Cầm Đồ Nữ Của Ác Hoàng Tử
Dường như đã có mấy đời.
Hao tổn tâm cơ tìm được
nàng rồi, lần đầu tiên ôm nàng trong ngực, cảm giác hai thân hình phù hợp như
thế, giống như là lễ vật trời ban cho.
Nàng luôn luôn nằm thấy
ác mộng, hắn trên giường nhìn thấy vô cùng đau lòng vậy...... Sử
dụng chút thủ đoạn buộc nàng trèo lên giường mình, còn muốn ra một biện pháp ép
buộc nàng, làm cho nàng mệt đến mức không rảnh để thấy ác mộng!
Chăm chú nhìn khuôn mặt
nhỏ nhắn đang ngủ say, mày khẽ nhướng.
Ha ha, hắn quả nhiên đủ
đáng giận, ngay cả ác mộng đều cũng phải xếp hàng chịu thua hắn.
***************
Năm ngày sau.
Nguyễn Chân Chân ngồi
trong phòng khách củay quánNguyệt gia, trợn mắt há hốc mồm mà xemcô chủ khách
sạn, Hoa đạo sĩ cùng lúm đồng tiền muội nânggiá ytinh xảocùng mũ phượng xuất
hiện ở trước mặtmình.
“Ta nói, còn thất thần
ngẩn người làm gì? Thét chói tai té xỉu hoặc là cảm động đến rơi lệ đi chứ, dù
sao cũng phải có chút tỏ vẻ ra đi!”Cô chủ khách sạnmỉm cười, rạng rỡ.
“Đây là cái gì?”Nàng lắp
bắp hỏi.
“Giá y của ngươi a, tân
nương tử!” Hoa đạo sĩ thay nàng thét chói tai, “Trời ơi! Rất đẹp, khita lập gia
đìnhcũng muốn làm một bộ như thế này!”
“Ai là tân nương tử?” Nàng
vẫn thoáng như trong mộng.
“Còn có thể là ai? Đương
nhiên là ngươi nha!” Hoa đạo sĩ ngạc nhiên nói: “Ngươi không biết ngươi hôm nay
xuất giá sao?”
Xuất giá? Nàng? Nguyễn
Chân Chân lại trợn mắt há hốc mồm một trận.
“Nguyễn cô nương, mau
thay giá y, ta ấn số theo số đo của cô nương để may đó, nhất định vừa người.”
Lúm đồng tiền muội hiếm khi bỏ xuống chủ nhân ốm yếu tự mình chạy lần này, vì
muốn đích thân đưa bộ giá y này.
“Các ngươi là không phải
lầm người chứ?” Nguyên Dắng làm sao có thể cưới nàng, nàng chỉ là một người
không danh không phận...... Không, ở trong lòng người dân toàn trấn này, cầm
phẩm như nàng dù cho làm thiếp hay làm nha đầu, quyền sở hữu đã sớm thuộc về
Nguyên Dắng hắn, làm gì đáng giá để hắn phô trương rầm rộ như vậy?
“Không có tính sai,
Nguyễn cô nương, hôm nay thực thật là ngày vui của cô nương cùng Nguyên công
tử.” Lúm đồng tiền muội cười mỉm, bàn tay mềm run lên, đem giá y chuẩn bị tốt
trải ra, nhất thời, trong phòng lấp lánh đủ mọi sắc màu làm cho người ta nhìn
đến mờ cả mắt.
Đó là một bộ giá y tơ lụa
đỏ thẫm, thêu mẫu đơn phú quý đẹp đẽ quý giá, trên vạt áo còn được viền bằng tơ
vàng chỉ bạc, còn có một váy phượng bách diệp xuyên hoa nữa.
Thật đẹp Nguyễn Chân Chân
cứ nhìn mãi, nhưng thứ xịn đẹp này sao có thể là của nàng? Nàng chật vật muốn
chạy trốn.
“Nguyên Dắng kia tiểu tử
nếu bận việc nhiều ngày thế này, là vì hôm nay, ngươi không lên kiệu, hắn ở
trước mặt tân khách sẽ rất mất mặt nga!” Cô chủ khách sạn tóm lấy Nguyễn Chân
Chân đang muốn né ra, nhìn Hoa đạo sĩ kêu to: “Đừng nhiều lời, một lát nữa kiệu
hoa sẽ tới, mau tới hỗ trợ!” Không để ý Nguyễn Chân Chân cự tuyệt, hai người
trực tiếp lột hết quần áo trên người nàng.
“Dừng tay......”
“Ai nha, ngoan ngoãn đi
đừng giãy dụa nữa , ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của hai chúng ta
đâu!”
“Không cần...... A!”
“Hắc hắc hắc, ngươi phải
theo thôi!” Trong phòng truyền đến từng trận thét chói tai thất kinh, kinh hô
cùng với tiếng cười gian trá đạt được, người không biết khi nghe thấy, chắc
chắn sẽ cho rằng bên trong đang tiến hành hoạt động bá vương ngạnh thượng cung.
Thời gian khoảng một chén
trà nhỏ sau, Nguyễn Chân Chân cuối cùng thay tân trang, hai vị “Nữ bá vương”
Cũng mệt mỏi nằm ườn ra ghết thở hổn hển
“Ta nói, ngày đại hỉ
ngươi cũng tức giận sao?” Nữ chủ nhân khách sạn chủ tóc tai bù xù nhìn tân
nương tử từ trong gương, chậc chậc có tiếng cứ mãi lắc đầu.
“Thật sự là quá mức mà,
mạnh mẽ như vậy, Nguyên công tử sao có thể chịu nổi chứ?” Hoa đạo sĩ lột quần
áo người ta, quần áo của mình cũng không thể may mắn thoát khỏi gặp nạn, nhăn
nhiều nếp nhăn loạn thành một đoàn, tay áo bị rách bươm rất giống như người vừa
bị người ta phi lễ.
“Thực xin lỗi......” Ngồi
ngay ngắn ở trước gương đồng, cuối cùng an tĩnh lại, để cho lúm đồng tiền muội
giúp mình trang điểm, Nguyễn Chân Chân nhìn thấy bộ dáng hai người lúc này, vạn
phần hổ thẹn thật có lỗi: “Ta...... Ta không phải cố ý......”
Làm sao biết được khí lực
hai nữ nhân này lớn như vậy, giống như nữ vương trên sơn trại, đột ngột phóng
lên lột quần áo của nàng. Tuy rằng công phu Hoa đạo sĩ kia giống như mèo ba
chân, nhưng công phu bà chủ thì tuyệt đối trên mình, lập tức ba nữ nhân trên
mặt đất quấn lấy nhau thành một đoàn, cô chủ khách sạn bất đắc dĩ ra tay chế
phục nàng, áp nàng đến bàn trang điểm.
“Hi! Hay là Nguyên công
tử người ta chính là thích dáng vẻ mạnh mẽ này của ngươi?” Hoa đạo sĩ hướng
Nguyễn Chân Chân nháy mắt gian trá
: “Không phải hắn là trời
sinh đê tiện, thích bị ngươi ngược đãi? Chứ”
“Ta nói......” Bà chủ
trêu ghẹo nói; “Chuyện phòng the của tân nương người ta, ngươi cũng muốn hỏi
thăm a!”
Nhìn đến ngay cả lúm đồng
tiền muội cũng không khỏi đỏ mặt hé miệng cười, Nguyễn Chân Chân mới hiểu được
hai người này đang nói cái gì, khuôn mặt nhất thời nóng lên, càng phát ra vẻ
kiều diễm bức người.
“Được rồi, nhìnxem thử có
thích hay không?” Lúm đồng tiền muội khéo tay giúp nàng chải lại mái tóc, cẩn
thận đội mũ phượng đẹp không sao tả xiết, lại ở vành tai treo lên hai khuyên
tai hồng bảo thạch sáng lấp lánh, mới dừng tay.
Kinh ngạc nhìn chăm chú
vào giai nhân trong gương đồng, Nguyễn Chân Chân không thể tin hai mắt của
mình.
Ai vậy? Toàn thân mặc bộ
giá y đỏ thẩm lấy tơ vàng dệt thành; Ai vậy? Trên khuôn mặt tuyết trắng lộ vẻ
ngượng ngùng cùng vui mừng; Ai vậy? Môi mắt đều ẩn chứa chờ đợi cùng chờ
đợi......
Nàng kinh ngạc xem,
nghĩ...... Nếu tân nương xinh đẹp này thật sự là nàng, vậy nàng đang đợi ai?
Nguyên Dắng sao? Nàng chờ
là tên tiểu tử xấu xa không đứng đắn kia sao? Đúng vậy, là hắn, chỉ có hắn, tuy
rằng hắn chỉ cưới nàng làm thiếp mà thôi, nhưng hắn lại dựa theo tât cả những
lễ nghi quy củ, vì nàng làm một tiệc mừng, vì nàng làm một bộ giá y, như thế dã
đủ rồi, nàng luôn luôn không đòi hỏi nhiều, mà điều hắn làm, đã rất đủ rất đủ.
Khi khăn trùm đầu đỏ thẩm
che xuống, Nguyễn Chân Chân vụng trộm, vừa cảm động vui sướng, rơi lệ......
☆☆☆
Phòng hoa chúc, là một
không gian đỏ rực rỡ vui vẻ mông lung hồng hồng, đỏ giống như hoa lựu trên núi,
lại giống ánh nắng chiều nơi chân trời.
Vẫn như cũ là hậu viện
của Nguyên gia, vẫn như cũ là phòng ngủ của Nguyên Dắng địa phương mà Nguyễn
Chân Chân ở đã lâu.
Nhưng bàn trang điểm đang
bày đôi long phượng nến hoa văn mạ vàng, trên giường sa trướng cũng đổi thành
màu đỏ, trướng mành lấy ngọc bích nhẹ nhàng khép trụ, lấy dây vàng lết lại, còn
có trên bàn có đủ thứ thức ăn, quả táo, lạc, long nhãn cùng rất nhiều hoa quả
khác, cùng một bầu rượu......
Trong phòng mỗi một món
đồ dùng đều rất khác với ngày thường, tất cả đều được thay mới biểu hiện rõ
không khí vui mừng cùng long trọng
Nguyễn Chân Chân mặc giá
y, đầu đội mũ phượng trùmkhăn hỉ, đang lẳng lặng ngồi ở bên giường.
Ba canh giờ trước, Nguyên
Dắng cưỡi con ngựa cao to, dẫn đội ngũ đón dâu thật dài đến y quán Nguyệt gia
đón nàng vào cửa.
Gần nhưmọi người toàn
trấn đều vọt tới Nguyên ký hiệu cầm đồ, tiếng nói tiếng cười, pháo nổ vang dội.
Khi Nguyên Dắng mang theo
nàng, tay nắm hồng trù mang vãn thành đồng tâm kết đi từng bước một vào hậu
trạch, nàng nghe được một đám thanh âm quen thuộc.
“Chậc chậc, hôm nay cuối
cùng cũng được như tâm nguyện, xem mặt hắn ta kìa, cười rực rỡ hơn hoa
nữa......” Là thanh âm Kinh thợ săn.
“Không đúng sao? Tính tới
tính lui cũng may là nhờ vào những người như chúng ta, không biết lúc này
Nguyên đại công tử nên cảm tạ chúng ta thế nào......” Còn có nông phu Tiểu Cù.
“Cảm tạ? Mọi người tỉnh
mộng đi! Nếu người ta thật tình cảm tạ chúng ta, đã không cưỡng bức chúng ta
tặng lễ vật, ai, thật sự là đã nghèo lại còn mắc cái eo, họa vô đơn chí a!”
Khúc trướng phòng đang dùng một loại ngữ khí ôn hoà cảm thán tình trạng nhà
mình.
“Uy! Chờ ta bái đường
xong các người mới lầm bầm tính nợ được không?” Nàng lại nghe thấy thanh âm tức
giận của Nguyên Dắng, nhưng trong giọng nói kia, lại loáng thoáng lộ ra mỉm
cười cùng thỏa mãn.
“Đi, đương nhiên đi! Bất
quá bái đường xong phải vội vàng động phòng đúng không, rảnh chỗ nào? Không
bằng đợi đến đầy tháng của con ngài rồi mới tính,
ngài cảm thấy chủ ý này thế nào?” Thanh âm của Hoàng Phủ tiên sinh vang lên
theo.
“Vẫn là tiên sinh biết
đúng mực, không giống mấy tên không có mắt nhìn này......” Nắm tay tân nương tử
chuẩn bị bái đường Nguyên Dắng còn có thời gian rỗi cùng bọn họ cãi nhau.
“Tiểu tử chết tiệt không
lương tâm này!” Bọn họ thét to trong tiếng người chủ trì đã lên tiếng bái
đường, ở tiếng reo hò, cùng vỗ tay vang như sấm dậy , trong tiếng chúc phúc“Sớm
sinh quý tử” bị vây quanh vào động phòng.
☆☆☆
Màn đêm buông phủ, trong
phòng thực an tĩnh, chỉ có một mình nàng, Nguyên Dắng còn ở phía trước bồi
rượu.
Những người vốn dĩ dự
tính nháo động phòng, nhưng sau khi nghe nói nông phu Tiểu Cù đang ra sức ăn
hai mươi lăm cái bánh bao, lập tức như ong vỡ tổ chạy đến đằng trước xem náo
nhiệt, chỉ còn lại có một mình nàng, đành phải ngồi, bất an ngồi.
Từ đầu tới đuôi, nàng đều
thực khẩn trương, thân thể của nàng đang phát run, đầu óc của nàng thực hỗn
loạn, không hiểu Nguyên Dắng cùng mọi người đối thoại. Lòng của nàng cũng bất
ổn ,một khắc khó có thể bình tĩnh trở lại.
Bởi vì nàng sợ, sợ đây là
một giấc mộng, một giấc mộng tuyệt đẹp, tỉnh mộng, tất cả mọi thứ đẹp đẽ này sẽ
kết thúc.
Mà nếu quả thực chính là
một giấc mộng, vậy hãy để nó lưu lại thật lâu, thật lâu đi! Để cho nàng có thể
giống như những nữ tử bình thường khác trên thế gian này, được cũng nam nhân mà
mình yêu thích bái đường thành thân, vui mừng thừa nhận hắn là phu quân của
nàng, se tơ kết tóc, đồng cam cộng khổ, làm một đôi vợ chồng hạnh phúc bình
thường. Chẳng sợ giấc mộng này tỉnh, cũng sẽ lưu lại thật lâu, thật sâu trong
tận đáy lòng nàng, mỗi khi nhớ lại, trái tim lạnh lẽo kia sẽ giống như được tắm
trong ánh mặt trời ấm áp......
Đang miên man suy nghĩ,
cửa phòng mở, có người tiến vào, lại trở tay đóng cửa.
Bước chân không được vững
lắm, nhưng vẫn cứ thực nhanh chóng tiêu sái lại đây đứng ở bên giường, nhẹ
nhàng mà vén khăn voan của nàng.
Nguyễn Chân Chân kích
động ngẩng đầu, khi chạm vào ánh mắt nóng ấm nồng nhiệt kia, khuôn mặt nhỏ nhắn
đỏ bừng.
Mà Nguyên Dắng nhìn không
chuyển mắt, nhìn chằm chằm giai nhân trước mặt, trong mắt bày biện ra là một
khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân, làn da tuyết trắng tinh tế, đôi mi thanh tú, môi
anh đào......
Hắn nhếch môi vui vẻ cười
rộ lên, bàn tay to giúp nàng tháo chiếc mũ phượng nặng nề xuống, lại thuận thế
xoa xoa tinh tế khuôn mặt, thân mình cũng nghiêng về hướng nàng, trán tựa vào
trán nàng, khẽ thì thầm: “Chân Chân...... Nàng rốt cục đã thành tân nương tử
của ta sao......”
Nàng hoài nghi hắn uống
say, nhanh chóng đứng dậy đỡ lấy hắn, “Chàng say sao?” Nàng thẹn thùng hỏi.
“Không sao, may là nhờ
Tiểu Cù lấy hành động ngây thơ ăn bánh bao điên cuồng dẫn chú ý của mấy tên kia
rời đi, nếu không tướng công của nàng hôm nay không chờ kịp cùng nàng đi chu
công chi lễ mất rồi...... Ách......” Hắn nấc cục một cái, mới tiếp tục nói:
“Phải chết......”
“Đừng nói bậy, mau ngồi
xuống.” Nàng thẹn thùng đứng lên muốn đỡ hắn ngồi vào mép giường.
“Không được, chúng ta còn
phải uống chén rượu giao bôi, nghi lễ cuối cùng...... Không thể bỏ qua.” Hắn
ngưng thần nhìn chăm chú vào nàng cười nói: “Uống vào rồi đã là vợ chồng, biết
không?”
“Vâng.” Nàng cúi cổ
trắng, càng thẹn thùng, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, kéo nàng đi đến
trước bàn tròn giữa phòng, rót hai chén rượu đầy, sau đó cánh tay giao triền,
uống một nửa, trao đổi chén, lại đem chén còn thừa uống cạn.
“Hắc hắc, đã xong.” Hắn
cười, mắt cong cong, “Nhớ kỹ a, về sau phải gọi ta là tướng công.”
“Nga......”
“Nga cái gì nga, mau gọi
một tiếng cho tướng công nghe thử.” Hắn tựa vào thật sát.
“......” Nàng há mồm, rồi
lại ngậm miệng.
“Uy, sao lại học mấy con
cá hớp nước thế?” Hắn không vừa ý.
Vậy mà hắn cũng nghĩ ra!
Nguyễn Chân Chân bị trêu cười ra tiếng.
“Ai nha, nương tử nhà ta
khi cười rộ lên thật đẹp mắt.” Hắn sợ hãi than, biểu cảm đặc biệt khoa trương.
Nàng trừng mắt nhìn hắn
liếc mắt một cái, thu lại nụ cười: “Ta hỏi một câu được không?”
“Được!” Hắn cười ha hả :
“Có phải muốn hỏi ta vì sao lại long trọng cưới nàng như vậy hay không?”
“Đúng vậy, không phải ta
đã sớm đáp ứng...... Làm thiếpcho ngươi sao?
Vì sao......” Nàng chần chờ hỏi: “Còn muốn làm thành thế này?” Cưới một người
thiếp thôi, có cần gióng trống khua chiêngnhư vậy sao?
“Ngốc! Thế mà cũng không
hiểu?” Hắn dùngtay búng vào trán nàng.
“Vậy chàng nói đi.”Hắn
luôn mắng nàng ngốc, Nguyễn Chân Chân đã quen mất rồi, cũng không tức giận mà
là đuổi theo hỏi.
“Bởi vì không làm thành
thế này, sẽ không thu được tiền biếu nha!” Hắn dang tay ra, ra vẻ như đương
nhiên.
“Chỉ như vậy?”Nàng trừng
lớn mắt, vì tiền biếu mới cưới nàng?Lý do này có phải quá nhỏ béhay không?
“Nếu không thì sao?” Hắn
hỏi lại nàng: “Nàng cảm thấy ta vì sao nhỉ?”
Đúng vậy, nàng cảm thấy
thế nào?Chẳng lẽ hắn cưới nàng là vì thích nàng yêu nàng?Hay là bởi vì nàng có
bối cảnh có hậu đài?
Nàng ởtrong Hầu phủ xemhư
tình giả ý nhiều rồi, nhưng nói ngược lại, có người đối với ngươi hư tình giả
ý,đó cũng phải do ngươi có giá
trị đổi lấy gì đó. Mà nàng cái gì đều không có, cho dù chết, cũng là một cô hồn
dã quỷ, hiện thời hắn cũng đã cưới nàng, nàng còn kỳ vọng hắn như thế nào?
Nghĩ đến đây, tân nương
tử giống như bong bóng xì hết hơi, ở mặt ngoài trấn định tự nhiên, nhưng đáy
mắt không còn cóthần tháinhưvừa rồi.
“Kêu tướng côngnhanh chút
nào, ta muốn nghe!” Một đôi tay bắt đầu có ý đồ xấu , sờ sờ nơi này, xoa xoa
nơi đó, đối với đường congtoàn thân cao thấp của nàngcó chút ý tứ “Yêu thích
không buông tay”.
“Dạ, tướng công.”Nàng
nhận mệnh khẽ gọi một tiếng.
“Ngoan như vậy?” Nguyên
Dắng hồ nghi ngẩng đầu, taycũng không ngừng đem nàng ôm lên giường, “Tức giận?”
“Không có.”Nàng đờ đẫn
trả lời.
“Thực sự không có?”Hắn
mới không tin, trong mắt có bí hiểm, cũng có bởi vì thân thể hoàn mỹ của nàng
dẫn phát dục vọng cháy lên ngọn lửa.
“Thưa, tướng công, ta
không tức giận.”Nàng không tức giận, chỉ là tâm như tro tàn.
Vốn dĩ không nên thích,
vốn dĩsẽ không nên tham lam vui thíchnhất thời, hiện thời nàng có thể trách ai?
“Đừng như vậy mà, cùng
lắm thì ta đem tiền biếu chiacho nàng một nửa, người một nhà không nên xa cách
như vậy?” Hắn nằm ở trên người nàng, lấy cánh tay phải chống đỡlựctoàn thân,
ung dung nhìnnàngchằm chằm, đột nhiên nhướng mày cười: “À, đem tay trái cho ta.”
Nàng trầm mặc giơ lên
cánh taymảnh khảnh, xem hắn đem một cái vòng tay bằng vàng vào cổ tay nàng.
Đó là một cái vòng bằng
vàng ròngnặng trịch, có chút giốngtrang sứccô nương gia mang, lại có vẻ không
phảibình thườngnhư vậy, bên ngoài của chiếc vòng được dùng đao khắc chạm một
con phi longgiương nanh múa vuốt, đang hô mưa gọi gió, rất trông rất sống động,
ngoài long nhãn là hai viên mã não đen, thân rồng toàn bộ được khảm bằng Huyết
Hồng Ngọc, mà trên những viên ngọc đó có khắc những văn tự kì lạ, chiếc vòng
bằng vàng này nhìn có vẻ rất cổcàng có vẻ thần bí mà cao quý.
“Mang vào đi, đừng bao
giờ cởi ra.”Hắn dặn dò.
“Đây là...... Ngươi thu
tiền biếu?” Nàng có chút không thể tin được, trong Ô Long Trấn có ai có bút
tích lớn như vậy, tặng lễ quý trọng như vậy?
“Hắc hắc, về sau nàng sẽ
biết! Nhớ kỹ, mang cái này, cả đời này nàng chính là người của ta.” Hắn cười
vui vẻ nghiêng người qua, “Đêm động phòng hoa chúc, một khắc xuân tiêu đáng giá
ngàn vàng, có chuyện gì ngày mai hãy nói, bằng không lời này cũng quá quý đó!”
Tiếp theo, hắn không bao
giờ cho nàng nói những lời vô nghĩa “Tuyệt đối quý đòi mạng” , cúi đầu, động
tác nhanh chóng che kín đôi môi đỏ mọng thơm ngát động lòng người, tấn công
mạnh mẽ, đưa lưỡi tách hàm răng trắng của nàng ra, cuối cùng quấn quanh giao
triền chiếc lưỡi đinh hương trắng mịn thơm ngọt.
Mai tóc đen dài quấn quýt
nới ngón tay của hắn, suôn mềm trơn bóng kì lạ làm hắn không nhịn được buông
tiếng thở dài, càng thêm khiêu khích lại triền miên hôn nàng.
Thân hình cũng chìm đắm......
Nam tính bàn tay tiến vào
cái yếm sắc trân châu, phủ trên mềm mại lại no đủ đẫy đà, đầu ngón tay không
thô ráp nhẹ nhàm mâm mê, trêu đùa đỉnh hoa đào hồng nhạt thẹn thùng, răng môi
nóng bỏng cũng tham gia vào cuộc chiến công thành chiếm đất, không nhẹ không
nặng mút cắn vành tai non mịn trắng noãn của nàng, thẳng đến khi nghe được
tiếng thở hổn hển mê người kia.
“Ngô......” Nữ nhân nhắm
chặt hai tròng mắt, mặc đôi bàn tay to nóng bỏng kia châm từng đốm lửa trên
người mình.
Sa màn màu đỏ lấy tư thái
liêu nhân rũ xương, che lại cảnh xuân tươi đẹp khắp phòng, tiếng thở hào hển
trầm ấm của nam nhân, cùng tiếng rên rỉ khe khẽ của nữ nhân hòa lẫn vào nhau,
xuyên thấu qua sa trướng mông lung, mơ hồ có thể nhìn thấy hai thân hình trần
trụi gắt gao quấn chặt vào nhau.
Hai chân mảnh khảnh bị
hắn lấy đầu gối tách ra, thẳng để đến chỗ sâu bên trong, lấy tiết tấu không vội
không chậm nhẹ nhàng ma sát hoa tâm ẩm ướt mềm mại......
“Ách......” Một cảm giác
tê dại lan tỏa khắp toàn thân, loại cảm nhận xa lạ này từ trước đến nay Nguyễn
Chân Chân chưa từng trải qua, mười ngón tay trắng như ngọc gắt gao nắm chặt.
Hắn cảm giác được phản
ứng mẫn cảm của nàng, cũng bởi vì nàng thẹn thùng mà ánh mắt hắn càng thêm thâm
trầm, quần áo từng cái từng cái đã được cởi ra, rơi xuống chân giường.
Nến đỏ lay động từng tia
sáng yếu ớt, giá y đỏ thẫm giá trị xa xỉ nửa kín nửa hở che lại hai thân thể
quấn quýt nhau, quần áo, trang sức rơi đầy trên đất, một mùi hương hoa quế
thoang thoảng theo gió bay vào làm say lòng người
Chỉ còn chiếc yếm đơn bạc
cũng tiết khố, người ngọc dịu ngoan nằm đó với nửa thân trần xinh đẹp, Nguyên
Dắng mới ngừng tay.
“Lúc này đây, chúng ta
làm xong nó.” Hắn tà khí nhìn nàng ái muội nói nhỏ: “Cho dù nàng ngất xỉu, ta
cũng sẽ không dừng tay.”
Câu nói của hắn khiến
nàng mặt ửng hồng, nâng lên mắt đẹp xấu hổ trừng hắn liếc mắt một cái, bộ dáng
kiều mỵ mê người kia làm hắn không chịu được cổ họng căng thẳng, không thể kiềm
được, bàn tay to duỗi ra, cởi đi lớp che đậy cuối cùng trên người nàng.
Bàn tay to nắm giữ tuyết
trắng no đủ đẫy đà, hôn cắn đầu vú ửng đỏ săn cứng, thỉnh thoảng lại lấy răng
khẽ cắn, một bàn tay khác thám hiểm giữa hai chân, ngón tay linh hoạt dài dọc
theo đường cong duyên dáng nữ tính, rơi xuống eo, lần tìm xuống mật nước mềm mại
giữa hai chân, tìm kiếm nhụy tâm mẫn cảm thẹn thùng của nàng.
“Đừng......” Bị hắn dùng
sức lúc mạnh, lúc nhẹ mân mê địa phương mẫn cảm nhất, Nguyễn Chân Chân như bị
điện giật, ưỡn cong người, cơn khoái cảm tê dại giữa hai chân chưa từng cảm
nhận qua giống như thủy triều lan tràn toàn thân, nàng cảm thấy mình sắp thoải
mái chết mất.
“Ngoan, ôm chặt ta.”
Nguyên Dắng lẩm bẩm, đem của đôi cánh tay trắng như tuyết của nàng quấn quanh
cổ mình, rụt ngón tay lại, thân trượt xuống, miệng lưỡi ở trên cơ thể nàng hết
hôn rồi lại liếm dần xuống, như thế nào cũng đều hôn không đủ, thẳng đi đến
chiếc bụng bằng phẳng trắng nõn của nàng.
“Không, đừng......” Nàng
thấy được ý đồ của hắn, thất kinh giãy dụa, hai chân kẹp chặt, muốn ngăn cản
động tác của hắn.
“Ngoan ngoãn, đừng nhúc
nhích mà......” Hắn trấn an kích động của nàng, thong thả bày giải cúi đầu lấy
đầu lưỡi nóng ấm liếm mút hoa tâm mẫn cảm lại mềm mại của nàng, liếm hôn không
ngừng , giống như đang thưởng thức vị quỳnh tương ngọc dịch trân quý nhất, đẹp nhất
ở trên đời.
“Tướng, tướng công......”
Nàng bị kích thích mãnh liệt này ép buộc càng thêm kích động, ưỡn cong người,
giống như diều đứt dây, không tự chủ được theo lưỡi của hắn run run, đong đưa.
Bên trong hoa kính không ngừng tiết ra dịch nước như mật, mùi hương nồng đậm,
không bao lâu sau, nàng đã cảm thấy dưới thân mình tràn ra một mảnh ướt đẫm,
rất thẹn thùng.
Hắn vẫn cố chấp không
buông tha nàng, càng đem đầu lưỡi lớn mật tiến vào bên trong hoa kính nhỏ hẹp
của nàng, không vội không chậm khẽ đung đưa ra vào, mô phỏng phương thức hoan
ái giữa nam nữ trên thế gian mãi mãi không thay đổi.
Hắn quả thực muốn ép điên
nàng, nàng bất lực co rút, lại đưa lưỡi hắn hấp càng chặt, hắn chậm rãi rút ra,
nàng phát hiện thân mình cư nhiên không chịu khống chế, đến mức không biết nhục
nhã dán sát vào hắn, không muốn hắn rời đi.
Hắn lại cuồng mãnh đưa
vào, nàng liền thẹn thùng ngậm lấy, một lần rồi lại một lần, ra ra vào vào.
Thân mình giống như sợi
chỉ mành căngthẳng, bất cứ lúc nào cũng sẽ đứt lìa, nàng rốt cuộc chịu được
không được dật ra tiếng rên rỉ yêu kiều, hai tay gắt gao bám chặt lấy hắn, đồng
thời thét chói tai gọi ra tên của hắn.
Tiếng kêu của nàng làm
hắn hoảng hốt, chuyện cũ trong đầu đều quay đảo ngược về......
Kia một mảnh tường cao
ngói đỏ, hoàng cung đại viện đề phòng nghiêm ngặt: Kia một ao hồ vô cùng tươi
tốt rồi đến lụi tàn, là địa điểm, gặp gỡ bất ngờ sớm nhất......
Hắn khàn khàn thở dốc,
rốt cuộc không chịu nổi kích tình, nhanh chóng cởi bỏ quần lót, phóng thích dục
vọng nam tính to lớn đã sớm đau đớn.
“Chân Chân......” Hắn ở
bên tai nàng gọi tên của nàng, thấp giọng thở gấp hỏi nàng có biết hắn đợi nàng
bao lâu hay không? Nàng mê loạn liếc nhìn hắn hoàn toàn không hiểu ý tứ trong
lời nói của hắn, chỉ biết là hắn cường ngạnh tách hai chân của nàng ra, nóng
cháy như đao nhọn đặt ở thủy huyệt mềm mại như hoa của nàng, thình lình, lấy
thế như chẻ tre, vọt vào trong cơ thể của nàng......
Hắn không muốn tiếp tục
chờ, cho dù chỉ có một giây, hắn cũng không muốn tiếp tục chờ!
Hắn muốn nàng, muốn toàn
bộ nàng, cho dù quá khứ nàng từng thuộc về ai, giờ khắc này, từ nay về sau,
nàng chỉ có thể hoàn toàn thuộc về hắn......
“A!” Tiếng rên rỉ lập tức
ngừng bặt, nữ nhân đau đớn hét lên một tiếng, làm cho nam nhân nhất thời đình
chỉ tất cả động tác.
“Vì sao?” Nam nhân đang
nhấn mạnh xuống, bỗng nhiên ngớ ra, giật mình, ánh mắt mang theo vẻ không hiểu
nhìn chăm chú vào nữ nhân dưới thân, đáy mắt xẹt qua vô số nghi vấn cùng một
tia kinh ngạc khó có thể tin: “Nàng là...... Nàng không phải......”
Đúng vậy, ai có thể tin
được, thủ hạ dưới trướng của Tín Dương Hầu mười năm, truyền thuyết là thị nữ
được sủng ái nhất, lại là xử nữ hàng thật giá thật!
Dưới thân tiểu mỹ nhân
bởi vì hạ thân quá đau đớn mà cau chặt mày, màu da vốn dĩ trắng nõn càng thêm
trắng bệch, nàng không đáp lời, xấu hổ quay mặt qua chỗ khác, thấp giọng thở
gấp, thân thể mảnh khảnh mềm mại bởi vì kích tình cuồng dã mới vừa rồi giữa hai
người run nhè nhẹ.
Đây là thân mật nam nhân
cùng nữ nhân đó sao? Khó có thể tưởng tượng tư mật, kích tình, nóng bỏng cùng
đau đớn.
Nàng ở dưới thân hắn,
cùng thân thể hắn trần trụi gắt gao va chạm, mà một phần thân thể hắn vẫn gắt
gao khảm ở trong cơ thể nàng, bọn họ hợp hai thành một, là chặt chẽ không rời
như thế, nàng cuối cùng hiểu được, cái gì tên là vợ chồng nhất thể, nàng, từ
nay về sau là thuộc về của hắn ; Nhưng hắn, cũng đồng dạng là của nàng sao?
“Nàng làm sao có thể
là......” Hắn không dám động, sợ nàng đau, vẻ mặt kinh ngạc, muốn nói lại thôi,
chuyện chưa bao giờ đoán được, dến nay phát hiện vượt xa ra ngoài dự đoán của
hắn.
“Chàng, chàng đừng
hỏi......” Nàng ngượng ngùng đánh gãy lời của hắn nói, không muốn trả lời loại
vấn đề thẹn thùng này, nhưng hắn lại bất động, phân thân của hắn ở lại trong cơ
thể nàng hoàn toàn không hề mất đi dấu hiệu cứng rắn, ngược lại đem nàng chống
đỡ tràn đầy.
Một tia cảm giác kỳ quái
từ bụng vọt lên, , nàng theo trực giác không muốn cứ cùng hắn giằng co như vậy.
Vì thế nàng chịu đựng đau
đớn, hai chân thon dài bóng loáng bỗng nhiên hướng bên hông nam nhân quấn
quanh, vòng eo mảnh khảnh dùng sức hướng lên trên nhấn mạnh, vô cùng thẹn thùng
liếc nhìn hắn, tay cầm thành phấn quyền, đánh hắn một chút, run giọng nũng nịu:
“Chàng...... Rốt cuộc còn muốn làm hay không?”
Sự lớn mật của nàng làm
cho Nguyên Dắng thét lớn một tiếng, thắt lưng nhấn mạnh xuống.
“A!” Nguyễn Chân Chân khẽ
gọi, nhăn chặt đôi mi thanh tú, gắt gao cắn môi dưới, bộ dáng điềm đạm đáng yêu
kia làm Nguyên Dắng cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, nhẹ nhàng hôn môi của nàng,
không cho nàng tự ngược.
Thẳng đến khi nàng giãn
ra mi tâm tao nhã, hắn mới bỗng dưng rút thân hình về, giữa hai người bọn họ,
dấu vết xử nữ theo động tác của hắn rơi xuống, rơi vào tấm chăn thêu uyên ương
hí thủy đỏ thẫm dưới thân bọn họ.
Hắn hôn lên môi nàng càng
sâu, đầu lưỡi cũng quấn quýt bên trong nàng ngọt ngào gắn bó, âu yếm môi nàng,
mỗi một chỗ bên trong miệng nàng, khiêu khích cái lưỡi đinh hương ngượng ngùng
của nàng, cùng nhau giao triền, bất chợt, bàn tay to của hắn ôm chặt chiếc mông
tròn của nàng, đột nhiên thẳng tiến, lửa nóng dục vọng nhập vào tận gốc, cùng
nàng kết hợp thật sâu.
“Ngô......” Nàng ở hắn
trong miệng kêu một tiếng, lần này cũng không hoàn toàn là vì đau đớn, còn có
một loại sướng khoái trước nay chưa từng có khiến nàng kinh ngạc, rõ ràng vẫn
là đau, nhưng vì sao bên trong sự đau dớnđó lại phát sinh khoái cảm không thể
chống lại?
Thân thể trần trụi dán
sát vào nhau, hòa theo nhịp điệu của nhàu cho hoặc nhận không hề giữ lại.
Hắn bởi vì chờ đợi lâu
lắm, nên đòi hỏi gần như không biết no, thầm nghĩ ở trong cơ thể chặt trất ấm
áp của nàng lần lượt đem nàng lấp đầy, làm cho nàng không nhịn được lớn tiếng
rên rỉ, không kiềm được tiếng nức nở khẽ nấc run rẩy, thẳng đến khi dần dần mất
đi tất cả ý thức.
Khi bọn họ đạt đến đỉnh
cao nhất trong hoan ái, Nguyễn Chân Chân rốt cuộc không còn chút sức lực nhúc
nhích một chút, chỉ có thể ở trong vòng tay ấm áp của hắn cuộn mình nặng nề
ngủ.
Cho dù ở trong mộng, nàng
cũng biết, lúc này đây, vẫn không hề có ác mộng quấy nhiễu, vẫn cứ sẽ hạnh phúc
làm cho nàng không nhịn được nhẹ nhàng cười ra tiếng......
Hôm sau, toàn cư dân Ô
Long Trấn đều đang vui thích bàn luận sôi nổi hai đề tài.
Thứ nhất là trình độ kịch
liệt chuyện phòng the của đôi tân nhân này, phối hợp ăn ý có thể nói kinh thiên
động địa, , không nhìn ra thể lực của Nguyên công tử lại tốt như thế cư nhiên
có thể chiến đấu hăng hái cả đêm không ngừng nghỉ, làm cho một đám tam cô lục
bà líu lo khen ngợi.
Thứ hai còn lại là nói
câu đố, đêm tân hôn, Nguyên công tử nói câu kia “Nàng là...... Nàng không
phải......” Rốt cuộc chỉ là cái gì? Làm cho một đám
chú ba bác bảy túm tụm lai đóan mãi cũng chẳng ra đáp án.
Nàng là? Nàng không phải?
Ai, rốt cuộc là cái gì?