Cân Đo Tình Yêu
Một người đàn ông phải như thế nào, một người đàn ông
chính là phải không để cho người phụ nữ của mình bị tổn thương, không để cho
người phụ nữ của mình chịu uất ức, có lẽ những việc của mấy hôm trước đã mang
đến cho Trần Dục Trạch lòng tin, mấy ngày nay mỗi ngày anh đều quấn quít lấy
Mộc Hủy bắt gọi mình là ông xã, giọng nói ngọt ngào, Trần Dục Trạch nghe thấy
mà lòng cũng ngọt ngào, so với ăn mật ong còn ngọt ngào hơn, yêu Mộc Hủy là
việc hạnh phúc nhất cuộc đời này của Trần Dục Trạch, cho nên, bây giờ anh cho
Mộc Hủy một danh phận chính thức, kẻ thứ ba, nhân tình gì đó trong mắt Trần Dục
Trạch anh đều là mây bay, dù thêm gì nữa cũng đều là mây bay.
Cầm điện thoại lên, lái xe, Trần Dục Trạch ngang nhiên
trốn việc lúc này đang lái xe đưa Mộc Hủy chạy băng băng trên con đường nhỏ ở
vùng ngoại ô, lúc này Mộc Hủy đang ngồi ở ghế phụ, có vẻ uể oải, tối hôm qua bị
Trần Dục Trạch làm mệt cả đêm, buổi sáng còn chưa tỉnh ngủ đã bị Trần Dục Trạch
lôi dậy, thay quần áo, hầu hạ cô ăn điểm tâm xong, sau đó bế lên xe.
Mộc Hủy ngáp một cái, “Trần Dục Trạch, chúng ta sẽ đi
đâu vậy.”
“Ngoan, đến rồi sẽ biết.” Trần Dục Trạch trộm hương
trên môi Mộc Hủy một cái, cười đến hào quang vạn trượng, Mộc Hủy thấy vậy nghĩ
thầm trong lòng, anh ấy cười như vậy, chắc hẳn không có chuyện tốt, liền
nghiêng đầu tựa vào trên ghế ngủ.
Đến lúc xe ngừng, Mộc Hủy liền tỉnh lại, mở mắt, thì
trông thấy Trần Dục Trạch định đưa tay ôm cô đang vô cùng xấu hổ, Mộc Hủy nở nụ
cười, lộ ra tám cái răng, hướng lên mặt Trần Dục Trạch hôn cái “chụt”, cười hì
hì nhào vào lòng Trần Dục Trạch.
Nhìn bốn phía xung quanh, Mộc Hủy trông thấy đây là
một căn biệt thự cạnh biển, trời xanh, mây trắng, xung quanh biệt thự trồng rất
nhiều lan dạ hương, một cơn gió thổi qua, Mộc Hủy nhìn thấy mà lòng tràn đầy
vui vẻ, đây là loài hoa cô thích nhất, rời khỏi vòng ôm của Trần Dục Trạch, tựa
như một chú bướm nhỏ mà đi ngắt hoa, Trần Dục Trạch nhìn Mộc Hủy nghĩ thầm, sớm
biết thế đã trồng nhiều lan dạ hương hơn một chút, để Mộc Hủy ngắt thỏa thích.
Khi hoàng hôn, Mộc Hủy và Trần Dục Trạch dắt tay nhau
đi chân trần bước chậm trên bãi cát, hạt cát mịn cùng nước biển lành lạnh khiến
chân hai người vô cùng thoải mái, hai người không nói gì, cứ như vậy mà đi
thẳng đến phía trước.
“Trần Dục Trạch, anh nhìn xem, đó là cái gì vậy.”
Buông tay Trần Dục Trạch ra, Mộc Hủy tràn đầy sức sống chạy đi nhặt một lọ thủy
tinh ở phía xa xa, cầm lên chơi đùa. Trần Dục Trạch cười cười, nắm chặt điện
thoại trong tay, xoay người rời đi.
“Đây là cái gì nhỉ.” Mộc Hủy thì thào tự nói, mở nắp
lọ ra, dùng ngón út khều lấy miếng giấy trong lọ, chỉ thấy trên đó viết: “Em
yêu, anh là Trần Dục Trạch, là ông xã tương lai của em, chuyện tới hôm nay, có
vài lời anh cũng không thể không nói ra.” Mộc Hủy quay đầu lại nhìn Trần Dục
Trạch vừa mới đứng ở chỗ kia, giờ đã không thấy bóng dáng, cô cũng ngồi bệt
xuống đất, từ từ xem thư “Em yêu, lần đầu gặp em, em như một luồng ánh sáng, cứ
như vậy mà chiếu rọi tâm hồn u tối của anh, mặc dù có lúc, chúng ta vì một chút
mâu thuẫn mà cãi nhau, mặc dù có lúc, chúng ta có chút xích mích, mặc dù có rất
nhiều mặc dù, nhưng mà, Mộc Hủy, em là của anh, cũng chỉ có thể là của anh, chỉ
cần em thích, bất luận nghèo khổ hay phú quý, Trần Dục Trạch anh lên trời xuống
đất cũng sẵn lòng làm mọi việc vì em, chỉ cần em bằng lòng, dù phía trước có là
núi đao biển lửa, Trần Dục Trạch anh cũng vẫn tiến về, dù có bò hay lăn cũng sẽ
đi về phía em, thật ra, Mộc Hủy em có biết không, ở trong mắt em, có lẽ anh là
một ác ma, một ác ma cướp đi tình yêu của em, tự do của em, nhưng mà, em yêu,
anh yêu em, không có em có lẽ anh sẽ chết mất, vào ngày thứ hai sau khi em rời
khỏi nhà họ Mộc, em không ăn cơm, anh cũng không ăn cùng em, em biết vì sao vào
sau khi có em, bỗng một hôm anh lại đột nhiên nỗi hứng, đổi tên công ty của anh
lại thành YH Time không, vì Y là Dục trong tên anh, còn H là Hủy trong tên em,
đương nhiên, cũng có nghĩa là ‘dục huy’(hào quang chói lọi), có Trần Dục Trạch
anh, mới có thể phát ra hào quang chói lọi, mới có thể cho bảo bối nhỏ của anh,
cả đời không lo cơm áo, Phật dạy: ‘Kiếp trước năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại,
mới đổi được kiếp này một lần gặp thoáng qua’ Mộc Hủy, may mắn kiếp trước anh
ngoái đầu nhìn lại đã không dừng ở năm trăm lần, mới đổi được mình cùng em
trong kiếp này, Mộc Hủy, nói thật, em không phải rất đẹp, không phải rất đáng
yêu, tính tình cũng không được tốt lắm, nhưng mà làm sao bây giờ, anh chính là
thích em như vậy, em yêu, em từng nói em hy vọng có một ngày, bạch mã hoàng tử
của em sẽ từ trên trời giáng xuống, em yêu, anh chính là bạch mã hoàng tử ấy,
còn nữa, Trần Dục Trạch mãi mãi yêu Mộc Hủy, à chưa hết, phía dưới còn có một
trái tim màu hồng có mũi tên xuyên qua nữa.”
Mộc Hủy vốn đang xem thư đến nước mắt giàn giụa, sau
khi nhìn thấy trái tim có mũi tên xuyên qua xấu xí kia,“Phụt” một tiếng bật
cười, lau thứ nước lạnh lẽo trên mặt, đứng lên, phủi phủi cát trên người, hét
lớn: “Trần Dục Trạch, anh ra đây cho bà, đi ra, Trần Dục Trạch đi ra ngay.”
Đoàng… đoàng… đoàng… Bờ biển đêm bình yên đột nhiên
bừng lên pháo hoa, còn ghép lại thành chữ “I LOVE U”, chỉ một thoáng nhưng xinh
đẹp đến cực điểm, đứt đoạn ở hòn đảo nhỏ phía xa, những đám mây phía chân trời
biến thành bức màn sân khấu, phát ra rất nhiều ảnh chụp của Mộc Hủy, có tấm là
lúc còn nhỏ, có tấm là Trần Dục Trạch ôm cô, có tấm Trần Dục Trạch đút cô ăn gì
đó, có tấm cô ngủ như con mèo nhỏ, còn có rất nhiều rất nhiều mà chính bản thân
Mộc Hủy cũng không biết chụp khi nào, mỗi tấm hình đều ngọt ngào như vậy.
Trên bầu trời bỗng nhiên rơi xuống mưa cánh hoa, là
cánh hoa lan dạ hương mà Mộc Hủy thích nhất, hứng lấy đầy tay cánh hoa, nhìn
ảnh chụp vẫn đang được chiếu cùng pháo hoa, Mộc Hủy ngây người, sững sờ nhìn
tất cả những thứ này, nhưng mà, cô lại nhìn thấy ở phía chân trời cách đó không
xa, một luồng ánh sáng mạnh lóe lên ở đó, Trần Dục Trạch mặc một bộ âu phục màu
trắng, lưng đeo dù, bay về phía Mộc Hủy, Mộc Hủy cho tới bây giờ cũng không ngờ
rằng, chỉ một câu nói vui đùa như vậy, Trần Dục Trạch lại cho là thật, thật sự
biến thành một bạch mã hoàng tử từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt, đi
đến trước mặt Mộc Hủy, cởi dù bay vướng víu ra, quỳ một gối xuống, lấy từ trong
túi ra một chiếc nhẫn cầu hôn 5 ca-ra đặt làm ở Tiffany, tạo hình đơn giản lấy
chữ C trong Trần Dục Trạch, còn chiếc của Trần Dục Trạc thì lấy chữ H trong Mộc
Hủy, “Mộc Hủy, anh yêu em, có trời đất làm chứng, có biển rộng làm tin, em bằng
lòng cùng anh đến đầu bạc răng long, bằng lòng để anh nắm tay em trong cuộc
sống sau này chứ?”
Mộc Hủy nhìn Trần Dục Trạch, bỗng ném cánh hoa lan dạ
hương trong tay đi, bổ nhào vào người Trần Dục Trạch, áp sát vào anh, tựa vào
trong ngực Trần Dục Trạch, khóc một phen nước mắt, một phen nước mũi nói: “Ai
cần anh lãng phí nhiều tiền như vậy chứ, anh không biết bây giờ đang khủng
hoảng kinh tế sao, anh tiêu hết tiền rồi thì em từ nay về sau đi theo anh uống
gió Tây Bắc à, nhẫn này cho em, ít nhất sau này không có cơm ăn còn có thể bán
nó.”
Trần Dục Trạch đẩy Mộc Hủy ra một chút, cầm tay phải
Mộc Hủy đeo vào ngón áp út của cô, mỉm cười nói: “Nếu có một ngày chúng ta
không còn cơm để ăn, anh có bán máu cũng sẽ nuôi em thật tốt.”
Vì vậy, Trần Dục Trạch cứ như thế mà danh chính ngôn
thuận ôm mỹ nhân về nhà.
Cũng vì vậy, Đỗ Tần của chúng ta bi thảm rồi, bởi vì
anh vào lúc Trần đại thần đang ở thời điểm mấu chốt nhất mà gọi điện thoại hỏi
ảnh chụp có cần chiếu tiếp không, thế là bị trừ ngày nghỉ trong ba tháng, trông
thấy Đỗ Tần như vậy trợ lý Vương mừng thầm, may quá may quá, anh không gọi điện
hỏi. Nhưng mà đúng lúc này, Trần Dục Trạch ở đầu bên kia điện thoại bỗng bay ra
một câu, trợ lý Vương không ngăn cậu lại, liền phạt ba tháng tiền thưởng sắp tới của cậu ta luôn. Lúc này,
đến phiên Đỗ Tần nở nụ cười, mà Trần Dục Trạch ở đầu bên kia điện thoại cũng
tháo pin điện thoại ra, đi tìm bảo bối nhỏ của mình……