Cầm Đồ Nữ Của Ác Hoàng Tử
Hoa sen hồng trắng, vừa
chớm nở. Mở to ánh mắt cứ mãi nhìn tiểu cung nữ đứng ở bên cạnh ao. Ừm, trên
trán đã lành, trên má lại trúng hai bạt tai. Mắt lạnh nhìn nàng bị đánh thành
như vậy cũng không vụng trộm trốn đi khóc, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm mặt
nước, cắn chặt môi, trong đôi mắt thật to lộ ra hai đám lửa nho nhỏ.
Khá lắm nha đầu mạnh mẽ!
Đôi mắt thiếu niên chợt tắt, này ngươi tên là gì? Nguyễn Chân Chân.
Nguyễn? Bên tai một chữNguyên?
Đúng vậy.
Ha, tên của ta cũng có
chữ Nguyên, ngươi chẳng phải chính là lỗ tai nhỏ của ta sao?
Vậy ngươi là ai? Ta? Ta
là...... Ừm...... Là tiểu thái giám a!
Nga...... Tiểu cung nữ
hồ nghi, sao thái giám trong hoàng cung này, so với chủ nhân còn ăn mặc sặc sở
hơn?
********************************
Ở Ô Long Trấn, “Như Ý
khách sạn” làm đồ ăn siêu cấp khó ăn, “Quan tài Như Quy” Xem như nhà ở quỷ
dị, “Trường Hoàng Phủ” làm
cho người ta bóp cổ tay, nói xấu người không biết mỏi mệt, “Nguyên ký hiệu cầm
đồ” Còn có thể miễn cưỡng xưng là bình thường, trừ bỏ ba ngày hai đầu có một
vài vụ làm ăn mà thôi.
Mà Nguyên Dắng, vị này
đường đường là đương gia Nguyên ký hiệu cầm đồ, ở Ô Long Trấn nho nhỏ cũng có
thể xưng là giá trị con người xa xỉ, từng cùng trang chủ Tú trang tranh nhau
chức “Nhà giàu nhất” đoạt chức á quân, hơn nữa bộ dáng tuấn tú, mấy năm luôn
luôn đoạt danh hiệu “Tình nhân trong mộng” ba lần, được đông đảo thiếu nữ tự
xưng là “Nguyên tiêu” chạy ào theo.
Nhưng hôm nay, trước mặt
mọi người nhìn đến Nguyên Dắng cùng một nữ tử dáng vẻ chật vật tay nắm tay,
thái độ gần gũi đi lại khắp nơitrên đường, chỗ phồn hoa nhất rêu rao, trong
phút chốc vô số trái tim vỡ nát.
“Hu hu...... Ta không
muốn sống nữa, Nguyên công tử lại nắm tay nữ nhân kia......”
“Đúng vậy, làm cho người
ta rất đau lòng, tuy rằng Nguyên công tử vừa yếu ớt vừa tùy hứng, lại vừa tính
toán, nhưng người ta vẫn thích hắn ba năm lẻ hai mươi lăm ngày rồi......”
“Vậy nữ nhân là ai? Sao
nhìn không quen mặt vậy? Nha! Vô cùng bẩn thỉu, ánh mắt của Nguyên công tử bị
sao rồi?”
“Ai! Quên đi, hay ta quay
đầu thích Khúc phòng thu chi thì tốt hơn, Khúc phòng thu chi bộ dạng cũng tuấn
tú lịch sự, Ừm... Nhưng mà trình độ giảo hoạt của người nọ cùng Nguyên công tử
không hề thua kém, rất khó đối phó!”
Dọc theo đường đi, Nguyễn
Chân Chân nghiến răng nghiến lợi bị Nguyên Dắng kéo đi, một mặt nghe vô số
tiếng hét, tiếng nức nở, tiếng xuýt xoa, cùng với tiếng lau nước mũi, một mặt
còn phải đề phòng bất cứ lúc nào cũng sẽ có người tập kích mình. Mới vừa rồi có
một nữ hài tử chạy như điên đến trước mặt nàng, đỏ ửng một đôi mắt thỏ nhìn
chằm chằm nàng xem đầy đủ 5 phút, mới “Oa” một tiếng che mặt khóc rống lại chạy
như điên mà đi.
Cái gì cùng cái gì a,
nàng mới đến, đã đắc tội ai chứ? Khiến cho một phố nữ nhân dường như đều cùng
nàng có cừu oán? Đương nhiên không cần hỏi, đầu sỏ gây nên chính là nam nhân
chết tiệt bên cạnh tên “Nguyên nhân” này!
“Ngươi muốn uống chút trà
lạnh hay không? Còn có, nơi này mứt táo ăn ngon lắm có muốn nếm thử xem?” Đi
được một đoạn, Nguyên Dắng ở một chỗ cửa hàng trà lạnh dừng chân lại, ngưỡng cổ
“Ùng ục ùng ục” Uống vài bát nước trà, lại bưng một chén đến đút cho nàng,
trong tay còn cầm một miếng điểm tâm nóng hổi.
“Tránh ra!” Mới vừa rồi
tuy rằng không bị cô chủ khách sạnxem trọng, nhưng tốt xấu gì cũng đã ở nơi đó
ăn cơm xong uống qua trà miễn phí, cho nên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Chân
Chân ngoảnh sang một bên, hoàn toàn không tiếp nhận hảo ý của hắn.
“Nếm thử thôi, nếu không
sẽ hối hận a!” Hắn không chết tâm, buông bát, đưa một bàn tay nắm cằm của nàng.
“Buông ta ra!” Nàng bị
động tác của hắn phát hoảng, nghiến răng nghiến lợi cả giận nói: “Nếu ngươi
không muốn gặp Diêm Vương thì nhanh chóng buông ta ra!”
“A? Dám uy hiếp ta? Hắc
hắc, lá gan rất lớn nhỉ!” Dáng vẻ ngạo nghễ vô lại, làm ra vẻ không tin tưởng,
đồng thời còn giống như khiêu khích tiến đến nàng bên tai nói nhỏ: “Nói cho
ngươi biết, công tử ta cố tình không muốn gặp Diêm Vương gia, cũng cố tình
không muốn buông ra ngươi.”
“Ngươi!” Nàng tức giận
đến mức huôn mặt nhỏ nhắn xanh mét, đáy lòng một lần rồi lại một lần phát ra
lời thề, đợi khi được giải khai huyệt đạo, thì là ngày tên nam tử khinh bạc này
đi tìm chết!
“Tức giận sao? Bộ dáng
tức giận thật là đẹp mắt, mặt đỏ ửng giống như một quả táo.” Hắn vui mừng quá
đỗi lấy hai tay nhéo mặt nàng, còn vặn vẹo mân mê ra đủ loại hình dạng, đùa vui
vẻ đến quên trời đất.
Người đi đường đầy đường,
lam cho tất cả bọn họ đều nhìn đến choáng váng cả mắt, đại thẩm bán lạnh trà mở
lớn miệng, trong tay mang theo ấm trà, không hề ý thức được mình đã rót trà đến
chảy thành sông luôn rồi.
“Heo@#$%^&...... Ta
*&^%$@@!” Nguyễn Chân Chân mắng, quả thực không thể tin được hắn sẽ ở trên
đường cái khinh bạc mình như vậy, bất đắc dĩ huyệt vị bị điểm, nàng không thể dùng
sức đá văng tên tiểu tử khốn kiếp này ra, chỉ có thể giận dữ mắng ra câu khiến
cho người nào đó cười sặc sụa.
“Đang nói cái gì thế, để
cho ta đoán xem, đoán xem nào......” Hắn cẩn thận đoán, nghiêng đầu, phi thường
nghiêm túc suy tư, lại như chợt hiểu: “Dừng tay...... Tên khốn kiếp này?” Không
sai, ngươi chính là tên khốn kiếp! Nguyễn Chân Chân trợn mắt nhìn hắn.
“Oa!” Hắn như là phát
hiện ra một chuyện thú vị gì, lại là một trận vô cùng phấn khởi, “Cũng biết
mắng chửi người sao? Giọng mắng chửi nghe thật hay, tiếp tục tiếp tục, mắng
thêm vài câunữa đi, ta còn muốn nghe!”
Hai bàn tay to bận rộn
không ngừng càng lúc càng không có quy tắc, buông gò má của nàng ra, một lát
càng không ngừng vỗ vai của nàng, vuốt dọc theo sống lưng của nàng, lại theo đường
cong linh lung hướng mông xinh đi vòng quanh......
“Ngươi là tên biến thái
vô sỉ hạ lưu xấu xa đáng giận đến cực điểm......” Nguyễn Chân Chân thiếu chút
ngất xỉu, tên háo sắc bại hoại này!
Xấu hổ và giận dữ đan xen
tiếng mắng, không hề dừng lại từ từ đi xa,dáng vẻ thân mật nóng bỏng ái muội có
thừa của hai người, trong mắt người qua đường bên cạnh, không hề nghi ngờ lại
đưa tới một trận đau lòng muốn chết, tiếng hút không khí cũng những lời bàn
luận sôi nổi.
Suốt theo đường đi,
Nguyên Dắng giở trò ăn nộn đậu hủ, nghe tiếng mắng trong miệng giai nhân , đi
thẳng đến phố Đông, một chỗ có một bảng hiệu thật to trước cổng “Cầm đồ” , mới
cảm thấy mỹ mãn thu tay.
Nghỉ chân, khẽ ho khan
một tiếng, rèm cửa rủ xuống lập tức vừa vén lên, phía sau tiếp trước chạy ra
hai lão nhân, lão thái thái cộng lại chừng một trăm hơn tuổi, vừa thấy hắn liền
mặt mày hớn hở.
“Công tử, hôm nay về thật
sớm! Chơi vui không?” Nói chuyện là lão đầu râu bạc, vẻ mặt nếp nhăn nở rộ
giống như đóa hoa cúc.
“Công tử, ăn cơm chưa? Ai
nha, chỉ sợ ngài không ăn ngon, ngẫm lại tên Khúc phòng thu chi kia nghèo chỉ
còn cái mạng, có thể có gì để chiêu đãi ngài chứ, chùng tôi đang định mang chút
điểm tâm đến cho ngài đây!” Mở miệng là lão thái thái mập mạp, cũng đang cười
như đóa hoa cúc nở rộ.
“Công tử, quả phụ nhà
Liễu thợ rèn ở trấn phía nam hôm nay lại tới nữa, nói là muốn chuộc tượngQuan
Âm của vong phu nàng ba tháng trước cầm ở trong này, ngài nói xem mấy món đó
đâu giá trị bao nhiêu, sao nàng ta lại vẫn không hết hy vọng nhỉ?” Đại cúc hoa
nói không dứt.
“Công tử, hôm nay ta làm
nhiều nước ô mai, rồi đem ướp lạnh, xem hôm nay thời tiết thật là nóng, ngài
mau uống vào một ít xua tan nóng bức đi.” Một đóa đại cúc hoa khác cũng tiếp
tục líu ríu không ngừng.
Sau đó, căn bản không cho
chủ nhân nhà mình mở miệng, hai ánh mắt nhất trí chuyển sang hướng Nguyễn Chân
Chân mặt mày lãnh đạm trăm miệng một lời hỏi: “Công tử, vị này là......” Nguyên
Dắng còn chưa kịp trả lời, cổ tay trắng noãn luôn luôn bị hắn nắm ở trong tay
đột nhiên tránh thoát, trong khoảnh khắc lấy được tự do, lại lấy tư thế chỉ
mành treo chuông, không chút khách khí hướng Nguyên Dắng đánh tới......
“Phanh” một tiếng, Nguyễn Chân Chân vẫn chưa kịp nhảy
nhót bị mình đã trả thù thành công, ngược lại khiếp sợ nhìn người nam nhân mình
một chưởng đánh bay, ngã xuống đất không dậy nổi.
Có lầm hay không? Hắn,
hắn lại không biết võ công? Dọc theo đường đi, nàng nhận định hành vi cử chỉ
phóng đãng vô lương của công tử nhi, chắc chắn sẽ có một chút công phu, bằng
không sao có thể cả gan làm loạn như thế? Nhưng mới vừa rồi, lòng bàn tay nàng
vừa chạm đến thân hình hắn, rõ ràng là một người chưa bao giờ tu luyện qua nội
công tâm pháp!
Chột dạ, hoảng loạn, nghi
hoặc, còn có một chút hối hận nháy mắt nảy lên trong lòng. Nàng so với ai đều
rõ ràng hơn, sức lực một chưởng vừa rồi có bao lớn, hậu quả có bao nhiêu nghiêm
trọng.
“Công tử!” Hai tiếng kêu
to chỉnh tề như nhất, vang vọng phía chân trời.
Tiếp theo, hai đóa cúc
hoa không bao giờ hiền hòa nữa, giống như lệ quỷ của địa ngục đến đòi mạng. Một
người nhanh chóng chạy về hướng Nguyên Dắng, một người khác đằng đằng sát khí
hướng Nguyễn Chân Chân công kích, khí thế hung hãn, quả thực làm người ta líu
lưỡi.
“Dừng tay! Không được đả
thương nàng......” Nguyên Dắng từ trên đất ngồi dậy, một tay nhấc thân mình,
một tay ôm ngực, hơi thở mong manh, ý tứ lại hiểu được rõ ràng.
“Công tử! Nha đầu chết
tiệt này đã đả thương ngài, dù nàng ta có chết một vạn lần cũng không đáng
tiếc!” Bị gọi lại, lão đầu tuy rằng không phục, cũng không dám làm ngược lại ý
của chủ nhân, chỉ phải trừng mắt nhìn Nguyễn Chân Chân, dùng ánh mắt chém vào
nàng thương tích đầy mình.
Kinh ngạc nhìn chằm chằm
vào Nguyên Dắng bị lão thái thái nước mắt đan xen ôm vào trong ngực, mặt trắng
bệch, Nguyễn Chân Chân một câu cũng không nói nên lời.
“Ngươi lại đây.” Hắn nhìn
nàng, lại suy yếu gọi nàng.
“Làm...... Cái gì?” Nàng
cũng nhìn hắn, nhưng không có ý định đi qua, chân ngược lại hướng về phía sau
lui hai bước.
Nếu hắn có một chút võ
công, như vậy nàng tuyệt sẽ không sinh ra một tia áy náy, nhưng hắn lại chỉ là
một dân chúng tầm thường tay trói gà không chặt, sự thật đặt ngay trước mắt làm
nàng vô cùng bối rối.
“Theo ta đi vào.” Hắn ý
bảo nàng vào nhà. Nguyễn Chân Chân cắn răng một cái, nàng luôn luôn dám làm dám
chịu, nếu hắn sẽ chết như thế, vậy nàng đền mạng cho hắn là được! Nghĩ đến điều
này, hai chân không tự chủ được bước nhanh theo.
“Không đứng đắn(*)......”
Đằng trước, hơi thở hắn đã mong manh, chẳng hiểu sao lại thốt ra một câu như
vậy.
(*)Bất Tam, Bất Tứ: cái
tên của hai lãonhân gia
Cái gì? Hắn còn có khí
lực mắng nàng không đứng đắn?!
“Không được tổn thương
nàng...... Không được......” Nguyễn Chân Chân làm sao cũng nghe không hiểu từng
câu nói đứt quãng của Nguyên Dắng, ngẩng đầu tim đập mạnh và loạn nhịp thấy hắn
chân mềm nhũn, thân mình ngã ra sau, một ngụm máu tươi thẳng tắp phun ra ngoài,
bất tỉnh nhân sự.
“Công tử!” Hai tiếng kêu
to lại vang vọng phía chân trời một lần nữa, tiếp theo là một trận gào khóc
rống......
Thời gian không đến một chén
trà nhỏ “Người tấn công” Nguyễn Chân Chân đã bị áp đến sau hậu viện của Nguyên
gia, lui ở một gian phòng thu thập sạch sẽ chỉnh tề, mặt không chút biểu cảm
nhìn chăm chú vào trường hợp trước mắt.
Nàng im lặng nhìn hai lão
nhân tươi cười sáng rỡ khi vừa thấy đến chủ nhân nhà mình, hiện tại lại đang
trừng mắt nhìn mình tựa như Hắc Bạch Vô Thường, lão nhân gia lo trong lo ngoài,
vội vàng truyền nội lực cho Nguyên Dắng, vội vàng bưng thuốc đến cho hắn, còn
vội vàng...... Giám thị mình.
Bọn họ là sợ nàng chạy
trốn sao? Bờ môi khô ráp lặng lẽ nở ra một nụ cười khổ, nàng tưởng, nếu hiện
tại phải chết là nàng, sẽ có người thay nàng lo lắng, vì nàng khổ sở sao? Không
có. Nàng nửa đời cực khổ, cô đơn sống trên đời, chưa từng có một ai chân chính
quan tâm đến mình.
Khi còn bé, ăn nhờ ở đậu,
nhận đủ mọi nhân tình ấm lanhxem đủ các loại xác mặc; Không bao lâu sau bị bắt
tập võ, hơi có một chút không vừa ý, đó là vô tận đánh chửi; Sau khi thành
niên, kiếm ăn ở đầu đao mũi kiếm, nếu không hoàn thành được nhiệm vụ, sẽ phải
chịu đựng sự khổ sở của độc dược trong cơ thể phát tác hành hạ.
Mà người hấp hối trước
mắt kia, so với nàng lại hạnh phúc hơn rất nhiều. Ít nhất còn có người thương
yêu quan tâm hắn, lo lắng cho hắn, muốn cứu hắn...... Trong lòng nàng đột nhiên
cảm thấy vô cùng hâm mộ hắn.
“Ta không thể giết
ngươi!” Vừa nấu thuốc, vừa trông coi nàng, lão đầu trừng mắt nhìn Nguyễn Chân
Chân, trong miệng luôn luôn lẩm bẩm không ngừng, thời khắc nhắc nhở chính mình,
sợ bản thân trong một lúc không thể kiềm chế được, sẽ vung chương bổ thẳng vào
nàng.
“Nếu hắn chết, các ngươi
giết ta đền mạng là được.” Nàng nhẹ giọng nhận lời. Những lời này làm những
người trong phòng hút một ngụm khí lạnh, bốn luồng ánh mắt sắc như dao đảo qua,
hận không thể đem nàng ăn sống nuốt tươi.
Lão đầu cắn răng “Khanh
khách” Rung động, lại chắc như đinh đóng cột gằn từng chữ: “Công tử bảo ta
không giết ngươi, Nhậm Bất Tam ta sẽ không giết ngươi!”
Nhậm Bất Tam? Nguyễn Chân
Chân tựa hồ có chút hiểu được, vì sao Nguyên Dắng lại nói: “Không đứng
đắn...... Không được đả thương nàng”, Bất Tam, Bất Tứ, kỳ thực là tên hai người
này? Làm sao lại có người mang loại tên này? Nghe qua rất buồn cười, nhưng
Nguyễn Chân Chân một chút cũng cười không được, bởi vì hắn trước khi chết, lại
còn quan tâm đến tính mạng của nàng, không cho người ngoài tới giết nàng.
Nàng làm sai rồi sao? Hạ
thủ đả thương lầm một người có lòng tốt khó gặp? Nàng từ nhỏ đến lớn cho tới
bây giờ không gặp qua người tốt, nàng không biết dạng người gì mới xem như
người tốt, tựa hồ lúc này đây gặp, lại bị nàng đánh đến mức sắp mất tính mạng.
Nguyễn Chân Chân tiếp tục
lui ở góc phòng, hai tay gắt gao ôm lấy hai đầu gối của mình, lén lút đem mặt
vùi vào hai cánh tay, khóc rấm rứt......
☆☆☆
Nguyên Dắng không chết.
Hắn không chỉ có không chết, còn sống được rất tốt, không chỉ có sống được rất
tốt, sau đó còn đang tính toán thêm những mưu ma chước quỷ thiếu đạo đức.
Chợt nghe thấy hắn bản
thân bị trọng thương, bất cứ lúc nào cũng có thể đến địa phủ để trình diện, một
đám người làm khó dễ Nguyễn Chân Chân lúc trước nay người trước tiếp nối người
sau, thúc ngựa đuổi tới, đông nghìn nghịt một nhà.
“Có nặng lắm không? Có
nguy hiểm tính mạng hay không?”
“Rốt cuộc là hôn mê hay
sắp chết vậy? Sao lại không có một chút động tĩnh?”
“Đúng đó, sao hơi thở ra
nhiều hơn hít vào vậy?” Lúc này màn đêm buông xuống, vài người tụ tập thành một
nhóm, giơ cao đuốc, trên cao nhìn xuống vị Nguyên gia công tử nằm ở trên giường
kia, nhắm chặt hai mắt vẫn cứ mê man bất tỉnh, bảy miệng tám lời hỏi nữ đại phu
duy nhất trong phòng.
Nữ đại phu không nói một
lời, chỉ hé miệng cười, đi đến bên cạnh bàn cầm lấy giấy bút “Xoát xoát xoát”
khai ra phương thuốc.
“Nga, hiểu rồi, có thể
uống thuốc chính là còn có thể cứu, nói như vậy, hơn nửa khắc sau hắn sẽ chết
đúng không......” Vây quanh giường, cô chủ khách sạn, nói được một nửa, đột
nhiên im bặt, thức thời nhìn hai vị lão bộc luôn luôn canh giữ ở trong phòng vẻ
mặt vạn phần khẩn trương, nhanh chóng thu nhỏ miệng lại: “A, ý của ta là Nguyên
công tử của chúng ta nhất định có thể trường mệnh trăm tuổi, tai họa ngàn
năm......” Nghe vậy, lão bộc vừa lòng thu hồi ánh mắt giết người, rốt cục yên
tâm.
Nữ đại phu khám bệnh tuổi
không lớn, cũng là đại danh thần y lừng lẫy, nàng nguyện ý ra tay cứu giúp,
công tử khẳng định sẽ không chết được, cái gọi là đại nạn không chết, tất có
hạnh phúc cuối đời, nhất định phải đi đốt pháo ăn mừng một phen mới được!
Chỉ tiếc, trong phòng này
trừ bỏ hai người bọn họ vui mừng khôn xiết như vậy, sẽ tìm không ra được người
thứ ba.
Nghe...... “Ai!” Có người
đang thở dài.
“Xong rồi xong rồi, lần
này không được may rồi!” Có người ai thán.
“Ai đã hạ thủ vậy? Sao
lại nhẹ đến thế?Trước khi xuống tay chưa ăn cơm no sao?” Có người đang hỏi.
“Nguyệt đại phu, người
không chẩn đoánlầm chứ?Không bằng chẩnlại một lầnnữa đi? Lầm chẩn sẽ khôngtốt
đâu......” Còn có người đang chất vấn chất lượng tay nghề của nữ thần y, tựa hồ
không đem bệnh nhân chẩn ra thành bệnh tình nguy kịch là không cam lòng mà.
Luôn luôn đứng ở góc
tường, không yên bất an, đang chịu lương tâm khiển trách,Nguyễn Chân Chânsau
khinghe thấy những lời này, ngạc nhiên không thể tin vào của lỗ taimình. Bọn
họ...... Không phảibằng hữu của Nguyên Dắng sao? Cho dù không phải bằng hữu,
cũng nên là hương thân, hàng xóm, cho dù không có tình nghĩa, cũng xác nhận
ngày xưa không oán, ngày gần đây không cừu, cớ gì? Muốn rủa hắn đi tìm chết?
“Khụ! Món nợ ta hứa tháng
này trả cho hắn, lại không xong, đến cuối tháng này, ta tính tính...... Tổng
cộng là một trăm ba mươi bốn lượng. Ông trời ơi, ta phải chạy nhanh về nhà nhìn
xem còn có cái gì có thể cầm nữa không.”Nói chuyện làHoàng Phủ tiên sinh mở
trường dạy học.
“Kia tính cái gì nha, ta
còn nợ hắn hai trăm tám mươi chín lượng bạc, mấy khẩu đất cằn của ta hắn lại
nhìn không vừa mắt, giờ cũng cầmkhông được nữa nè!”Khiêng cái cuốc, cuốn ống
quần, mới từ trong vườn bước vào,mặt Tiểu Cùkhổ đại sầu thâm.
“Ai, ta nói, Khúc phòng
thu chi, lần này ngài tự mình chạy đến, là muốn thừa dịp Nguyên công tử chết,
muốn đục nước béo cò thu hồi này toà nhà
đúng không? Gian nhà rách nát ngoài cửa trấn nhiều năm không sửa chữa dột nát
hết, quý nhânngàithật sự ở không nổi nữa sao?”Cô chủ khách sạncười hì hì châm
chọc: “Xembàn tínhngài lần này đánhcũng thật vang! Bất quá ta chỉ không hiểu,
ngàitốt xấu gì cũng quản lí bạc trấn này nhiều năm, số bạc
ngài kiếm được thường ngày chạy đâu mất hết rồi?”
“Vậy còn ngươi?Ngươi tới
làm gì?Chẳng lẽ khách sạn của ngươi cũng thiếu tiền của họ Nguyên sao?” Khúc
phòng thu chichế giễu, mặt vẫn cứvân đạm phong khinh, không thừa nhận cũng
không phủ nhận, hỏi ngược lại: “Còn có nữ nhân Hoa Trà Yên kia luôn e sợthiên
hạ không loạn hôm nay sao lại không đếngiúp vui......” Hắncòn chưa dứtlời, từ
ngoài phòng một nữ nhân trẻ tuổi trang phục đạo sĩ và đạo cụ hạng nặng giống
như trận gióvọt vào, một tay cầmkiếm gỗ đào, một tay cầm một lá bùa, trên
vaicòn mang mộtgói đồ to. Mọi người nhìn lên, đúng lànữ đạo sĩhọ Hoa trên đạo
quan phía Tây.
“Chết...... Chết......
Chết chưa vậy?” Nàng chạy đến cấp, mái tóc đã thành cỏ bồng, còn vừa thở hổn
hển vừa hỏi: “Ôi mẹ tôi ơi, buổi trưa hôm nay ta bất đắc dĩ mới tự mình xuống
núi đến trấnMã gia bên cạnhlàm cọc cúng bái hành lễ, làm đến một nửa chợt nghe
Tiểu Kinh gọi người mang thư đến nói rằng Nguyên công tử của chúng ta đã sắp
chết,ta chạy nhanh ngựa không dừng vó trở về, đến năm mươi dặm nha, ...... Năm
mươi dặm đó...... Vù vù......”
“Chạy gấp như vậy làm gì?
Đâu có ai trành giành chuyện làm ăn của cô, chúng tôi đâu thèm viết mấy chữ bùa
chú gà bới đó làm gì.” Cô chủ khách sạnbĩu môi, cười khẩy nói: “Ta đoán là sợ
bỏ lỡ trò hay xemđúng không?”
“Vội vã trở về đương
nhiên là có đạo lý của vội vã trở về!” Hoa đạo sĩ nói đúng lý hợp tình: “Nếu
chết rồi, ta liền phải về nhà để lấy trang phục và đạo cụthu hồn, còn phải
thuận tiện đến cửa hiệu quan tài thông báo cho lão Tạ một chút; Nếu tạm thời
chỉ hấp hối, thì phải chuẩn bị mọi thứ trước...... Nói với ngươi,ngươi cũng
không hiểu đâu, khác nghề như cách núi mà!”
“A a, chúng ta Hoa đại sư
thật đúng là tận chức tận trách a, nói thật sự đầy đủ nghề nghiệp phẩm hạnh,
thật làm gương chođạo sĩkhắp thiên hạ!” Dự tính trở về trường tìm cái gì cầm
tạm để trả nợ, Hoàng Phủ tiên sinh trước khi đi cũng không quên vui vẻ châm
chọc người một chút.
“Vô nghĩa, nếu đổi ngươi
là ta, chỉ sợ chạy đến còn nhanh hơn.” Hoa đạo sĩ mặc kệ hắn, quay đầu hỏi nữ
đại phu: “Có chết không? Ngô, nhưng không sao, ta có hai loại trang phục và đạo
cụ đều có chuẩn bị, không sợ làm lỗi đâu.”
Nữ đại phu có tiếngtính
tình rất tốt, vẫnkhông nói một lời, chỉ nở nụ cười, nắm lấy tay hai lão nhân
gia trong phòng đang giận đến mức đỉnh đầu sắp bốc ra hơi nước đi nấu thuốc.
Thấy không còn trò gì hay để nhìn đám đông còn lại cũng hứng thú rã rời ào ào
rời đi.
“Nói nhanh lên, rốt cuộc
là ai có lá gan đả thương hắn? Vậy” Hoa đạo sĩ vẫn chưa có ý định đi, tìm cô
chủ khách sạn hỏi thămchân tướngsự tình: “Người khác không biết, ngươi đương
nhiên biết, đúng không?”
“Quản nhiều như vậy làm
gì?Dù sao không phải ta.” Cô chủ khách sạn nhún nhún vai, nói rõ hết thảy không
liên quan đến mình.
“Đó là ai vậy? Mau nói
cho ta biết, nếu không tối nay ta sẽ ngủ không yên nha!” Hoa đạo sĩ chưa từ bỏ
ý định.
“Nói cho ngươi làm cái
gì? Muốn thay hắn báo thù sao? Ai, ta nói, ngươi từ khi nào thì trở nên nhiệt
tình như vậy?” Cô chủ khách sạn hồ nghi ngắm nàng, trên khuôn mặt tô son điểm
phấn đột nhiên cười hì hì: “Chẳng lẽ, ngươi cũng là một『 nguyên tiêu』? Coi trọng Nguyên công tử nuông
chiều từ bé của chúng tôi?”
“Chẳng qua ta chỉ có
thiện tâm, quản việc hồng trần thôi, ai có công phu nấu Nguyên tiêu (bánh trôi
nước) ăn! Nói sau ta đối với tiểu hài tử không có hứng thú.” Hoa đạo sĩ trợn
mắt liếc nàng, một đôi mị nhãn nhanh như chớp vừa chuyển, liếc mắt đến Nguyễn
Chân Chân ngồi co ro ở góc phòng đang xuất thần nghe các nàng nói chuyện.
“Muộitên là...... Nguyễn
Chân Chân? Đúng không?” Nàng đi qua, đem Nguyễn Chân Chân từ góc nhỏ lôi ra
ngoài.
“Đúng vậy.”
“Muội luôn luôn tại nơi
này?” Hoa đạo sĩ như đăm chiêu nhìn nàng, ánh mắt khẽ chuyển, lại nhìn Nguyên
Dắng trên giường.
“Đúng vậy.”
“Không lẽ chính muội đã
đem hắn làm thành như vậy?”
“Đúng vậy.” Nàng thừa
nhận toàn bộ.
“Ha ha!” Hoa đạo sĩ vỗ vỗ
tay, cười tươi như hoa: “Làm tốt lắm!”
Gì? Nguyễn Chân Chân
trừng lớn mắt, nữ nhân trước mắt này xem ra đối với Nguyên Dắng cũng coi như có
tí xíu quan tâm. Nàng không phải mới vừa nói nàng chạy năm mươi năm, là bởi vì
nghe nói Nguyên Dắng bị thương, mới vội vã gấp trở về?
“Thật sự là thay trời
hành đạo! Lòng người sảng khoải! Muội muội đừng sợ, nếu Khúc phòng thu chi bọn
họ muốn căn cứ theo pháp luật của trấn định tội cho muội muội, ta nhất định sẽ
giúp muội nói lý với bọn họ, không chỉ có như thế, ta còn muốn đề cử danh hiệu『Anh hùng ý chí kiên cường và tấm lòng
son giàu lòng hi sinh』 năm
nay , khen ngợi hành vi anh dũng của muội muội, oa ha ha ha ha!” Hoa đạo sĩ vừa
vui vừa líu ríu nói không ngừng, hiển nhiên Nguyên Dắng bị thương đã làm nàng
ấy vô cùng hưng phấn.
Nguyễn Chân Chân cảm thấy
đầu choáng váng. Cái cô gái này, thì ra cùng với đám người vừa rồi thực sự
giống nhau, đều là xuất phát từ mục đích của chính mình tiến đến nhìn xem
Nguyên Dắng rốt cuộc có chết hay chưa.
Nơi này cùng nơi khác có
gì khác nhau chứ? Lòng người vẫn dễ thay đổi như thế, lòng người khó lường,
người người đều vì lợi ích chính mình mà không để ý người kia chết hay sống.
Cùng hang hổ của Tín Dương Hầu so sánh với nhau, nơi này chẳng qua cũng chỉ là
một hang sói khác mà thôi!
“Ngẫu vi cộng mệnh điểu, đô thị khả
liên trùng(*)” A! Nguyễn Chân Chân cảm thấy phát lạnh, không nhịn được nhìn ngườiđáng
thương đang nằm trên giường, hơi
chútđồng tình.
(*)Những
con chim cùng rừng
Thảm họa mạn ai nấy bay bay
“Ầm ỹ chết đi được......
Nếu không im miệng...... Khụ khụ...... Cuối năm lợi tức thêm thu gấp ba......”
Trên giường bay tới tiếng thở hổn hển giống như sắp tắt thở.
“Ô ô, tiểu nữ tử không
quấy rầy ngài nghỉ ngơi, lập tức cút liền...... Lão nhân gia ngài nghỉ ngơi
dưỡng thương thật tốt, nhớ phải nhất định để tiếng xấu muôn đời nhé!” Hoa đạo
sĩ thấy tình thế không ổn, lập tức thu thập gói đồ chạy lấy người.
“Ta đây cũng đi rồi,
ngươi nên hảo hảo còn sống, ngàn vạn lần đừng chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ
cũng phong lưu a!” Cô chủ khách sạn nhìn thấy bệnh nặng cũng đã tỉnh, cũng
nhanh chóng chạy theo Hoa đạo sĩ chuồn mất, hoàn toàn không lo lắng trong phòng
còn giữ một thủ phạm cực kỳ nguy hiểm nhất.
Chẳng lẽ các nàng sẽ không sợ nàng lại ra tay đem
Nguyên Dắng đánh chết sao? Tầm mắt trong suốt quét về phía giường, gặp Nguyên
Dắng tựa hồ vẫn cứ nhắm mắt lại, Nguyễn Chân Chân lén lút di động bước chân,
muốn rời khỏi nơi này.