phía đám cung nữ nọ rồi quát: “Còn không đưa Hoàng hậu
về cung Hy Khánh, rồi truyền thái y tới kê vài đơn thuốc giải rượu đi
sao?”
Đám cung nữ vội vã tuân mệnh, Thẩm Phượng Nghi không thể ở lại được nữa, đành phải hành lễ rồi vội vã cáo lui.
Cùng với sự
rút lui của Hoàng hâu, đèn đuốc sáng rực xung quanh cũng từ từ biến mất. Đám binh lính thị vệ này rút còn thần tốc hơn là tới, hơn nữa còn im
lặng như tờ, không gây ra bất cứ tiếng động nào, khiến cho Tĩnh Nghi
viện vừa mới đây thôi còn ồn ã, huyên náo lại quay về không khí tĩnh
lặng, yên ắng như xưa.
Tôi vẫn quỳ
nguyên tại chỗ, vừa nghe ngóng động tĩnh ở chỗ Trang Bích Lam ẩn náu,
vừa thấp thỏm bất an nhìn về phía Đường Thiên Tiêu.
Sau tấm rèm
kia không có bất cứ động tĩnh gì, còn Đường Thiên Tiêu vẫn mím chặt môi, thất thần đứng ngây ngoài cửa lớn. Nụ cười chọc ghẹo Hoàng hậu khi nãy
đã hoàn toàn biến mất, khuôn mặt quay nghiêng tuấn tú, kiên nghị, bất
giác phát ra luồng sát khí đáng sợ.
Tôi chợt cảm thấy sống lưng ớn lạnh, đột nhiên tỉnh táo đầu óc nhận thức được rừng,
ngài chính là Hoàng đế của Đại Chu, cho dù ngài một lòng muốn bao bọc,
bảo vệ cho tôi, nhưng nhất định vẫn là một Hoàng đế luôn đặt lợi ích của Đại Chu lên hàng đầu.
Giang sơn xã tắc, đâu dễ gì để người ta tranh đoạt?
Hai cha con
Trang Bích Lam dùng trọng binh chiếm đóng Giao Châu, liên kết phối hợp
cùng với quân Bắc Hách, tuy rằng không hề có ý tranh giành với Đại Chu,
nhưng vẫn là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt.
Còn Trang Bích Lam…
Ánh nến chập chờn in lên tấm áo bào tầm thường khoác trên người Đường Thiên Tiêu,
làm rõ hết tất cả những hoa văn rồng phượng mà ban ngày chẳng thể nào
nhìn rõ. Lúc này sắc mặt của ngài tức giận, không vui.
Trước khi ngài phát nộ ra ngoài, tôi lấy hết dũng khí, đứng bật dậy rồi chạy nhanh về phía Trang Bích Lam đang ẩn thân.
Cho dù vì
chút ân hận, nuối tiếc với Nam Nhã Ý, hay do tôi là một quân cờ hữu dụng để khống chế Đường Thiên Trọng thì Đường Thiên Tiêu đều sẽ không để tôi xảy ra chuyện gì, nhưng nhất định sẽ phải tiêu diệt Trang Bích Lam. Tôi chỉ hy vọng chút tình cảm hàng ngày ở bên nhau bấy lâu có thể trở thành một điều khiến cho Đường Thiên Tiêu phải đắn đo, suy ngẫm, để cho ngài
giơ cao đánh khẽ, biết đâu sẽ tha cho Trang Bích Lam một con đường sống.
Thế nhưng
mới đi được vài bước, Đường Thiên Tiêu đã nhanh chóng kéo tôi lại phía
ngài, nắm chặt hai tay tôi ở phía sau, dễ dàng khiến tôi chẳng thể nào
vùng vẫy nổi.
Tôi ngẩng
đầu lên, nhìn thấy cổ họng ngài khẽ rung, đôi môi nhoẻn lên vẫn là nụ
cười lười nhác, thản nhiên như mọi khi. Ngài thì thầm bên tai tôi rồi
bật cười: “Nha đầu, muốn biến mình thành tấm bùa hộ thân để hắn bình an
thoát khỏi đây sao? Nàng đối với hắn rất tốt, nhưng hắn đối xử với nàng
cũng chẳng ra gì”.
Ánh mắt của ngài cũng đang nhìn về tấm rèm nọ.
Đó là góc
tường mà gió đêm thổi không tới, yên lặng như tờ. Nếu như không phải tận mắt tôi nhìn thấy Trang Bích Lam đã ẩn mình vào trong đó, thì tôi nhất
định sẽ không tin trong đó đang có người ẩn nấp.
Nếu đổi lại là trước kia…
Nếu đổi lại
là trước kia, không cần đợi đến lúc tôi chạy tới tìm, chàng đã nhanh
chóng xông ra, kéo tôi ra phía sau lưng, rồi tận sức đưa tôi rời khỏi
đây.
Trong vẻ bề
ngoài nho nhã, ôn dịu của chàng là tính tình cương liệt, bất khuất của
người xuất thân từ gia đình danh tướng, vậy nên mới chẳng thể nào nhẫn
nhịn nổi đánh ngất Hoàng đế Nam Sở, để rồi vì tôi mà đẩy bản thân và gia đình vào đại họa diệt môn.
Đến nay
Đường Thiên Tiêu đang khống chế tôi, với tính cách của mình, chàng quyết không thể nào ẩn mãi ở nơi đó mà không chạy ra ngoài.
Rõ ràng là
trước khi đến đây Đường Thiên Tiêu đã sắp xếp sẵn, sau khi đám người của Thẩm hoàng hậu rút đi, tiếng bước chân nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn liền
truyền vào. Đám thị vệ tâm phúc của ngài đã nhanh chóng bao vây chặt lấy gian phòng này, để Trang Bích Lam dù có mọc cánh cũng chẳng thể bay ra
khỏi đây được.
Hơi thở của tôi vô cùng hỗn loạn, căng thẳng đến mức gần như không thở nổi, thì thầm, gọi tên chàng: “Bích Lam?”
Tuy rằng
giọng nói mang theo chút hoài nghi, nhưng thật ra tôi đã xác định từ
trước đó, chàng thực chất đã không còn ở phía sau tấm rèm đó nữa.
Sắc mặt Đường Thiên Tiêu cũng dần dần biến đổi.
Ngài nắm
chặt lấy đôi tay tôi đang không ngừng rung động, vừa kéo tôi ra phía bên ngoài vừa khẽ lên tiếng ra lệnh: “Bắt hắn mau!”
Đám thị vệ
tiến vào phía trong, chỉ để lại hai tên bảo vệ cho tôi và Đường Thiên
Tiêu. Mấy tên cao thủ đại nội cầm kiếm trong tay tiến tới, khuơ gươm múa kiếm loạn xạ, cùng với tiếng gươm đao, bụi đất bay mịt mù, tấm rèm bị
chém rách bươm.
Tôi căng
thẳng đến mức hai chân mèm nhũn, đến khi nhìn thấy phía sau tấm rèm kia
quả nhiên không có người mới không biết nên vui mừng hay thất vọng. Sau
cùng tôi chẳng thể nào đứng vững thêm nữa, thân thể nhanh chóng dựa sát
vào người Đường Thiên Tiêu.
Phía sau tấm rèm là cửa sổ được dán giấy hoa văn, một trong những ô cửa sổ đó vẫn
còn đang rung rung. Đến khi có người đẩy ra thì thấy ngay khung cửa sổ
đó thông ra hành lang tiến ra ngoài sân.
Sau rèm
trống rỗng, hành lang cũng trống rỗng, ngay cả trong sân của Tĩnh Nghi
viện cũng trống không, chẳng có gì ngoài thân cây già cỗi đang khẽ lay
theo làn gió đêm, vắng lặng không một bóng người.
“Không thể
nào”. Đường Thiên Tiêu khẽ lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt hiện rõ vẻ phẫn
nộ và nghi hoặc: “Xem ra trẫm đã đánh giá hắn quá thấp”.
Thế nhưng Trang Bích Lam đã làm được chuyện bất khả thi này.
Thẩm Phượng
Nghi đem người tới bao vây Tĩnh Nghi viện cẩn trọng đến mức nội bất
xuất, ngoại bất nhập. Đường Thiên Tiêu cũng bất đắc dĩ phải lấy hết tinh thần đến đây ứng phó với Hoàng hậu ôn thần của mình, nhất thời phớt lờ
động tĩnh của Trang Bích Lam đứng cách bản thân có vài bước. Chính vì
vậy nên chàng mới dựa vào thân thủ phi phàm của mình, lặng lẽ mở cửa sổ, âm thầm rời đi.
Những thị vệ do Thẩm Phượng Nghi mang theo đều là nam nhân, không thích hợp xông vào bên trong Tĩnh Nghi viện, đại đa số chắc là bao vây ở bên ngoài. Cho dù có một vài người đi theo vào trong, thì với võ công của mình, Trang
Bích Lam hoàn toàn có thể rời khỏi nơi đây một cách dễ dàng, sau đó
chàng có thể ẩn vào chỗ kín đáo nào đó, chờ đợi lúc Hoàng hậu hoảng
loạn, tức giận bước ra, chàng sẽ trà trộn vào đám thị vệ nọ rồi rời khỏi đây một cách dễ dàng.
Tôi suy đoán hành động của chàng, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lúc này lại ẩn
chứa nỗi đau đớn, lạnh lẽo, chẳng thể nào phân biệt được là hy vọng hay
tuyệt vọng nữa.
Chàng đã
tới, rồi lại đi. Trong cảnh cường địch bao vây, chàng không thể nào
không lặng lẽ rời khỏi và để lại tôi lại đây một mình. Làn gió đêm xộc
vào qua ô cửa sổ, khiến cho những mảnh vụn tấm rèm kia bay lên loạn xạ.
Mái tóc lòa xòa trước mặt Đường Thiên Tiêu cũng theo đó mà tung bay
trong gió, ngài lạnh lùng cất tiếng ra lệnh: “Truyền mật chỉ của trẫm,
nhanh chóng phong tỏa các cửa ra vào Hoàng cung, tra xét rõ ràng tất cả
các thị vệ trực ban, chắc hẳn sẽ điều tra ra được hành tung của gian
tế”.
“Tuân lệnh”. Viên đầu lĩnh đám thị vệ lập tức nhận lệnh rồi xông ra ngoài.
Mới có một khoảng thời gian ngắn ngủi, liệu Trang Bích Lam có kịp trốn ra ngoài không?
“Hoàng
thượng…” Tôi mở miệng định cầu xin ngài, nhưng lập tức nghĩ tới tất cả
đều tốn công vô ích, nên nhanh chóng ngậm miệng lại, không nói thêm lời
nào.
Tuy rằng
giọng nói của tôi yếu ớt, nhưng Đường Thiên Tiêu vẫn nghe thấy, đôi mặt
phụng bỗng nheo thành một đường dài, nhìn chằm chằm vào tôi, bàn tay
cũng nắm chặt hai tay tôi lại, cảm tưởng như đang muốn tôi thịt nát
xương tan, không chút thương tình.
Tôi đau đến mức khẽ hít một hơi thật sâu, cố nhẫn nhịn không để phát ra tiếng, lặng lẽ cúi đầu xuống.
Đến lúc này
Đường Thiên Tiêu mới thả tay ra, dường như cũng vừa than thở một tiếng,
rồi quay đầu sang dặn dò: “Người đâu, mau tiễn Ninh chiêu nghi hồi cung
Di Thanh. Trẫm vẫn còn muốn chơi thêm một lúc nữa… hình như, cũng thú vị lắm”.
Ngài mỉm cười, bình thản như không có chuyện gì bước ra ngoài, nỗi phẫn nộ khi nãy hoàn toàn biến mất.
Tôi chẳng
thể đoán ra được vị Hoàng đế trẻ cùng độ tuổi với mình đang nghĩ những
gì liền nắm chặt lấy bàn tay, lê đôi chân mềm nhũn từng bước, từng bước
tiến ra ngoài.
Cửu Nhi đang nhìn tôi kinh hoàng, hãi hùng, thấy vậy liền vội vã chạy tới đỡ lấy tôi.
Đêm khuya,
làn gió cũng lạnh lẽo hơn thổi tạt vào khiến cho thân người tôi bất giác run lên. Tôi buộc chặt chiếc áo khoác bên ngoài, lúc cúi đầu bước qua
chỗ Đường Thiên Tiêu đứng, thoáng nghe thấy ngài đang cao giọng truyền
mật chỉ cho đám thị vệ của mình.
“Nhớ là, trẫm muốn bắt sống”.
Tôi vội vã
quay người lại nhìn ngài, thì ngài đã phất cao tay áo, nhanh bước đi
lướt qua chỗ tôi, chẳng thèm nhìn lại lấy một lần.
Đêm nay chắc chắn lại là một đêm trằn trọc không chợp mắt nổi.
Không chỉ tôi với Đường Thiên Tiêu, mà ngay cả đám cung nữ trong cung Di Thanh cũng cảm thấy có điều gì đó bất trắc.
Sau khi được đưa về cung, bên ngoài luôn luôn có người canh giữ, nói là phụng khẩu
dụ của Hoàng thượng, đêm nay Ninh chiêu nghi đã bị kinh hãi, không thể
nào chịu đựng thêm bất cứ điều gì khác, nên không để cho bất cứ ai vào
cung Di Thanh.
Lúc Cửu Nhi
đỡ tôi về phòng ngủ, đôi mắt chẳng khác nào con hươu bé nhỏ lạc mất
phương hướng, kinh hoàng, ngơ ngác nhìn bốn phía xung quanh. Cách lớp
trang phục mong manh, tôi vẫn có thể cảm thấy được mồ hôi không ngừng
tuôn ra ở lòng bàn tay cô bé.
Tôi đang lo
lắng bất an vì Trang Bích Lam, nghĩ ra chắc cô bé cũng đang thấp thỏm
nhớ nhung người anh họ phục dịch trong cung của mình. Huống hồ, cô bé đã đưa đường dẫn lối cho tôi, ngộ nhỡ có người đi điều tra cặn kẽ thì cô
bé chẳng thể nào thoát khỏi tội chết.
Đường Thiên
Tiêu tuyệt đối không phải hạng vô năng bất tài như vẫn thể hiện ngoài
mặt. Tôi hoàn toàn không thể nào suy đoán được ngài phát hiện thấy điều
dị thường ở chỗ Hoàng hậu, hay là có người trong cung Di Thanh thấy hiện tượng lạ thường chạy đi báo cáo hành tung lén lút của tôi cho ngài. Từ
sự việc hôm nay, có thể thấy ngài đã kịp thời đến trước khi Hoàng hậu
động thủ để giải thoát cho tôi khỏi vòng vây, càng nhìn thấy được rõ hơn tâm tư thâm sâu, trí tuệ hơn người của ngài. Trong tình cảnh này, Trang Bích Lam liệu có khả năng thoát thân một cách thuận lợi không?
Còn tôi, tôi còn chút hy vọng nào có thể trùng phùng cùng chàng, để nghe chàng nói sẽ đưa tôi đi không?
Bắt chàng hứa không được vứt bỏ tôi lại một mình, nhưng sau cùng chàng vẫn bất đắc dĩ phải bỏ tôi lại một mình.
Thậm chí tôi cũng đành phải mong mỏi rằng chàng rời khỏi tôi càng xa càng tốt, mau
chóng quay về nơi mà đôi tay quyền lực của Đường Thiên Tiêu không thể
với tới.
Mấy cung nữ
thân cận bên cạnh tôi là Ngưng Sương, Tẩm Nguyệt, Vô Song đều không an
tâm, vừa chăm sóc tôi lại vừa dò hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,
thấy tôi chẳng đáp lại lời nào, liền kéo Cửu Nhi ra phía bên ngoài, lặng lẽ dò hỏi. Tất cả bọn họ đều vô cùng lo lắng, căng thẳng, thật sự chẳng thể nào đoán ra ai là người đã đến báo hành tung của tôi cho Đường
Thiên Tiêu biết.
Tôi thật sự
cảm thấy mệt mỏi, nhanh chóng bảo họ lui ra, tắt đèn, mở to mắt trong
bóng đêm đen tối, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Màn đêm đen
dài không chút động tĩnh giống như vô số các đêm khác trong chốn thâm
cung hậu viện, xung quanh tĩnh lặng, chỉ nghe thấy mỗi tiếng gió rít
tràn vào. Ở phía xa xôi, trong hồ sen trước cung Đức Thọ, tiếng ếch kêu
liên tục không ngừng vang vọng bên tai. Tôi dường như lại tưởng nhớ về
người đàn ông với khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng dưới ánh trăng lén lút
xuất hiện bên hồ sen năm nào.
Đường Thiên
Trọng vẫn còn may mắn, giữa đêm thâm nhập vào hoàng cung trọng địa vẫn
còn được tôi cứu giúp, vậy còn Trang Bích Lam thì sao?
Ở giữa trọng địa Đại Chu nguy cơ tiềm ẩn khắp nơi thế này, ai mới có thể cứu được chàng?
Một đêm mất ngủ, một đêm chỉ nghe thấy tiếng gió rít, tiếng ếch kêu không ngừng, và chẳng có bất cứ thứ gì khác.
Tôi vẫn luôn mong rằng Đường Thiên Tiêu xuất hiện thêm chút nữa, cho dù với khuôn
mặt tức giận, căm hờn, đem trút hết bực tức tại cung Di Thanh.
… Nếu như
ngài nộ khí đùng đùng xông tới đây tìm tôi, liệu chăng có thể chứng minh rằng Trang Bích Lam đã bình an thoát thân, khiến cho ngài quay về tay
không?
Trái tim tôi đã khô héo, chết mòn ba năm nay. Tôi vốn dĩ chẳng còn chút hy vọng mọi
việc có thể tươi đẹp lại hình ảnh bên hồ sen năm xưa nữa, thậm chí ngay
cả khi nằm mơ cũng không dám huyễn tưởng quá nhiều rằng tôi còn có thể
tay trong tay với Trang Bích Lam hạnh phúc sống mãi bên nhau.
Bây giờ, chỉ cần chàng có thể bình an thoát hiểm là tôi đã cảm thấy mãn nguyện lắm
rồi. Bất đắc dĩ chàng phải bỏ tôi ra đi một mình, chẳng qua chỉ đánh mất giấc mộng tươi đẹp dịu dàng kia, khiến tôi tỉnh táo trong đau đớn, đồng thời cũng hy vọng nỗi đau đó nhanh chóng tan biến, ngay cả trái tim
cũng tê dại trở lại.
Thế nhưng đến ngày thứ hai, thậm chí tới tận buổi trưa ngày thứ ba, Đường Thiên Tiêu vẫn không hề xuất hiện.
Mỗi lần đến
đúng thời điểm quan trọng nhất, ngài toàn biến mất bất cứ lúc nào, để
tôi đơn độc như kiếp lục bình trôi dạt khắp chốn, giằng co giữa bờ vực
của sự sống và cái chết, không xác định nổi phương hướng, không tìm ra
vật gì để dựa dẫm.
Đám thị vệ
ngài phái đến vẫn canh giữ chặt chẽ trước cửa cung Di Thanh, không cho
bất cứ một ai ra vào. Ngưng Sương dựa vào thân phận đã từng là cung nữ
hầu cận bên Hoàng thượng, định nghe ngóng chút tin tức cũng tốn công vô
ích.
Gió thổi qua cây đại thụ, lạnh lẽo cả khoảng sân vườn. Các cung nữ khác vẫn cười
nói, đùa giỡn như thường ngày, người thì dùng loại vải thượng hảo, tuyệt sắc may trang phục cho tôi, người thì không ngừng thêu tấm bùa bình an
để dùng cho Tết Đoan Ngọ.
Tuy rằng
biết được mấy cung nữ này đa phần đã nghe ngóng được đôi chút ẩn tình từ chỗ Cửu Nhi, để tránh cho tôi sầu muộn, ưu tư mới miễn cưỡng nói cười
rộn ràng, thế nhưng trong lòng tôi vẫn vô cùng lo âu, cả người lúc này
cũng mệt mỏi. Tôi sai người bê chiếc giường trúc đặt dưới bóng cây đại
thụ nằm đó chẳng nói bất cứ lời nào.
Cũng theo đó, tiếng cười nói của đám cung nữ cũng từ từ giảm xuống, sau đó ai nấy đều cúi đầu làm việc của mình.
Vô Song bê
mấy loại hoa quả tươi ngon như sơn trà, vải, đào tới rồi mỉm cười nói:
“Chiêu nghi, nếu như thời tiết nóng quá không muốn ăn gì thì ăn vài
miếng hoa quả cũng được”.
Tôi lắc đầu, mỉm cười nói: “Các ngươi chia nhau ăn đi, mấy thứ này để lâu là hỏng ngay đấy”.
Đường Thiên
Tiêu tuy không tới, nhưng tôi dù gì cũng là một phi tần có hư danh “sủng phi”, cho nên cũng chẳng hề thiếu thốn gì, bất cứ thứ của ngon vật lạ
nào cũng được chia đến đây cả.
Vô Song
chẳng để tâm tới lời dặn dò của tôi, tự mình bóc vỏ vài quả vải rồi đặt
bên miệng tôi, nói: “Quả vải có tác dụng bổ khí lợi gan, dưỡng thần,
chiêu nghi ăn vài miếng, nói không chừng mấy chuyện ưu phiền sẽ tan biến hết thôi”.
Tôi đành
phải há miệng, miễn cưỡng nuốt vài miếng, rồi cúi xuống nhả hạt vào
chiếc đĩa nhỏ mà Vô Song đã chuẩn bị từ trước. Đúng lúc này, Vô Song
liền nhân cơ hội thầm thì bên tai tôi: “Chiêu nghi an tâm, vị Trang công tử đó vẫn bình an vô sự rời khỏi Hoàng cung rồi”.
Tôi nhanh
chóng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy, sáng trong của Vô Song đang vui
tươi nhìn về phía tôi, giọng nói vẫn cung kính như mọi khi: “Chiêu nghi, mùi vị thế nào ạ?”
“Ngon, mùi vị… rất ngon”. Miếng vải trong miệng, mềm mại mà ngon lành, quả nhiên hương vị thanh nhã, ngọt ngào.
Tìm được cơ
hội, tôi liền kéo Vô Song vào hỏi, cô bé mỉm cười đáp lại: “Người thái
giám đưa hoa quả tới đây có quen biết với nô tì, cho nên đã nhờ được cậu ta đi nghe ngóng hộ. Tình hình trong cung hai hôm trước không hề thái
bình chút nào, Hoàng thượng nói có gian tế trà trộn vào đám thị vệ trong cung nên âm thầm điều tra, xét hỏi kỹ càng. Nhưng bắt đầu từ ngày hôm
qua, phủ doãn quản lý Thụy Đô đã bắt đầu dán bố cáo khắp nơi, nói muốn
tìm gian tế đến từ Tây Nam Giao Châu. Chiêu nghi thử nghĩ xem, nếu như
tìm được người trong Hoàng cung, Hoàng thượng cần gì phải sai người dán
yết thị khắp nơi chứ?”
Người thái
giám mà cô bé quen biết đúng thật không tầm thường chút nào, chẳng qua
chỉ là người chuyên đưa hoa quả tươi ngon đến, vậy mà có thể nắm rõ hành động bí mật của Đường Thiên Tiêu và tình hình bên ngoài cung.
“Bên ngoài cung… tra xét có nghiêm ngặt không?” Tôi tiếp tục hỏi, tin chắc rằng trong lòng cô bé đã có sẵn đáp án.
Quả nhiên,
Vô Song bất an khẽ ho một tiếng rồi cười đáp: “Nghe nói… vô cùng căng
thẳng, nghiêm ngặt. Có điều vị công tử đó cũng không phải là người tầm
thường, ngay cả Hoàng cung cẩn mật như thế mà còn bình an thoát thân,
thì Kinh thành rộng lớn có khó gì chứ? Tra xét chẳng khác nào mò kim đáy bể, làm sao mà bắt được công tử chứ? Nói không chừng, bây giờ Trang
công tử đã rời khỏi Thụy Đô, nhanh chóng quay về Giao Châu rồi cũng
nên”.
Nếu như
Đường Thiên Tiêu chỉ là một Hoàng đế vô năng, bất tài, đầu óc thiển cận
như lời đồn thổi, thì tôi chắc chắn sẽ tin ngay những gì Vô Song nói là
sự thật.
Tôi vẫn im lặng nhìn Vô Song, chờ đợi câu nói tiếp theo.
Quả nhiên,
vài giây sau, cô bé lại thận trọng hỏi lại tôi: “Chiêu nghi, liệu có cần mang bát cháo yến lên cho nương nương không? Hầu gia nghe nói mấy ngày
nay nương nương ăn uống thất thường, vô cùng lo lắng”.
Hầu gia, Khang hầu Đường Thiên Trọng.
Cũng chỉ có mình hắn mới có bản lĩnh đó, âm thầm lặng lẽ nắm hết được nhất cử nhất động của Đường Thiên Tiêu và cả Thái hậu.
Tôi từ từ nhoẻn miệng cười rồi khẽ nói: “Chuyển lời cảm tạ hầu gia đã quan tâm”.
“Dạ, nô tì nhất định sẽ chuyển lời. Vậy thì, chiêu nghi nương nương, còn bát cháo yến này…”