Căn nhà có diện tích không quá lớn với không gian mở nối các phòng thành một tổng thể rất hài hòa. Từ phòng khách có thể nhìn thấy nhà bếp. Nội
thất trong nhà không quá cầu kì nhưng rất sang trọng. Tầng hai có sáu
phòng trong đó một phòng là của ông bà Phương, một của cậu con trai cả,
một của cô con gái út đang học Sài Gòn.
Căn phòng của Quân nằm ở cuối hành lang. Nó rất rộng và đầy đủ tiện nghi đến nỗi có những thứ cô nghĩ mình chẳng cần dùng đến.
“Cháu thích nó chứ.”
Sau khi đưa Quân đến căn phòng sẽ dành cho cô, bà Phương đem đôi mắt đầy hi vọng nhìn đứa con đỡ đầu của mình.
“Tất nhiên rồi ạ.”
Quân cười tươi.
“Cô chẳng biết cháu thích trang trí phòng như thế nào nên làm đại, may là cháu thích.”
“Chỉ cần là phòng của cô trang trí thì như thế nào cháu cũng thích.”
Quân lại cười. Cái chiêu dỗ ngọt này cô dùng rất nhiều lần nhưng lần nào cũng có người tin. Chẳng thế mà bà Phương đang mỉm cười vừa ý.
Sau khi trò chuyện thêm chút nữa, bà Phương nói phải qua bên xưởng trà nên để lại Quân một mình tự chiêm ngưỡng căn phòng.
Quan sát mọi thứ kỹ hơn, Quân thấy phòng này khá ổn. Cửa sổ hướng đông
đón nắng sớm, không gian rộng rãi, giấy dán tường tao nhã, trang trí hài hòa. Đi ở nhờ mà được như thế này thì không còn gì đòi hỏi thêm.
Thích trí, Quân nhảy bật lên chiếc giường trải ra hình con gấu trúc,
cuộn người vào trong chăn mà ngủ. Dù chỉ mới thức dậy vài tiếng trước
nhưng cô hoàn toàn có thể tiếp tục ngủ từ giờ đến trưa, đến chiều, hoặc
đến tối cũng được (nếu không đói).
Quân đã có một giấc ngủ say cho đến khi có tiếng gọi càng lúc càng rõ vọng đến.
Quân mở mắt ra, lờ đờ nhìn người đang ngồi bên cạnh giường.
“Dậy tắm rồi chuẩn bị ăn tối đi cháu!”
Bà Phương vừa thấy Quân thức dậy liền mỉm cười hiều hậu.
“Ăn tối? Cháu ăn trưa hồi nào vậy.”
Quân ngồi dậy, tay vuốt vuốt mái tóc bị rối, mắt còn chưa mở ra hẳn.
“Trưa cháu có ăn đâu.”
Quân gật gù, đầu óc lờ mờ nhớ lại buổi trưa lúc bà Phương lên gọi cô dậy ăn trưa. Nếu cô nhớ không nhầm, lúc đó cô đã trả lời rất ngắn gọn và
xúc tích là “đang bận ngủ”.
***************
Sau khi tắm xong trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể, Quân nhanh
chóng đi xuống nhà bếp. Ngồi đợi cô bên bàn ăn ngoài bà Phương còn có
hai người nữa.
Một trong số đó cô đoán là ông Phương. Gương mặt ông khá điềm tĩnh, mước da ngăm rắn rỏi, hai đầu mày nhiều nếp nhăn chứng tỏ rất hay chau lại.
Đôi mắt dù đã nhuốm màu thời gian vẫn sáng rực vẻ tinh anh.
Người còn lại có lẽ là con trai của họ. Anh ta đang mải mê cúi đầu xem
cái gì đó trong ipad nên Quân không nhìn rõ mặt. Chỉ biết tóc anh ta màu nâu đỏ, bồng bềnh trông rất lôi cuốn, bóng đèn chiếu vào sáng rực như
đá hổ phách.
Quân thận trọng đến ngồi vào chiếc ghế còn trống, ông Phương thấy cô thì khẽ gật đầu và cô cũng đáp lại như thế. Mẹ cô đã lường trước việc có
thể cô sẽ khó xử khi đối diện với một người đàn ông lầm lì nên đã giải
thích từ sớm rằng ông Phương vốn là người kiệm lời, nhiều năm lăn lộn
làm ăn nên tính cách có phần thâm trầm. Với một vị khách, ông không phải là một chủ nhà lí tưởng, nhưng với vợ con, ông là một chỗ dựa vững
vàng.
Quân vừa kịp yên vị thì bà Phương lập tức hỏi han.
“Vâng!”
Thay vì phủ nhận dài dòng, Quân gật đầu. Cô vốn lười nói chuyện nên
thường chọn câu trả lời nào ít phải giải thích thêm nhất. Chính vì vậy
“đội nhà” của cô thường bảo nhau lời cô nói nghe mười cũng chỉ nên tin
một thôi, chín phần còn lại nên tự mình động não tư duy thì hơn.
“Vậy ăn nhiều vào nhé cháu!”
Bà Phương vừa nói vừa gắp vào chén của Quân một miếng thịt gà.
Bữa ăn được bắt đầu như thế.
Đến cuối bữa ăn, Quân vẫn không phải động đũa tự gắp cho mình miếng thức ăn nào. Bà Phương đã thay cô làm điều đó một cách chu đáo. Ông Phương
thỉnh thoảng cũng vụng vệ gắp cho cô miếng thức ăn. Chỉ có cậu con trai
của họ chẳng nói chẳng rằng, xem cô như không khí. Mà điều này không
chút chẳng ảnh hưởng gì đến cô, trong bữa ăn thì điều cần quan tâm là
mình đang ăn gì, còn người bên cạnh như thế nào với cô không một phần
trăm quan trọng.
Sau khi người giúp việc dọn dẹp bàn ăn và đem đồ tráng miệng ra, cậu con trai của ông bà Phương đứng lên rời khỏi bàn ăn, vẫn không nói tiếng
nào. Quân chỉ kịp nhìn theo một cái rất nhanh, bắt gặp một dáng người
cao gầy, một tấm lưng thẳng.
“Cô nghe mẹ cháu nói cháu đã nghỉ học.”
Khi bàn ăn chỉ còn lại ba người, bà Phương khẽ khàng hỏi.
“Vâng.”
“Sao cháu không học tiếp? Đi học rất vui, lại còn có ích cho tương lai nữa.”
“Dạ…”
Quân do dự trả lời, đầu khẽ cúi xuống dấu đi nụ cười buồn bã, đôi mắt
sâu thẳm như nước hồ đêm thoáng chốc bị một màn sương mỏng manh bao phủ. Chưa đầy ba giây sau, cô ngẩng đầu, đôi mắt đã trở lại bừng sáng như
mặt biển trong nắng. Nhưng sâu thẳm trong đáy biển ấy lại hiện nên nét
nhàn nhạt, có chút lạnh lùng pha lẫn sự hờ hững.
“Chú nghĩ cháu nên đi học lại đi! Trông dáng cháu chắc không thể làm
vườn, nếu đi làm thuê cho người ta sẽ phải chịu rất nhiều ấm ức tủi
nhục.”
Ông Phương chân thành khuyên bảo.
Quân đột nhiên im lặng, đôi mắt bị màn sương nặng nề bủa vây, không ai
có thể nắm bắt thái độ lúc này của cô là gì, thực sự sau màn sương mờ
mịt khi đang diễn ra điều gì.
Nét mặt của Quân khiến ông bà Phương bắt đầu cảm thấy mất tự nhiên,
trong lòng thầm nghĩ không biết có phải họ quá nhiều chuyện khiến cô
không vui. Vườn đất nhà cô nhiều như thế, chỉ cần thuê người làm rồi
nhàn hạ hưởng thụ cả đời cũng không xài hết tiền, họ lại đi lo cô không
học hành sau này tương khó khăn, tự dưng cảm thấy mình khéo lo bò trắng
răng.
“Vâng.”
Sau khoảng thời gian im lặng chết chóc, một tiếng nói của Quân như gỡ một quả tạ ngàn cân xuống khỏi lòng ông bà Phương.
Quái Vương
mới biên tập lại các chương, phần mọi người đọc đã là chương 4 rồi nhé.
Đây là phần còn lại của chương 3. QV post chương 4 luôn đấy ^^
Họ ngỡ ngàng nhìn cô như không tin vào tai mình
“Cháu thật sự sẽ học lại?”
Bà Phương kín đáo nhìn Quân thăm dò. Cô vừa đến mà ông bà lại lấy chuyện này ra nói, chỉ sợ cô hiểu lầm rằng họ gia trưởng, cả ** lấp miệng em
vì cô đến sống nhà họ. Nếu thức sự cô có ý nghĩ đó thì không biết phải
ăn nói với ba mẹ cô thế nào.
Năm đó xưởng trà bị trả về một lô hàng xuất khẩu lớn, thua lỗ nặng nề,
tiền lương công nhân chồng chất mấy tháng mà không thể thanh toán. Lúc
ấy nếu không phải ba Quân giúp đỡ cho vay vốn không tính lời, có lẽ cả
cơ nghiệp nhà họ Trần đã sớm sụp đổ. Mặc dù số tiền đó đã trả lại từ
lâu, nhưng món nợ ân tình thì trả cả đời không hết. Vì vậy họ đối với
Quân đặc biệt quan tâm từ trái tim.
“Vâng.”
Quân bình thản trả lời, đôi mắt sáng rực không gợn chút khó chịu bực bội, khóe miệng nhẹ nhàng vẽ lên một nụ cười cong cong.
Bà Phương dần tin biểu hiện ban nãy bà nhìn thấy trên mặt cô chỉ là ảo
giác. Đâu ai biết rằng trong lúc đó, đầu óc cô đang suy nghĩ lung lắm.
Nếu cô từ chối, cô chỉ sợ ông bà Phương sẽ hỏi vì sao. Đến lúc đó không
nghĩ ra được lí do nào để thay thế cho cái lí do cô không muốn nhắc đến.
“Mẹ cháu mà biết chắc mừng lắm!”
Lén nhìn Quân một lần nữa, bà Phương cảm thán. Xem ra bà đã lo lắng quá
nhiều. Nhìn Quân vốn không giống một đứa trẻ tính toán, xét nét.
“Vâng.”
Quân lại một lần nữa bình thản trả lời, đôi môi thường trực một nụ cười mê hoặc lòng người.
Ông bà Phương đã nghe mọi người nói về cô con gái ngoan ngoãn nhà họ
Phạm. Bây giờ mới cảm thấy lời đồn không hề nói quá. Quân quả thật rất
biết vâng lời người lớn, thái độ lại cởi mở thân thiện.
Họ không hề biết rằng, những gì họ thấy trước mắt chỉ là Quân muốn cho
họ thấy. Còn những suy nghĩ thật sự của cô đã được bao bọc cẩn thận đem
giấu sâu vào đôi mắt.
Sau khi rời khỏi bàn ăn, bà Phương lập tức gọi cho mẹ Quân báo tin. Qua
điện thoại cô vẫn có thể nghe tiếng mẹ mình vô cùng mừng rỡ. Xem ra ai
cũng vui vì cô đi học lại, nhưng cô lại thấy lòng mình trống rỗng đến
lạnh lẽo, hoàn toàn không có chút cảm giác. Dường như trong lòng đã sớm
chết từ lâu, cơ thể chỉ đang tồn tại tạm bợ.
4.
Buổi sáng khi đến đây Quân đã bị khoảng sân trước nhà chinh phục hoàn
toàn. Trong lòng thầm nghĩ buổi tối nhất định phải dạo ít nhất một vòng. Thời tiết mát mẻ thế này, còn gì tuyệt hơn việc tản bộ tận hưởng không
khí thoáng đãng.
Đêm Bảo Lộc vào những ngày không mưa rất nhiều sao. Những chấm sáng dày
đặc xoáy chặt vào màn đêm huyền bí tạo lên một bức tranh không hình thù
nhưng vô cùng bắt mắt.
Quân chậm rãi bước từng bước trên thảm cỏ êm ái, ngửa cổ hít no nê một
phổi không khí trong lành thơm mùi trà ướp hoa lài. Thời tiết của Bảo
Lộc có thể nói là vô cùng dễ chịu, ngày không quá nóng, đêm lại thoáng
mát, chính vì lí do này cô chẳng muốn đi đâu xa quê mình.
Đi được một đoạn, Quân thấy một băng ghế dài nằm đơn độc giữa một khoảng cỏ. Sự trơ trọi của nó khiến cô muốn đến ngồi xuống… bên cạnh.
Ở nó, cô thấy thấp thoáng bóng dáng của chính mình. Một mình chơi vơi
giữa nắng giữa gió vẫn trơ lì như gỗ đá. Trong cái âm u ngàn năm huyền
bí của màn đêm, chiếc ghế lặng lẽ nhìn về một phía như đang đợi chờ một
ai đó.