Phòng đàn hát ở cung Hy Khánh rất tĩnh
lặng. Ý nghĩa của “tĩnh lặng” có thể hiểu là thích hợp để ẩn cư, cũng có thể hiểu là phải chịu ghẻ lạnh. Tôi bước đến trước cầm đài, nhẹ vuốt
dây tơ, âm sắc nặng nề không thanh thoát, chắc hẳn đã lâu rồi đàn không
được chỉnh dây.
Cái gọi là
tài mạo song toàn, xem ra chỉ là cái danh hão của những người xuất thân
từ Hoàng gia mà thôi. Nguyên nhân khiến cho Thẩm Phượng Nghi có thể làm
chủ tam cung lục viện vẫn chính là sức ảnh hưởng to lớn ở Đại Chu của
gia đình người mà thôi.
Là phúc thì
không phải họa, là họa tránh cũng không được. Tuy biết rằng Thẩm Phượng
Nghi không có ý tốt, nhưng tới khi xảy ra chuyện thật, không phải tôi
muốn tránh là có thể được. Nội thị đưa tôi đến đây, theo nguyên tắc, vẫn có tiểu cung nữ đem trà vào, sau đó lui ra. Sau khi cánh cửa đóng lại,
tiếng khóa vang lên, cho thấy rõ tôi hiện đang bị nhốt trong căn phòng
này.
Không biết
gió lạnh tràn vào trước khi cửa đóng hay là làn gió luồn qua khe cửa sổ
của căn phòng để đánh đàn này bỗng nhiên lạnh lẽo lạ thường. Đến khi đẩy cánh cửa sổ mở ra, tôi lại thấy bụi mẫu đơn bên dưới đang nở rộ tưng
bừng đến mức khác thường.
Thuở thiếu
thời say đắm với hoa cỏ, vậy mà giờ đây tôi lại thờ ơ lặng ngắm trời
mây. Diêu hoàng ngụy tử[1] tươi đẹp đang đua nở, từng cánh hoa nhẹ như
được cắt bằng lụa bảy màu tung bay, dường như đang cười ai đó, khi tuổi
trẻ còn phong nhã, mà giờ đây lòng đã nguội lạnh giá băng.
[1].
Diêu hoàng chỉ hoa mẫu đơn có ngàn cánh màu vàng, ngụy tử chỉ hoa mẫu
đơn ngàn cánh màu đỏ, ngụ ý chỉ hai loài hoa mẫu đơn danh quý ở Lạc
Dương, về sau chỉ những loài hoa quý phái, sang trọng. Xuất xứ từ bài
thơ Lục trúc đường độc ẩm của Âu Dương Tu đời Tống.
Thấy mấy nội thị đứng ngoài đang nhìn về phía mình đầy cảnh giác, tôi mỉm cười khổ
sở. Ngay cả cuộc sống náo nhiệt của những người xung quanh cũng sắp rời
bỏ tôi sao?
Tôi đứng tới tận khi hoàng hôn trăng mọc, tựa lan can ngóng trông, vậy mà vẫn không
chờ được nửa bóng hồng nhạn quay về[2]. Tôi đưa tay ra ngoài cửa sổ, hái một bông mẫu đơn, khẽ ngửi. Đúng là rất thơm, nhưng hương lại ngào ngạt quá, chưa chắc có thể khiến con người ta cảm thấy thanh tao sảng khoái.
[2]. Câu này lấy ý trong bài từ Xao toái ly sầu viết theo điệu Mãn giang hồng
của Tân Thích Tật. Câu cuối cùng bài từ như sau: Thùy dương chỉ ngại li
nhân mục, tối khổ thị, lập tận nguyệt hoàng hôn, lan can khúc. Ý nói:
thùy dương che tầm mắt, tuy không nhìn thấy người đi ở chốn chân trời,
nhưng vẫn đứng tựa lan can lầu đến khi hoàng hôn trăng lên, phải chờ đợi như vậy là điều đau khổ nhất.
Cái được gọi là quốc sắc thiên hương, chẳng qua cũng chỉ được như vậy, làm sao có
thể được hơn hồ sen thanh tao vào tiết trời mùa hè, làm tiêu tan nóng
bức, thướt tha thanh khiết vô cùng.
Thật sự
không biết được liệu tôi có còn cơ hội ngắm lại hồ sen thắm tươi, mát
mẻ, lá sen xanh biếc trước cung Đức Thọ hay không? Càng chẳng thể nhìn
lại cảnh lan can sơn đỏ của tòa thủy tạ, vào khi gió mát trăng trong, lá xanh sen hồng, cầm tiêu hợp tấu, nhìn thấy người đó đang rất thoải mái, dường như cả trời đất cũng vì thế mà sáng ngời, trong trẻo hơn nhiều.
Bàn tay bất giác dùng lực, những cánh hoa tàn lả tả như mưa, giống như
những giọt máu đào nhỏ xuống bên chân.
Trà đã nguội nhưng chẳng có ai tới rót thêm. Tôi liền bước ra gõ cửa, bên ngoài liền truyền vào tiếng hỏi han lễ phép mà lạnh lùng: “Ninh chiêu nghi có điều gì dặn dò?”
Họ thật sự
giám sát tôi không khác gì một phạm nhân. Đường Thiên Tiêu bị ai hạ độc
không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là lúc này tôi đã trở thành cá nằm trên thớt, lực bất tòng tâm chờ người khác phán xử. Hít một hơi
thật sâu, tôi bình tĩnh nói: “Ta khát rồi, mau đổi nước trà nóng cho
ta”.
“Dạ, Ninh chiêu nghi”.
Cánh cửa
phòng được mở ra, người ta mang nói tới. Nhưng đó chỉ là một bình nước
trắng vừa được đun sôi, ngay đôi chút vụn trà cũng chẳng có.
“Ninh chiêu nghi, mời người tự nhiên”.
Sau khi nở
nụ cười khiến người khác rùng mình, người cung nữ dâng trà liền lui ra,
ánh mắt nhìn tôi giống như đang nhìn một chú cá đã mắc trong lưới. Mang
bình nước tới, chẳng qua là vì thương hại cho số phận chỉ còn thoi thóp
của tôi mà thôi.
Thật ra
trong phòng đàn có lá trà, hơn nữa là trà thượng hạn thích hợp cho thân
phận cao quý của Hoàng hậu. Tôi cúi đầu xuống nhìn thấy bình trà và chén trà ngay trên bàn. Tôi tĩnh tâm mỉm cười, chậm rãi, bình thản lấy trà,
làm nóng bình trà và chén trà, rót nước sôi pha trà rồi khẽ rót.
Hương trà thơm thanh mát tỏa ra khắp nơi.
Dường như có người thiếu niên đang cười tươi tắn, dịu dàng tán thưởng: “Trà do Vũ
Nhi pha càng ngày càng thơm, tiếng tiêu Vũ Nhi thổi càng ngày càng hay,
còn nữa…”
Tiếng nói có lẫn đôi chút đắm say đột nhiên ngừng lại, thiếu nữ cũng bật cười hớn hở nói: “Còn có gì nữa?”
Đôi mắt
trong veo như nước hồ thu liền lướt qua khuôn mặt tôi, hướng về sen hồng lá biếc dưới ánh nắng lấp lánh, nụ cười trên khóe môi bình yên dịu
dàng: “Còn nữa, năm nay hoa sen nở đẹp hơn năm trước nhiều. Đúng là xuất thủy phù dung, yêu kiều duyên dáng, khiến ta động lòng”.
Thiếu nữ lại bật cười vui vẻ: “Vậy thì huynh quay về trồng một hồ sen lớn đi, mùa
thu còn có thể ăn được ngó sen vừa giòn vừa ngọt nữa đấy”.
Thiếu niên
khẽ cười, đôi mắt đen láy, long lanh như mặt nước hồ. “Ta định đem hoa
sen về phủ họ Trang của chúng ta, thứ ta muốn chính là bông sen đẹp nhất phủ họ Ninh”.
Lời nói dịu
dàng, chân thành, dưới những phiến lá sen tròn trịa, từng giọt nước long lanh trong suốt rơi xuống hồ, dưới lá sen xanh, từng gợn sóng nhỏ xôn
xao rung động. Cùng với những gợn sóng nhẹ đó là tiếng cưới nói vui vẻ
trong thủy tạ, nhẹ nhàng lướt qua những phiến lá xanh biếc và những đóa
sen hồng tươi thắm.
Nhẹ nhàng nhoẻn miệng mỉm cười, tôi từ từ ngồi xuống, tĩnh tâm thưởng thức trà do chính tay mình pha.
Một lần, hai lần, vị đắng chát và hương thơm thanh nhã ban đầu nhạt đi, dần dần trở
nên vô vị, nhạt nhẽo, khiến cho con người ta chán chường. Nước trong
chén trà cũng dần nguội đi. Khi tiếng mở khóa bên ngoài vọng vào, nước
trà đã lạnh đến mức thấu tận trong tim.
Lúc này là một thái giám cao tuổi, giọng nói cũng chói tai hơn.
Tôi nắm chặt chén trà lạnh băng trong tay, đứng dậy cúi đầu rồi đáp một tiếng, sau
đó lặng lẽ đi theo viên thái giám ra ngoài, tiến thẳng về chính điện
trong cung Hy Khánh.
Thẩm Phượng
Nghi đang ngồi trên bảo tọa Hoàng hậu, đôi mày cau chặt, tức giận vò
nhàu chiếc khăn trong tay, khuôn mặt diễm lệ mọi khi cau có đanh cứng
lại, dự báo trước phong ba bão tố sắp sửa ập đến.
“Quỳ xuống!”
Tôi đang do
dự chuẩn bị hành lễ thì bỗng dưng bị người ta đạp mạnh vào sau đầu gối,
đau đến nỗi tôi bật kêu một tiếng, rồi khuỵu xuống sàn lát ngọc thạch
sáng chói trong điện, chẳng thể nào đứng dậy nổi nữa.
Đôi tay run
nhẹ chống xuống sàn, khó khăn lắm tôi mới quay đầu lại được, nhìn rõ
người đạp vào chân tôi chính là lão thái giám trước đó vừa truyền tôi
tới gặp Hoàng hậu. Khuôn mặt lão đang dương dương tự đắc, không hề có
chút thương cảm, lạnh lùng trợn mắt nhìn tôi, rồi nở nụ cười, đứng ra
trước mặt Hoàng hậu bẩm báo.
“Khởi bẩm nương nương, Ninh chiêu nghi đã được đưa tới”.
Thái giám
phục dịch lâu trong cung, tính tình thất thường, gió chiều nào xoay
chiều ấy, thủ đoạn ác độc, nhẫn tâm âu cũng là lẽ thường tình. Thế nhưng dựa vào chút bản lĩnh ỷ lớn hiếp đáp nhỏ, thăm dò sắc mặt người khác đó mà dám hạ thủ với một chiêu nghi chính nhị phẩm độc ác như vậy, nếu như không phải được chủ nhân đồng tình và ủng hộ thì e là có mười lá gan
chúng cũng chẳng dám làm.
Tôi cố nhịn
nỗi đau thấu tim, cố gắng quỳ thẳng người, khấu kiến Hoàng hậu theo đúng lễ nghi trong cung. Thần tốc đưa mắt nhìn lướt qua khuôn mặt của Hoàng
hậu, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt đắc ý chưa kịp che giấu.
Những chuyện ghen tuông, tranh giành ân sủng của các phi tần trong chốn hậu cung tôi đã nhìn thấu từ khi ở trong cung Nam Sở. Tuy quanh năm suốt tháng ở
trong cung Đức Thọ, không dính dáng vào mấy chuyện thị phi đó, nhưng
điều đó không có nghĩa là tôi không biết được những mưu mô thủ đoạn,
toan tính ẩn giấu sau nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt những người đàn bà đó.
Đường Thiên
Tiêu không hề muốn hại tôi, thậm chí quả thực rất sủng ái tôi. Cho dù là trước mặt mọi người hay khi tiếp xúc riêng, ngài luôn vô cùng tôn trọng tôi, vì thế, cũng khiến cho những phi tần khác trong cung có lý do để
ghen ghét tôi, muốn đạp tôi xuống dưới gót giày.
Thế nhưng,
nói cho cùng tôi vẫn cứ là một chiêu nghi đứng đầu chín tần, cho dù họ
rắp tâm đổ tội hạ độc thích sát Đường Thiên Tiêu lên đầu tôi, thì trước
khi chưa có đủ chứng cớ đã đối xử với tôi như vậy thật sự hoàn toàn nằm
ngoài dự liệu của tôi.
Lần này, Thẩm Phượng Nghi không hề cho tôi bình thân.
Cách trang
điểm ăn mặc của người khá tinh tế, có điều thân hình hơi đẫy đà, trên
trán hơi lấm tấm mồ hôi có lẽ do bước đi khá vội vã trên đường về cung,
nên thần sắc của người trông âm trầm hơn mọi khi.
Một lúc sau, người mới hỏi: “Ninh chiêu nghi, Hoàng thượng vô cùng yêu chiều, sủng
ái ngươi, đã mấy lần phá lệ sắc phong, ban thưởng, rốt cuộc ngươi còn có gì bất mãn, không ngờ còn dám hạ độc vào trong rượu để mưu hại ngài?”
Hoàn toàn nằm trong dự liệu.
Người thậm chí còn chẳng buồn thẩm vấn, trực tiếp định luôn tội danh cho tôi.
Khóe miệng
nhẹ nhếch lên, tôi khẽ xoa chiếc đầu gối vẫn nhói đau không dứt, mơ màng hỏi: “Hoàng hậu nương nương nói gì cơ ạ? Thần thiếp mưu hại Hoàng
thượng sao? Thế nhưng hôm sau khi di giá về điện Càn Nguyên, Hoàng
thượng chưa hề ghé qua cung Di Thanh, chuyện này nên bắt đầu nói từ lúc
nào đây?”
“Bắt đầu nói từ lúc nào hả, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Lẽ nào bản cung
còn vu oan hãm hại ngươi hay sao?” Thẩm Phượng Nghi khẽ cười, giơ tay
lên, những ngón tay đeo đầy trang sức huơ trong không trung.
Một cung nữ bé nhỏ gầy yếu được đưa tới, sắc mặt non nớt, đoán chắc tuổi còn nhỏ, ánh mắt nhìn tôi vô cùng hoang mang, hãi hùng.
“Người có biết cung nữ này không?” Thẩm Phượng Nghi chỉ ngón tay với móng tay dài về phía người cung nữ kia.
Tôi quay sang nhìn một hồi rồi đáp: “Nhìn trông quen quen, có lẽ là người của cung Di Thanh”.
Thẩm Phượng
Nghi mỉm cười nói: “Ngươi có thể nói nó không phải là người của cung Di
Thanh sao? Có rất nhiều người chứng kiến, ngay cả văn thư cũng có bằng
chứng để điều tra, người muốn chối tội không phải chuyện dễ dàng đâu”.
Tôi cúi đầu
đáp lại: “Khởi bẩm Hoàng hậu, thần thiếp dọn đến cung Di Thanh ở mới
được vài ngày, từ trước đến nay không người thân thích, ngay cả hai cung nữ thân cận bên cạnh cũng do Hoàng thượng đích thân ban thưởng cho.
Thần thiếp ngu muội, với những cung nữ làm việc nặng nhọc, nếu bình
thường ít gặp mà không nhận ra thì cũng là chuyện bình thường thôi. Có
điều người cung nữ này quả thực thần thiếp đã nhìn thấy ở trong cung Di
Thanh, không biết Hoàng hậu truyền tới là vì điều gì?”
Thẩm Phượng
Nghi than dài, ánh mắt lộ rõ nét thương hại chân thành: “Nói thật lòng,
bản cung cũng chẳng muốn tin là trong số tỷ muội hầu hạ Hoàng thượng,
lại có người to gan lớn mặt làm nên chuyện tày đình như vậy. Thế nhưng
nếu như đã là chuyện do cung nữ trong cung Di Thanh khai ra, thì Ninh
chiêu nghi không thể không cho ta một lời giải thích rõ ràng”.
Tôi liền
khấu đầu đáp lại: “Xin Hoàng hậu giáo huấn, nếu như thần thiếp có điều
gì chưa phải, nhất định sẽ về cung quay mặt vào tường sám hối”.
“Quay mặt
vào tường sám hối?” Thẩm Phượng Nghi đạp bàn đứng dậy, nhìn tôi quát
lớn: “Ngươi cố tình hạ độc, hành thích Hoàng thượng, tội đáng xử tử lăng trì, chu di cửu tộc, lại còn dám giả ngây giả ngô trước mặt bản cung
hay sao?”
“Hả, Hoàng
thượng… Hoàng thượng bị sao cơ ạ?” Tôi cố tình tỏ ra hoang mang vặn hỏi
lại, bất an thấp thỏm nhìn về phía cung Càn Nguyên.
Lão thái
giám giọng như vịt cái đứng sau Hoàng hậu liền đưa ngón tay điệu đà chỉ
về phía tôi nói: “Ninh chiêu nghi, người đừng có giả vờ ngu ngơ nữa.
Thái y nói rồi, theo như bệnh tình của Hoàng thượng có lẽ đã bị người ta hạ độc vào buổi trưa hôm qua. Còn vào buổi trưa hôm qua… ngài lại dùng
bữa ở chỗ chiêu nghi nương nương. Huống hồ chính cung nữ trong cung Di
Thanh này đã chứng thực rằng, sau khi Hoàng thượng di giá rời cung Di
Thanh, chiêu nghi nương nương đã cho người dọn dẹp bát đũa, chén thìa mà Hoàng thượng dùng ra hết, sau đó lấy đi một trong hai chiếc chén ngọc”.
Thẩm Phượng
Nghi lắc đầu nói: “Ta đã nói rồi, Ninh chiêu nghi, chiếc chén ngọc này e rằng chúng ta sẽ chẳng bao giờ có thể tìm thấy được nữa đúng không? Vật dụng gây tội ác, ai lại dám để lại hiện trường chứ?
Thứ độc
trong chén rượu chỉ cần điều tra là ra ngay, tôi đã vứt nó xuống khe
suối từ lâu rồi. Thế nhưng không bị người ta nắm được điểm yếu gì thì
bản thân lại chính là nhược điểm lớn nhất. Hơn thế nữa, tội trạng lớn
nhất của tôi không phải là hạ độc hay không, mà chính là đã chiếm hết
mọi yêu thương sủng ái của Hoàng thượng với các cung tần mỹ nữ, phi tử
trong cung.
Tôi cúi đầu, cung kính đáp lại: “Kính mong Hoàng hậu nương nương minh xét, thần
thiếp xuất thân thấp hèn, có thể nhận được sự ân sủng của Hoàng thượng
đó là nhờ tích phúc từ mấy kiếp trước, thần thiếp cảm tạ còn chưa kịp,
đâu dám đem lòng mưu hại hành thích ngài được?”
“Xuất thân
thấp hèn?” Đôi môi đỏ thắm của Thẩm Phượng Nghi khẽ nhếch lên, mỉm cười
đầy mỉa mai. “Ninh chiêu nghi, phụ thân của ngươi Ninh Bỉnh Du từng là
Binh bộ Thượng thư dưới triều Nam Sở, đại quan nhất phẩm, danh tiếng lẫy lừng, tề danh cùng với Chấn Nam đại tướng quân Trang Dao, ngay đến bản
cung thân ở phương Bắc, suốt ngày ở trong khuê phòng cũng từng nghe đến
tên tuổi. Huống hồ chi, mẫu thân ngươi lại là muội muội ruột của Đỗ thái hậu Nam Sở năm xưa. Đỗ gia đời đời thư hương, danh giá, là một trong
những danh gia vọng tộc nổi tiếng nhất chốn Giang Nam này. Văn danh nổi
tiếng phương Nam, võ danh oai chấn khắp bốn phương trời, lại thêm vào
thân phận hoàng thân quốc thích cao quý, gia đình ngươi đã chiếm hết còn gì. Một thiên kim tiểu thư của gia đình như vậy lẽ nào còn xuất thân
thấp hèn sao?”
Lòng bàn tay tôi toát mồ hồi lạnh giá, hoàn toàn phải thay đổi cách nhìn về Thẩm
Hoàng hậu, người bị Đường Thiên Tiêu gọi là “gà trống cỡ đại” ở sau
lưng.
Sau khi Nam
Sở bị diệt vong, tôi cố ý giấu nhẹm thân thế của mình, thậm chí ngay bản thân cũng cảm thấy mình chẳng qua chỉ là một người phụ nữ tầm thường
không chút tài sắc mà thôi, chẳng khác mấy so với những cung nữ khác
trong thời buổi hỗn loạn hiện nay. Và tất cả đều đã bị đạp đổ, phá vỡ từ khi Đường Thiên Trọng xuất hiện, ngay đến một mong ước giản dị muốn làm kẻ dưới thấp hèn không tranh giành với đời tôi cũng chẳng có được.
Đường Thiên
Tiêu cảm thấy nghi ngờ, cho người đi điều tra thân thế của tôi, việc này không hề kỳ quái. Còn ngay sau khi Hoàng thượng xảy ra chuyện, Thẩm
Phượng Nghi ngay lập tức có thể nói ra thân thế gia tộc cha mẹ tôi, rõ
ràng là đã cho người điều tra lai lịch của tôi từ trước đó.
Người không
hề quan tâm một cung nữ có xuất thân thế nào, thế nhưng với phi tần mà
Hoàng thượng hết lòng yêu thích, nhất định sẽ phải tốn nhiều công sức
hơn. Với địa vị vốn có, cộng thêm sự ủng hộ từ bên họ ngoại, người hoàn
toàn có đủ khả năng để biết được quá khứ, thân thế của bất cứ người nào
trong cung. Hoặc giả chỉ vì lòng ghen tị, đố kị của người phụ nữ, thế
nhưng nếu kết hợp tất cả vào thì tội khi quân thích sát của tôi có đầy
đủ chứng cớ và động cơ ra tay.
Mím chặt
môi, tôi miễn cưỡng đưa ra lời giải thích: “Bẩm Hoàng hậu, bại thế không phú quý, vong quốc chẳng còn sang. Quốc chủ của Nam Sở năm đó giờ đây
chỉ là một trong những thần tử của Đại Chu, cái gọi là hoàng thân quốc
thích giờ cũng chỉ giống như con dân Nam Sở khi xưa, giờ đây trở thành
bách tính bình thường của Đại Chu. Thần thiếp tuy rằng ngu muội, nhưng
cũng biết thuận theo ý trời lòng dân, hết lòng hết dạ hầu hạ Hoàng
thượng, tuyệt đối không có lòng dạ khác”.
“Bộp” một
tiếng, Thẩm Phượng Nghi đập mạnh tay lên bàn tức giận quát: “Đúng là một con đàn bà điêu ngoa, gian xảo lại giả khờ ngốc nghếch. Hàng ngày thấy
ngươi ngờ nghệch, nửa ngày chẳng nói được một câu hoàn chỉnh, vậy mà bây giờ thì thao thao bất tuyệt, lý lẽ vang trời. Nếu như bây giờ bản cung
truy hỏi người về đồng đảng chắc cũng chối sạch phải không?”
Nỗi đau thấu tim từ đầu gối truyền lên khiến cho thân người tôi run run, vầng trán
cũng lấm tấm đầy mồ hôi, run rẩy nói: “Kính mong Hoàng hậu minh xét,
thần thiếp tuyệt đối không dám câu kết với người ngoài làm nên những
chuyện đại nghịch bất đạo như thế. Long thể Hoàng thượng vẫn luôn khỏe
mạnh, cho dù bị kẻ xấu hạ độc mưu hại thì cũng có ngự y diệu thủ hồi
xuân, cứu chữa qua khỏi ngay thôi. Rốt cuộc Hoàng thượng đã trúng độc ở
đâu, thần thiếp cho rằng lòng ngài rõ nhất, đến lúc Hoàng hậu hỏi ngài
là sẽ biết ngay thôi”.
Thẩm Phượng
Nghi lạnh nhạt mỉm cười nói: “Hoàng thượng tuổi còn trẻ, lại bị dáng vẻ
kiều diễm của con hồ li tinh như ngươi mê hoặc, đến lúc đó nghe ngươi
khua môi múa mép vài câu, chắc chắn sẽ mềm lòng mà tin lời ngươi nói,
sau này không hiểu còn bị ngươi ám toán bao nhiêu lần nữa đây. Bản cung
niệm tình ngươi đã hầu hạ Hoàng thượng một thời gian, mới chịu ngồi đây
nghe ngươi nói bậy nói bạ lâu thế này. Bây giờ bản cung cũng nói thẳng
cho người biết, mau chóng khai ra đồng đảng, nếu như còn chấp mê bất
ngộ, thì chỉ khiến cho bản thân chịu thêm nhiều đau đớn, khổ sở trước
khi chết mà thôi”.
Trước khi chết bắt tôi phải chịu thêm nhiều đau đớn, khổ sở?!
Ý ẩn trong
câu này nghĩa là, Hoàng hậu không hề có ý tha cho tôi một con đường
sống, còn tôi sẽ không còn cơ hội để tiếp tục đợi chờ con người mãi mãi
không bao giờ quay trở lại ấy nữa.
Mặt sàn được lát bằng đá màu đen đã phủ một lớp hơi nước nhỏ do hơi nóng từ lòng bàn tay truyền ra, vết nước đó nhanh chóng khô đi, biến mất không dấu vết
trước làn gió nhẹ.
Bình thản
mỉm cười, tôi khẽ khàng cất tiếng: “Hoàng hậu nương nương nếu như đã
muốn giáng tội xuống, thần thiếp đâu thể chối được? Nếu như Ninh Thanh
Vũ mắc tội do được ân sủng quá độ thì một tấm khăn trắng là quá đủ. Toàn bộ gia tộc họ Ninh đã không còn ai, đất nước Nam Sở cũng đã diệt vong,
nếu như thần thiếp chịu liên lụy vì thân thích với hoàng tộc Nam Sở thì
âu cũng là số trời đã định, chẳng dám oán hận, trách móc ai nữa”.
Trước mặt
toàn bộ cung nữ, thái giám trong chính điện, sắc mặt Thẩm Phượng Nghi
trắng nhợt: “Ngươi dám chỉ trích bản cung hẹp hòi, không đủ bao dung với các phi tần, mỹ nữ trong hậu cung này sao? Mau tát vào miệng nó cho ta! Bản cung một lòng một dạ lo nghĩ cho Hoàng thượng, cho nên mới quyết
tâm tra xét, diệt trừ gian tế trong cung là ngươi. Nghĩ xem, bây giờ
ngươi chẳng qua chỉ là một phi tần nhỏ bé trong cung, nếu như không nội
ứng ngoại hợp, lấy đâu ra thuốc độc để mưu hại Hoàng thượng chứ?”
Mấy người
cung nữ tiến lại phía trước, giữ chặt hai cánh tay của tôi, tát mạnh lên mặt tôi không hề thương tiếc. Sau mấy tiếng tát mặt rõ ràng, tai tôi mơ màng u ù, tóc tai lòa xòa buông xuống hai vai, và cả trước khuôn mặt,
còn hai bên má đều nóng ran, sưng tấy lên, không hề sợ hãi nhìn về phía
Hoàng hậu nói: “Đúng thế, thần thiếp chẳng qua chỉ là một phi tần thân
phận thấp hèn, không hề có nội ứng ngoại hợp, lấy đâu ra thuốc độc để
mưu hại Hoàng thượng? Nếu như Hoàng hậu không truy hỏi cho bằng được cái tên nào đó, tùy tiện ban cái chết cho thần thiếp, sau này khi Hoàng
thượng hay Thái hậu hỏi đến, e rằng người cũng khó trả lời! Thế nhưng dù cho có bị Hoàng hậu đánh chết, thần thiếp cũng chẳng cách nào khai ra
một đồng đảng nội ứng ngoại hợp vốn chẳng hề tồn tại cho người được
đâu”.
“Có đánh
chết ngươi cũng không chịu khai sao? Có đánh chết ngươi cũng không chịu
khai ra đồng đảng mà Nam Sở các ngươi tiềm phục trong Hoàng cung Đại Chu chúng ta hay sao? Được thôi, bản cung cũng muốn thử xem là da thịt
người cứng hay là gậy gỗ của cung Hy Khánh cứng đây?”
Thẩm Phượng Nghi bước đến trước mặt tôi, không hề khách khí trợn mắt lườm tôi.
Ngoại trừ
đôi môi quá dày ra, tôi đặc biệt chú ý đến ánh mắt của Hoàng hậu, trong
đó là những tia máu đỏ cộm lên vì đố kị chưa kịp che giấu, hoàn toàn tổn hại đến dung mạo cũng khá diễm lệ của người từ trước đến nay. Mái tóc
được vấn theo kiểu sang trọng, trên người khoác lên không biết bao nhiêu nhung lụa tuyệt hảo, ngọc ngà châu báu thượng hạng, vô cùng cao sang,
có điều lại thiếu đi nét nhân từ, độ lượng.
Mẫu nghi thiên hạ ư? Lòng dạ hẹp hòi thế này, dù cho có đôi chút mưu kế như thế này, xưa nay tôi cũng chưa từng coi vào đâu.
Tôi bình
thản mỉm cười, cố gắng hết sức vươn thẳng người, nhìn thẳng vào ánh mắt
của Thẩm Phượng Nghi, chẳng buồn che giấu sự coi thường và bất cần của
mình dành cho Hoàng hậu nữa.
Hoàng hậu
thì đã sao chứ, cũng giống như những lời Hoàng hậu vừa nói, tôi cũng là
người có xuất thân cao quý, hậu nhân của danh gia vọng tộc ở Nam Sở. Còn Thẩm Phượng Nghi chẳng qua chỉ là hậu nhân của một võ tướng lỗ mãng, có thể ngồi lên được bảo tọa Hoàng hậu, chẳng qua là do duyên phận. Sự ôn
nhu, dịu dàng, đằm thắm thướt tha của những thiên kim tiểu thư xuất thân từ danh gia vọng tộc, không phải cứ chồng chất châu báu, lụa là lên
người là có thể tạo ra được. Cho nên, Đường Thiên Tiêu chỉ coi khí thế
cao ngạo của Hoàng hậu như một con “gà trống cỡ đại” đang tung cánh vẫy
vùng, chứ không phải là kim phụng tao nhã cao quý.
Sau khi nhận thấy sự bất cần và coi thường của tôi, ánh mắt của Hoàng hậu hiện rõ
ngọn lửa căm tức, nhanh chóng quay về chiếc ghế phụng của mình, đập mạnh lên mặt bàn rồi ra lệnh: “Người đâu, mau lôi con tiện nhân này xuống,
cởi bỏ áo ngoài, dùng trượng dài đánh, đánh cho tới khi nó chịu khai ra
ai kẻ đứng sau vụ mưu hại Hoàng thượng này mới thôi!”
Cởi bỏ áo ngoài, dùng trượng dài đánh!
Trong luật
lệ của triều Nam Sở trước kia, hình phạt này chỉ dành cho những người
phụ nữ phạm tội thông gian, một là để trừng trị tội ác, hai là để nhục
mạ, làm gương cho những người khác.
Tuy rằng,
Đại Chu là triều đình phương Bắc nhưng cũng vô cùng coi trọng trinh tiết của người phụ nữ, thà rằng ban cho chết ngay chứ không bao giờ để cho
người phụ nữ đã từng được Hoàng thượng ân sủng phải chịu loại hình phạt
này. Con người vốn luôn tự cao tự đại cho mình là tôn quý nhất, một khi
đã tự ti thì quả nhiên là đáng sợ, đáng ghét hơn người thường nhiều lần. Thế nhưng tôi cũng chẳng còn để tâm đến chuyện này nữa, chỉ lạnh lùng
liếc nhìn Hoàng hậu, hiên ngang nhìn về phía người phụ nữ ngông cuồng tự đại kia.
Nếu như
không thể nào tiếp tục cuộc sống thấp hèn, tĩnh lặng được nữa, tôi cũng
chẳng còn muốn kìm nén tính cách vốn có của bản thân, chẳng cần phải tỏ
ra nhỏ bé, hèn kém trước mặt con người đã đạp tôi xuống tận cùng thế
giới.
Thẩm Phượng
Nghi từ từ nheo đôi mắt phượng, mỉm cười nói: “Ninh chiêu nghi, ngươi có biết thế nào là hình phạt cởi bỏ áo ngoài, dùng trượng dài đánh không?
Ngươi không sợ hay sao?”
Cánh cửa đại điện đang mở rộng, ánh mặt trời chiếu vào, những hạt bụi nhỏ bé đang
bay nhảy trong không khí, rung rinh theo nhịp điệu giống như ai đó đang
nhảy múa hát ca vậy.
Tôi ngẩng
đầu lên nhìn những hạt bụi như đang nhảy múa kia rồi mỉm cười nói:
“Hoàng hậu vẫn còn nhớ thần thiếp là một chiêu nghi sao? Lẽ nào Hoàng
hậu không sợ hãi sao?”
Sắc mặt Thẩm Phượng Nghi nhanh chóng tái nhợt, phẫn nộ hét lớn: “Có sợ hay không thì ngươi sẽ nhanh chóng biết được thôi. Người đâu, mau lôi nó ra ngoài!”
Tôi vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, mỉm cười để mặc cho bọn họ lôi kéo, xô
đẩy, nhanh nhanh chóng chóng lôi tôi ra khỏi chính điện thông qua cửa
bên.
Lúc đi qua
hành lang trong cung, vô số khóm mẫu đơn bên cạnh vẫn khoe sắc, tươi tắn trong ánh nắng. Sắc trời xanh biếc sáng trong, đặc biệt là ở hướng Đông Nam của bầu trời, trong trẻo đến mức giống như đôi mắt dịu dàng của ai
đó. Bên ngoài bức tường kia chắc chắn có rất nhiều cây dây leo. Những
đóa hoa bé nhỏ, trắng dịu leo lên bức tường cao đó, rồi rơi rụng đầy
trên mặt đất. Dù ồn ào hay yên lặng, tất cả đều đã qua rồi! Những ngày
tháng đạm bạc như trước, cũng đến lúc phải trôi đi thôi. Cố thoi thóp
hơi thở tàn, đến mức ngay cả dung mạo, tính cách thật sự của bản thân
cũng không dám để lộ ra, vậy thì có sống đến khi tóc bạc da mồi, liệu có thể giữ lại bao nhiêu hoài niệm? Xuân qua hoa rụng tả tơi về với bụi,
về với đất, vẫn còn tốt hơn là bị người ta giẫm đạp dưới bùn nhơ.
Mấy cung nữ
thân người thô kệch cao lớn tiến lên phía trước, tóm lấy tôi, cởi bỏ hết y phục bên ngoài, chỉ còn lại lớp áo trong mỏng manh, trói người thật
chặt vào một chiếc ghế dài, sau đó… trượng dài mạnh mẽ giáng xuống, đập
lên thân người tôi, nặng nề đau đớn, một trượng, lại một trượng, lại
thêm một trượng…
Với “tay nghề” đặc biệt lâu năm của mấy cung nữ này, mỗi một trượng đều khiến tôi đau đớn thấu tim.
Mím chặt đôi môi, tôi không hề xin tha, không hề khóc lóc, thậm chí cũng chẳng thèm
kêu thét, chỉ để mặc cho người ta đập lên thân thể mình hết lần này đến
lần khác.
Biết bao năm nay, tôi chẳng học được thêm thứ gì ngoài khả năng chịu đau.
Nhẫn nhịn
nỗi nhớ, nỗi cô độc, nhẫn nhịn một mình khóc thầm giữa đêm khuya, nhẫn
nhịn trái tim đau đớn ứa máu, vậy mà ngoài mặt vẫn mỉm cười như vô sự…
Xương cốt
của tôi dường như bị người ta đập nát từng cái, từng cái một, phần da
thịt sưng phồng lên lại tiếp tục bị trượng dài giáng xuống mãnh liệt.
Thậm chí tôi còn cảm nhận được chiếc trượng dài lúc này đang ướt đẫm máu tươi, bị gió thổi khô rồi lại dính vào lớp máu nóng ấm, ướt đẫm mới,
sau đó lại bị làn gió đầu hè khẽ thổi khô đi.
Một lúc lâu
sau, người cung nữ già có lẽ nhớ ra lời dặn dò của Hoàng hậu phải tra
khảo ra đồng đảng, hoặc giả đang tò mò trước sự im lặng của tôi, liền
bước lại gần nâng cằm tôi lên, cau chặt đôi mày truy hỏi: “Nói mau, ai
là đồng đảng của ngươi? Ai đã xui khiến cho ngươi mưu hại Hoàng thượng?”
Thân thể bị
trói chặt trên chiếc ghế, tôi mở miệng định nói không ngờ nôn ra một
ngụm máu. Mùi mặn tanh của máu dường như truyền ra từ trong tạng phủ chứ không chỉ từ vết thương bị đánh ở miệng.
Tôi hổn hển
thở, ho vài tiếng, cuối cùng cũng yếu ớt mỉm cười nói: “Nếu bà vẫn còn
một chút lòng nhân từ thì hãy cho ta được chết một cách nhanh chóng, ở
nơi cửu tuyền, Ninh Thanh Vũ này vẫn cảm kích vô cùng, còn về thị phi
trắng đen trong việc này, đâu còn quan trọng gì nữa”.
Người cung
nữ già nheo tịt mắt lại, khóe mắt khẽ giật vài lần. Bà cúi người xuống,
mỉm cười khiến cho khuôn mặt già nua càng thêm nhăn nhúm, gần như thì
thầm bên tai tôi: “Người… quyết tâm tìm đến cái chết sao? Là muốn bảo vệ kẻ chủ mưu đứng sau lưng mình? Vì người khác mà bị đánh đập cho tới
chết, ngươi không cảm thấy uất ức sao?”
“Uất ức?”
Tôi cười khẩy. “Thời đại nào trong Hoàng cung chẳng có những oan hồn
lòng đầy uất ức? Ta không phải người đầu tiên cũng chẳng phải kẻ sau
cùng, hà tất phải cảm thấy uất ức chứ?”
“Ha ha, chiêu nghi tuổi vẫn còn trẻ mà đã nhìn thấu hồng trần vậy rồi”.
Ba năm sống
trong thâm cung, tôi vẫn luôn luôn lạnh lùng đứng một bên xem nhân tình
thế sự diễn ra nơi Hoàng cung trọng địa này. Đằng sau những nét huy
hoàng, sang trọng kia, ẩn giấu những âm mưu và quyền thế, rốt cuộc có
biết bao máu và nước mắt, đã chẳng còn ai có thể nói rõ được nữa.
Cho dù là
Hoàng cung Nam Sở hay Đại Chu, dưới trời đất này, tất cả đều lạnh lẽo,
chẳng thể nào chờ đợi được những ngày xuân ấm áp hoa nở thật sự nữa rồi.
Tôi khép bờ mi xuống, thì thầm nói: “Ta cầu xin đấy, cô cô”.
Người cung
nữ già nhìn tôi đầy nghi hoặc, im lặng khoảng nửa tuần hương mới khẽ
than dài một tiếng: “Ninh chiêu nghi, nếu như có cảm thấy uất ức, sau
khi chết cũng đừng tìm đến những nô tài hèn mọn này, muốn trách thì phải trách bẩm sinh dung mạo quá xuất chúng, diễm lệ. Những người có tài sắc vẹn toàn khó tránh khỏi khổ nạn, đắng cay. Chiêu nghi là người thông
minh, tự nhiên trong lòng đã hiểu rõ”.
Chẳng qua
người cung nữ già muốn nói với tôi rằng, người muốn đẩy tôi vào chỗ chết không phải là cung nữ hèn mọn như mình mà thôi.
Mỉm cười bình thản, tôi khẽ thì thầm: “Cảm tạ”
Bà ta quay người lui xuống, vẫy tay ra hiệu cho người thái giám hành hình, rồi quay lại nhìn tôi sau đó nhanh bước đi mất.
Ánh mắt nhìn tôi sau cùng ấy không biết là chán nản hay là thương xót, nhưng tôi dám tin chắc rằng từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ còn phải trằn trọc
mất ngủ, cố gắng gạt bỏ hết mọi ác mộng và niềm vui, mở to mắt đợi chờ
trời sáng nữa.
Khi chiếc
trượng dài kia giáng xuống lần nữa, đã không còn đập vào chỗ mà nó đáng
đặt nữa. Eo, lưng thậm chí của lục phủ ngũ tạng đều như bị đập nát,
không phải là nỗi đau đớn xé da xé thịt nhưng lại có thể khiến tất cả
hơi thở đều dồn vào trong bụng, thậm chí còn vượt quá sức chịu đựng của
tôi. Cuối cùng tôi chẳng còn bất cứ sức lực nào để phát ra tiếng động
khi trượng kia tiếp tục giáng xuống.
Đau khổ, đây có lẽ là nỗi đau khổ cuối cùng trong cuộc đời tôi rồi chăng?
Tình cảm
thắm thiết, lưu luyến không quên, sau cùng vẫn cứ là một cánh nhạn cô
đơn vỗ cánh bay về cuối chân trời, kiếp lục bình trôi dạt theo làn nước
mà thôi.
Trang Bích Lam, đây là vận mệnh của muội hay sao? Đây là số phận của cuộc tình thanh mai trúc mã của hai chúng ta chăng?
Muội đã tốn
công vô ích chờ đợi huynh ba năm? Tốn công vô ích chịu đựng nỗi đau
nhung nhớ suốt ba năm, cuối cùng đã có thể kết thúc rồi.
Chỉ hận là,
ngay trước lúc chết lại còn làm liên lụy Nam Nhã Ý, bị gả cho loài lang
sói độc ác, không biết số phận mai này sẽ ra sao.
Hình như
chịu thêm vài trượng, tôi đã hoàn toàn mất hết cảm giác, cả trí não đều
phủ một màu đen u ám, tối mịt, dường như quay trở về giấc mộng ngọt
ngào, thanh bình vào thời thơ ấu.
Giấc mộng rất ấm áp, cảm giác như chỉ còn một bước nữa thôi là tôi có thể đi tới không gian mà mình hằng mong ước.
Giữa trời hè nằng gắt, hai bé trai, bé gái tầm tám, chín tuổi đang nằm nghỉ bên gốc
cây liễu cạnh hồ sen. Đứa bé gái ánh mắt trong trẻo, giống như thủy tinh đen có thể nhìn thấu đáy, nét đẹp thanh tao, nụ cười ngây thơ, vô tư.
Cô bé nằm nũng nịu bên cạnh bé trai, thì thầm bên tai: “Bích Lam ca ca,
muội muốn ăn ngó sen. Muội muốn ăn ngó sen mềm mềm, giòn giòn”.
“Ngó sen à…” Bé trai tỏ ra ngần ngại, tựa lưng vào thân liễu lớn thẳng, nhìn ra hồ
đầy lá biếc sen hồng than dài một tiếng: “Bây giờ vẫn chưa có ngó sen
đâu. Hay thế này, ta sẽ lấy hạt sen cho muội ăn có được không?”
“Ưm, như vậy sẽ đắng lắm…”
“Hạt sen đắng là bởi vì tâm sen đắng. Bỏ hết tâm sen, nấu một bát chè với đường, làm sao mà đắng được chứ?”
“Có thật không?”
“Vũ Nhi có tin ca ca không?”
“Tin…”
Tin, tôi hoàn toàn tin Trang Bích Lam.
Kể từ khi chàng đem bát chè sen nấu đường cho tôi, tôi liền tin theo chàng.
Hạt sen bỏ
tâm đi quả nhiên không còn đắng, thanh nhã ngọt ngào, cũng giống như
khoảng thời gian tươi đẹp của chúng tôi từ khi còn thơ ấu cho tới thời
trưởng thành, ngay cả đôi chút vị đắng nhẹ lướt qua rồi cũng mất ngay.
Tuy rằng sau đó mẫu thân lâm bệnh qua đời, phụ thân hy sinh vì đất nước, tôi vẫn tin tưởng vào tương lai tràn đầy hạnh phúc của hai chúng tôi.
Môn đăng hộ đối, hữu hảo bao năm, tướng mạo cân xứng, thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp…
Hơn nữa khi chúng tôi còn nhỏ, trưởng bối hai bên gia đình đã định hôn ước.
Tuy nhiên do cha mẹ đều đã qua đời, tôi được dì, cũng là Đỗ thái hậu Nam Sở bấy giờ
đón vào cung chăm sóc, tôi chưa bao giờ nghi ngờ về tương lai hạnh phúc
hoàn mỹ giữa chúng tôi và cả cuộc sống nương tựa lẫn nhau đến hết cuộc
đời này.
Thế nhưng tôi thật sự không ngờ được rằng bốn chữ “hồng nhan họa thủy[3]” lại theo sát với cuộc đời mình như vậy.
[3]. Sắc đẹp là mầm mống của tai họa.
Hôn ước do
hai bên cha mẹ định ra từ nhỏ trong mắt của hôn quân vô đạo Nam Sở Lý
Minh Xương chẳng khác nào một tờ giấy lộn. Khi hắn nhận ra người em họ
như tôi có thể làm lu mờ hết các mỹ nhân trong tam cung lục viện của
mình, cũng là lúc kiếp nạn của hai gia đình ập đến.
Tình yêu
thương và bao bọc của Đỗ thái hậu không thể ngăn chặn nổi dã tâm ác độc
của con trai mình… Nếu như hắn có thể đặt dã tâm đó vào việc chính sự
thì Nam Sở cũng chẳng đi đến bước đường diệt vong như hiện nay.
Khi tôi trốn tiệt trong cung Đức Thọ không rời nửa bước, tên hôn quân này liền đem
theo nỗi dục vọng đã bị quyền thế đẩy lên đỉnh cao nhất, đi tới tẩm cung của mẫu hậu mình.
Vào buổi
chiều mùa hè năm đó, nếu như không phải Trang Bích Lam quá đỗi nhớ
nhung, cải trang thành một tiểu thái giám lặng lẽ vào thăm thì kết cục
sau này liệu có khác đi chăng?
Tuy rằng
hạnh phúc cả đời tôi bị hủy hoại, nhưng toàn thể gia đình Trang Bích Lam vẫn là quan lại trọng thần của Nam Sở. Nói cho cùng, phụ thân của chàng Trang Dao cũng là một đại tướng kỳ tài nổi danh bốn biển, vô cùng hiếm
có. Có lẽ thời gian lâu rồi, Trang Bích Lam cũng sẽ quên đi đã từng có
một vị hôn thê từ thuở thanh mai trúc mã, dần dần mở rộng tấm lòng, tiếp nhận một người phụ nữ hiền lương thục đức khác, bình yên vô sự sống nốt quãng đời còn lại.
Thế nhưng
vào lúc Trang Bích Lam vì vị hôn thê của mình mà đánh ngất đế vương một
nước, thì uy danh vang dội của nhà họ Trang đã biến thành mối họa còn
đáng lo ngại hơn cả kẻ thù ngoài biên giới phía Nam.
Đỗ thái hậu
bao bọc cho tôi, nhưng lại không chịu bảo vệ Trang Bích Lam đã dám đánh
ngất hoàng nhi của bà, đồng thời nhiều lần khẳng định bản thân đã nhìn
nhầm người: “Đứa trẻ nhà họ Trang này, nhìn bề ngoài nho nhã, lễ độ, tại sao lại có thể làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo thế này?”
Trang Bích
Lam bị bắt ngay tại chỗ rồi đem nhốt vào thiên lao, toàn bộ người nhà họ Trang đều bị bắt giữ, chờ xét xử sau. Cùng lúc đó, Lý Minh Xương cũng
triệu hồi Trang Dao về Kinh thành gấp, rồi bày ra cạm bẫy, sau cùng bắt
luôn cả phụ thân chàng.
Họ bị định tội mưu phản, xử chém toàn gia, chu di cửu tộc.
Điều may mắn duy nhất là vào đêm trước khi hành hình, một vài tướng lĩnh trung thành với nhà họ Trang đã âm thầm tương trợ, sau cùng giải cứu được hai cha
con họ Trang ra ngoài. Cũng vào đêm hôm đó, đại lao Bộ hình máu chảy
thành sông, càng chứng thực tội danh mưu phản của Trang gia. Ngày tiếp
theo, cả nhà từ già đến trẻ, không phân biệt nam, nữ, tất cả đều bị chém đều thị chúng.
Sau khi hai
lực lượng trung thành trong hàng võ tướng của Nam Sở là Ninh gia và
Trang gia bị hủy hoại, sức phòng ngự quân sự của Nam Sở rớt xuống ngàn
trượng, vì vậy mới tạo ra cơ hội cho Đại Chu từ phương Bắc thừa cơ tiến
xuống, chỉ trong thời gian ngắn ngủi ba năm đã phải chịu họa diệt vong.
Sau khi Trang Bích Lam bị bắt, Đỗ thái hậu thấy tôi cầu xin khổ sở nên cho phép đến thăm chàng một lần.
Bị giam cầm trong thiên lao bẩn thỉu, thân mang gông cùm, thân hình chàng vẫn hiện lên nét anh tuấn, rắn rỏi như thường.
Cách nhau
song sắt nhà lao, quay lưng lại phía tôi, chàng khẽ cất tiếng: “Nếu như
không thể cứu vãn được nữa, muội cũng không cần phải khổ sở vì ta. Nếu
như… có cơ hội gặp được người tốt khác thì cứ vui vẻ mà sống tiếp”.
Tôi đột
nhiên nhớ đến đôi nam nữ đã nhảy sông tự vẫn vì bị gia đình ngăn cấm,
sụt sùi, kìm nén nước mặt, nhìn chàng mỉm cười nói: “Nếu như ông trời
không cho, thì còn có một hồ sen tịnh đế thanh tao, thơm ngát. Bích Lam, hai ta… sẽ không bao giờ phải cô độc thế này nữa”.
Thế nhưng
chúng tôi còn đáng thương đáng tiếc hơn đôi nam nữ kia. Hai người ôm
nhau nhảy hồ tự vẫn, hồn phách thân thể đến khi chết vẫn không rời được
nhau, tuy sinh ra khác chốn nhưng sau cùng khi chết đi vẫn được chôn
chung một mộ. Họ vẫn được ông trời thương xót, dùng hoa sen tịnh đế để
bày tỏ sự luyến tiếc, xót xa. Còn hai chúng tôi đã yêu thương nhau biết
bao năm nay, sống chẳng được bên nhau, chết cũng không được hợp táng,
sau này cũng chẳng có bất cứ văn nhân thi sĩ nào tán thưởng thương xót.
Thậm chí nhà họ Trang còn phải gánh trên mình tội danh đại nghịch bất
đạo, tiếng xấu ngàn đời.
Chỉ không
biết, sau khi con người ta chết đi, linh hồn có còn tồn tại nữa không,
để cho hai chúng tôi có thể tìm thấy nhau, yêu thương, nương tựa vào
nhau ở một thế giới khác?
Trang Bích
Lam không hề trả lời câu hỏi của tôi, thậm chí chẳng buồn quay người
lại, chỉ cúi thấp đầu xuống, để một vài lọn tóc tơi tả bên vai, che đi
một bên khuôn mặt vốn dĩ đã rất khó nhìn thấy, khiến tôi chẳng thể thấy
được nét vui buồn trên khuôn mặt chàng nữa.
Tôi cảm thấy hơi thất vọng, lấy từ trong người ra một chiếc lược tùy thân bằng gỗ,
thì thầm gọi chàng: “Bích Lam, huynh có thể tiến lại gần đây được không? Muội muốn chải lại đầu cho huynh”.
Chàng từ từ
quay đầu sang rồi lại nhanh chóng quay về, sau đó than thở: “Vũ Nhi,
muội mau đi đi, nơi này bẩn thỉu, không phải là chỗ mà muội nên lui
tới”.
Không phải là chỗ mà tôi nên tới lẽ nào là chỗ mà chàng nên ở hay sao?
Cổ họng
nghẹn tắc khiến cho trái tim cũng đau đớn theo. Tôi ngồi xổm xuống, đặt
chiếc lược gỗ lên mặt đất, trong lòng vô cùng buồn bã, thì thầm nói:
“Muội đi đây. Huynh hãy nhớ kỹ… nhất định phải quay lại tìm muội. Muội
rất sợ phải một mình… đơn côi lạnh lẽo”.
Sống cũng được mà chết cũng xong, đều phải nhớ là quay về tìm gặp muội.
Huynh tất
nhiên hiểu rõ ràng, từ nhỏ đến lớn cho dù là buồn vui sướng khổ, muội
vẫn luôn hy vọng có thể tựa vào huynh. Nếu như ở một thế giới khác, muội nhất thời không tìm thấy huynh, với tài trí tuyệt đỉnh của mình, huynh
đương nhiên sẽ biết phải làm thế nào để tìm được muội.
Còn chưa nói hết lời, lệ đã nhòe mi, tôi vội vã quay người bước ra bên ngoài nhà lao.
“Vũ Nhi”.
Lúc này chàng đột nhiên quay người lại, thì thầm gọi tên tôi.
Tôi dừng bước lại, không dám nhìn chàng, chỉ sợ chàng sẽ nhìn thấy khuôn mặt tôi đã ướt đẫm lệ nhòa.
Thời gian
lúc này bỗng ngưng đọng lại, chỉ nghe thấy chàng khẽ cất tiếng: “Vũ Nhi, ta không cho phép muội có ý coi nhẹ mạng sống. Ta không hề bỏ cuộc, đã
có sự sắp xếp đâu vào đấy rồi. Muội… hãy chờ ta”.
Tôi vẫn
chẳng thể nào làm rõ được, câu nói “đã có sự sắp xếp đâu vào đấy” của
chàng là sợ tôi tìm đến cái chết mà cố ý nói ra để an ủi hay thật sự là
đã có cứu binh tương trợ. Thế nhưng ít nhất tôi có thể đoán được, nếu
như đây là cuộc mưu phản thật sự, thì phụ thân của chàng – Trang Dao đại tướng quân tuyệt đối không bao giờ quay về Thụy Đô đâm đầu vào chỗ
chết.
Mãi cho tới
khi chàng rời khỏi kinh đô, cho tới khi gia đình chàng bị chém đầu thị
chúng, cho tới khi hai cha con chàng chiếm cứ được vùng Tây Nam Giao
Châu một mình gây dựng cơ đồ, tôi cũng chưa từng gặp lại chàng một lần,
thậm chí không thể nhận được chút tin tức nào cả.
Hậu cung sâu thẳm, giang sơn nặng gánh cũng chẳng thể nào ngăn được nỗi nhớ nhung đau đớn.
Hạt sen bỏ tâm đi không còn đắng, con người nếu bỏ đi trái tim có lẽ cũng chẳng còn đớn đau.
Đợi chờ mòn mỏi, tôi cũng trở thành một người không trái tim, quên đi cái gọi là tương tư, cái gọi là tình yêu.
Trước kia, đó là một giấc mộng trong trẻo,tuyệt đẹp tựa như hoa lê.
Xuân đã tận, hoa đã tàn, rụng rơi đầy mặt đất, đã sớm biến thành bụi trần, dù cho có than khóc thế nào cũng chẳng thể đổi lại một lần hoa lê tựa tuyết, sắc
xuân ngập tràn.
Cây tương tư, tháng năm trôi, hoa sen vô cớ bị gió thu thổi tàn[4].
[4]. Câu này dịch nghĩa từ câu “Tương tư thụ, lưu niên độ, vô đoan hựu bị tây
phong ngộ” trong bài từ Mô ngư nhi – vấn liên căn hữu ti đa thiểu của
Nguyên Hiếu Vấn.
Nói cho
cùng, tôi vẫn chẳng thể nào chấp nhận được một tình yêu duy nhất trọn
đời trọn kiếp chỉ có một lần lại có thể kết thúc âm thầm, lặng lẽ như
vậy. Vào thời khắc sắp sửa giã từ nhân thế, tôi vẫn không dừng được mà
hồi tưởng về chàng.
Tôi đưa tay
ra, nắm được bàn tay chàng như mong ước, rất ấm áp, gân cốt rõ ràng, hơi thô ráp, không còn được mịn màng, đẹp đẽ như đôi bàn tay chỉ luôn gảy
đàn trước kia.
“Bích Lam…” Tôi thì thầm gọi tên chàng, dường như cất thành tiếng mà dường như đọng lại nơi cổ họng.
Ngón tay
lạnh giá khẽ rung động, dường như đã nhìn thấy được người thiếu niên anh tuấn, dịu dàng đứng bên hồ sen sanh biếc, thoang thoảng hương thơm.
Phía sau
lưng được người ta thận trọng đỡ lấy, có người dùng giọng nói dịu dàng,
ấm áp thì thầm bên tai tôi: “Nàng nói cái gì? Nàng muốn thứ gì? Ta nghe
không rõ…”
Giọng nói
rất quen tai, nhưng không phải là giọng của Trang Bích Lam. Giọng nói ấm áp, dịu dàng đó, đừng nói là cách biệt ba năm, cho dù là ba mươi năm
sau, tôi cũng sẽ không thể nào quên được.
Thế nhưng tôi cũng chẳng thể nào nhớ ra đây là giọng nói của ai.
Tôi cố gắng
mở mắt để nhìn rõ xem đó là ai, thế nhưng mí mắt trĩu nặng, khó khăn lắm mới mở ra đôi chút, nhưng chỉ nhìn thấy một khoảng trắng mơ hồ, giống
như màn sương mờ mịt, u tối. Ánh sáng khẽ xuyên qua mí mắt khiến cho tôi cảm thấy chói lóa, không nhìn rõ được cảnh tượng trước mắt.
“Ai, là ai…?”
Tôi lại thì thầm cất lời hỏi, giọng nói yếu ớt đến mức bản thân tôi cũng không nghe rõ.
Lẽ nào tôi
vẫn còn chưa chết? Tôi cảm nhận được thân thể nặng nề đau đớn của mình,
tuy rằng đã mềm nhũn đến mức không thể cử động, nhưng từng cơn đau thấu
tim vẫn liên hồi nhói lên. Ngay cả những cử động khẽ khàng như nhấc tay
lên cũng khiến tôi mồ hôi đầy trán.
Giọng nói mơ hồ, không rõ như vậy, không ngờ người kia lại nghe thấy, thì thầm trả
lời bên tai tôi: “Đường Thiên Trọng. Ta là Đường Thiên Trọng. Ninh Thanh Vũ, nàng có nghe thấy rõ không? Nàng có nghe thấy ta đang nói chuyện
với nàng không?”
Đường Thiên Trọng, Đường Thiên Trọng…
Không có
bằng cớ gì, tôi chẳng thể nào hét lớn cho người ta biết rằng kẻ hạ độc
Đường Thiên Tiêu thật ra chính là hắn. Nhưng bản thân tôi cũng biết rõ,
bản thân hắn cũng biết rõ, chuyện của Đường Thiên Tiêu, hắn đã làm liên
lụy đến tôi.
Tôi nỗ lực
muốn nhấc người dậy, nói chuyện cùng với hắn, nhưng sau cùng vẫn tốn
công vô ích, ngược lại càng khiến cho vết thương ở bụng bị tác động
mạnh, một dòng máu tanh xộc lên, tôi nôn ra máu.
“Ninh Thanh Vũ”.
Lần này
giọng nói của Đường Thiên Trọng gấp gáp mà cao vút, kèm trong đó là nỗi
kinh hoàng, hoảng loạn. Điều này khiến cho tôi không thể nào hiểu nổi
người đàn ông lạnh lùng, đáng sợ chẳng khác nào bảo kiếm sắc nhọn, vào
thời khắc này sao có thể lại bị kích động và lo lắng đến vậy.
Còn đôi vai tôi dường như được người ta ôm chặt hơn trước, hơi ấm lạ lẫm lặng lẽ truyền sang cơ thể tôi.
Có lẽ, hắn thật sự đã yêu tôi?
Có rất nhiều người đàn ông sẽ nhớ mãi không quên người phụ nữ mình tình cờ gặp gỡ.
Sau lần gặp gỡ vội vã ấy, thông qua việc lý tưởng hóa, mỹ lệ hóa hình
ảnh đó trong lòng, người phụ nữ đó đã biến thành một chiếc bóng diệu kỳ, đẹp đến mức khó diễn tả bằng lời, thành mộng tưởng tuyệt mỹ trong lòng
người đàn ông đó.
Mỹ nhân tựa
hoa cách tầng mây[5], chỉ vì mình và mỹ nhân bị ngăn cách tầng mây, xa
cách nhau, điều duy nhất có thể nhìn thấy chỉ là thân hình yểu điệu, khí chất xuất trần, vì thế mới khiến người đó thương nhớ vạn phần.
[5]. Mỹ
nhân tựa hoa cách tầng mây là dịch nghĩa từ câu thơ “Mỹ nhân như hoa
cách vân đoan” trong bài Trường tương tư của Lý Bạch.
Lớp sương mù mịt trước mắt đã dần dần biến thành màu đỏ sau khi tôi nôn ra máu, màu
sắc càng ngày càng đậm hơn, sắp sửa đọng thành một màu đen u ám.
Đôi mắt mơ màng cố sức mở ra nhưng càng ngày càng chẳng thấy tiêu điểm, tôi đưa tay lên, nắm được vạt áo của ai đó.
“Đường…
Đường Thiên Trọng, ta đã từng cứu ngài, vào… hai năm trước…” Tôi cố gắng nói ra từng từ, nỗ lực đã người đó có thể nghe rõ được lời nói của
mình.
“Ừ, ta biết điều đó. Ngay… vào buổi tối hôm gặp lại, ta đã nhận ra nàng. Chỉ hận…”
Hắn không hề nói ra mình hận cái gì, chỉ nghe thấy tiếng nghiến răng ken két truyền tới tai.
Tôi khẽ mỉm
cười, hổn hển hít thở, chẳng bận tâm đưa bàn tay đang ướt đầy máu nắm
vào vạt áo của hắn rồi thì thầm nói: “Nếu như… ngài còn niệm tình ta đã
từng cứu mạng, xin hãy… đem ta ra khỏi cung, chôn ở… mộ phần nhà họ
Ninh”.
“Ninh Thanh Vũ”. Hắn thét lên thất thanh, giọng nói giống như thể vừa gánh chịu mất mát gì to lớn lắm vậy.
Sau khi thổ
lộ tâm sự, mong muốn lâu nay, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, khẽ động con
ngươi, cố gắng nhìn về nơi có ánh sáng, dường như đang thấy được bầu
trời xanh biếc mênh mông, bát ngát, trong trẻo giống như đôi mắt của
Trang Bích Lam vậy.
“Hoàng cung này đã giam cầm ta ba năm rồi… ta không muốn, không muốn…”
Từ lâu tôi đã không muốn ở lại, đã muốn rời khỏi nơi này rồi.
Thế nhưng
tôi bắt đầu bị người ta giám sát, chẳng thể đi đâu được, sau khi Hoàng
cung bị công phá, tuy rằng có cơ hội rời khỏi Hoàng thành, nhưng lại
chẳng biết nên đi về đâu.
Binh đao
loạn lạc, tôi làm sao có thể đi đến tận cùng trời cuối đất tìm kiếm bóng hình của chàng được chứ? Sau khi nhà tan người mất, chàng còn có thể
chấp nhận được một thanh mai trúc mã trước kia, nay đã biến thành hồng
nhan họa thủy làm hại cả đời mình?
Tất cả những lời nói này sau cùng đều bị tắc nghẽn nơi cổ họng, không thốt ra được nửa câu.
Khi đôi mắt bất lực đóng lại, giọt lệ ấm nóng từ từ chảy xuống gò má.
Bích Lam, muội không chờ được nữa rồi.
Xin hãy để muội lặng lẽ, mãi mãi chờ đợi huynh ở một nơi huynh có thể tìm thấy muội một cách dễ dàng!