Cân Đo Tình Yêu
Khụ, chương này có lẽ 15+
Đám người ăn mặc lòe loẹt điên cuồng nhảy múa trong âm
nhạc, ánh đèn rực rỡ kèm theo mùi rượu thoang thoảng khiến đầu người ta choáng
váng, trước quầy bar có một cô gái xinh đẹp uống hết ly này đến ly khác chất
lỏng màu vàng, nước mắt theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống, có lẽ chỉ có đêm tối
mới che dấu được tiếng khóc trong lòng, hôm nay đã là mấy năm rồi, người ấy đã
đi được mấy năm rồi, có lẽ đã lâu đến cô cũng quên mất, có lẽ cô cũng đã sớm từ
bỏ tình yêu dành cho người ấy mất rồi……
Phanh……
Cửa chính của quán bar ầm ầm ngã xuống, xuyên qua màn
nước mắt lờ mờ Mộc Hủy nhìn Trần Dục Trạch đứng ở phía sau người mặc quần áo
đen, thản nhiên cười, gắng sức nén nước mắt trong mắt cùng men say nhàn nhạt
xuống, anh cuối cùng vẫn tìm tới được, môi đỏ khẽ mở, thì thào nói……
Trần Dục Trạch phía sau bức tường người đang nhìn
người nào đó trước quầy bar, váy màu đen bó sát dáng người xinh đẹp của cô, môi
đỏ lúc mở lúc khép, khiến cho người đàn ông đang sốt ruột cùng tức giận kia
dường như cũng theo vài tiếng nói thì thào này mà biến mất hết, không đếm xỉa
đến đám người đang sợ ngây người quanh mình, anh bước đến bên cạnh cô gái, cởi
âu phục do Versace hoàn toàn chế tác thủ công của mình khoác lên người cô gái,
có lẽ vì trên người cô gái có mùi rượu thoang thoảng, cũng có lẽ vì quần áo lộ
liễu, lông mày rậm thanh tú của Trần Dục Trạch nhíu chặt lại với nhau, cô là
của anh, ai cũng không thể tranh giành, bây giờ là của anh, sau này cũng là của
anh, mãi mãi mãi mãi……
Trần Dục Trạch một mạch ôm cô gái về nhà, cho người
giúp việc lui xuống, đem cô ném lên trên giường lớn màu hồng phấn, đây là phòng
của cô, cũng là của Trần Dục Trạch, sau khi Mộc Hủy được Trần Dục Trạch ‘nhặt’
về nhà họ Trần, làm chủ nhân nhà họ Trần, lần đầu tiên nhìn thấy phòng của Trần
Dục Trạch thì chỉ là màu đen và tím, tuy rằng gam màu bình thường như vậy cũng
vẫn được xem là tráng lệ, nhưng, như thế lại làm cho Mộc Hủy không vui, Mộc Hủy
là một cô gái đáng yêu, song cũng rất cực đoan, tựa như, cô thích màu hồng
phấn, cô sẽ vô lý tự động biến phòng của Trần Dục Trạch thành toàn bộ màu hồng
phấn cùng ren, khiến cho Trần Dục Trạch sau ba ngày đi công tác về đến nhà
trông thấy phòng mình, liền tức giận, nhưng vẫn chiều theo ý cô, có điều, từ
nhỏ đến lớn, Mộc Hủy lại chưa bao giờ mặc quần áo màu hồng phấn, cô thích chín
chắn một chút, giống như váy đen bó sát người hôm nay vậy, đem cái đẹp của mình
phát huy triệt để.
Có lẽ là ngày đặc biệt như đêm nay, làm cho Trần Dục
Trạch ngày thường rất bình thường cũng trở nên không bình thường , thật ra,
chính anh cũng biết, anh là ghen ghét, ghen ghét trắng trợn, anh ghen ghét kẻ
kia, rõ ràng đã đi 5 năm rồi, rõ ràng 5 năm nay anh dùng tim dùng phổi để chờ
đợi cô gái không tim không phổi trên giường này, chỉ là, anh thật sự dường như
vẫn chưa đi vào trái tim cô gái này được, không phải sao, không, anh không muốn
như vậy, bất luận thế nào, cô cũng phải là của anh, bất luận bao nhiêu năm, anh
cũng bằng lòng chờ đợi, chỉ cần có một cơ hội, chỉ cần trong trái tim Mộc Hủy
có một vết nứt, thì, anh liền có thể đem tình yêu của mình đổ vào!
Nhìn cô gái dưới thân, lửa giận của Trần Dục Trạch dần
dần chuyển thành lửa dục vọng, kìm lòng không được hôn lấy đôi môi căng mọng
của Mộc Hủy, từ nông đến sâu, mút vào đầu lưỡi đáng yêu kia, nghe từng đợt
tiếng rên rỉ của Mộc Hủy, đây đối với Trần Dục Trạch mà nói là loại âm nhạc dễ
nghe nhất, tựa như âm thanh của tự nhiên vậy.
“Ưm, Dục Trạch, không muốn……” Mộc Hủy thì thào, rên rỉ
trong vô thức lại khiến Trần Dục Trạch đứt luôn một tia lý trí cuối cùng trong
đầu, xé mở váy màu đen bó sát người cùng nội y khêu gợi, sờ sờ xem dũng đạo đã
ẩm ướt hay chưa, rồi cởi bỏ vướng bận của mình, đem hai người gắn thành một
thể.
Biệt thự nhà họ Trần, đêm nay, một đêm cảnh xuân.