Nam nữ trưởng thành, qua lại một thời gian nhất định,
sẽ phải đi gặp mặt bố mẹ đôi bên, rồi bàn chuyện cưới hỏi.
Tịch Nhan hiểu rõ ý nghĩa quan trọng của việc đi gặp
bố mẹ Trác Thanh Liên lần này, mặc dù cảm thấy có chút đường đột, bởi dẫu sao
hai người cũng mới qua lại được một tháng, nhưng nếu làm thế có thể giúp Trác
Thanh Liên an tâm, cô sẵn lòng thỏa hiệp.
Hai người sống chung với nhau, không thể chuyện gì
cũng theo ý mình được, cần không ngừng điều chỉnh nhịp đi của mình, cho phù hợp
với bước chân của người kia.
Để thể hiện sự tôn trọng của mình, Tịch Nhan thay đổi
thói quen thường ngày, để ý làm dáng, bới tóc gọn gàng, mặc lễ phục kiểu tây
màu hồng tía, trang điểm nhẹ nhàng, môi tô son bóng màu hồng nhạt, trông càng
trẻ trung xinh tươi.
Trác Thanh Liên lái xe đến đón cô, lập tức phát hiện
ra sự khác lạ ở cô, liền cười trêu: “Nàng dâu xấu xí sắp phải gặp bố mẹ chồng
rồi nhá!”
Tịch Nhan lên xe, thắt dây an toàn: “Lần đầu đến nhà
chơi, nên mua chút quà mới phải, nhưng mà nhà anh dường như chẳng thiếu thứ gì,
thật khiến người ta đau đầu…”
“Ai bảo không thiếu thứ gì?”. Anh mỉm cười nhìn cô,
“Nhà chúng tôi còn thiếu một cô con dâu xinh đẹp nữa đây!”
“Kiều Dật!”. Cô trợn mắt nhìn anh, “Em đang nói chuyện
nghiêm túc với anh đấy, đừng cười đùa cợt nhả như thế”.
Trác Thanh Liên nắm lấy tay cô, an ủi: “Không cần quá
câu nệ mấy chuyện hình thức đó, em đồng ý đi gặp bố mẹ anh, đối với họ mà nói,
đã là món quà tuyệt vời nhất rồi!”
Trong đôi mắt màu hổ phách của anh, chứa chan vô cùng
thâm tình, cô biết, anh đã đem hạnh phúc của đời mình đặt cả vào đây rồi.
Cô cắn môi, cúi đầu: “Kiều Dật, em không được tốt như
anh vẫn nghĩ đâu. Em đã từng yêu một người con trai, khi đó rất yêu rất yêu anh
ta, đến tận bây giờ vẫn không sao quên được…”
“Chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa”. Anh thả
lỏng bàn tay, “Ai mà không có quá khứ? Anh chỉ muốn biết, ở bên anh, em có hạnh
phúc không?”
Tịch Nhan tươi tắn hẳn lên, hai mắt long lanh, đôi má
ửng hồng.
“Em rất hạnh phúc”.
“Có hạnh phúc hơn khi bên người ấy không?”. Anh nhìn
cô bằng ánh mắt thiết tha.
Cô vẫn tiếp tục gật đầu, trả lời thành thật: “Chưa bao
giờ hạnh phúc thế này”.
Trác Thanh Liên nín thở chờ đợi giây phút này, anh cúi
xuống, hôn lên đầu ngón tay cô.
“Cám ơn em, Tịch Nhan”.
Tịch Nhan nghe thấy tiếng anh thì thầm, mỉm cười lắc
đầu, ngón tay khẽ lướt trên đôi môi mềm mại của anh:
“Thực ra, người nói cảm ơn phải là em mới đúng, chính
anh đã giúp em hiểu được thế nào là tình yêu chân chính. Hai người yêu thương
nhau, so với tình yêu đơn phương, đúng là một trời một vực!”.
Đến nhà họ Trác, trước mặt trưởng bối, Tịch Nhan cư xử
hết sức đúng mực, mặc dù có chút ngại ngùng, nhưng không vì thế mà luống cuống,
trái lại rất lễ độ, chừng mực. Kiều Quyên trông thấy cô, tỏ vẻ vui mừng ra mặt,
rồi tất bật cơm nước trong bếp với thím Trương.
Tịch Nhan muốn cùng giúp một tay, nhưng Thanh Y ấn cô
ngồi xuống ghế sofa, cười hi hi: “Có người làm rồi, chị không cần phải động tay
đâu!” vừa nói vừa quay sang nháy mắt với Trác Thanh Liên, “Nếu để chị làm mệt
ra đấy, anh em sẽ xót xa lắm!”
Trác Thanh Liên lại vờ như không hiểu ý tốt của cô,
nhân cơ hội chế giễu: “Tịch Nhan lên lớp thì đứng giảng đường, về nhà thì lo
bếp lúc, đâu có được làm đại tiểu thư như em, được hôm về nhà bố đẻ thì chẳng
chịu mó tay vào việc gì, chỉ chăm ăn là giỏi thôi!”
“Này, Trác Than Liên, anh nói gì thì cũng phải có chút
lương tâm chứ!”, Thanh Y từ sofa nhảy phắt lên, “Ai bảo là em về nhà ăn không
ngồi rồi? Bố, bố phải lấy lại công bằng cho con, ít nhất thì bát cũng do một
tay con rửa đấy chứ?”
“Thanh Liên, lần này con nói oan cho em rồi”. Trác
Diệp Phong đứng ra phân định trắng đen, “Em nó từ sau khi lấy chồng đã chăm chỉ
lên nhiều rồi”.
“Xem ra em gái mình vẫn còn dạy bảo được”. Trác Thanh
Liên đem hết công trạng trao hết cho Phó Viêm, Thanh Y tỏ ý không phục, quay
qua xúi giục Tịch Nhan: “Anh em là người rất kiêu căng, lại tôn thờ chủ nghĩa
gia trưởng, chị mà lấy anh ấy, sau này nhất định sẽ hối hận!”
Phó Viêm thấy tình hình có vẻ căng thẳng, hắng giọng
giải vây: “Bà xã ạ, môi hở thì răng lạnh, đều là anh em trong nhà cả. Mà anh
thấy anh trai đối xử với em cũng đâu có tệ, còn tặng xe hơi thể thao làm quà
cưới cho chúng ta…”
“Tặng cái gì mà tặng, đều là em đáng được hưởng mà!”.
Thanh Y nói thầm vào tai Tịch Nhan, “Anh em rất chi là gian xảo, vì muốn theo
đuổi chị, mà tính toán kỹ càng từng đường đi nước bước, không từ thủ đoạn nào
hết. Em nói cho chị biết, anh ta là một cao thủ tình trường, hồi cấp ba còn
thay người yêu như thay áo, lần này cũng phải khó khăn lắm mới hồi tâm chuyển ý
được thế này đấy”.
Trác Thanh Liên không khỏi lo lắng, lung túng, tuy
rằng chỉ là chuyện cũ thời nông nổi, nhưng trước mặt Tịch Nhan vẫn chưa hay
biết gì, anh vẫn cảm thấy hổ thẹn, khó xử.
Ai ngờ Tịch Nhan chỉ thờ ơ một câu: “Thế à?”, ánh mắt
vẫn trong veo, “Ai mà không có quá khứ? Có ai trải qua tuổi trẻ mà chưa từng
bồng bột dại dột đâu? Chính bởi có những ngông cuồng, nông nổi một thời tuổi
trẻ ấy, thì chúng ta mới càng biết trân trọng những gì có được hôm nay”.
Lịch sử ăn chơi hoành tráng của Trác Thanh Liên hồi
trung học, cô đã nghe Tống Anh kể từ lâu. Cô hoàn toàn không để tâm. Bởi Kiều
Dật mà cô biết, đối với chuyện tình cảm, không dễ dàng mở lòng, nhưng một khi
đã mở lòng, thì nhất định là toàn tâm toàn ý.
Sở dĩ Thanh Y ngang nhiên kể xấu anh trai mình trước
mặt Tịch Nhan, là bởi cô muốn “tiêm” trước cho Tịch Nhan một liều “vắc-xin”, để
cô không bị quá khứ của Trác Thanh Liên làm cho sợ hãi mà bỏ chạy.
Cô tuy ước mơ một tình yêu trọn vẹn, đẹp như trong
truyện cổ tích, nhưng cũng không đòi hỏi hoàn thiện tuyệt đối, không tự dựng
lên cho mình một người yêu hoàn mỹ, không tỳ vết.
Nghe Tịch Nhan nói vậy, Trác Thanh Liên nãy giờ thấp
thỏm lo lắng bỗng thở phào nhẹ nhõm. Trác Diệp Phong đứng bên cạnh gật đầu, vẻ
hài lòng: “Con trai, con quả là có con mắt tinh tường. Cô gái này vẻ bề ngoài
thì thuần khiết, nội tâm thì sâu sắc, không so đo thiệt hơn, rất hợp làm vợ tương
lai của con”.
Tịch Nhan bưng cốc trà lên, khẽ nếm một ngụm. Thanh Y
bên cạnh cực kỳ đắc ý: “Chị đã uống trà nhà em, thì không thể không làm con dâu
nhà họ Trác rồi”.
Bất luận dưới con mắt người ngoài, thân phận của một
cô giáo cấp hai bình thường so với giám đốc tập đoàn Trác thị có không tương
xứng đến đâu, một Trác gia giàu có một vùng so với nhà họ Đỗ gia cảnh bình
thường có không môn đăng hộ đối thế nào, nhưng tình cảm giữa hai người, lại
được nhà họ Trác trên dưới một lòng ủng hộ.
Đến tối, Trác Thanh Liên đưa Tịch Nhan về nhà. Cô nói
muốn đi xe buýt, anh chiều theo ý cô, hai người tay nắm tay, suốt dọc con đường
tới bến xe buýt. Dưới ánh đèn đường lờ mờ, hai bóng người in đậm trên nền đất,
ngắn rồi lại dài.
Trác Thanh Liên bỗng nhiên dừng lại, mặt hơi nghiêng
về phía Tịch Nhan: “Em thật sự không để tâm tới quá khứ của anh sao?”
“Câu hỏi này, không phải vừa rồi em đã trả lời rồi
sao”. Tịch Nhan bình thản nhìn anh.
“Thực ra, trong lòng anh rất mâu thuẫn, vừa sợ em để
tâm, lại càng lo em không để tâm”.
Trong mắt Tịch Nhan, ánh lên nét dịu dàng trong sáng:
“Một người đàn ông chín chắn, lý trí như anh, đều biết suy tính thiệt hơn, có
thể thấy rõ ràng cuộc tình này đã hành hạ con người ta như thế nào ”.
Khóe mắt Trác Thanh Liên khắc khoải mong chờ: “Nếu em
đồng ý lấy anh, anh sẽ không còn phải lo suy tính thiệt hơn thế này nữa”.
“Mới qua lại có một tháng, đã muốn kết hôn rồi sao?”.
Tịch Nhan thẹn thùng quẹt mũi anh, “Thế có gọi là hôn nhân sét đánh không hả?”
Anh kéo cô vào lòng, tựa cằm lên trán cô, thong thả
nói: “Tịch Nhan, anh muốn sớm lấy em làm vợ”.
“Nếu giờ mà cưới, thì vội vàng quá, mọi người sẽ tưởng
là chúng ta vì “bác sỹ bảo cưới”, hay là mình tổ chức đính hôn trước”. Tịch
Nhan tính cách sao cho vẹn cả đôi đường, “Em gái anh cũng là đính hôn trước,
rồi mới cưới mà”.
Trác Thanh Liên trầm tư hồi lâu, khẽ gật đầu: “Cũng
được. Em về thưa chuyện với bố mẹ, rồi hai nhà hẹn một buổi gặp nhau, cùng chọn
ngày lành tháng tốt”.
Mặt Tịch Nhan thoáng biến sắc, do dự một lúc, cô nói:
“Kiều Dật, anh có thể giúp em tìm một căn phòng để ở được không, em muốn dọn ra
ngoài”.
Chuyện tình yêu giữa cô và Trác Thanh Liên ngày càng
phát triển công khai hơn, nếu cứ tiếp tục ở cùng phòng với Triều Nhan, hiềm
khích sẽ ngày một lớn, khó mà vui vẻ với nhau được.
Trác Thanh Liên đã đoán được tám chín phần nguyên do,
anh đáp: “Vừa hay anh có sẵn một căn hộ, cách trường em không xa lắm. Em cứ dọn
về đó trước, sau này sẽ thành phòng tân hôn cho hai đứa mình”.
Nghe anh nói phòng tân hôn cứ tự nhiên như không, hai
má Tịch Nhan đã đỏ lại càng đỏ thêm, cô dùng sức đẩy anh ra: “Cái gì mà phòng
tân hôn? Người ta còn chưa đồng ý lấy anh mà!”
Trên chuyến xe buýt trở về, Tịch Nhan dựa vào vai Trác
Thanh Liên ngủ ngon lành. Ánh trăng bàng bạc, chiếu qua cửa kính xe, phản chiếu
lên khuôn mặt cô, trong sáng đến thánh thiện.
Anh chăm chú ngắm nhìn gương mặt bầu bĩnh đáng yêu như
trẻ con của cô, muốn chạm vào, nhưng chỉ sợ động tới, mới phát hiện tất cả chỉ
là ảo giác.
Trong thế giới của những người đang yêu, ngập tràn nỗi
sợ hãi ngọt ngào, đó là niềm hạnh phúc nhỏ bé nhưng mãnh liệt của chúng ta.