Dạy Dỗ Ác Ma
Thư, Quan Chấn Ngôn biết Đỗ Nhược Đồng cùng mẹ cô tham
gia bữa tiệc, buổi trưa hắn ở nhà dùng cơm. Sau đó hắn
thuận tiện đến phòng làm việc, cùng Quan Ngữ thảo luận vấn đề phân chia cổ
phiếu trong công ty. Đến chín giờ tối, hắn mới trở về nhà
Không nghĩ rằng, Quan Chấn Ngôn mới đi vào phòng
khách, cả người ngây ngẩn.
Phòng khách dùng đá cẩm thạch màu đen có một gốc cây
khổng lồ cao cỡ nửa người, cây Hải Đường đang đứng nghiêm trong chiêc chậu sứ
màu trắng .
Một ánh đèn chiếu vào cây, cánh hoa màu trắng ở gió
đêm đang lúc mở rộng thân thể. Không gian phòng khách vốn lạnh lẽo, vì vậy mà
tăng thêm mấy phần vẻ đẹp Đông Phương .
“Đây là vật gì?” Quan Chấn Ngôn hỏi.
“Là cây Hải Đường.” Bạch mẹ nói.
“Con biết rõ đây là cây hải đường, nhưng nó bày ở chỗ
này làm cái gì?”
“Nhược Đồng nói hoa Hải Đường mau tàn, nhưng con lại
không hay đi tới đình viện, nó chỉ còn cách đem hoa để trong phòng khách, để
cho con có thể nhìn thấy’’
“Nhiều chuyện.” Quan Chấn Ngôn thấp giọng oán trách,
thân thể vẫn đứng ở trước cây hải đường, nhìn thật lâu.
Hắn chưa từng hoài nghi vợ của hắn có ánh mắt thẩm mĩ
tuyệt vời đến vậy —— từ vị trí các món ăn dinh dưỡng, cùng phòng ăn, những thứ
kia trong phòng khách cũng đều do cô bày biện.
Giống như cây hải đường trước mắt, tuyệt đối không
phải là bình thường. Chỉ từ góc độ nghiêng của cây, đến đóa hoa lưa thưa hấp
dẫn sắp hàng hình dáng, liền biết nàng đối với hoa có nhiều dụng tâm rồi.
Giống như cô đối với hắn vậy. . . . . .
Quan Chấn Ngôn xoa nhẹ lên thân cây hải đường, cánh
hoa rơi xuống trong lòng bàn tay hắn.
Hắn nhìn, mỉm cười.
‘ Hôm nay con mới ra cửa, Nhược Đồng ở trong đình viện
đười mấy lần, nhìn đông nhìn tây đúng là muốn tìm hoa hải đường hoàn mỹ nhất
———” Bạch mẹ tiếp cận tới đây nói.
“Để cho người ta trực tiếp mang hoa tới đây không phải
được sao.” Vẫn muốn mạnh miệng một phen, làm như nói nhiều một câu tốt cho Đỗ
Nhược Đồng tim của hắn sẽ phải đắm chìm một phần.
“Nhược Đồng nói, cánh hoa đưa tới sẽ nhỏ, ít đi cái gì
mùi vị linh tinh…, chính con đi hỏi nó đi. Tốt nhất, có rãnh rỗi con nên cùng
nó tản bộ ở ngoài đình viện, nhất cử lưỡng tiện (một
công đôi việc)!” Bạch mẹ nói.
“Con không phơi nắng.”
“Từ nhỏ dì đã nhìn con lớn lên, làm sao lại không hiểu
rõ con? Trước khi Nhược Đồng gả tới đây, không phải ở nhà thỉnh thoảng con cũng
mặc áo ngắn tay sao? Nhưng bây giờ con mặc áo dài tay ra ngoài thì lại ngại
nóng, mặc áo ngắn tay lại sợ vết sẹo lộ ra ngoài ? Nó sẽ không để ý đến vết sẹo
của con đâu, con còn không hiểu rõ điều này sao?” Bạch mẹ nói.
“Miệng nói không thèm để ý, không thấy được lại thật
sự là không để ý.” Quan Chấn Ngôn nói nhỏ một tiếng, trái tim khó tránh khỏi
vẫn có chút ngăn cách.
“Dì đã nói với con bao nhiêu lần, Nhược Đồng cùng La
Gia Lệ không giống nhau. La Gia Lệ sẽ chỉ ở trước mặt cháu giả dạng ngoan hiền,
ở trước mặt chúng ta liền giở ra tính khí đại tiểu thư ——”
“Con không muốn nhắc tới người kia.” Thì ra là, tất cả
mọi người đều nhìn ra được La Gia Lệ dối trá, chỉ có hắn ngu ngốc mới cho rằng
khi La Gia Lệ cười lên có năm phần giống khuôn mặt tươi cười của Đỗ Nhược Đồng.
“Con đó, nên quý trọng, không quý trọng. . . . . .”
Bạch mẹ một nhắc đi nhắc lại liền dừng lại không được.
” Tháng sau con muốn dẫn Nhược Đồng đến Zehder hưởng
tuần trăng mật.” Hắn vội vã dùng lời nói chặn lại lời nói luyên thuyên của Bạch
mẹ
” Đúng đó!” Bạch mẹ lập tức giang hai cánh tay, cho
hắn một cái ôm.
Bạch mẹ, dì đừng như vậy.” Quan Chấn Ngôn không được
tự nhiên, lại không đành lòng đẩy Bạch mẹ ra.
“Cuối cùng con cũng thông suốt, biết quý trọng nó.”
Hai mắt đẫm lệ Bạch mẹ, chợt vỗ bả vai Quan Chấn.
“Trước đừng nói cho cô ấy, con muốn cho cô ấy một sự
bất ngờ.”
Bạch mẹ gật đầu.
“Vậy. . . . . . cô ấy . . . . . Có nói tối nay mấy giờ
sẽ trở về không?” Quan Chấn Ngôn không được tự nhiên kéo kéo cổ áo, cảm thấy
rất nóng.
“Tài xế mười giờ sẽ đi đón Nhược Đồng.” Bạch mẹ cười
trộm một tiếng, không dám cười đến quá lớn.
“Con biết rồi.”
Quan Chấn Ngôn bước nhanh trở về phòng của hắn. Một
đóa hoa hải đường màu hồng nhạt đặt ở đầu giường của hắn, bên cạnh là một tờ
giấy, chữ viết Đỗ Nhược Đồng xinh đẹp :
Đây là đóa hoa em thích nhất, đưa cho anh.
Quan Chấn Ngôn ấn xuống tờ giấy một nụ hôn,…
Hắn nhìn xuống đồng hồ đeo tay, cho là hắn còn thời
gian có thể tắm rửa, sau đó lại đi đón cô.
Hắn chuẩn bị cho cô một kinh hỉ, nói cho cô biết
chuyến du lịch tuần trăng mật.
Khi đêm tân hôn của tối nay,. . . . . .
Đỗ Nhược Đồng không phải lần đầu tiên cùng mẹ tham gia
triển lãm, nhưng lại là lần đầu tiên cô xa hoa ra giá mua trang sức ——
Một vòng tay Phỉ Thúy có giá trị tương đương với một
chiếc xe thể thao đắt giá.
Tối nay, những quý phu nhân kia cũng tới. Đám thái
thái (bà lớn) kia
trong miệng nói vòng tay có nhiều tiện nghi, lại có nhiều thích hợp với m tất
cả họ đều giống xem chuyện cười, dường như chờ mẹ của cô tìm lý do từ chối.
Các nữ nhân xấu bụng này, tất cả đều nhìn đúng, mẹ cô
không cách nào từ trong túi ba lấy ra tiền —— một vợ cả qua đời mười năm, vẫn
còn không có bị phù chánh( thời xưa,lấy thiếp lên làm vợ) nhị phu nhân, địa vị
hiển nhiên thấy rõ.
Thế là, Đỗ Nhược Đồng cà thẻ mua vòng tay Phỉ Thúy
kia.
Mẹ của cô cười không khép miệng, cái quý phụ nhân khác
hoàn toàn hồng mắt.
“Đỗ thái thái, bà thật là mệnh tốt, con rể ra tay hào
phóng như vậy.” Một đám nữ nhân vây lấy hai mẹ con cô, ngươi một lời ta một câu
nói lấy.
“Nhược Đồng a, chồng cháu rất tốt với cháu nha.” các
phu nhân đều nhìn chằm chằm lấy chuỗi hạt dây chuyền Kim Châu (ngọc
trai màu vàng) kiệt tác MI- KIMOTO
trên cổ Đỗ Nhược Đồng, nhìn viên Kim Châu mượt mà bóng loáng chói mắt như tơ
lụa, cũng biết Đỗ Nhược Đồng được nhiều cưng chiều.
“Đúng vậy, Chấn Ngôn đối với cháu rất tốt.” Cho nên,
cô chỉ phải đối tốt với hắn gấp bội lần
Không biết hắn thấy hoa hải đường chưa? Hắn sẽ thích
thôi. Đỗ Nhược Đồng nhớ tới Quan Chấn Ngôn, nụ cười trên khuôn mặt mềm mại
tuyết trắng giống hoa Hải Đường một dạng phong tình.
“Nghe nói, tính khí Quan Chấn Ngôn không được tốt.”
Nhóm tam cô dùng vẻ mặt đồng tình nhìn Đỗ Nhược Đồng, muốn từ trên mặt cô thấy
được một chút xíu khổ sở.
“Tính khí hắn không phải không tốt, hắn chỉ không có
thói quen cùng người khác giao tiếp. Đỗ Nhược Đồng cười nói, hoàn toàn giống
dáng vẻ hạnh phúc của một nữ nhân đang yêu.
“Nghe nói, thân thể hắn không tốt, giống như phơi mặt
trời bị dị ứng, bị thương cái gì.” Nhóm tam cô lục bà không tìm ra tật xấu trong
cuộc hôn nhân này thì không cam tâm.
Gương mặt Đỗ Nhược Đồng này tư thái tốt, nhưng gia thế
bối cảnh thật sự không tính là cao. Thế nào lại vượt một bước lên trước nữ nhi
của các bà, leo lên đầu cành rồi sao? Tám phần là Quan Chấn Ngôn có bệnh không
tiện nói ra, không dám với cao những người danh tiếng khác, nên mới cho Đỗ
Nhược Đồng tiện nghi.
“Thân thể hắn cũng không tệ lắm, chỉ vì cầu kì và kén
chọn trong ăn uống, cho nên nhìn có chút gầy. Nhưng anh ấy rất khỏe mạnh, cũng
rất rắn chắc ! Tai nạn xe cộ nhiều năm trước, đã sớm không có ảnh hưởng gì
rồi.” Đỗ Nhược Đồng cười yếu ớt hồi đáp, nụ cười kia lại chưa từng đạt tới
trong mắt. Tức giận khiến cổ họng cô ngứa ngứa, cônhất định dùng hết hơi sức đè
nén mình, mới có biện pháp không đứng trước mặt các nữ nhân tán hươu tán vượn
này gầm thét
Tại sao họ lại bới móc đủ điều về Quan Chấn Ngôn như
thế ?
Họ so với hắn cố gắng làm việc hơn sao? Họ so với hắn
có cống hiến cho xã hội sao? Họ có biết hàng năm công ty của hắn quyên góp bao
nhiêu kinh phí công ích(lợi ích chung) không,
trợ giúp những người có thể lực kém?
Những chuyện này, trong một khoảng thời gian cô đều từ
trong miệng Quan Ngữ nghe được. Chẳng lẽ chỉ vì Quan Chấn Ngôn không quen biểu
đạt, không thường công khai lộ diện cho nên ưu điểm của hắn hoàn toàn bị gạt bỏ
sao?
“Cánh tay phải của Chấn Ngôn vẫn còn đau nhức sao?”
Một giọng nữ tràn đầy quyền uy hỏi.
“Chấn Ngôn “, ‘ ‘cánh tay phải’’? Đỗ Nhược Đồng kinh
ngạc ngẩng đầu, cùng một gương mặt lạnh nhạt bốn mắt giao tiếp.
“Xin hỏi cô là?” Đỗ Nhược Đồng lễ phép hỏi.
“La Gia Lệ, tôi đã từng là bác sĩ điều trị của Chấn
Ngôn.” ánh mắt La Gia Lệ dừng ở đồ nữ trang có giá trị hết sức xa xỉ của cô.
“Cô mạnh khỏe. Làm phiền cô quan tâm, tay phải của anh
ấy không có vấn đề gì.” Đỗ Nhược Đồng gật đầu, nhìn thẳng cặp mắt có địch ý rõ
ràng của đối phương. Cô ấy gọi hắn là Chấn Ngôn? ! Vị bác sĩ La này, tại sao
lại gọi hắn thân mật như vậy? Trong lòng Đỗ Nhược Đồng không thoải mái, vướng
mắc dường như xuất hiện.
“Ai hừm, đây không phải là bác sĩ La Gia Lệ sao? Cô đã
trở về nước.” các phu nhân rối rít đồng loạt vây qua
Mẹ Đỗ Nhược Đồng thấp giọng giới thiệu, La Gia Lệ là
vợ tái giá (vợ
kế) một đại vương trong ngành
cao su ở Indonesia, một năm vẻn vẹn sẽ ở Đài Loan nghỉ ngơi bốn tháng, ra tay
chi tiêu số tiền kinh người.
Có tiền thì như thế nào? Cô không cho rằng bộ dạng La
Gia Lệ sẽ vui vẻ. Ít nhất, La Gia Lệ không có vui vẻ như cô.
“Nhược Đồng à, định lúc nào thì sinh con vậy?” Có
người quay đầu lại hỏi cô.
” Trước mắt chúng cháu còn muốn hưởng thụ thế giới của
hai người.” Đỗ Nhược Đồng lễ phép hồi đáp, suy nghĩ cũng là càng bay càng xa.
Lúc nào thì mới có thể về nhà đây? Cô đã rất không bình tĩnh rồi. Người này
không nên quá thân thiết với người quen sơ chứ?
“Thế giới hai người? Thật đúng là ngọt ngào!”Vẻ mặt La
Gia Lệ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói.
“Đi.” Một nam nhân trung niên toàn mùi rượu, đi tới
bên cạnh La Gia Lệ, không nhịn được khẽ hô một tiếng với cô.
La Gia Lệ lập tức nặn ra một khuôn mặt tươi cười, xoay
người rời đi.
Chẳng qua là, chân trước La Gia Lệ mới đi, tiếng bình
luận liền theo sau ——
“Nghe nói chồng La Gia Lệ ở Đài Loan nuôi hai tiểu lão
bà rồi. Nghe nói, mới kết hôn một tháng, chồng cô ta liền mang gái về nhà. . .
. . .”
“Tính ra…, bác sĩ La cũng coi như đủ vốn, năm ấy lúc
kết hôn, chồng của cô ấy không phải sang tên cho cô ấy hai tòa nhà cao cấp sao.
. . . . .”
Đỗ Nhược Đồng không muốn nghe, cô hoài niệm nơi ở rộng
lớn yên tĩnh, cúi đầu cùng mẹ nói: “Mẹ, mười giờ, chúng ta nên đi, Chấn Ngôn
đang chờ con ở nhà.”
“Ai da, người ta còn là cô dâu mới, nhanh lên một chút
trở về đoàn viên (sum
họp).” hội tr phu nhân tôn quý nhìn Đỗ Nhược Đồng một
cái.”Cháu ở đây đợi đi, ta gọi tài xế đưa mẹ cháu về’’
“Ai hừm, vậy thật là xấu hổ rồi?” Đỗ Giản Mỹ Tú vui
vẻ, hưng phấn nhéo lấy tay của nữ nhi.
“Vậy phiền toái bác rồi.” Đỗ Nhược Đồng biết mẹ cô
muốn dựa thế tên hội trưởng này đã lâu rồi, cũng không tiện nói thêm cái gì.
“Hôm nào cháu cùng chồng đến nhà ta làm khách.” Hội
trưởng nói.
“Cám ơn bác đã mời.” Đỗ Nhược Đồng lễ phép chào tạm
biệt với một đám người, gọi điện thoại cho tài xế Vương thúc đang chờ ở gần
đây, nói mười phút sau đến cửa khách sạn.
Đỗ Nhược Đồng đi tới lầu một bên trong đại sảnh đợi
xe, La Gia Lệ đang cùng trượng phu ngồi ở một bên, hai người không nói một câu,
trượng phu của cô ấy không nhịn được rung chân, lấy tay gõ ghế sa lon.
La Gia Lệ chớp mắt nhìn cô, ý vị khiêu khích trong mắt
rất đậm.
Đỗ Nhược Đồng không muốn suy đoán La Gia Lệ tại sao
đối với cô đầy cõi lòng địch ý, cô chỉ nhẹ gật đầu tỏ vẻ lễ phép, liền chuyên
tâm chờ xe.
Linh Linh. . . . . .
“Vương thúc, cháu đang ở cửa ra vào.” Đỗ Nhược Đồng
nhận điện thoại.”A! Cháu thấy xe của bác rồi.”
Xe hơi màu đen đứng ở trước cửa.
Đỗ Nhược Đồng mới đứng lên, đột nhiên cánh cửa của xe
bị mở ra
Quan Chấn Ngôn mặc tây trang đơn giản màu xám đậm,
khuôn mặt lạnh lùng đang nhìn về cánh cửa của khách sạn.
“A ——” Đỗ Nhược Đồng kinh ngạc hô nhỏ một tiếng, kìm
lòng không được bắt đầu chạy chậm bước lên trước.
Quan Chấn Ngôn tới đón cô!
Đỗ Nhược Đồng chạy như bay đến trước mặt hắn, bỗng
chốc bước chân không có cách nào ngừng lại, thiếu chút nữa liền vọt vào trong
ngực của hắn.
“Đi giầy cao gót chạy bộ, không sợ ngã sao ?.” Quan
Chấn Ngôn đỡ lấy bả vai của cô, nhíu mày.
“Anh. . . . . .” Cô còn thở không được, trước hết bận
bịu mỉm cười.
Biểu tình vui vẻ của cô không chút nào giữ lại mà trực
tiếp tiến vào trong lòng hắn, lòng Quan Chấn Ngôn bỗng ấm áp, đôi tay che ở
trên vai của cô, cũng không tự giác cong lên khóe môi.
“Sao lại tới ?” Cô ngửa mặt nhìn hắn, trong mắt đều là
nụ cười.
“Đến gần đây làm chút việc, thuận tiện tới đón em. Lên
xe đi ——” Quan Chấn Ngôn nửa nghiêng người sang, ôm chầm bả vai của cô, vì cô
mở cửa xe.
Đỗ Nhược Đồng lén nhìn một cái bàn tay trên vai, ngực
lo sợ, chóp mũi cũng có chút ê ẩm.
“Ừ.” Cô cười với hắn, chợt chui vào trong xe.
Đột nhiên, phía sau có người kêu ——
“Chấn Ngôn!”
Đỗ Nhược Đồng ngẩng đầu hướng sau vai hắn nhìn —— là
La Gia Lệ.
Quan Chấn Ngôn không quay đầu lại, nhưng trong nháy
mắt nhu hòa trên mặt hắn liền thu lại. Con mắt hắn nhíu lại, thoáng qua trong
mắt một đạo lệ khí (tàn
ác).
Quan Chấn Ngôn nhanh chóng ngồi vào bên trong xe,
thuận tay kéo cửa xe lên.
“Chấn Ngôn——”
Âm cuối của La Gia Lệ cùng đóng cửa phanh một tiếng,
đồng thời bên trong xe bị khóa vào.
“Lái xe.” Quan Chấn Ngôn gầm nhẹ nói.
Xe bỗng chốc đi phía trướcĐỗ Nhược Đồng theo từ ánh
mắt oán hận của La Gia Lệ ngoài cửa xe, chuyển qua trên người Quan Chấn Ngôn——
hắn ngồi rất thẳng, cả người ngồi giống như là tượng đá bị nguyền rủa .
“Anh . . . . .” Đỗ Nhược Đồng thấp giọng mà nói ra.
” Hiện tại anh không muốn nói chuyện.” Quan Chấn Ngôn
nghiêng người sang, hai cánh tay khoanh tay ở trước ngực, không nhìn cô một
cái.
Đỗ Nhược Đồng nhìn phía ngoài cửa sổ, lại nhìn thấy
khuôn mặt ưu thương như muốn rơi lệ của cô ngoài cửa sổ.
Cô không biết hắn và La Gia Lệ có quan hệ như thế nào,
nhưng cảm xúc của Quan Chấn Ngôn rõ ràng như thế. Nếu như không phải có ý nghĩ
với đối phương, không cần tức giận như thế!
Biết hắn đang để ý đến chuyện nữ nhân khác, giống như
có gai đang đâm vào ngực cô, đâm vào mỗi một lần hô hấp cũng có thể cảm thấy
thật là đau.
Đỗ Nhược Đồng đưa mắt nhìn cửa sổ xe, muốn trộm nhìn
vẻ mặt hắn, lại phát hiện hắn đã sớm quay lưng lại, cũng giống cô đang nhìn ra
ngoài cửa sổ.
Cô bất ngờ cúi đầu, ngón tay lặng lẽ xoa đôi hoa tai
làm bằng ngọc trai, đột nhiên phát hiện nhiệt độ ngọc trai, thật ra thì ——
Rất lạnh
Dọc theo đường đi, khuôn mặt Quan ChấnNgôn rét lạnh,
Đỗ Nhược Đồng cũng không muốn mở miệng nữa.
Sau khi về đến nhà, cô muốn nói lại thôi chỉ nhìn hắn
một cái .
“Cái gì anh cũng không muốn nói.” Quan Chấn Ngôn tự
mình đi về phía cầu thang, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì.
Đỗ Nhược Đồng đứng phía dưới bậc thang, nhìn thân ảnh
cao ngạo từ chối của hắn, ngực chảy máu tựa hồ rất đau đớn, tuyệt vọng, nhất là
tâm trạng của cô trong thời điểm này.
“Em không muốn gánh chịu mặt trái tâm tình của anh!
Chẳng lẽ em không có tâm tình sao? Chẳng lẽ em sẽ không bị tổn thương sao? Anh
không muốn nói thì cái gì cũng đừng nói! Từ nay về sau, em sẽ coi mình là vợ
được anh dùng tiền mua, em không muốn quan tâm đến hỉ nộ ái ố của anh nữa, anh
cứ tiếp tục cô độc thêm nữa đi!”
Đỗ Nhược Đồng gầm nhẹ hết những lời này, nước mắt đã
sớm đảo quanh hốc mắt.
Nhưng cô không khóc.
Cô kiên cường thẳng tắp sống lưng, cũng không quay đầu
lại đi lên lầu, đi qua hắn.
Cô biết hắn đang nhìn cô, nhưng cô không nhìn hắn, một
lần cũng không có.
Đỗ Nhược Đồng như cái xác không hồn quay trở về phòng
mình, không nhúc nhích ngồi ở trước bàn trang điểm, trong hốc mắt nước mắt vẫn
không rơi xuống. Cô không cần phải làm kẻ ngu nữa rồi, không cần để cho tâm
tình của mình theo hắn phập phồng không chừng.
“Mình đã làm sai điều gì?” Cô khàn giọng hỏi chính
mình trong kính.
Từ nhỏ đến lớn, bà vú đã dạy cô, muốn đem tâm so
tâm.”Trong lòng không muốn, đừng đẩy cho người” , là bà vú dạy cho cô câu thành
ngữ này.
Nhưng còn chưa kết hôn, cô ở nhà cố gắng thì bị cho
rằng cố ý lấy lòng, mẹ cả, anh chị em trong nhà đều coi cô là kẻ tầm thường. Mà
sau khi kết hôn, cô cố gắng nhiều như thế sẽ bị Quan Chấn Ngôn coi là gì đây?
Vừa bắt đầu cô đã bị coi là kẻ có tâm cơ coi như xong,
thảm hại hơn chính là, hắn bây giờ vẫn coi cô như người ngoài, không muốn chia
sẽ tâm tư của hắn cho cô.
Nhưng cô đã không phải là Đỗ Nhược Đồng ban đầu gả cho
hắn nữa rồi, cô đối với hắn dụng tâm, dụng tâm đến nỗi cô không nghĩ rằng hắn
sẽ từ chối nữa. Nhưng là, chẳng ai có thể lường trước, trong lòng của hắn vẫn
còn vài phần dành cho La Gia Lệ?
Đỗ Nhược Đồng bỗng chảy nước mắt, nhưng cô liều chết
cắn môi, không cho phép mình rớt ra.
Phanh!
Cô nghe được tiếng cửa bị mở ra rồi lại bị đóng vào,
thân thể cô cứng đờ, không cho phép mình có bất kỳ phản ứng nà
“Anh nhờ Quan Ngữ giúp chúng ta sắp xếp một chuyến đi
Zehder ” Quan Chấn Ngôn nói.
“Em không đi.” Đỗ Nhược Đồng quay đầu, lần đầu tiên
trong đời tùy hứng không để ý tới người khác.
“Vậy anh gọi cho Quan Ngữ nhờ hủy bỏ.” Quan Chấn Ngôn
đứng ở phía sau cô, từ trong gương nhìn gò má tinh tế của cô.
Đỗ Nhược Đồng bỗng nhiên đứng lên, cái gì thái độ đúng
mực, cái gì nhẫn nại, tất cả đều quăng ra chín tầng mây. Cô xoay người, ánh mắt
phẫn nộ trừng hắn.”Em không quan trọng sao? Em không đáng để anh cố gắng sao?
Nếu quả thật anh muốn mang em đi Zehder, tại sao không thử nghĩ cách khiến em
đi?” Giọng nói của cô đang run rẩy, nhưng cô không quan tâm.
“Anh không muốn miễn cưỡng em, gả cho anh đã đủ khiến
em chịu ủy khuất rồi .” Hắn thấp giọng nói, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu cô, nhìn
ra phương xa.
“Quan Chấn Ngôn!” Đỗ Nhược Đồng mất khống chế kêu to
ra tiếng, ngón tay của cô dùng sức bưng lấy gương mặt của hắn, không cho hắn
lại tiếp tục tránh tầm mắt.”Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng em nói ——
em gả cho anh, một chút cũng không ủy khuất! Nếu như anh dám nói như thế một
lần nữa, em sẽ rời nhà trốn đi!”
Quan Chấn Ngôn nhìn ánh mắt vừa vội vừa giận của cô,
nhìn cô nước mắt tràn mi, cả trái tim hắn đau nhói.
Móng tay của cô khiến mặt hắn đau đớn nhưng hắn không
có la một tiếng đau, bởi vì hắn biết rõ so với hắn, cô càng khó chịu!
“Sau này anh sẽ không nhắc lại.” Hắn lau đi nước mắt
của cô, dịu dàng nói.
“Không, sau này anh sẽ lại nhắc lại chuyện này, bởi vì
anh căn bản không tin tưởng em. Anh tránh ra! Tránh ra!” Đỗ Nhược Đồng muốn đẩy
hắn ra, nhưng đôi tay run rẩy lại hoàn toàn không nghe cô sai khiến.
“Anh tin tưởng em.” Quan Chấn Ngôn nâng mặt của cô,
cúi đầu ở trên môi cô nói nhỏ: “Anh tin tưởng em.”
“Nếu như anh thật tin tưởng em, như vậy anh có bằng
lòng nói cho em biết chuyện giữa anh và vị bác sĩ kia không?”Ánh mắt l lạnh của
cô nhìn thẳng vào trong mắt hắn.
“Anh không muốn nói .” Quan Chấn Ngôn nhíu mày lại,
trầm giọng nói.
Bỗng chốc tâm Đỗ Nhược Đồng rơi vào hố băng, hắn vừa
dấy lên cho cô niềm hi vọng, tất cả trong nháy mắt lại bị vụt tắt
Cô buông tay ra, lui về sau mấy bước, kéo ra khoảng
cách.
“Anh đi đi, em bỏ qua, nếu như anh chuyện gì cũng
không muốn nói, chúng ta làm sao làm vợ chồng đây?” Cô không nhìn hắn, thanh âm
giống như từ chỗ rất xa bay tới.
“Làm vợ chồng vốn là không khó khăn, là tiêu chuẩn của
em quá cao ———” Quan Chấn Ngôn thẹn quá hóa giận tiến lên một bước, mạnh mẽ ôm
cô vào trong ngực, bá đạo hôn môi cô.
Cô giãy dụa muốn thoát khỏi hắn, hắn hôn khiến cho cô
hít thở không thông, hắn dường như điên rồi, hăn muốn nhìn phản ứng của cô.
Hắn chế trụ gáy cô, lửa nóng ở trong miệng cô lại cắn,
giống như hắn không ở đây lưu lại dấu vết, hắn sẽ không cam tâm.
Răng hắn cắn khiến cô đau đớn, môi của hắn mút khiến
cô bị thương, bàn tay của hắn lần vào trong áo cô, tức giận mà bóp nắn khiến
cho cô cảm thấy sợ hãi.
“Ngừng! Ngừng! Em không cần!” Đỗ Nhược Đồng cuồng loạn
đánh bờ vai của hắn, muốn kéo ra khoảng cách.
Quan Chấn Ngôn không để ý tới cô, môi của hắn rơi vào
trước ngực cô, ngón tay của hắn đang xé nội y cô, chiếm lấy nụ hoa của cô.
“Quan Chấn Ngôn , anh không nên động vào em !” Đỗ
Nhược Đồng thét chói tai ra tiếng, ngón tay dài chụp vào gương mặt của hắn.
Khi hắn sững sờ, Đỗ Nhược Đồng thành công thoát đi nắm
giữ của hắn.
Cô trốn tránh một góc ở gần cánh cửa, hai cánh tay ôm
thật chặt lấy trước ngực, phòng bị nhìn hắn.
Trâm cài ở búi tóc lúc này nhếch nhác tán lạc tại cổ
cô, xộc xếch, nhếch nhác giống vẻ mặt của cô lúc này.
Quan Chấn Ngôn nhìn bả vai run rẩy của cô, nhìn tư
thái từ chối của cô. Hắn khiển trách hành động của bản thân vừa rồi đã quá thô
bạo, tan nát cõi lòng, cảm giác này cũng đã đẩy hắn vào vực sâu.
Hắn không có cách nào suy nghĩ, từng bước từng bước
tiến về phía cô
Đầu ngón tay Đỗ Nhược Đồng hãm sâu vào lòng bàn tay
giữa, cô ngẩng cằm lên, không cho phép mình chạy trốn. Cô đánh cuộc một tia
quyến luyến cuối cùng—— đánh cuộc hắn sẽ không nhẫn tâm tổn thương cô!
Quan Chấn Ngôn đứng ở trước mặt cô, hô hấp nóng rực
kịch liệt giống như là đã chạy trăm mét.
“Cuối cùng em cũng nói ra được lời thật lòng, căn bản
ở trong lòng đã chán ghét anh đụng em!” Quan Chấn Ngôn rống to ra tiếng.
“Anh, đồ khốn kiếp!” Đỗ Nhược Đồng tát hắn một cái,
khuôn mặt trắng nõn của Quan Chấn Ngôn xuất hiện năm dấu ngón tay.
Hắn cũng không nhúc nhích, trừng mắt nhìn cô, giống
như bị sứ giả địa ngục nhập vào, ánh mắt bén nhọn, vô cùng âm hàn.
Đỗ Nhược Đồng chợt rùng mình một cái, đây là lần đầu
tiên cô sợ hắn.
“Ai cho phép em đánh anh ——” hắn càng không quên, một
cái đằng trước thẹn quá hóa giận đã cho hắn một bạt tai là La Gia Lệ!
“Nói! Ai cho em quyền tát anh!” Quan Chấn Ngôn bắt
được cằm của cô, ánh mắt bốc lửa nhìn thẳng cô.
Đỗ Nhược Đồng lửa giận đốt đi sợ hãi của cô, cô kéo
lấy cổ áo của hắn, cao giọng chỉ trích nói: “Cái bàn tay đó, là anh tự tìm! Anh
có biết anh vừa làm gì với em không ?’’Đầu óc Quan Chấn Ngôn lâm vào trống
rỗng, bàn tay của hắn từ cằm của cô lướt xuống vai cô
“Mặc dù em thích anh, nhưng em không nguyện ý bị anh
đối xử thô bạo như vậy!” Quả đấm của Đỗ Nhược Đồng cuồng loạn rơi vào trên
người hắn, mỗi một cái đều dùng toàn bộ hơi sức.
“Giữa vợ chồng, không phải nên tôn trọng lẫn nhau sao?
đã làm sai điều gì? Anh lại đối với em như vậy!” Nước mắt của cô rơi như mưa,
tất cả uất ức cùng sợ hãi tất cả đều trong cùng một lúc tràn mi.
Cô rống mệt mỏi, đánh mệt, vô lực thối lui ỷ lấy
tường, khuôn mặt tái nhợt đến cơ hồ cùng màu với vách tường.
“Anh…… khốn kiếp ——” Quan Chấn Ngôn gầm nhẹ một tiếng,
đem cô vững vàng kéo vào trong ngực.
Cô không phải chán ghét hắn nên mới kháng cự ! Cô là
bởi vì không muốn hắn đối đãi như vậy cho nên mới ngăn cản.
Đỗ Nhược Đồng bị cánh tay hắn kiềm đến đau, nhưng cô
đã không còn hơi sức từ chối.
Gương mặt của cô tựa vào vai hắn, trong khoảng thời
gian ngắn, hai người cũng tựa như run rẩy phát điên.
“Anh không quan tâm đến La Gia Lệ, người anh quan tâm
là em.” Quan Chấn Ngôn thấp giọng nói.
Đỗ Nhược Đồng giương con mắt, chống lại hai mắt ảo não
của hắn.
“Em muốn biết cái gì, hỏi đi.”
“Anh cùng La Gia Lệ đã từng là người yêu sao?”
“Đúng, hơn nữa còn thiếu chút nữa đính hôn.”
Trong phút chốc, Đỗ Nhược Đồng cảm giác mình không nên
hỏi . Dù sao, suy đoán là một chuyện, một khi nghe được hắn chính miệng xác
nhận, cô lại cảm thấy dạ dày ê ẩm, miệng có tư vị cực kỳ đắng.
“Là lâu ngày sinh tình, cho nên mới ở chung một chỗ
sao?” Cô vén sợi tóc rơi ra từ búi tóc cài lên tai, cố gắng cho biểu hiện của
cô được tự nhiên.
“La Gia Lệ là bác sĩ điều trị của anh, lúc ấy tính khí
của anh rất kém, cô ấy đối với những hành động của anh đều dễ dàng tha thứ, che
chở cùng chăm sóc. Mỗi ngày cô ấy đều giúp anh xoa bóp đến mấy tiếng đồng hồ
nhưng cũng không hề kêu mệt, lúc đó anh cũng khẩn trương cần một người nào đó
làm cho anh cảm thấy mình là một người đàn ông bình thường.” Quan Chấn Ngôn
nghiêm túc
Đỗ Nhược Đồng hơi nhếch môi, bàn tay không tự chủ được
mà nắm chặt lấy. Ông trời a, ngàn vạn lần đừng để cho hắn bây giờ còn thích La
Gia Lệ. Nếu không, cô được coi là cái gì?
“Vậy bọn anh vì cái gì mà không ở cùng nhau?” Cô thấp
giọng hỏi.
“Có một ngày, cô ấy cho là anh không có ở đây, liền
cùng bạn bè nói chuyện điện thoại. Ở trong điện thoại cô ấy nhắc tới, nếu không
phải là bởi vì bối cảnh cùng gia thế nhà anh hùng hậu, cô ấy mới lười phải miễn
cưỡng chịu những tính cách quái gở của anh. Cô ấy còn nói trên người anh toàn
là sẹo, nhìn thấy là đã muốn nôn, tựa như tích dịch (thằn
lằn) một dạng. . . . . .”
“Cô ấy nói bậy! Một chút cũng không giống!” Cô tức
giận đề cao âm lượng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng.
Quan Chấn Ngôn trấn an nhấn xuống bả vai của cô, hắn
đưa mắt nhìn ánh mắt xúc động cùng phẫn nộ của cô, lồng ngực cũng theo đó mà
nóng lên.”Cô ấy đã phải chịu báo ứng, thành tựu cùng tài phú hôm nay của anh đã
vượt qua dự tính của cô ấy. La Gia Lệ lấy việc coi trọng tiền bạc là chính, hẳn
là bây giờ đau đến không muốn sống.” Quan Chấn Ngôn phủ lấy mặt của cô, bên môi
lạnh lùng hiện ra vẻ tươi cười.
“Anh vẫn còn quan tâm đến cô ấy sao?” Cô bật thốt lên
hỏi.
“Dĩ nhiên không thèm để ý.” Quan Chấn Ngôn trả lời
ngay.
“Nếu như không để ý, tại sao mỗi lần vừa nhắc tới cô
ấy vẻ mặt lại bi thương?” Đỗ Nhược Đồng không hiểu, lông mày nhăn lại, trong
lòng vẫn để ý.
“Không có người con trai nào thích nhắc tới thất bại
trong quá khứ của mình. Huống chi, La Gia Lệ thừa dịp lúc anh chán nản, ở trên
vết thương sát thêm muối khiến anh cả đời cũng không thể quên.” Quan Chấn Ngôn
nghiến răng nghiện lợi nói.
Đỗ Nhược Đồng ngửa đầu đưa mắt nhìn hắn, đầu ngón tay
từ lông mi thuận theo đến sống mũi hắn, trượt đến đôi môi lạnh như băng của
hắn, tiếp theo trượt đến bên má hắn, xoa nhẹ vết sẹo màu trắng bên tai trái hắn
“Đừng ——” hắn trực giác mà nghĩ đẩy cô ra.
“Em rất vui vẻ vì chúng ta cãi nhau một trận, ít nhất
hiện tại em có thể biết trong lòng của anh đang suy nghĩ gì. Mặc dù cãi nhau
như vậy có chút kịch liệt, nhưng, rất đáng giá.” Cô nhón chân lên, trên vết
thương của hắn dịu dàng rơi xuống một nụ hôn.
Quan Chấn Ngôn cả người cứng lại, nhìn khuôn mặt nhỏ
nhắn ửng đỏ. Giờ khắc này, hắn biết tim của hắn hoàn toàn đã không thuộc về
mình nữa rồi.
Đưa tay gỡ xuống cây trâm trên tóc cô, toàn bộ sợi tóc
mềm mại rơi vào giữa lòng bàn tay của hắn, khiến cho hàng ngàn sợi tóc, suy
nghĩ của hắn, tim của hắn.
“Em . . . . . . chịu tha thứ cho hành động rất tệ của
anh sao, nguyện ý cho anh thêm một cái cơ hội sao?” Quan Chấn Ngôn không được
tự nhiên mở mắt, nói: “Em thật tốt. . . . . .”
“Em không có tốt đẹp như vậy, trong em cũng có một
phần ích kỉ giống La Gia Lệ —— em cũng biết rõ điều kiện của anh không kém, em
muốn dựa vào anh để cho mẹ em sống qua ngày thật tốt, cho nên, chúng ta mới có
cơ hội chạm mặt, kết hôn .” Cô trắng đen rõ ràng, đôi mắt cô thản nhiên nhìn
hắn.
Em cùng La Gia Lệ không giống, bởi vì em luôn thật
lòng cố gắng. Quan Chấn Ngôn nói nhỏ ở trong lòng.
“Vết thương của anh đối với em mà nói, vốn không phải
là chuyện qua trọng. Ở trong mắt em, anh rất đẹp —— thật.” Đỗ Nhược Đồng cầm
lấy cánh tay của hắn, nghiêm túc đến nhíu chặt mày lại.
“Nhìn anh.” Quan Chấn Ngôn nói.
Đỗ Nhược Đồng không hiểu mở to mắt.
Quan Chấn Ngôn thối lui một bước.
Hắn cởi áo khoác màu xám ra, ném xuống đất.
Hắn cởi áo sơ mi đen trên người ra, ném về sau.
Hắn ở trước mặt cô, trên người lộ ra—
Chỉ thấy lồng ngực cường tráng tái nhợt của hắn hiện
đầy lên những vết sẹo rậm rạp chằng chịt, giống như một tuyến đường sắt.
“Tại sao lại có nhiều vết sẹo như vậy?” Đến gần nhìn,
Đỗ Nhược Đồng cảm giác tim mình đang quặn đau.
“Tai nạn xe cộ lúc trước, nửa người của anh bị đè dưới
xe, xe bốc cháy đến mấy phút, mới được dập tắt. Cánh tay của anh còn giữ được,
quả thật là rất may mắn.”
Vành mắt Đỗ Nhược Đồng hồng hồng, đầu ngón tay yêu
thương mơn trớn mỗi một chỗ của vết thương. Cô không nói gì,chỉ mãnh liệt rơi
nước mắt, khóc đến không kiềm chế, khóc đến ngay cả hai vai cũng bắt đầu co
quắp.
“Nước mắt của em, có tính là rắc muối lên vết thương
của anh không?” Cô cắn đầu lưỡi, nghĩ muốn cười một chút để che giấu đi khuôn
mặt đẫm nước mắt của cô.”Thật xin lỗi, em luống cuống. . . . . . Em thật khổ
sở. . . . . .”
Mắt thấy nước mắt lại muốn chảy xuống, Đỗ Nhược Đồng
vội vàng thật chặt ôm lấy hắn, vùi mặt vào ngực hắn.
Cô ôm chặt như vậy, chặt đến nỗi hai người ngay cả hít
thở cũng khó khăn, chặt đến nỗi nhịp tim của cả hai đang đánh trống reo hò.
“Thật xin lỗi. . . . . . Vì tất cả. . . . . .” Quan
Chấn Ngôn nâng cằm của cô lên, kích động hôn môi cô.”Thật xin lỗi. . . . . .”
Hắn nói xin lỗi theo môi của hắn cùng đôi tay trượt xuống toàn thân cô, hắn
dùng nhiệt tình lớn nhất cùng dịu dàng cuốn lấy thân thể cô
Hắn vì cô mà đè nén suy nghĩ muốn đoạt lấy cơ thể cô,
cho đến khi môi của cô dưới môi hắn, đầu ngón tay, đạt tới khoái cảm: sau khi
thỏa mãn cao triều, hắn mới cho phép mình tiến vào phái nữ mềm mại, rực rỡ nhất
của cô, lần nữa dẫn cô vào trong thế giới hoan ái mà bay lượn.
Đêm tân hôn đến chậm, cảnh xuân vô hạn . . . . . .
Không!
Rạng sáng, Quan Chấn Ngôn từ trong ác mộng tỉnh lại.
Hắn kinh hãi nhảy người lên, tìm kiếm thân ảnh Nhược Đồng
Cô gối đầu lên một chiếc gối màu đen, lông mi dài nghỉ
ngơi, đôi môi màu hồng mê người khẽ nhếch, giống như đóa tường vi xinh đẹp.
Quan Chấn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, hắn nghiêng nửa
người sang, vùi mặt vào trong mái tóc cô.
Hắn nằm mơ thấy cô cùng một người khác cầm tay nhau,
rời khỏi thế giới của hắn!
Những năm gần đây, hắn cho rằng hạnh phúc trong nháy
mắt luôn bị phá hủy ——
Trước đêm tốt nghiệp đại học, hắn xảy ra tai nạn xe
cộ, ở trong bệnh viện ra vào suốt cả một năm.
Khi hắn cùng La Gia Lệ sắp đính hôn, lại phát hiện cô
là một người gian ác.
Hắn không có cách nào tin tưởng vào vận may của mình,
mà Đỗ Nhược Đồng lại tốt đẹp như vậy, giống như hắn không nên có .
Đầu tiên Đỗ Nhược Đồng cau lông mày lại, tiếp theo mở
mắt ra, con ngươi tỉnh táo ngây thơ mà hấp dẫn nhìn hắn.
“Trời đã sáng sao?” Giọng nói mềm mại hỏi.
Quan Chấn Ngôn cúi thấp người, hôn lên môi cô lần nữa,
cố ý không để cho cô có cơ hội thanh tĩnh. Ít nhất, thời điểm cô ở phía dưới
hắn rên rỉ, hắn có thể biết lòng của cô là đặt tại trên người hắn.