“Tô Hàng, tối nay em mời, anh muốn ăn gì?”, Tịch Nhan
dịu dàng hỏi.
“Mỳ kéo Lan Châu”, anh gần như là buộc miệng đáp luôn,
“Đi cái quán mà chúng ta vẫn thường ăn đó”.
Tịch Nhan rất thích ăn mỳ, nhất là mỳ kéo thịt bò. Họ
thường bắt xe buýt số 101 vào trung tâm thành phố ăn mỳ kéo Lan Châu. Khi ấy,
hai đứa vẫn là học sinh nghèo, ngoài mỳ kéo ra, cũng chẳng ăn được món gì khác.
Tịch Nhan vốn ăn không nhiều, vẫn ăn hết một suất to. Tô Hàng toàn để dành phần
của mình để cho cô ăn cho no, còn cẩn thận gắp thịt bò sang bát cho cô.
Ra khỏi trung học cơ sở C, họ bước theo lối ra trạm xe
buýt quen thuộc. Vỉa hè lát gạch màu sặc sỡ, vàng đỏ xen kẽ. Năm ấy, Tịch Nhan
lưng đeo ba lô, chỉ nhằm gạch đỏ bước lên, cứ bước hai bước lại nhảy một ô, hệt
như chú thỏ con tung tăng nhảy nhót bên cạnh anh.
Bây giờ, Tịch Nhan hai tay đút túi áo gió màu trắng,
đứng trước biển hiệu quảng cáo có hình Châu Kiệt Luân, mặt mỉm cười, vẻ dè dặt.
Đợi hơn mười phút, xe buýt số 101 cuối cùng cũng chầm
chậm lăn bánh tiến lại. Tịch Nhan lên xe trước, giúp Tô Hàng trả tiền xe, rồi
tìm chỗ ngồi phía sau sát bên cửa sổ ngồi xuống.
Cô lần nào cũng ngồi đúng chỗ đó, dù cho ghế ấy đã có
người ngồi, dù cho phải đứng đợi rất lâu.
Tô Hàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, phía sau là
vỉa hè dài vắng lặng, cây ngô đồng trơ trụi lá đơn độc liêu xiêu trong gió.
Trên xe buýt số 101 đang lắc lư, văng vẳng tiếng Lưu
Nhược Anh ngân nga:
“Mãi sau này, em cũng đã học được thế nào
là yêu. Chỉ tiếc rằng anh đã rời xa, biến mất nơi chân trời góc bể.
Mai sau này, cuối cùng em đã hiểu ra,
trong nước mắt, có những người, một khi đã bỏ lỡ sẽ không bao giờ còn nữa…”
***
Trái tim anh nhói đau, như có thứ gì đó, như lưỡi gươm
tuột khỏi bao, đâm thẳng vào lồng ngực.
***
Khi họ tới được quán mỳ kéo Lan Châu, cũng đã đến giờ
cơm chiều. Trong quán chật ních những người là người. Tịch Nhan khó khăn lắm
mới tìm được một chỗ trống, đợi hai người ngồi xuống yên vị xong, cô vẫy tay
gọi chủ quán: “Cho hai bát mỳ kéo thịt bò, một bát không hành không ớt”.
Tịch Nhan vẫn nhớ anh không ăn hành và ớt, hơn nữa,
ngữ điệu của cô, vẫn nguyên như bao nhiêu năm trước!
Thấy Tô Hàng cứ chăm chú nhìn mình mãi, cô cởi áo gió
ngoài ra, nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể: “Quán thì vẫn là quán cũ, nhưng
chủ quán thì đã đổi rồi”.
Anh sụp mắt lại, trong lòng ủ dột. Hồi ức có đẹp đến
đâu chăng nữa cũng sẽ trở thành quá khứ…
Đúng lúc ấy, người phục vụ bưng một bát mỳ kéo thịt bò
nghi ngút khói lại, đặt lên bàn. Tịch Nhan đẩy bát mỳ về phía anh: “Anh chắc là
đói rồi, anh ăn trước đi”.
Tô Hàng thực sự cũng thấy hơi đói, bèn với lấy đôi đũa
trên bàn, bắt đầu ăn ngon lành.
Tịch Nhan giúp anh rắc bột hạt tiêu, vô tình hỏi
chuyện cuộc sống của anh những năm ở nước ngoài, anh trả lời từng câu, từng
câu, không khí trở nên thoải mái, vui vẻ.
“Tô Hàng!”, cô gọi tên anh, “Nhất Diệp Quy Hàng là anh
đúng không?”
Anh buông bát mỳ ngẩng đầu lên: “Em biết từ lúc nào
vậy?”
“Chính vào buổi tối đêm Giáng sinh đó”.
Khuôn mặt Tô Hàng cứng đờ, anh mấp máy môi, thất vọng
ra mặt: “Anh cứ tưởng là em nhớ số QQ của anh”.
“Vẫn là số QQ cũ sao?”, Tịch Nhan kinh ngạc hỏi, “Thật
ngại quá, em xóa mất rồi!”
***
Năm ấy sau khi chia tay, cô cùng lúc xóa cả số điện
thoại và QQ của anh. Từ đó không bao giờ nghĩ tới, bao nhiêu năm sau, khi anh
một lần nữa gửi yêu cầu kết bạn với cô, cô đã không còn nhớ số QQ của anh nữa.
“QQ của em, anh vẫn luôn luôn giữ”. Tô Hàng khẽ nói,
trong giọng nói có chút ủ rũ của người bị tổn thương.
Bao nhiêu năm như thế, biểu tượng của cô trên QQ vẫn
vậy, chỉ là màu xám im lìm, rất hiếm khi sáng đèn. Còn QQ của anh vẫn luôn
sáng, thỉnh thoảng ngó qua chữ ký của đối phương, cập nhật một chút tình cảm
của cô. Dù không một lần bắt chuyện, vẫn cảm thấy được an ủi đôi chút.
Nhớ lại việc anh đã cương quyết đoạn tuyệt thế nào,
trái tim mình từng đau đớn và quyến luyến ra sao, trong khoảnh khắc Tịch Nhan
thấy bùi ngùi xúc động.
Dạo ấy, cô tuy đã xóa số QQ của anh, nhưng cứ nửa đêm,
khi nỗi cô đơn xâm chiếm tâm hồn, khi những ký ức như nước triều cuộn dâng
trong lòng, những âm thanh não lòng từ bốn phía bủa vây, cô vẫn không sao xóa
hết những vết tích mà anh để lại trong cuộc đời.
Cô đã từng nghĩ mình không thể nào thoát ra khỏi cảnh
này, từng tưởng sẽ mãi mãi mang theo bóng đen quá khứ, cho tới tận sau này, khi
cô gặp Trác Thanh Liên.
Vì vết thương tình cảm, cô dần dần phụ thuộc vào sự
săn sóc và che chở của anh, rồi nảy sinh tình cảm lúc nào không hay. Đợi đến
khi tỉnh lại, trái tim vô tình đã có hình ảnh anh trú ngụ, đâm sâu bám rễ, xua
cũng không đi.
“Tô Hàng, hay anh xóa QQ của em đi”. Tịch Nhan nhìn
anh tha thiết, “Dù sao cũng đã chia tay rồi, cũng nên dứt khoát xóa bỏ mối tình
không còn thuộc về mình nữa”.
Quá khứ dù có đẹp đến đâu cũng vẫn là khổ đau, đều đã
thành chuyện cũ. Có những con người, những tình cảm, chỉ còn là thứ đồ cổ đối
với mình. Một khi đã đào lên trên không khí, chỉ có thể hoặc hủy hoại, hoặc rớt
giá. Chỉ khi đào sâu chôn chặt trong lòng không bao giờ nhắc tới nữa, mới là
cách trân trọng và giữ gìn tốt nhất, đối với tình yêu niên thiếu thuần khiết
không bao giờ gặp lại ấy.
***
Tô Hàng trầm mặc không đáp, nhưng đã ít nhiều hiểu ra
dụng ý của cô hẹn gặp mình hôm nay.
Cô cùng anh hồi tưởng lại những giây phút lúc hai
người còn ở bên nhau, như chiếu lại một bộ phim tình cảm chân thành cũ kỹ. Khi
màn hình xuất hiện chữ “END”, tất cả đều đã hạ màn, cô rời chân bước đi. Thì
anh lại không muốn rời, khăng khăng một mình ở lại, xem lại từ đầu.
Một khi tình cảm còn lại một người vất vả vật lộn nắm
giữ, duy trì, thì thứ tình cảm ấy cũng không cần phải tồn tại.
Trên đường đưa Tịch Nhan về nhà, nỗi đau xót trong
lòng Tô Hàng như mặt trời chầm chậm xuống núi, không sao ngăn cản được, cứ thế
bùng lên, thiêu đốt anh. Anh đi bên cô, trong tay nắm chặt chiếc áo gió cô cởi
ra ở quán mỳ mà quên chưa mặc lại. Giờ phút chia tay đã cận kề, anh tình nguyện
cầm thêm một lát, cũng không có gì là xấu.
Họ dừng lại dưới chân cầu thàng khu nhà Tịch Nhan.
“Cảm ơn anh đã đưa em về, tạm biệt!”. Tịch Nhan đưa
tay ra lấy áo gió, anh vẫn chưa chịu buông.
Trong ánh chiều tà mỏng manh ngày đông, cô nhìn anh
bằng ánh mắt kỳ lạ, thoáng có chút thương hại. Sợi dây thần kinh nào đó trong
tim anh co thắt lại, nhói đau.
Phảng phất nhớ lại một buổi chiều hoàng hôn nào đó
nhiều năm trước, trước cổng đại học Q, ánh hoàng hôn vàng rực chiếu rọi khuôn
mặt trắng trẻo thanh tú của cô.
Khi ấy, Triều Nhan vừa mới rời xa anh. Cô không quản
đường xá xa xôi vội đến bên anh, dịu dàng mà kiên định: “Tô Hàng, em thích anh.
Em sẽ luôn ở bên anh, mãi mãi không bao giờ rời xa!”
Thế mà, bây giờ cô lại nói với anh lời “tạm biệt”. Tạm
biệt, mãi mãi không bao giờ gặp lại!
***
“Ngày kia anh về thành phố A rồi. Tịch Nhan, anh có
thể ôm em một lần cuối cùng không?”. Giờ phút chia ly này, tiếng anh rõ ràng mà
hoảng hốt lạ thường.
Không đợi cô gật đầu, anh dang tay ra, ôm lấy người
con gái chuẩn bị biến mất khỏi cuộc đời anh. Anh vùi đầu vào mái tóc dài mượt
mà của cô, rất lâu không chịu ngẩng lên.
“Tịch Nhan, anh yêu em”. Anh khẽ nói, hai mắt ướt
nhòe.
Tịch Nhan dịu dàng vòng tay ôm anh, chỉ nói đúng hai
từ: “Bảo trọng!”. Nói rồi, lấy lại áo khoác từ tay anh, quay lưng bước đi.
Và anh hiểu rằng, tất cả đã kết thúc.
Mặt trời khuất hẳn phía chân trời. Màn đêm u tối buông
xuống. Gió thổi, từng cơn buốt giá tận xương tủy. Trái tim Tô Hàng như chìm vào
vực sâu tối tăm vô hạn.
Hóa ra, dù tình cảm có đậm sâu đến đâu, mà không có
ánh nắng mặt trời sưởi ấm, cuối cùng cũng chỉ có thể chết trong câm lặng. Tiếc
thay, anh của lúc trước, không hiểu được điều này.
Chỉ một bước quay lưng, đã trăm sông ngàn núi cách
trở.
Duyên đến duyên đi, tình nồng tình phai, đôi khi con
người ta không thể khống chế nổi. Những gì ta có thể làm, chỉ là than thân
trách phận mà thôi.
Tô Hàng, cảm ơn số mệnh đã cho em gặp anh. Được gặp
nhau, vẫn còn hơn là không gặp.
***
Tịch Nhan trở về phòng, mở máy tính, xóa QQ của “Nhất
Diệp Quy Hàng” ra khỏi danh sách bạn bè.
Yêu một người, thì nên đem đến cho người đó niềm hạnh
phúc an toàn, ổn định, nhân từ với quá khứ chính là tàn nhẫn với hiện tại,
không gian tình yêu chỉ cho phép tồn tại một loại dưỡng khí.
Tình yêu trong quá khứ đã hạ màn, điều mà mỗi người
nắm giữ được chính là hiện tại. Những người sống trong thì hiện tại, càng phải
biết giữ lấy niềm hạnh phúc không dễ dàng có được ấy.
Cuộc đời như chuyến xe một chiều, luôn phải không
ngừng tiến tới, không ngừng gặp một số người, không ngừng đúc kết quá khứ thành
một loại phong cảnh. Tình yêu thời niên thiếu như bộ quần áo treo trên giá, bị
cơn gió lọt qua khe cửa, thổi tung một góc áo quần, nhưng khi cánh cửa đóng
lại, tất cả lại quay trở về vẻ yên tĩnh vốn có của nó.
***
Khuya hôm đó, Trác Thanh Liên đang trên đường từ công
ty về nhà, nhận được một cuộc điện thoại. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nam
trầm trầm: “Tôi là Tô Hàng, Tịch Nhan xin giao cho anh, mong anh hãy quan tâm
chăm sóc cho cô ấy”.
“Tối nay, anh và cô ấy đã gặp nhau?”. Anh bình thản
hỏi.
“Anh cũng biết sao?”, Tô Hàng vô cùng kinh ngạc hỏi,
“Là cô ấy nói với anh sao?”
“Không, là tôi đoán vậy”. Khóe môi Trác Thanh Liên hơi
nhướn lên, giọng điệu bình tĩnh ung dung, “Tôi đoán cô ấy sẽ tới tìm anh”.
“Anh không để bụng sao?”, Tô Hàng hỏi thăm dò.
“Nói hoàn toàn không để bụng thì đó là nói dối, nhưng,
tôi tin cô ấy”. Anh mỉm cười đáp.
Ở đầu dây bên kia, Tô Hàng thở dài: “Trác Thanh Liên,
tôi còn muốn tặng anh câu này!”
“Anh cứ nói”.
“Nếu anh không đối xử tốt với cô ấy, tôi sẽ không tha
cho anh!”
Trác Thanh Liên ngẩn người, không nhịn nổi phá lên
cười. Đây rõ ràng là câu anh nói với Tô Hàng mười năm trước, bây giờ lại đổi
trả lại.
“Anh yên tâm, tôi sẽ chẳng bao giờ cho anh cái cơ hội
đó đâu!”
Nói rồi anh gác máy, bất giác cho xe tăng tốc nhanh
hơn.
***
Đứng trước cửa nhà, Trác Thanh Liên lấy chìa khóa mở
cửa. Bước vào phòng, một màu đen kịt, Đúng lúc anh đang định với tay ra lần
công tắc đèn, thì một đôi tay mềm mại ôm lấy anh từ phía sau.
“Dật, em yêu anh!” người con gái sau lưng anh cười
nói.
Anh xoay người lại, trong tầm mắt lờ mờ, anh thấy vầng
trán xinh xắn và đôi má bầu bĩnh của cô.
Nâng mặt cô lên, Trác Thanh Liên thầm thì: “Tịch Nhan,
cuối cùng thì em cũng nói ra. Cuối cùng thì anh cũng đợi được đến khi em nói
câu yêu anh!”
Cô lặng im không đáp, kiễng chân, đặt lên môi anh một
nụ hôn sâu thật sâu.
Anh khẽ khép mi mắt, những nụ hoa bé xinh trong lòng,
lặng lẽ bung nở từng chút, từng chút một, hương thơm thoang thoảng bao trùm
xung quanh anh và cô.