Cân Đo Tình Yêu
Khụ, có vài câu hơi 15+ chút
Thế giới này thật hết thuốc chữa rồi, chuyện cẩu
huyết* nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi……
*Cẩu huyết: chỉ những tình tiết khoa trương, khó tin
nhưng lại xảy ra, hoặc tình tiết lặp đi lặp lại trong phim hoặc truyện.
Mộc Hủy vừa mới cùng Trần tổng tài của chúng ta kiss
goodbye xong, xoay người rời khỏi YH Time đi dạo phố, chỉ là, mới bước xuống
taxi, trong lúc xoay người, đã nhìn thấy bạn học Mộc Cẩn, chỉ thấy bạn học Mộc
Cẩn mặc một bộ áo lông màu xám cực kỳ hợp với dáng người, quần màu trắng thoải
mái đứng cách cô không xa, mà Mộc Cẩn cũng nhìn thấy Mộc Hủy, anh ta dường như
không ngờ sẽ gặp được Mộc Hủy nhanh như vậy, có chút giật mình, nhưng trong
nháy mắt liền khôi phục lại bình thường, mỉm cười nhìn Mộc Hủy.
Mộc Hủy của chúng ta cũng không có vẻ gì, có lẽ ở cùng
Trần Dục Trạch lâu ngày, da mặt cũng dày hơn, đột nhiên cảm thấy, hiện giờ đối
mặt với Mộc Cẩn, lòng cũng đã không còn đau nữa, có lẽ cô đã thật sự buông
xuống, cũng giống như mối tình đầu của mỗi người nhất định là tốt đẹp nhất,
khắc sâu nhất vậy, thế nhưng cũng có một số người vẫn có thể cùng mối tình đầu
của mình làm bạn hết quãng đời còn lại, trên đời này, yêu đương cũng cần có
kinh nghiệm, cho nên mới có từ ‘yêu lần nữa’, có lẽ, đối với Mộc Hủy mà nói,
Mộc Cẩn chính là mối tình đầu, còn Trần Dục Trạch là người có thể cùng cô làm
bạn cả đời, mỉm cười, Mộc Hủy đi đến trước mặt Mộc Cẩn, giữ một khoảng cách
thích hợp, nói rằng: “Anh, đã lâu không gặp.”
Trong quán cà phê Đại Điểu, ở một góc không làm người
ta chú ý, Mộc Cẩn và Mộc Hủy đang ngồi ở đó, Mộc Hủy cảm thấy có mấy lời vẫn
nên nói rõ, mà Mộc Cẩn lúc này lại có chút không yên lòng, quán cà phê Đại Điểu
này, là anh dẫn cô tới, ở đây cũng là nơi bắt đầu của bọn họ, Mộc Cẩn còn nhớ
rõ, hôm ấy là lễ Giáng Sinh, khi đó Mộc Hủy mới 16 tuổi, đó là độ tuổi đẹp đẽ
biết bao, ngày đó, mẹ dẫn theo Mộc Hủy đến mua quần áo cho anh, chú ý, là dẫn
theo, mục đích chủ yếu là mua quần áo cho Mộc Cẩn, Mộc Hủy nhiều nhất chỉ là
một người hầu giúp cầm quần áo, chính là, lễ Giáng Sinh rất nhiều người, khắp
nơi đều là người, trong nháy mắt, Mộc Hủy cứ như vậy mà bị lạc mất. Lần đó, là
anh tìm được cô. Cô bé mặc quần áo màu lam nhạt đã đứng trước cửa quán cà phê
Đại Điểu này, cúi cái đầu nhỏ, có vẻ rất buồn, là anh tìm được cô, Mộc Cẩn đi
qua nắm tay cô, nhận lấy những túi mua sắm cô cầm trong tay, thừa dịp Mộc Hủy
còn đang giật mình kinh ngạc, nhanh chóng hôn lên môi cô, trời biết, khi anh
phát hiện Mộc Hủy không thấy đâu thì tâm trạng đã như thế nào, bỏ lại quần áo
còn đang mua với mẹ, cứ như vậy mà tìm, bây giờ, Mộc Cẩn vẫn còn cảm thấy tim
mình như đang treo giữa không trung. [NV: thích chị ấy mà chả thấy bênh vực gì
để chị ấy bị bắt nạt thế ~~~]
“Anh, đã lâu không gặp.” Giọng nói trong trẻo của Mộc
Hủy chậm rãi truyền đến, cứ như vậy làm xáo trộn hồi ức của Mộc Cẩn.
“Hủy Hủy, anh rất nhớ em, anh tới đón em về nhà……” Mộc
Cẩn nhìn Mộc Hủy không chớp mắt, chậm rãi nói ra câu này.
Thấy người đàn ông trước mặt đang nhìn mình sắp mềm
đến chảy nước, Mộc Hủy đảo cặp mắt trắng dã, đã biết sẽ như bây giờ, trước kia
sao lại làm vậy, không phải lòng dạ Mộc Hủy quá độc ác, cô rất không tán thành
với những nữ nhân vật chính dưới ngòi bút của Quỳnh Dao, vì một người đàn ông
mà đòi sống đòi chết. Lúc trước cô bị đói bụng cả ngày trời thì anh đang ở đâu,
có lẽ đang trên máy bay ăn no mặc ấm, lúc trước cô bị mẹ Mộc ức hiếp, thì anh
đang ở đâu, có lẽ đang ở trong một quán bar nào đó say khướt. “Anh à, thật sự
không phải là em đả kích anh, nhưng chẳng lẽ anh không biết ư, chúng ta bây giờ
đã không thể trở lại lúc trước nữa, anh, những lời khác chúng ta không bàn đến,
hiện giờ, anh chỉ là anh trai em, sau này anh cũng sẽ chỉ là cậu của con em,
xin lỗi, anh, anh đã vứt bỏ em, lúc trước các người bảo em đi, em đã đi, bây
giờ anh muốn em trở về, xin lỗi, em đã đi xa rồi.” Nói xong, cô cũng không để ý
Mộc Cẩn, cầm lấy điện thoại trong tay, nện giày cao gót, cộp cộp cộp cộp bỏ đi.
Mộc Cẩn cứ như vậy nhìn bóng lưng Mộc Hủy, từng bước
một cách mình càng lúc càng xa, Mộc Hủy trước kia nhìn anh đi có phải lòng cũng
đau đớn như anh lúc này không, mãi đến khi chứng kiến Mộc Hủy đi ra cửa, lao
vào vòng ôm của người đàn ông khác, nhìn thấy ánh mắt sủng nịch Mộc Hủy của
người đàn ông kia. Anh biết mình đã không còn hi vọng, vả lại, người đàn ông
kia lại còn là tổng tài YH Time oai phong một cõi của thành phố C — Trần Dục
Trạch.
“Em yêu…….” Có lẽ thế giới này cái gì cũng không ngăn
cản được tinh trùng khắp người của Trần Dục Trạch tiên sinh lúc này, Trần Dục
Trạch cảm động. Khi anh nghe tất cả những điều Mộc Hủy nói với Mộc Cẩn ở đầu
bên kia điện thoại, anh đã cảm động, Trần Dục Trạch đối với mối tình của anh và
Mộc Hủy cho tới bây giờ cũng không có tự tin, nghe những lời cô nói với Mộc Cẩn
kia, có phải chứng tỏ anh có hy vọng hay không, ít nhất hiện giờ Mộc Hủy là của
anh, chỉ có anh mới có thể bảo vệ tốt cho Mộc Hủy, như vậy, Mộc Cẩn có phải không
còn cơ hội nữa không, Mộc Hủy cuối cùng cũng sẽ là của anh, như vậy tốt quá,
như vậy anh nhất định phải thừa dịp còn nóng mà tiến tới. Về đến nhà, sau khi
bế Mộc Hủy vào phòng ngủ, phịch một tiếng đóng cửa phòng lại, ném Mộc Hủy lên
trên giường, sau đó nhanh chóng xé rách quần áo trên người Mộc Hủy và mình, hôn
cũng tự nhiên diễn ra, ngón tay giống như đánh đàn dương cầm mà quạt gió châm
lửa trên người Mộc Hủy, kéo tay Mộc Hủy đến vật dục vọng của mình, Trần Dục
Trạch cảm thấy thật dễ chịu, cảm giác như vậy thật là tốt.
“Dục Trạch, ưm, khó chịu, muốn……” Môi đỏ mọng hé ra,
Mộc Hủy khó nhịn rên rỉ.
“Ngoan, em yêu, gọi ông xã đi, gọi ông xã rồi sẽ cho
em.” Trần Dục Trạch dùng vật dục vọng cọ xát cửa hang của Mộc Hủy, nhẹ giọng
dỗ.
“Ừm. Ông xã, muốn.”
Trong chớp mắt, hai người rốt cục cũng dung hợp, gắn
bó chặt chẽ, làm một vận động tốt đẹp nhất, nguyên thủy nhất.