Đám cưới, không phải hồi kết của câu chuyện, mà tất cả
mới chỉ bắt đầu.
Như tất cả mọi người, Trác Thanh Liên và Tịch Nhan,
hai tháng đầu sau đám cưới, như đắm chìm trong mật ngọt, vô cùng ngọt ngào.
Những chuỗi ngày sống chung êm đềm, hòa hợp như thời còn yêu tiếp tục tiếp nối
sau đám cưới.
Hàng ngày, Tịch Nhan sáng dậy lấy sẵn kem đánh răng
cho Trác Thanh Liên, rồi làm bữa sáng; trước khi đi làm, Trác Thanh Liên đều
nhớ hôn lên má Tịch Nhan; tan làm về nhà, Tịch Nhan giúp anh đi dép; thỉnh
thoảng rảnh rỗi, Trác Thanh Liên còn đích thân xuống bếp, trổ tài món thịt bò
xào ngũ liễu cay cay, đó là món mà Tịch Nhan thích nhất. Gặp trắc trở trong
công việc, khi chán nản hay buồn rầu, cô lại ngả vào lòng anh, khóc một trận đã
đời; tối đến, mái tóc dài của cô lại xõa tung, mặc sức vẫy vùng, cùng anh tận
hưởng những phút giây mặn nồng, cuồng nhiệt…
Tuần trăng mật nhanh chóng qua đi, Trác Thanh Liên lại
bận bù đầu với công việc. Đi công tác, họp hành, tiệc rượu, tiếp khách nhiều
không đếm xuể, thậm chí đến hai ngày nghỉ cuối tuần, anh cũng hẹn gặp hội bạn
làm ăn, cùng đi tập thể hình hay đánh golf, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nếu không
thì lại leo núi, câu cá, lượn lờ…
Người phụ nữ làm dâu nhà giàu, cô đơn, hiu quạnh hơn
người thường là lẽ thường tình. Tịch Nhan đã sớm có sự chuẩn bị tâm lý, cô
không phải kiểu người cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, đòi chồng phải kề
bên. Cô có sự nghiệp và những sở thích cá nhân của mình, không cần dựa vào
chồng vẫn sống vui vẻ thoải mái. Cô thích xem đĩa, lên mạng, tan giờ làm thì đi
siêu thị mua đồ, cùng chị em bạn bè đi dạp phố, uống cà phê.
***
Nhưng hôn nhân phiền toái hơn yêu đương gấp bội phần.
Kết hôn không phải là anh và em chúng ta lấy nhau, mà là gia đình anh và gia
đình em lấy nhau. Nhất là khi làm vợ thương nhân, phải biết đối nội đối ngoại,
giao tiếp xã giao. Trước đám đông, luôn phải mỉm cười đứng sau người đàn ông,
dù có làm bình hoa, thì cũng phải đứng cho chuẩn, diễn cũng phải diễn sao cho
tròn vai.
Quan trọng nhất là, phải làm sao để anh ấy mãi yêu
mình, làm sao cho tình yêu luôn tươi mới.
Không giống thuở yêu đương trên hoa dưới nguyệt, trong
cuộc sống hôn nhân thực tế hơn với mắm muối dưa cà, dăm ba câu chuyện vụn vặt,
rốt cuộc phải làm thế nào mới không khiến hương vị tình yêu thay đổi, từ quả
anh đào mọng đỏ tươi ngon thành ra quả sầu riêng vừa xấu xí xù xì lại bốc mùi,
mới không làm anh ta nhận ra rằng, người đẹp ngủ trong rừng mà mình xả thân,
tốn bao công sức khó nhọc đi giải cứu, hóa ra cũng chỉ là cô bé nhặt củi xoàng
xĩnh giữa phố phường…
Tịch Nhan không lo Trác Thanh Liên lạc lối, dẫu rằng
chốn hồng trần hỗn loạn, cám dỗ khắp mọi nơi, nhưng cô có niềm tin vào tình yêu
của hai người. Cô chỉ muốn làm người vợ dịu dàng, chu đáo nhất của anh, đem đến
cho anh một cuộc sống hạnh phúc, để bù đắp những năm tháng tuổi thơ u tối và
thiệt thòi trước kia.
***
Tan lớp, Tịch Nhan lủi thủi một mình trên phố. Con ngõ
nhỏ gần trường mới mở cửa hàng hoa. Cẩm chướng rực rỡ, hoa baby xinh xăn, bách
hợp trắng trong… Sau một ngày dài mệt mỏi, đắm mình giữa những khóm hoa ngát
hương thật nhẹ nhõm, thư thái làm sao. Bỗng, một thùng hoa chi tử chúm chím
chực nở níu chân cô lại.
Tịch Nhan thích nhất là hoa chi tử, cô những tưởng đó
là loài hoa không thể đem ra mua bán, chỉ có thể ngắm nhìn. Không biết rằng
ngày nay chỉ lên đến chợ hoa là mua được.
Tháng Sáu, lại đến mùa chi tử trổ bông… Lòng cô chợt
xao động, liền mua hết thùng hoa chi tử, nhanh chân bước về nhà.
Mở cửa bước vào, hơi lạnh ùa đến. Trác Thanh Liên đã
gọi điện nói hôm nay phải đi tiếp khách, không về ăn cơm tối. Bước vào phòng,
cô lôi tất cả bình hoa trong nhà ra, chia hoa cắm vào từng bình. Rồi lần lượt
bày hết lên bàn ăn phòng bếp, bàn trà phòng khách, tủ đầu giường phòng ngủ, ban
công, bậu cửa sổ.
Hương thơm lan tỏa khắp phòng, Tịch Nhan ngâm nga khẽ
hát, bắt tay vào làm món canh.
***
Trác Thanh Liên trở về nhà đã là mười một rưỡi đêm.
Anh rón rén mở cửa, căn phòng toàn một màu đen kịt. Tịch Nhan quen ngủ sớm dậy
sớm, anh không muốn bật đèn quấy rầy cô. Đặt cặp trên sofa, rồi dò dẫm vào bếp
uống nước.
Mở cửa tủ lạnh, một chiếc bánh sinh nhật to khiến anh
ngẩn người. Còn cả mấy món ăn, cà xào thịt, cá chép kho, thịt xào sợi, đều
những món anh thích ăn.
Anh nhấc hộp bánh sinh nhật ra, mở nắp, bánh ga tô kem
sữa tươi, trên viết: “Dật, chúc anh sinh nhật vui vẻ”.
Ngẩn ngơ nhìn, Trác Thanh Liên không nói được lời nào.
Rồi anh quay lưng bước về phía phòng ngủ, mở cửa. Tịch Nhan đang ngồi trên
giường trong bóng tối, anh vặn sáng đèn, không đợi cho cô kịp thích ứng với anh
đèn, đã ôm chặt cô vào lòng.
“Anh xin lỗi, Tịch Nhan, anh không dành thời gian cho
em, toàn để em phải đợi anh”. Anh siết cô vào lòng, day dứt nói.
Cô chậm rãi choàng tay qua eo ôm anh, khẽ nói: “Anh
biết hôm nay là ngày gì không?”
“Sinh nhật anh”. Trác Thanh Liên chạm khẽ lên đôi má
trắng trẻo của cô, dịu dàng: “Đến anh cũng quên mất”.
“Em cũng là trông thấy hoa chi tử mới nhớ ra đấy”, cô
ngước nhìn anh, ánh mắt trong veo, dịu dàng: “Người phụ nữ mà không nhớ sinh
nhật chồng mình, thì không phải là người vợ tốt”.
“Ngốc ạ!”. Đôi mắt anh ánh lên lấp lánh, gương mặt
bừng sáng nụ cười ấm áp, “Em không cần áp đặt tiêu chuẩn nào hết, trong mắt
anh, em mãi mãi là người vợ tuyệt vời nhất!”
“Đương nhiên là biết rồi”. Anh bẹo đôi má như quả ớt
chín của cô, “Những tâm tư xíu xiu của em, làm sao qua nổi hỏa nhãn kim tinh
của anh?”
Sau khi cưới, Tịch Nhan mua không biết bào nhiêu tạp
chí phụ nữ về xem, thầm học theo, xem người là làm người vợ mẫu mục thế nào. Có
lần, Trác Thanh Liên vô tình lật giở một cuốn, nhìn thấy một trang bài, Tịch
Nhan dùng bút nhớ đánh dấu lại, tên bài anh không nhớ rõ, nhưng nội dung đại
thể là, phụ nữ là bậc thầy nêm nếm trong gia đình, vừa lo làm món ngon bổ dưỡng
bày lên bàn ăn, còn phải để ý cảm nhận tâm lý của người chồng, phải nói lời
ngọt ngào, phải biết xức nước hoa, mặc nội y gợi cảm, tạo không khí ấm áp, lãng
mạn, để ngôi nhà tràn ngập hương vị hạnh phúc ngọt ngào…
***
“Nhưng mà, anh cũng vẫn cảm động đó thôi!”, Tịch Nhan
khẽ cắn môi.
“Anh cảm động không phải vì sự lãng mạn mà em dốc công
tạo ra, mà bởi tấm lòng em dành cho anh. Trong tình yêu, nội dung luôn quan
trọng hơn hình thức”. Trác Thanh Liên kéo cô vào lòng, xót xa, “Khi chưa yêu,
em có thể yêu cầu đối phương phải làm cho mình cái này cái kia. Nhưng một khi
đã có tình yêu, em sẽ không còn để tâm đến điều gì nữa. Tịch Nhan, đời này có
em, với anh là quá đủ rồi!”
Ngã vào vòng tay rộng rãi, chắc chắn của anh, Tịch
Nhan thoải mái hít một hơi sâu. Đống tạp chí vớ vẩn, mai phải đem quẳng hết vào
sọt rác!
Đêm ấy, trong căn phòng ngào ngạt hương hoa chi tử, cô
gối lên cánh tay anh, huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới bể, rồi bình
yên chìm vào giấc ngủ.
Ngoại truyện 2 – Tiểu
biệt thắng tân hôn
Tháng Bảy tiết trời oi bức, sáng dậy đã thấy anh nắng
chói chang.
Tịch Nhan đứng trước gương, áo sơ mi cộc tay màu hồng
phấn, chân váy bò màu xanh sậm, ôm sát người, để lộ đôi chân trắng trẻo thon
dài, đầy nữ tính.
Sau khi kết hôn, Tịch Nhan có hơi mập lên chút ít, sắc
mặt hồng hào, dáng vẻ thanh thoát, cộng thêm vẻ thục nữ nhã nhặn, dịu dàng vốn
có, càng gợi cảm hơn bao giờ hết.
Tịch Nhan là tuýp phụ nữ nhỏ nhắn, ngắm mãi không
chán, tuy không còn “con gái mười tám đôi mươi”, nhưng vẫn đang tuổi xuân phơi
phới, chân mày nhạt, đôi mắt sáng. Nay là phụ nữ có chồng, thêm vài phần phong
thái, chút thùy mị, yểu điệu, ngược lại còn có sức hút lớn hơn.
Trác Thanh Liên từ phòng ăn bước ra, nhìn cô đứng ngắm
mình trước gương, cạnh đó là chiếc vali du lịch to đùng.
Anh ngồi xuống sofa, cầm tờ báo lên lật giở vẻ như
không quan tâm, sau không nhịn nổi đánh mắt liếc nhìn cô vợ ăn vận gọn gàng
xinh xắn, chua xót nói: “Đi ra ngoài, lại còn ăn vận xinh đẹp thế kia, cẩn thận
không bị người ta cướp tài lại đoạt luôn cả sắc đấy!”
Nghỉ hè, trường trung học cơ sở C tổ chức cho giáo
viên đi Vân Nam du lịch, Tịch Nhan từ lâu đã muốn đi Lệ Giang, Tây Song Bản Nạp[1], cơ
hội này không dễ gì mà có, nên vô cùng phấn khích. Hơn nữa từ lúc họ kết hôn,
Trác Thanh Liên không tài nào sắp xếp được thời gian, Tịch Nhan cũng phải lên
lớp, trăng mật vẫn chưa đi đâu cả, nên anh dù trong lòng có không muốn cũng
không dám phản đối.
[1]
Tây Song Bản Nạp: Thắng cảnh du lịch thuộc tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.
“Ông xã à, chỉ có một tuần ngắn ngủi thôi hà”. Tịch
Nhan dịu dàng vỗ về anh, “Bảy ngày qua đi nhanh lắm!”
Anh không biết làm sao đành thở dài, đứng dậy khỏi
sofa, nhấc chiếc vali to oạch lên: “Đi nào, để anh đưa em ra sân bay”.
***
Đây còn là lần đầu Tịch Nhan đi máy bay, có chút lo
lắng, sợ say máy bay. Bình thường ngồi ô tô, nếu quãng đường dài, tốc độ nhanh,
cô đều say ngất ngư. Trác Thanh Liên suốt dọc đường động viên cô, còn giúp cô
chuẩn bị thuốc chống say, còn nhét đầy ba lô nào gừng, dương mai, táo chua,
…toàn những thứ giúp ăn ngon miệng.
Đến sân bay, anh vẫn chưa yên tâm, cẩn thận dặn đi dặn
lại cô giáo đi cùng đoàn. Cô giáo Tống không chịu nổi trêu chọc: “Giám đốc
Trác, anh cứ yên tâm đi. Cô giáo Đỗ đâu phải đứa trẻ lên ba…”
“Trong mắt tôi, cô ấy chính là đứa trẻ lên ba”. Trác
Thanh Liên âu yếm nhìn Tịch Nhan. Gương mặt thường ngày ngạo mạn, lạnh lùng,
không để lộ cảm xúc ấy, trước mặt phu nhân họ Kiều bỗng trở nên dịu dàng, say
đắm, làm cho cô giáo Tống không sao chịu nổi, cô quay mặt đi thì thào: “Ông
chồng mẫu mực hiếm có thế này… Làm ơn đi, đừng có kích động người ta nữa mà!”
“Đến nơi thì gọi điện cho anh nhé”. Ở cửa kiểm tra an
ninh, anh vỗ vỗ vào má Tịch Nhan. Cô mỉm cười gật dầu, giục giã: “Anh mau về
đi, không lại đi làm muộn mất”.
***
Lên máy bay, cô giáo Tống lén thì thầm với Tịch Nhan:
“Tống giám đốc Trác nhà cậu cũng thật làm trò. Tớ còn tưởng anh ta là kiểu
người lạnh như băng, nghiêm túc đến phát sợ cơ đấy”.
“Anh ấy chỉ dịu dàng như thế với vợ thôi”. Tịch Nhan
khẽ đáp. Trong lòng không khỏi buồn rầu. Bởi vì, cô đã bắt đầu thấy nhớ anh
rồi. Từ sau khi cưới, đây là lần đầu tiên cô xa anh lâu như thế. Lúc đầu, còn
hân hoan tung tăng như đứa trẻ được đi dã ngoại. Về sau, lại thấy cô đơn, nhàm
chán, ở thành phố xa lạ, giữa đám đông xa lạ, nằm trong căn phòng xa lạ, tất cả
đều khiến cô nhớ tới anh.
Ban ngày theo hướng dẫn viên loanh quanh khắp chốn.
Tối đến về khách sạn, việc đầu tiên cô làm không phải là đi tắm, mà là gọi điện
nói chuyện với Trác Thanh Liên.
“Sao rồi em, chơi vui không?”
“Cũng vui, nhưng mà mệt. Chân cẳng cứ như là không
phải của mình ấy”. Tịch Nhan tựa nghiêng trên giường. Lấy tay xoa xoa cẳng chân
đang căng cứng.
“Có phải bị cảm rồi không?”. Anh lo lắng hỏi.
“Đâu có đâu”.
“Thế sao giọng nói lại khàn thế kia, mà xem chừng cũng
không vui nữa?”. Anh vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ tung tăng của cô lúc ra khỏi cửa.
“Thổ nhưỡng không quen, tối ngủ không được ngon”. Cô
khẽ nói, “Anh biết không, em vẫn thấy lạ giường, lạ chỗ”.
“Bởi vì không có anh ở bên đúng không?”. Anh khẽ cười
vào điện thoại.
Cô giáo Tống mặc nguyên nội y từ phòng tắm bước ra,
giằng lấy điện thoại trong tay cô, hét to vào điện thoại: “Trác tổng, vợ anh ốm
rồi, suốt ngày ra ngẩn vào ngơ, ỉu xìu xìu, cứ như là mất hồn ấy…”
“Anh đừng nghe cô ấy nói bậy!”. Tịch Nhan giải thích
một cách khó khăn, “Chỉ là hơi mệt chút thôi”.
“Vậy thì ngủ sớm đi, nghỉ ngơi nhiều vào”.
Trước khi cúp máy, Trác Thanh Liên tự nhiên hỏi một
câu: “Bọn em bao giờ về Lệ Giang?”
“Chiều mai”. Cô lơ đãng đáp. Cúp máy, bật ti vi trong
phòng lên, đúng lúc đang phát bài Người yêu dấu,
sao không ở bên em:
“Không khí nơi đây thật trong lành,
Món ăn ở đây cũng thật đặc biệt,
Lette[2] ở
đây không giống nước,
Cảnh đêm nơi này rất giàu cảm xúc
…
Dù điện thoại có bao lời ngọt ngào, an ủi
Cũng không thể thay thế vòng tay ôm của
anh
Người yêu dấu, sao không ở bên em?
[2]
Lette: Rượu Lai Đặc.
***
Sáu giờ chiều hôm sau, đoàn cô tới Lệ Giang. Ăn tối
xong, cô giáo Tống và cô giáo Trần rủ nhau đi dạo phố, các thầy cô giáo khác
thì tụ tập chơi bài ở phòng bên.
***
Còn lại một mình Tịch Nhan, ngồi trên giường, mắt
không dời màn hình ti vi, tay cầm một bịch khoai chiên Lozzi Lozzi to tướng.
Bật qua bật lại mấy kênh, mãi chẳng tìm thấy chương
trình ưa thích.
Cô ngẩng đầu, qua làn kính cửa sổ dài sát đất, đưa mắt
nhìn ra xa, vầng trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng giữa bầu trời xanh thẳm. Ánh
trăng sáng trong cùng ánh đèn lung linh đua nhau tỏa sáng, cổ thành như trong
giấc mộng hoa lệ.
Chợt nhớ tới một câu trong quyển tạp chí du lịch: “Nếu
bạn yêu anh ấy, hãy cũng anh ấy tới Lệ Giang”. Lệ Giang là nơi vô cùng thích
hợp để nói lời yêu thương.
Đúng lúc cô định cầm máy gọi điện cho Trác Thanh Liên,
thì điện thoại đổ chuông.
“Nếu em mở cửa phòng ra, sẽ có một điều bất ngờ đón
đợi!”
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là tiếng của Trác Thanh
Liên. Tịch Nhan nhảy bổ khỏi giường, mở cửa, một bó to hoa chi tử trắng muốt,
còn cả gương mặt tươi cười anh tú của anh ẩn sau bó hoa.
“Ông xã!”. Cô không kìm nổi kêu lên, lao đến ôm chầm
lấy anh.
“Niềm vui bất ngờ này, em có thích không?”. Anh ôm
chặt cô vào lòng, gần như cắn lấy tai cô, nói.
Tịch Nhan bất ngờ hôn anh, miên man, uyển chuyển. Trác
Thanh Liên kinh ngạc trước sự nhiệt tình của cô, từng tế bào trên khắp cơ thể
đều bị cô lôi kéo, rồi thiêu đốt nhanh chóng. Anh mãnh liệt hôn phản công, đôi
tay nóng bỏng luồn vào bên trong quần áo, tự do du ngoạn khắp cơ thể cô.
“Bảo bối của anh!”. Anh khẽ kêu lên, cổ họng khô chảy
khàn đặc, cô thích tên gọi ngọt ngào này, càng hôn anh cuồng nhiệt hơn, trong
đầu lúc này chỉ còn duy nhất một tâm niệm: cô nhớ anh, cô muốn anh, người đàn
ông luôn mang đến cho cô những bất ngờ cảm động.
Trong đêm tình ái mê loạn ấy, giữa Lệ Giang xa lạ
nhưng mê hoặc lòng người, cô đã bộc lộ sự ham muốn anh, không giấu giếm.
Trước mặt Trác Thanh Liên, Tịch Nhan vẫn luôn điềm
tĩnh và lý trí. Lần đầu tiên anh thấy cô mê đắm và mất kiểm soát thế này. Tất
cả những điều này thể hiện cả trên mặt cô, quả nhiên có thứ phong tình khác lạ.
Phải chăng đây chính là “Tiểu biệt thắng tân hôn” mà
người ta vẫn thường nói? Anh nhìn vào đôi mắt rực lửa đam mê của cô, giọng trầm
khàn đặc: “Tịch Nhan, cửa phòng hình như vẫn chưa đóng…
Cô với chân đạp cửa một cái: “Giờ thì đóng rồi đấy!”
Ngoại truyện 3 – Quán
cà phê “Tịch Nhan”
Chính nhờ câu nói của cô giáo Tống mà Trác Thanh Liên
bỏ lại hết công việc, đặt vé máy bay ngay trong đêm, hôm sau bay tới Lệ Giang,
cùng Tịch Nhan hưởng bù “tuần trăng mật du lịch”.
Dịu dàng như nước, tình đẹp như mộng. Sự ngọt ngào ân
ái giữa hai người, ai ai cũng thấy rõ. Hơn nữa, sự chăm lo săn sóc, nâng niu
chiều chuộng của Trác Thanh Liên với Tịch Nhan càng khiến cho các cô giáo của
trung học cơ sở C khát khao thèm muốn – Sao mình không có được một “người chồng
tri kỷ” hiểu rõ tâm tính vợ, nâng niu săn sóc vợ như một nàng công chúa?
Chiều hôm ấy, họ đi leo Ngọc Long Tuyết trở về. Tịch
Nhan mệt quá nằm lăn ra giường, toàn thân rã rời. Trác Thanh Liên ngồi đầu
giường khẽ nhấc bàn chân cô, đặt lên đầu gối, nói: “Nhức chân đúng không? Để
anh mát-xa cho”.
Anh cẩn thận giúp cô cởi giầy, một tay nắm bàn chân
trần, tay kia nắn bóp cẳng chân cho cô, lực tay vừa phải, không mạnh cũng không
nhẹ. Tịch Nhan thư thái nhắm nghiền mắt, mỉm cười: “Sau này, bao giờ anh không
làm giám đốc nữa, có thể đi làm thợ mát-xa, mở cửa hàng, lấy tên là mát-xa Kiều
Thị”.
“Trên đời này không có người thứ hai, được thưởng thức
tài nghệ mát-xa Kiều Thị này đâu”. Giọng anh vô cùng dịu dàng, “ngoại trừ em”.
Trái tim cô, khoảnh khắc ấy như tan ra thành nước,
lâng lâng phơi phới, bao nhiêu mỏi mệt như tan biến hết.
***
Chập tối, dưới bóng chiều chạng vạng, Tịch Nhan nhẹ
khoác tay chồng, lang thang khắp các cửa hàng của thành cổ Lệ Giang, ngắm nhìn
những thứ đồ lung linh đẹp mắt, gương mặt ngời lên vẻ thích thú, hài lòng,
ngoan ngoãn nép bên anh.
Cô nghĩ rất chu đáo, lo mua quà cho bố mẹ hai bên, vợ
chồng Thanh Y, Tống Anh và thậm chí là cả Triều Nhan, duy chỉ quên mất phần của
mình.
“Chẳng mấy khi có dịp tới đây, hay là mua thứ gì về
làm kỷ niệm?” Trác Thanh Liên ôn tồn góp ý, “Kiểu như trang sức bạc, nhẫn, vòng
tay ngọc bích… chẳng hạn”.
Tịch Nhan vốn không hứng thú lắm với đồ trang sức,
thường chê chúng rắc rối phiền hà, nhưng từ sau khi đeo nhẫn cưới, cô chưa cởi
ra lần nào.
Trác Thanh Liên kéo tay cô, hai chiếc nhẫn hợp lại với
nhau, nắm chặt trong lòng bàn tay.
***
Anh dắt cô, bước qua biên giới của đêm, dạo bước thảnh
thơi trên những con đường thành cổ. Dưới chân là đá ngũ hoa trơn bóng, sạch sẽ,
hai bên là những ngôi nhà gỗ tinh xảo trang nhã và những cây cầu nhỏ nước chảy
lơ thơ, tràn đầy tình thơ ý hoa. Từng dãy phố, con ngõ nhỏ đan xen như mạng
nhiện, thông suốt bốn ngả, các cửa hiệu san sát nối nhau. Cô không lo bị lạc
đường, vì bên cạnh đã có anh.
Họ ngồi trong góc một quán nhỏ, vừa nhâm nhi cà phê,
vừa ngắm mặt trời chìm dần cuối trời tây. Cách đó không xa, tại Tứ Phương Nhai
(quảng trường trung tâm thành cổ Lệ Giang), một tốp các cu già dan tộc Na-xi
(dân tộc Nạp Tây, dân tộc thiểu số của Trung Quốc, phân bố ở khu vực Vân Nam,
Tứ Xuyên) mặc áo chàm đậm màu lịch sử, tay dắt tay, đồng thanh ngâm nga bài
“Nạp Tây Tịnh Địa, ca ngợi tịnh địa trong lòng mình, không để tâm, đoái hoài
chi biết bao ánh mắt hiếu kỳ chung quanh.
Trong quán, giai điệu “Điều lãng mạn nhất” dìu dặt
ngân vang. Tịch Nhan khẽ dựa vào vai Trác Thanh Liên, nũng nịu: “Điều lãng mạn
nhất cuộc đời này, với em, chính là có một quán cà phê thế này, cùng anh ngắm
mặt trời lặn, tận hưởng tuổi già”.
Anh ôm cô vào lòng, hôn lên vành tai, lặng lẽ tận
hưởng phút giây yên tĩnh rời xa trần tục này.
***
Kết thúc chuyến du lịch, trở về thành phố C. Hai người
lại ai về việc nấy, Tịch Nhan thỉnh thoảng lại nhớ tới khoảng thời gian ở Lệ
Giang, vẫn thấy như mộng cảnh, phồn hoa, tươi đẹp, vui vẻ, ngẩn ngơ…
Ba tháng sau, vào một chiều thứ sáu, Trác Thanh Liên
lái xe tới trung học cơ sở C đón cô, nét mặt tươi tỉnh, thoải mái.
Anh cười nói: “Anh muốn đưa em đến một nơi bí mật”.
“Có cần em bịt mắt lại không?”. Cô thắt dây an toàn,
trêu trọc hỏi lại như một đứa trẻ.
Đôi mắt hẹp mà dài long lanh nụ cười: “Ngược lại hoàn
toàn, em lại càng phải mở to mắt ra mà nhìn cho rõ!”
Đến nơi, anh dừng xe, TỊch Nhan nhìn quán cà phê nhỏ
xinh đứng im lìm nơi góc phố, nói: “Ở đây mới mở quán cà phê lúc nào thế?”
Trác Thanh Liên ung dung khóa xe. “Vừa mới sửa chữa
xong, đi nào, anh đưa em đi xem một vòng”.
Tịch Nhan đột nhiên đứng sững lại, một bước cũng không
rời. Cô nhìn hai chữ viết trên tấm biển quán: “Tịch Nhan”.
Cô sững sờ, quán cà phê trước mắt cô lúc này giống hệt
quán hôm trước ở thành cổ Lệ Giang! Hóa ra, đây chính là nơi bí mật mà anh muốn
đưa cô tới”.
“Kiều Dật…”. Cô bỗng hiểu ra, tiếng nói lạc cả đi vì
xúc động.
“Thế nào, bà chủ quán, có vừa ý không?”. Trác Thanh
Liên nhẹ bước đến bên cô.
“Em cảm thấy, như mình đang nằm mơ vậy”. Tiếng cô lí
nhí, như sợ phút chốc tỉnh cơn mơ.
“Dù có là mơ đi chăng nữa, chúng ta cũng phải mơ tiếp,
mơ suốt cuộc đời không tỉnh”. Đôi môi gợi cảm của anh nở nụ cười, chìa tay về
phía cô.
Tịch Nhan đặt tay vào lòng bàn tay ấm nóng của anh,
cảm giác có luồng hơi ấm truyền qua, nhẹ nhàng tinh tế, thấm vào lòng người.
Quán cà phê dưới ánh mặt trời chếch dần phía Tây, hai
chữ “Tịch Nhan” rực rỡ lạ thường.