Nhớ lại kỷ niệm lần đầu đi xem mặt với Tống Anh, Tịch
Nhan không rét mà run.
Thời gian hẹn là buổi sáng ngày thứ bảy, là phía bên
kia định giờ. Buổi tối ánh trăng mờ mờ tỏ tỏ, chim chóc lơ mơ, người cũng thành
ra lờ mờ, nào đâu nếp nhăn, tàn nhang, … tất cả đều nhìn không ra. Hơn nữa, có
cô buổi tối nhìn thì là “mỹ nhân”, sáng ra lại hóa “khủng long”.
Giờ hẹn là 11 giờ trưa, là phía nữ bố trí, tất cả đều có dụng ý cả.
Nếu vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình thì có thể cùng
ăn cơm trưa, còn không thì cũng dễ kiếm cớ để từ biệt, mà không bị xem là thất
lễ.
10 giờ 55 phút, họ tới một quán cà phê nằm ở trung tâm
thành phố. Tống Anh nhìn quanh thấy bên kia chưa tới, mặt liền xị ra.
Tịch Nhan ngó đồng hồ: “Vẫn còn 5 phút nữa mà, biết
đâu người ta là người đặc biệt quý trọng thời gian thì sao”.
Quả nhiên, 10 giờ 59 phút, đàng trai có mặt đúng giờ,
lại còn đi cùng một đại tỷ tuổi tầm U40, chị ta vừa tới đã bước lên bắt tay hai
cô, vẻ rất nhiệt tình.
Tống Anh và Tịch Nhan đưa mắt nhìn nhau – chiêu gì thế
này hả trời?
Đại tỷ tươi cười giải thích: “Chị là chị họ của tiểu
Tưởng. Cậu ấy chưa có kinh nghiệm đi xem mặt, chị tới để giúp khuấy động không
khí. À, các em nói chuyện đi, cứ tự nhiên!”
Tịch Nhan và Tống Anh cùng quay ra nhìn cậu “tiểu
Tưởng” ấy, tuổi chưa tới ba mươi, mặc bộ comple rất vừa vặn, đeo kính không
gọng, da trắng, dáng thư sinh, nho nhã lịch sự… Về ấn tượng mà nói, xem như đạt
yêu cầu. Dù không hẳn là đẹp trai, nhưng nhìn thì không thấy ghét.
Chưa kịp mở miệng, tiểu Tưởng liền từ trong túi lấy ra
một tờ giấy, đưa cho Tống Anh, Tịch Nhan nhỏm dậy nhìn, ngẩn người.
Hóa ra là một bản lý lịch trích ngang, bao gồm ngày
tháng năm sinh, tốt nghiệp trường nào, thành phần gia đình, bối cảnh chính trị,
đơn vị công tác, lương, thưởng. Buồn cười nhất là còn có cả chòm sao, nhóm máu,
thích ăn hoa quả gì, yêu loài vật nào, rồi cả màu sắc đầy đủ và nghiêm túc như
hồ sơ của một minh tinh chưa thành danh.
Tình trạng đối phương thế nào thoáng trông đã rõ, cũng
chẳng biết hỏi thêm gì, chỉ biết giữ im lặng. Phía bên kia bắt đầu xuất quân.
“Cô Tống năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”, bà chị họ lên
tiếng.
“Em hai mươi tám tuổi”, Tống Anh thành thực trả lời.
Chị họ kinh ngạc, chớp mắt nhìn cô lần nữa: “Đúng là nhìn không ra, trông vẫn
còn trẻ lắm…”
Tiểu Tưởng lập tức lên tiếng: “Còn lớn hơn tôi một tuổi
lận!”
Tống Anh đá đá vào chân Tịch Nhan, cô biết ý, bèn đỡ
lời: “Anh Tưởng đây có bản lý lịch thật là đặc biệt, thật chẳng giống đi xem
mặt, mà cứ như đi cạnh tranh ứng tuyển vậy”.
Bà chị họ tiếp lời, tỏ ý không vừa lòng: “Bây giờ
người tài cũng đâu có dễ tìm”.
Tiếp sau đó, hai bên không biết nói thêm gì, sượng
sùng ngồi nhìn nhau. Tống Anh vươn người, phá tan bầu không khí căng thẳng:
“Xin lỗi! Chúng tôi xin phép đi nhà vệ sinh một chút”.
Vào đến nhà vệ sinh, Tịch Nhan hỏi Tống Anh cảm thấy
thế nào. Tống Anh tỏ vẻ xem thường: “Xem bản lý lịch của anh ta, có khi phải in
đến cả trăm bản cũng nên!”
“Vậy cậu có định qua lại với anh ta không?”
“Không biết”, Tống Anh dậm chân, chau mày, “Anh ta
không phải tuýp người tớ thích, có điều… có điều… ở tuổi như tớ đây, cũng ngấp
nghé đầu ba rồi, còn kén cá chọn canh làm sao được nữa…”.
“Nếu ngay từ đầu đã không có cảm tình, thì đừng miễn
cưỡng bản thân làm gì”. Tịch Nhan kiên định nói, đưa tay kéo Tống Anh ra khỏi
nhà vệ sinh.
Về tới phòng ăn, hai người còn chưa kịp ngồi xuống,
tiểu Tưởng và bà chị họ đã đứng lên.
Bà chị họ giọng hậm hực, vẻ ngạo mạn: “Nói thật, bây
giờ các cô gái có điều kiện tốt không thiếu, còn những chàng trai có điều kiện
như em họ tôi đây, thì lại không nhiều… Chúng tôi còn bận chút việc, xin phép
đi trước”.
Tống Anh cướp lời: “Vừa hay, chúng tôi cũng có việc
phải đi bây giờ”.
Tiểu Tưởng nhìn hai người họ, tay khẽ đẩy gọng kính
trên sống mũi: “Tôi đã thanh toán rồi, hẹn gặp lại!”
“Bái bai”
Tống Anh quay sang phía Tịch Nhan: “Nhất định là khi
chúng ta đi nhà vệ sinh, hai chị em họ đã bình phầm từ đầu đến chân tớ một lượt
rồi”, mặt tiu ngỉu như vừa mất của.
Lần đầu ra trận đã đụng ngay Waterloo[1], phải
ai cũng đều thấy không thoải mái.
[1]
Waterloo (18/6/1815): trận đánh cuối cùng và cũng là trận đại bại của hoàng đế
nổi tiếng nước Pháp Napoleon.
Việc gì phải tự mình làm khổ mình như thế! Tịch Nhan
trong bụng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng thì nói: “Có gì ghê gớm đâu! Người thì
gầy đét như con cá mắm, lại còn dẫn theo nguyên một bà chị họ, tùy tiện không
chấp nhận được. Tìm người quân sư như thế, đủ biết phẩm cách anh ta đến đâu
rồi”.
Tống Anh nhìn đồng hồ, thẫn thờ: “Mới có tám phút đồng
hồ, chẳng phải gần đây mấy chỗ môi giới hôn nhân đang tổ chức hẹn hò 8 phút đấy
thôi? Thật chả ra làm sao cả!”
Hai người vừa dợm bước đi, liền bị cô nhân viên ngăn
lại: “Ấy, các chị còn chưa thanh toán mà!”
Hai cô còn ngây ra chưa biết thế nào, cô nhân viên
nhanh miệng giải thích: “Người ta mới chỉ thanh toán phần của họ thôi, 50/50 mà!”
Bước ra cửa, ánh nắng giữa trưa chói chang lóa cả mắt.
Tống Anh và Tịch Nhan quay ra nhìn nhau, rồi không hẹn
mà cùng cười phá lên. Tiếng cười rơi vào khoảng không, ánh nắng xuyên qua đám
lá cây vương đầy vai. Biết đi đâu tìm người trong mộng đây? Không phải họ kén
cá chọn canh, mà bởi đàn ông tử tế giờ biết có mấy người!